sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 19-20

CHƯƠNG 19

Đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, trên trán tôi lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, nhưng vẫn không cảm thấy nóng, xương cốt bên trong còn lạnh, đây là tình huống xuất hiện lần đầu tiên trong đời tôi, khi còn bé, bướng bỉnh đem bức danh họa trân quý nhất của ông ngoại xé nát cũng không có sợ hãi qua như vậy.

Tôi không tìm người nói chuyện, sẽ hỏng mất, bí mật phòng the lúc này không nói, đợi đến khi nào, tôi cầm điện thoại lên, gọi đến nước Mỹ.

Quanh co lòng vòng không phải sở trường của tôi, chờ bên kia điện thoại vừa thông, tôi liền nói thẳng:

“Mình đã trải qua lần đầu tiên rồi, cùng Đường Tống, vụ án xảy ra vào tối hôm qua, không, là sáng hôm nay”

Bên kia xuất hiện mấy giây trầm mặc, sau đó một giọng nam đen tối vang lên

“Đại Khinh tỷ tỷ, chúc mừng, mai mốt tôi sẽ giúp cô mở party ăn mừng”

Lúc này tôi mới biết được, điện thoại rủi ro bị thằng nhóc Đoạn Hựu Hồng nhận, thằng nhãi này đuổi đến nước Mỹ, dám cùng hoàng thân Dubai giành nữ nhân, có chí khí.

Duy Nhất ở bên kia đoạt lấy điện thoại, nói, “Đại Khinh, chuyện gì”

Tôi đem chuyện xảy ra không biết là tối hôm qua hay là sáng hôm nay, toàn bộ đều kể hết cho cô ấy, Duy Nhất trầm ngâm chốc lát, nói:

“Đại Khinh, cậu nhất định đem người mình dâng cho anh ấy đến hài cốt cũng không còn mới cam tâm phải không?”

“Mình cũng không biết tại sao lại muốn chạy” – Tôi không để ý Duy Nhất đang nguyền rủa.

“Còn hỏi vì sao, không phải là cậu sợ sao” – Duy Nhất ngáp một cái, đoán chừng là tối hôm qua cùng Đoạn Hựu Hồng lăn lộn trên giường đến thể xác và tinh thần đểu lộn xộn.

“Mình có cái gì phải sợ?” – Tôi mạnh miệng.

“Cậu sợ, Đại Khinh, làm sao cậu không sợ, tâm lý phụ nữ thông qua trạng thái âm dương mà nói, xương cốt đầu lâu, tim cậu đã sớm tám trăm năm đều đặt ở Đường Tống, dựa vào một chút tự chủ mà giả bộ bình tĩnh, hiện cậu có tốt không, lòng của cậu sớm đã hòa tan cùng máu và thịt của Đường Tống, tớ xem cậu còn dùng cái gì ở trước mặt anh giả bộ không đau thương”

Duy Nhất lời nói toàn tập đem tôi giã đạp đầm đầm đìa đìa.

Tôi thở dài, Tần Đại Khinh, mày liền giả bộ ngu đi, nếu không chính là giống như lời Duy Nhất nói sao? Mày ở đây sợ, sợ là tự mình không giả bộ được bình tĩnh nữa, hay sợ mình sẽ ghen tỵ, giống như con ruồi sinh sôi nẩy nở tăng trưởng vào mùa hè. Lòng của con người là không thể thỏa mãn, vốn nghĩ như thế nào, muốn xa xa nhìn anh, nhìn quen, lại muốn gả cho anh, gần gần coi chừng anh, giữ xong rồi, lại muốn gần thêm một bước nữa, da thịt thân thiết, sau đó thì sao? Muốn thân thể của anh, kế tiếp chính là muốn tim của anh, đầu tiên là một chút, thêm một chút, lại muốn thêm một chút, lại thêm một chút, gần một nữa cũng không thể thỏa mãn được, được một nửa, cuối cùng hơn phân nửa, trong mắt cũng là không trọn vẹn, phải được toàn bộ. Được voi đòi tiên chính là phát minh đặc biệt của nhân loại.

Thế nhưng, người ta không cho được toàn bộ, lại bắt đầu thương tâm, khổ sở, oán trời, trách đất.

Tôi tự nói với mình – Tần Đại Khinh, mày đã đến ngày tận thế.

Nhưng mà trước khi đến ngày tận thế, người cũ còn chưa có chết, sinh mạng mới cũng chỉ có thể lơ lững ở không trung --------- tôi nhớ tối hôm qua hình như không có sử dụng biện pháp an toàn, vội vàng đi tìm nhà thuốc, khẩn cấp mua thuốc tránh thai là chủ yếu, dù sao, cao thượng mà nói, tôi không thể để cho con của tôi được sinh ra trong tình trạng cha mẹ không yêu thương nhau, ích kỷ mà nói, tôi không muốn dưới tình huống Đường Tống không yêu thương tôi mà sinh con cho anh.

Mua loại thuốc này cũng cần có dũng khí, bởi vì vừa nói tên thuốc, ánh mắt của nhân viên bán hàng nhìn tôi, lóe lên tia khác thường.

Đủ để chứng minh, loại chuyện tình này, ở Trung Quốc vẫn còn là che giấu mới phù hợp tình hình trong nước.

Đang chờ nhân viên bán hàng tìm thuốc, trên bả vai chợt bị người vỗ một cái, giọng nói Tô Gia Minh còn mang theo hưng phấn – “Tần Khinh!”

Tôi giả bộ không nghe thấy, cuối đầu nhìn thuốc, ho khan

Nhưng mà Tô Gia Minh không đạt được mục đích thề không bỏ qua, dứt khoát ngồi xổm xuống, nhìn mặt của tôi nói – “Cô tránh cái gì à?”

Nhân viên bán hàng đúng lúc xuất hiện, đem thuốc đưa cho tôi. Tô Gia Minh không mù, tự nhiên nhìn thấy chữ ghi phía trên, đáp án được giải thích rõ.

Tôi lấy thuốc, trả tiền xong, lướt qua Tô Gia Minh, đi thẳng.

Nhưng Tô Gia Minh lại đuổi theo, trực tiếp lôi kéo tay tôi, không thả.

“Cậu làm gì đó?” – Tôi cau mày. Cậu ta không nói, ở trên đường, lấm lét nhìn trái nhìn phải một phen, nhìn thấy một quán cà phê, trực tiếp kéo tôi đi vào.

Cũng tốt, tìm một chỗ uống thuốc – “Cho tôi một ly cà phê” - đem viên thuốc nuốt xuống.

Tô Gia Minh ở đối diện nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn sắc bén, âm tình bất định. Hồi lâu, mới hỏi – “Tại sao lại uống cái này?”

“Vì thực hiện kế hoạch hoá gia đình, chẳng lẽ là trị mụn trứng cá?” - Tôi hỏi ngược lại.

“Cô không phải đã kết hôn rồi sao? Là anh ta ép cô đừng sinh con sao?” – Tô Gia Minh có chút căm phẫn hỏi

“Đừng có nghĩ anh ấy hư hỏng như vậy” – Tôi giải thích – “Là tự mình tôi muốn thôi”

Tô Gia Minh uống miếng nước đá, đoán chừng là muốn đem lửa giận làm giảm đi, nhưng vẫn không thành công, lại không nhịn được, nói, “Tần Khinh, tôi thật thất vọng đối với cô”

“Tại sao?” - Tôi mờ mịt, là thật, tôi còn không biết cậu ta đang ký thác trên người mình cái hy vọng gì.

Tô Gia Minh bộ dáng bất cứ giá nào, nói:

“Tôi không sợ xấu hổ, nói thật với cô, khi còn bé, cô ở trong lòng tôi chính là một Ultraman... nữ anh hùng, vốn cho là trưởng thành có thể càng kiêu ngạo hơn, nhưng bây giờ lại giống như những người phụ nữ tầm thường khác, không có tình yêu, vì môn đăng hộ đối mà kết hôn, huống chi anh ta còn đối với cô hờ hững, cô cũng nhịn, tôi thật đúng là sùng bái sai lầm người rồi!”

“Xã hội hài hòa làm con người bớt sùng bái” - Tôi cải chính.

“Cô đừng lãng tránh nữa” - Tô Gia Minh nghiêm túc nói.

Tôi nghe lời cậu ta, cũng không lãng tránh nữa, mà là nghiêm túc hỏi “Tô Gia Minh, cậu cảm thấy tôi bây giờ rất khổ sao?”

“Khổ” - Tô Gia Minh cau mày, vẻ mặt giống như là ngậm bồ hòn làm ngọt. “Hôn nhân của cô không có tình yêu, hơn nữa trong lòng chồng mình còn có người phụ nữ khác, quan trọng hơn là, người theo đuổi còn là cái người lần trước tôi đến nhà nhìn thấy, cái người có đôi mắt nhỏ lại kém cỏi như vậy, làm sao không khổ?”

Theo lời cậu ta nói cái người theo đuổi có đôi mắt nhỏ, đoán chừng là Hoa Nhất đi, thằng nhóc Hoa Nhất này, thực xui xẻo, đứng nằm tôi đều muốn chém.

“Nhưng mà….” – Tôi lại hỏi – “Cậu cảm thấy tôi bây giờ với khi còn bé, ai vui vẻ hơn?”

“Này, cái này không thể so sánh được, khi đó cô bị thương, dĩ nhiên sẽ không thể vui vẻ được”

Tôi thừa nhận, Tô Gia Minh không muốn thừa nhận sự thật này.

“Tôi bây giờ, cũng rất vui vẻ, so với khi còn bé, vui vẻ hơn nhiều, mặc dù có những lúc trong mắt mọi người trông rất thảm, nhưng thỉnh thoảng, chỉ có mình mới có thể chiêm nghiệm hạnh phúc. Gia đình, chính là bản chất con người”

Không phải là không nghĩ tới, nếu như gả cho một người khác, Vĩ Vĩ, thậm chí là Hoa Nhất, gả cho bọn họ, tôi sẽ hạnh phúc sao? Tôi cẩn thận cân nhắc, nếu không có Đường Tống, tôi sẽ hạnh phúc, nhưng vì có Đường Tống, trong lòng đã lấp đầy, rốt cục không thể chứa đựng thêm ai khác.

Từ nhỏ, về mặt vật chất, ông ngoại và bà ngoại cố gắng thỏa mãn tôi, nhưng mà về mặt tinh thần, tôi cằn cỗi, thiếu hụt, ít nhất là tình thương của mẹ, tôi đã từng cố gắng giành lấy, nhưng thất bại. Mà tình yêu, tương lai cũng chưa biết, không đến cuối cùng, tôi vẫn không chết tâm.

Tôi rất cố chấp, giày vò chịu khổ, cũng là tự tìm.

Cho dù sợ hãi, chưa tới cuối đường, cũng phải đi xuống, tôi hiện tại, giống như đứng trên sườn núi, phía dưới là vực thẳm, quay đầu lại, hoàn toàn không muốn, vậy thì chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, cho dù vẫn sợ hãi, cũng phải đi.

Không tới bước cuối cùng, tôi sẽ không buông tha.

Nhìn một chút trên điện thoại di động, mười cuộc gọi nhỡ, tôi nghĩ cũng đến lúc nên đứng dậy rồi.

“Cô định đi đâu?” – Tô Gia Minh hỏi

“Tiếp tục sự nghiệp uống thuốc” – Tôi trả lời

“Cô thật không tế nhị” – Tô Gia Minh lắc đầu một cái, nói tiếp, “Tôi khuyên cô, nên mang bao đi”

“Như vậy tương đối tế nhị?” – Tôi buông tay

Chỉ là lười phải nói với cậu ta, trực tiếp ra cửa, gọi xe, về nhà.

Mở cửa ra, tôi quyết định giả bộ bệnh, trở về phòng, thoát đi một cuộc hỏi thăm, ở trên cầu thang thì nghe phòng bếp có động tĩnh, nhè nhẹ quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Đường Tống đang cầm cái muỗng quấy trong nồi đang đun, mũi ngửi ngửi, phát hiện là món ức bò hầm khoai tây, món ăn tôi yêu thích.

“Đã về à” – Đường Tống cũng không quay đầu lại, mà là tiếp tục khuấy nồi canh cá.

Bóng lưng của anh, cao lớn trang nhã, vẫn một màu trắng như trong ký ức của tôi, xuất chúng, không tranh sự đời.

“Tôi sợ cô đói, trước nấu mấy món, lập tức sẽ tốt rồi”

Tôi dùng cái muỗng múc một miếng thịt bò nạm, tươi ngon, non mềm, cũng không có dầu mỡ, nhai nhai, bỗng nhiên tôi hỏi

“Anh không muốn biết vì sao tôi lại rời đi sao?”

“Tôi, có chút hiểu rõ, hình như có điểm mê hoặc” – miệng Đường Tống chân thật mà nói – “Tần Khinh, chúng ta thử một chút, chúng ta hãy thử bắt đầu quan hệ thân mật hơn một chút đi”

Còn hơn lời giải thích? Tôi từ sau vòng ôm chắc hông của anh, mặt dán chặt vào đường cong nơi sống lưng anh.

Hai người, bắt đầu thân mật hơn một chút.

Cực kỳ lâu sau, tôi mới phát giác, tôi và Đường Tống bắt đầu quan hệ chân chính, bắt đầu tại giờ phút này.

CHƯƠNG 20

Theo tôi tính toán chính là, chúng tôi muốn giống như hai vợ chồng bình thường, củi gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà, tràn đầy hơi thở khói lửa nhân gian. Đầu tiên chính là đi siêu thị mua thức ăn, hai người đi đến siêu thị mới mở gần đó, dạo quanh. Đầu tiên là xác định thực đơn, hai người, ba món ăn, một món canh, như vậy là đầy đủ. Nhưng món ăn, món ăn như thế nào, canh là muốn ăn canh gì, điều này còn phải động não một phen.

“Đậu hủ dồn, cải trắng giấm đường, thịt kho tàu, canh chân gà nấm hương” - Trải qua ba giây tự hỏi, tôi nói ra thực đơn như vậy.

“Thật hài lòng, rất rõ ràng, tuyệt không dài dòng dây dưa” – Đường Tống cười

“Dài dòng dây dưa là xi măng nha” - tôi nói một câu hài hước.

Đường Tống nhìn tôi, ánh mắt không có động tĩnh gì, chuyện cười này không đủ lực, tôi quyết định không ngừng cố gắng, nhìn đậu hủ trong rổ hỏi:

“Anh biết trong ngục giam, nữ phạm nhân ghét nhất món nào không? a/ đậu hũ đồn, b/ thịt luộc c/ cari cá viên, d/ dưa chuột cắt miếng. Đáp án chính là d”

Đường Tống nhìn tôi, ánh mắt có chút không bình tĩnh.

Tôi rất đắc ý, tiếp tục nói, gà trống đi công tác một tháng, sau khi trở lại nghe nói chim cút không có chuyện gì tìm đến gà mái trêu đùa! Gà trống liền bắt đầu hoài nghi, nhấc gà mái lên xem. Quả nhiên, không quá hai ngày, gà mái sẽ sinh một cái trứng cút! Gà trống giận dữ! Gà mái cuống quít giải thích:"Cập cập, là sinh non á!"

Đường Tống nhìn tôi, ánh mắt có chút không nhịn được rồi, tôi còn muốn tiếp tục, anh vội vã ngăn tôi lại:

“Ở đây nhiều người, chúng ta nhanh đi trả tiền thôi”

Nói xong, trực tiếp kéo tôi đến quầy thu tiền, không cho tôi cơ hội tiếp tục nói chuyện cười.

Tôi buồn bã, không lấy tình cảm làm điều kiện tiên quyết gắn kết hôn nhân quả nhiên hôn nhân không thể tốt, chuyện cười cũng không bình tĩnh mà nghe.

Bởi vì là chủ nhật, trước quầy thu tiền, quả nhiên xếp một hàng dài, tôi đang chuẩn bị hướng Đường Tống tiếp tục kể chuyện cười, liếc mắt một cái, trông thấy quầy chuyên các biện pháp kế hoạch hóa gia đình.

Durex, Jissbon, Dulux, Okamoto, cao bang, cảm giác thứ sáu, loại thông thường, mỏng, hạt, xoắn ốc, quả thật bao hàm toàn bộ, cái gì cần đều có.

Tôi dùng cánh tay, thọc Đường Tống - “Đi lấy cái đó”

“Kẹo cao su” – Đường Tống không biết cố ý hay cố tình.

“Cái đó!” - Tôi sử dụng ánh mắt ra hiệu.

“Thịt bò hiệu cây gậy?”

Được rồi, đây tuyệt đối là cố ý.

“Là biện pháp” - Tôi hạ thấp giọng làm rõ.

“À,biện pháp, em đi chọn cái em thích đi”

Tôi, một người đàn bà con gái, không lẽ không biết xấu hổ? Trước mặt mọi người, Đại Khinh tôi vẫn có chút sợ nha.

“Thật ra thì không cần cái đó, anh cũng không cần” - Đường Tống khóe miệng hơi cong.

“Anh rốt cuộc có đi hay không” - Tôi trừng anh.

“Bà xã, em không phải tự xưng là Nữ Lưu Manh sao? Thì ra là cũng sẽ xấu hổ?”

Tôi đây phát hiện, thì ra là Đường Tống trong xương cũng là rất xấu.

Sau đó, tôi tố cáo việc này cho Duy Nhất - thì dùng một câu như vầy—— là anh xuất chiêu trước, không thể trách lòng mình ngoan độc rồi.

Lúc ấy, tôi hắng giọng, dùng giọng nói trong bán kính một mét đều có thể nghe được, nói, “Jissbon số nhỏ nhất anh mang có chút lỏng, hay là dùng Durex đi, tổng thể nhỏ, đặc biệt thích hợp với anh”

Lời này vừa nói ra, lão bà trả tiền trước mặt, người mẹ phía sau ôm đứa con, còn có phía trước nhất, nhân viên thu tiền chăm chỉ làm việc, toàn bộ dùng con mắt tiếc hận nhìn nhìn gương mặt của Đường Tống, dùng con mắt càng tiếc hận hơn nhìn nhìn anh □.

Còn một đám đàn ông trung niên hói đầu đứng bên cạnh, toàn bộ dùng ánh mắt thắng lợi ngó ngó lại mình, mà dùng ánh mắt quần lâm thiên hạ nhìn nhìn Đường Tống.

Tôi nhớ được, lúc ấy mặt Đường Tống có chút trắng nhợt, tôi còn nhớ, mình khẽ nói với anh một câu.

“Ông xã nói đúng, em chính là Nữ Lưu Manh đấy”

Chỉ bởi vì một vật, làm cho hai chúng tôi một cuộc ác đấu, thật không chịu nổi, tôi và Đường Tống đều là người thông minh, quyết định tạm thời dừng lại tranh đấu.

Chỉ là ‘biện pháp’ nhất định phải mua, còn là hàng du lịch cao cấp, giết người cướp của, mua một tặng một, hộp hai cái.

Mua ‘biện pháp’ ở siêu thị thật sự cần dũng khí, dù sao người đến người đi, quá nhiều tai mắt, nếu truyền đến tai bà nội Đường Tống, như vậy chúng tôi liền phạm vào tội lớn, mưu sát nội tôn (*). Trải qua thương lượng tập thể cùng nhất trí quyết định – đi tiệm thuốc mua.

*** Nội tôn: cháu nội đích tôn

Tôi cố ý khiến cho Đường Tống lái xe đến một tiệm thuốc vắng vẻ hẻo lánh, dùng cái chiêu đê tiện vừa rồi uy hiếp anh.

Đường Tống bị buộc xuống xe, nhưng tôi lại có chút không yên tâm, gọi anh lại,

“Biết mua loại nào không?”

“Biết, hình đinh ốc” - Đường Tống nói lời này, có chút cắn răng nghiến lợi.

Hàng này không phải là cho người nha, hàng này quá độc ác đi, tôi dù sao vết thương cũ cũng chưa lành nha, lại muốn dùng nhục hình đối đãi sao.

Vì thân mình mà nghĩ, tôi quyết định mang kính mát lớn, đi cùng anh.

Bây giờ tiệm thuốc làm ăn cạnh tranh, nhân viên chào hàng vừa thấy khách hàng vào, lập tức giống như khuấy máu gà nghênh đón, vô cùng nhiệt tình hỏi muốn cái gì.

“Vui lòng lấy hai hộp Durex, cao cấp siêu mỏng” - Đường Tống không nhăn nhó, trực tiếp nói. Tự nhiên giống như hai ngày trước anh đi Pizza Hut, nói, lấy hai cái pizza hải sản cao cấp.

Nhân viên chào hàng dùng ánh mắt mập mờ nhìn tôi một cái, lại dùng khóe miệng mập mờ cười cười, tiếp đó dùng khẩu âm mập mờ nói “vui lòng chờ một chút” Đợi 1 phút mập mờ, cô lão nhân gia cầm đồ nện bước, mập mờ bước đến, tới trước giao vào trong tay chúng tôi.

Trả tiền mới phát hiện, Đường Tống và tôi, tiền mặt đều dùng hết sạch, ở đây cũng không cho cà thẻ, ngân hàng gần nhất cũng ngoài ba cây số. Chợt nhớ mình có đem theo phiếu chữa bệnh (NHL: ta nghĩ là thẻ chuyên dùng thanh toán tiền thuốc), bởi vì là nữ Kim Cương, tôi rất ít sinh bệnh, phiếu chữa bệnh chứa không ít tiền, thật vất vả mới có cơ hội dùng, lập tức móc ra chuẩn bị trả.

Nhưng trời cũng không đoán được hướng gió, nhân viên thu ngân trong tiệm dùng thanh âm đến toàn tiệm đều có thể nghe được, nói:

“Quy định của tiệm chúng tôi là ‘áo mưa’ không thể dùng phiếu chữa bệnh thanh toán, phải dùng tiền mặt”

Lời này vừa nói ra, trong tiệm, mấy người khách cùng nhân viên chào hàng, toàn bộ dùng một loại ánh mắt mập mờ nhìn tôi và Đường Tống.

Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, căn cứ vào đạo lý bảo hộ quyền lợi của mình mà nói:

“Tiệm mấy người thịt bò khô hay kẹo cao su cũng có thể dùng phiếu chữa bệnh thanh toán, tại sao loại đồ dùng y học vì phòng ngừa sự kiện mà sử dụng này ngược lại không thể thanh toán?”

“Bởi vì đây là đồ dùng đặc thù” – nhân viên thu ngân dùng giọng rất mập mờ nhìn trên bàn tìm cách nói.

Đường Tống và tôi thương lượng trở về lấy tiền, đi một tiệm khác mua, khi đã bị nhiều ánh mắt mập mờ như vậy nhìn, ở lại sẽ rất mệt. Vì vậy tôi bình tĩnh, nghiêm nghị, chính khí mà nói:

“Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, căn cứ chính sách quốc gia, hoàn toàn chấp hành kết hôn muộn, sinh đẻ muộn, kết hôn tốt, nuôi dạy tốt, làm ơn dùng ánh mắt trong sạch lành mạnh mà cư xử đối với hành động chúng tôi tìm mua ‘biện pháp’. Nếu như hôm nay bởi vì quy định không hợp lý của tiệm mấy người làm cho chúng tôi không thể thi hành chính sách quốc gia, vậy các người chính là không đạo đức, chính là phản lại xã hội, các người sẽ bị nghiêm nghị khiển trách đấy!”

Sau khi nói xong, tôi đứng sừng sững, bất động, cho đến khi phục hồi lại tinh thần, nhân viên thu ngân lặng lẽ đem phiếu chữa bệnh của tôi mà cà, đem ‘biện pháp’ đưa cho chúng tôi.

Ra khỏi tiệm, lên xe, tôi gở mắt kính xuống, hỏi Đường Tống

“Em không phải là rất mất mặt chứ?”

Đường Tống đã có thể thật bình tĩnh mà đối diện tất cả,

“Bà xã là Nữ Lưu Manh mà, anh hiểu”

Cá nhân tôi cảm thấy, ngày hôm nay, bản tính Nữ Lưu Manh tôi đây ở trước mặt Đường Tống bại lộ không thể nghi ngờ, chỉ là, đây cũng là chuyện tốt, nguyên lý biểu hiện tình cảm thăng hoa đó là, có thể ở trước mặt đối phương tự nhiên phóng túng.

Mặt khác, Đường Tống ở trước mặt tôi cũng triển hiện một mặt khác, không còn là mặt lạnh nhỏ, quần áo trắng nhẹ nhàng, mà là thú vị hơn một chút.

Tôi cảm thấy gian khổ hai vạn năm nghìn dặm trường chinh bước ra bước đầu tiên.

Đáng giá ăn mừng, tôi quyết định tối nay ăn nhiều hơn một chén cơm.

Sau khi cơm nước no nê, hai chúng tôi nằm trên ghế sa lon xem phim mỹ, là phim tôi thích nhất 《 dục vọng đô thị 》, từ lúc bắt đầu đại học, cũng đã xem qua ba lần, xem mãi không chán, lúc này đang phát ra hình ảnh nữ chính cùng với Mr. Big đang không ngừng dây dưa. (hix – ta chưa xem cái phim này nên hok biết đoạn này nha)

“Em thích nhất người nào?” - Đường Tống hỏi.

“Trừ nữ chính, ai cũng thích”

Tôi lại nói:

“Một người đàn ông, là Big hay là Eden? Trong cuộc đời mỗi người con gái sẽ có một Mr.Big và một Eden, người trước là cô yêu mà không được yêu, cho cô thống khổ cùng biết yêu, trợ giúp cô trưởng thành, tựa như đại di mụ lại tới, máu tanh, nhưng là dấu hiệu cô trở thành thiếu nữ. Người sau yêu cô, cho cô vô hạn bảo vệ cùng thương yêu. Nói như vậy, phụ nữ thông minh sẽ lựa chọn Eden, bởi vì các cô hiểu được phương thức yêu của mình chính là để cho mình hưởng thụ trong tình yêu. Mà phụ nữ cố chấp sẽ chọn Mr.Big, các nàng nhận định, yêu chính là yêu, cả đời đáng giá một lần, nếu như buông tha, sẽ hối tiếc”

“Nếu như là em, sẽ chọn Big hay Eden?

Không chút do dự lựa chọn - “Big”

“Nói như vậy, em là người phụ nữ cố chấp?” - Đường Tống nhìn tôi, ánh mắt có vẻ như nghiêm túc.

“Không phải cố chấp, mà bởi vì em là Nữ Lưu Manh”

Giải thích:

“Hai chữ cái đầu tiên trong Eden là ED - là viết tắt ‘rối loạn khả năng tình dục’, giữa Big cùng ED, dĩ nhiên chọn Big” - tôi không do dự nghiêng về phía trước. Tôi cảm thấy Nữ Lưu Manh này lấy cớ thật là tuyệt, mang tội giết người phóng hỏa đều có thể chạy được.

“Vậy, anh là người trước hay là người sau?” - Đường Tống hỏi.

“Anh là muốn hỏi mình là Big hay là Eden, hay là hỏi nơi đó của mình là Big hay là ED?” – Ánh mắt của tôi lóe ý cười xấu xa.

“Anh muốn hỏi chính là… ý phía trước” - Đường Tống đón nhận ý cười xấu xa của tôi.

“Ý đằng trước, em không thể nói cho anh biết, vấn đề phía sau, em phải thử một chút mới có thể nói cho anh biết nha” - Tôi từ tấm kiếng trên hồ cá phòng khách, phát hiện mình hiện tại đặc biệt giống như con mèo, thân thể co rúc, ánh mắt lười biếng, vả lại thật hư hỏng.

Đối mặt sự khiêu khích của tôi, Đường Tống chỉ nói mấy chữ —— sự thật thắng hùng biện.

Sau đó, ở trên ghế sofa, anh dùng tôi làm thí nghiệm, sử dụng công cụ vừa dùng phiếu chữa bệnh trắng xanh mới mua - ‘biện pháp’.

Kết quả chứng minh, là người trước.

Vô luận từ sinh lý, hay là tâm lý, anh đều là Mr.Big của tôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx