Ông Xã Cầm Thú Không Đáng TinChương 149: Hỗ trợ
Sau khi trở về, An Cửu lập tức bắt đầu hiểu rõ mạng lưới quan hệ của Tụ Tinh, may mắn thay không cần Kiều Tang phải mất thời cùng cô tìm hiểu và giới thiệu, cô có thể trực tiếp tiếp xúc với cấp trên, dù sao sự phối hợp của nghệ sĩ và người đại diện rất quan trọng.
“Sự kiện lớn ngày mai là cơ hội tốt...” An Cửu vừa tức giận vừa rút chiếc mặt nạ trên tay Kiều Tang, “Đừng làm nữa, tốt nhất đêm nay đừng ngủ, càng tiều tụy càng tốt, ngày mai cậu nhất định phải tham dự.”
“Những dịp như thế này thường thì không được giới truyền thông đưa tin, hơn nữa Phó Thần Thương biến thái cũng có mặt. Nếu mình vô ý làm loạn, anh ta sẽ không kiêng nể mà tìm đến cậu, Phó Thần Thương không phải là loại người rụt rè...”
Phó Thần Thương không phải loại thương người, tuy nhiên không ai dám làm vượt qua bổn phận, nhưng mà từ lúc xảy ra chuyện đến nay Phó Thần Thương chưa bao giờ ra mặt, tuy nói là người đại diện bị xếp vào sổ đen, nhưng nếu Phó Thần Thương nói yêu cầu một người nào đó tiếp nhận vị trí ấy thì người nào dám đứng ra nhận đây? Vấn đề là anh ấy không quan tâm, cho nên giới truyền thông mới dám quá lố như vậy, cho nên Kiều Tang ở Tụ Tinh mới bị lãng quên.
An Cửu không để ý đến nửa câu sau của cô ấy, “Cậu thì biết cái gì hả? Cố tìm ra con đường sống ở địa ngục, bây giờ phải dùng thủ đoạn! Xì”
“Cậu có cách rồi hả?”
“Không có.”
“... Ách”
“Cậu không cảm thấy vị trí của mình được bố trí giống như là có thể sắp đặt những chuyện hậu cần bên ngoài sao?”
Kiều Tang lắc lắc đầu, “Mình cảm thấy vị trí của cậu phát triển như vậy đã là cực hạn rồi. Còn muốn lên nữa e là sẽ mất vị trí...”
“Mình rất hiểu quy luật phát triển trong thị trường. Cậu cứ đến đó cứ tùy theo hoàn cảnh mà cư xử là được...”
“Mẹ mẹ, dì Mạc làm cho con bánh quy hình gấu nhỏ...” Trong di động truyền đến âm thanh của Phạn Phạn, cùng với tiếng nhai bánh quy rôm rốp.
“Ừ, có chia phần cho anh trai không?”
Sauk hi trở về An Cửu vẫn nói chuyện điện thoại, vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm với con.
Nhóc con kia được ăn liền khôi phục lại tâm trạng vui vẻ, cuối cùng An Cửu cũng thấy yên lòng. Monca thường nghiền nát thức ăn cho con bé dễ ăn.
“Anh trai không thích bánh quy hình gấu”
“Phó Tri! Mẹ dạy con như thế nào? Con ăn nhiều như vậy sẽ thành Tiểu Mập Mạp, con trai sẽ không thích con biết không?”
“Anh trai thích con” giọng nói không chút sợ hãi, chắc chắn là bị Đoàn Đoàn tẩy não rồi.
“Đoàn Đoàn, thật sự yêu thương em thì phải dạy em biết chia sẻ có biết hay không?” An Cửu tức giận nói. Nếu cô không phải mẹ nó, nếu không biết tính khí của nó, chắc hẳn sẽ cho rằng thằng nhóc này nhường nhịn em.
“Vậy được rồi” Đoàn Đoàn miễn cường đồng ý.
Hai đứa con nhỏ, một đứa là thùng cơm, một đứa quá kén ăn, nhưng quan hệ với nhau thật sự tốt.
Nguyên nhân như sau
“Mẹ, Đoàn Đoàn không muốn ăn rau cần.”
“Anh trai, em muốn ăn em muốn ăn!”
“Mẹ, Đoàn Đoàn không muốn uống sữa tươi.”
“Anh trai, em muốn uống em muốn uống!”
“Mẹ, Đoàn Đoàn thật sự ăn không nổi”
“Anh trai, em giúp anh ăn em giúp anh ăn!”
...
...
Mãi cho đến thời gian ngủ trưa của bọn trẻ An Cửu mới cúp điện thoại.
Kiều Tang ngồi xếp bằng bên cạnh cô, “Mẹ con cậu quấn quýt với nhau mà phải xa nhau như vậy liệu có ổn không? Hay là cậu đưa bọn trẻ đến đây đkhôi, hổ dữ không ăn thịt con mà!”
“Mình biết chứ, nhưng mà hiện tại mình cũng không biết làm sao cho đúng...”
Có thể lúc trước quyết liệt cắt đứt quan hệ, dẫu có che dấu thì trong lòng cũng không buông bỏ được, Cảnh Hi chẳng qua cũng chỉ là cái cớ của cô mà thôi, cái chính là cô không muốn nghĩ đến, ai nói cũng đều không có tác dụng.
Không ai biết được lúc đó Phó Thần Thương có ý nghĩa với cô như thế nào, thậm chí ngay cả Phó Thần Thương cũng không biết, điều đó rất xa vời trong cuộc sống vốn xem sự tồn tại là quan trọng nhất, cô tồn tại để chống lại bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến sự sống của cô và các con.
Không có anh, cô mất đi cảm giác muốn sống, mà có sống cũng không còn chút sức mạnh, làm cho tâm hồn cô chết đi, khiến cho cô chút sức sống cũng không còn.
Quyết định giữ lại cái thai chỉ được quyết định trong một khoảnh khoắc, giống như con người đang tuyệt vọng chợt bật lên ý chí sinh tồn. Đó đều không phải là ý muốn của cô, nhưng về sau đó cô lại cảm thấy đó là một quyết định vô cùng đúng đắn và đem lại cho cô nhiều may mắn.
Sau năm năm, rốt cục Phó Thần Thương cũng đạt được những gì anh mong muốn, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì lần này, trên cơ thể cô không có cái anh ấy cần tìm, cho nên cô mới có thể an tâm trở về, thậm chí ngay cả sự tồn tại của con trẻ cô cũng đang suy xét để nói cùng anh.
Chỉ là, những chuyện vừa xảy ra đã làm đảo lộn hết kế hoạch của cô.
Thứ nhất, là anh và Tô Hội Lê không có kết hôn, thứ hai không hiểu tại sao anh cực kỳ rắc rối.
Trong đầu cô vẫn luôn tìm cách né tránh câu hỏi của anh...
Không có cách gì biết được anh nghĩ gì về việc đón con trẻ trở về, chỉ có một cách, mà cách này sẽ khiến cho xảy ra nhiều chuyện liên lụy, không phải vạn bất đắc dĩ, cô thật sự không muốn dùng đến...
***
Buổi lễ giới giải trí mỗi năm tổ chức một lần, tất cả các minh tinh đại diện cho các công ty giải trí đều có mặt, trong buổi lễ bình chọn ra diễn viên có ảnh hưởng lớn nhất trong làng giải trí trong năm, ca sĩ tốt nhất năm, ca sĩ có tiềm năng của năm...
Không chỉ có ngôi sao, đạo diễn, nhà sản xuất, các ông chủ trong làng giải trí cũng tham dự và đi cùng với các ngôi sao của mình trên thảm đỏ.
Một tốp người bao gồm nam và nữ, xuất hiện với Phó Thần Thương hàng năm đều là Kha Lạc, một người toàn thân khoác toàn màu đen, một người từ trên xuống dưới đều là màu trắng, một người lạnh lùng lạnh nhạt, một người dịu dành thanh thoát, thật sự là một đôi trái ngược nhau.
Kha Lạc mới quay xong phim ở Las Vegas trở về, vừa xuống máy bay liền trực tiếp đến ngay hội trường, cùng Phó Thần Thương xuất hiện ở cửa, ngay lập tức bị phóng viên vây quanh, tất cả đều hỏi về chuyện xảy ra với em họ của Kha Lạc là Kiều Tang trong thời gian gần đây.
Vấn đề lớn xoay quanh chuyện Kha Lạc từ trước đến nay có biết chuyện Kiều Tang có sở thích quái dị, vấn đề giáo dục của gia đình, có chịu quá tổn thương và áp lực tâm lý không, thậm chí có người còn nghi ngờ Kha Lạc có khuynh hướng quái dị đó hay không...
Kha Lạc chỉ mỉm cười đáp lại đám phóng viên ấy, ho nhẹ một tiếng tiến sát đến bên người làm như mọi chuyện không liên quan đến mình Phó Thần Thương, vừa ứng phó với phóng viên, vừa làm động tác môi nhỏ tiếng nói, “Anh cũng biết tôi ra mặt không tiện, Kiều Tang có chút tùy hứng đã gây cho anh không ít phiền phức, cùng lắm lần này dạy dỗ nó là được rồi, anh thật sự có chút vội vàng đúng không? Không nghĩ nó làm vướng mắt anh thì cũng không cần dùng biện pháp tuyệt tình như vậy chứ?”
Thấy Phó Thần Thương thờ ơ, Kha Lạc đành phải sử dụng chiêu cuối, “Dùng tin tức trao đổi anh thấy thế nào?”
Ánh mắt Phó Thần Thương vẫn nhìn về phía trước không phản ứng.
“Có liên quan đến An Cửu.”
Bước chân Phó Thần Thương hơi dừng một chút, một giây sau lại khôi phục như thường.
Lúc này Kha Lạc thật không thể không kính trọng vài phần, “Thật sự đã buông bỏ?”
Anh vốn còn muốn đem chút lòng tốt nói cho anh ta nghe một chút tin tức của An Cửu...
Đúng lúc này, tất cả phóng viên đột nhiên bỏ rơi Kha Lạc, hướng về phía sau anh chạy tới.
Kiều Tang đang đến.
Cho dù có an ninh mở đường, Kiều Tang vẫn di chuyển vô cùng khó khăn, bị xô đẩy suýt chút nữa là ngã ra đất. Đi ngang qua Kha Lạc thì bước chân càng nhanh hơn, sợ liên lụy đến anh.
Không nghĩ rằng Kiều Tang sẽ đến tham dự, Kha Lạc có chút kinh hãi, lúc này đã đến nông nỗi như vậy, nếu anh không che chở bảo vệ cô thì e rằng mợ sẽ chém chết anh mất thôi.
Mà Kha Lạc chân mới vừa chớm bước theo Phó Thần Thương thì lập tức thấy Kiều Tang bổ nhào tới...
Bổ nhào tới, thật sự là bổ nhào tới...
Toàn bộ phóng viên giật nảy mình, thấy Phó Thần Thương ra mặt, tất cả đều nơm nớp lo sợ tản ra, lúc này nếu đụng chạm vào Phó Thần Thương thì e rằng phải bồi thường đến không thể ngóc đầu lên nổi.
Phó Thần Thương đỡ lấy bả vai Kiều Tang mới có thể đứng vững được, Kiều Tang há hốc mồm, sau đó nhận được ánh mắt của An Cửu trong đám người chen chúc kia, đặc biệt nhanh trí lẹ tay nằm trong ngực Phó Thần Thương rơi nước mắt, vẻ mặt oan ức tiều tụy, kỳ thật là cô đang sợ đến tay chân run rẩy, bởi vì cô nghe rất rõ Phó Thần Thương nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu “Tống An Cửu, em thật lớn gan”...
Emma Tiểu An Cửu cậu dám dùng cách tệ hại này sao? Đây là cách mà cậu gọi là vô cùng thủ đoạn sao? Dám dùng thủ đoạn vấp té vào Phó Thần Thương, loại thủ đoạn này mà cậu cũng làm được...
Nếu chẳng may cú ngã này không trúng vào người nào hết, chẳng may Phó Thần Thương né được, thế thì chẳng phải trực tiếp ngã nhào xuống đất trước con mắt của biết bao nhiêu người sao...
Ây da, quả thật không dám tưởng tương nổi...
Cô đột nhiên phát giác, có lẽ An Cửu hy vọng kết quả sẽ như thế này sao?
Phó Thần Thương đâm lao phải theo lao, Kiều Tang sẽ thu được kết quả tốt, tiến lại gần anh, lập tức bị Phó Thần Thương đẩy ra tránh né.
Kha Lạc mặc dầu còn mờ mịt, động tác của Phó Thần Thương trong mắt phóng viên giống như phản ứng của sự giận dữ. Nhưng trực giác của anh lại cảm thấy Phó Thần Thương không cần mình đến giải vây cho anh ta...
Phó Thần Thương sửa lại cổ tay áo, sắc mặt đen như đáy nồi, tầm mắt không ngừng quan sát bốn phía.
***
Sau khi lễ trai giải chấm dứt còn có dạ tiệc, An Cửu tính toán thời gian, nếu không có điều gì khác xảy ra thì khoảng mười phút kế tiếp Tần Hạo ở trước mặt mọi người cầu hôn Diệp Tử Kỳ, như vậy mọi con mắt của giới truyền thông tạm thời không chú ý đến Kiều Tang nữa, cho nên cô có thời gian tính kế tiếp theo. Kỳ thật đây là thủ pháp quen thuộc của giới giải trí, chỉ là Kiều Tang bị bạn bè xa lánh, không ai tình nguyện giúp cô hết.
Cô cũng đã hao tâm tổn trí tìm kiếm tin tức, hơn nữa kích động Tần Hạo hơn nửa tháng trước, Tần Hạo cũng không đồng ý, nói là muốn suy nghĩ thêm, mãi đến khi nghe được tin tức Phó Thần Thương ở ngoài sân bảo vệ Kiều Tang mới gọi điện cho cô đồng ý.
Mới vừa rồi đạt được kết quả như mong muốn, Kiều Tang không đến mức vấp ngã thê thảm, có tốp năm tốp ba các ngôi sao cùng cô trò chuyện, phóng viên cũng không dám dồn ép cô.
An Cửu ở một nơi bí mật khẩn trương chờ đợi, trong lúc vô tình nhìn thấy trong đám đông Tô Hội Lê mặc một chiếc váy màu xanh đang đứng cùng mấy đạo diễn và nhà đầu tư dáng vẻ miễn cưỡng, nhưng là do Sở Mạch đích thân dẫn theo đi chào hỏi mọi người, nhìn sơ qua cũng biết cô ta bị ép buộc, có vẻ như cô ta ở Sở Thiên phải gánh nhiều áp lực.
Nhưng mà, không hổ danh là minh tinh của Phó Thần Thương, bất kể cảm xúc trong lòng thế nào, nhưng chỉ cần xuất hiện trước công chúng đều có thể điều chỉnh được trạng thái tốt nhất, nét mặt tỏa sáng.
Sau năm năm nhìn lại tiểu tam mình từng hận thấu xương, An Cửu lại thấy bản thân mình rất bình tĩnh. Dù sao, năm đó tiến vào giới giải trí là áp lực sống còn đối với Tô Hội Lê, cô ta biết mình tuyệt đối không có khả năng thiên phú, cho nên lựa chọn làm người đại diện. Té ở nơi nào, đứng lên ở đó, năm đó Phó Thần Thương lừa gạt cô là không sai, Phó Chính Huân chọn phương pháp sai làm cũng không sai, nhưng xét cho cùng, nếu không phải chính vì cô ta, thì mọi chuyện không có lý do nào để xảy ra.
“Kẻ yếu thế không cần lên tiếng, có bản lĩnh thì cứ vượt qua tôi, làm cho tôi phải phục đi.” Đây là triết lý sống của Phó Thần Thương. Tuy nhiên toàn bộ đều là giả, anh có cực kỳ nhiều triết lý giáo huấn, đúng là vô thức mà xâm nhập vào tư tưởng của cô.
An Cửu ngẩn ngơ nhìn bóng dáng của Tô Hội Lê, lại nghĩ đến câu hỏi dồn ép kia của Phó Thần Thương, vì cái gì mà bọn họ vẫn không cùng nhau chung sống...
Đang nghĩ ngợi, cô phát hiện Tô Hội Lê đang vừa nhìn thấy ai đó, sau đó tạm biệt người đàn ông đang nói chuyện cùng cô ta, bưng ly rượu đi về phía người kia.
An Cửu theo ánh mắt cô ta nhìn tới, vì thế thấy được Phó Thần Thương, cùng lúc đó, bắt gặp ánh mắt khó chống lại của Phó Thần Thương, cũng không biết đúng lúc anh nhìn mình, vẫn là đã sớm phát hiện ra cô và dõi theo cô.
An Cửu thầm than trong lòng, hỏng bét bị phát hiện rồi.
Nhìn thấy Phó Thần Thương từ chỗ trống ấy không nhanh không chậm đang tiến về hướng mình, cô đoán rằng anh không phải đến tìm cô, dù sao đây cũng là lúc xuất hiện trước công chứng, tuy anh chỉ khiêm tốn đứng ở nơi đó nhưng lại có vô số ánh mắt chú ý đến anh, Phó Thần Thương có nổi điên vì tình huống vừa rồi cũng không có khả năng đến gần cô lúc này.
Chỉ là không nghỉ tới...
Anh lại có thế đi thẳng đến bên cạnh cô, làm cho cô có cảm giác ánh mắt anh đang dán chặt lên mặt cô, vẻ mặt dịu dàng, ôn nhu như nước, “Bước tiếp theo là chuẩn bị dời sự chú ý của giới truyền thông, chiếm tất cả tin tức trang nhất của báo chí đúng không? Tại sao lại phiền phức như vây chứ, anh giúp em...”
Nói xong, không chút do dự trực tiếp hôn lên môi cô...
@by txiuqw4