Ông Xã Cầm Thú Không Đáng TinChương 76: Nếu như yêu
Thật sự không biết hỏi Thẩm Hoán có đáng tin cậy hay không, nhưng mà, bên cạnh cơ bản không có người có thể nói chuyện, hiện tại cũng chỉ có thể ngựa chết thành ngựa sống* mà thôi. (*có nghĩa là nỗ lực cuối cùng.)
Bên kia sau khi Thẩm Hoán bị ngược đãi rốt cuộc hài lòng: "Cửu ca, kiêm chức thì như thế nào? Có phải có gì không hài lòng hay không?"
An Cửu vội vàng trả lời: "Không có, lần này nhờ có cậu."
"Vậy chị tìm em muộn như thế là để?" Thẩm Hoán nghi hoặc.
An Cửu gãi gãi đầu, do dự một lát: "Hỏi cậu một vấn đề."
"Biết gì đều nói hết không giấu diếm."
An Cửu ho nhẹ một tiếng, nói rõ trước: "Là phương diện tình cảm."
"Vậy em càng là chuyên gia! Mặc dù em không có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng kinh nghiệm lý thuyết tuyệt đối phong phú, cam đoan chị hài lòng! Chị cứ hỏi!" Thẩm Hoán vỗ vỗ ngực bảo đảm, cậu ta học Tâm Lý Học, được xưng là người bạn của phụ nữ.
An Cửu cũng không làm kiêu, trực tiếp hỏi cậu ta: "Làm thế nào mới có thể biết được một người đàn ông... Anh ấy có yêu mình hay không?"
Thẩm Hoán đột nhiên có cảm khái trong nhà có con gái mới lớn, rốt cuộc Cửu ca cũng thảo luận loại vấn đề của phụ nữ này với cậu ta.
"Bình thường bản thân cũng có thể cảm nhận được, cảm giác ở phương diện này phụ nữ rất bén nhạy." Thẩm Hoán nói tới chỗ này đột nhiên vỗ đầu một cái: "A thật xin lỗi Cửu ca, em quên chị chỉ là phụ nữ trên phương diện sinh lý..."
"Cậu nghiêm túc một chút cho tôi!" An Cửu tức giận nói.
"Vậy chị nói cụ thể một chút ~ nếu không em phân tích không tốt ~"
Hỏi cũng đã hỏi rồi, vậy thì làm tốt chuẩn bị khi cậu ta hỏi tới, An Cửu cũng không cố che giấu, thẳng thắn trả lời, nói: "Thân phận bối cảnh và hoàn cảnh sinh hoạt của hai bên đều chênh lệch lớn vô cùng, bình thường chung đụng mặc dù có cãi nhau đánh nhau nhỏ, nhưng coi như hài hòa. Chuyện kia, nhất là trên loại vận động nào đó, anh ấy hứng thú khác thường..."
Câu nói sau cùng, tuy là da mặt An Cửu dày cộng với quan hệ tốt với Thẩm Hoán nhưng nói cũng tương đối khó khăn.
Ngược lại Thẩm Hoán rất có kinh nghiệm, rất nghiêm túc phân tích vấn đề thay cô: "Em biết rõ ý của chị. Cửu ca, em nói với chị này! Nếu như một người đàn ông có dục vọng với một người phụ nữ, được gọi là thích, điểm này không thể nghi ngờ. Nhưng mà, nếu như anh ta có thể nhẫn nhịn không làm với người phụ nữ đó, vậy thì gọi là... Yêu."
An Cửu nghe xong thật lâu không nói tiếng nào.
"Như vậy..."
Lời nói của Thẩm Hoán có thể nói là nói trúng tim đen, ngay giữa hồng tâm, hoàn toàn nói ra vấn đề cô bối rối nghi hoặc trong mấy ngày nay...
Nếu như yêu, tại sao anh không nhìn thẳng vào trái tim của mình, vì sao luôn xem mình là đứa bé không hiểu chuyện mà dụ dỗ; nếu như không yêu, tại sao anh thích cơ thể mình như thế, hoàn toàn coi cô như một người phụ nữ để yêu...
"Cửu ca! Cửu ca? Chị không sao chứ! Vẫn còn ở đó chứ?" Cô không phản ứng gì, Thẩm Hoán không yên tâm kêu lên vài tiếng.
"Không có việc gì."
Giải đáp của Thẩm Hoán khiến An Cửu phát giác thì ra cậu ta cũng có mấy phần đáng tin, vì vậy hỏi tiếp: "Ở dưới tình huống không rõ trái tim mình, làm thế nào mới có thể biết tình cảm của tôi với anh ấy là dạng gì đây?"
Thẩm Hoán thở dài: "Cửu ca à, vấn đề chị hỏi em, trên cơ bản đã chứng tỏ chị đã... Yêu anh ấy rồi!"
An Cửu như gặp phải sấm sét ngây người tại chỗ, một lát sau nổi giận mắng: "Thúi lắm, chúng tôi mới biết chưa tới mấy tháng! Yêu em gái cậu đấy!"
"Tình yêu và thời gian không liên quan gì nhau cả!" Thẩm Hoán bày ra bộ dạng "có nói chị cũng không hiểu" nói, nói xong phát hiện có gì đó không đúng: "Ai? Không đúng! Không phải chị và Phó Cảnh Hi biết năm năm rồi sao?"
"Cút! Ai nói với cậu là Phó Cảnh Hi hả!"
Thẩm Hoán suy nghĩ một chút cũng phải: "Cũng đúng! Nếu như là Phó Cảnh Hi, còn rối rắm vấn đề chị có yêu hay không sao, lại nói năm năm mà chị cũng không giải quyết được anh ta, làm sao anh ta có thể nhiệt tình như vậy với chị, còn phát triển nhanh mãnh liệt như vậy được!"
Thật ra thì đối với Phó Cảnh Hi, tình cảm của cô ngược lại rất rõ ràng, là một loại thiên vị.
Thẩm Hoán phân biệt rõ cũng không khó hiểu: "Vậy thì em không rõ, ngoại trừ Phó Cảnh Hi còn ai vào đây nữa! Ba tháng này...Rốt cuộc chị xảy ra chuyện gì?"
"Một lời khó nói hết." Giọng của An Cửu giống như mới ba tháng đã bãi bể nương dâu như vậy.
Thẩm Hoán rất có hứng thú, nói: "Vậy thì từ từ mà nói, cái em có chính là thời gian. Không ngờ có người có thể làm cho Cửu ca thông suốt, em thật sự rất hiếu kỳ người nào có bản lãnh lớn như vậy!"
An Cửu nói lại với cậu ta: "Tôi không có thời gian!"
Thẩm Hoán yếu ớt nói: "Vậy thì nói tóm tắt thôi ~"
"Tật xấu của cậu lại tái phát nhỉ!"
Chỉ trải qua thêm vài phút đồng hồ, cậu ta đã không còn biểu hiện ra đặc biệt tỉnh táo đặc biệt bình tĩnh đặc biệt chuyên nghiệp như lúc trước nữa, trong chốc lát đã không nhịn được nhiều chuyện rồi.
Thẩm Hoán đáng thương nói: "Cửu ca, không thể như vậy, người ta vứt bỏ đồng đội giải đáp nghi vấn cho chị, làm áo bông nhỏ tri kỷ của chị, nhưng chị chỉ nói một nửa như thế, buổi tối em sẽ ngủ không ngon!"
An Cửu đang muốn nói, nghe được tiếng cửa phòng tắm kéo ra, vội vã cắt đứt: "Chút nữa sẽ nói cho cậu, cúp trước đây!"
"Chút nữa là khi nào, alo, này!"
Bên này cúp điện thoại, trái tim như bị trăm móng tay cào, bên kia lại bị đồng đội ghét bỏ, Thẩm Hoán cảm giác bản thân rất thê lương.
Bạn của phụ nữ quả nhiên không phải dễ làm.
Sau khi Phó Thần Thương tắm xong thoạt nhìn tỉnh táo hơn nhiều.
Lại nói, thật ra thì vừa rồi anh cũng có ba phần, không đúng, có ít nhất năm phần tỉnh táo! Nếu không làm sao có thể suy nghĩ rõ ràng nhanh nhẹn như vậy.
"Gọi điện cho ai vậy?"
Không được như ý, hiện tại tâm trạng của Phó Thần Thương thật sự không tốt, hơn nữa cũng không chút nào muốn che giấu tâm trạng tệ hiện tại.
"Bạn."
"Phó Cảnh Hi?"
"Không phải!" An Cửu tức giận phủ nhận. Đã lâu rồi cô không liên lạc với cậu ấy rồi, vẫn lo lắng thương thế của cậu ấy, lại sợ quấy rầy cậu ấy, bây giờ dáng vẻ cậu ấy tránh mình không kịp thật sự làm cô rất khó chịu, cho nên cũng không muốn liên lạc quá nhiều làm cậu ấy khó xử.
An Cửu nói xong xoay người rời đi.
"Đi đâu?" Phó Thần Thương ngồi ở trên giường hỏi.
An Cửu lập tức nghĩ tới điều Thẩm Hoán vừa mới nói, tổng kết lại là, cô yêu Phó Thần Thương rồi, nhưng mà Phó Thần Thương không yêu cô!?
Khốn kiếp đây là kết luận chó má gì!
An Cửu đi tới ôm gối của mình vào trong ngực, vẻ mặt tàn nhẫn thù hằn: "Phó Thần Thương, hiện tại tôi chính thức cảnh cáo anh, sau này không cho phép anh chạm vào tôi! Bây giờ đã hơn mười hai giờ rồi, bắt đầu từ hôm nay tôi dọn tới thư phòng ngủ!"
Hiển nhiên An Cửu đã nhận định, không nhịn được nữa chính là không yêu, nhịn được mới là yêu thật sự.
Tại sao tôi yêu anh, anh không yêu tôi? Không phải anh luôn miệng nói vừa gặp đã yêu tôi sao? Lại nói cũng nên là anh yêu tôi, tôi không lạ gì mới đúng chứ!
An Cửu không phục kết luận này.
Không công bằng, thật sự là quá không công bằng!
Hiển nhiên cô đã kiên định cho rằng, nếu như anh không nhịn được nữa chính là không yêu, nhịn được mới là yêu thật sự.
Đang êm đẹp cô lại đột nhiên xù lông, Phó Thần Thương không hiểu ra sao, không biết cô lại bị cái gì kích thích.
Anh đốt một điếu thuốc, phun ra một vòng khói trắng: "Em nghiêm túc?"
"Ừm!"
"Em muốn là sau này không cho tôi chạm vào em?"
An Cửu lại không chút do dự ừ một tiếng.
Vẻ mặt kiên định của cô rốt cuộc cũng thành công chọc phải nghịch lân của anh: "Được, tôi có thể tuân thủ cam kết, như em mong muốn."
An Cửu mới vừa kích động, Phó Thần Thương lại dừng một chút, nói: "Vậy có phải nếu tôi đi tìm phụ nữ bên ngoài em cũng sẽ không để ý đến hay không? Em không thể thỏa mãn tôi, cũng không thể không cho phép tôi đi tìm người khác."
Trong nháy mắt An Cửu cảm giác tim bị xé nứt đau đớn, hiện tại đã không cần thời gian để chứng minh nữa rồi, vào giờ phút này anh đã rất rõ ràng nói cho mình biết, trước không nói nhịn hay không nhịn được, cơ bản là anh không muốn nhịn.
Tính khí bướng bĩnh của An Cửu cũng nổi lên: "Mặc kệ anh tìm ai! Nhưng anh cũng không còn quyền lợi quản tôi tìm ai!"
Lúc này điện thoại của Phó Thần Thương vang lên, vừa mới bấm nghe đã truyền đến giọng nói tức giận của đàn ông: "Phó Thần Thương, anh có phải là người hay không! Rốt cuộc anh nói gì với cô ấy?"
"Cô ta thế nào?"
"Còn có thể thế nào! Cơ thể vốn đã suy yếu, bây giờ còn từ chối trị liệu!" Sở Mạch cực kỳ tức giận.
Chuyện anh ta không mong muốn nhất là cô nhìn thấy Phó Thần Thương, nhưng hết lần này đến lần khác cô lấy cái chết uy hiếp.
Phó Thần Thương xoa ấn đường, lúc trước đúng là anh không tỉnh táo lắm, để cô ta nghe được những lời đó cũng là vô ý. Vốn cũng không quá để ý, không ngờ phản ứng của cô ta lớn như vậy.
"Biết rồi, tôi lập tức tới đây."
Phó Thần Thương không nói với cô một tiếng nào, cầm áo khoác đi thẳng ra cửa.
Cô ta thế nào, “cô ta” hiển nhiên là Tô Hội Lê rồi.
An Cửu giơ ngón tay giữa về phía bóng lưng Phó Thần Thương, sau đó chậm rãi thu dọn tất cả đồ đạc của mình vào thư phòng.
Cô hoàn toàn có thể chơi đùa long trời lở đất, chỉ là còn mấy ngày nữa sẽ phải thi tháng rồi, cô dùng chút lý trí này nằm trên giường ngoan ngoãn đi ngủ.
Thật bất ngờ, cô không bởi vì hành vi tồi tệ của Phó Thần Thương mà giận đến nổi điên, ngược lại trong lòng rất thực tế.
Haizz, loại phản ứng này cũng do Thẩm Hoán! Sao mình cũng bắt đầu làm M rồi! (S (Sadism): Bạo dâm – thích gây đau đớn cho người tình. M (Masochism): Thống dâm – thích nhận đau đớn từ người tình)
Chỉ là, phản ứng vừa rồi của Phó Thần Thương mới bình thường nhỉ! Cô cũng không phải là người giống như thần tiên, giống như trước kia cho dù mình ầm ĩ quá phận thế nào anh cũng xem như không có chuyện gì, bao dung vô điều kiện, không khỏi làm cho người ta cảm thấy quá không chân thật...
Thậm chí... Thậm chí sẽ cảm thấy anh không có ý đồ gì khác, nếu không làm sao có thể tốt với mình như thế...
Có lẽ là trong lòng cô có vấn đề! Người khác đối tốt với mày, mày còn suy nghĩ lung tung...
@by txiuqw4