Chương 4.1
” Cô Trầm, cổ cô làm sao vậy?”
Cả ngày hôm nay, mỗi người vừa thấy đến nàng, đều đồng loạt hỏi những lời này.
Trên cổ Nhược Băng đầy những vết xanh tím, mỉm cười trước những ánh mắt quan tâm tò mò , nhẹ nhàng giải thích lý do nàng hôm qua “Không cẩn thận bị chạm vào cổ”.
Tuy rằng bề ngoài luôn duy trì nụ cười, nhưng trong lòng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắc Ưng chết tiệt! Lưu lại vô số những dấu môi hôn trên cổ và lưng nàng, thì ra cái mà hắn gọi là lưu lại ấn kí chính là như vầy
Lưng xanh tím còn có thể mặc quần áo che lấp, còn dấu hôn trên cổ mới là phiền phức !
Bây giờ lại không thể mặc áo cổ cao, đành phải tạm thời trả lời cho qua chuyện, chờ đợi dấu hôn mất đi.
“Nghe nói cổ của cô bị thương?”
Đang trầm tư Nhược Băng đột nhiên hoàn hồn, nhìn thấy trước mặt hiện ra khuôn mặt tươi cười ấm áp khôi ngô, thì ra là Ân Thác.
” Đúng vậy, ngủ sai tư thế nên mới bị.” Không tự giác lên cổ, sợ bị nhìn ra cái gì.
“Cần mát xa không? Tôi chính là cao thủ nha.”
“Không, không cần.” Nàng cũng không muốn gây thù chuốc oán, Ân Thác trước mắt là đối tượng được toàn bộ những cô giáo độc thân thầm mến, nàng không muốn có quan hệ gì với hắn để nhận lấy sự thù hằn từ mọi phía.
” Hình như cô đang trốn tránh tôi?”
“Có sao?” Nàng muốn nói chính là” Rõ ràng như vậy sao?” , bởi vì nàng thực sự đang trốn tránh hắn
“Cô rất chán ghét tôi phải không?” Khi nói những lời này, vẻ mặt của hắn ảm đạm u buồn, nở ra nụ cười đầy chua sót, có vẻ như mất mác trầm trọng, làm cho Nhược Băng có cảm giác mình là cô gái xấu xa làm tổn thương người vô tội.
Nàng vội vàng giải thích: ” Anh đã hiểu lầm ! Tôi làm sao có thể chán ghét anh!”
“Thật ư!” Ân Thác cầm lấy hai tay của nàng.”Như vậy cô sẽ không phản đối nếu tôi theo đuổi cô chứ?”
Trong lúc Nhược Băng còn chưa kịp phản ứng lời nói của hắn, bốn phía đột nhiên truyền đến âm thanh ủng hộ của các học trò!
Tin tức Nhược Bằng bằng lòng yêu Ân Thác! Chuyện này lập tức như gió thổi lửa, lửa cháy lan ra đồng cỏ truyền khắp mọi ngóc ngách trường trung học Minh Dương.
Tất cả những cô giáo thầm mến Ân Thác đều dậm chân tức tối , không thể tin được mình lại bại bởi một cô Trầm Băng nhan sắc bình thường, hội những người ái mộ Ân Thác xầm xì bàn tán khắp nơi, không thể hiểu nổi bạch mã vương tử tại sao lại coi trọng một cô gái bình thường như thế?
Phụ nữ ghen tỵ thực là đáng sợ, Nhược Băng bây giờ cảm thấy được hơn mười ánh mắt sắc bén ở khắp mọi nơi đang bắn về phía nàng, oán hận có, đau thương có, tò mò có, thậm chí là cả nguyền rủa.
Nhờ phúc của tên Ân Thác đã làm nàng hoàn toàn trở thành nhân vật được bàn tán sôi nổi nhất ở trường học.
Vì sao lúc ấy nàng không mở miệng cự tuyệt hắn a? Nhược Băng hao tổn tâm trí ôm lấy đầu, không biết sao, nụ cười của hắn dường như có một ma lực làm cho người ta không thể kháng cự được, luôn làm cho kẻ khác không thể cự tuyệt hắn.
Không được! Hôm nay dù thế nào nàng cũng phải nói cho hắn hiểu, nàng không phải là một cô gái bình thường, không thể cùng một thầy giáo ở trường kết giao,không thể để cho người khác vì nàng mà lâm vào nguy hiểm, huống chi có rất nhiều người đang muốn giết nàng, nàng không thể giống như một cô gái bình thường có thể nói chuyện yêu đương.
Tâm ý đã quyết, thừa dịp trường học tan học không có ai, nàng tìm kiếm bóng dáng của Ân Thác, biết hắn luôn luôn về muộn.
” Cô Trầm, xin dừng bước.”
Ngô Kiện Khang đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, vẻ mặt chăm chú nhìn nàng.
“Có việc gì không?” Tại sao hắn lại ở chỗ này? Không lẽ hắn đã chờ nàng từ lâu ?
“Nghe nói. . . . . . Ân Thác đã tỏ tình với cô, chuyện này có thật không?” Gương mặt hắn, lời nói của hắn có chút không kiên nhẫn.
“Đúng vậy.” Nàng lạnh nhạt nói.
“Như vậy. . . . . . Cô tính sao?”
“Thực xin lỗi, đây là vấn đề riêng tư.”
” Làm ơn nói cho tôi biết, chuyện này đối với tôi rất quan trọng!”
Ngô Kiện Khang mặt đỏ tai hồng và dáng vẻ vô cùng khẩn trương, làm cho Nhược Băng lúc này mới phát hiện hắn bây giờ thực sự ương bướng, nếu không nhận được câu trả lời, chắc chắn hắn sẽ không nhường đường.
“Bất luận tôi có dự tính như thế nào, cũng đâu liên quan gì đến anh?”
“Đương nhiên là có liên quan! Bởi vì tôi đối với cô, đối với cô. . . . . .”
Nhược Băng thở dài, quyết định nói dối để cho hắn hoàn toàn hết hy vọng.
“Tôi đã có người yêu rồi!
Ngô Kiện Khang giống như nghe thấy tiếng sét giữa trời xanh, lắc mạnh đầu nói: ” Cô gạt tôi!”
Chương 4.2
*********************
“Tôi không lừa anh, anh ấy là cảnh sát, tên là Bạch Thiệu Phàm, có phải sự thật hay không anh đi hỏi thăm sẽ biết.” Haiz! Thiệu Phàm nhất định tức chết!
” Nhưng mà. . . . . . Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe cô nói qua!” Hắn vẫn bán tín bán nghi.
“Cũng không ai hỏi qua tôi a!”
“Nhưng. . . . . . Tôi vẫn có thể theo đuổi cô, ít nhất ——”
“Không có khả năng!” Nàng kiên quyết cự tuyệt hắn.”Lòng tôi chỉ có anh ấy, ngoài anh ấy ra tôi không chấp nhận một ai!”
Nàng nổi da gà khắp người, bắt buộc mình nói ra những lời muốn buồn nôn, Thiệu Phàm nghe được không biết là nên khóc hay nên cười?
” Cô. . . . . . Thật sự thương anh ta?”
“Đúng vậy, tôi thương anh ấy.” Má ơi! Đừng bắt tôi nói những chuyện đáng sợ như thế này nữa, nói nữa chắc bị thiên lôi đánh quá. Nhược Băng âm thầm kêu khổ.
Ngô Kiện Khang nản lòng, vẻ mặt đầy mất mát, xẹp xuống giống như bong bóng cao su, làm cho người ta nhìn không đành lòng. Nàng an ủi nói: “Tôi cũng không thích hợp với anh, điếu kiện của anh tốt như vậy, nhất định sẽ tìm được cô gái tốt hơn tôi.”
“Không! Cô vẫn luôn là đối tượng lý tưởng mà tôi tìm kiếm đã lâu, dịu dàng, hiền thục và vô cùng nữ tính.”
” Anh cũng không hiểu biết gì về tôi, sao biết tôi là đối tượng phù hợp với anh?” Nàng hỏi lại.
“Tôi vừa thấy cô là đã biết được tương lai cô nhất định là người vợ hiền mẹ tốt, thật là một người phụ nữ hoàn mỹ.”
“Sai lầm rồi! Thành thật nói cho anh biết, đừng để bề ngoài của tôi lừa anh, tôi là người luôn tôn thờ chế độ nữ quyền, tôi , một không……không thích chuyện nhà, hai không thuận theo chồng, ba không chịu ngồi yên. Giặt quần áo nấu cơm và trong nom trẻ con tôi cũng không thích, những lời dạy dỗ về tam tòng tứ đức tôi lại cười nhạt! Nếu có người nào muốn theo đuổi tôi, phải chấp nhận tôi như vậy, cũng yêu tôi như vậy, mà không phải thay đổi tôi, cưới tôi về nhà chỉ làm một bà quản gia, anh có thể làm được như vậy không? Anh nghĩ có chịu được hay không?”
Nhược Băng nói một hơi với hắn, mệt đến trợn mắt há hốc mồm, khiến cho hắn nhất thời không được lời nào.
“Không thể chấp nhận, đúng không? Điều này chứng minh rằng anh chỉ yêu bóng dáng người phụ nữ khắc họa trong lòng anh, mà bề ngoài của tôi làm cho anh hiểu lầm tôi là đối tượng phù hợp với điều kiện của anh, như vậy tình yêu này sẽ kéo dài được bao lâu?”
Hắn vẫn cố thuyết phục.”Chỉ cần chúng ta yêu nhau, tất cả mọi chuyện đều có thể vượt qua!”
“Anh chưa từng nghe qua câu yêu nhau thì dễ nhưng ở chung thì khó sao? Quan niệm cùng cá tính là hoàn toàn trái ngược nhau, khi hai người ở cùng một chỗ, chung một nhà sẽ sớm làm tình yêu héo tàn, tôi không phải là người như anh mong đợi đâu, bỏ ý định đó đi!”
Ngô Kiện Khang hoàn toàn không thể phản bác, giờ phút này hắn phát hiện Trầm Băng không giống như trước, vẻ mặt vô cùng kiên nghị lạnh lùng, không giống vẻ thanh tao lịch sự nhu nhược của trước kia, thay da đổi thịt toát ra khí chất trầm tĩnh kiên cường. Mà trong lời nói của nàng lại vô cùng hợp lí, làm cho hắn cảm thấy hoang mang, thật lâu mà cũng không nói được gì.
Hắn không khỏi tự hỏi, Trầm Băng là một cô gái như thế nào? Cũng là gương mặt này, sao bây giờ lại cảm giác như đứng trước một người khác, hắn hoài nghi không biết có phải là cùng một người không. Nhưng dù thế nào, nàng cũng vô cùng quyến rũ, nhưng sự quyến rũ này thật xa, làm người ta không thể với tay tới được.
“Tôi thật sự yêu cô.” Hắn cười khổ mà nói.
“Cám ơn anh, nhưng mà anh vẫn còn có một lựa chọn khác, chỉ cần anh chú ý nét tiềm ẩn bên trong của cô gái khác.”
“Không có ai tốt như vậy .”
” Cái đó cũng không chắc .” Ánh mắt nàng hướng về bóng người đang ẩn ở cuối hành lang
” Cô gái đằng kia thầm mến anh đã lâu, mà anh luôn xem nhẹ sự tồn tại của cô ấy.”
Ngô Kiện Khang nhìn theo ánh mắt của nàng, thì thấy Cao Oanh Yến.
Bị người phát giác mình đang trốn ở chỗ này, Cao Oanh Yến cảm thấy vô cùng ngượng ngùng xấu hổ, hơn nữa nghe được những lời cô nói về mình, trong mắt thoáng ngấn lệ, mắc cỡ đỏ mặt quay đi.
“Còn không đuổi theo? Nói không chừng cô ấy đúng là người vợ mà trời đã định cho anh ở kiếp này, nếu anh không nắm chắc, tôi dám khẳng định nói cho anh biết, đời này anh thật sự không tìm được cô gái nào tốt hơn cô ấy đâu.”
Tim Ngô Kiện Khang đập một trận mạnh và loạn nhịp, do dự trong chốc lát mới giống như hạ quyết tâm, quay đầu về hướng Cao Oanh Yên đã chạy đi mà đuổi theo
Haiz! Cuối cùng cũng giải quyết được một tên, còn thuận tiện nối dây tơ hồng giúp người khác, Nhược Băng thật vui vẻ sự việc có thể thuận lợi đến như vậy, đó là một dấu hiệu tốt, tin rằng chuyện của Ân Thác kia sẽ không khó giải quyết lắm, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tươi cười, sung sướng tiếp tục hướng văn phòng đi đến, trong lòng thầm nghĩ cũng nên dùng cách như thế này để đối phó Ân Thác.
Bởi vì chuyên tâm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không nhận thấy được Ân Thác đang đi phía sau lưng nàng, cuộc nói chuyện của nàng và Ngô Kiện Khang hắn đã nghe được toàn bộ, Ân Thác tiến lên khom người nói nhẹ vào tai nàng “ Tại sao lại vui như vậy ?”
Dọa người nha! Nhược Băng cả kinh làm rớt quyển sách trên tay, Ân Thác nhanh nhẹn đón lấy, làm cho chồng sách vở nặng nề kia không rơi trúng chân của nàng.
“Ân, Thầy Ân?” Hắn xuất hiện khi nào vậy?
“Trông bộ dáng của cô hình như rất hoảng sợ, tôi dọa cô sao?” Vẫn là vẻ tươi cười mê hoặc lòng người kia.
@by txiuqw4