sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pendragon ( Tập 1: Con Buôn Tử Thần ) - Chương 13 - Phần 02

Figgis khúm núm chạy ra khỏi phòng như một con chó bị khiển trách. Chẳng biết tak là thứ gì, nhưng rõ ràng hắn không muốn Rellin biết là hắn định bán cho mình. Rellin uể oải nói:-Rất tiếc là cậu đã thấy phòng này. Tôi không muốn cậu tưởng chúng tôi vẫn còn nuôi hy vọng chiến đấu với Bedoowan. Những vũ khí này sắp được đem huỷ hết.Có điều gì đó không đúng. Rellin không muốn cho mình biết toàn bộ sự thật. Vì vậy mình phải thận trọng khi nói chuyện với ông ta, nên tốt hơn là không nhắc đến món hàng có tên là tak mà Figgis đang cố gạ mình mua. Mình chỉ bảo:-Tôi nghĩ ông sẽ làm những gì phải làm.Mình không thấy thích nơi này, nhất là từ khi có gì đó diễn ra mà mình không được rõ. Tốt nhất là đi khỏi đây. Lách qua Rellin, mình tiến ra cửa. Ông ta không nói với mình thêm lời nữa.Ra khỏi đó, ý nghĩ của mình trở lại ngay với vấn đề trước mắt. Cậu Press. Mình chạy về phòng, nơi có đồ của mình tại đó. Vừa bước vào, mình thấy Loor và Alder đang lục tung đồ đạc của mình. Họ đổ đầy trên mặt đất. Ở đây không còn gì là riêng tư nữa sao?Mình kêu lên:-Ê!Alder vội nhảy lùi. Loor vẫn tiếp tục bới lục, tỉnh bơ nói:-Tôi đang tìm vũ khí anh lấy về. Chẳng thấy gì hết.Cô ta vừa nói vừa lắc một cái bộ đàm màu vàng mà hai bạn gửi cho mình. Mình giằng lấy, bảo:-Tôi không có vũ khí. Thậm chí tôi chưa hề biết sử dụng vũ khí.Loor nói như vỗ vào mặt mình:-Thế thì đây toàn là những thứ vô dụng!-Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ.Mình đưa lại cho cô ta cái bộ đàm, rồi lấy cái thứ hai, bước tới cuối phòng, bấm nút, đưa bộ đàm lên miêng, nói: “Hù!”Cả Loor và Alder đều kinh ngạc nhảy dựng lên. Loor quăng cái bộ đàm đi như bị phỏng. Alder chộp lấy, rồi cũng vội ném đi. Ôi! Tuyệt chưa? Chính xác là những phản ứng mình mong đợi.Hai mắt Alder thao láo:-Phép thuật này là gì vậy?-Không phải phép thuật. Nên nhớ là lãnh địa của tôi tiến bộ hơn nơi này nhiều. Những thứ này rất bình thường tại đó. Không phải phép thuật, mà là khoa học.Mình cầm cái máy nghe đĩa lên, bấm nút “Play”. Điệu nhạc rock nổi lên cùng tiếng ghi-ta dồn dập làm Loor và Alder khiếp đảm. Hai người bịt tai lại và chạy tuốt về cuối phòng như những con thỏ sợ hãi. Khiếp chưa! Không muốn kéo dài sự thảm thương của họ, mình tắt vội máy. Alder và Loor mở to đôi mắt hốt hoảng trừng trừng nhìn mình. Mình cười cười hỏi:-Còn nghĩ chúng ta cần vũ khí nữa không?Rồi mình tưởng có thể ngất đi được. Loor nhìn mình - tin nổi không? – cô ta mỉm cười, nói:-Tôi thích… cái khoa học này.-Tôi cũng vậy.Alder nói theo. Phản ứng của họ cho mình niềm hy vọng là ý định của mình rất có thể thành công. Mánh khoé là phải sử dụng những vật này đúng cách, đúng thời điểm thật nhanh nhậy. Mình kiểm soát lại đồ đạt thấy hai bạn gửi cho mình đủ, chỉ thiếu cây đèn pin. Các bạn thật tuyệt vời. Tuy là mình có hơi ngạc nhiên khi thấy không thứ nào là đồ của mình. Mark, mình không có ý bảo cậu mua đồ mới hay gửi đồ của cậu cho mình. Nhưng nghĩ lại, mình thấy rất khó cho bạn vào nhà mình để lấy những thứ đó. Chắc chắn ông bà già mình sẽ hỏi và bạn khó mà trả lời cho êm chuyện được. Ngay khi có thể, mình sẽ trả tiền lại cho bạn. Ok?Mình đưa Loor bộ máy đàm và hướng dẫn cô ta cách sử dụng . Lỡ như tụi mình phải tách nhau ra, đó sẽ là vấn đề mang tính quyết định. Sau đó mình cất hết những gì còn lại vào ba-lô. Rồi Alder đưa cho mình và Loor mỗi đứa một bộ đồ Bedoowan mặc trong lâu đài. Quần và áo dài tay. Quần có những cái túi, thắt miệng bằng dây. Áo có những cái nút giống như khuy bằng gỗ. bộ quần áo có màu lục và lam nhạt. Nhưng điều làm mình khoái nhất là nó rất mềm mại, giống như vải cô-tông, mặc rất thoải mái. Giày da đi cũng thoải mái. nếu không biết rõ, mình sẽ tưởng người Bedoowan đi sắm đồ ở hiệu Gap cơ đấy. Nhưng điều này cũng làm cho mình chợt nghĩ, suốt đời người Milago toàn phải choàng lên người những tấm da thú cứng ngắc, hôi hám; trong khi tụi Bedoowan được mặc những bộ quần áo mềm mại, thoải mái như những bộ pajama.Loor không muốn mặc bộ đồ này. Cô ấy muốn Alder lấy cho mình và cô ấy mấy bộ giáp hiệp sĩ. Nhưng Alder giải thíchlà hiệp sĩ không được mặc giáp trong lâu đài. Nếu mặc giáo, bọn mình sẽ bị chú ý ngay. Mặc bộ quần áo anh ta vừa đưa là cách tốt nhất để trà trộn. Dù không thích, Loor cũng đâu thể đôi co với lô-gic, vậy là hai đứa mau chóng mặc vào bộ quần áo của Bedoowan.Alder còn một vật giá trị khác nữa - tấm bản đồ lâu đài. Dù chỉ được vẽ sơ sài trên một miếng da thuộc vàng ố, nhưng cũng là quá tốt. Tuy không đầy đủ, nhưng bản đồ có những khu vực chủ chốt mà bọn mình cần: nơi giam giữ cậu Press và trạm canh gác của hiệp sĩ. Tất cả dường như đã ổn, trừ một chi tiết nhỏ, nhưng lại là chi tiết quan trọng nhất. Mình hỏi:-Thế này là ổn rồi. Nhưng… chúng ta vào trong bằng cách nào?-Có một lối vào. Người Bedoowan không biết đường này, và rất ít người Milago biết. Anh tôi đã cho tôi biết một ngày trước khi anh chết.Thêm một tin mới nữa. Alder có một người anh quá cố. Mình muốn biết chuyện ra sao, nhưng giờ không phải lúc tán gẫu. mình bảo:-Chúng ta đi thôi.Mình khoác ba-lô theo hai người ra khỏi căn phòng nhỏ. Thay vì rẽ vào hầm chính, để leo thang mặt đất, Alder dẫn mình và Loor tới một cái xe đẩy, bảo:-Nhảy lên xe đi, dại gì đi bộ.Ba đứa đang ở dưới lòng đất. Loor và mình leo vào xe và Alder bắt đầu đẩy. Chúng mình tiến xuống một đường hầm khác ra khỏi hầm chính. Những thợ mỏ hầu như không quan tâm khi bọn mình vượt qua họ. Những người khốn khổ ấy như những xác chết biết đi.Alder mạnh ra phết, anh chàng đẩy Loor và mình đi khá thoải mái. Cũng may là đường hầm bằng phẳng, nên dù sao cũng không khó đi. Bọn mình đi một lúc lâu và tiến khá sâu xuống lòng hầm mỏ. Chốc sau, xung quanh tối thui, nhưng hình như không có khúc rẽ nào nên Alder cứ tiếp tục đẩy tới. Khi đường hầm sáng dần lên, mình nhìn thấy một đốm sáng xa xa phía trước. Mình chưa kịp hỏi đó cái gì, Alder đã lên tiếng:-Đường hầm này dẫn ra biển. Không còn xa nữa đâu. Người ta không thể vào đây từ bên ngoài, vì cửa hầm là một dốc cao, thẳng đứng. Đường này đưa không khí vào trong mỏ.A! Đúng vậy. Không khí trong lành. Chẳng không khí trong lành nào có thể tẩy hết được khí độc đang giết dần mòn những người thợ mỏ. Rồi mình chú ý đến một điều rất lạ. Trong tất cả những đường hầm, vách tường đều giống nhau, đều là đá lởm chởm được đục khoét bằng tay. Nhưng ở đây hoàn toàn khác hẳn. Dọc theo một bê vách hầm là những trụ đá tròn đường kính hơn cả thước, mình thấy giống như những cột to lớn của những phế tích cổ Hy Lạp. Alder nói:-Thợ mỏ tình cờ phát hiện ra những cột này từ nhiều năm trước. Chúng là nền móng của lâu đài Bedoowan.Oa! Vậy là bọn mình đang ở dưới lâu đài! Alder nói thêm:-Người Bedoowan không hề biết người Milago đã đàođường hầm dưới lâu đài chúng. Nếu biết chúng đã đóng hầm này và giết một số thợ mỏ để trừng phạt rồi.Chắc phải có tới hai mươi cây trụ và chúng cách nhau chừng mười mét. Mình thấy giữa hai cột trong số trụ đó có một đường hầm. Thật ra trông nó giống một cái hốc hơn, vì ngay trong đó là một cầu thang.Chắc cầu thang này đưa bọn mình lên lâu đài. Chà!Khi mình và Loor leo ra khỏi xe, Alder bảo:-Không ai biết vì sao lối vào bí mật này được tạo ra. Nò già hơn bất cứ người thợ mỏ nào đang còn sống hiện nay.Mình đứng dưới chân cầu thang nhìn lên, rồi lại quay nhìn Loor và Alder. Đã đến giờ hành động. Mình nói:-Phải đảm bảo chúng mình ăn ý với nhau. Kế hoạch của chúng ta là sẽ tới phòng giam cậu Press, càng lặng lẽ càng tốt. Nếu xảy ra đụng độ, chúng ta sẽ thua.Vừa nói mình vừa nhìn thẳng vào mắt Loor. Cô ta tránh ánh mắt mình. Mình biết cô ta đồng ý, nhưng kế hoạch này hoàn toàn không hợp ý cô ta. Mình hỏi:-Alder, anh biết lôi đưa chúng ta tới khu phòng giam chứ?-Tôi nghĩ vậy.-Nghĩ hay biết?Mình muốn mọi thứ thật chắc chắn. Câu trả lời của Alder có phần dứt khoát hơn:-Biết.-Tốt.Nghe mình nói vậy, Alder liền thêm vào:-Nhưng khó tránh khỏi bị phát hiện khi đi trở ra.Loor nói ngay:-Đến lúc đó chúng ta phải đánh thôi.-Ừ. Sao cũng được.Mình đáp và quay đâu trèo lên cầu thang. Trời đất! Cô ta vẫn khư khư giữ ý định choảng nhau với Bedoowan. Lên tới nửa thang, mình mới nhận ra đáng lẽ không nên là người leo lên đầu tiên. Mình đang nghĩ gì vậy trời? Làm sao biết được chuyện gì đang chờ mình ở trên kia. Nhưng đã quá muộn, đâu thể đổi chỗ cho nhau khi đang lơ lửng trên không như thế này. Mình đành tiếp tục leo và lên tới một thềm đà tối o mom. Mái trần cũng bằng đá và thấp lè tè đến nỗi mình không thể đứng thẳng người được. Khi Loor và Alder lên tới nơi, mình hỏi:-Giờ thì sao đây?Alder rất thông thạo đường đi. Anh bước mấy bước dọc bờ đá, rồi đưa hai tay lên. Mình thấy phía trên anh ta là một cái cửa gỗ. Một cửa sập. Alder đẩy cánh cửa lên một cách dễ dàng, rồi đánh đu, chui qua. Loor cũng nhẹ nhàng vượt qua. Nhưng tới phiên mình lại chẳng được dễ dàng như vậy. Không chỉ vì mình thấp hơn họ, mà còn vì mình có cái ba-lô trên lưng. Mình ngửa mặt lên, gọi:-Hê! Làm ơn giúp một tay đi!Cả Alder và Loor đều với tay xuống, kéo mình lên nhẹ tênh như kéo một đứa trẻ con. Lúc này tụi mình lại ở trong một gian phòng tối khác. Alder thì thầm:-Lối này dẫn tới kho nhà bếp.Thái độ anh ta làm mình đoán sắp đi qua nơi có tụi Bedoowan.Alder đưa tụi mình qua một phòng nhỏ, rồi anh ta rờ rẫm lên một bức tường. Mình không biết anh ta tìm kiếm gì, cho đến khi tay anh ta ngừng lại tại một khe nhỏ khắc trên mặt đá. Alder móc ngón tay vào khe, kéo nhẹ. Bức tường bỗng mở ra như một cánh cửa. Cả ba vội bước qua, rồi Alder vội đóng cánh cửa bí mật lại. Mình quay nhìn: vách tường không còn chút dấu vết nào của cánh cửa. Mặt tường phẳng lì như làm bằng thạch cao. Thật kỳ lạ! Cho đến lúc đó, tất cả những gì mình thấy tại Denduron đều thô nhám, lởm chởm. Bức tường này lại có vẻ rất… hiện đại!Mình nhìn quanh. Thì ra đây là một buồng kho. Những túi giỏ căng phồng đồ ăn. Nồi xoong bằng đất chất chồng. Một lô mùi vị mới xộc vào mũi mình. Vì mới mấy tiếng đồng hồ trước mình toàn phải ngửi mùi nồng nặc trong mỏ. Nhưng lúc này là mùi đồ ăn đang nấu nướng thơm lừng. Chẳng hiểu đó là món gì làm nước bọt ứa đầy trong miệng mình. Sao mà giống mùi ở nhà mình trong ngày lễ Tạ Ơn đến thế. Bụng mình sôi ùng ục. Và mình vui mừng nói rằng: Loor cũng vậy.Trên bức tường cuối phòng cũng có một cửa gỗ. Alder lặng lẽ tiến lại, mở cửa nhẹ nhàng. Ngay lập tức, tiếng nồi xoong chạm nhau, tiếng lèo xèo xào nấu tràn ngập trong phòng như nhà bếp của một quán ăn đông khách. Bụng mình càng sôi bạo. Mình muốn vọt ngay ra khỏi đây, vì tiếng động và mùi thơm này như tra tấn mình vậy. Alder ngoắc tay bảo hai đứa lại gần. Mình và Loor đến bên anh ta, liếc vào trong. Những gì trong thấy làm mình hoàn toàn bị sốc.Đây là một nhà bếp đang tất bật làm việc. Nhiều người vội vàng qua lại với những khay gà tây quay mập ú, vàng ươm. Bên một bàn gỗ lớn, những người khác đang lặt rau, gọt khoai tây, trong khi các đầu bếp đang ngoáy những nồi súp sôi sung sục trên bếp lò, nghi ngút bốc mùi thơm. Nhưng đó không phải là những gì làm mình kinh ngạc là: nhà bếp này quá xịn. Các bạn tin không, nếu so sánh với tiêu chuẩn của chúng ta thì nhà bếp này trông vẫn còn hơi cổ lỗ, những không thể so sánh được với những gì mình đã thấy từ khi tới Denduron. Nồi xoong được gò đập bằng thép đen; bếp lò bằng đá. Đầu bếp lật trở gà lôi, thịt nướng bằng những thanh gỗ dài. Dụng cụ nhà bếp không hoàn toàn giống như hàng trong siêu thị, chúng rất thô sơ đơn giản, nhưng đi trước những người Milago đang có cả mấy trăm năm.Mình thấy một thiết bị giống như một phương tiện chuyển hàng tự động. Nhân viên nhà bếp đặt những khay đồ ăn sang trọng, nghi ngút khói vào một lỗ hổng trong tường, rồi kéo dây, cái thang máy nhỏ đó sẽ đưa đồ ăn lên lâu đài. Thậm chí ở đây còn có cả nước máy. Mình thấy những chậu sắt với bơm tay, cung cấp nước sạch. Thật không thể nào tin nổi. Bedoowan có nước máy, trong khi Milago chỉ có những lỗ cống phát khiếp trong những căn lều thô sơ.Đến lúc đó mình mới chú ý những nhân viên nhà bếp. Dù tất bật với công việc, nhưng trông họ khác hẳn với những người mình đã thấy tại Denduron. Họ nhỏ nhắn, thanh mảnh như những con búp bê hoàn hảo. Tay, chân, thậm chí chiều cao của họ đều nhỏ nhắn. Mắt họ cũng khác thường. Mắt họ xếch xuống, gây cảm giác họ giống như kiểu người châu Á. Họ mặc quần áo như tụi mình đang mặc, nhưng màu trắng. Nhưng nổi bật nhất là làn da của họ. Trắng nõn. Không phải màu trắng nhợt như người Milago đâu. Trắng nõn và không một vết nhăn. Trên một phương diện khác lạ, có thể bảo là họ đẹp. Chỉ có điều trông họ như những con búp bê bằng sứ.Chắc Alder hiểu sự thắc mắc của mình, nên anh ta thì thào cắt nghĩa:-Những kẻ phục vụ trong lâu đài không phải là người Bedoowan. Họ được đưa từ bên kia đại dương tới đây. Đó là người Nova.-Sao Bedoowann không dùng người Milago. Họ làm tất cả những công việc cho chúng mà?-Vì chúng không muốn người Milago nhìn thấy chúng sống phè phởn như thế nào. Chúng sợ điều đó sẽ gây ra xáo động.Alder đáp với một chút chua cay. Hừ! Động tĩnh gì. Nói thế là còn nhẹ. Mình mà là người Milago và thấy cảnh này sẽ tức đến vãi tè luôn. Ui cha, mình đang mắc tè thật. Và đói nữa chứ. Mấy con gà lôi quay kia thơm quá.- Trông kìa.Loor chỉ tay qua nhà bếp. Đứng ngay cửa ra vào là một gã chắc chắn không phải người Nova. Hắn to lớn tới che kín cả lối vào. Hắn mặc kiểu quần áo giống như quần áo của bọn mình, đứng chống nạnh, quan sát khắp bếp. Lủng lẳng cây dùi cui đáng ghét đeo bên thắt lưng da. Mình cảm thấy Alder đang bị căng thẳng. Anh ta thì thầm:- Hắn là một hiệp sĩ Bedoowan. Mình không yên tâm, vì tụi hiệp sĩ không bao giờ vào nhà bếp. Chắc chắn hắn đang tìm kiếm gì đó.Mình lo lắng hỏi:- Anh nghĩ chúng biết tụi mình có mặt tại đây sao?- Tôi không biết. Nhưng nếu chúng ta bị bắt, mọi chuyện sẽ hỏng hết.Tên hiệp sĩ bước vào bếp, chậm rãi rảo quanh quan sát mọi thứ. Những người Nova thản nhiên làm việc, không chú ý tới hắn và hắn cũng như không cần biết đến sự hiện diện của họ. Mắt hắn lướt khắp phòng, không bỏ sót chi tiết nào. Tụi mình bị kẹt rồi. Chỉ vài giây nữa chắc chắn gã kia sẽ vào phòng nhỏ này và phát hiện ra tụi mình.Alder bồn chồn:- Chúng ta phải trở lại hầm mỏ, chờ hắn bỏ đi hãy quay lại đây.Loor độp ngay:- Không có nhiều thời gian đâu. Nếu hắn bước qua cửa này, chúng ta sẽ áp đảo, quăng hắn xuống hầm mỏ.Ý kiến đó cũng chẳng hay ho chút nào. Bọn mình, hoặc ít ra là mình, không định giết gã hiệp sĩ. Vì chắc chắn khi tỉnh lại, hắn sẽ tìm cách báo động. Lại còn những người Nova nữa chứ, ai biết họ sẽ phản ứng sao khi thấy gã hiệp sĩ vào nhà kho và biến mất luôn? Không được. Hạ thằng cha này không phải là giải pháp hay. Mình vội cởi ba-lô, lục tìm giải pháp tốt hơn. Loor hỏi:- Làm gì vậy?- Tôi có một sáng kiến, nếu không thành công, chúng ta sẽ làm theo cách của cô.Mình tìm được thứ mình muốn, rồi chạy vội lại cửa. Thời gian rất cấp bách. Gã hiệp sĩ chỉ còn cách chừng mấy mét. Hắn nhìn vào nồi súp to đùng, nhúng ngón tay vào nồi để nếm. Đồ ở dơ. Đúng lúc đó mình hành động.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx