sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pendragon ( Tập 1: Con Buôn Tử Thần ) - Chương 17

Mình không thể tin nổi là mình còn sống. Ít ra mình nghĩ là mình vẫn sống. Từng bắp thịt, lóng xương, cọng tóc đều nhức nhối kinh khủng, chứng tỏ mình còn sống. Khi viết những trang nhật kí cuối cùng này cho hai bạn, mình vẫn còn một việc quan trọng phải làm, trước khi có thể trở về nhà. Nhưng ngay lúc này mình không muốn cử động chút nào cả, thậm chí cố đẩy cây bút trên mặt giấy cũng làm mình đau nhói. Mình cố gắng viết xong rồi nghỉ ngơi để lấy tinh thần cho nỗ lực sau cùng.Nhớ lại những sự kiện xảy ra trong mấy ngày qua cũng đau đớn như cái đau thể xác, nhưng mình cũng phải cố nhớ mà viết. Vì khi viết hết những điều đó lên mặt giấy, mình mới có thể quên đi tất cả.Báo trước để hai bạn biết, một số điều mình sắp viết, mình đã không trực tiếp chứng kiến. Có quá nhiều chuyện không thể tin nổi trong mấy ngày qua, và mình không thể có mặt mọi nơi để chứng kiến tất cả. Nhưng mình sẽ cố hết sức tái tạo lại chính xác hết mức những sự kiện đó dựa trên lời kể của những người khác. Mình tin chắc tất cả những gì họ nói đều là sự thật. Vậy hãy ngồi xuống, hít một hơi, bình tĩnh. Vì đây sẽ là một cuộc phiêu lưu rất hung bạo đấy.Mình chấm dứt nhật kí lần trước ngay sau khi giải cứu cậu Press, rồi bị nhóm thợ mỏ Milago, những người chúng mình vẫn tưởng là bạn, bắt lại. Rellin, thủ lãnh của họ, cho chúng mình thấy khối bom bằng tak khổng lồ mà họ dự định sẽ dùng để làm cho người Bendoowan tan thành mây khói. Hai bạn phải hiểu người Milago không phải là kẻ thù của bọn mình, nhưng họ sợ bị ngăn cản sử dụng thứ vũ khí dơ bẩn đó. Họ có lý. Vì nếu có thể, tụi mình sẽ ngăn chặn họ sử dụng vũ khí nếu có thể, tụi mình sẽ ngăn chặn họ sử dụng vũ khí khủng khiếp này ngay. Vì vậy tụi mình ở vào một vị thế rất kỳ cục: trở thành những kẻ thù thân thiện của họ.Họ đưa tụi mình tới căn lều bệnh xá mà mình đã ở mấy lần, khóa cửa nhốt chúng mình lại và cử hai người canh gác. Họ hứa ngay khi cuộc chiến chấm dứt, tụi mình sẽ được tự do. Tuyệt vời! Nếu họ cho nổ quả bom mắc dịch đó, tụi mình sẽ …tự do tiêu luôn! Vậy là cả bốn người – mình, cậu Press, Loor, Alder – lại trở thành tù nhân lần nữa.Ngay khi bước vào lều, cậu Press nhìn quanh rồi nói:-Osa không có đây. Chắc bà đang trốn đâu đó rồi.Chà! Bọn mình chưa có dịp kể cho cậu Press nghe chuyện gì đã xảy ra với bà Osa. Mình cũng nhận thấy thi hài của bà không còn đó nữa. Cậu Press hỏi:-Chuyện gì đã xảy ra?Loor nhìn mình nói:-Mẹ cháu bị mấy hiệp sĩ Bedoowan giết khi bảo vệ cho cậu ta.Hay thật. Cứ như mình chưa đủ cắn rứt, nên cô ta phải nhắc nhở vì mình mà bà Osa đã chết. Tuy nhiên mình không trách, Loor giận mình là phải, vì bà Osa là mẹ cô. Nhưng ước gì cô ta đừng trút hết trách nhiệm lên đầu mình, lỗi một phần cũng do đám hiệp sĩ và thằng cha Maloss nữa chứ.Ba đứa mình đều nhìn cậu Press, chờ phản ứng của ông. Nhưng thật lạ, thay vì tỏ ra thương tiếc, ông chỉ gật đầu, như thế thông tin về cái chết của bà Osa chỉ đơn giản như một chuyện đã rồi.Chắc cậu Press thấy ba đứa mình rất buồn vì cái chết của bà, nên cậu đặt tay lên vai Loor, nói:-Đừng buồn. Chuyện phải thế thôi.Giống hệt như những lời bà Osa nói trước khi chết. Đó là một câu châm ngôn của Lữ khách sao? Nếu vậy thì đó là một câu châm ngôn tệ hại. Nó chẳng làm mình thấy khá hơn, và mình không tin nó có thể giúp cho Loor khuây khỏa.Cậu Press ra lệnh:-Tất cả nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ là một ngày rất gay go đấy.Đúng vậy. Tất cả đều cần nghỉ. Bọn mình chia nhau ra bốn góc lều. Khi mình viết những trang nhật kí đã gửi cho hai bạn, thì Loor và Alder cũng đang viết. Tụi mình đều phải ghi chép những kinh nghiệm của Lữ khách, tuy nhiên mình biết chắc ý kiến của mỗi đứa đều khác nhau. Cậu Press không viết. Ông nằm nhắm mắt trên băng ghế gỗ. Mình tự nhủ, khi làm tù nhân trong lâu đài Bendoowan chắc ông không ngủ được bao nhiêu.Mình cảm thấy không khí trong lều có vẻ căng thẳng. Có thể do tưởng tượng, nhưng mình có cảm giác mọi người đang trách cứ mình. Mỗi khi mình nhìn lên, Alder và Loor lại vôi quay qua hướng khác. Thú thật, mình không trách họ đâu. Nhớ lại những sự kiện của mấy ngày qua, mình thật sự khổ tâm nhận ra vì mình mà tình hình Denduron tệ hại hơn nhiều. Nếu cậu Press không đưa mình tới đây, có thể ông đã không bị tụi Bendoowan bắt. Và nếu không bị bắt, ông đâu cần ai cứu, còn mình đâu phải viết thư cho hai bạn, nhờ gửi tới đây những thứ đó.Nếu mình không nhận được những thứ đó, thì người Milago làm gì có phương tiện để kích nổ một quả bom khổng lồ. Và…nếu mình không tới đây, bà Osa sẽ vẫn sống và…nếu, nếu, nếu. Khi người ta nhớ lại và nói “nếu”, có nghĩa là người ta đang có vấn đề. Không thể “nêu”! Điều duy nhất đáng kể là những gì đã thật sự xảy ra, và sự thật là những gì mình đụng tới đều…rối tung lên. Thậm chí khi mình tưởng đã làm điều tốt, nó lại trở thành… xấu.Rồi như thể xát muối thêm vào vết thương của mọi người, tiếng chuông báo thức của đồng hồ mình “ bip bip” ngậu xị lên. Alder và Loor nhìn thẳng mình. Họ không biết cái gì đang kêu. Cậu Press hé một mắt lừ lừ nhìn mình. Không nói một lời, mình chạy ra góc lều, lột đồng hồ ném vào hố xí. Dám cá là sẽ chẳng có ai xuống đó mò nó lên. Rút dao bấm từ túi ra, mình quăng luôn xuống đống phân. Nhìn lại, mình thấy Loor và Alder vẫn không rời mắt khỏi mình. Không chịu nổi nữa, mình hét toáng lên:-Nhìn gì? Tôi gây rối vậy đó. Ừa, tôi lấy những thứ đó từ nhà, vì tôi thấy chỉ có cách đó mới cứu được cậu Press. Và nó hiệu quả đó thay! Chúng ta đã cứu được cậu, đúng không?Họ chẳng nói năng gì, cứ trừng trừng nhìn làm mình phát điên lên:-Hai người đâu có cản tôi. Alder… Loor… hai người cũng sử dụng mấy thứ đó màLoor lên tiếng:-Nhưng bọn tôi không biết chuyện đó là sai lầm. Còn anh biết.Mình cứng họng, nhưng đang hăng máu, mình tiếp tục hét:-Tôi không yêu cầu để được đến đây, các người biết rõ mà. Tôi đâu được lựa chọn gi. Tôi không phải là một chiến binh như Loor hay bà Osa, không là hiệp sĩ như Alder. Tôi không là…là…Thật tình cháu không biết cậu là gì nữa, nhưng cháu không giống như cậu, cậu Press. Đáng lẽ cậu đừng bao giờ nên đưa cháu tới đây.Mình đang sung, đang sẵn lòng tranh cãi. Chỉ mong họ bảo mình là kẻ thua cuộc. Mình sẽ đồng ý ngay. Chưa bao giờ mình đòi hỏi là gì khác hơn là một thằng nhóc ngoại ô, học sinh trung học cơ sở. Đúng vậy. Mình chẳng bao giờ là nhà cách mạng, nhà tranh đấu hay bất cứ nhà gì khác mà họ chờ mong ở mình. Trách mình không sống theo đúng kỳ vọng của họ là bất công.Nhưng không ai lên tiếng chê trách gì. Trái lại, cậu Press ngồi dậy, nhẹ nhàng nói:-Các cháu lại cả đây. Ngồi xuống.Ba đứa mình lúng túng nhìn nhau, rồi tiến lại bên ông. Cậu Press nói với một thái độ trầm tĩnh làm tan đi không khí căng thẳng trong lều. Mình nhớ lại khả năng làm mọi người cảm thấy yên tâm của bà Osa.-Ta biết, các cháu mới chỉ biết mình là Lữ khách gần đây thôi. Điều đó làm các cháu gặp nhiều khó khăn, bối rối…Alder bảo:-Không hiểu sao chuyện này lại xảy ra với cháu. Vì sao chúng cháu lại phải là Lữ khách?Loor cũng nói:-Cháu có được kén chọn gì đâu. Thật bất công.Lúc đó mình mới nhận ra, mình không phải là kẻ duy nhất đang hoảng loạn. Cả Alder và Loor cũng mới chỉ biết họ là Lữ khách gần đây thôi. Chỉ khác một điều là họ đã được trang bi tốt hơn mình để thi hành công tác. Sự huấn luyện gần gũi nhất đối với loại công việc này của mình là lớp Karate sáng thứ bảy hồi mình mới mười tuổi. Thường thường kết thúc những buổi học võ đó, mình vừa chạy về nhà vừa khóc với cái mũi đỏ lòm. Chắc chắn đó không phải là lò luyện các chiến binh ưu tú. Vì vậy đương nhiên mình không thể chung danh sách trong đội tuyển cùng Loor và Alder được.Cậu Press mỉm cười nói:-Muốn biết tại sao các cháu là Lữ khách thì hãy nhìn lại tất cả những gì các cháu đã làm. Cách thức ba cháu cứu ta ra khỏi lâu đài Bendoowan là một điều rất đáng kinh ngạc. Các cháu đã tự chứng tỏ là những người dũng cảm, thông minh và năng động. Nhưng điều quan trọng hơn, các cháu đã sẵn sàng liều mạng vì lẽ phải. Người bình thường sẽ không làm vậy. Muốn biết vì sao các cháu là Lữ khách ư? Hãy nhìn lại chính bản thân mình.Loor nói:-Nhưng những khả năng đó là gì? Chúng cháu hiểu được những ngôn ngữ mà lẽ ra chúng cháu không biết.Cậu Press đáp:-Tất nhiên các cháu còn phải học hỏi nhiều hơn, từng trải nhiều hơn. Với thời gian mọi chuyện sẽ sáng tỏ dần. Các cháu phải tự tìm hiểu.Mình nóng nẩy nói:-Thôi mà, cậu phải cho chúng cháu biết nhiều hơn thế chứ. Chẳng hạn như có nhiều Lữ khách khác nữa không?-Có. Mỗi lãnh địa đều có một Lữ khách. Khi các cháu tới một lãnh địa mới, hãy luôn tìm Lữ khách. Vì họ am hiểu phong tục, lịch sử của quê hương họ và có thể giúp đỡ các cháu.Loor hỏi:-Như Alder?-Đúng vậy.Mình hỏi tiếp:-Còn Saint Dane… Mallos, hắn cũng là Lữ khách sao?-Phải.Cậu Press lạnh lùng đáp. Mặt cậu đanh lại. Rồi cậu bảo:-Đây là điều các cháu cần biết. Lãnh địa nào cũng có những sự xung đột. Luôn luôn có những mối bất hòa, tranh chấp, chiến tranh. Đó là chuyện đương nhiên xảy ra trong quá khứ và tương lai. Nhưng cho dù sự xung đột của một lãnh địa là như thế nào, thì kẻ thù thật sự chính là Saint Dane. Như tại Denduron này, mối đe dọa thật sự là Saint Dane, chứ không là người Bendoowan, nữ hoàng Kagan, hay loài quig. Hắn chính là kẻ ta phải nhăn chặn.Mình hỏi:-Hắn làm gì? Vì sao hắn có thể quá nguy hiểm như vậy được?Mình cảm thấy bọn mình đang bước vào hồi gây cấn, vì nét mặt cậu Press trở nên bí hiểm:-Nó nguy hiểm, vì người ta không biết nó đến lúc nào. Nó thay hình đổi dạng. Tại Denduron, nó là Mallos quân sư của nữ hoàng. Bobby, cháu đã thấy nó ở Trái Đất Thứ Hai rồi, lúc đó nó đội lốt một tay cảnh sát. Ta không biết thể xác nó biến dạng thật sự hay nó có cách điều khiển tâm trí người khác, làm người ta nhìn nó khác đi, nhưng điểm mấu chốt là không phải lúc nào ta cũng thấy được sự xuất hiện của nó. Hãy nhớ kỹ, Saint Dane là một con quỉ.Cậu Press rảo bước nhanh hơn. Bọn mình chăm chú lắng nghe khi ông nói tiếp:-Nhưng tội ác của nó rất kín đáo. Nó không giết người, không gây lũ lụt, không tạo hỏa hoạn. Phương pháp của nó lén lút, âm thầm hơn rất nhiều. Tới một lãnh địa, nó tự tiến thân vào một địa vị có thể gây ảnh hưởng lên các sự kiện tại nơi đó. Nó khôn ngoan và có tài thuyết phục. Nó xuất hiện như một người bạn ân cần trong khi luôn tìm cách đẩy người ta vào thảm họa.-Như đối với người Bendoowan?-Chính xác. Milago và Bendoowan bất hòa từ nhiều thế kỷ thật, nhưng chính Saint Dane mới là kẻ đẩy cả hai đến bên bờ vực thẳm. Trước khi nó đến đây, đời sống cùa người Milago cũng khó khăn, nhưng không đến nỗi quá khốn khổ như hiện nay. Saint Dane đã làm mọi cách để lấy lòng tin của nữ hoàng Kagan.-Vậy bà ta không thực sự là người gây thảm họa?-Không. Bề ngoài, có vẻ như người Bendoowan bóc lột người Milago, nhưng đó chính là do Saint Dane thúc đẩy. Chính nó đã khơi mào những đòi hỏi vô lý về vụ minh thạch, lễ Chuyển giao và những buổi quig tàn sát người trong đấu trường. Người Milago tưởng tất cả chuyện này đều do ý muốn của người Bendoowan. Nhưng thật sự là do Saint Dane, hay Mallos như hắn tự xưng ở đây. Nó rót vào tai Kagan những lời sàm tấu, và bà ta biến những đề nghị của nó thành luật lệ.Alder hỏi:-Nhưng vì sao hắn làm vậy?-Để đẩy lãnh địa đến chỗ hỗn loạn. Saint Dane không tha thiết gì với Bendoowan hay Milago. Nó chỉ dùng Bendoowan đẩy Milago vào đường tuyệt vọng đến mức phải vùng lên chống lại. Nó muốn thấy chiến tranh. Không chỉ chiến tranh bình thường. Bây giờ ta đã thấy. Nó muốn người Milago sử dụng tak.Mình hỏi:-Hắn muốn người Milago cho nổ tung xác mọi người lên?-Không hẳn thế. Đúng là sử dụng chất nổ đó sẽ gây đổ nát khủng khiếp, nhưng mục đích của Saint Dane là gây ảnh hưởng lâu dài. Đáng lẽ cậu phải thấy chuyện đó sớm hơn, nhưng vì cậu không biết gì về tak.-Có thể chính Saint Dane đã đem tak tới Denduron?-Cậu không chắc. Cậu đoán đó là một chất thiên nhiên tại Denduron và bằng cách nào đó Figgis tình cờ phát hiện…và Saint Dane lợi dụng việc đó. Bây giờ tak là biểu hiện sức mạnh của Milago. Bị đàn áp quá lâu, họ nắm lấy bất cứ thứ gì có thể giúp họ tự nổi dậy. Nhưng một khi họ đã sử dụng tak để chống lại được Bendoowan, sự thể sẽ còn đi tới đâu nữa? Có thể họ sẽ tạo ra những vũ khí làm họ trở thành bộ lạc mạnh nhất Denduron. Tại đây có hàng ngàn bộ lạc. Không bộ lạc nào có vũ khí như vậy. Đặt sức mạnh của tak vào tay một bộ lạc tức là làm đảo lộn sự cân bằng. Bây giờ có thể Milago là những người hiền lành, nhưng họ đã phải đè nén căm hờn suốt nhiều năm. Trao cho họ sức mạnh khủng khiếp của tak, họ có thể tàn phá Denduron. Sự hỗn loạn đó là điều mà Saint Dane mong muốn.Loor đã nói với mình về nhiệm vụ của các Lữ khách, nhưng bây giờ nghe cậu Press, mình hiểu rõ ràng hơn. Nếu chiến tranh xảy ra và người Milago sử dụng tak, sẽ là một thảm họa. Đây thật sự là một đai họa lớn, không chỉ đơn giản là cuộc chiến giữa hai bộ lạc. Nhưng còn một thắc mắc mình cần hỏi cậu Press:-Halla là gì?Ông ngạc nhiên nhìn mình:-Cháu nghe tên này từ đâu?-Từ Saint Dane. Trước khi đưa tụi cháu ra đấu trường, hắn bảo Halla sắp sụp đổ và chúng ta cũng sẽ suy tàn theo. Halla là gì?-Halla là tất cả. Là mọi lãnh địa, mọi con người, mọi sinh vật, là tất cả thời gian hằng có. Halla là trật tự tách biệt khỏi sự hỗn loạn. Nếu halla sụp đổ, tất cả sẽ không còn gì, chỉ còn tăm tối.Ui cha! Lại thêm một khái niệm làm đầu óc mình rối mù lên. Tất cả tụi mình im lặng, chìm trong suy nghĩ. Có thể như vậy không? Có thể cuộc chiến giữa Milago và Bendoowan không chỉ ảnh hưởng tới tương lai của Denduron, mà còn ảnh hưởng tới tương lai của tất cả các lãnh địa khác? Nếu mọi chuyện tại đây trở nên xấu đi, liệu có ảnh hưởng tới quê nhà chúng mình không? Chưa bao giờ mình nghe đến một sự tàn phá khốc liệt đến thế.Ba đưa mình chưa kịp hỏi thêm câu nào, cánh cửa gỗ bật mở và một người Milago xông vào nói:-Rellin muốn gặp…Cậu Press đứng dậy, nhưng người kia phẩy tay:-Không phải ông. Pendragon cơ.-Rellin muốn gặp tôi? Để làm gì?Cậu Press bảo:-Đi đi, Bobby. Nghe kỹ những gì ông ta nói. Cháu biết là rất quan trọng đấy.Phải, quan trọng. Quan trọng đến nỗi có ai đi thay thì tốt quá. Mình đứng dậy, nhưng trước khi đi, mình nhìn cậu press, nói:-Cháu xin lỗi vì đã gây thêm rắc rối.Cậu press mỉm cười:-Không sao, Bobby. Chuyện đã xảy ra rồi.Cậu làm mình thấy nhẹ lòng. Thật ra rắc rối vẫn còn đó là lỗi tại mình, nhưng ít ra mình không cảm thấy quá bứt rứt vì những gì đã làm. Tuy nhiên mình có thể hứa chắc: sẽ không tái phạm nữa. Có lẽ đó là những gì cậu Press muốn nói khi bảo rằng ba đứa mình phải học hỏi bằng chính kinh nghiệm bản thân để trở thành một Lữ khách. Người ta chẳng học hỏi được gì nếu điều đó không phải là hiện thực. Và quả bom sắp nổ banh tất cả tụi mình thành tro bụi là…rất thật.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx