Ông Xã Cầm Thú Không Đáng TinChương 206: Sống chung [1 vạn chữ]
Editor: Mèo ™
Bên cạnh có hai vị phu nhân nho nhỏ nói thầm: "Không phải nói là đã sảy thai rồi sao?"
Một vị khác thở dài nói: "Cho nên, lời đồn đãi không thể tin! Con người ta lớn như vậy rồi, bà nhìn mặt mũi đứa bé này xem, giống y hệt như ba mẹ nó, quả thật là từ một khuôn đúc ra mà!”
"Cũng đúng, còn nữa nha, con dâu thứ hai của nhà họ Phó xem ra cũng không tệ, làm gì mà kinh khủng như lời phu nhân nhà họ Vương nói chứ!”
"Cái này còn cần phải hỏi sao? Nhất định là ghen tỵ rồi! Rõ ràng cho rằng con nhà người ta bị liệt rồi nên mới vội vàng gả con gái cho người khác, bây giờ nhìn người ta khoẻ mạnh phong độ như vậy, không hối hận chết mới lạ đó. Nhưng mà, không phải hai người bọn họ đã ly hôn lâu rồi sao, có thể cô gái này không phải là con dâu của nhà họ Phó đâu..."
"Xem một nhà bốn người họ kìa, phục hôn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!”
"Cũng phải..."
Cách đó không xa.
Lương Giai Giai và Chu Tĩnh Di ngồi trong xe, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào trong khách sạn đối diện.
Vẻ mặt Lương Giai Giai không kiên nhẫn: "Mẹ, đừng nhìn nữa, chúng ta về thôi!"
Ánh mắt Chu Tĩnh Di kiên định: "Nhất định hôm nay mẹ phải nói cho nó biết."
Lương Giai Giai đang muốn tiếp tục khuyên, ánh mắt trong lúc vô tình quét qua phía trước, trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, vội vàng kéo Chu Tĩnh Di bên cạnh: "Mẹ, đó... Đó không phải là Tống An Cửu sao? Hai đứa bé bên cạnh nó là sao?"
Chu Tĩnh Di cũng sửng sốt, ánh mắt nhìn dõi theo hai đứa bé, còn nhìn thấy Phó Thần Thương, càng nhìn càng kinh ngạc.
Bởi vì khoảng cách hơi xa nên không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng vừa nhìn cử chỉ thân mật đã biết là người một nhà.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Còn nữa, tại sao thái độ của Phùng Uyển với Tống An Cửu lại tốt như vậy? Lẽ... Lẽ nào hai đứa bé kia là... Không thể nào!"
Mãi cho đến khi một nhà bốn người An Cửu và Phùng Uyển trò chuyện với các vị phu nhân xong, sau đó tạm biệt đi vào siêu thị, Lương Giai Giai vẫn còn đắm chìm trong ngỡ ngàng như cũ.
Bà vẫn chờ xem trò hay của Tống An Cửu, ai ngờ lại thành kết quả như vậy, nếu như hai đứa bé kia là do An Cửu sinh, vậy nó muốn đặt chân vào nhà họ Phó lần nữa cũng dể như trở bàn tay rồi, khó trách thái độ của Phùng Uyển đối với nó lại tốt thế, khó trách nó có thể vào công ty nhà họ Tống thuận lợi như vậy, khó trách thái độ của nó lại lớn lối không thèm sợ ai như thế...
---
Phó Thần Thương dựa theo danh sách mua ba lô, lều cắm trại, đèn pin, giày leo núi, những thuốc men cần thiết, hộp quẹt các thứ, thỉnh thoảng còn cúi đầu thương lượng với Đoàn Đoàn nên lựa chọn loại nào, kiểu dáng, màu gì...
Phạn Phạn ở quầy hàng ăn vặt, chỉ hận không gom được hết tất cả các món ăn vặt này về nhà.
An Cửu bất đắc dĩ trả về từng thứ: "Chỉ đi có hai ngày thôi, mang theo nhiều đồ ăn vặt như vậy cũng ăn không hết, lúc leo núi còn mang nặng nữa."
Cô nhóc con ôm đồ ăn vặt vào trong ngực thật lâu mới lưu luyến trả về, vẻ mặt đau như bị cắt miếng thịt của mình vậy.
Phó Thần Thương cưng chiều xoa xoa đầu con gái: "Đồ ăn vặt bình thường lúc nào cũng có thể ăn, đi dã ngoại cắm trại ba dẫn con đi câu cá, hái nấm, hái rau dại, không chừng còn có thể bắt được gà rừng nữa..."
Tự mình chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Phạn Phạn cảm thấy rất mới lạ, hai mắt sáng lên, trong nháy mắt liền quăng sự đau lòng vì không được mua đồ ăn vặt ra sau đầu, vui vẻ ôm chân Phó Thần Thương: "Ba ba thật là giỏi!"
Phó Thần Thương khẽ cười bế con gái lên, cô nhóc lập tức hôn một cái thật kêu lên mặt anh: "Ba ba I LOVE YOU!"
Phó Thần Thương nghe thấy, vẻ mặt tràn đầy vui mừng: "ME TOO."
An Cửu không nói gì, nhìn hai người dở hơi kia, có lẽ là bởi vì Phó Thần Thương rất biết cách dỗ bé con, nên hiện tại Phạn Phạn càng ngày càng dính lấy anh, không khác gì cái đuôi nhỏ, anh đi đâu thì bé con đi theo đó.
Cách mà Phó Thần Thương và Đoàn Đoàn ở chung không giống với cha con bình thường chút nào, dù là nói chuyện hay làm việc, Phó Thần Thương hoàn toàn xem Đoàn Đoàn như bạn bè cùng lứa tuổi với mình, dù là chuyện gì cũng sẽ trịnh trọng thương lượng với cậu nhóc, trưng cầu ý kiến của nó, mà hình như Đoàn Đoàn cực kỳ hài lòng với phương thức sống chung như vậy.
Bắt đầu từ buổi tối hôm đó, sau khi cô nói những lời quan trọng đó với Đoàn Đoàn và Phạn Phạn, cuối cùng Đoàn Đoàn cũng không còn đề phòng Phó Thần Thương nữa, không chỉ như thế, còn thường thường tiết lộ một ít tin tức hữu dụng cho Phó Thần Thương, để anh dễ dàng thu phục mẹ của mình.
Lúc một nhà bốn người đẩy xe đẩy đầy ấp các thứ đến quầy thanh toán, Phó Thần Thương tùy ý hỏi An Cửu một câu: "Còn cần mua thứ gì nữa không?"
Nếu như đây không phải là lần thứ ba Phó Thần Thương hỏi, có lẽ An Cửu còn tưởng rằng anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng nếu đã hỏi nhiều lần như vậy, An Cửu có cảm giác hắn đang có ẩn ý gì đó, nhưng anh lại cố tình không nói rõ rốt cuộc là còn thiếu cái gì, vì vậy cô không thể làm gì khác hơn lắc đầu trả lời: "Không có."
Vì vậy...
Vì vậy ánh mắt Phó Thần Thương lưu luyến lướt nhìn qua mấy hộp vuông nhỏ nhỏ như hộp kẹo cao su ở gần quầy thu ngân...
Sau ra khỏi cửa siêu thị, rất không đúng lúc, bọn họ lại gặp phải kịch hay.
Một người phụ nữ trung niên đang lôi lôi kéo kéo một cô gái trẻ tuổi, thỉnh thoảng còn mắng gì đó trong miệng, còn có một người đàn ông đang cố tách bọn họ ra. Dây đưa một lúc lâu, bên cạnh đã có không ít người đi ngang qua, dừng lại nhỏ giọng nghị luận.
Mà người phụ nữ trung niên đó là Chu Tĩnh Di, đứng bên cạnh là Lương Giai Giai đang có vẻ mặt xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.
Lương Đông không thể nhịn được nữa, duỗi tay đẩy Chu Tĩnh Di ra, bà ta lảo đảo lui về phía sau mấy bước, suýt nữa là ngã sấp xuống.
Lương Đông khẩn trương không dứt chỉ lo dụ dỗ cô gái trẻ tuổi đang uất ức nũng nịu kia, sau đó chỉ thẳng vào mũi Chu Tĩnh Di, mắng: "Bà tự nhìn lại mình xem giống thứ gì, không khác gì một người đàn bà chanh chua đanh đá! Biến về nhà cho tôi!"
Bởi vì Chu Tĩnh Di khăng khăng muốn bỏ chồng bỏ con để đi theo Lương Đông, tự nguyện từ bỏ tất cả quyền thừa kế tài sản, một phân tiền cũng không có, hơn nữa chuyện cưới xin với nhà họ Tiết vất vả lắm mới bám víu được cũng đi tong rồi, thái độ Lương Đông với bà ta càng ngày càng kém, cho tới bây giờ cũng không cần che giấu gì nữa.
Chu Tĩnh Di nhìn ông ta vẻ mặt không thể tin được, cặp mắt ửng hồng: "Lương Đông... Ông nói cái gì? Người đàn bà chanh chua? Là ai bức tôi thành như bây giờ? Ông cho rằng tôi muốn mất mặt trước mặt mọi người sao? Là do ông bức tôi! Con gái đã lớn như vậy rồi mà ông còn lăn nhăn bên ngoài, tôi xấu hổ với bà con hàng xóm từ lâu rồi, còn sợ cái gì nữa chứ! Giờ ông muốn cho con ả tiện nhân này vào cửa sao, không dễ vậy đâu!"
Ngay vào lúc này, cô gái trẻ tuổi đó ngạo mạn hất cằm lên: "Tôi đã mang thai con của Lương Đông rồi, bà ngoan ngoãn ly hôn với ông ấy đi!"
Trong nháy mắt Chu Tĩnh Di đứng ngây ra như bị sét đánh: "Cô... Cô nói gì..."
Lương Giai Giai cũng ngây ngẩn cả người, cô ta cho rằng ba mình chỉ vui đùa qua đường với cô sinh viên này chút thôi, đàn ông mà, nhất là người có tiền như Lương Đông, ở bên ngoài có người khác cũng là bình thường. Khi cô ta phát giác ra chuyện của ba mình và cô gái kia, Lương Đông đã mua cho cô ta rất nhiều quần áo và túi xách hàng hiệu, nên cô ta không chút do dự đồng ý không nói cho Chu Tĩnh Di biết.
Ai mà ngờ được, bây giờ cô gái này lại mang thai, còn buộc Lương Đông ly hôn với Chu Tĩnh Di. Huống hồ, nhà họ Lương chỉ có một mình cô ta là con gái, hiện tại trong bụng cô gái kia còn có thêm một người nữa, không phải là muốn tranh gia sản sao, nếu cô gái kia bước chân vào nhà, thì sau này cô ta sẽ không được sống yên ổn rồi...
Vì vậy Lương Giai Giai lập tức thì trở nên lo lắng không yên, vội vàng đứng về phía mẹ mình: "Ba, sao ba có thể làm vậy?"
Nhìn đến đây, Phó Thần Thương quay sang nhìn An Cửu ý dò hỏi.
An Cửu dừng một chút, sau đó lạnh nhạt nói: "Đi thôi. Việc nhà của người khác, chúng ta không cần nhúng tay vào."
Tuy nói vậy, nhưng cô vẫn đứng đó nhìn một lúc thật lâu.
Sau đó cô thu hồi ánh mắt, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, lại thấy Chu Tĩnh Di đột nhiên điên cuồng lao thẳng tới hướng Lương Đông và cô gái kia.
"Tại sao! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy! Lương Đông, sao ông có thể lòng lang dạ sói đến thế, năm đó lúc ông chỉ có hai bàn tay trắng, là ai từ bỏ mẹ già, chồng, thậm chí là đứa con ruột thịt máu mủ, từ bỏ gia sản, bất chấp tất cả để đi theo ông, hôm nay ông được giàu sang sung sướng, rồi bạc tình bạc nghĩa đối xử với tôi như thế, ông quên mất lời thề của mình rồi sao? Tôi vì ông, mà đánh mất tất cả, không còn gì nữa..."
"Cả ngày chỉ biết nói mấy chuyện này, bà có thấy phiền không?" Vẻ mặt Lương Đông mất kiên nhẫn, đưa tay ngăn cản bà ta, xuống tay rất nặng, Chu Tĩnh Di mất đi lý trí, bất chấp tất cả lao vào cấu xé ông ta.
Thấy bà ta suýt chút nữa là làm bị thương cô gái trong ngực mình, Lương Đông lập tức giận tím mặt, lúc này liền giơ lên tay.
Tay An Cửu nắm lại thật chặt, không ngờ lại chứng kiến được cảnh này.
Cánh tay kia của Lương Đông không thể đánh xuống như nguyện, đột nhiên không nhúc nhích được nữa, đang muốn há miệng mắng to, xoay người nhìn lại, thì thấy chủ tịch tập đoàn Phó thị... Phó Thần Thương...
An Cửu cũng khá kinh ngạc, cô cũng chỉ mới chớp mắt một cái, người kia đã chạy đến đó rồi.
Phó Thần Thương lấy ra một chiếc khăn, lau lau tay mình, giọng lạnh lùng: "Vợ là để thương yêu, sao có thể đánh vậy được?”
Lương Đông không ngờ sẽ gặp phải Phó Thần Thương, cũng không biết lúc này anh nhúng tay vào là có ý gì, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu phụ họa: "Chủ tịch Phó nói phải."
"Anh rể!" Lương Giai Giai vội vàng chạy tới, thân thiết kêu một tiếng, sau đó hả hê nhìn sắc mặt trắng bệch của cô gái bên cạnh Lương Đông kia.
Dù sao Tống An Cửu mẫu bằng tử quý, làm con dâu nhà họ Phó là chuyện ván đã đóng thuyền, đối nghịch với cô cũng không có gì tốt, còn không bằng kết thân nịnh nọt đối phương. Đó là Phó thị đó, có cho tiền Lương Đông cũng không dám làm loạn. Bây giờ cô ta mới hiểu rõ dụng tâm của Chu Tĩnh Di, đáng tiếc là hiểu ra quá muộn, không khỏi có chút hối hận, nhưng mà không sao, bây giờ bắt đầu kết thân cũng không muộn.
Đối với thái độ của Lương Giai Giai, Phó Thần Thương chỉ bước tránh đi không để cô ta khoác tay mình, sau đó không nhanh không chậm sửa sang lại ống tay áo, trên mặt mang theo chút hồ nghi, hơi nhíu mày nói: "Anh rể? Lương tiểu thư có chị gái khi nào vậy? Chắc nhớ lộn rồi."
Nói xong, không thèm để ý đến Lương Giai Giai nữa, xoay người trở lại bên cạnh An Cửu và con.
Phạn Phạn tò mò với mọi thứ, đang quấn An Cửu hỏi: "Mama mama, bọn họ đang đánh nhau sao? Mới vừa nãy có phải là baba thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ không?"
An Cửu: "..."
Hay cho con bé học được câu thành ngữ gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ này. Đây là một câu thành ngữ rất khó đấy.
Vừa thấy Phó Thần Thương trở lại, Phạn Phạn nhiệt tình cho anh một cái hôn như đang nghênh đón anh hùng.
An Cửu nhìn anh, muốn nói lại thôi: "Anh..."
Người đàn ông này càng ngày càng hiểu cô, cô không nói gì, thế nhưng anh lại biết cô muốn làm gì, hơn nữa còn thực hiện phương án giải quyết thích hợp nhất.
"Coi như là tiện tay giúp bà ta vậy. Giống như Phạn Phạn nói, gặp chuyện bất bình."
Cho dù tất cả mọi người cho rằng cô máu lạnh vô tình, thế nhưng anh biết, cô là một cô gái có nội tâm mềm mại nhạy cảm, lại đặc biệt yêu chính nghĩa.
Phạn Phạn luôn gọi baba mama, coi như đã khẳng định được suy đoán của Lương Giai Giai và Chu Tĩnh Di.
Sắc mặt Lương Đông phức tạp nhìn họ, hình như cô gái đứng bên cạnh Phó Thần Thương là... Tống An Cửu? Còn hai đứa bé kia nữa...
Chờ sau khi một nhà bốn người họ rời đi, Lương Đông phẫn hận bất mãn, trợn mắt nhìn Chu Tĩnh Di: "Đồ vô dụng, nếu bà có quan hệ với Tống An Cửu tốt một chút, thì tôi đau phải chịu khổ cực thế này? Bà nhìn Tống Hưng Quốc người ta kìa!"
Thật ra thì, chuyện này có thể trách ai được? Ai bảo bà sinh ra một đứa con gái đáng ghét như vậy, mà Tống Hưng Quốc lại nuôi được một cô con gái khéo léo đáng yêu như thế.
Chu Tĩnh Di nghe nói thế, ánh sáng trong đáy mắt tối dần từng chút, cuối cùng chỉ còn lại chán nản và tuyệt vọng.
Người đàn ông này, đã không còn Lương Đông mà ban đầu bà ta yêu nữa, bây giờ còn trở mặt ra tay đánh mình, bà hao tâm khổ tứ, thậm chí không tiếc từ bỏ con gái của mình, rốt cuộc là vì cái gì...
Còn đứa con gái mình yêu thương hơn cả sinh mạng, lúc mấu chốt lúc nãy nó đang làm gì? Chỉ khi biết con ả tiện nhân kia có thai sẽ uy hiếp đến tài sản địa vị của nó, nó mới biết đứng về phía mình. Ngược lại, đứa con gái mình đã vứt bỏ, chưa có một ngày nào làm tròn trách nhiệm của một người mẹ với nó, lại lên tiếng nói giúp mình...
Lương Đông mặt xúi quẩy: "Lo lắng cái gì? Còn không mau cút về nhà đi, còn ngại hôm nay chưa đủ xấu hổ sao?"
Chu Tĩnh Di mới vừa nãy còn kích động như sắp điên lên, trong nháy mắt liền bình tĩnh lại, xoa xoa hai bên thái dương, nhìn ông ta không chớp mắt, cùng với ả tiện nhân đang hả hê thị uy với mình, lạnh nhạt nói: "Lương Đông, ông muốn ly hôn phải không? Tôi đồng ý."
"Khi nào rảnh thì chúng ta đi làm thủ tục." Nói xong, bà ta liền xoay người rời đi trước vẻ mặt không thể tin cùng với chút khẩn trương của Lương Đông.
Bà đã không còn lưu luyến gì với người đàn ông thối tha này nữa, nhưng, tài sản phân chia sau khi ly hôn thì... Lương Đông là người ngoại tình, có lỗi trước, nên những thứ thuộc về mình, bà sẽ không nhường một bước.
---
Hai tiểu bảo bối hưng phấn cả buổi tối, rốt cuộc cũng đến thứ bảy.
Phó Thần Thương cùng Phạn Phạn, Đoàn Đoàn ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt mình, thì An Cửu vẫn còn đang mặc đồ ngủ.
Quần áo của cả bốn người đều cùng một kiểu, Phó Thần Thương và Đoàn Đoàn là màu xanh dương nhạt, còn cô và Phạn Phạn là màu hồng nhạt.
An Cửu vỗ tar1n nhức đầu: "Mặc thế này có huênh hoang quá không?"
Cô cực kì nghi ngờ đến lúc đó không phải bọn họ ngắm cảnh, mà bị người khác ngắm thì có. Nhưng mỗi lần Phó Thần Thương ra ngoài cũng đủ gây chú ý rồi, huống chi hôm nay còn dẫn theo Phạn Phạn, Đoàn Đoàn nữa, không biết sẽ như thế nào đây.
Phạn Phạn nhét bộ quần áo giống y như của mình nhưng phiên bản lớn hơn vào lòng An Cửu, vẻ mặt đầy mong đợi: "Mama mặc vào nhanh lên! Con muốn mặc giống mama!"
"Được được được, mẹ thay quần áo ngay đây."
Cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thay bộ đồ giống y chang, Phó Thần Thương hài lòng nhìn cô, giúp cô sửa lại cổ áo: "Đi thôi."
Trước khi đi dã ngoại, Phó Thần Thương đã lên kế hoạch hết rồi, chọn một đường núi dễ đi, địa điểm cắm trại ở sườn núi, cả nhà cùng leo dọc theo sườn núi đầy hoa cỏ cây cối mát mẻ trong tiếng chim hót vang.
Phạn Phạn nhiệt huyết sôi trào, chưa bao lâu đã mệt đến thở ra hơi.
Bây giờ bé chỉ muốn về nhà thôi, không muốn leo núi nữa đâu.
"Baba mama, con không đi nổi nữa..."
Phó Thần Thương cũng không lập tức bế con gái như thường ngày, mà lên tiếng khích lệ cô nhóc: "Kiên trì một chút, ba tin tưởng con có thể làm được. Thấy góc cây phía trước không? Đến đó chúng ta sẽ nghỉ mệt, trong balô có sinh tố dâu tây tự ba làm cho con này.”
Đôi mắt Phạn Phạn sáng lên nhìn chằm chằm vào chiếc balô màu đen sau lưng Phó Thần Thương, đôi tay múp míp vỗ vỗ ngực: "Oaa ~ Phạn Phạn sẽ cố gắng ~ Sinh tố dâu tây ngoan ngoãn chờ ta ~"
Có lẽ là làm lương dân quá lâu, không thường xuyên đánh nhau, nên thể lực An Cửu rõ ràng không được như xưa, chỉ là, bởi vì phải làm gương tốt cho con, nên phải cố gắng, không được biểu hiện ra.
Phó Thần Thương ôm eo của cô: "Sao rồi? Vẫn ổn chứ?"
"Em không sao." An Cửu vịt chết còn cứng mỏ.
Phó Thần Thương nhéo nhéo eo cô: "Phạn Phạn cần rèn luyện, em cũng không ngoại lệ, thể lực em bây giờ không bằng với hồi trước rồi."
An Cửu: "..."
Lời này rõ ràng không có ý gì, nhưng sao An Cửu lại nghe ra một chút mờ ám đen tối vậy nhỉ...
Một đường vừa đi vừa nghỉ, trước khi mặt trời lặn đã leo lên đến đỉnh núi, Phó Thần Thương cố ý mang theo chân giá chụp hình, một nhà bốn người quay lưng lại phía mặt trời rực rỡ chụp ảnh gia đình.
Phạn Phạn bảo bối giang hai cánh tay, bày ra nhiều tư thế, còn cố ý nhờ An Cửu dùng di động chụp riêng một tấm cho mình nữa.
"Mama mama, mau giúp con gởi cho anh Cảnh Hi~ Gửi cho ông nội bà nội nữa~”
"Được được được, mẹ gửi ngay đây."
"Hoa ở đây thật đẹp, anh Cảnh Hi nhất định sẽ thích ~" Nói xong, cô nhóc lon ton chạy đi hái hoa, còn vừa hái vừa hỏi: "Anh hai anh hai, anh nói xem anh Cảnh Hi có thích không?"
Đoàn Đoàn im lặng: "Cây này là nấm độc. Em không biết thì đừng hái bậy, hay chúng ta đi nhặt đá cuội đi, anh Cảnh Hi thích thu thập những thứ này."
Phạn Phạn là một người ân oán phân minh, người khác tốt với cô bé, nhất định cô bé sẽ báo đáp, mặc kệ có thứ gì chơi vui ăn ngon, đều sẽ có ý thức chia sẻ với phương, thời thời khắc khắc đều không quên. Tính cách này của Phạn Phạn hoàn toàn được di truyền từ An Cửu, ân oán rõ ràng, nhưng báo đáp như thế nào hoàn toàn theo cách của riêng mình. Đoàn Đoàn thì nội tâm hơn nhiều, bình thường không nói ra, nhưng khi đến thời khắc mấu chốt sẽ đứng ra giúp đỡ.
Phó Thần Thương nhìn hai đứa bé, vẻ mặt hơi phức tạp, cuối cùng vẫn không nói gì.
Chỉ là cảnh tượng tặng hoa này khó tránh khiến Phó Thần Thương liên tưởng đến chuyện người khác làm năm đó, ấm ức nói một câu: "Không hỗ con bé là do em sinh..."
Cách làm này thật sự không khác cô năm đó là bao.
An Cửu quay sang nhìn anh: "Em sinh thì thế nào?"
"Thì giống em, vừa thông minh vừa đáng yêu." Phó Thần Thương lập tức sửa thành lời nịnh nọt son sắt.
An Cửu: "..."
---
Phó Thần Thương tìm một nơi thích hợp để cắm trại, chung quanh đã dựng vài cái lều, mọi người vừa dựng lều vừa chào hỏi lẫn nhau.
Căn lều sát vách là một đôi tình nhân, vừa nhìn thấy bọn họ liền nhiệt tình tự giới thiệu, hai người đều là sinh viên trường đại học A.
Sau khi cô gái kia thấy Phạn Phạn và Đoàn Đoàn, kích động đến mức nhéo nhéo bạn trai của mình: "Ông xã ông xã, đáng yêu thật đó! Em cũng muốn! Muốn muốn muốn..."
Phạn Phạn cảnh giác nép sau lưng Phó Thần Thương: "Em là của baba và mama..."
Bạn trai của cô gái thiếu chút nữa là bị nhéo tơi bời hoa lá: "Được được được, muốn muốn muốn, tối nay cho em!"
"Á! Lưu manh!"
"Không phải em thích anh lưu manh sao?"
"Ở đây còn có trẻ em chưa thành niên đó, anh lịch sự một chút cho em!"
An Cửu đầu đầy vạch đen, không khỏi cảm thán một câu, tuổi trẻ thật tốt mà...
Cô gái hoạt bát đáng yêu đến gần An Cửu nói chuyện: "Thấy chị cũng không lớn hơn em bao nhiêu, thật không ngờ, con chị đã lớn như vậy rồi."
Cô chỉ là bị nuôi cho mập lên mà thôi, trên mặt vừa có chút thịt liền trông trẻ ra nhiều...
"Kết hôn hơi sớm." An Cửu thuận miệng trả lời.
"Chồng chị đẹp trai thật đó!" Cô gái len lén liếc nhìn người đàn ông đang đựng lều, còn có hai đứa bé đáng yêu vây quanh bên cạnh, gò má anh tuấn chuyên chú lại nghiêm túc, mặc dù thoạt nhìn có hơi lạnh lùng, nhưng ánh mắt khi nhìn hai đứa bé lại dịu dàng muốn tan chảy luôn.
An Cửu chỉ cười, không phản bác gì, càng giải thích thì càng thêm phiền toái, huống chi chỉ là người xa lạ mới quen, không cần thiết giải thích quá nhiều, vì vậy liền chấp nhận.
Bạn trai của cô gái nghiến răng, một tay kéo cô gái vào ngực mình: "Anh nghe rồi đó! Lại còn khen người khác đẹp trai! Người đẹp trai nhất là ông xã em đây này!"
"Ấu trĩ!"
Hai người đó lại quay sang liếc mắt đưa tình với nhau.
An Cửu cười cười muốn chạy đến giúp Phó Thần Thương một tay, lại phát hiện thật sự không có gì cần giúp cả, như đã làm qua vô số lần, Phó Thần Thương cực kỳ thuần thục lắp ráp lều xong một cách nhanh chóng. Cô phát hiện lều có dấu vết bị mở ra từ trước, đừng nói người này ở nhà không ngủ được nên luyện tập lắp ráp lều cả đêm đấy nhé?
Lều vừa đựng lên, hai nhóc kia hưng phấn chui vào lăn lăn mấy vòng. Sau đó hỏi đến vấn đề mấu chốt...
"Baba mama, tối nay chúng ta phải ngủ ở đây sao?" Phạn Phạn ló đầu ra khỏi lều hỏi.
"Đúng vậy đó." An Cửu trả lời.
"Baba mama, còn có anh hai nữa, chúng ta ngủ chung sao?" Phạn Phạn lại hỏi.
Sau đó An Cửu ngây ngẩn cả người, quay sang nhìn Phó Thần Thương.
Sau đó Phó Thần Thương cũng nhìn cô, nói: "Anh chỉ chuẩn bị có một cái lều."
An Cửu: "..."
Cô đang băn khoăn, tâm trạng Phó Thần Thương lại đặc biệt tốt, nói: "Anh ở ngoài gác đêm cho em và con."
An Cửu giựt giựt khóe miệng, gác đêm? Đêm khuya, lại còn ở trong núi, đừng để bị sói xám tha đi mất đấy...
Vẻ mặt Đoàn Đoàn thanh chánh liêm minh, xử lý công bằng: "Mama, trong sách nói, những người yêu nhau ngủ chung cũng rất là bình thường."
Nam và nữ không có quan hệ gì dĩ nhiên không được, nhưng theo như nhóc phán đoán, bây giờ baba mama đã tiến đến quan hệ yêu đương, cho nên những hành động nhỏ này, nhóc vẫn có thể chấp nhận được.
"..." An Cửu im lặng nhìn trời, sách nào mà nói đến những chuyện này thế...
"Tuyệt quá ~ ngủ chung ~" Phạn Phạn vui vẻ múa may quay cuồng.
Vì vậy chuyện này đã quyết định như thế.
Hai cha con ăn ý nháy nháy mắt với nhau.
Cám ơn nhé.
Không có chi.
---
Sau khi sắp xếp xong, cả nhà bốn người cùng đi dạo xung quanh núi hóng gió.
An Cửu chưa từng thấy Đoàn Đoàn hoạt bát như thế, bởi vì cậu nhóc biết gia đình mình có nhiều khác lạ, cộng thêm tính cách của bản thân, từ nhỏ đã rất chững chạc, cả ngày cứ như ông cụ non, không phải đang cầm sách thì cầm máy tính bảng. Nhưng bây giờ cậu nhóc đang vui vẻ đuổi theo thỏ con với Phạn Phạn, xắn quần bắt cá, leo lên vai Phó Thần Thương để trèo cây... Không khác gì một đứa bé trai thích vận động và nghịch ngợm khác.
An Cửu cầm máy chụp hình, đi theo phía sau chụp từng khoảnh khắc, ghi lại từng nụ cười vui sướng này, nhìn những bức hình trong máy ảnh, cô không kìm được mỉm cười. Chợt thấy tay nhẹ đi, máy chụp hình rơi vào tay Phó Thần Thương.
Bả vai bị một cánh tay kéo qua, kèm theo tiếng "Click click", khóe miệng vừa được phủ xuống một nụ hôn, bức ảnh chụp cô gái còn sót lại nụ cười mỉm chưa kịp thu hồi nơi khóe miệng, vẻ mặt kinh ngạc lại vô tội, trong ánh mắt người đàn ông vừa hôn có ba phần giảo hoạt bảy phần cưng chiều.
"Này!" An Cửu đỏ bừng hai tai, thấy Phạn Phạn và Đoàn Đoàn đang chuyên tâm ngồi chồm hổm trên mặt đất nghiên cứu cái gì đó, không chú ý đến bên này mới thở phào nhẹ nhõm.
Gần đó có cung cấp nguyên liệu nấu ăn và lò nướng, Phó Thần Thương thuê một bộ vĩ nướng, nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn từ trước, đương nhiên phần lớn là từ cá tôm câu được và rau dại mới hái lúc chiều~
Xâu thịt nướng cháy nghe xèo xèo, cực kì kích thích vị giác, gia vị phết lên toả mùi thơm nứt mũi. Xâu thịt Phó Thần Thương mới vừa nướng chín đã bị giải quyết ngay lập tức, sau đó một lớn hai nhỏ mở to mắt mong chờ được ăn thêm.
Phó Thần Thương chỉ lo cho vợ con mình, thỉnh thoảng đôi tình nhân sát vách bị mùi thơm hấp dẫn dẫn dụ đến đây ăn ké, bận cho tới bây giờ, Phó Thần Thương vẫn chưa ăn được miếng nào.
An Cửu nhìn anh, lại nhìn, Phó Thần Thương phát hiện ánh mắt của cô, khóe miệng cong lên: "Đừng nóng vội, lập tức có ngay đây."
Phết gia vị vào xâu thịt nướng, lật qua mặt bên kia, cuối cùng phết thêm một ít nước sốt, lấy khăn giấy bao quanh một đầu cây xiên trúc, đưa cho cô: "Coi chừng nóng."
An Cửu nhận lấy, thổi thổi cho ngụi bớt, sau đó đưa đến trước miệng anh.
Hai tay Phó Thần Thương đang bận bịu không nghỉ, thấy xâu thịt trước mắt, sững sờ một chút, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt hình trái tim, há miệng cắn một cái.
Đôi tình nhân sát vách vẫn đang liếc mắt đưa tình.
"Em xem, vợ người ta dịu dàng, hiền huệ biết bao nhiêu!"
"Đến đây, em đút anh ăn, a--"
"Mẹ nó! Em muốn mưu sát chồng à! Nghẹn chết anh rồi..."
Chạy nhảy cả ngày, hai nhóc con đều rất mệt mỏi, đã chui vào lều ngủ từ sớm, đắp chăn kín mít không khác gì cái kén bướm, chỉ lộ ra hai cái đầu nhỏ, cực kỳ đáng yêu.
An Cửu hôn lên trán hai nhóc, sau đó ra khỏi lều, ngẩng mặt nằm trên cỏ.
Phó Thần Thương đưa chai nước trái cây cho cô, ngồi bên cạnh cô: "Hôm nay vui không?"
An Cửu gật gật đầu: "Vui, nếu mỗi ngày đều có thể như vậy thì tốt rồi."
Quả nhiên, hoà mình với thiên nhiên xả stress rất hiệu quả, thả lỏng cả người, đã rất lâu rồi không thấy thoải mái đến vậy...
"Chỉ cần em muốn."
An Cửu nhìn bẩu trời đầy sao, vẻ mặt hơi hoảng sợ. Đừng nên hi vọng quá nhiều, đến cuối cùng lại mất hết tất cả...
Phó Thần Thương nói không sai, cõi đời này, còn có rất nhiều đàn ông tốt, nhưng sẽ không có ai đối tốt với cô và con được như anh...
"Phó Thần Thương..."
"Hửm?"
Một hồi chuông điện thoại di động phá vỡ bóng đêm yên tĩnh, An Cửu liếc nhìn màn hình, vội vàng ngồi dậy, theo bản năng muốn đến nơi xa xa nghe điện thoại, nhưng cô quay sang nhìn Phó Thần Thương, vẫn quyết định không đi đâu cả.
"Alô, Cảnh Hi."
"Hôm nay chơi vui không?" Hỏi một câu giống hệt Phó Thần Thương.
"Vui." An Cửu thành thật trả lời.
"Anh đã thấy ảnh, nhưng đang bận, nên đến bây giờ mới trả lời em được."
"Không sao, chỉ là Phạn Phạn, Đoàn Đoàn vừa mới ngủ..."
"Không sao, đừng đánh thức bọn trẻ."
Phó Cảnh Hi dừng một chút: "Công viên Hải Dương ở thành phố C vừa hoàn thành, ngày mai sẽ chính thức khai trương, vốn đã đồng ý chờ khi nào khai trương sẽ dẫn bọn em đi chơi..."
"..."
"Nhưng mà bây giờ hình như... Không còn cơ hội nữa rồi."
Trái tim An Cửu chua xót, cắn cắn môi, nói: "Sao lại không có cơ hội, chờ khi nào anh rảnh, chúng ta cũng có thể cùng đi chơi mà."
Phó Cảnh Hi không trả lời, trầm mặc một hồi, sau đó trả lời qua loa: "Được. Chơi vui vẻ nhé, không quấy rầy em nữa, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Phó Thần Thương ngồi bên cạnh cô không nói một lời, vốn vẫn luôn kềm chế, cuối cùng vẫn đau lòng khi nhìn thấy vẻ mặt buồn buồn của cô.
"Tốt nhất gần đây không nên tiếp xúc quá nhiều với cậu ta."
Sau khi An Cửu nghe điện thoại xong, tâm tình vốn không được tốt lắm, nghe nói như thế trong lòng còn cảm thấy bài xích.
Phó Thần Thương giải thích: "Anh cũng là vì an toàn của em và bọn trẻ."
"Cảnh Hi không cố ý làm tổn thương chúng ta." An Cửu có chút kích động phản bác.
Phó Thần Thương nhíu chặt mày, giọng nghiêm nghị hơn: "Rất nhiều chuyện em vẫn chưa biết rõ, tóm lại những ngày này các em không được gặp nhau, hơn nữa càng không được để bọn trẻ gặp cậu ta một mình.”
Lời này đã nói rất rõ ràng rồi...
"Tại sao nhất định anh phải nghĩ anh ấy xấu xa như thế? Những năm này anh ấy vẫn luôn chăm sóc em và bọn trẻ rất chu đáo, nếu anh ấy muốn tổn thương chúng em thật thì đã làm từ lâu rồi.”
"An Cửu, em cần gì lừa mình dối người như thế."
"Cho dù tất cả mọi người đều có thể tổn thương em, nhưng Cảnh Hi tuyệt đối không thể nào!" An Cửu thốt lên, cũng không biết là muốn thuyết phục Phó Thần Thương, hay thuyết phục chính bản thân mình.
Ừm, tất cả mọi người có thể tổn thương cô, nhưng chỉ có Cảnh Hi là không thể...
Phó Thần Thương siết chặt tay đến phát run, sắc mặt cực kì khó coi, nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, như muốn lập tức bạo phát, một giây kế tiếp, hai nắm tay từ từ thả lỏng, thái độ cũng dần dần ôn hoà hơn...
Anh cẩn thận từng li từng tí xoa hai vai cô: "Xin lỗi, là anh không đúng, đừng giận nữa mà, được không?"
An Cửu bởi vì phản ứng đột ngột của anh mà quá mức ngạc nhiên.
Phó Thần Thương cười khổ một tiếng, khẽ vuốt gương mặt cô: "An Cửu, mặc kệ là vì ai, anh không muốn gây gổ với em..."
Cuối cùng, vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
Bởi vì trong quá khứ, tình huống tương tự đã xảy ra quá nhiều, anh không muốn lại tái phạm sai lầm nữa, mỗi lần đều vì Phó Cảnh Hi mà trở mặt với cô.
Hôm nay là một ngày tốt đẹp thế này, cho nên cho dù trong lòng rất muốn nhắc nhở cô phải đề phòng Phó Cảnh Hi, nhưng vẫn luôn kềm chế không nói ra, không ngờ, đến phút cuối cùng, suýt chút nữa đã mất khống chế...
"Đừng giận nữa mà, được không?"
An Cửu biết mới vừa rồi anh đã tức giận thực sự, nhưng đã cố kềm nén lại, chỉ vì không muốn gây gổ với mình, mà cô cũng không muốn phá hoại bầu không khí vui vẻ thật khó mới có được này.
"Em cũng có lỗi, là em quá kích động, xin lỗi." An Cửu cũng chủ động xin lỗi.
Sự thật chứng minh, nếu ông trời khăng khăng muốn phải phá hoại bầu không khí này, vậy thì dù có muốn ngăn cũng ngăn không nổi.
Hai người vai kề vai dựa vào nhau, trong lều kế bên liền truyền đến âm thanh cãi vả...
Lúc này Phó Thần Thương nói với cô: "Đi ngủ thôi.”
Sau khi vào lều, bọn nhỏ ngủ ở giữa, An Cửu và Phó Thần Thương chia ra nằm ở hai bên, đây là lần đầu tiên Phó Thần Thương ngủ chung với bọn nhỏ, đặt tay lên trán nhìn chằm chằm hai cái đầu nhỏ, nhìn như thế nào cũng thấy không đủ.
An Cửu đoán chừng anh sẽ nhìn bọn nhỏ suốt đêm, khẳng định sẽ không rảnh để nghĩ đến chuyện khác, vì vậy an tâm nhắm mắt lại ngủ.
---
Ngày hôm sau lúc trở về, Phạn Phạn mang theo một đống lớn những viên đá cuội có nhiều màu sắc khác nhau, những chiếc lá cây có hình thù kỳ quái, hoa dại, cỏ dại, quả dại, thậm chí còn nhặt được mấy quả trứng chim, nâng niu như bảo bối, bảo là muốn làm quà tặng cho mọi người.
Niệm tình con bé có lòng, cuối cùng An Cửu cũng không vứt đi sự nhiệt tình của cô nhóc.
Đến nhà, Phạn Phạn đứng ở cửa lưu luyến nắm vạt áo Phó Thần Thương, sau đó nghiêng đầu nhìn An Cửu: "Về sau baba còn có thể ngủ chung với chúng ta không?"
Cho đến bây giờ Phạn Phạn vẫn luôn ảo não không vui, bởi vì đêm hôm đó cô nhóc không chịu nổi mà đi ngủ trước, buổi sáng khi tỉnh lại ba ba cũng đã rời lều, kết quả là lãng phí một cơ hội được ngủ chung với baba một cách thật lãng nhách.
An Cửu và Phó Thần Thương cũng không lên tiếng, Đoàn Đoàn suy nghĩ một hồi: "Thật ra thì, hình như ở chung cũng có thể..."
Phạn Phạn nhao nhao theo: "Có thể có thể..."
An Cửu: "..."
"Nhưng mà nếu muốn mama đồng ý thì phải có điều kiện." Đoàn Đoàn bổ sung thêm một câu, sau đó vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: "Quá trình yêu đương phải theo tiến trình bình thường, tốc độ này cũng không coi là quá nhanh. Cá nhân con cũng thấy rất hài lòng với baba, con đồng ý để baba làm baba của con~”
Phạn Phạn tiếp tục ồn ào theo: "Mama, con cũng đồng ý để baba làm baba của con~”
Phó Thần Thương mém chút nữa lệ rơi đầy mặt, thời khắc mấu chốt con trai anh thật sự là rất có ích, đúng không nào...
Hết chương 206
@by txiuqw4