sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 70-71

Chương 70: Đường Tống – Ngoại truyện 1

Tôi muốn cùng Phạm Vận kết hôn, đây chính là quyết định sau cùng của tôi.

Trong lúc gia đình tụ hợp đông đủ, trên bàn cơm tôi nói ra quyết định này, tất cả mọi người nhìn tôi, tựa hồ không thể tin được, từ trước giờ tôi vẫn là đứa con hiếu thuận, vâng lời cha mẹ trong trường hợp này lại chọn cách cãi lệnh cha mẹ.

Cha mẹ không đồng ý hôn sự của tôi cùng bạn gái Phạm Vận, bọn họ cho là tôi nên giống như anh chị xung quanh, cưới người vợ môn đăng hộ đối, mà Phạm Vận, chỉ là con gái của một gia đình bình thường. Bởi vì điều này, tôi cùng với cha mẹ gần đây cãi vả không ít, hai bên cũng mệt mõi.

Mà tình cảm của tôi cùng Phạm Vận, cũng bởi vì điều đó từ từ phai nhạt – chúng tôi đều trưởng thành rồi, tự nhiên hiểu được, tình cảm không chỉ là chuyện của hai người.

Ví dụ đơn giản nhất, lúc mới bắt đầu tôi cũng từng mang cô ấy đến nhà khi ăn cơm, khi sum hợp gia đình, vậy mà không đợi cha mẹ nói gì, mấy anh mấy chị chê cười cũng làm không khí khó chịu không ít, cuối cùng chỉ có thể đưa cô ấy về trước.

Phạm Vận cái gì cũng không nói, nhưng suốt ngày buồn buồn không vui. Tôi hiểu cô là người bị hại – cô là người có lòng tự ái rất cao, bởi vì tôi, bị không ít tổn thương, tôi cũng vì vậy đối với cô rất nhân nhượng. Có một lần a Vane nói với tôi, “Đường Tống, em chưa từng thấy người đàn ông nào đối xử với bạn gái tốt như anh”.

Tôi quay lưng lại, chỉ có thể cười khổ, nếu như mà tôi thật đối tốt với Phạm Vận, thì sẽ không để cô chịu nhiều uất ức như thế.

Phạm Vận bắt đầu khuyến khích tôi rời khỏi gia đình, ra ngoài gây dựng sự nghiệp, thật ra tôi cũng không nghĩ mình sẽ tiếp nhận tài trợ của cha mẹ, nên vui vẻ đồng ý.

Kết quả, cha mẹ càng tạo áp lực cho tôi, mà Phạm Vận cũng ép tôi ngày càng chặt, cô ấy hy vọng tôi giảm bớt số lần về nhà.

"Bởi vì sau khi về nhà, tâm trạng của anh đều xuống cực thấp". Cô nói như vậy.

Tôi hiểu sự lo lắng của cô, cô sợ tôi sau khi về nhà, gặp người nhà nói ra nói vào sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi. Cô nói không phải không có lý, tôi bắt đầu giảm bớt số lần về nhà.

Nhưng trong một trận cãi nhau với cha mẹ, cha có nói một câu “Nếu con nhất quyết cưới Phạm Vận, cha mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con”, sau khi nghe câu nói kia, Phạm vận bắt đầu trầm mặc, hồi lâu, cô chợt nói ra một câu, “vậy quyết định của anh như thế nào?”.

“Anh nhất định sẽ lấy em, sống chung một nhà với em”. Tôi hứa chắc chắn với cô.

“Như vậy anh muốn đoạn tuyệt quan hệ sao với cha mẹ sao?” Trong mắt Phạm vận lóe lên một tia ánh sáng.

“Dĩ nhiên không thể nào, họ là cha mẹ của anh”. Tôi nói.

“Như vậy nếu phải lựa chọn giữa em và gia đình, anh sẽ chọn ai?” Phạm Vận nhìn thẳng tôi.

“Em cùng gia đình, đều là người quan trong nhất trong cuộc sống của anh”. Tôi nói.

“Đường Tống, trên thế giới không chuyện gì là hoàn hảo”. Phạm Vận ép hỏi.

“Em cùng gia đình, anh sẽ không từ bỏ bên nào”. Tôi lặp lại lời hứa với cô.

“Đường Tống, chuyện tới bước này, anh phải đưa ra quyết định, hoặc là em hoặc là cha mẹ của anh?” Phạm Vận đứng tại chỗ, nhưng tôi cảm giác bóng dáng của cô giống như đè lên tâm trí mình.

“Anh sẽ không bao giờ nói cho cha mẹ biết anh từ bỏ em, hoặc nói với em anh từ bỏ cha mẹ”. Tôi nói.

“Đường Tống, anh như thế là muốn ép em”. Phạm Vận đưa ra cảnh cáo cuối cùng.

“Em cũng đừng ép anh, cha mẹ sinh anh ra và nuôi lớn anh, anh không thể nào cùng họ đoạn tuyệt quan hệ”. Giờ phút này, tôi cảm thấy một loại vô lực bi ai.

“Đường Tống, anh để em đấu tranh một mình. Thật xin lỗi, em không thể kiên cường như vậy, em từ bỏ”. Phạm Vận nói xong những lời này, liền rời khỏi cửa.

Tôi đuổi theo, nhưng không thấy bóng dáng của cô, chỉ có thể ảo não nắm chặt quả đấm.

Tôi không nghĩ tới, Phạm Vận cứ như vậy đi Anh Quốc, mấy tháng trước cô ấy nhận được một suất học bổng ở Anh, chuyện này tôi cũng không biết được.

Cô là một phụ nữ thông minh, đã sớm nghĩ xong đường lui. Nhưng đây cũng là chuyện thường tình, tôi không phản đối. Hòa Nhất nói cho tôi biết.

Thật ra thì tôi không trách Phạm Vận, là tôi không giử được lời hứa. Tôi nghĩ như vậy.

“Đường Tống, thật ra thì cậu và Phạm Vận cũng không thích hợp”. Hòa Nhất tay cầm điếu thuốc, tay bưng ly rượu, vẻ mặt cợt nhã. “Chẳng lẽ cậu không phát giác, cậu cùng cô ấy hai người ở hai thế giới khác nhau à?”

“Chúng tớ rất hòa hợp”. Tôi nói

“Nếu chỉ là yêu đương thì không sao, nhưng nếu muốn sống cả đời, thì hai người chắc chắn không thích hợp”. Hòa Nhất nhã khói thuốc, giống như là một thầy bói đang tiên đoán tương lai. “Cho tới bây giờ đều là cậu chìu cô ấy không phải sao? Cậu rời khỏi gia đình, thay đỗi chỗ ở, quen biết rất nhiều bạn bè thân thích. Tất cả chỉ là hoàn cảnh khách quan bên ngoài, cậu không thể thay đổi thói quen cuộc sống đã ăn sâu trong xương máu của cậu. Đường Tống, niềm vui của cậu xen lẫn khó chịu”.

Hòa Nhất là một người như vậy, cả ngày vui vẻ đùa giỡn, nhìn như phóng đãng không phép tắc, nhưng trong số bạn bè, hiểu tôi nhất chính là hắn.

Lời của hắn cũng không sai, tôi cùng với Phạm Vận trong vui sướng xen lẫn khó chịu. Tôi và cô là người của hai thế giới, nếu sống cùng nhau, phải có người nhượng bộ cùng hy sinh. Cô là một người kiêu ngạo, mà tôi yêu cô cũng vì điều đó, cho nên, tôi quyết định làm người nhượng bộ cùng hy sinh, dùng cái này để dung dưỡng sự kiêu ngạo của cô.

Tôi hiểu rõ bản thân cũng không vui vẻ gì, nhưng cho đến giờ phút này, tôi cũng chưa bao giờ đặt ra vấn đề – Phạm Vận, là người thật sự thích hợp với tôi sao?

Cái vấn đề này quá mức khó khăn, tôi không muốn nghĩ tới.

Phạm Vận như là một ngọn lửa, kiêu ngạo xinh đẹp tràn đầy ánh sáng.

Mới bắt đầu, là cô chủ động nói chuyện với tôi. Lúc ở trường cấp 3, một lần tôi lơ đãng đánh rơi ví tiền, là cô nhặt được, trả lại cho tôi, nói giỡn muốn tôi mời cô ăn cơm. Sau đó, cô thường xuyên tới tìm tôi đàm luận về bài tập, chúng tôi dần dần thân quen. Sau đó, thuận nước đẩy thuyền, hai người hợp lại với nhau. Trong lúc đó cũng không tránh khỏi cãi vả, nhưng chúng tôi vẫn vui vẻ bên nhau suốt những năm học.

Mãi đến khi đi vào xã hội, mới hiểu được làm người rất khó khăn.

Sau khi Phạm Vận đi Anh Quốc, mỗi ngày tôi đều gọi điện thoại cho cô, cho dù ở trong điện thoại, tôi cũng có thể cảm thấy thái độ thờ ơ lãnh đạm của cô, cho đến một ngày chúng tôi lại tranh cãi với nhau vì chuyện của cha mẹ, rốt cuộc nói ra hai chữ chia tay.

Mấy ngày sau đó, tôi chỉ ở nhà, cái gì cũng không muốn làm. Cho đến khi a Vane nói cho tôi biết, mấy ngày nay cô không liên lạc được với Phạm Vận, hy vọng tôi có thể đi Anh Quốc thăm cô ấy.

Tôi nghĩ lại rất nhiều chuyện, nghĩ đến lời hứa của mình, tôi đã hứa với Phạm Vận rất nhiều lần, nhất định sẽ sống chung với cô ấy.

Tôi không muốn thất hứa với cô ấy.

Tôi lập tức bay qua Anh Quốc, cầu hôn với cô, sau đó bay trở về nước, vừa đúng lúc hợp mặt gia đình, lòng tôi nóng như lửa đốt, không muốn chậm trễ, vì vậy trong bữa tiệc gia đình nói ra câu nói kia.

“Con muốn cùng Phạm Vận kết hôn, đây chính là quyết định sau cùng của con.”

Sau đó, tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón cuồng phong bạo vũ sắp đến, nước mắt của mẹ, tát tay của cha, tôi đều có thể chịu đựng.

Nhưng không ngờ tới một vật nặng trực tiếp ngã xuống đất.

Cha của tôi, người đàn ông cao 1m85, cứ như vậy té xuống đất, che ngực, sắc mặt trắng bệch.

Chúng tôi lập tức đưa ông vào bệnh viện, bác sĩ bảo chúng tôi chuẩn bị tình huống xấu nhất.

Khoảng thời gian chờ đợi đó, so với cả đời cũng khá dài. Tôi nhớ lại bộ dáng khi còn bé cha vác tôi lên đầu, nhớ lại khi tôi bị té trên đất bể đầu chảy máu, cha bất chấp tất cả ôm tôi chạy đến bệnh viên, nhớ lại ánh mắt ông nghiêm nghị nhưng lại rất cưng chìu.

Thật may là, tính mạng của cha tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Mẹ khóc lóc van xin tôi, bảo tôi đồng ý chia tay Phạm Vận. Nhìn ánh mắt yếu đuối của cha, tôi rốt cuộc gật đầu.

Tôi chưa từng nghĩ tới, làm người, sao có thể khó đến như vậy.

Khó đến nổi tôi không cách nào tiếp nhận được.

Chương 71: Đường Tống – Ngoại truyện 2

Mấy năm đấu tranh, rốt cuộc tất cả đều kết thúc, tôi thảm bại, buổi tối hôm đó, tôi gọi điện thoại cho Phạm Vận, quyết định đem chuyện này nói với cô.

Cô cái gì cũng không nói, chỉ là trầm mặc hồi lâu, sau đó, bên kia truyền đến âm thanh gác máy của điện thoại.

Tôi và cô, cứ như vậy kết thúc.

Tôi nghĩ, chính mình mới chân ướt chân ráo tiến thân vào xã hội, thực tế vừa nghiêm khắc vừa tàn khốc, quy tắc trò chơi không cho phép mình làm theo ý của mình, xã hội vốn là như vậy.

Tôi đem tất cả mọi thứ thuộc về Phạm Vận, đều đặt ở trong phòng nhỏ của Màu Sắc Phường, để hoài niệm về mối tình đầu của một thời thanh xuân. Thứ duy nhất vẫn theo bên người, là vòng tay màu đỏ do chính cô làm tặng tôi. Đó là thời điểm chúng tôi vui vẻ nhất, nhớ khi đó, tôi hứa với cô, “Chúng ta nhất định sẽ bên nhau mãi mãi”.

Đáng tiếc lời hứa chỉ là lời hứa, tôi thất hứa.

Đeo nó lên, ngoài việc luôn nhớ về Phạm Vận, nhiều lúc nó còn nhắc nhở tôi – vĩnh viễn đừng bao giờ hứa với phụ nữ, sự đau khổ lớn nhất chính là làm người khác thất vọng.

Người trong nhà bắt đầu sắp xếp đối tượng kết hôn cho tôi, cũng hỏi thăm tôi yêu cầu điều kiện thế nào.

Tôi chỉ trả lời một câu, “Mọi người hài lòng là được”.

Khi đó, tôi mất đi tình yêu, thì kết hôn với bất kỳ người phụ nữ nào cũng không còn quan trọng nữa.

Rất nhanh, bọn họ sắp xếp một cuộc xem mắt cho tôi, ngày đó trời mưa rả rích, tôi theo mẹ đi đến địa điểm xem mắt. Dọc theo đường đi, mẹ một mực khuyên can.

“Tiểu Tống, đừng trách cha mẹ, chúng ta đây thật lòng muốn tốt cho con. Mẹ thừa nhận bản thân Phạm Vận không có lỗi, nhưng các con là hai người ở hai thế giới khác nhau. Cô ấy không giúp được gì cho sự nghiệp của con, mà còn có thể có thể là chướng ngại lớn nhất của con. Lỡ sau này cha mẹ cô ấy hai ngày ba bữa tìm chúng ta giúp đỡ, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của các con. Còn nữa, cô ấy đi du học, sẽ càng ngày càng có khoảng cách với con, hai đứa còn đang trong giai đoạn yêu nhau nên cảm thấy rất ngọt ngào, một khi thật sự sống chung hôn nhân ràng buộc, quá nhiều khó khăn sẽ xuất hiện, các con đi không xa......”

“Mẹ, đừng nói nữa”. Tôi cắt đứt lời của mẹ.

Tôi thật có lỗi với cô, không muốn nghe thêm những lời trách móc cô nữa.

Người tôi xem mắt, chính là đối tượng môn đăng hộ đối, nghề nghiệp giáo viên, tính chất công việc thanh nhàn. Trong lúc tâm trạng của tôi xuống thấp, cũng không hề nhìn kỹ cô, chỉ cảm thấy là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng ít nói.

Sau đó, mẹ hỏi tôi đối với cô ấn tượng như thế nào. Nhìn ánh mắt mong chờ của cô, tôi gật đầu một cái.

Chọn cô ấy đi, người vợ tương lai, chỉ cần là cô gái dịu dàng ít nói là được.

Tên của cô là Tần Khinh.

Chúng tôi bắt đầu lui tới, cô là một cô gái rất tốt, cũng không tùy hứng, im lặng, nghe lời. Tôi cùng cô duy trì tần số hẹn hò nhất định, xem phim, ăn cơm, tôi nghĩ cứ lui tới một năm, đại khái có thể kết hôn sống đến chết là được rồi.

Người chung quanh, đều sống như vậy, không phải sao?

Nhưng mà có một sự chuyển biến làm thay đổi tất cả.

Ở buổi tiệc hôn lễ của bạn bè, tôi nhận được điện thoại của a Vane, cô nói cho tôi biết – Phạm Vận ở Anh Quốc đã đồng ý đính hôn với người theo đuổi cô.

Tôi ngửa đầu nhìn lên trời, ánh mặt trời sáng rực rỡ như thế, đáng giận chính là vừa ấm áp lại vừa lạnh lung.

Tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của Phạm Vận, cô có thể hạnh phúc, cũng là tâm nguyện lớn nhất đời tôi.

Mà tôi, ở thời khác đó cũng quyết định rồi.

Lúc này, Tần Khinh đi tới, từ trong ánh mặt trời đi vào chỗ ở tối tăm của tôi, cô nhẹ giọng hỏi, “không sao chứ”.

Trên người của cô có mùi vị của ánh mặt trời, tôi ôm lấy cô, tham lam hút.

Ở cô có một sự dịu dàng ấm áp, tôi cần cô, tôi hôn cô.

Tôi nhìn cô sau đó cầu hôn với cô.

Tôi cũng không ngờ chuyện này lại xảy ra nhanh chóng như vậy, bạn bè chung quanh nói rằng có thể là tôi bị đả kích khi nghe tin Phạm Vận đính hôn, nản lòng thoái chí nhất thời kích động.

Có thể chỉ có tôi mới biết rõ nguyên nhân này, bởi vì trong một khắc kia, ở trong lòng tôi, chỉ muốn được yên tĩnh.

Mà đối tượng giúp tôi yên tĩnh, không phải là ai cũng có thể.

Trong một khắc kia, tựa hồ chỉ có cô – Tần Khinh – người phụ nữ dịu dàng yên tĩnh đó.

Buổi chiều sau khi kết hôn, tôi rời khỏi ngôi nhà của mình, tôi không cách nào cùng cô tiếp xúc thân mật được. Dĩ nhiên không phải chán ghét, cô là một cô gái quá xinh đẹp. Chỉ là tôi cảm thấy nếu như mình làm như vậy, có thể chính là sĩ nhục cô.

Thật ra thì lý do đó cũng chỉ có 50%, tôi đã cùng cô kết hôn.

Đây đối với cô đã là một loại lừa gạt cùng sĩ nhục.

Đường Tống tôi chỉ là một thằng đàn ông ích kỷ.

Điểm duy nhất giúp tôi dể chịu hơn chính là, cô cũng không có tình cảm gì với tôi. Tôi mơ hồ cảm thấy trong lòng vợ mình có cất dấu một người, tôi không biết là ai, nhưng tôi tin rằng, cô yêu người đó rất sâu đậm.

Ai đã từng yêu, sẽ dễ dàng cảm thấy điểm này.

Tôi đoán rằng, tôi và cô cũng chỉ mới gặp nhau, bởi vì gia đình sắp xếp, cô chia tay người yêu, để kết hôn với người đàn ông môn đăng hội đối là tôi đây.

Bất kể như thế nào, vào cái ngày kết hôn đó, tôi liền tự nói với mình, tôi sẽ đối xử tốt với cô, không thể cho cô tình yêu, thì sẽ cho cô rất nhiều vật chất, để cho cô vui vẻ.

Từ từ, tôi bắt đầu đưa cô đi tham gia những buổi tiệc của bạn bè tổ chức, tôi muốn cùng cô có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau hơn, để cả hai từ từ dung hợp. Ai ngờ a Vane lại làm cho cô khó chịu, tôi đang muốn lên tiếng giúp đỡ, Tần Khinh lại nhanh nhẹn ứng đối, làm A Vane mất mặt. A Vane bình thường cũng không phải là loại người hiền từ gì, trong nhóm bạn bè chơi chung chưa có ai là đối thủ, hôm nay cư nhiên thua bởi trên tay cô.

Xem ra cô vợ mới cưới này cũng rất có cá tính, nếu không có chuyện gì cũng đừng nên chọc ghẹo đến cô.

Trong lúc, Tần Khinh đi phòng vệ sinh, không bao lâu a Vane cũng đi, tôi sợ họ xảy ra xung đột, cũng lập tức đi theo. Nào ngờ trên đường đi nhận được điện thoại của Phạm Vận, do dự hồi lâu, tôi cũng nghe máy.

Sau khi bật máy, hai người nhất thời không biết nói gì, chưa bao giờ nghĩ tới giữa chúng tôi lại có một sự lạnh nhạt như vậy.

“Tống”. Cô ấy gọi tôi.

“Là anh...... Em ở Anh Quốc, tất cả đều tốt sao?” Tôi hỏi.

“Nghe nói, anh kết hôn”. Cô nhẹ giọng hỏi.

“Phải”. Tôi nhắm mắt lại.

“Ai có thể nghĩ tới, người kết hôn với anh không phải là em”. Phạm Vận cười một tiếng, tiếng cười giống như là đang khóc.

Tôi cái gì cũng không nói ra được, vòng xuyến màu đỏ trên tay liên tục nhắc nhở  – Tôi là một người đàn ông thất bại.

Bất luận là đối với Phạm Vận hay là đối với Tần Khinh.

Cảm thấy không còn gì để nói nữa, chỉ có thể nói một tiếng gặp lại, cứ như vậy cúp điện thoại.

Trở lại phòng, phát hiện Tần Khinh đã rời đi, nghe nói Hòa Nhất đưa cô về, tôi yên lòng, nhớ tới chuyện trước kia, trong lòng phiền muộn, liền muốn Nhất Túy Giải Thiên Sầu,

Lại không nghĩ tới, say thật, được Dương Dương đưa về nhà, ngủ một đêm, buổi sáng tỉnh lại mới phát hiện Tần Khinh mới vừa về nhà, vả lại trên người có mùi rượu nồng nặc.

Tôi không có hỏi thăm cô đi đâu, làm gì, bởi vì cảm giác mình không có tư cách để hỏi như vậy, tôi tìm thuốc đặt ở đầu giường, lại đi vào bếp nấu cháo.

Trong phòng bếp, tôi vừa nấu cháo, vừa ngửi mùi thơm của hạt sen, lần đầu tiên bắt đầu suy nghĩ về cô vợ mới cưới này.

Tôi cảm giác được Tần Khinh cũng không vui vẻ, nguyên nhân là bởi vì người đàn ông trong lòng, hay là cái gì khác, tôi cũng không biết. Nhưng, dù sao cô cũng là vợ của tôi, tôi hy vọng chúng tôi có thể cho đối phương thời gian để quên đi tình cảm trong lòng của mỗi người.

Đây là lần đầu tiên tôi vì vợ mình nấu cháo, cũng là lần đầu tiên biết được, tôi có một gia đình.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx