sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin - Chương 74

Ông Xã Cầm Thú Không Đáng TinChương 74: Uống say

Tâm trạng Phó Thần Thương mấy ngày nay như đêm trước cơn bão, bởi vì cô vợ nhà anh hai ngày qua rất biết điều, nghiêm túc học hành, cố gắng làm việc, đêm đêm chăm chỉ học đến mười một mười hai giờ, ngoan đến mức... hoàn toàn không có thời gian để ý tới anh.

Nếu như thế mà còn chưa nhìn ra cô đang cố ý tránh né mình thì đúng là mắt anh bị mù.

Câu nói "học tập hăng say hướng tới tương lai" của anh đã thành lá chắn hữu hiệu của cô, dội lại hết mọi công kích của anh.

Ở quán bar ánh sáng u tối chập chờn, Phó Hoa Sênh cụng ly với Phó Thần Thương, lời nói đắc ý hả hê cười trên nỗi đau của người khác rõ ràng: "Thế nào hả? Nghe Kỷ Bạch nói thời gian trước chưa tới chín giờ đã về nhà, mấy ngày nay sao uống muộn thế? Không sợ chị dâu vườn không nhà trống sốt ruột chờ mong sao?"

Sau đêm đó, tối nào Phó Thần Thương cũng ngồi ở đây, lần nào cũng là một vị trí ở tầng hai, có thể bao quát được toàn bộ quán bar, trong tiếng người huyên náo ngồi yên lặng uống một mình.

Một anh chàng đẹp trai cực kỳ cuốn hút vừa nhìn đã biết là có chuyện, quan trọng nhất là nhiều tiền, đêm nào cũng tới bar mua say, đây quả thực là con cá to nhảy vào trong hang mèo, khiến cho bao trái tim của mèo con phải nhộn nhạo.

Mấy ngày có Phó Thần Thương "ngồi", doanh thu quán bar này của Phó Hoa Sênh tăng ít nhất mười phần trăm.

Sau đó Phó Hoa Sênh cũng bớt chút thời gian ra ngồi cùng anh, mặc dù người đến sau hoàn toàn không thích anh, phần lớn thời gian đều do nó tự quyết định, tự tìm trò tiêu khiển.

"Phó Nhị, em thấy hình như dạo này anh nóng trong người đấy! Có cần em tìm cho anh hai cô em không?"

"..."

"Ba? Năm, không thể nhiều hơn được!"

"..."

"Không muốn em gái? Vậy thì em trai?" Phó Hoa Sênh không có lòng tự trọng đến mức kinh khủng.

Có thể không vui sao, được trông thấy bộ dạng sầu não này của Phó Thần Thương rất hiếm đấy, anh ta không tiếc ban ngày nâng cao hiệu suất hoàn thành công việc và xã giao, cố ý dành ra thời gian buổi tối để được xem bộ dạng phiền muộn này của Phó Thần Thương. . Đúng là cảnh đẹp ý vui, phải gọi là ngây ngất, trái tim khỏe mạnh thì mới sống lâu mà!

Một lúc sau, doanh thu quán bar lại tăng vọt, ít nhất là thêm mười phần trăm nữa.

Mười phần trăm này tất cả đều là công của nhóm hũ nữ!

Câu chuyện trên buổi tiệc kỷ niệm Tụ Tinh cũng chỉ nóng được mấy ngày đã bị những tin tức càng nóng hơn thay thế, Internet chính là như vậy, bát quái sóng sau đè sóng trước, cuồn cuộn không dứt.

Trước mắt tình trạng vết thương của Tô Hội Lê cũng tạm thời ổn định, Sở Mạch vừa xuất hiện đã tiếp quản mọi chuyện của cô ta, thay đổi hết bác sĩ mà Phó Thần Thương sắp xếp. Ngày nào Phó Thần Thương cũng đi gặp cô ta một lần, thời gian còn lại chẳng những phải làm việc mà còn phải điều tra chuyện ám sát, thời gian thật sự dành cho An Cửu không nhiều, nhưng lực sát thương to lớn của cô có thể phá hỏng tâm trạng cả ngày của anh.

Phó Thần Thương thật ra là người rất ít ham muốn, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có ham thích với một người phụ nữ, hoặc nói đúng ra là thân thể một người phụ nữ như thế.

Mỗi lần cùng cô đều xé tan bộ mặt tự đắc giả tạo của anh, phóng thích toàn bộ cảm xúc tiêu cực, phóng thích sự nhiệt tình chân thực và nguyên thủy nhất, giống như cây anh túc, gần như khiến anh trở thành nô lệ cho nó.

Mà hình như cô quả thật có năng lực đó, luôn có thể nhanh chóng hòa mình với người mới quen biết, khiến người ta buông bỏ cảnh giác và ngụy trang với cô.

Ban đầu cưới cô, anh không có ý định không chạm vào cô, cách nhanh nhất để chinh phục một người phụ nữ không lý nào anh không biết, cho dù có miễn cưỡng làm, anh cũng có thể hi sinh, lại không ngờ, cuối cùng thành ra thích thú. Cô bé này khiến anh không ghét nổi, thậm chí có mấy phần thương và thích. Nhưng, cũng chỉ như vậy.

Chỉ như vậy!

Chỉ có như vậy?

...

Tối hôm đó, hiếm có ngày Phó Thần Thương uống rượu say, trước khi bất tỉnh còn có thể gửi tin nhắn lộn xộn cho An Cửu - "Say rồi bảo bối tới đón tôi ở A"

Khi nhận được tin nhắn của Phó Thần Thương, An Cửu đang phân cao thấp với bài tập toán, đâu còn quan tâm đến cái khác. Tính cách cô rất thích để tâm vào chuyện vụn vặt, không làm xong thì không nghỉ, vì thế Phó Thần Thương thường xuyên nhắc nhở cô khi kiểm tra mà vào bài khó thì nhất định phải bỏ xe bảo vệ tướng, nhưng cô thì dạy mãi không sửa.

An Cửu không đi được, thế là gọi điện cho Tề Tấn, định bụng bảo Tề Tấn đi đón anh.

Kết quả, điện thoại được kết nối, cô mới nói hai từ "Tề Tấn..." thì đã nghe được tiếng ồn ào của phụ nữ từ bên đó.

"Tề Tấn! Anh còn nói anh không gạt tôi! Không phải anh bảo tin nhắn mập mờ của những người phụ nữ đó là gửi cho ông chủ của anh sao? Bây giờ điện thoại của phụ nữ cũng gọi đến tận nhà, có phải anh định nói với tôi muộn thế này người gọi điện cho anh chính là vợ ông chủ không hả!"

"..." An Cửu im lặng không nói gì, xin lỗi nhé tôi thật sự là vợ của ông chủ anh ta đó! Nhưng nói như vậy chắc chắn cô ấy sẽ không tin, sẽ không tin đâu!

Sau một loạt những tiếng binh binh bang bang, đầu bên kia rốt cuộc đã trở lại yên tĩnh.

"Phu nhân, có chuyện gì sao?"

Mệt cho Tề Tấn dưới tình huống này mà còn có thể dùng giọng điệu bình tĩnh đó nói chuyện với mình. Bình tĩnh cứ như chuyện này đã quen nên rất bình thường.

Cảm giác bi thương tự nhiên xuất hiện là thế nào...

Cuối cùng An Cửu thỏa hiệp thở dài: "Quên đi, không sao, anh mau đuổi theo bạn gái anh đi!"

Không còn cách nào khác, đành phải thay quần áo đi đón người.

***

Ngoài cửa Aires

Phó Thần Thương đứng cũng không vững vẫn cố chấp không chịu để Phó Hoa Sênh đỡ.

Có người uống rượu sẽ say khướt, có người uống rượu xong thì nói lảm nhảm, có người uống xong thì khóc, tất nhiên, còn có người như Tống An Cửu không có nhân phẩm thích cởi quần áo người khác. Phó Thần Thương uống say cực ít, cho nên người biết cái tính quái gở sau khi uống say sẽ không cho ai đụng vào của anh không nhiều, Phó Hoa Sênh chính là một người trong đó.

Lần nào muốn đưa anh về cũng phải phí sức chín trâu hai hổ, làm người ta chỉ muốn vứt anh ra giữa đường, xem bộ dạng trinh tiết liệt phu này của anh, anh tưởng tiểu gia đây thích đụng vào anh lắm à!

Phó Thần Thương có tính thích sạch sẽ nghiêm trọng, bình thường dựa vào ý chí của mình vẫn có thể kiềm chế chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này, nhưng một khi đã say thì không ai có thể đến gần, có lẽ đây cũng là nguyên nhân cho tới bây giờ chưa có một người phụ nữ nào bò được lên giường Phó Thần Thương khi say thành công.

Đối với chuyện này, Phùng Uyển thường xuyên cảm thán, kỹ năng bị động này của Phó Thần Thương thật sự rơi vào nhầm người, đúng ra phải rơi vào Phó Hoa Sênh chỉ cần say mặc kệ là phụ nữ nào lên cũng có thể ngủ mới đúng. Nếu được như vậy bà đã bớt lo!

Phó Hoa Sênh không có chú ý Phó Thần Thương mới gửi tin nhắn cho An Cửu, đang định gọi xe đưa anh về. Đúng lúc một chiếc taxi dừng lại, Phó Hoa Sênh đang muốn dùng hết sức lực nhét người vào thì thấy người đi xuống taxi lại là Tống An Cửu.

An Cửu nổi giận, trái tim cô vẫn còn đang ở bài tập toán đó!

"Bảo bối..." Phó Thần Thương vừa thấy cô liền bắt đầu gọi loạn.

Đang đi về phía cô, kết quả không đứng vững lảo đảo thiếu chút nữa sấp mặt, Phó Hoa Sênh vội đưa tay ra đỡ, Phó Thần Thương cực kỳ ghét bỏ đẩy anh ta ra, sau đó chùi tay lên người An Cửu.

Lòng tự trọng lại một lần nữa chịu chà đạp nghiêm trọng, Phó Hoa Sênh nước mắt lăn dài: "Phó Nhị, anh thật quá đáng!"

An Cửu cũng biết tính thích sạch sẽ của Phó Thần Thương, nhưng không ngờ sau khi uống say hiệu quả lại phóng như thế, vì vậy cẩn thận thăm dò đỡ lấy Phó Thần Thương.

Kết quả, không cần cô đỡ, chính anh đã ngả vào: "Bà xã..."

An Cửu để anh vùi đầu vào cổ mình, cực kỳ bất mãn cằn nhằn lải nhải: "Một giọt rượu cũng không cho tôi dính, tôi uống say thì sẽ phạm lỗi nghiêm trọng, còn bản thân mình uống say thì chẳng có việc gì đúng không?"

"Chị dâu, một mình chị làm được không?" Phó Hoa Sênh không yên tâm hỏi.

"Tôi không được vậy anh làm." An Cửu tức giận nói.

Phó Hoa Sênh vội tránh đi thật xa, phủi sạch quan hệ: "Phó Nhị mà uống say thì hoàn toàn không phải người, lần trước gương mặt này thiếu chút nữa đã bị anh ấy làm hỏng, lần trước nữa, khuỷu tay bị anh ấy quay cho trật khớp, lần trước trước nữa... Tóm lại, chị nhất định phải cẩn thận!"

"Đâu chỉ lúc uống say anh ta mới không phải người." Lúc càng không phải là người cô cũng đã gặp. An Cửu đưa ra biểu cảm anh đúng là chưa trải việc đời.

***

Cuối cùng đã có cơ hội gặp được cô vợ của Phó Thần Thương - cỗ xe Aston Martin màu xám bạc chạy lướt qua, An Cửu hoàn toàn không để ý, bởi vì ai đó không biết xấu hổ đã gối đầu lên đùi cô, tay còn không an phận sờ loạn lung tung.

BT chết tiệt, cuồng thích sạch sẽ! Người khác không được phép chạm vào anh nhưng anh có thể sờ loạn người ta đúng không?

Dọc đường điện thoại của Phó Thần Thương vang lên không ngừng, An Cửu không có tay mà nghe, cuối cùng đã tới nhà, di động vẫn kiên nhẫn vang lên. An Cửu đỡ Phó Thần Thương, vô cùng bực bội, không thèm nhìn liền lấy điện thoại trong túi áo anh ra, tức giận nói: "Phó Thần Thương đã say bất tỉnh nhân sự, có việc gì thì mai gọi lại!"

"Cô là... An Cửu?"

Giọng nói ở đầu bên kia rất dịu dàng êm tai, không giống như giọng ồ ồ của cô.

"Tô tiểu thư?" An Cửu hỏi. Cảm giác lo âu nghẹt thở lại xuất hiện.

"Là tôi."

"Cô có chuyện gì không?" An Cửu vô thức hỏi.

"Có thể để Evan nghe điện không?" Tô Hội Lê rất lễ phép yêu cầu, giọng điệu quang minh chính đại, không có chút chột dạ và khó xử vì quan hệ của hai người, ngược lại nếu An Cửu mà từ chối thì sẽ tỏ ra bản thân mình hẹp hòi.

Tính toán này, cô quả thật khó mà đuổi kịp.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx