"Nói cho mụ mụ Tang, tìm mấy em gái nhan sắc xinh đẹp đến bồi mọi người." Trúc Hạ Anh mệnh lệnh nói.
"Dạ" nữ phục vụ sinh canh giữ ở một bên y lệnh rời đi.
Vừa nghe sẽ có nữ nhân đến giúp vui, các nam nhân không khỏi tâm thần nhộn nhạo, trong cơ thể rục rịch.
"Nghe nói phụ nữ Nhật Bản bề ngoài diễm lệ, nhưng phần bên trong lại làm cho các gã đàn ông tiêu xác mất hồn.”
"Những phụ nữ của chúng tôi, công phu hầu hạ đàn ông là số một, cũng nên để cho các anh nếm trải kiến thức một chút.”
Nói xong liền có năm người phụ nữ tiến vào, lập tức giống như những con rắn uốn lượn vào trong lồng ngực của đám người nanh sói, mỗi người đều mềm mại liếc mắt đưa tình, lời nói mềm mại yểu điệu, từng tư thế ngấm sâu vào lục phủ ngủ tạng khiến bọn họ thiếu chút nữa mất hồn.
Trúc Hạ Anh nhếch lên một nụ cười tà mị, ra mệnh lệnh."Chuẩn bị năm phòng, để cho các vị đại gia đây được sảng khoái."
Vì thế bọn Nanh Sói cùng nhóm thuộc hạ khoái trá ôm lấy nữ nhân của mình rời khỏi, vội vàng địa đi hưởng thụ cá nước thân mật.
"Có động tĩnh… gì lạ không?" Trúc Hạ Anh hỏi bọn thuộc hạ phụ trách an toàn chung quanh.
"Tất cả đều thuận lợi, đều ở trong tần kiểm soát."
"Thông báo với mọi người tiếp tục đề phòng, cẩn thận kiểm tra tất cả mọi phần tử đáng nghi, đêm nay những người giao dịch và tất cả tư liệu nhất định không thể để lọt vào tay bọn trinh thám kia được.”
"Dạ!"
Nói mới nói xong, đột nhiên Nanh Sói tên cầm đầu và một gã nam tử chạy ngã xiêu vẹo mà vào, hô to : "Trúc, Trúc Hạ tiên sinh! Nguy rồi!"
"Xảy ra chuyện gì!"
"Bạch phiến, bạch phiến không thấy ."
"Sao lại thế này?" Gương mặt của Trúc Hạ Anh vốn tuấn mỹ lập tức biến thành đáng sợ thất sắc.
"Bạch phiến tôi vẫn mang ở trên người, chỉ có lúc làm chuyện kia mới tạm thời buông tay, nhưng ánh mắt của tôi vẫn không rời khỏi cái cặp da, căn bản không có khả năng mất được! Có khi nào ở chỗ của tiên sinh có nội gián hay không? Hắn nghĩ muốn đem trách nhiệm này giao hoàn toàn cho Trúc Hạ.
Người phụ nữ đang hầu hạ Nanh Sói cũng bị dẫn theo tiến vào.
"Trúc Hạ tiên sinh. . . . . ." Nữ nhân sợ hãi quỳ xuống .
Trúc Hạ Anh không lưu tình chút nào quăng cho cô ta một cái tát thật mạnh, ở trên mặt cô ả phút chốc bị sưng đỏ lưu lại dấu tay, bên môi rỉ máu đỏ tươi chính là im lặng thừa nhận, mọi người đều kinh sợ trước cơn giận dữ của Trúc Hạ mà không ai dám lên tiếng.
"Ta đã huấn luyện ngươi như thế nào, lại dám để mất bạch phiến!"
Thì ra tất cả đám nữ nhân này đều đã trải qua huấn luyện tình dục, chứ không phải là kĩ nữ bình thường, đám Nanh Sói âm thầm kinh ngạc không thôi.
"Thuộc hạ thật sự không biết bạch phiến tại sao lại không cánh mà bay, vẫn không có người xâm nhập phòng, ngoại trừ. . . . . ." Nàng giống đột nhiên xúc động giống như vừa chợt hiểu, nói: "Ngoài một lão giúp việc có đi vào một lần."
Trầm Nhược Băng? Ngay lập tức cái tên này hiện lên trong đầu của Trúc Hạ Anh, mọi người đều đồn đãi người phụ nữ này tinh thông thuật dịch dung. Một gã lao công già cơ bản không thể nào tránh được sự truy xét cặn kẻ của đám thuộc hạ dày đặc kia,cơ hồ là không có khả năng! Trừ phi lão già kia là Trầm Nhược Băng giả dạng!
Đôi môi hắn nhếch lên một góc thành một ý cười, thì thầm truyền lệnh xuống khắp mọi nơi. “Báo động với tất cả mọi người giám sát chặt chẻ tất cả cửa ra vào, bắt lấy tất cả những lão già, một người cũng không buông tha. Bảo mọi người chú ý kĩ, lão già này là một cô gái giả dạng, đừng xem thường võ công của đối phương, nhớ kỹ! Ta muốn sống."
Trên hành lang ồn ào xôn xao, làm cho Nhược Băng cảnh giác chuyện có thể bại lộ, đối phương dường như đã phát hiện ra bạch phiến đã mất.
Nàng thay bộ đồ lão già lao công ra, sửa cách ăn mặc thành những kĩ nữ, đem bộ đồ vừa thay giấu vào tử đựng chén, sau đó mặc vào mình bộ ki-mô-nô đi ra ngoài, thừa cơ hội bước đến đỡ lấy một vị khách nam đang say mèm, đỡ hắn đi về hướng cửa.
"Mỹ. . . . . . Mỹ nhân, lại lấy. . . . . . Rượu đến. . . . . . Ta còn muốn. . . . . . Uống. . . . . ." Mùi rượu nặc nồng của người khách nói vào bên tay của Nhược Băng
Nàng dùng tiếng Nhật lưu loát bịa chuyện.
“Khách nhân, chúng ta đến nhà khác uống tiếp, ngài vừa rồi đã nói muốn dẫn tôi đi ra ngoài hứng gió mát, cần phải giữ lời nha!”
"Cáp. . . . . . Không có hỏi. . . . . . Đi! Hiện tại liền. . . . . . Đi!"
Hắc! Không nghĩ tới chuyện lại có thể thuận lợi như vậy, Nhược Băng nhanh chóng đỡ lấy vị khách say mèm kia bước xuống đường, nghĩ thầm may mà hắn lúc này say thật chỉ cần bước được lên xe sẽ an toàn.
"Đứng lại!"
Một tiếng khiển trách ngăn bước chân của bọn họ lại, cũng làm cho Nhược Băng cảm thấy kinh ngạc, tâm lại đề cao cảnh giác.
Lập tức ba mươi mấy tên mặt mang kính râm, mặc trang phục toàn một màu đen, vung tay thủ thế vây quanh bọn họ. Tám phía đều bất động thanh sắc đạn độ, vừa nhìn thấy đã biết mỗi người bọn họ đều là cao thủ đượchuấn luyện nghiêm ngặt.
Không thể tưởng được nơi này lại được phòng bị nghiêm ngặt như thế, đại chí đại điều ! Tại sao lại bị phát hiện a?
Tiếp theo, nàng thấy đám cao thủ kia nhường ra một khoảng trống, bọn cao thủ kia cung kính vây quanh một tên khí độ thâm trầm đang tiến lên phía trước,ánh mắt lợi hại của hắn, nhìn nàng từ trên xuống dưới .,
"Tiểu thư, đem bạch phiến giao ra đây."
"Thực xin lỗi, tôi không biết các anh đang nói cái gì, vị khách này muốn uống rượu, tôi đang muốn dìu hắn lên xe!"
Trong đó một gã nam tử quát: "Đừng giả vờ ! Cô cư nhiên không biết Trúc Hạ tiên sinh, quả nhiên là nghệ kĩ giả dạng.
Thì ra tên này là một trong chín tên đại tướng dưới tay của Thần Điền Cơ – Trúc Hạ Anh!Nàng phát hiện tình thế nguy hiểm, xem ra thân phận đã bại lộ.
"Mau đem bạch phiến ngoan ngoãn giao ra đây bó tay đầu hàng, nếu ta cao hứng nói không chừng còn có khả năng tha chết cho cô." Hắn chậm rãi uy hiếp, không vội mà bắt nàng.
"Cái gì bạch phiến? Các anh tìm lầm người rồi."
Trúc Hạ Anh lấy ra một cái nhỏ truy tung khí, khẽ cười nói: "Thuật dịch dung của các hạ đích quả nhiên cao minh, cô là Trầm Nhược Băng à, trước thì giả dạn làm một lão già phụ trách quét dọn, bây giờ lại hóa trang thành một nghệ kĩ xinh đẹp, thật sự là làm cho ta mở rộng tầm nhìn. Nếu không phải trước đó ở bạch phiến ta đã bỏ sẳn một máy phát tín hiệu mini, nếu không chỉ e là giờ này chúng ta còn đang truy tìm, vĩnh viễn cũng sẽ khoog tìm được cô.”
Trong mắt của Nhược Băng thoáng lên vẻ hoảng sợ, thì ra trong gói bạch phiến kia, có giấu máy phát tín hiệu, nhưng mà, tại sao nàng lại không phát hiện ra được? Nếu vẫn mang theo gói bạch phiến trên người, cho dù chạy ra khỏi chỗ này,bọn họ cũng có thể lập tức theo tín hiệu mà đuổi theo.Thực không xong! Nàng rất khinh địch !
"Bắt lấy cô ta!" Trúc Hạ Anh hạ lệnh, mọi người lập tức ùa lên.
"Muốn bắt được ta còn sớm a!"
Nàng rất nhanh chóng phóng ra lựu đạn khói ma thuật, thoáng chốc tiếng súng nổi lên, sương khói tràn ngập.
Đợi sương khói tan đi lúc sau, bọn họ mới phát hiện họ đã bắt nhầm tên tửu quỷ say khướt kia. Tiếng súng kia là giả, là từ trong quả lựu đạn khói kia có một loại máy phát âm cực kì nhỏ phát ra tiếng vang như tiếng súng, tạo hỗn loạn cho kẻ địch hoảng sợ.Mà Trầm Nhược Băng, sớm đã không thấy bóng người.
Trúc Hạ Anh xanh mét rống to: "Mau đuổi theo! Ngu ngốc!"
Cởi ra ki-mô-nô của nghệ kĩ, Nhược Băng ngồi trên tắc xi đào tẩu. Nàng phải lợi dụng thời gian tìm ra máy phát tín hiệu từ gói bạch phiến này,nếu không rất nhanh sẽ bị Trúc Hạ Anh đuổi theo.
Chết tiệt! Loại khoa học kỹ thuật này nàng không hiểu, nếu có Kiều Mã Lỵ ở đây thì tốt rồi.
Xe đột nhiên dừng lại, là m đầu của nàng thiếu chút nữa đã ngã bật vào lưng ghế dựa phía trước.
"Tại sao lại dừng? Tài xế! Vì sao đột nhiên ——" Tiếng nói bất chợt dừng ở giữa câu,Nhược Băng nghẹn họng nhìn trân trối ra ngoài cửa sổ xe, thấy gương mặt hồ ly tươi cười của Trúc Hạ Anh rơi vào mi mắt của nàng, xe chung quanh đều bị vây quanh, tài xế xoay người lấy sung chỉ vào nàng.
Thì ra ngay cả tài xế cũng là người của Trúc Hạ Anh , nàng căn bản là thượng kẻ trộm thuyền, lại nhớ đến thì ra đây là địa bàn của hắn.
Trúc Hạ Anh cười đến biến hoá kỳ lạ khó lường, nhẹ giọng ra lệnh."Làm cô ta hôn mê, đưa đến phòng ta."
Không biết bị nắm đến địa phương nào, Nhược Băng từ từ tỉnh lại sau đó, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, đồng thời phát hiện thân thể nàng đang nằm thành hình chữ Trình, hai tay, hai chân bị trói bốn cây trụ ở trên giường .
"Cô tỉnh rồi saoo?" Trúc Hạ Anh đang uống hồng rượu ngồi ở trên ghế tà khí nhìn chằm chằm nàng không thể cử động thân thể .
"Đây là làm sao?" Nàng lạnh lùng hỏi.
"Nơi này? Là phòng mà bổn khách sạn dùng để chiêu đãi khách quý hưởng thụ tình thú với nữ nhân.”
"Anh muốn thế nào?"
@by txiuqw4