Chương 2.5
Giáo viên Lí dạy môn Toán lập tức quan tâm hỏi: ” CôTrầm đừng để bị cảm, tuy rằng bây giờ trời đang nóng bức, nhưng là phải chú ý đừng cảm lạnh .”
Nhược Băng còn không kịp mở miệng nói chuyện, Ngô Kiện Khang lập tức cướp nói: ” Để tôi pha cho cô một tách trà, đối với cổ họng rất có lợi.”
Thầy Lí cùng Ngô Kiện Khang hai người không ai chịu nhường ai, làm cho Nhược Băng cảm thấy khó chịu, ánh mắt nàng chợt nhìn sang đối diện, thấy giáo viên Cao Oanh Yến đang nhìn trộm Ngô Kiện Khang, ánh mắt khó nén sự đau lòng.
Nàng đột nhiên nảy lòng tham, sao không làm hồng nương giúp cô ấy nối dây tơ hồng a?
Ngô Kiện Khang bưng đến một chén trà, ân cần khuyên .” CôTrầm mời uống một chút, ngọt và thơm mát lắm!”
“Cám ơn ý tốt của anh, nhưng có người còn cần chén trà này hơn tôi.” Nói xong liền đem trà đi về hướng Cao Oanh Yến.
“Nghe nói gần đây cổ họng cô Cao không được khỏe lắm, Thầy Ngô có pha ly trà thanh nhiệt, cô uống thử xem?” Nàng tươi cười như hoa cúc, mời mọc.
“Này. . . . . . Có được không?”
“Đương nhiên có thể, thầy Ngô nói là uống sẽ chữa hết khàn giọng , uống thử xem, nhưng phải tin mới được nha! Có đúng không thầy Ngô?”
Ngô Kiện Khang xấu hổ cười nói: ” Đúng vậy. . . . . . Cô Cao uống một hớp thử xem.” Không còn cách nào khác, hắn không thể nói không nha!
Cao Oanh Yến ngại ngùng gật đầu.”Cám ơn anh, đã làm anh lo lắng, thật ngại quá .”
“Ặc. . . . . . Làm sao làm sao. . . . . .” Hắn lắc đầu, đối mặt với Cao Oanh Yến vốn luôn ít nói, có chút không được tự nhiên.
” Cô Trầm! Ngài hiệu trưởng vừa gọi điện, mời cô đến văn phòng.” Huấn đạo chủ nhiệm ở cửa văn phòng gọi.
” Biết rồi, tôi lập tức đến ngay.” Nàng vừa lúc thừa cơ hội này rời khỏi, vì thế nàng nhìn Cao Oanh Yến nói: ” Thầy Ngô còn có một phương pháp kỳ diệu giúp thân thể khỏe mạnh, cô nên nhờ thầy ấy dạy bảo, chắc chắn thầy ấy sẽ vô cùng vui lòng dạy cho cô nha!”
“Thật ư!” Cao Oanh Yến giương đôi mắt to đầy vẻ chờ mong nhìn Ngô Kiện Khang.
“Này. . . . . .” Hắn cười đến bất đắc dĩ.
“Giao cho anh, thầy Ngô!”
Nhược Băng chân thành nói, sau đó đi nhanh ra cửa, không cho hắn có cơ hội cự tuyệt.
Phù! Cuối cùng thoát khỏi sự quấy rầy của bọn họ, đi vào văn phòng hiệu trưởng, nàng gõ cửa mà vào.
“Hiệu trưởng, tìm tôi có việc?
” Cô Trầm Băng, cô đến thật đúng lúc, tôi giới thiệu với cô giáo viên tạm thời mới tới, tên anh ấy là Ân Thác, cũng đồng thời là giáo viên tạm thời giống cô, nên phiền cô hướng dẫn anh ấy tham quan trường học một chút.”
Nhược Băng nhìn theo tay của Hiệu trưởng chỉ, một thanh niên ngồi ở ghế sô pha đang đứng dậy đi đến, ăn mặc nhã nhặn trong bộ Âu phục, đeo cặp kính trắng trên mặt, đó chính là Hắc Ưng, đi đến trước mặt của nàng dịu dàng lễ độ, ân cần thăm hỏi.” Xin chào, tôi là Ân Thác.”
” Xin chào, tôi gọi là Trầm Băng.” Nhược Băng nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt, đột nhiên có loại cảm giác không thể nói được, làm cho nàng có chút ngây ngốc.
” Cô sao vậy?” Hắc Ưng hỏi.
“Tôi. . . . . . Đã từng gặp anh rồi?”
” Sao có thể? Đây là lần đầu tiên tôi quay về Đài Loan.” Hắn cười đến vô hại mà thân mật.
“Ha ha ha! Dù sao cũng là mỹ nam tử, khó trách tuổi trẻ như cô Trầm đây, sinh ra choáng váng.”
Bị hiệu trưởng nói đùa làm nàng giật mình, Nhược Băng không khỏi đỏ mặt kháng nghị.”Hiệu trưởng nói đùa, tôi chỉ là cảm thấy được Ân tiên sinh nhìn quen mắt , nên mới hỏi thử.”
“Đừng e lệ! Ân tiên sinh bộ dạng anh tuấn như vậy, ngay cả một người đàn ông như tôi cũng không kìm nổi phải liếc mắt một cái.”
Lo lắng hiệu trưởng không ngăn được tật xấu ba hoa, Nhược Băng nhanh chóng nói sang chuyện khác.”Ân tiên sinh. . . . . . Không, thầy Ân, mời đi hướng này, tôi dẫn anh đi tham quan trường học một chút.”
“Làm phiền cô .”
” Đừng khách sáo.” Nàng mỉm cười.
Hắc Ưng hứng thú thưởng thức Nhược Băng ăn mặc theo kiểu một cô giáo, hoàn toàn không có một chút kiêu sa diễm lệ của đêm hôm đó, thuật dịch dung của nàng quả thật cao tay, càng làm cho hắn thêm quyết tâm chinh phục.
Trầm Nhược Băng! Cô có biết tôi đang ở bên cạnh cô? Nhìn thấy nàng đang chuyên tâm giải thích lịch sử trường học, Hắc Ưng hiện lên một nụ cười đẹp đến kiêu ngạo
Chương 2.6
***********
Trường trung học Minh Dương đột nhiên có một giáo viên nam đẹp trai tao nhã bất phàm đến dạy thế, lập tức truyền đi khắp nơi trong trường.
Chẳng những nữ sinh điên cuồng ái mộ, ngay cả những giáo viên nữ đã kết hôn cũng vô cùng si mê phong độ của hắn, hơn nữa hắn còn lộ ra nụ cười mê người, đôi mắt đen sâu thẳm lóe sáng vô cùng khiêu gợi, đẹp đến mức vừa nhìn đã làm các cô gái mê say, như là có một ma lực khiến người ta không thể kháng cự nổi. Khó khăn lắm mới xuất hiện một thanh niên tuấn tú mê hoặc mười phần như thế này, làm các giáo viên nữ nhốn nháo không yên, những cô giáo tư sắc bất phàm tuy đã kết hôn cũng vô cùng vui vẻ.
Nhưng Ân Thác cố tình không thèm để ý ai, chỉ quấn quít một mình cô giáo viên nhan sắc bình thường Trầm Băng, làm cho mọi người tròn đôi mắt.
” Cô Trầm, để tôi giúp cô.”
Ân Thác không biết khi nào xuất hiện, đưa tay ôm lấy chồng sách trên tay nàng, thoải mái mà cầm, làm cho nàng ngay cả muốn từ chối cũng không kịp.
“Cám ơn, thật ngại quá, đã làm phiền anh.”
“Được phục vụ cho cô là vinh hạnh của tôi.”
Trên hành lang đầy những học sinh và giáo viên, tò mò nhìn hai người đối đáp, Trầm Nhược Băng cố tình bảo trì khoảng cách với hắn.
” Thầy Ân hôm nay không có tiết dạy?”
” Buổi sáng chỉ dạy có hai tiết, nhờ phúc của cô, dạy thay thực thuận lợi.” Hắn nhã nhặn cười.
“Vậy à. . . . . .” Nhược Băng tự hỏi , hiện tại trường học đang đồn đại thầy Ân đang theo đuổi nàng, nhưng lời nói của hắn rất bình thường, ôn nhu lễ độ muốn tìm một lý do để cự tuyệt hắn cũng không được, thật khó nghĩ a!
“Suy nghĩ cái gì?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng.
Nhược Băng hoảng sợ, quay đầu lại nhìn hắn, thấy được nụ cười ôn nhu thân mật nhã nhặn của hắn, nụ cười này thật sự là rất vô hại , không khỏi làm cho nàng âm thầm trách cứ chính mình vừa rồi quá đa tâm, cư nhiên cảm thấy được hắn ở bên tai mình khiêu khích tại sao lại có loại ảo này giác, không được! Nàng phải tỉnh táo lại. Ho nhẹ một tiếng trả lời: “Không có gì, tôi nghĩ đến tôi còn có thật nhiều bài thi phải sửa.”
Vào văn phòng, nàng xoay người nghĩ muốn lấy lại xấp sách vở, lại “Không thể tin nổi” mất thăng bằng té ngã về phía sau.
Không ổn! Nàng âm thầm kêu.
Bên tai truyền đến tiếng kêu sợ hãi của những giáo viên khác, nàng biết mông của mình sẽ tránh không được tai ương .
Nhưng là ngoài ý muốn, không phải rơi xuống nền gạch cứng, mà là rơi vào một bờ ngực vững chãi rắn chắc. Nàng ngã vào trong ngực của Ân Thác.
” Ôi, thực xin lỗi!” Nhược Băng bối rối lồm cồm bò dậy.
Bốn phía vang lên vỗ tay trầm trồ khen ngợi một màn ở cạnh cửa, vừa rồi là anh hùng cứu mỹ nhân làm cho các giáo viên trong văn phòng trầm trồ mãi không thôi!
Nhược Băng nhanh chóng rời khỏi sự ôm ấp của hắn, hai gò má vì thẹn thùng mà đỏ ửng lên, như thế rất tốt , vốn định bảo trì khoảng cách bây giờ lại thành ra như thế này.
Ngô Kiện Khang cùng thầy Lí, hai người bước về phía trước đến giúp nàng nhặt lên những sách vở rơi trên mặt đất, đùa sao! Sao có thể để cho Ân Thác giành riêng danh hiệu anh hùng . Mặt khác cũng có giáo viên nữ chạy nhanh đến đỡ Ân Thác dậy,cũng nhanh chóng hỏi thăm hắn có sao hay không?
“Ai nha! Thầy Ân, sau lưng của anh chảy máu !” Trong đó một cô giáo kêu lên.
“Phải không?” Hắn cười cười.
” Mau đến phòng y tế thoa thuốc, để tôi giúp anh đi!” Một giáo viên nữ khác thừa cơ hội dày mặt tiến lên bắt lấy cánh tay của Ân Thác, tuyệt không cho người khác giành phần.
“Không cần.” Hắn mỉm cười cự tuyệt.”Chỉ là ngoài da mà thôi.”
Nhược Băng thật sự không thể không để ý, bởi vì họa là từ nàng mà ra a!
” Thầy Ân à, nên đi thoa thuốc một chút mới tốt.” Nàng khuyên .
“Được rồi, như vậy làm phiền cô Trầm giúp tôi đi.” Hắn đáp ứng nói.
Thoáng chốc chung quanh ngậm miệng không tiếng động, biểu hiện đơn thuần của Ân Thác có thể hiểu được, hắn đồng ý với Nhược Băng” Muốn cho nàng dẫn hắn đi thoa thuốc” , làm Nhược Băng giật mình, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, đương nhiên cũng không có lý do để cự tuyệt, đành phải ngoan ngoãn giúp đỡ Ân Thác đi ra khỏi văn phòng, để lại sau lưng một đoàn nam nữ si tình ngơ ngẩn nhìn nhau.
Ở trong phòng y tế, Nhược Băng cầm dung dịch ô-xy già cùng băng gạc sát trùng trên lưng của Ân Thác.
Kỳ lạ, cô nhân viên phòng y tế này đi đâu rồi ? Tại sao ngay lúc này lại không có mặt ở đây, hại nàng xấu hổ khi đối diện nửa thân trần của đàn ông.
“Thực ngại quá, còn phải phiền cô giúp tôi sát trùng vết thương.”
” Đâu có sao, là tôi hại anh bị thương mà, tôi còn phải cám ơn anh!”
Nàng vẫn là không rõ, vì sao vừa rồi lại té ngã, còn té lên thân của hắn, thân thể nàng luôn cân bằng mà, nhưng tại sao lại té ngã ?
Nàng đương nhiên sẽ không hiểu được, bởi vì đây là kiệt tác của Ân Thác.
Hắn ra tay làm nàng mất cân bằng, thuận thế vận lực làm cho nàng ngã xuống, sau đó giả vờ cứu nàng cũng ngã ở tảng đá trước đó đã chuẩn bị sẵn.
Chẳng sao! Chảy một chút máu là có thể ôm thân hình thơm ngát của nàng, đôi mắt kính che dấu đi ánh mắt của hắn hiện lên hình ảnh của Nhược Băng không hề phòng bị.
“May mắn cô không bị thương, tôi bị một vết thương nhỏ như thế này cũng xứng đáng.” Hắn quay lại nhìn nàng ôn nhu mỉm cười.
“Nhưng tôi vẫn băn khoăn, thật không biết nên cảm ơn anh như thế nào.”
“Mời tôi uống cà phê là được rồi.” Mồm há hốc chút xíu nữa là không ngậm lại được, Nhược Băng cố gắng che giấu sự ngây ngốc của chính mính, mời hắn uống cà phê, không phải là càng tăng thêm lời đồn đãi sao?
“Thật có lỗi! làm cho cô khó xử, tôi không có ý gì khác.”
Nàng nhanh chóng bổ sung.”Không, được mà! Tôi rất vui mời anh uống cà phê.” Xuống căn tin trường uống là được rồi, khi đó mua cho mỗi người một ly, như vậy sẽ không bị ai dị nghị! Nàng thật thông minh nha!
“Như vậy đi, tôi có nghe đến quán cà phê Tình Nhân gần trường, nghe nói chỗ ấy được các học sinh hoan nghênh lắm.”
“. . . . . .” Nhược Băng kinh ngạc không nói gì.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Nàng cứng rắn cố nở một nụ cười, cười đến thực vô hại, nội tâm vô cùng bất đắc dĩ. ************************** Hết Chương 2
@by txiuqw4