Ông Xã Cầm Thú Không Đáng TinChương 4: Nghịch chuyển
Bị khí thế của người tới làm cho khựng lại, người trong phòng mất hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại.
“Mày là ai?” Tiết phu nhân thét chói tai.
“Người giám hộ của Tống An Cửu.” Anh cũng không nói ra thân phận chân thật, dù sao bây giờ cô còn đang đi học, nói ra sẽ có ảnh hưởng không quá tốt cho cô.
“Mày tới vừa đúng! Nhà họ Tống mấy người đều giáo dục con cái như thế nào.”
Phó Thần Thương vốn không để ý tới người phụ nữ kêu gào ở đối diện, chỉ hơi cúi đầu hỏi người trong ngực, “An Cửu, tại sao đánh người?”
“...” Cô không muốn nói, bởi vì nói cũng sẽ không có ai tin, sẽ không có ai tin tưởng cô.
“Trả lời.” Giọng điệu của anh cứng rắn.
“Đánh chính là đánh, có gì tốt mà hỏi?” Tiết phu nhân chen miệng, sau đó còn định nói gì nữa, lại bị ánh mắt của Phó Thần Thương bức lui.
“Nói chuyện.” Phó Thần Thương thúc giục.
“... Cậu ta bắt nạt tôi trước.” Tống An Cửu rốt cuộc mở miệng.
Tiết phu nhân kích động nhảy ra, “Đùa gì thế? Chỉ có mày bắt nạt người khác, ai có thể bắt nạt tới mày? Lại nói bị thương chính là Hạo Hạo nhà tao! Bớt vu cáo người đi!”
Phó Thần Thương không biến sắc, tiếp tục hỏi, “Ở đâu?”
“Bãi đậu xe của trường học.”
Lúc này Phó Thần Thương mới hài lòng ngẩng đầu lên, nhìn về phía người phụ trách, “Bãi đậu xe có camera, lấy băng ghi hình ngày hôm đó!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người sửng sốt, bao gồm bản thân Tống An Cửu.
Không chỉ có người khác xác định không phân rõ tốt xấu cho cô, thậm chí ngay cả chính cô đã thành thói quen, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn chứng minh trong sạch.
“Xem ra tôi không đoán sai, mấy người vốn không biết rõ nguyên nhân hậu quả đã định tội cho người khác. Nếu sự tình đúng như An Cửu nhà tôi nói, tôi hy vọng trường học công khai nói xin lỗi trước toàn trường!”
An Cửu nhà tôi...
Bốn chữ, khiến lòng dạ hung ác của Tống An Cửu chấn động một cái.
Phó hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm, chủ nhiệm lớp đều đã mồ hôi lạnh, lỡ như... Lỡ như Tống An Cửu không nói dối thì phiền toái.
Tiết phu nhân cũng hơi chột dạ, chỉ có điều nghe lời nói vừa rồi của cậu ta không tìm mình gây phiền toái, cho nên vẫn tồn tại một tia may mắn.
Đang bế tắc, một người vội vội vàng vàng đi vào.
Vừa vào tới cửa còn liên tiếp tươi cười, “Phó tiên sinh! Ha ha, chút chuyện nhỏ này sao có thể làm phiền ngài tự mình ra mặt, yên tâm, tôi sẽ xử lý tất cả.”
Người đến là hiệu trưởng của Thịnh Cẩn, bình thường rất ít khi ra mặt, đều giao cho phó hiệu trưởng xử lý, không nghĩ tới hôm nay lại có thể biết vội vàng chạy tới như vậy.
Ánh mắt Tiết phu nhân nhìn Phó Thần Thương đã hơi sợ hãi, mới vừa rồi đã cảm thấy cậu thanh niên này không tầm thường, chẳng lẽ thật sự có lai lịch lớn?
Người giám hộ? Nhìn cậu thanh niên này rõ ràng có dáng vẻ không lớn lắm...
Không nghe nói tới nhà họ Tống hay bên Chu Tĩnh Di kia có một nhân vật như vậy?
“Không cần, đã đến như vậy rồi, giải quyết ngay bây giờ đi!” Phó Thần Thương hiển nhiên không cho mặt mũi, chuẩn bị truy cứu tới cùng rồi.
Nhìn người phụ nữ của mình bị bắt nạt thành như vậy, sao anh có thể nhẹ nhõm bỏ qua cho bọn họ được.
Cuối cùng vẫn theo yêu cầu của Phó Thần Thương lấy ra băng ghi hình ngày hôm đó, trong băng hình, Tiết Hạo cản đường Tống An Cửu khiêu khích mấy lượt, Tống An Cửu bỏ mặc, định đi, Tiết Hạo lại không cho, bắt đầu động tay động chân, cho đến khi bàn tay Tiết Hạo đưa lên ngực cô, Tống An Cửu mới không thể chịu đựng được nhấc đầu gối lên, hung hăng nện cặp sách lên mặt cậu ta, sau đó một trận quyền đấm cước đá...
Lúng túng trầm mặc kéo dài mười mấy giây.
Phó Thần Thương ôm lấy Tống An Cửu đứng lên, “Hy vọng ngài mai trường học có thể triệu tập tất cả phụ huynh học sinh công khai giải thích chuyện này.”
Hưng sư động chúng như vậy, rõ ràng cố ý muốn bôi xấu Tiết Hạo rồi.
“Pháp luật quy định công dân hoàn toàn gánh chịu trách nhiệm khi tròn mười sáu tuổi. Tội nói xấu là tù có thời hạn ba năm trở xuống, quản chế hoặc tước đoạt quyền lợi chính trị. Tội dâm ô là tù có thời hạn năm năm trở xuống hoặc tạm giam.” Phó Thần Thương không nhanh không chậm nói, từ vừa rồi xem xong băng ghi hình sắc mặt vẫn lạnh đến dọa người.
“Mày... Mày định làm gì? Chỉ là náo loạn nho nhỏ của tụi nhỏ mà thôi, náo loạn đến trước mặt tòa án có phải thật quá đáng không!” Sắc mặt Tiết phu nhân như màu đất, hoàn toàn quên mới vừa rồi là ai luôn miệng kêu gặp trên tòa án.
“Có lời gì mời nói với luật sư của tôi.”
Phó Thần Thương nói xong chuyển sang mấy vị giáo viên, thái độ khiêm nhường ôn hòa, “Chuyện lần này, An Cửu nhà tôi cũng có lỗi, nếu như không phải bình thường cô ấy không ngoan, các giáo viên cũng sẽ không hiểu lầm. Sau này còn phải phiền các vị chăm sóc nhiều.”
“Đâu có đâu có, là nên làm! Thật ra thì bạn học Tống cũng rất thông minh, chính là không quá cố gắng, tin tưởng chỉ cần có thể tập trung học tập nhất định sẽ có chút triển vọng!” Hiệu trưởng được sủng mà kinh sợ, vội vàng khách khí nói.
Biết ý của lời này không phải truy cứu trường học, hiệu trưởng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng ông biết rõ ràng, cho dù Phó Thần Thương có dáng vẻ không buông xuống, có anh ta bao bọc, trường học cũng tuyệt đối không dám cho Tống An Cửu “Mang giày chật”, nhưng anh ta cố ý làm như vậy, có thể thấy được cô bé này có chút phân lượng với anh ta.
Từ đầu tới cuối Tống An Cửu chỉ núp trong ngực Phó Thần Thương, không nói một lời, nhìn anh ra lệnh vào đâu ra đấy, lật nghiêng cục diện hoàn toàn ngược lại, kéo cô từ trong vũng bùn lên
@by txiuqw4