Ông Xã Cầm Thú Không Đáng TinChương 162: Oan gia ngõ hẹp
1 tuần sau, khai mạc ‘Nhất kiến chung tình’.
Bởi vì lúc trước Kiều Tang bị bôi đen dẫn đến hàng loạt sự kiện bát quái nóng hổi, hơn nữa còn xảy ra tiết mục chạm mặt máu chó giữa tân hoan cựu ái [1] của Phó Thần Thương, tư liệu sống của phóng viên cuồn cuộn không dứt, phim truyền hình chưa truyền bá đã nổi trước, nhận được chú ý.
[1] tân hoan cựu ái: người yêu mới và người yêu cũ
Không thể không thừa nhận, Phó Thần Thương kia thật rất biết làm ăn.
Đến tổ diễn kịch, mỗi diễn viên đều có vị trí và cương vị riêng bắt đầu hóa trang, đoàn phim bận rộn chuẩn bị đạo cụ ánh sáng.
Diễn viên chính đều có phòng hóa trang riêng, An Cửu ngồi bên cạnh Kiều Tang đang trang điểm, vừa dặn dò cô ấy, vừa tranh thủ lúc rảnh rỗi nghiên cứu bánh ngọt, chuẩn bị tự mình làm một cái bánh ngọt tặng sinh nhật cho bảo bảo.
Sau khi thợ trang điểm chuẩn bị xong rồi ra ngoài, An Cửu liếc nhìn cô gái trong gương: "Có một tên ngốc cứ cười khúc khích!"
Kiều Tang che miệng tiếp tục cười: "Rốt cuộc đã đợi đến ngày này! Đây chính là lần đầu tiên tớ diễn với Tô Hội Lê đấy!"
"Cậu yên ổn đóng phim cho tốt đi, đừng nghĩ nhiều được không hả! Bỉ ổi."
"Nhưng tớ không bỉ ổi như cô ta đâu, tớ muốn dùng kỹ xảo diễn xuất của mình để làm nhục cô ta!"
"..."
Cảnh đầu Kiều Tang diễn với Tô Hội Lê, hơn nữa như Kiều Tang mong muốn, cảnh đầu đã có cơ hội hung ác tát Tô Hội Lê.
Trong phim Kiều Tang diễn vai thiên kim tiểu thư Thẩm Đường, có mối tình đầu là Cố Cẩm Trình không có bối cảnh đã yêu nhau ba năm. Vào ngày sinh nhật Cố Cẩm Trình, Thẩm Đường đang cầm bánh ngọt núp trong tủ quần áo ở nhà anh ta chuẩn bị gây bất ngờ cho anh ta, cuối cùng đợi đến lúc thấy anh ta và người phụ nữ khác lăn lên giường.
Một màn này, Kiều Tang phải diễn ra sự vui sướng, khiếp sợ, tức giận, ghen tỵ, tuyệt vọng.
Cao trào là khoảnh khắc từ trong tủ lao ra, nện bánh ngọt lên người Cố Cẩm Trình, sau đó tát Phương Tiểu Như một bạt tay.
Rất kịch liệt rất có thể kéo được cảm xúc của khán giả.
Kiều Tang tràn đầy lòng tin, chà sát tay chuẩn bị rất nhiều ngày, nhưng mà, đến khi quay thật thì lại không mấy thuận lợi.
Đạo diễn Quách cau mày: "Quá phóng đại quá phóng đại rồi!"
Đừng nói chạy như bay ra ngoài đánh Tô Hội Lê, chỉ việc Kiều Tang trốn trong ngăn kéo đợi đến hai tiếng, càng không ngừng bị NG.
"Đây là tình yêu, không phải phim kịnh dị, hiểu chưa?" Cuối cùng đạo diễn Quách không thể nhịn được nữa ném kịch bản qua một bên, kêu tạm nghỉ ngơi, để Kiều Tang đi điều chỉnh tâm trạng.
Thật ra thì tình huống này An Cửu cũng không bất ngờ, lần này Kiều Tang quá để ý Tô Hội Lê, toàn bộ cả người đều chỉ muốn đánh bại cô ta, đến nỗi cô ấy không thể nhập tâm vào cảnh diễn, cực kỳ dễ dàng dẫn vào tình cảm chủ quan của bản thân.
Nam diễn viên Tần Hạo diễn vai Cố Cẩm Trình cũng là ngôi sao, sau khi kết thúc cố ý chạy đến an ủi Kiều Tang.
"Tang Tang à! Anh biết, anh biết rõ em cố ý NG để anh và mỹ nữ ở trên giường lăn nhiều một lát!" Nói xong còn vỗ vai cô ấy.
"Cút cút cút!" Kiều Tang phiền não đẩy anh ta.
Tần Hạo và Kiều Tang rất thân quen, nói giỡn với nhau không có gì kiêng kỵ, lại lảm nhảm vài câu rồi chạy mất.
"Quá phóng đại? Tớ phóng đại chỗ nào hả? An Tiểu Cửu à, tớ thật sự đã quá phóng đại rồi sao?"
"Tớ đề nghị cậu nên đi xem một chút." An Cửu nói.
Kiều Tang tái xanh đứng lên chạy đến, mười phút sau phờ phạc trở về.
Nâng má không cam lòng: "Thật muốn cảm ơn Tô Hội Lê, lần đầu tiên phát hiện ra tớ có thiên phú diễn phim kịnh dị..."
An Cửu cười hì hì: "Kiều Tang, cậu nên chú ý vừa bắt đầu thì đã sai rồi, tâm tư của cậu không nên đặt trên người Phương Tiểu Như - kẻ đoạt đàn ông của cậu, trong nháy mắt cậu thấy được một màn kia, đầu tiên hẳn phải tức giận vì bị Cố Cẩm Trình phản bội, nhưng vừa rồi cậu diễn cái gì? Giống như Phương Tiểu Như đào mộ tổ tiên nhà cậu, toàn bộ cảm xúc đều dồn trên người cô ta, ngược lại không hề chú ý đến Cố Cẩm Trình đang làm gì, diễn quá cuồng loạn ngược lại khán giả sẽ không mua mãi, không cần phải bộc lộ toàn bộ cảm xúc, không cần cậu phải khóc, khán giả sẽ khóc thay cậu, không cần tức giận, khán giả sẽ tức giận giúp cậu!"
"Những đạo lý này bản thân cậu hiểu rõ hơn mình, điều quan trọng nhất, thật ra hai tiếng NG này hoàn toàn không đáng giá nhắc đến, tại sao cậu để ý như vậy, hoàn toàn là vì diễn không tốt ư?"
"Thật xin lỗi, tớ không nên mang tình cảm riêng tư vào..." Kiều Tang cũng ý thức được lòng mình bất chính.
Trong tủ kia hoàn toàn phải để tâm lý lòng hoạt động, cô ấy chỉ có thể tự mình thể nghiệm thôi.
An Cửu rời khỏi phòng hóa trang để tự cô ấy chuẩn bị.
Đẩy cửa ra ngoài, oan gia ngõ hẹp, đụng vào Lâm Huyên đang đi ngang qua bên cạnh.
Lâm Huyên thấy cô thì dừng bước, vén tóc: "Một con gà mờ mà cũng dám vào giành bát cơm? Lúc tôi vào giới thì cô vẫn còn đang làm bài tập đấy cô bé! Tỉnh lại đi!"
Những ngày qua trong hoạt động tuyên truyền đã vài lần chạm mặt Tô Hội Lê và Lâm Huyên, nhưng vẫn chưa chính diện đối đầu, đây là lần đầu tiên.
Lâm Huyên xoay quanh cô một vòng: "Chậc chậc, tự cho là ra nước ngoài nạm vàng thì có thể dọa người rồi à? Dù thế nào trong xương cũng chỉ là một em gái nhỏ thôi, xách giày cho Hội Lê cũng không xứng! Năm đó bị lừa thảm như vậy còn chưa chết tâm, có thể lẫn vào bên cạnh Kiều Tang, hiện giờ Phó Thần Thương muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, cô cho rằng cô còn có giá trị lợi dụng sao? Cô là cái thá gì?"
An Cửu không biến sắc, từ lâu cô đã đoán được là Tô Hội Lê chỉ điểm cho Kỷ Bạch, lời của Lâm Huyên không thể nghi ngờ càng thêm xác nhận điều này.
Về phần làm sao Tô Hội Lê biết, không cần suy nghĩ, đương nhiên do Phó Thần Thương nói cho cô ta biết.
Chỉ tiếc, cô gái này quá thiếu kiên nhẫn...
An Cửu không chút để ý vươn tay ngắm móng tay: "Đúng vậy, tôi không phải là cái thá gì, năm đó chủ của cô biết rõ hiệp nghị kia có nội dung gì còn nói cho tôi biết sự thật buộc tôi ly hôn, nếu năm đó cô ta thật sự có thể chỉ xem tôi là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc đến và chẳng thèm ngó tới, hôm nay năm năm sau, sợ là cô ta đã tu thành chính quả leo lên cái ghế bà Phó rồi!"
"Cô..."
Lâm Huyên đang muốn nói, bị Tô Hội Lê không biết đến khi nào ngăn lại.
"Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm, năm đó tại sao Evan phải cưới cô, tôi cũng biết từ Kỷ Bạch sau khi cô rời đi thôi, tôi hiểu rõ tất cả mọi người đều nghĩ do tôi làm, thậm chí ông cụ còn nói tôi mãi mãi không được vào cửa nhà họ Phó, nhưng không sao, rốt cuộc tôi đã biết Evan dụng tâm lương khổ, hiện giờ, mặc kệ con đường phía trước gian nan thế nào, tôi đều sẽ ở bên cạnh người đàn ông này! Chỉ cần có thể ở cùng với anh ấy, cả đời tôi đều có thể đợi, có phải là bà Phó hay không cũng không còn quan trọng nữa!"
Bốp bốp bốp tiếng vỗ tay vang lên, Kiều Tang từ bên trong đi ra: "Nhân chí tiện tắc vô địch [2] nha! Kỷ Bạch thật sự là chó mắt mù rồi, chỉ vì cô mà hoàn toàn trở mặt với Phó thị, xem ra cô rất tốt, nước dơ gì cũng muốn dội vào người anh ta!"
[2] Nhân chí tiện tắc vô địch: người quá hèn mọn tất sẽ vô địch
Lâm Huyên lập tức đáp lại: "Kiều Tang, cô tạm thời cứ hài lòng đi, Phó Thần Thương chỉ lăng xê cô mà thôi, thật sự quá xem trọng mình rồi! Cô nên cẩn thận một chút, người đại diện nhà cô mặt ngoài mặt trong đều giúp đỡ cô, nói không chừng còn đang lén lợi dụng cô đấy! Chẳng lẽ cô không biết thân phận của cô ta? Cô ta sẽ cam tâm đẩy cô cho chồng trước của mình à?"
Kiều Tang giễu cợt lắc đầu một cái: "Xì, tôi nói hai người các cô đều có chứng vọng tưởng bị hại thì phải? Xem bản thân như vật quý, cho rằng ai cũng phải đến giành, không biết ở trong mắt người khác đó chỉ là một đống..."
Lời còn chưa dứt, cánh tay Kiều Tang bị An Cửu mạnh mẽ nhéo một cái.
"An Tiểu Cửu, cậu làm gì thế?"
Không kịp đợi An Cửu trả lời, Kiều Tang chợt cảm giác sau lưng có cỗ khí lạnh âm trầm đáng sợ, quay người đã nhìn thấy một đám người vây quanh bên cạnh Phó Thần Thương đang đi đến bên này, cũng không biết rốt cuộc có nghe gì không.
Lâm Huyên nhìn sau lưng Kiều Tang, vẻ mặt hả hê.
Ngã! Ai ngờ Phó Thần Thương luôn bận rộn, vào ngày đầu tiên khai mạc sẽ đến kiểm tra chứ!
May nhờ An Cửu kịp thời ngăn lại tránh khỏi việc nói ra cái từ kia.
Vẻ mặt Kiều Tang sùng bái: "An Tiểu Cửu à, sau lưng cậu mọc mắt sao? Tại sao cậu và tớ đều đưa lưng về phía tên kia nhưng cậu lại có thể phát hiện ra anh ta thế?"
An Cửu liếc cô ấy một cái: "Ở đây nhiều người nhiều miệng không phải trong nhà, nói chuyện phải thời khắc chú ý có người xung quanh hay không, chính vì cậu cứ kích động thì sẽ sung lên nên mới luôn chịu thiệt đấy!"
An Cửu không còn gì để nói, người kia xuất hiện trong vòng mười bước không hiểu sao cô đã có thể cảm giác được -. -|||...
Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, đạo diễn lập tức cho mọi người chuẩn bị quay phim, hai trợ lý mang cái ghế đến cho Phó Thần Thương ngồi ở đó xem.
An Cửu đứng ở trong góc nhỏ nhìn tiêu điểm trong đám người, hừ hừ, sao người này ngồi xuống rồi, ai còn xem diễn viên diễn nữa chứ...
Phó Thần Thương vừa xuất hiện, tình thế nghịch chuyển trong nháy mắt.
Rõ ràng Tô Hội Lê kiêng kỵ Phó Thần Thương, biểu hiện trên giường tương đối cứng ngắc. So sánh với nỗi đau của Kiều Tang hữu danh vô thực, gối thêu hoa này, nhân viên làm việc cũng bắt đầu cảm thấy biểu hiện của cô ấy có thể giải thích được rồi, dù sao từ trước đến giờ diễn kỹ của Tô Hội Lê luôn được xưng ‘Một cảnh là qua’ cũng không thể tránh khỏi bị tác động bên ngoài ảnh hưởng.
Thật vất vả Kiều Tang mới có trạng thái, Tô Hội Lê lại như xe bị tuột xích rồi, đạo diễn Quách gấp đến độ xoay vòng, lại không có lá gan kêu vị Phật này tránh đi một chút, thật sự đau đầu không dứt.
An Cửu đứng ở phía sau nhìn một hồi, điện thoại di động ở trong túi rung lên, là ông cụ gọi đến. Thấy trạng thái của Kiều Tang đã trở về, hơn nữa dưới mắt Phó Thần Thương, Tô Hội Lê cũng không dám múa may gì, vì vậy yên tâm đi ra ngoài nghe điện thoại.
Phó Thần Thương ra hiệu cho đạo diễn tạm thời rời đi, mặc dù đạo diễn Quách không hiểu ra sao, nhưng dĩ nhiên là cầu còn không được, chỉ muốn chạy nhanh qua đó, vừa mở đầu mà cứ không thuận lợi như vậy thật sự quá đả kích nhiệt tình của ông rồi.
@by txiuqw4