sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pendragon ( Tập 1: Con Buôn Tử Thần ) - Chương 11 - Phần 02

Mark vọt theo. Nó chạy vội qua sân ga, hấp tấp bước xuống mấy bậc thang và thấy Courtney đang đứng dựa lưng sát tường bên dưới. Cô bé hổn hển nói:-Không thể tin mình đã làm được điều đó.-Ừa, mình cũng vậy. Nhưng đừng đứng lại đây.Courtney đi trước. Hai đứa thận trọng đi dọc theo đường hầm tối. Courtney lần tay theo vách hầm nhớp nháp, tránh bị lạc xuống đường tàu. Nó hỏi Mark:Bobby nói đi bao xa mới tới cánh cửa?-Không nhớ,nhưng cứ…Mark bỗng nín bặt, lắng nghe rồi hỏi:-Cái gì vậy?-Cái gì là cái gì ?-Mình nghe thấy cái gì đó, như tiếng…grừ grừ.Vừa nói Mark vừa giật lại một cây xúc xích trong tay Courtney và giơ ra:-Êu êu, cún! Êu êu cún ngoan ào!Bây giờ Courtney cũng nghe thấy, mơ hồ, nhưng không thể lầm được:-Đó không phải là tiếng grừ grừ. Tiếng tàu! Một con tàu nữa đang đến!Tiếng còi tàu vang lên, chứng tỏ Courtney nói đúng. Một con tàu nữa đang đến và hai đứa sẽ kẹt cứng. Chung không biết phải chạy đường nào.-Mình quay lại đây.Mark la lên, quay đầu định chạy ngược lên sân ga. Nhưng Courtney nắm lấy ba lô, ghì nó lại:-Không. Chúng mình sắp tới nơi rồi.Cô bé tiếp tục lần mò theo vách tường tiến bước, Mark từ phía sau thúc tới. Giữa lúc đó, con tàu băng băng rẽ vào, đèn pha rọi thẳng tới làm hai đứa lóa mắt, không nhìn thấy gì. Mark cuống quít năn nỉ:-Lẹ lên!Courtney tuyệt vọng sờ soạng lên vách, rồi vấp vào ghi tàu, ngã quỵ xuống. Mark vội vàng kéo bạn đứng dậy, đẩy cô tiến tới. Nguy hiểm cận kề. Tiếng bánh tàu rít trên đường sắt làm chói tai hai đứa. Khoảng cách giữa vách hầm và đường ray chẳng là bao. Courtney gào lên:-Không kịp đâu! Ép sát tường!Mark bỏ ba lô xuống, ép lưng vào tường. Con tàu chỉ còn cách hai đứa mấy mét. Hai đứa nắm chặt tay nhau.Mark nhắm tịt hai mắt. Courtney quờ quạng tay lên vách trong một nỗ lực cuối cùng tìm cho ra cánh cửa. Cô bé ngả về phía trước thêm vài phân…và thay chạm vào một vật. Courtney reo lên:-Mình thấy rồi.Con tàu vừa tới. Tiếng còi rú nhức tai. Courtney nắm chặt tay Mark, nhào về phía cô bé hy vọng là cánh cửa. Cô đẩy mạnh khoảng lõm tối thui trên vách và khoảng lõm đó mở ra. Mark và Courtney lộn nhào vào trong đúng lúc con tàu vụt qua. Trong tích tắc,tất cả lại hoàn toàn im ắng như chỉ mấy phút trước đó.Courtney và Mark nằm trên nền đất, muốn tắt thở. Phải mất cả phút hai đứa mới hoàn hồn. Cả hai ngước nhìn và cùng thấy một thứ. Mark kinh ngạc kêu lên:-Oa!Đây là một đường hầm bằng đá xám. Vừa lom lom nhìn vòm đá lởm chởm, hai đứa vừa đứng dậy. Courtney chạy vội lại khung cửa gỗ mà hai đứa vừa lao qua, thò đầu nhìn ra ngoài. Cô bé thông báo:-Đúng chỗ này rồi. Ngôi sao, y chang như Bobby đã nói.Trở vào đứng bên Mark, lúc này vẫn còn đang ngơ ngác nhìn đường hầm, cô bé phấn chấn nói:-Nó đây rồi. Tất cả đều là thật. Những gì Bobby viết đều là sự thật.Đây là nới Bobby yêu cầu Mark tới. Trong thư Bobby dặn hãy tới cánh cửa và chờ. Nhưng chờ gì? Suốt mấy phút hai đứa đứng nhìn quanh, không biết phải làm gì. Sau cùng Courtney nhìn Mark, cười cười bảo:-Để mình thử coi.Vừa dợm bước về phía miệng hầm xám xịt, Courtney bị Mark kéo lại:-Đừng!-Sao lại đừng? Bobby làm được, tớ cũng có thể làm được.Đúng là câu đối đáp muôn thuở của Courtney. Cô bé xô Mark ra, bước vào ống dẫn. Mark lùi lại, hốt hoảng nhìn cô bạn đang hướng mặt vào đường hầm tối tăm, sâu thăm thẳm. Courtney đứng thẳng, thoáng liếc Mark, rồi nhìn trở lại vào vùng tối, nói:-Denduron!Không có gì xảy ra. Chúng nghe tiếng vọng dội lại. Ngoài ra, hoàn toàn không có gì. Mark bảo:-Cũng giống như cái nhẫn, không là Lữ Khách không có được năng lực đó đâu.Courtney lùi lại, thất vọng ra mặt. Cô bé cứ tưởng sẽ được bay bổng trên chiếc thảm ánh sáng thần kỳ như Bobby đã tả. Hơi bực, Courtney hỏi Mark:-Vậy tại sao Bobby có khả năng đó? Điều gì làm cậu ấy đặc biệt đến nỗi có thể…Mark giơ tay ra hiệu:-Suỵt.-Cái gì vậy?-Không nghe gì sao?Courtney lắng nghe:-Chắc lại có đoàn tàu khác.Mark căng tai:-Không. Không phải tàu. Hình như… như tiếng nhạc.Courtney ráng nghe. Đúng rồi! Tiếng nhạc. Tiếng nhạc văng vẳng. Nhưng không phải một làn điệu mà nhiều làn điệu vút cao, chen lấn nhau.Mark kêu lên:-Mình đã nghe thấy âm thanh này, khi cái nhẫn mở lớn ra.Nó liếc mắt xuống chiếc nhẫn trên ngón tay, nhưng không thấy mặt đá xám sáng lên. Không, tiếng nhạc không phát ra từ chiếc nhẫn. Courtney nhìn vào đường hầm, và điều cô nhìn thấy làm miệng cô há hốc:-Ôi! Mark! Nhìn kìa!Mark nhìn. Miệng nó cũng há hốc ra. Có cái gì đó đang tiến về phía chúng. Một đốm sáng, như ngọn đèn tàu hỏa từ xa. Càng lại gần đốm sáng càng rộng hơn và tiếng nhạc êm dịu càng lớn hơn.Mark hỏi, giọng run bắn:-Ch…Chạy chứ?-Ừa…nhưng…chạy đâu?Khi nguồn sáng tiến gần hơn, hai đứa thấy vách hầm xám bắt đầu thay đổi. Vách hầm như biến mất. Đá xám lởm chởm biến thành pha lê trong suốt, giống như những gì đã xảy ra với mặt đá xám của nhẫn. Bên kia lớp tường trong suốt là hằng hà sa số những vì sao. Ánh sáng chói lòa đến nỗi Mark và Courtney phải đưa tay che mắt. Đồng thời tiếng nhạc cũng lớn hơn. Hai đứa đờ đẫn giật lùi cho tới khi lưng chạm vách hầm. Chúng bị mắc kẹt mất rồi. Quá muộn để tìm cửa ra khỏi đây. Hai đứa chỉ còn biết bịt chặt mắt, ngồi thụp xuống, cầu mong mọi chuyện chóng qua.Ánh sáng chợt bùng lên lần cuối, rồi bóng tối tràn ngập và tiếng nhạc cũng ngừng bặt. Tất cả trở lại hoàn toàn yên tĩnh. Mark và Courtney từ từ buông tay ra khỏi mắt để nhìn thử chuyện gì đã xảy ra.Điều chúng nhìn thấy dường như không thể nào tưởng tượng nổi. Nó ở đó, rõ ràng là nóChính là Bobby. Bobby đứng ngay cửa đường hầm. Vẻ hơi bàng hoàng, nó nhìn quanh như để biết vị trí nơi mình đang đứng,rồi…nhìn thấy Mark và Courtney đang rúm tịt vào tường. Không đứa nào thốt được một lời, cứ trừng trừng nhìn nhau hồi lâu. Sau cùng Bobby chỉ bật ra được một câu: “ủa!”Nhưng câu đó đủ làm vỡ tảng băng im lặng. Mark và Courtney nhảy lên, chạy lại Bobby. Ba đứa ôm vòng lấy nhau. Không cần phải nói gì. Vòng tay siết chặt đã nói lên tất cả. Bao nhiêu lo lắng, nghi ngại, sợ hãi, buồn rầu dồn nén từ khi chuyến phiêu lưu của Bobby bắt đầu đều tan biến hết. Chúng cứ ôm cứng lấy nhau, cho đến khi Bobby lên tiếng:-Thôi nào, mình bị nghẹt thở rồi.Ba đứa miễn cưỡng rời nhau chừng… một giây, rồi lại ôm chặt lấy nhau. Lần này cả ba đều ha hả cười.-Các cậu thật tuyệt vời.Bobby nói, nhưng rồi như chợt nhớ ra, nó lùi phắt lại. Nhìn thẳng vào Courtney, nó hỏi:-Khoan đã, bạn làm gì ở đây vậy?Mark thú thật:-Mình cho Courtney xem hết nhật ký. Xin lỗi. Mình không thể tự lo một mình được.Bobby thoáng suy nghĩ: Nó đã chỉ viết cho Mark và riêng một mình Mark thôi, nhưng như vậy quả là một trách nhiệm quá nặng nề đối với Mark. Có lẽ chia sẻ việc này với một người khác – một người có thể giúp Mark – là một ý hay. Và người đó đúng là Courtney. Nó mỉm cười trấn an Mark:-Tuyệt lắm, Mark. Mình rất mừng vì cậu đã làm vậy. Còn ai khác biết chuyện này nữa không?Courtney trả lời:-Không. Chỉ hai đứa mình thôi.-Tốt. Lúc đầu mình nghĩ nên để mọi người biết, nhưng bây giờ mình thấy là không nên.Mark bảo:-Hai đứa mình cũng nghĩ vậy.-Sẽ đến lúc mọi người được biết. Nhưng giờ thì chưa được, đúng không nào?Courtney và Mark gật đầu. Đúng là tâm đầu ý hợp. Bobby hỏi:-Ba má mình có lo lắng lắm không?Tới rồi! Đó là câu hỏi cả hai đứa đều không muốn trả lời. Mark và Courtney thoáng nhìn nhau. Hai đứa đã quyết định không nên cho Bobby biết chuyện gia đình nó biến mất vào lúc này. Bobby đã quá đủ chuyện phải lo rồi. Nhưng chúng lại không muốn nói dối bạn. Mark còn đang chưa biết nói sao, Courtney đã lên tiếng:-Mọi người đều rất lo lắng vì bạn.Đó không phải là một câu nói dối. Vì rõ ràng mọi người đều đang lo lắng về Bobby. Đó cũng không hoàn toàn là sự thật. Nhưng là một câu nói phải lúc, vì Bobby nói ngay:-Mình rất ghét phải giữ bí mật, nhưng nếu biết chuyện, mọi người lại càng lo lắng hơn. Vì vậy đừng nói gì hết, OK?Mark và Courtney gật lấy gật để. Hú hồn. Hai đứa vừa né được một viên đạn. Bobby chợt thấy cái ba lô L.L.Bean, nó liền hỏi:-Hai bạn đem hết các thứ cho mình chứ?Mark đáp:-Đầy đủ.-Có gặp rắc rối gì khi tới đây không?Courtney nói ngay:-Không hề hấn gì.Bobby lại nhìn thấy hai đứa bạn như thể mới trông thấy chúng lần đầu. Đây là hai người đã vượt qua mọi khó khắn để tới đây vì nó. Bobby thành thật nói:-Không biết phải nói sao để cảm ơn hai bạn đây. Mình thật không xứng đáng có được những người bạn như hai bạn.Courtney và Mark chỉ biết cười toe toét đáp lại. Rồi Mark e dè hỏi.-Bobby, chuyện đó có thật không? Ý mình là những gì cậu viết đó.-Thật. Kỳ lạ quá, phải không?Courtney và Mark vừa định hỏi thêm, bobby đã ngăn lại:-Nè, mình không biết gì hơn những gì đã viết đâu. Mình không biết vì sao mình lại là một Lữ khách. Mình không biết khi nào, ở đâu là Denduron. Chính mình cũng có cả triệu câu hỏi không có câu trả lời. Mình… sợ muốn chết đây này.Đúng vậy, có quá nhiều câu hỏi không có câu trả lời.Sau cùng,Courtney tiến một bước về phía Bobby. Cô bé bối rối như sắp phải nói một điều rất khó khăn. Phải thu hết can đảm, cô mới nói lên lời:-Đừng trở lại nơi đó nữa. Đó không phải thế giới của bạn. Đó không phải cuộc đời bạn. Bạn thuộc về nơi này. Tất cả những gì phải làm, là hãy bước ra khỏi cánh cửa kia cùng với tụi mình. Không ai biết đâu. Mình van bạn đó, Bobby, ở lại đây đi.Bobby nhìn Mark. Mark gật, như thể đồng ý với Courtney:-Bây giờ cậu về nhà rồi, Bobby. Ở lại đi.Bobby đã không nghĩ đến khả năng này. Thật quá dễ dàng. Chỉ việc bước qua cánh cửa kia, nó về nhà, được an toàn. Quá hấp dẫn. Nó không trả lời ngay. Đây là quyết định quan trọng nhất mà nó phải giải quyết trong đời. Nhìn chung quanh, nhìn xuống đường hầm tăm tối, rồi lại nhìn cái ba lô L.L.Bean đầy những thứ bạn nó mang đến cho nó, Bobby quyết định:-Có cả tỉ điều mình không biết, nhưng có một điều mình biết chắc chắn: nếu mình không làm gì thì cậu Press sẽ phải chết.Hai bạn nó gục đầu. Bobby có lý. Nếu nó ở lại thế giới này, cậu Press sẽ chết. Nó nói thêm:-Còn chuyện khác nữa. Mình không phải là kẻ có thể giúp những con người kia chiến đấu trong cuộc cách mạng của họ. Không hiểu sao họ lại tin mình là người sẽ giúp họ. Mình không thể. Người giúp họ phải là cậu Press. Nếu cậu chết, họ sẽ không còn cơ hội nào nữa. Mình phải trở lại, cứu cậu Press, vì lợi ích của người Milago.Bobby cúi nhặt ba lô, khoác lên vai. Mark hỏi:-Cậu sẽ dùng những thứ này vào việc gì?Thắt lại móc ba lô, Bobby tiến một bước về ống dẫn:-Mình chưa biết chính xác, nhưng sẽ sớm nghĩ ra thôi. Mình không phải là một người hùng, cố gắng cứu cậu Press xong, mình sẽ rời khỏi nơi đó.Mark bảo:-Tụi mình chờ bạn đó.Ba đứa nhìn nhau, không biết phải nói thêm gì. Tới lúc Bobby phải đi rồi. Sau cùng Bobby lên tiếng:-Mình không biết nói gì để cảm ơn hai bạn việc này và việc đã theo sát nhật ký của mình.Mark gượng cười:-Chỉ tiếp tục gửi nữa là được rồi.Ba đứa lại ôm choàng lấy nhau. Bobby cười cười:-Mình sẽ viết ngay khi nào có thể.Cả ba đều cố kềm nước mắt. Bobby vừa quay vào ống dẫn, Courtney vội hỏi:-Loor có “bảnh” đến thế thật không?Bobby sững người, lúng túng nói:-Có thể hai bạn không thấy vậy đâu. Cô ta không hợp gu mình.Courtney cười láu lỉnh:-Không hợp? Mình lại nghĩ: mình và cô ta có điểm giống nhau đấy. Hai đứa mình rất có thể… đá đít bạn.Bobby phì cười. Courtney nói rất đúng. Cô bé nói thêm:-Hãy cố an toàn trở về nhà nhé.-Mình sẽ ráng về sớm.Mark vẫy tay chào khi bạn nó trở vào ống dẫn. Bobby hít sâu một hơi, nói:-Denduron!Ống dẫn phản ứng lại ngay tức thi. Vách hầm bắt đầu lung linh tỏa sáng, nhạc lớn dần, một luồng sáng rực rỡ từ sâu trong lòng hầm bùng lên chan hòa khắp căn hầm.Bobby quay lại nhìn hai bạn, vẫy tay, nói:-Hẹn gặp lại.Rồi,trong nháy mắt, Bobby biến mất. Ánh sáng và tiếng nhạc dịu dần vào đường hầm, đưa Bobby đến một nơi xa thẳm. Chẳng bao lâu, tất cả lại hoàn toàn yên lặng. Đôi bạn trừng trừng nhìn vào đường hầm tối tăm, trống rỗng. Giờ thì chẳng còn gì để làm, ngoài việc vượt đường dài để trở về nhà. Bỗng Mark ú ớ. Courtney vội hỏi:-Chi vậy?Mark chìa tay ra: cả hai đứa đều thấy mặt đá xám trên chiếc nhẫn bắt đầu tỏa sáng. Mark vội vàng rút nhẫn ra, đặt xuống đất. Hai đứa lùi lại một bước trong khi chiếc nhẫn lớn dần và ánh sáng tiếp tục phát ra từ mặt đá. Chúng lại nghe tiếng nhạc quen thuộc khi ánh sáng chói lòa chợt lóe lên, rồi vụt tắt. Chiếc nhẫn nằm bất động trên mặt đất. Một cuộn giấy da nằm kế bên.Courtney vụt hỏi:-Sao Bobby có thể viết nhanh như vậy được?Mark nhặt cuộn giấy lên, bắt đầu mở ra:-Có những điều làm mình nghĩ thời gian ở đây và thời gian ở đó không giống nhau.-Hả? Nói rõ coi.-Mình nghĩ, Denrudon có thể không chỉ là một nơi khác, mà thời gian cũng khác. Rất có thể cả ngàn năm trước, hay cả triệu năm sau. Ống dẫn không chỉ xuyên không gian, mình cá là nó xuyên qua cả thời gian. (Có lẽ khi dùng khái niện ống dẫn (flume) trong truyện này, tác giả đã lấy ý tưởng từ lý thuyết “hang giun”. Theo các nhà Thiên văn học, có thể có những “đường ống” xuyên qua không-thời gian, dẫn tới những nơi xa thẳm trong vũ trụ. Nếu có 1 vật thể nào đi qua “hang giun”, nó có thể đến nơi trong nháy mắt. (NXB))Courtney không hiểu hết. Một lần nữa cô bé lại gần như chẳng hiểu nổi những chuyện đang xảy ra là gì. Mark trải mấy trang giấy, nhìn lướt qua, rồi ngửng nhìn Courtney, cười toe toét:-Thấy chưa? Mình đoán ngay chóc. Nhật ký của Bobby.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx