sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin - Chương 136

Ông Xã Cầm Thú Không Đáng TinChương 136: Cắt đứt

An Cửu không hiểu gì cả, đây là sự yên tĩnh trước cơn bão sao? Hình như không giống lắm thì phải?

Sau đó, trong bầu không khí mơ hồ như vậy, cô như thường lệ đi tẩy trang, tắm rửa sạch sẽ thay áo ngủ và nằm trên giường. Mãi đến khi Phó Thần Thương cũng tắm xong nằm ở bên cạnh, vẫn thấy anh chưa có ý định hỏi tội cô.

Cô hết kiên nhẫn, ném cái gối sắp bị cô làm cho nhàu nát xuống giường. Cô kéo gáy anh lại gần dựa đầu qua, ngón tay khẽ vuốt trên lưng anh, "Phó Thần Thương... Anh không mắng em à?"

Lần trước là "Anh không đánh em à", lần này là " Anh không mắng em à", làm như anh đối với cô rất là bạo lực vậy, Phó Thần Thương quay người lại đối mặt với cô, nhíu mày, "Anh đối xử với em rất tệ à?"

An Cửu gật đầu, không chút do dự.

Phó Thần Thương: "..."

Chợt nghĩ đến việc anh đã vì cô mà xuống bếp, An Cửu lại lắc đầu.

"Chân em còn đau không? "

An Cửu hơi kinh ngạc khi thấy anh đã phát hiện, cô lắc đầu, giơ chân lên cho anh xem.

Chân cô chỉ bị trật một chút, không sưng tấy lên.

Cô giơ chân lên, khiến cho áo ngủ trượt đến tận đùi, làm cho Phó Thần Thương, người đã cấm dục một thời gian dài, trong mắt tràn ngập dục hỏa.

Người phụ nữ của anh, làm sao có thể khóc được, cho dù có khóc, cũng chỉ có thể là lúc ở dưới thân anh.

Bàn tay anh vừa vuốt đến eo cô làm An Cửu sợ đến lăn một cái sát tận mép giường cách anh rất xa, mặc dù bây giờ bụng của cô còn chưa nhô lên, nhưng mà... tóm lại là cô vẫn hơi chột dạ.

Mà sự chột dạ của cô đã làm cho Phó Thần Thương hiểu lầm là cô chán ghét anh, những suy nghĩ kiều diễm trong đầu anh đều biến mất.

Chỉ là, lần này thì khác, anh không thấy bất mãn và tức giận, ngược lại là... cảm thấy tự trách.

Anh vươn tay vuốt mái tóc mềm mại của cô, ôm cô vào trong lòng, đau đầu thở dài một tiếng, tình hình thật là tệ...

Chuyện tệ nhất, không phải quân cờ không nghe lời...

Mà là... Tim của anh không nghe lời...

An Cửu yên lặng chôn đầu trong lòng anh, cô nhìn anh thở dài như vậy, chắc anh rất nhức đầu.

Thật ra, rõ ràng anh có thể mặc kệ cô và rời đi bất cứ lúc nào, nhưng anh không bỏ đi. Lúc đó, giữa Tô Hội Lê và cô thì anh lại lựa chọn cô.

Bây giờ cô đã thấy ánh sáng hy vọng, cô hít sâu một hơi, tự nhủ với bản thân, là cô không thể chịu thua.

Lúc nửa đêm, An Cửu ngủ không yên ổn, thực ra cô không hề ngủ. Cô nhắm mắt lại, bắt buộc bản thân mình không được ngủ, Phó Thần Thương vừa cử động, cô liền giật mình mở mắt ra, lo sợ nhìn về phía anh, cô sợ anh sẽ lén lút bỏ đi. Không thấy anh có động tĩnh gì, cô mới hơi thả lỏng tiếp tục nhắm mắt lại. Lúc buồn ngủ quá thì cô nhéo thật mạnh trên đùi, buộc mình phải tỉnh táo lại.

Nhéo đến lần thứ ba, An Cửu không cảm thấy có cơn đau truyền đến, cô ngạc nhiên nghĩ chẳng lẽ là chân bị cô nhéo đến tê dại rồi à? Vì thế cô lại dùng lực mạnh hơn, đến lúc này thì Phó Thần Thương khẽ thở dài, tiếp theo anh nắm chặt tay cô lại.

"Đừng nhéo mình nữa, anh sẽ không đi, yên tâm ngủ đi." Phó Thần Thương hết cách đành phải nói rõ ra với cô.

Á, bị phát hiện rồi...

An Cửu phồng má, hỏi lại: "Thật sự không đi à?"

"Thật sự không đi."

"Nhưng... Lỡ em ngủ rồi anh lén rời đi thì sao?"

Phó Thần Thương xoa xoa mi tâm, "Vậy em muốn làm sao mới chịu tin anh đây?"

An Cửu suy nghĩ một chút, lập tức đứng dậy, lục ở trong tủ ra một khúc tơ lụa dùng để trang trí phòng tân hôn.

"Duỗi hai tay ra." Cô có phần hưng phấn yêu cầu anh.

Phó Thần Thương liếc cô một cái, làm theo lời cô duỗi hai tay ra, để coi rốt cuộc cô định làm gì.

Sau đó thì An Cửu ngồi song song với anh, dùng mảnh vải màu đỏ từng vòng từng vòng cột chặt cả hai người lại, sau cùng thắt một cái nút chết.

"Đi ngủ thôi! Nào, cùng em từ từ nằm xuống!"

"..." Phó Thần Thương run rẩy khóe miệng nhìn vẻ mặt đắc ý của cô.

Anh như thế nào lại cưới một cô gái ngốc như vậy.

Cho đến lúc này, anh mới sâu sắc cảm nhận được cô có bao nhiêu bất an, ở chung lâu như vậy, mà anh lại không thể đem đến cho cô cảm giác an toàn, khiến cho cô phải dùng những cách vớ vẩn như vậy mới yên tâm được.

Ở khu du lịch suối nước nóng một đêm, sáng hôm sau Phùng Uyển trở về.

Bà vốn dự định ngày mai mới về, nhưng mà, bởi vì Phó Hoa Sênh, đứa con khiến người không bớt lo kia của bà đã đi công tác về, hơn nữa bà vừa nhận được một tin, thật sự không yên lòng, vì vậy bỏ lại Phó Chính Huân, sáng sớm bà đã vội vã trở về trước.

Phùng Uyển vừa bước vô cửa, liền thấy Phó Hoa Sênh đang ngồi ỉu xìu trong phòng khách một mình.

"Anh con với An Cửu đâu rồi? Sao điện thoại của Thần Thần gọi không được vậy?" Phùng Uyển thay giày, vội vã hỏi.

"Con đang ngồi ở đây sao mẹ không quan tâm chút nào đến con vậy? Mẹ chỉ biết hỏi về Phó Nhị không..."

"Con khỏe mạnh ngồi ở đây thì mẹ cần gì phải quan tâm nữa?"

Phó Hoa Sênh thấy sắc mặt mẹ cậu không tốt cho lắm, nên không dám chọc giận bà vào lúc này, ngập ngừng trả lời bà: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao mẹ phải trở về gấp như vậy? Phó Nhị và chị dâu cũng không có việc gì mà, hai người họ đang êm đẹp ngủ ở trong phòng đó, đến giờ còn chưa có thức dậy!"

"Thật hả?" Phùng Uyển hơi nghi ngờ.

"Mẹ không tin thì mẹ lên nhìn đi! Mẹ quá lo lắng rồi..."

Phó Hoa Sênh bất đắc dĩ đi tới, vỗ vai Phùng Uyển, tiếp theo cậu cùng với bà lên lầu nhìn xem.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng ngủ, vẻ mặt hai người đứng ngoài cửa liền trở nên lúng túng.

Nhìn cảnh tượng trong phòng, Phó Hoa Sênh lập tức bật cười: "Ha ha ha... Phó Nhị, anh đang chơi trò gì vậy?"

Phó Thần Thương đã thức dậy từ sớm, anh đang dựa vào đầu giường, mắt đeo kính, tay cầm quyển sách, những phần lộ ra bên ngoài như cánh tay, ngực, eo, bụng toàn bộ đều bị mảnh vải đỏ buộc lung tung chung lại một chỗ với người nằm bên cạnh.

An Cửu vẫn chưa tỉnh dậy, cô dùng mảnh vải quấn quanh cả hai nhiều vòng như vậy nhưng vẫn không yên lòng, mặc dù đang ngủ mà tay cô vẫn nắm chặt góc áo của anh không buông, cho nên dù Phó Thần Thương tỉnh rồi cũng chỉ có thể ngồi như vậy.

Phó Hoa Sênh định lên tiếng, Phó Thần Thương nhíu mày dùng tay ra hiệu cho cậu giữ im lặng, cô nàng này tới gần sáng mới bắt đầu ngủ, bây giờ cô đang ngủ rất say.

Phùng Uyển nhức đầu nhìn dáng vẻ không ra thể thống gì của hai người, không biết đêm qua hai người đã làm gì mà ra đến nông nỗi này, thôi kệ đi, tóm lại chỉ cần hai người bọn họ không cãi nhau nữa là được rồi, yêu như thế nào, ầm ĩ ra sao thì bà cũng mặc kệ. Lúc trước khi An Cửu vào làm dâu nhà họ Phó thì bà cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Hiện giờ bộ dạng này của An Cửu làm cho bà đỡ phải bận tâm hơn rồi, nhưng ngược lại bà rất lo lắng cho con trai của bà.

"Mẹ có việc gì à?" Phó Thần Thương hỏi mẹ anh.

Phùng Uyển chớp mắt, "Không có việc gì, chỉ là Sênh Sênh trở về nhà, mẹ lo nó không biết suy nghĩ sẽ gây chuyện, không yên tâm nên mẹ quay về sớm."

Lúc này chắc chắn Phó Hoa Sênh là một cái cớ rất tốt.

Phó Hoa Sênh cảm thấy đau lòng, tại sao lúc nào cũng là cậu...

Phùng Uyển đang định đóng cửa đi ra ngoài, Phó Thần Thương bỗng nhiên lên tiếng, "Mẹ, mẹ có giấu con chuyện gì không?"

Phùng Uyển cắn môi, thật là tức chết sao đầu óc con bà lại nhanh nhạy đến như vậy.

"Hoa Sênh, lấy dùm anh cái điện thoại lại đây." Phó Thần Thương nói.

"Không được lấy dùm nó." Phùng Uyển lập tức la lên, càng tỏ ra chột dạ.

Phó Hoa Sênh nhìn Phó Thần Thương, rồi lại nhìn Phùng Uyển, "Chuyện của mẹ và anh đừng liên lụy đến con được không? Con không biết gì hết!"

Cậu không muốn dính líu nên đành phải trốn tránh, thế nhưng, cậu vừa định tránh liền bị Phó Thần Thương bắn đến một ánh mắt sắc bén ghim chặt vào cánh cửa.

"Phó Tam, Katrina..."

"Cái gì vậy?" Phùng Uyển lập tức nghi ngờ hỏi, nghe giống như tên của một người.

Phó Hoa Sênh trở nên căng thẳng, gian thương chết tiệt, xem như anh lợi hại!

Phó Hoa Sênh tức giận mắng thầm anh rồi nhanh chóng đi vào phòng, nhặt cái điện thoại ở dưới đất lên, ném theo đường vòng cung về phía Phó Thần Thương.

Trước khi điện thoại đụng trúng mặt An Cửu thì Phó Thần Thương đã vững vàng chụp được, liếc về phía Phó Hoa Sênh bỏ chạy âm thầm ghi nợ trong lòng đợi có cơ hội sẽ tính sổ cậu.

Phùng Uyển sốt ruột muốn đuổi theo đạp Phó Hoa Sênh một cái, nhưng tình hình bên này càng làm cho bà kinh hoảng hơn.

Quả nhiên, anh vừa mở điện thoại lên, thì có hơn một trăm cuộc gọi nhỡ, mấy chục tin nhắn chưa đọc, Tô Hội Lê, Lâm Huyên, Kỷ Bạch.

Tất cả đều thông báo chung một tin là – lúc ba giờ sáng, Tô Viễn qua đời.

Phùng Uyển biết sớm muộn gì anh cũng biết chuyện này, hoàn toàn không gạt được anh, cũng không ngăn anh được, vì vậy bà bình tĩnh rồi nói:

"Đi nhanh về nhanh, đừng để An Cửu biết, trong lòng nó sẽ không vui."

Phó Thần Thương gật đầu, "Đưa kéo cho con."

Phùng Uyển bất đắc dĩ tìm kéo đưa cho anh, nhỏ giọng nói: "May là lúc này ba con không có ở nhà, nếu không thì không biết ông sẽ làm ầm ĩ đến mức nào nữa! Tô Viễn qua đời, con lấy tư cách gì đi cúng viếng, lấy tư cách gì giúp Tô Hội Lê xử lý tang lễ?"

Phó Thần Thương không lên tiếng, cẩn thận cắt đứt mấy mảnh vải, anh dùng tay nâng vải lên để tránh làm cô bị thương.

Theo từng đoạn vải lụa màu đỏ bị cắt, không hiểu sao trong lòng anh lại nảy lên một nổi bất an, trong đầu chợt hiện lên đôi mắt xinh đẹp trong veo như giọt nước, đang lo lắng chăm chú nhìn anh, trong giây lát anh không thể nào tiếp tục cắt...

"Răng rắc" nhát kéo cuối cùng.

Ngay lúc đó, An Cửu từ từ mở mắt ra.

"Anh đã hứa với em, sẽ không đi mà..."

Sống lưng Phó Thần Thương cứng đờ, "An Cửu..."

Phùng Uyển thấy An Cửu tỉnh dậy, cô có lẽ đã nghe được lời của bà rồi, vì vậy bà trở nên lúng túng.

An Cửu giữ chặt góc áo anh, "Anh đã hứa với em là sẽ không nhân lúc em ngủ mà bỏ đi..."

"Mẹ, con muốn nói chuyện riêng với An Cửu một chút."

Phùng Uyển thở dài đi ra, đóng cửa lại.

"An Cửu..."

"Em không muốn nghe!" Không đợi anh mở miệng, An Cửu liền che tai lại, sau đó ôm eo anh, "Tóm lại anh không được đi!"

Phó Thần Thương kiên nhẫn an ủi cô: "An Cửu, anh nhất định phải đi. Được rồi, đừng có quậy nữa, ngủ tiếp đi."

An Cửu cười khẽ, "Nhất định phải đi... Tại sao nhất định phải đi? Ông ta là gì của anh? Là cha vợ của anh hay sao? Cha bạn gái cũ của anh thì liên quan gì đến anh?"

"An Cửu, em bình tĩnh lại đi!" Vẻ mặt Phó Thần Thương không vui.

"Em rất bình tĩnh! Anh đã từng nói, em dùng sự việc trong quá khứ để buộc tội anh, anh không hề có lỗi, chính anh đã từng nói với em, anh và Tô Hội Lê đã kết thúc rồi! Chẳng lẽ tất cả chỉ là lời nói đùa thôi sao? Anh lúc nào cũng vậy, không hề thay đổi, lúc thì làm em cảm thấy bản thân mình không đáng một đồng, lúc thì lại làm em cảm thấy em là người anh thích nhất..." An Cửu mệt mỏi che mặt lại. "Em cho là em không cần phải suy nghĩ gì cả, yên tâm hưởng thụ cảm giác có người quan tâm là tốt rồi, nhưng mà em tham lam vẫn cứ muốn nhiều hơn nữa..."

Nhưng mà người em thích chỉ có thể là anh đây là lý do buộc em phải đi tranh giành anh.

Em biết rõ em như vậy là rất đáng ghét, ngay cả em cũng ghét bản thân mình, nhưng mà, em không có cách nào khác...

Em không biết ngoại trừ làm như vậy, thì còn cách gì mới giữ anh lại được, giữ lại cha của con em, cho nó có một gia đình hạnh phúc, không cần phải giống như em...

Phó Thần Thương đã thay xong quần áo, lúc này trong đầu chỉ nghĩ đến tình hình bên kia (bên THL) có thể đang rất rối loạn, anh cho là An Cửu chỉ đang nóng nảy mà thôi, dù sao trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn tỏ ra cáu kỉnh với anh.

"An Cửu, đừng có bướng bỉnh, Tô Viễn là trưởng bối anh vẫn luôn kính trọng."

"Vậy em thì sao... Em là gì của anh..."

"Em là vợ của anh."

Anh nghiêm túc trả lời, nhưng cô lại đẩy bàn tay đang vỗ về cô của anh ra, lời nói suông như vậy, cô đã nghe đủ rồi.

Vợ, người vợ như cô, sẽ luôn đặt ở vị trí thấp nhất trong lòng anh.

Phó Thần Thương an ủi cô một hồi lâu, cuối cùng anh vẫn đứng dậy rời đi, nhưng ngay lúc anh mở cửa ra thì nháy mắt bị buộc phải đứng lại, bởi vì cô từ phía sau ôm chặt anh lại.

"Phó Thần Thương anh đừng đi có được không? Em xin thề em sẽ không bao giờ gây rắc rối cho anh nữa, cũng không cãi nhau với anh, em sẽ học thật tốt, sẽ nghe lời anh nói, anh muốn em làm cái gì em cũng sẽ làm theo mà..."

"Ngoan." Phó Thần Thương thở dài, quay người lại, ôm cô lên giường, "Đừng có suy nghĩ lung tung, anh chỉ đi phúng viếng thôi. Ngoan ngoãn chờ anh về. Anh sẽ giải thích rõ ràng... toàn bộ sự việc cho em hiểu..."

An Cửu không nói gì nữa, mặc cho anh ôm mình lên giường, đắp kín mền cho cô, dịu dàng hôn lên trán cô, rồi quay người rời đi.

Cô thật sự là rất ghét bản thân cố tình gây sự như vậy, thấp hèn như vậy...

Rốt cuộc chính cô lại trở thành loại người mà cô ghét nhất...

Cô ngẩn người nhìn những mảnh vải đỏ bị cắt vụn, Phó Thần Thương, anh có biết anh đã cắt đứt cái gì không..


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx