sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

5. Ðại Nghiên cổ trấn và giấc mơ chuông gió

Ðại Nghiên cổ trấn và giấc mơ chuông gió

Dương liễu thanh thanh giang thủy bình

Văn lang giang thượng xướng ca thanh...

(Trúc chi từ ‐ Lưu Vũ Tích)

Một trong những điều khiến Lệ Giang có sức hút du khách là sự khéo ʺhuyền thoại hóaʺ mọi cảnh vật, sự vật ở đây của người dân địa phương. Câu chuyện về chuông gió được người ta kể lại như sau: ʺTrước kia, một người Trung Quốc tên Bunong tìm cách buôn chè từ Đại Nghiên đi Tây Tạng. Trên con đường thiên lý trường chinh dễ khiến người ta nản lòng bỏ cuộc, người lái buôn độc mã ấy luôn giữ được tỉnh táo nhờ tiếng kêu đều đều của chiếc chuông treo trên cổ ngựa. Một ngày kia, ông nhặt được hai miếng gỗ và quyết định vẽ hình sông Mekong và Mai Lý tuyết sơn lên đó. Một chiếc ông treo vào chiếc chuông, chiếc còn lại đeo vào cổ. Sau đó, ông đã gặp chín vị bồ đề và được họ cầu chúc may mắn. Kết quả là ông đã đến nơi an toàn. Kể từ đó, Bunong không ngừng thu thập các miếng gỗ từ dãy núi Hoành Đoạn và vẽ lên đó tất cả những gì ông nhớ được trong suốt hành trình. Từ đó, người dân Lệ Giang có thói quen treo chuông gió Bunong trong nhà để đem lại may mắn và hạnh phúcʺ.

Càng về khuya, Tứ Phương càng tấp nập. Nếu như ban ngày hình ảnh thường gặp trên đường phố Lệ Giang là những cụ già Nạp Tây đầu đội mũ kết Tôn Trung Sơn có lưỡi liềm, lưng mang những tấm da cừu đính sao (mà người ta gọi văn hoa là ʺđeo sao đội nguyệtʺ), thì ban đêm hoàn toàn thuộc về những người trẻ tuổi với trang phục và đầu tóc đậm chất Harajuku. Họ hát, họ cười, họ hôn nhau, họ hét vào tai bất kỳ du khách nào gặp trên đường một câu tiếng địa phương có nghĩa là ʺVui lên nào!ʺ. Họ cuốn mọi người xung quanh vào cuộc vui của họ, làm cho ai đó, dù đang ở đây một mình, nhất thời quên đi cảm giác cô đơn. Ngang qua một cầu đá cong cong, dừng chân trước một quán cafe nho nhỏ, chợt nghe thấy ba người đang vừa đàn vừa hát. Tiểu Khiết nói đó là bài hát kể về một người lữ hành cô độc trên con đường tha hương với lyrics rất cảm động. Ngẩng đầu lên là bầu trời đầy sao, trước mặt là con kênh lấp lánh ánh đèn, phía dưới là chân trần trên con đường đá trơn lạnh... dù không muốn, dù cố kìm... vẫn thấy sởn gai ốc và nước mắt ứa ra. Bởi ngay lúc này, mình cũng đang là một người lữ hành cô độc!

Sắc màu Lạp Thị Hải

3. Những câu chuyện nhỏ về Singapore

Dài dòng một tí: Dù bạn có yêu đời, yêu người tới mấy thì đến một lúc nào đó bạn cũng sẽ mệt nhoài.

Cảm giác ấy chi phối tâm trí bạn, làm cho bạn rơi vào trạng thái hoang mang và có những ý niệm điên rồ. Lúc này bạn muốn là một cọng cỏ trên thảo nguyên bao la (rồi chui vào bao tử một chú cừu hay ngựa nào đó, haha); lúc khác bạn lại muốn làm một nhuỵ hoa bồ công anh, bay lơ lửng theo gió tới một thung lũng đầy cỏ hoa; lúc khác nữa bạn lại muốn biến thành… nàng tiên cá, đu đưa trên những ngọn sóng rồi tan thành bọt biển vĩnh viễn. Vào khoảng khắc hoang mang như thế, em gái rủ đi chơi xa, tựa như người chết đuối vớ được cọc, bạn lập tức đồng ý. Và thế là vào một ngày nắng tháng 7, tạm biệt Hà Nội, bạn khoác balo đến một vùng đất khác. Vùng đất ấy chào mừng bạn bằng nắng vàng mật ong, không khí tinh sạch và rất nhiều hoa. Dọc hai bên đường, có nhiều cao ốc màu xám nhạt và trắng sữa bên ngoài bao bằng những bức tường cây xanh. Taxi đưa bạn tới một khách sạn khá lớn, phòng không rộng lắm nhưng trang trí thanh nhã và đầy đủ tiện nghi. Và bạn bắt đầu cuộc phiêu lưu của mình một cách êm đềm như thế, giống như một giấc mộng đẹp mà khi tỉnh dậy cứ vương vấn mãi không thôi!

Còn yêu nhau thì về… Bugis

Khỏi cần nhớ địa chỉ chi cho lôi thôi rắc rối, chỉ cần ngoắc taxi và nói “Parco Bugis Junction” hoặc “Bugis street” là người ta sẽ đưa tới nơi cần tới, vì Bugis là một trong những khu mua sắm nổi tiếng của

Sing. Nói cầu kỳ theo kiểu guidebook, thì Parco Bugis Junction (200 Victoria Street) là tổ hợp mua sắm hiện đại đầu tiên ở Sing thiết kế theo hình thức khu phố có hệ thống mái che và điều hoà không khí, còn nói dân dã theo kiểu mình là “Bugis mát lắm, ở đâu cũng mát”, vì khi shopping ở đây, bạn không chỉ mát khi bước vào shop mà còn mát khi ở… ngoài đường. Dọc hai bên “đường” (cứ tạm gọi là thế) Bugis là rất nhiều cửa tiệm thời trang, điện tử, bodyshop… chỗ nào cũng gắn biển sale‐off, hàng hoá ngồn ngộn, bắt mắt khiến du khách mê mẩn tinh thần và tay cứ rút ví mân mê. Giá cả ở Bugis không mắc lắm, trung bình chừng 20‐30$

Sing/món, và đặc biệt nếu bạn là tín đồ của voan và lụa (thêu) thì bạn sẽ tìm được nhiều thứ đáng mua ở đây. Tuy nhiên, vì hầu hết khách du lịch đều chọn Bugis là điểm dừng chân đầu tiên, nên khuyên các bạn nên dạo vài vòng trước khi rút ví, cái gì thật thích mới mua, vì trước mắt còn rất nhiều cám dỗ.

Không chỉ là thiên đường shopping và ẩm thực, Bugis còn nơi được giới nghệ sĩ chọn để giới thiệu những sản phẩm của mình. Tại quảng trường Bugis, bên cạnh đài phun nước, có một sân khấu ngoài trời nho nhỏ, nghe nói hôm sau một ca sĩ Singapore (xin lỗi vì không nhớ tên) sẽ tổ chức buổi giới thiệu album mới ở đây. Bugis cũng là nơi để lại nuối tiếc nhất cho mình ‐ một tín đồ của phim TVB (Hongkong) ‐ vì không để ý nên đã bỏ lỡ TVB Star Tour. Sau này khi về điểm tin mới biết, đợt đó TVB đưa toàn “ái tướng” sang Singapore giao lưu, gồm Moses Trần Hào, Charmaine Xa Thi Mạn, Micheal Tạ Thiên Hoa và Sonija Quách Thiện Ni, thu hút tới hơn 1000 fans, giao lưu kéo dài gần 3h đồng hồ. Thật tiếc đứt cả ruột!

Một đêm khó quên ở Night Safari

Với 32 Singapore dollars/người, bọn mình háo hức bước vào Night Safari, vườn thú đầu tiên trên thế giới chỉ mở cửa vào ban đêm. Night Safari là một khu liên hợp dịch vụ ăn uống ‐ giải trí trang trí theo kiểu safari (tạm dịch: phong cách liên quan đến rừng núi, săn bắn...) với nhiều background cho du khách chọn lựa. Và hơn nhất, nơi này sở hữu trên 900 con vật thuộc 135 loài sinh sống tại 8 khu vực địa lý như Vùng núi Himalaya, Thung lũng sông Nepal, Ấn Độ Tiểu lục địa,

Xích đạo châu Phi (hay đồng cỏ nhiệt đới châu Phi), Rừng mưa Đông Nam Á (Indonesia‐Malaysia), Rừng ven sông châu Á, Rừng rậm Myanmar... Nào cùng bước lên tram (xe điện có nhiều toa) họa tiết safari vằn vện, lướt êm trên đường không hề có tiếng động cơ và chạy vào sâu trong rừng! Gió vi vu thổi, ánh trăng dìu dịu, giọng nói du dương của guide ‐ tất cả mix lại thành một món cocktail mang phong vị huyền bí. Điều ngạc nhiên mà những người tạo dựng Night Safari đem lại cho du khách là cảm giác giả mà như thật, thật mà là giả. Quang cảnh rừng núi, đồng cỏ, thung lũng, đầm lầy bài trí một cách tự nhiên; ánh trăng ‐ mà thực chất là ánh đèn ‐ khi mờ khi tỏ; những con đường mòn hai bên đầy cỏ dại... rõ ràng có sự can thiệp của bàn tay con người nhưng lại đem đến cho du khách cảm giác như đang lạc bước trong rừng, thật hơn bao giờ hết!

Cũng giống như những người bạn đồng hành trên chuyến tram đó, bọn mình trao đổi thì thào, không chụp được tấm hình nào ra hồn (quy định của Night Safari là không được sử dụng đèn flash) và chỉ dám len lén nhìn xung quanh vì sợ làm phá vỡ không khí của chuyến phiêu lưu. Cảm giác rất tuyệt khi được nhìn thấy hươu, nai, heo vòi... hiền lành ăn uống thảnh thơi ngay cạnh đường mòn; hổ, sư tử đang say sưa giấc nồng; ngựa vằn, linh dương sải vó trên đồng cỏ; những chú sóc lớn chuyền từ cây này sang cây khác; một đàn hồng hạc đang bay lên từ đầm nước... và cả một chú voi đứng ngay cạnh tram đung đưa vòi thò vào định... bắt tay du khách. Guide nói rằng bọn mình thật may mắn vì được nhìn thấy Barasingha Deep (một loài dê có sừng như hươu, chủ yếu sinh sống ở Ấn Độ, Nepal, Pakistan và Bangladesh) và Babirusa Pig (một loài lợn có sừng, kích thước lớn như tê giác, phần lớn chỉ còn ở Indonesia) vì thông thường ʺbọn chúngʺ đi ngủ rất sớm, hôm nay không hiểu vì sao lại vẫn còn thức. Tại một số chặng (đảm bảo an toàn) người ta cho phép du khách xuống đi bộ nhưng thông thường những người dám thử sức là khách Âu, Mỹ còn khách Á (trong đó có bọn mình) chỉ ngồi im thin thít trên tram!

Orchard ‐ Nàng Cinderella của đảo quốc sư tử

Nghe nói vậy chắc nhiều bạn sẽ phản đối. Việt Nam không biết bao giờ mới có một khu cỡ Orchard mà dám bảo Orchard là Cinderella? Nhưng Orchard là Cinderella lúc đã mang giày thuỷ tinh, xinh đẹp và lộng lẫy với cao ốc chọc trời, những cửa tiệm hàng hiệu cửa kính trong vắt, lúc nào cũng đông đúc người qua lại. Bước chân vào Wheelock Place, Shawhouse, The Heeren, Ngee Ann City, Paragon… có lẽ người không mê shopping đến mấy cũng khó lòng trở ra với hai bàn tay không. Vì có chốt từ đính ở quần áo và hệ thống camera đặt ở khắp nơi nên mặc dù lượng khách đông nhưng vẫn rất trật tự. Khách chọn đồ, xếp hàng vào phòng thử đồ, nhân viên phụ trách phòng thử sẽ phát thẻ ghi số (1,2,3) ‐ số đồ bạn mang vào phòng thử ‐ để dễ kiểm soát, sau khi thử nếu không ưng ý thì để lại phòng thử, nhân viên không phàn nàn gì. Như vậy là bị cám dỗ bởi hàng hoá đã đành, thái độ phục vụ dễ chịu của nhân viên cũng góp phần xoa dịu cảm giác… đau đớn của khách hàng khi nhìn những đồng Sing dollars cứ bay vun vút ra khỏi ví của mình.

Hôm rồi đọc tin thấy một em sinh viên tự tử vì bị bắt quả tang ăn trộm đồ lót ở siêu thị, em ấy đảm bảo có vấn đề về tâm lý, nhưng để em ấy kích động đến mức như vậy có lẽ có phần đóng góp nhiệt tình của các bạn bảo vệ siêu thị (ai cũng biết bảo vệ Việt Nam thiếu tế nhị đến mức nào!). Tới đây lại phải kể một câu chuyện thế này: Một lần khi đi shopping ở Zara (Liat Towers), sau khi bọn mình tính tiền xong đi ra cửa thì chuông báo động reo, nhân viên an ninh chạy ngay tới, việc đầu tiên là cúi gập người “Sorry” rồi mới mời khách quay lại bàn tính tiền. Người quản lý và nhân viên bán hàng cũng nói “Sorry” trước khi xem lại các túi hàng xem còn món nào chưa khử từ không. Mọi việc diễn ra công khai, bọn mình vẫn đứng lơn tơn ở ngoài chứ không bị áp giải vào phòng kín nào cả. Sau khi xác định là do bất cẩn từ phía tiệm chứ không phải tại khách, lần lượt người quản lý, nhân viên bán hàng, nhân viên an ninh lại cúi gập người “Sorry” và bọn mình ra về không có một chút khó chịu nào, mấy hôm sau lại trở lại đó shopping tiếp.

Quay lại chuyện Orchard chứ nhỉ, mặc dù hoàng tử chỉ thích nhìn Cinderella khi mang giày thuỷ tinh thôi nhưng mình lại thích nhìn ngắm Orchard khi là Cinderella không mang giày. Mà thực sự không cần có đôi giày ấy nàng vẫn đẹp như thường, giống như Nguyễn Đức Cường hát “Em đẹp không cần son phấn, không quần jeans giày cao gót” vậy. Nàng đẹp…

… bởi một đôi vợ chồng già ngồi bên sạp báo, cụ bà ghé tai cụ ông nói gì đó rồi cả hai người cười khúc khích

… bởi có rất nhiều người bán kem dọc vỉa hè

… bởi những sạp đồ chơi thủ công tinh tế bày trên vải nhựa

... bởi hai cô bé mặc đồ đỏ rực, trang điểm giống như chị em sinh đôi trình diễn một tiết mục uốn dẻo (xiếc) cổ truyền Trung Quốc

… và bởi một đôi vợ chồng hát rong (có vẻ như) người Philippines

Vào một buổi chiều đầy nắng và gió như thế, nếu có lạc bước ở Orchard, hãy thử mua kem kẹp trong hai lát bánh quế, thật nhiều xâu đồ nướng Old Chang Kee, một vài lon trà chanh… tìm một chiếc ghế đá rồi vừa ăn vừa nghe giai điệu rất hay từ những người hát rong. Tận hưởng cảm giác thảnh thơi và thư giãn tuyệt đối. Và đừng quên tips cho những người hát rong đã mang đến cho bạn những giây phút tuyệt vời đó, bạn nhé!

**********************


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx