sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 23-24

CHƯƠNG 23

Đại Khinh tôi có một ưu điểm, mặc dù bị đả kích, yên tĩnh một lúc, sẽ phục hồi như cũ.

Là tiên phong đội chúng tôi, Dương Dương xem như lập được chiến công hiển hách, liều mạng xung phong, liên tiếp tiêu diệt không ít thủ lĩnh quân địch, mắt nhìn thấy chiến thắng, thằng nhóc này vẫn còn ở phía trước, chợt một khối đạn vô tình bắn tới, thẳng tắp bắn vào bắp đùi Dương Dương, tiên phong Dương ngã xuống đất, chúng tôi chuẩn bị tiến lên cứu, Đường Tống lại ngăn cản chúng tôi ------- “cánh rừng phía trước mai phục ít nhất 2 tay súng bắn tỉa, chờ chúng ta xuất hiện, sẽ một lưới bắt trọn”

Tôi bỏ qua, tựa vào bao cát phía sau cây thập tự giá. Trong lòng mặc niệm nói, Dương Dương đồng chí, lên đường bình an.

“Đường Tống mau ra đây” - giọng Hòa Nhất truyền tới. – “Nếu không ra, thủ hạ của ngươi sẽ phải chịu hành hạ”

Xem ra phát súng vừa bắn Dương Dương kia chính là của Hòa Nhất, hàng này không phải là người, hàng này là **oss (hix hix – ta chịu – bó tay khúc ni nha mấy bồ)

Bên phái chúng tôi không dám động, chỉ thấy Hòa Nhất bỗng nhiên nổ súng, hướng bắp đùi của Dương Dương bắn một phát.

Mặc dù là giả, nhưng mà đau đến Dương Dương nhe răng, nhếch miệng, hét lớn – “mẹ nó, Hòa Nhất, con mẹ nó, cậu quá ác độc!”

“Trên chiến trường, là anh em cũng sẽ trở mặt” – Hòa Nhất mặt không đổi sắc nói, xong, tiếp tục đối với Đường Tống hô to – “Đường Tống, ngươi muốn hy sinh đầu lĩnh đã làm việc cho mình sao?

Đường Tống dùng thủ thế ý bảo chúng tôi chớ có lên tiếng - “hiện tại phải gắng giữ bình tĩnh, nếu không đối phương biết được vị trí của chúng ta, đạn tuyệt đối sẽ giống như ngựa hoang thoát cương bắn tới, chúng ta tất cả sẽ đều Game over”

Đang lúc chúng tôi giữ im lặng, Hòa Nhất tiếp tục bắn vài phát lên người Dương Dương, đau đến Dương Dương chửi má nó không ngừng.

Chúng tôi yên lặng, lại bỏ quên một liệt nữ bên cạnh, chỉ không biết Tần Lệ từ đâu nhô ra, trên tay cầm một khối lựu đạn nhấc chân chạy ra, còn hô to – “Tôi cùng mấy người liều mạng!!!”

Lựu đạn dĩ nhiên cũng là mô phỏng, kíp nổ có rất nhiều bb hướng bốn phương tám hướng bắn ra, uy lực không nhỏ. Tần Lệ vốn là nghĩ đối phương uy hiếp, cuối cùng cũng không chịu được, quá ngốc, quá ngây thơ, Hòa Nhất không chút thương hương tiếc ngọc, một viên đạn bắn vào bắp chân cô, Tần Lệ ngã xuống đất, Hòa Nhất nhân cơ hội đoạt lấy lựu đạn, lui về an toàn, kéo kíp nổ, đem đặt giữa hai người.

Sau một cuộc mưa đạn, đồng chí Tần Lệ và Dương Dương lừng lẫy hy sinh, Hòa Nhất quả thực quá hung tàn rồi.

Làm đội trưởng tiếp tế tiếp viện, tôi quyết định, đợi lát nữa buổi trưa sẽ cho hai liệt sĩ này mấy miếng xúc xích nướng coi như quốc dân đảng bồi thường.

Tiên phong hy sinh, Đường Tống ra lệnh cho chúng tôi những người còn lại toàn bộ di tản, ẩn nấp, giữ sức.

Tôi cúi người tránh ở trong chỗ rừng rậm rạp, đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ một chút, chợt cảm thấy một cỗ sát khí, trực giác lật người né tránh. Chỉ nghe bùm bùm loạn một trận, một loạt đạn bắn vào thân cây bên cạnh. A o i a, vỏ cây nát bấy, nếu bắn trên người tôi, nhất định nội thương a. Có thể có thâm thù đại hận với tôi như vậy, cũng chỉ có A Vane thôi.

“Đàn bà ác độc nổi dậy. Thật là đều gặp thần sát thần, gặp Phật diệt Phật” - tôi nói đúng là A Vane đi. Cô nàng thấy một kích chưa bắn trúng, liền lập tức giương khẩu tiểu liên MP5 nhắm ngay tôi.

Em gái, cư nhiên đùa thật – tôi vội vàng chạy trốn, giống như con chuột chạy qua đường, chật vật. Không sợ sao? tuyệt đối tước da không chừa một mảnh a.

Vì vậy lăn một vòng, cô ta còn theo sát không ngừng, trong đó một viên đạn thật là bắn trúng gót chân tôi, thật đau, lần dầu tiên có một cuộc chiến đấu chung cùng Đường Tống.

Cũng là lần đầu tiên vì soái ca mà bị thương, còn có gì mà tính toán sao?

Mắt thấy A Vane còn muốn tiếp tục, tôi cũng nổi giận, chuyện gì làm nhiều cũng sẽ quá đáng đi, tôi đối với cô ta coi như cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Lập tức, tôi nằm rạp tên đất, nhắm thẳng, bóp cò, nhắm về đầu gối A Vane mà bắn. Tôi nói rồi, lúc còn bé thường xuyên cùng cậu của Duy Nhất đi sờ súng, sờ đại pháo, cũng không tệ lắm. Tôi còn nói qua, đàn bà ác độc nổi lên thì Thần Phật đều diệt. Vì vậy, khi A Vane vì đầu gối trúng đạn mà té xuống đất, tôi cũng không bỏ qua cho cô, tiếp tục giơ súng nhắm ngay lưng của cô ta bắn ---- kiên quyết không bắn vào ngực, không thể để cho cô ta vì họa mà được phúc! (đáng đời bà A Vane – ghét)

A Vane bị bắn ngã trên mặt đất, đạn nhiều như vậy, đau đến nghẹt thở, tôi thuận thế cầm cây MP5 của cô ta, người này, quá trâu bò đi.

Vẫn bắn đến viên đạn cuối cùng, A Vane cũng không cầu xin tôi một tiếng tha mạng, chỉ là theo quy định, con nhỏ này đã chết không dưới 10 lần đi, tuyệt đối không thể phản kích. Tôi thu tay lại, chuẩn bị rời đi, tiếp tục tiêu diệt kẻ địch, nhưng A Vane lại gọi tôi lại “Chờ đã!”

“Có chuyện gì cứ nói, một lần nói cho rõ ràng đi” – Tôi cảm thấy hôm nay đúng thật là cơ hội tốt.

“Cô tại sao muốn câu dẫn Hòa Nhất?” – A Vane trực tiếp hỏi.

“Cô biết Hòa Nhất là dạng người gì, cô so với tôi có lẽ rõ ràng hơn, dùng hai từ ‘câu dẫn’ này, có phải là hạ thấp tiêu chuẩn của anh ta không?” – Tôi nói thật.

----------------

“Muốn câu dẫn, cô cứ đi ra ngoài câu dẫn, không cần đảo loạn một vòng nhóm của chúng tôi”. Nhìn cử chỉ của A Vane muốn đứng lên, nhưng cố gắng một hồi, bởi vì quá đau, liền thôi luôn, nằm trên mặt đất thở phì phò.

“Tôi không biết cô nghe nói chuyện gì, nhưng có rất nhiều chuyện, chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng” – Tôi chỉ có thể nói như vậy cho cô ấy biết.

“Cô căn bản cũng không xứng với Đường Tống, chỉ có Phạm Vận mới xứng với anh ấy”

“Cô căn cản cũng không xứng bình luận mấy cái vấn đề này” – Tôi nói – “Xứng hay không, không phải do người ngoài nói”

“Cô cho rằng Đường Tống sẽ yêu cô? Anh ấy bắt đầu hòa giải với cô, ý muốn cùng cô làm một đôi vợ chồng bình thường, dĩ nhiên sẽ đối tốt với cô, sẽ cùng cô sinh con, sẽ làm cô trờ thành một quý phu nhân được mọi người hâm mộ, nhưng đó là vì anh ấy thương hại cô, bởi vì anh ấy cảm kích cô, có rất nhiều nguyên nhân, nhưng tuyệt đối không phải là yêu, trong lòng anh ấy, vĩnh viễn đều chỉ có Phạm Vận. Anh ấy cùng Phạm Vận trải qua nhiều năm như vậy, cô vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp. Cô không phải vợ Đường Tống, cô chỉ là con dâu họ Đường” – A Vane nhẹ nhàng, lạnh lùng khạc ra những lời này.

“Bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không đạt tới địa vị Phạm Vận trong lòng anh ấy” – Tôi nói. A Vane cho là tôi sẽ bị những lời này đánh ngã, nhưng mà tôi lại không có.

“Cô hiểu là tốt rồi, đừng phí công nữa” – A Vane đứng lên, chân còn đau, hai chân khẽ co giật, nhưng cương ngạnh không thể hiện ra chút nhếch nhác nào trước mặt tôi.

“Cô chính là bởi vì hiểu làm thế nào cũng so ra kém với địa vị Phạm Vận trong suy nghĩ của Đường Tống, nên mới buông tha Đường Tống sao?” – Tôi hỏi

Cũng giống như ngày hôm qua, A Vane giống như bị cây kim nhỏ đâm rách bí mật ẩn núp sâu nhất trong lòng, trên mặt nổi lên một màu đỏ.

Trước kia, tôi chỉ mơ hồ cảm thấy, A Vane đối với tôi chán ghét, đối với Phạm Vận ủng hộ khác thường, trải qua Duy Nhất nhắc nhở, rốt cuộc hiểu rõ chuyện gì xảy ra. A Vane cũng yêu Đường Tống, có thể là trước Phạm Vận, cũng có thể là sau Phạm Vận, tóm lại cô ấy yêu Đường Tống. Nhưng mà cô thì tỉnh táo, hiểu trong lòng Đường Tống tràn đầy hình ảnh Phạm Vận, cho nên anh ấy cùng ai, cũng không đi can thiệp. Sau này lại quyết định, có lẽ đã trải qua bao đêm lý trí cùng tình cảm đối kháng, cuối cùng, lý trí chiến thắng. Cô lựa chọn làm bạn với Đường Tống vĩnh viễn, làm một người đứng xem. Nhưng không lâu, tôi giống như hóa thân tình cảm của cô, như thiêu thân lao đầu chạy về phía Đường Tống. Cho nên cô căm ghét tôi, giống như căm ghét chính mình không cách nào khống chế tình cảm bản thân.

Cô nói với tôi tất cả những lời đó, những ác ý đó, cũng không phải là hướng về phía tôi, mà là đối với bản thân mình.

“Trí tưởng tượng của cô thật phong phú” – Cho dù sắc mặt trắng bệch, A Vane cũng không thừa nhận, đó là phương pháp bảo vệ duy nhất của cô, tôi cũng không muốn vạch trần.

“A Vane” – tôi nhìn cô, tôi nghĩ, ánh mắt của tôi rất an tĩnh, giống như giọng nói của tôi – “A Vane, Phạm Vận là tồn tại như thế nào trong lòng Đường Tống, khi tôi đáp ứng cùng anh ấy kết hôn, không, là lúc đáp ứng cùng anh ấy lui tới tôi đã biết rõ, thậm chí so với cô còn hiểu rõ hơn. Vào lúc đó, tôi tự nói với mình, bất kể anh ấy đối với tôi như thế nào, đều là tôi tự trồng, quả khổ là quả ngọt, tôi đều nguyện ý ăn vào. Không có bất kỳ một việc nào đạt được mà không cần nổ lực. Cô bởi vì sợ bị thương mà buông tay, nhất định sẽ không đạt được cái gì. Mà tôi, bởi vì một chút tổn thương này mà thu hoạch cơ hội có thể thắng, mong manh sao? Không cần gấp gáp, tôi có rất nhiều thời gian để đánh cuộc, để liều mạng. Tôi có can đảm như vậy, còn cô thì sao? Cô có cái gì? Cho nên tôi nói, cô căn bản không có bất kỳ tư cách gì tới phán xét chuyện tình giữa tôi và Đường Tống. Tôi mời cô về sau không cần nói tới chuyện này. Bởi vì cô sợ sệt, cô mất đi tư cách bình luận vấn đề này” (yeah yeah – Đại Khinh tỷ thật tuyệt)

A Vane kinh ngạc nhìn tội, ánh mắt giống như đang nhìn một người xa lạ. Im lặng một hồi lâu, cuối cùng cô cũng không còn gì để nói, di chuyển hai chân, khập khiểng tránh ra – cô phải rời sân.

Đợi A Vane đi xa, tôi hướng sau lưng nói, “Đi ra đi, Hòa Nhất”

Giác quan thứ sáu của tôi rất tốt, Hòa Nhất lúc tôi đang ra sức bắn A Vane, đã đứng một bên quan sát rồi.

Quả nhiên, Hòa Nhất xuất hiện, boot, trang phục bảo hộ, tay khoanh lại, dựa vào cây, rất mê người.

Hôm nay là ngày tốt, thích hợp mở đại hội xưng tội, giải quyết xong vụ án A Vane, ý định của tôi thuận tiện đem sự việc của Hòa Nhất giải quyết nốt.

“Không nghĩ tới tài ăn nói của cô rất tốt” - Hòa Nhất mỉm cười, bên phải khóe miệng nhếch lên, cái loại tà khí đó lại một lần xuất hiện, anh ta bây giờ, hiển nhiên giống như là một thủ lĩnh phản quân.

Ý định của tôi là đi thẳng vào vấn đề - “Hòa Nhất, giữa chúng ta hiện tại là tình trạng gì?”

Hòa Nhất giương súng lên, nhắm ngay tôi, tay gác lên cò súng – “Tình trạng gì? Bây giờ tình trạng là không phải cô cùng Đường Tống chim cá tình thâm sao?

“Chúng ta kìa?” - Tôi hỏi. Đáng thương tôi tay trái một thanh MP5, tay phải một thanh PDW, lại không có đất dụng võ, như cũ bị người ta dùng súng uy hiếp.

“Tôi rất tốt, cô rất tốt, nhưng chúng ta ở chung một chỗ rất không tốt” – Hòa Nhất cầm súng chậm rãi hướng tới gần tôi.

“Nếu như vậy, chúng ta có thể ra sức giảm bớt chuyện ở cùng một chỗ” – Tôi muốn lui về phía sau, nhưng Hòa Nhất hướng cạnh chân tôi nả một phát súng uy hiếp.

“Ý anh là gì?” – Tôi không đi được, dứt khoát cũng không cần đi - “Hòa Nhất, hai chúng ta lúc bắt đầu đã biết đối phương cần chính là gì”

Không sai, tôi cần chính là một chút an ủi, mà cái anh ta cần chính là mới lạ cùng kích thích, những thứ này cùng tình cảm không liên quan.

“Tôi thích làm trái quy tắc của trò chơi, như vậy càng kích thích không phải sao?” – Hòa Nhất hướng hai tay tôi bắn, kết quả chính là MP5 và PDW tất cả đều rớt trên mặt đất, vả lại đôi tay đau đến lưng cũng phát run lên.

Có lúc tôi cảm thấy, đời trước mình nhất định là đào mộ phần người ta hoặc là gõ cửa nhà quả phụ, nếu không làm sao mà biết Hòa Nhất đây.

Hiện tại nhìn lại, quanh thân không hề có vũ khí, cứ như vậy đối mặt với họng súng đen ngòm của Hòa Nhất.

Tác giả có lời muốn nói: đây là biến đổi thứ hai, biến đổi thứ ba còn đang kìm cương ngựa, nếu muốn tối nay có, các cô nương, ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm

thanh tĩnh đầu óc, trở lại sẽ viết ha….

CHƯƠNG 24

“Anh cho tôi cảm giác thoải mái” – Tần Khinh tôi sợ nhất là bị giày vò.

“Tại sao nhất định là Đường Tống?” – Anh ta hỏi

“Bởi vì vừa bắt đầu cũng là anh ấy, không có người khác” – Tôi đáp

“Tôi không nghĩ tới, cô cư nhiên bỏ ra nhiều như vậy” – Hòa Nhất từ từ hướng đến gần tôi, tôi chỉ có thể lùi về phía sau.

“Tôi biết, thì sao? Anh cảm thấy khó khăn càng gia tăng, càng hưng phấn hơn sao?” - Tôi phát giác lúc này mình không còn đường để lui, sau lưng đang chống đỡ là cây khô, trên thân còn có vết đạn bắn phá, xuyên thấu qua trang phục bảo hộ thổi mạnh lên lưng tôi.

“Tần Khinh, cô phải nghe lời nói thật sao?” – Hòa Nhất sử dụng cây súng của anh ta chống lên cổ của tôi.

“Tôi cho là chúng ta vẫn luôn nói thật” – Mặc dù trên tay anh ta có súng, cũng không phải là thật, nhưng được chế tạo nén khí, không thua kém một thanh súng thật.

“Tốt lắm, tôi cho cô biết” – Anh ta chợt sát lại gần tôi, nhìn tôi, mắt cách tôi rất gần, lông mi khép lại, quét nhìn vào ánh mắt tôi, nhột mà đau, đâm vào tôi chảy nước mắt. Cảm giác khó chịu làm cho tôi quay đầu đi, nhưng Hòa Nhất lại không đồng ý. Anh ra một tay nắm chặt mặt tôi, khiến tôi đối mặt với anh – “Tôi cho cô biết, Đại Khinh” – Anh ta nói – “Tôi muốn thay đổi quy tắc trò chơi, tôi nghiêm túc”

“Tôi cùng Đường Tống đã kết hôn rồi” – Tôi nhắm mắt lại, nước mắt, có thể là do lông mi vừa rồi kích thích, chảy xuống.

“Thì như thế nào?” – Hòa Nhất cười một tiếng rất lạnh – “Thời điểm chúng ta quen biết, cô cũng đã kết hôn”

“Cái trò chơi này, tôi không muốn cùng anh chơi tiếp” – Tôi lấy tay không tình cảm lau đi nước mắt, cũng muốn đẩy anh ta ra, nhưng Hòa Nhất vẫn không nhúc nhích.

“Đại Khinh, trò chơi đã bắt đầu, cô không thể rời khỏi” – trên mặt Hòa Nhất lại xuất hiện biểu hiện giống như ở Sắc Màu hôm đó, rất thật, làm cho xương cốt người ta rét run. Anh ta vuốt gương mặt của tôi, dùng giọng điệu chậm rãi nói – “Đại Khinh, chúng ta sẽ nhìn xem, đám người kia, cuối cùng ai có thể thành đôi, người nào cùng người nào sẽ phân li”

Đến bây giờ tôi mới biết, người làm chuyện gì cũng có hậu quả, cũng đến giờ mới biết, tôi trồng cái quả này quá không dễ dàng tiêu hóa.

“Cho dù không thể rời khỏi, tôi cũng sẽ không theo yêu cầu của anh, tôi chấm dứt, tôi dừng lại, trò chơi làm sao có thể tiếp tục?” – Nước mắt đã dùng tay lau khô, tôi dùng đôi mắt sáng rõ nhìn anh ta.

“Đại Khinh, cô không rõ, trò chơi không phải là của cô. Giống như cô không thể tự kiềm chế mình yêu Đường Tống, giống như tôi không thể tự kiềm chế yêu cô, cô cũng sẽ không thể kiềm chế mà sa lầy vào trò chơi này” – giọng nói Hòa Nhất nhẹ mà chậm, từ tính mười phần, giống như là ngâm nga giai điệu nước ngoài, thần bí mang theo lời tiên đoán tôn giáo.

“Nói xong rồi sao?”- Tôi hỏi

“Xong rồi”

“Xong rồi xin mời buông tôi ra”

Môi của anh ta vẫn ghé vào tai của tôi hà khí, khí nóng giống như là cổ trùng, từng cái, giãy dụa, thân thể yêu ma quỷ quái, tiến vào bên trong cơ thể của tôi. Anh ta mở miệng nói – “Tôi chỉ là nói xong rồi, nhưng là muốn làm, còn chưa bắt đầu”

Một giây kế tiếp, tôi cảm thấy chân của mình nặng nề bị nhấc lên, trọng tâm không vững, trời đất quay cuồng, té ngã trên đất, ngay sau đó, Hòa Nhất đè lên trên người tôi.

“Anh còn như vậy, tôi sẽ la lên” – Tôi uy hiếp, nhưng cũng cảm thấy lực uy hiếp của mình thật sự quá nhỏ, dù sao, đối mặt tôi là Hòa Nhất.

“Scandal hai chúng ta truyền ra ngoài, bọn họ coi như nhìn thấy, cũng sẽ không cho rằng cô hoàn toàn vô tội. Quan trọng hơn là, cô không dám mạo hiểm cho Đường Tống nhìn thấy một màn này, đúng không?” – Trong bụi cỏ, Hòa Nhất đang nhìn tựa như một con rắn, màu sắc càng tươi đẹp, độc tính càng mạnh.

“Chuyện của chúng ta là anh truyền đi sao?” – Tôi hỏi

“Đại Khinh, trong Vườn Địa Đàng, bar Màu Sắc, khắp nơi đều là người, cái vòng lẩn quẩn này, không giấu được bí mật.

Những lời của Hòa Nhất khiến cho tôi suy nghĩ lại, nói như vậy, trừ ở Sắc Màu lần đó, Đường Tống đối với những chuyện tình còn lại đều có nghe thấy, nhưng anh chưa bao giờ hỏi tôi chuyện gì.

“Cô ở đây nghĩ, Đường Tống tại sao không hỏi thăm chuyện giữa hai chúng ta, đúng không?”

Tôi nói rồi, Hòa Nhất là con rắn, một cái liền chui vào tư tưởng của tôi xả độc.

“Đại Khinh, nếu như anh ta thật sự có một chút xíu thích cô, anh ta nhất định sẽ ghen, nhưng anh ta không có” – Hòa Nhất dùng một chút âm điệu nhẹ nhàng đầu độc tư tưởng của tôi.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy yêu tôi, về phần thích, cũng có rất nhiều loại, ít nhất khi ở cùng một chỗ với tôi, lúc đó anh ấy sẽ đặc biệt cười, chuyện đó không phải đã tốt lắm sao?” – Ý chí của tôi không yếu ớt như vậy.

Hòa Nhất dùng đôi con ngươi hoa đào dài hẹp nhìn gương mặt tôi như muốn chặt ra từng mảnh, nhẹ nhàng nói, “Đại Khinh, tôi chưa từng gặp qua người phụ nữ nào ngu hơn cô”

Tôi đang nghĩ cãi lại, nhưng đã không có cơ hội --------- Hòa Nhất cúi đầu, chặn lại miệng của tôi, sử dụng môi của anh ta.

Lần này không giống với trước đây là thưởng thức nụ hôn, mà là đang chiếm đoạt, tư thế của anh ta, là thô bạo, trọng lực ép lên trên môi tôi đến gắt gao, thậm chí muốn vì vậy mà nổ tung. Tay và chân đều bị thân thể của anh ta ngăn chặn, không thể động đậy, loại cảm giác này, làm cho người ta không thể chịu nổi. Tay của anh lướt qua trước ngực của tôi, tiến quân thần tốc, đi thẳng tới nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể của tôi. Dây lưng của quần áo bảo hộ bị tháo ra ----------- tư thế Hòa Nhất rất thuần thục, không có cản trở, không có đình trệ, tay kia liền trực tiếp tiến vào thủ phủ của tôi.

Dị vật xâm lấn để cho tôi sợ hãi kêu ra tiếng, Hòa Nhất lấy lưỡi và tay cùng đối xử ----------- tiến vào

Tiến vào một thế giới mới tinh.

Hòa Nhất là một tay chơi sành điệu, anh ta có thể khiến phụ nữ vui vè, đáng tiếc hiện nay tôi không cảm thấy vui vẻ, trong tầm mắt, là bầu trời bao la xanh thẳm đến kinh người, chắn nghiêng trên ngọn cây, rực rỡ ánh mặt trời chói mắt.

Anh ta không phải muốn cùng tôi phát tiết ***, anh ta chỉ muốn ở trên người tôi lưu lại một dấu vết, lấy tay cùng lưỡi, lưu lại dấu vết của anh ta.

Con ngươi thâm thúy tối sầm, tôi nhìn thấy mình giãy dụa đến mệt mỏi, trên trán rịn mồ hôi, tóc đen dính vào gò má, lộ ra màu đỏ.

“Cô bây giờ, đẹp vô cùng” – Hòa Nhất đúng lúc cho tôi một lời khen ngợi, anh ta dùng lời khen ngợi kia há miệng nút lên cái cổ của tôi.

Tôi cố gắng giãy dụa, không muốn để cho anh ta được như ý, đêm đó ở Sắc Màu, anh ta lưu lại vết hôn trên cổ tôi đến mấy ngày mới tiêu tan, làm hại tôi mỗi lần đối mặt với Đường Tống phải dùng đến nửa hủ kem che khuyết điểm để bôi lên.

Lúc tôi phản kháng giãy dục bị Hòa Nhất một câu làm cho yên lặng -------“xuỵt, có người tới”

Vốn tôi cho là anh ta làm tôi sợ, nhưng cẩn thận vễnh tai nghe, quả thật phát hiện có tiếng bước chân hướng tôi bên này đi tới.

Thấy tình trạng này, đầu óc tôi nhanh chóng vận chuyển, nếu là cầu cứu, bây giờ là cơ hội, chỉ cần phát ra âm thanh, lôi kéo bọn họ chạy tới, ép Hòa Nhất bỏ chạy, coi nhu tôi bị rắn làm cho sợ….lấy cớ này giải thích, căn bản không truyền ra xì căn đan gì.

Đang lúc tôi đang muốn làm như vậy thì trước ngực bỗng nhiên cảm giác mát mẻ ----- Hòa Nhất cư nhiên trong thời gian ngắn như thế mà đem nút áo bảo hộ của tôi mở ra.

Tốc độ xứ lý của thằng nhãi này tuyệt đối có thể ghi nhận kỷ lục Guinness thế giới đi.

Mưu kế Hòa Nhất rất đơn giản, anh ta muốn khiến cho sự tính vốn không có gì lớn đem trờ thành việc hệ trọng. Hắn thấp đầu, dùng môi tiến thành trêu chọc tôi.

Tôi không dám phản kháng, bởi vì sợ phản kháng, thanh âm sẽ lôi kéo người tới. Vì vậy cắn môi, nhẫn nại.

Nếu như tiến vào là động tác thứ nhất của Hòa Nhất, như vậy dùng lưỡi liếm chính là động tác thứ hai.

Liếm láp, da thịt ươn ướt, lạnh như băng, ánh mặt trời, cỏ xanh, trái tim bởi vì khẩn trương mà nhảy lên, phát ra tiếng trầm đục thật lớn, lớn đến làm tôi muốn hoa mắt.

May mắn trong bất hạnh, tôi cùng Hòa Nhất núp ở đống rơm cao cỡ nửa người, trước mặt còn có một chướng ngại vật, bọn họ không đến quá gần, sẽ còn an toàn.

Từ khe hở bụi cỏ rậm rạp tôi nhìn qua, người đến là hồ bằng cẩu hữu A với bạn gái nhỏ, hai người đang ****

Trong lúc chiến tranh còn muốn nhi nữ tình trường, khó trách đội chúng tôi thảm bại.

Tình thế bây giờ đang tiến triển, Hòa Nhất đang trêu chọc tôi, người đàn bào nào trên người cũng sẽ có tình ^_^ dục, muốn khống chế một nút, Hòa Nhất sẽ hết sức kích thích những cái nút khác ----------- anh ta nghĩ muốn thưởng thức tôi đến không thể kiềm chế.

Tôi biết rõ mình bây giờ đang lưu lạc đến mức trở thành một người phụ nữ nhu nhược, chỉ có thể cắn môi, vận dụng hơi sức toàn thân tiến hành tự kiềm chế.

Thân thể của tôi như một tòa thành, hiện nay tòa thành gặp phải ngoại xâm xâm lược hòa với chuyện tình nội tại ^_^, đánh thẳng vào người, loạn trong giặc ngoài, lảo đảo muốn ngã.

Ngôn ngữ cùng thanh âm là cảm xúc nhân loại dùng miệng biểu lộ, bên cạnh đôi tình nhân kia đang tiến hành, bởi vì sợ hành tung bại lộ mà tôi phải cắn chặt hàm răng, nhẫn nại đến đầu đầy mồ hôi.

Đây là một tràng so với việc đi vào địa ngục còn đau khổ hơn, khi kết thúc ý thức tôi có chút mê ly.

Đợi đôi tình nhân kia đi xa, Hòa Nhất mới từ trên người tôi sửa sang lại quần áo

Tôi nằm trên đất nghỉ ngơi, từng ngụm từng ngụm thở hổn hễn, rốt cuộc hiểu rõ chết đi sống lại là tự vị gì.

Hòa Nhất ngồi chồm hổm, giúp tôi phủi phủi tóc đen dính vào gò má, mỉm cười nói “Đại Khinh, cô là một người lính giỏi, cũng là phụ nữ rất tuyệt”. Sau đó anh ta đứng dậy, ngược sáng, chợt giống như thiên thần, thiên thần có ý chí ma quỷ

“Đại Khinh” – anh ta vừa nói vừa dùng súng chỉa vào người của tôi, thanh âm mang theo nụ cười như trước - “Giữa chúng ta chấm dứt sao? Thế nào cũng không chấm dứt được”

Tôi không nói gì ----- hơi sức mất hết. Hôm nay tiến hành trò chơi này, là anh ta thắng. Hòa Nhất nói đúng, trò chơi bắt đầu hay không, đã không vì ý chí của tôi mà chấm dứt. Giữa tôi và anh ta, còn có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra.

Nói xong, anh ta chợt bóp cò, hướng về phía tôi bắn ra một phát, rất chính xác, liền bắn vào trái tim tôi, đạn kia nếu là thật, tôi hôm nay coi như hồng nhan bạc mệnh đi.

Đau, đây chính là đau thật lòng, trái tim bị thương. Đau đến trong lòng tôi ân cần thăm hỏi tổ tông nhà Hòa Nhất vạn lần

Sau khi đau xong, tôi nghĩ đến sự việc –––––– đạn này bắn vào trên ngực trái, đợi lát nữa ngực trái sưng lên, ngực phải thì không, bất bình thường nha. Vì vậy, trong lòng tôi lại thăm hỏi tổ tông nhà Hòa Nhất thêm vạn lần –––––– nếu bắn hai bên phải tốt hơn không, không phải là đều sao.

Hòa Nhất không biết tôi thăm hỏi tồ tông nhà anh ta, trực tiếp bước đi, phất tay một cái, cũng không mang theo một đám mây đen. Còn sót lại tôi nằm trong bụi cỏ cho muỗi đốt chơi.

Trò chơi này kết thúc thì phía Hòa Nhất chiến thắng, vào lúc cuối cùng, anh ta một phát bắn trúng Đường Tống, cũng là vị trí trái tim

Rất lâu sau đó, Hòa Nhất mới nói cho tôi biết, ngày đó sau khi diệt hai chúng tôi xong, trong lòng anh ta xuất hiện os là: phải chính tay giết chết hai cái người Gian Phu Dâm Phụ.

Lúc đó tôi mới biết, thằng nhóc này thế giới quan và nhân sinh quan của hắn có vấn đề rất lớn.

Sau khi kết thúc trò chơi, vốn còn muốn tụ họp, nhưng A Vane lại nói thân thể mình không thoải mái, nhất định muốn quay về, còn có hai bạn gái non nớt bị Duy Nhất đuổi bắn kia cũng vẻ mặt đưa đám muốn trở về đi khám bác sĩ, những người còn lại cũng mất hứng, đoàn người tất cả đều trở về, ai về nhà nấy.

Tuy nói trò chơi không có lực sát thương, nhưng bởi vì cùng Hòa Nhất xảy ra ít chuyện, tôi thật sự mệt mỏi, lên xe liền nằm chỗ kế bên tài xế chợp mắt.

Đường xuống núi không được tốt lắm, rất lắc lư, khi đi ngang qua một cái hố to, đầu của tôi chợt đụng vào kiếng xe, phát ra một tiếng ‘Đông’, cơ hồ có thể xứng là một tiếng nổ lớn. Đường Tống liền lái xe qua một bên dừng lại, đưa tay vuốt ve vết thương của tôi.

“Cẩn thận một chút, muốn ngủ thì dựa vào vai anh mà ngủ” – Đường Tống giọng nói rất nhẹ nhàng, dịu dàng làm tôi nửa mê nửa tỉnh mơ hồ đến rơi lệ, mơ hồ bất chấp tất cả, đem câu ‘em yêu anh’ ba chữ nói ra. Ngay tại lúc đó, trong nháy mắt, tôi nhìn thấy trên cổ tay Đường Tống sợi dây tơ hồng, anh ấy vẫn còn đeo sợi dây tơ hồng kia. Sắc đỏ trong ống tay áo, càng đỏ đến khắc sâu rồi, chưa bao giờ có ý muốn tháo ra. Trong phút chốc, tôi bình tĩnh lại. Muốn nói cái gì, đều không muốn nhớ.

Xe vẫn tiếp tục lắc lư, tôi vẫn tiếp tục nhắm mắt, thời điểm không vui thì đi ngủ, tỉnh lại sẽ không nhớ chuyện gì nữa, ít nhất cũng vượt qua được mấy giờ không bị tổn thương.

Giấc ngủ này cũng không an tĩnh, cảm thấy rõ ràng được động tĩnh chung quanh, cố tình vẫn không chịu tỉnh lại. Đường Tống cúi đầu gọi tôi một tiếng, tôi muốn há mồm, nhưng quá mệt mỏi. Anh ấy không tiếp tục gọi nữa, mà ôm tôi lên. Cánh tay của anh rất mạnh mẽ, tôi cảm thấy rất an toàn, từng bước từng bước, tôi bị ôm vào nhà, ôm lên lầu, ôm đến trên giường.

Giường rất mềm, tôi giống như lạc vào sương mờ, còn có hơi thở của mặt trời, tôi nghĩ khóe miệng của mình lộ ra dấu vết mỉm cười. Một đôi môi, lại gần bên tai tôi – anh nói “Anh giúp em tắm, xong rồi ngủ có được không?” - Tôi gật đầu, nước nóng cũng rất tốt.

Đôi tay có lực kia ôm lấy tôi, vào phòng tắm, tiếng nước vang lên, y phục của tôi từng món một được cởi ra. Giống như côn trùng lột da, nghĩ đến cái ví dụ này tôi bỗng nhiên cười. Nháy mắt lúc tôi đang cười, tôi bị bỏ vào trong bồn tắm pha nước nóng. Thật thoải mái, tôi thở dài một hơi, không dễ dàng nha, không uổng công chị đây hôm nay một ngày bị lăng ^_^ nhục ở trong bụi cỏ như vậy.

Đường Tống giúp tôi bôi sữa tắm, tay của anh mơn trớn da thịt toàn thân của tôi, nhưng không có một tia tình ^_^ - anh chỉ là muốn giúp tôi tắm sạch thân thể.

Bỗng nhiên, trong lúc đó, tôi mở mắt ----- tôi không thích anh bình tĩnh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx