sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nữ hoàng tin đồn - Chương 05 - Phần 1

Chương 5:

Cô gái Lọ Lem thần kỳ

Chuyện Đường Ca Nam đính hôn khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, xôn xao náo động cả lên.

Dĩ nhiên người nhà họ Đường thì không cần phải nhắc đến, Đường lão phu nhân chán chẳng buồn tức. Đường Trạm và trợ lý bay từ Paris sang New York, dường như vui vẻ quên cả đường về. Ông ta nói là việc công ty, ai dám nói là không phải, dù gì thì ngày nào cũng có tiền vào như nước. Đường Hạo Vân thực sự ngạc nhiên, bỗng nhiên thấy mình không hiểu cậu em trai này một chút nào. Từ nhỏ đến lớn, cậu ta lúc nào cũng lông bông phất phơ, dường như không quan tâm đến chuyện gì. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng không nên chọn thời điểm này để giở trò chứ. Trừ phi, trừ phi là vì… Giả thiết hùng hồn bỗng nhiên nảy ra trong đầu, anh ta tự chửi rủa mình thậm tệ, không dám nghĩ tiếp nữa… Chỉ có điều như Tiền Chung Thư(7) đã nói, một người muốn từ bỏ ý nghĩ của mình thì cảm thấy khó chịu, chẳng khác nào phụ nữ mang thai tự đánh vào bào thai của mình.

(7) Tiền Chung Thư, tên thật là Ngưỡng Tiên, tự là Triết Lương, hiệu là Hòe Tụ, từng dùng bút danh Trung Thư Quân, là nhà văn, nhà nghiên cứu văn học nổi tiếng của Trung Quốc.

Tiếp theo là Hạ Dao, Dư Man Văn, Ngô Niệm Chân. Họ đều đóng cửa không ra khỏi nhà, đặc biệt là Hạ Dao, ngay cả điện thoại bàn cũng rút giắc cắm, cửa nhà, cửa sổ đóng chặt, rèm cửa cũng không dám kéo ra. Từ trước đến nay người quản lý của cô ta đều giữ thái độ rất ôn hòa, không biết là vô tình hay cố ý mà gây chú ý với dư luận, khiến mọi người cứ tưởng rằng cô ta sắp được gả vào cửa nhà giàu. Kết quả là anh ta quay ngoắt một trăm tám mươi độ đính hôn với người con gái khác. Cô ta không biết giấu mặt vào đâu, đúng là không còn mặt mũi nào để nhìn người khác. Vì có cô ta làm nền nên Dư Man Văn và Ngô Niệm Chân không quá buồn bực. Báo giới, mạng internet thi nhau đăng bài về đường tình của cậu con trai thứ hai nhà họ Đường kèm theo đó là những scandal tình ái với các cô gái, số lượng truy cập tăng vọt, người xem bình luận không ngớt, nói kiểu gì cũng có.

Người tiếp theo là Chu Tân Trúc, cô ta kinh ngạc hơn cả người nhà họ Đường, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Người phụ nữ này quả khiến người ta khó lòng mà đoán được. Chẳng phải cô ta là người của Phương Bá Thao sao? Vì sao bỗng nhiên lại biến thành vợ sắp cưới của Đường Ca Nam? Thủ đoạn thật cao siêu. Quả thực khiến cô ta phục sát đất. Được gả vào cửa nhà giàu khó khăn như thế nào cô ta là người hiểu rất rõ. Đám bạn gái của anh trai, em trai cô, thậm chí cả những tình nhân của bố cô, có người nào không tranh nhau vỡ đầu chảy máu đâu, nhưng kết quả họ đâu có được bước chân vào. Tuy Phong Bình vẫn chưa được gả vào cửa nhà giàu nhưng cô ta có thể dỗ dành để Đường Ca Nam đính hôn với mình thì không thể phủ nhận đó là một kỳ tích.

Phương Bá Thao khá hơn một chút, dù gì thì ông cũng là người dày dặn kinh nghiệm, hơn nữa trong buổi tiệc tối hôm ấy, dường như ông cũng lờ mờ cảm nhận được điều đó. Vì vậy, tuy ông cũng rất tò mò, ngạc nhiên nhưng cũng không mạo muội gọi điện thoại đến nhà họ Đường. Dù như vậy, Phong Bình vẫn nhận được điện thoại khiển trách, câu đầu tiên của chú lùn là: “Tiểu thư, xin hỏi bây giờ đầu óc cô có tỉnh táo không?”.

“Hoàn toàn tỉnh táo”.

“Xin hỏi đó là do cô hoàn toàn tự nguyện hay bị uy hiếp?”

“Hoàn toàn tự nguyện”.

“Ồ, vậy thì chúc mừng tiểu thư”, ông ta thở phào nhẹ nhõm, “Chuyện này thật kích thích, cậu Bỉnh Thìn vừa mới mắng tôi té tát, tiểu thư, hay là cô cầm theo điện thoại di động đi”.

“Không cần đâu, dù sao chú vẫn tìm được tôi mà”, Phong Bình mỉm cười.

“Cô đang kiểm tra giới hạn năng lực của tôi sao?”.

“Tôi biết chú là vạn năng mà”, Phong Bình nịnh nọt, “và tôi không hề lo lắng về điều đó”.

“Cô làm như vậy là vì tình yêu sao?”. Chú lùn im lặng một lúc rồi hỏi.

“Dĩ nhiên là không phải”.

“Đùa giỡn với tình cảm của người khác là vô đạo đức”.

“Vậy, nếu bị người khác đùa giỡn thì sao?”.

“Điều này, điều này càng vô đạo đức”.

“Nếu không… thì làm thế nào? Làm thế nào để giết thời gian? Tôi còn lâu mới chết…”.

Chú lùn ho khan hai tiếng: “Haizz, thôi vậy, dù gì thì cô cũng là một người vô đạo đức. Tôi đề nghị hai người nhanh chóng sinh mấy đứa đi, quả thực Thúy Minh Hồ rất cô đơn”.

Đề nghị này không phải là ý tốt.

Phong Bình bật cười: “Ý kiến này rất hay, tôi sẽ suy nghĩ. Còn chuyện gì nữa không? Chồng sắp cưới của tôi sắp về rồi”. Phong Bình đặc biệt nhấn mạnh ba chữ ấy.

Chú lùn không kìm được vạch trần cô: “Theo tôi được biết thì hôm nay cậu Đường không về nhà”.

Phong Bình cười phá lên: “Quả nhiên không có gì qua được mắt chú”.

Chú lùn thở dài: “Hôm qua có ba cuộc điện thoại gọi đến hỏi hành tung của cô, bên cậu Bỉnh Thìn cũng bị chất vấn. Tạm thời họ sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài, nhưng nhà họ Đường cũng có chút thế lực, e rằng chuyện này không giấu được lâu”.

“Đến lúc ấy hẵng hay”.

“Tạm biệt tiểu thư”.

Phong Bình cúp máy, quay người lại thì nhìn thấy Lục quản gia không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa với đĩa hoa quả trên tay. Hừ, bà ta cũng không nên lần nào cũng dùng chiêu đấy để nghe trộm chứ, thật là thiếu sáng tạo.

Sống chung dưới một mái nhà, Phong Bình cũng hiểu đôi chút về những hành vi thái quá này của bà ta. Đường Ca Nam mồ côi mẹ từ nhỏ, Đường Trạm bận làm ăn, một cậu bé xinh xắn, cô đơn khó tránh khỏi sự trỗi dậy của tình mẹ bao la trong con người bà giúp việc. Lâu dần, trong lòng bà nảy sinh tình cảm, đặc biệt khi Đường Ca Nam dọn ra khu nhà trước đây, anh còn gọi bà ta đến chăm nom. Bây giờ bỗng nhiên có người ngoài xuất hiện, lại là người không hiểu rõ nội tình, có cảm giác ghen ghét cũng là điều bình thường.

Đối với cô, chuyện này cũng chẳng tổn hại gì, cùng lắm là xuất đầu lộ diện, lên báo lên mạng gì đó. Người chịu phiền phức là Đường Ca Nam, fan của Hạ Dao không phải là ít, anh đã bắt đầu nhận được những lời chỉ trích từ dư luận. Từ sau khi tuyên bố đính hôn, hai đêm liền anh đều ở lại công ty, chắc chắn những phóng viên mai phục ở ngoài cũng không chợp mắt hai đêm. Lúc ấy mà anh vẫn chăm lo đến sự yên tĩnh của cô thì cũng coi là hiếm có. Dù gì cũng là con nhà giàu mà, về mặt ứng phó với phóng viên anh đã hình thành được một loạt kỹ năng. Đây là bản lĩnh mà một người như anh đã luyện được ngay từ khi còn nhỏ. Dù vậy, ngoài biệt thự của anh vẫn luôn có phóng viên chờ sẵn. Những phóng viên này đúng là có tinh thần sắt đá.

Phong Bình nằm bò trên giường, vừa đọc báo vừa ăn hoa quả.

Lục quản gia thấy không thể chấp nhận được. Tiểu thư Minh Tuyên không bao giờ như vậy, cô ấy luôn là một người tao nhã, lịch sự, làm gì cũng đúng mực. Ôi trời ơi, hoa quả rơi xuống báo mà cô ta còn nhặt lên ăn, lẽ nào chủ nhân tương lai là như thế này sao?

Bà ta không thể chịu đựng được, lầm lì đi xuống dưới.

Phong Bình tiếp tục lật xem những tin tức lá cải như không có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng, người quản lý của Hạ Dao cũng lộ diện, khi được hỏi về tâm trạng hiện nay của Hạ Dao, anh ta nói cô không bị ảnh hưởng, tâm trạng ổn định, đồng thời chúc phúc cho cậu Đường. Đúng là những người trong làng giải trí, có thua thì cũng không để mất thể diện. Ngược lại, những người nhiệt tình thái quá thì thi nhau viết bài bày tỏ niềm phẫn nộ thay cho thần tượng, lời văn sâu cay, chua chát, như kiểu đang gào thét đến rát cổ bỏng họng, thật là khó chịu.

Dĩ nhiên, cũng có những người thích thú với các vụ scandal, thích đào bới những tư liệu về xuất thân của Phong Bình, trên mạng có người tung tin, nói cô có qua lại với một tỉ phú tuổi quá ngũ tuần, tỉ phú này kinh doanh khách sạn. Một dạo dính lấy nhau, bỗng chốc được leo cao. Xảy ra những chuyện như vậy cũng chẳng có cách nào, những năm gần đây, những người ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm quả thực quá nhiều, Phong Bình cũng là một trong số đó, vì vậy cô thấy rất hả hê.

Oscar Wilder(8) từng nói, trên thế gian này chỉ có một việc thảm hại hơn việc bị người ta bàn tán đó là không có ai bàn tán bạn. Quả là không sai, cuộc sống quả nhiên cần có scandal thì mới thú vị.

(8) Oscar Wilder (1854-1900) là nhà soạn kịch, nhà thơ, nhà văn nổi tiếng người Irealand.

Chỉ có điều, người tung tin này là ai?

Cô và Phương Bá Thao chỉ cùng tham gia bữa tiệc từ thiện đúng một lần, tối hôm ấy có rất nhiều minh tinh và những người giàu có, nổi tiếng, những người chú ý đến cô đếm trên đầu ngón tay. Dù có người nhận ra cô thì cũng không vô vị đến mức tung tin lên mạng, trừ phi người đó có thù hằn gì với cô.

Phong Bình nhếch mép mỉm cười.

Cô bò khỏi giường rồi vươn vai, gần năm giờ rồi, nếu Đường Ca Nam không về thì chắc giờ này sẽ gọi điện. Quả nhiên, một lúc sau, chuông điện thoại reo.

“Em thay quần áo, tối nay đến Thần Dương ăn cơm”.

“Sao cơ?”.

Phong Bình ngạc nhiên, xem ra chú lùn cũng có lúc nhầm lẫn.

Đường Ca Nam an ủi cô: “Đừng lo, một lúc nữa sẽ có người đến đón em, đến công ty trước, sau đó chúng ta cùng qua bên ấy”.

“Ok”.

Phong Bình cúp máy, vào phòng tắm thay đồ.

Một lúc sau, một chiếc Maybach đỗ dưới nhà chờ cô, chiếc xe đi thẳng đến tòa nhà của Đường Thị ở thành phố Thánh Anh.

Phong Bình biết nhà họ Đường giàu có, nhưng khi tận mắt nhìn thấy tòa nhà Bắc Thần thì vẫn không kìm được cảm xúc mà thốt lên, quả là hoành tráng, khí thế. Nhưng cảm giác khi nhìn một dãy số Ả rập và một tòa nhà cao tầng là hoàn toàn khác nhau.

Người lái xe đến đón cô không cao lắm, đeo kính râm, kiệm lời, dường như không có chút hứng thú nào với cô. Phong Bình chăm chú quan sát anh ta, nhìn dáng người và động tác, cô có thể chắc chắn rằng anh ta là một vệ sĩ. Đường Ca Nam để một vệ sĩ đến đón cô, chắc là sợ cô bị đám phóng viên quấy rầy, xem ra bộ quần áo giúp việc mà cô chuẩn bị cho mình là thừa.

Chiếc xe phóng vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm và dừng lại trước cửa thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, chiếc thang máy đến thẳng phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng ba mươi hai. Cô cùng vệ sĩ bước vào, tay cầm chiếc túi to tối màu, mặc bộ quần áo của người giúp việc, còn đội một chiếc mũ mềm tránh gió, trang điểm có đôi chút lập dị, ngay cả ba thư ký ở phòng làm việc cũng không nhận ra cô, cứ tưởng cô là người giúp việc mang đồ đến cho Đường Ca Nam vì đã hai đêm anh không về nhà.

Đường Ca Nam thấy bộ dạng cô như vậy cũng không khỏi bàng hoàng, sau khi vệ sĩ đi ra ngoài, anh ôm bụng cười nắc nẻ: “Thế này mà em cũng làm được?”.

Phong Bình bỏ mũ xuống, vuốt lại mái rồi nói: “Em là cô gái Lọ Lem thần kỳ nhất trong thập kỷ này, có gì đáng ngạc nhiên đâu?” - Đây là nhan đề của một diễn đàn nổi tiếng trong nước.

Đường Ca Nam lại cười phá lên. Hai con mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Phong Bình bị nhìn đến nỗi cảm thấy ngạc nhiên: “Mặt em dính gì sao?”.

Đường Ca Nam lắc đầu, bỗng nhiên nói: “Xem ra anh đánh giá thấp em rồi”.

Phong Bình sững người: “Sao cơ?”.

“Em trông có vẻ rất bình tĩnh, dường như không bị ảnh hưởng…”.

“Em nên thế nào?”.

“Chỉ trong một đêm, bỗng nhiên phát hiện ảnh của mình bị đăng lên báo, lên ti vi, hàng nghìn con mắt chứng kiến, hàng vạn người bàn tán về em. Bất kể là ai cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, nhưng trông em thì…”, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, hơi ngả người vào chiếc bàn làm việc to rộng, giơ tay như để đo cô từ đầu đến chân, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô và nói, “Trông em chẳng khác gì lúc bình thường, dường như không bị ảnh hưởng một chút nào…”.

Ban đầu Phong Bình thấy ngạc nhiên, sau đó cô cười và nói: “Sao có thể như thế được? Hai ngày hôm nay em dán mắt vào tin lá cải, tim đập thình thịch, nhanh hơn bình thường rất nhiều”.

“Thật sao?”, Đường Ca Nam vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Anh cũng theo dõi tin tức, hiện nay các tài liệu về xuất thân của em vẫn chưa bị lộ. Em thật thần bí, Phong Bình ạ”.

Khi nói hai câu ấy, nét mặt của anh bỗng trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Từ trước tới nay Phong Bình chỉ thấy mặt hoạt bát, vui vẻ của anh, chưa từng nhìn thấy mặt nghiêm túc, đứng đắn của anh, lúc này, bỗng nhiên anh thu lại thái độ hài hước thường ngày, đôi mắt to đẹp hơi nheo lại, nhìn có vẻ rất sắc sảo, nghiêm nghị.

Tuy trong lòng Phong Bình thấy hơi hoảng hốt nhưng nét mặt thì không biểu lộ chút cảm xúc gì, cô thản nhiên nói: “Đường Ca Nam, anh thật to gan, ngay cả vợ sắp cưới là ai cũng không nắm rõ mà đã tùy tiện đính hôn. Em đã nói trước rồi đấy, nếu anh thay đổi thì có thể…”.

Cô chưa nói hết câu, Đường Ca Nam đã cười phá lên: “Dù thế nào đi nữa thì đến bây giờ em vẫn chưa làm cho anh thấy phát ngán…”.

Câu nói ấy khiến Phong Bình cảm thấy khó xử, chưa có ai đánh giá cô như thế, chí ít là chưa có người nào nói như thế trước mặt cô. Thật là… quá thất lễ, chỉ có điều, không biết không có tội.

“Để anh xem bộ váy dạ hội mà em mang theo nào, anh đang mong chờ tối nay em sẽ có những biểu hiện đáng kinh ngạc”.

Đường Ca Nam vừa nói vừa đi lại nhấc chiếc túi mà cô mang tới, mở ra xem thì thấy bên trong chỉ có một chiếc áo khoác màu nâu sáng và một chiếc túi da màu đen nặng trịch, không có váy dạ hội. Anh ngước mắt nhìn cô: “Anh quyết không dám đưa một quý cô trong trang phục người giúp việc đến dự tiệc, huống hồ người đó lại là vợ sắp cưới của anh”.

Cô khẽ vỗ vai anh và an ủi rằng: “Nếu không ngoài dự tính thì váy dạ hội sắp được mang đến đây rồi”.

Đường Ca Nam sững người. Lẽ nào cô chê váy dạ hội anh tặng? Hay là không vừa người? Chẳng phải đều là những nhãn hiệu nổi tiếng thế giới sao? Hơn nữa nói về kinh nghiệm của anh với phụ nữ thì không thể có chuyện anh tính nhầm số đo, vì sao cô lại phải đặt mua váy dạ hội?

Đường Ca Nam vừa nghĩ vừa hướng ánh mắt về phía ngực của cô. Đường cong của cô rất hoàn mỹ, chắc chắn là cỡ 36, sau đó là vòng eo, chắc chắn là không quá 65. Vòng mông của cô, ồ, còn chân nữa chứ, đôi chân thật dài và đẹp, lại thẳng nữa, cảm giác được quấn vào đôi chân ấy chắc là sẽ tuyệt lắm…

Bỗng nhiên nghĩ đến điều ấy, anh có cảm giác mặt nóng bừng lên.

Phong Bình thấy anh ngắm nghía mình từ trên xuống dưới, nét mặt có vẻ khác lạ, nên nói sự thật cho anh nghe: “Em yêu cầu Nhĩ Dương đưa đến một bộ váy dạ hội, chắc là sắp mang tới đây rồi”.

“Trong tủ quần áo của em có…”. Đường Ca Nam ho khan hai tiếng.

“Bây giờ em là người đại diện cho thiết kế của Dịch Nhĩ Dương, dĩ nhiên là phải mặc quần áo do anh ta thiết kế…”

“Khi nào vậy?”. Đường Ca Nam vẫn đắm chìm trong suy nghĩ lúc nãy, đầu óc chưa tỉnh táo lắm.

“Anh ta gọi điện thoại đến xác nhận chuyện chúng ta đính hôn, nhân tiện bàn luôn vụ làm ăn này”, Phong Bình nháy mắt với anh, cười và nói, “Hi hi, bây giờ thân phận của em khác rồi, hàng vạn người nhìn vào, dĩ nhiên phải kiếm chút tiền của anh ta”.

“Vậy à, thế anh ta trả em bao nhiêu?”. Đường Ca Nam hỏi vậy bởi anh biết Nhĩ Dương là người yêu tiền hơn cả mạng sống của mình.

Phong Bình trợn mắt nhìn anh: “Không được thăm dò bí mật làm ăn của người khác một cách tùy tiện”.

Đường Ca Nam thở dài ngao ngán: “Chúng ta đính hôn được ba ngày, em đã có một vụ làm ăn lớn, dù thế nào đi nữa thì anh cũng phải kiếm chút hoa hồng chứ, đúng không?”.

Phong Bình bật cười, đang định nói thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Váy dạ hội của Dịch Nhĩ Dương đã được mang đến.

Cô vừa nhìn thấy màu váy đã không thể cười nổi.

Váy dạ hội màu hồng phấn thắt eo. Thiết kế thì không có gì để nói, chỉ có điều màu váy thì quá trẻ con. Bây giờ cô đã là vợ sắp cưới của Đường Ca Nam chứ không phải là em gái của anh. Chắc chắn là anh ta cố ý, rõ ràng là cô đã yêu cầu một bộ váy dạ hội đứng đắn, vì sao anh ta lại đưa cái bộ hồng phấn này? Anh ta định tự hủy hoại thương hiệu của mình sao?

Đường Ca Nam không có ý kiến gì với bộ váy ấy, anh lập tức đẩy cô vào phòng nghỉ và nói: “Cho em nửa tiếng, đủ không?”

Phong Bình không còn gì để nói.

Anh giúp cô đóng cửa, bỗng nhiên thò đầu vào và nói: “Cần giúp gì cứ gọi, anh sẵn sàng có mặt”.

Cô đáp lại anh bằng ánh mắt gườm gườm.

Sự việc đã thế, đành phải mặc bộ váy này vậy.

Sau khi thay xong bộ váy ấy, Phong Bình thấy điểm duy nhất có thể chấp nhận được đó là nó hợp với kiểu tóc của cô. Nhưng kiểu tóc này cũng hợp với rất nhiều bộ váy gợi cảm khác… Thôi vậy, cô vào phòng vệ sinh rửa mặt, trang điểm nhẹ, đeo hoa tai rồi bước ra ngoài.

Cô vốn xinh đẹp nên trang điểm hay không cũng không khác biệt là mấy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx