Đêm này, hắn dùng sự nhu tình kinh người yêu nàng, không hề bá đạo, mà là che chở thương tiếc, mang theo nóng cháy cùng cuồng dã, thâm tình của hắn mênh mang như biển rộng bao trọn lấy nàng. Một lần, lại một lần, hắn dùng tất cả mọi cảm tình của hắn yêu nàng, càng không ngừng đòi hỏi khiêu khích sự nhiệt tình của nàng.
Lòng của nàng thiêu đốt theo hắn, trong cơ thể nàng lần lượt những cảm xúc thăng hoa. Vòng tay ôm ấp của hắn, nụ hôn của hắn, cùng với những cảm xuc mà hắn khơi gợi lên ở nàng, đã làm nàng không còn suy nghĩ gì được nữa, mặc cho hắn mang theo chính mình nhanh chóng đi về tận chân trời. . . . . .
Ngày mới sáng rực rỡ, Nhược Băng giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, nàng quay đầu nhìn về phía bên cạnh, đôi cánh tay rắn chắc của Hắc Ưng vẫn còn đang ôm choàng lấy nàng, hơi thở đều đều, như vậy rõ ràng, nàng không phải nằm mộng, hắn thật sự ở bên cạnh nàng.
Trộm nhìn nét mặt hắn đang ngủ trong giấc ngủ say nhìn hắn thật bình an, hơi thở không có một tia nguy hiểm, nàng vô cùng yêu nét mặt này của hắn, Nhược Băng nhìn chằm chằm vào hắn không thể rời mắt đi được, luyến tiếc đừng mở mắt.
"Rất tuấn tú đúng hay không?"
"ừm, rất tuấn tú. . . . . ." Di? Ai đang nói chuyện?
Hắc Ưng mở mắt ra nhìn nàng, trong đôi mắt lóe lên ánh giảo hoạt nở một nụ cười bướng bỉnh.
Nàng khẽ gọi: "Thì ra anh đã thức!"
"Vì muốn cho em cảnh đẹp ý vui, nên anh giả vờ ngủ say, , như thế nào? Rốt cục phát hiện ra anh rất tuấn tú đi!"
"Ngông cuồng!"
Nàng giơ tay đánh hắn, lại bị hắn bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cùng năm ngón tay của nàng đan sát vào nhau, đưa lên môi hôn nhẹ.
Nhược Băng cũng nhìn thẳng hắn, không hề trốn tránh ánh mắt của hắn, nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
"Hắc Ưng. . . . . ."
"Gọi tên của anh."
Nàng thuận theo, nhẹ giọng gọi: "n Thác. . . . . ." Gương mặt đỏ ửng say lòng của nàng."Anh. . . . . . Thật sự muốn em?"
"Đương nhiên, chết cũng không buông! Cho dù xuống địa ngục, anh cũng sẽ mang em theo."
"Nếu muốn em với anh, phải đáp ứng em một chuyện."
"Theo anh bàn điều kiện?" Ánh mắt hắn chuyển sang sắc bén.
"Không, là xin anh." Nàng mở đôi mắt to mềm mại trong suốt.
Mỗi khi nàng xuất hiện sự ôn thuần hiếm có này, làm tâm máu lạnh như hắn cũng trở nên mềm mại.
"Chuyện gì?" Hắn hỏi, giọng nói trở nên nhu hòa.
"Hứa với em, đừng nữa giết người, được không?"
Hắn gật đầu."Anh hứa."
"Thật sự?" Hắn đáp ứng quá nhanh làm cho nàng không thể tin được.
"Anh đã nghĩ qua, vì làm cho công việc của chúng ta không vi phạm lẫn nhau, trừ phi vạn bất đắc dĩ anh sẽ không giết người. Em là trinh thám, khi phá án thường xuyên đặt mình trong nguy hiểm, sau này anh sẽ giúp tra án, chúng ta cùng nhau hợp tác điều tra, em phụ trách trinh thám, chuyện nguy hiểm liền giao cho anh làm an toàn của em do anh phụ trách, nếu không có sự đồng ý của anh, em không được đi vào nơi nguy hiểm, nếu không, không thương lượng."
Nàng dùng sức gật mạnh đầu, đảm bảo nói: "Chỉ cần anh không giết người, không làm chuyện phạm pháp, em chuyện gì đều nguyện ý."
Nhìn dung nhan nàng vì hưng phấn mà đỏ bừng mê người, n Thác cũng cười .
"Tốt, chúng là lấy nụ hôn làm hiệp ước đi!"
Hắn thật sâu, nhiệt tình hôn lên đôi môi thơm ngát của nàng, hai đầu lưởi cuốn vào nhau, thật lâu chẳng phân biệt được, giống như hai tấm lòng hòa tan cùng nhau, và cả lời thề cùng nhau trọn đời.
Lúc sau, nàng giống như nhớ tới cái gì, nắm lấy hắn hỏi: "Tại sao lúc mạng em ở lúc nguy hiểm như chỉ mành treo chuông thì anh xuất hiện cứu em, , bất luận em đi đến đâu, luôn có thể tìm được em?"
Hắn cười đến mị hoặc."Anh ngửi được mùi hương của em."
Nhược Băng giống thấy quỷ nhướng mắt nhìn hắn, nghe thấy? Hắn là chó săn đầu thai sao?
"Thực lợi hại như vậy? Nhất định có phương thức gì. . . . . ." Nàng đột nhiên hiểu, mở lớn mắt trừng hắn, hỏi ra có thể đáp án."Chẳng lẽ anh giống như Cảnh Chấn, ở trên người em bỏ cái gì. . . . . ."
Hắn hà lòng cười khen."Thật là người phụ nữ thông minh, không hổ là người mà n Thác lựa chọn làm người chung thân bầu bạn!"
Nhược Băng kêu gào kháng nghị."Em cảnh cáo anh! Mau đem cái đồ vật hay hương vị quỷ quái gì tẩy sạc cho em! Nếu không em —— Ai nha! Anh làm gì! Thật nhột!"
Hắn đang dùng lưỡi liếm nàng, mê đắm cười nói: “Không phải em muốn anh đem hương vị trên người em ‘ tẩy điệu ’ sao, anh đang làm đây!"
" "Không phải, thảo, thật chán ghét——"
Nàng thét chói tai muốn chạy trốn, n Thác làm sao buông tha nàng, đời này, nàng là đừng nghĩ tránh thoát khỏi lòng bàn tay của hắn!
Đôi mắt lóe ánh sáng chiếm đoạt, lại hoàn toàn hướng nàng đánh bất ngờ!
***********************
Ngồi ở ghế lạnh ngoài ban công phòng nghiên cứu lầu hai, Kiều Mã Lỵ đọc điện tín của Nhược Băng từ Canada gửi tới.
Người phụ nữ này từ khi cùng n Thác hợp tác điều tra, trở thành một đôi vợ chồng thiên hạ vô địch, từ phía đông Nhật Bản, sang phía tây tới quần đảo Đại Tây Dương, mỗi góc ở trên qura địa cầu này cơ hồ đều có dấu chân bọn họ, hai người vừa phá án, thuận đường còn đi du ngoạn khắp thế giới, cho dù có hơn cả trăm ngàn cừu gia muốn trả thù, cũng không thể tìm ra nơi ở của đôi trí dũng song toàn này.
Thật sự là kiêu ngạo! Nàng không khỏi cười khẽ.
Một tiếng nổ từ một nơi gần đó truyền đến, kéo nàng ra khỏi suy nghĩ, Kiều Mã Lỵ đứng dậy từ ban công nhìn xuống.
Thì ra là âm thanh của chiếc xe hơi bị hỏng, chủ nhân của chiếc xe đang tốn công sức mở ra cốp xe trước, kiểm tra xe thử xem đã bị hư gì.
Kiều Mã Lỵ vốn định mặc kệ hắn, nhưng người nầy khiến cho bang bang bàng bàng đích! Thật sự là ồn chết người!
Nàng không tình nguyện đi xuống lầu dưới, đi vào bên cạnh chủ nhân của chiếc xe, khống cáo ."Anh ở gần nơi ở của chúng tôi làm ồn ào quá.”
Lộ ra gương mặt nhã nhặn thanh tú từ trong xe ngẩng đầu nhìn nàng, người thanh niên nhân tò mò đánh giá nàng,tại sao ở vùng hoang vu dã ngoại, lại , tự dưng xuất hiện một cô bé? Xem bộ dáng của nàng đại khái chỉ có mười bảy, tám tuổi.
"Cô bé, em ở nơi này?"
Kiều Mã Lỵ híp mắt ngạo nghễ nhìn hắn."Bá bá, bác đang làm cái gì?"
"Bá bá?" Người thanh niên dở khóc dở cười."Cô bé à, anh mới hai mươi tám tuổi, còn không đủ già để kêu phải kêu bá bá!”
"Cũng như thế, tôi đã gần hai mươi lăm tuổi, xin làm ơn đừng gọi tôi là cô bé!"
Người thanh niên như không thể tin nổi và mang theo thú vị nhìn nàng. ."Thực xin lỗi, nguyên lai là tiểu thư, thất lễ ."
Nàng hừ lạnh!
"Xin hỏi có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không? Xe của tôi bị hư, muốn tìm người đến hỗ trợ." Hắn rất có lễ phép thỉnh cầu, thái độ thành khẩn ôn hòa.
Kiều Mã Lỵ từ đầu tới đuôi đánh giá hắn, phát hiện bộ dạng người thanh niên này cũng không tệ, thoạt nhìn thật vừa mắt. Đột nhiên nhớ tới Nhược Băng cùng n Thác, hai người này lại hạnh phúc khoái hoạt như vậy, chẳng lẽ tình yêu thực sự tốt đẹp như vậy?
Nhược Băng luôn quở trách nàng suốt ngày chui,vùi đầu vào nghiên cứu, nên tìm một người đàn ông để nếm thử cảm giác yêu đương.
Cẩn thận suy nghĩ lại, mấy năm nay vẫn nghiên cứu khoa học kỹ thuật, không giống như cuộc sống người bình thường tựa hồ có điểm đáng tiếc! Tự nhiên sau khi Nhược Băng rời đi, lại vô cùng nhàm chán! Không có gì sự có thể kích thích ý chí chiến đấu của nàng.
Rõ ràng nên đổi tâm tình sửa"Nghiên cứu" nam nhân tốt lắm. Nhìn! Trước mắt chẳng phải có một vật sẳn để thí nghiệm đó sao? Vì thế vẻ mặt vốn lãnh đạm dần dần chuyển sang nhu hòa.
Nàng nở ra nụ cười trăm năm hiếm có- quyến rũ."Mời theo tôi đi vào, muốn dùng điện thoại không cần khách khí."
Người thanh niên nồng nhiệt nói lời cám ơn, vội vã bước theo chân của nàng, không biết sao, hắn cảm thấy được này cô gái giống như. . . . . . Tiếu lí tàng đao, nhất định là hắn đa tâm thôi.
Đợi hắn bước vào, Kiều Mã Lỵ sau lưng hắn lộ ra tà cười, đóng lại cửa lớn!
Quảng Hằng: Khóc không ra nước mắt, quá mừng khi hoàn thành bộ này, ta thề ta sẽ ko ăn chay nửa tháng!!!!!
~*~ Toàn thư hoàn ~*~
@by txiuqw4