sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pendragon ( Tập 1: Con Buôn Tử Thần ) - Chương 20 - Phần 01

Nhiều chuyện mình sắp viết sau đây là những gì mình được nghe kể lại sau trận đánh. Như mình đã viết cho hai bạn lần trước, mình tin đó đều là sự thật, vì vậy mình không hề ngần ngại đưa vào nhật ký này. Mình sẽ cố thuật lại theo trình tự những chuyện đã xảy ra.Khi Alder tách khỏi chúng mình để đi báo cho dân làng Milago biết về quả bom, chẳng ai thèm nghe anh ta. Alder chạy khắp làng, gào lên: “Mọi người hãy xuống hầm mỏ ngay. Cố bảo toàn tính mạng”. Nhưng mình nghĩ dân làng chẳng ai biết tak là gì, mặc kệ cho quả bom khổng lồ nổ cho banh xác hết tụi Bedoowan. Vì vậy họ đóng sập cửa, không thèm nghe trong khi Alder cứ chạy đến từng nhà kêu gọi như một gã khùng. Mình không trách họ. Nếu một gã nào chạy lung tung run rẩy gào lên là trời sắp sập, chắc mình cũng chẳng thèm nghe. Alder mau chóng nhận ra rằng cố gắng cứu họ là điều vô ích. Hy vọng cuối cùng của anh là tìm một nhóm chịu lắng nghe: đó chính là những thợ mỏ sẵn sàng lâm trận. Họ biết về tak và biết kế hoạch điên rồ của Rellin. Vì vậy, Alder chạy ra bãi tập, nơi Rellin và những thợ mỏ bắt tụi mình hôm qua.Một quang cảnh đáng sợ hiện ra. Tất cả thợ mỏ Milago đã tụ tập tại đây. Hàng mấy trăm người. Không thể ngờ thợ mỏ trong làng đông đến thế, vì đa số họ thường ở dưới hầm. Nhưng hôm nay, tất cả đều lên mặt đất và sẵn sàng gây chấn động. Theo lời Alder, họ đã chuyển hết vũ khí bí mật dưới hầm mỏ lên. Người nào cũng được trang bị bằng cung tên hay giáo mác. Nhưng quan trọng hơn, nhiều thợ mỏ trang bị một thứ vũ khí giết người nguy hiểm hơn nhiều. Quanh thắt lưng họ là những túi da chứa đầy viên nổ tak.Alder đã kể với mình rằng: Chạy vào đám đông tìm người chỉ huy, nhìn vào mắt những người thợ mỏ đầy cứng rắn, anh ta thấy lạnh cả người. Dù sắp bước vào trận đánh có thể phải trả giá bằng mạng sống, họ không hề tỏ ra sợ hãi. Mình đoán, một đời nô lệ cũng sẽ làm ai trở nên như vậy. Họ muốn thấy máu. Máu của Bedoowan. Họ không phải là những chiến binh được huấn luyện thực thụ, nhưng bù vào sự thiếu sót kỹ năng chiến đấu đó là lòng ngùn ngụt căm hờn Bedoowan. Hơn nữa, họ tin tưởng khi Rellin cho nổ bom, hầu hết hiệp sĩ Bedoowan sẽ chết ngay lập tức. Những viên tak quí giá của họ sẽ dễ dàng hạ nốt mấy tay hiệp sĩ còn sống sót. Trận đánh sẽ kết thúc mau lẹ, gọn gàng.Nhưng họ hoàn toàn sai lầm.Sau cùng Alder cũng tìm được người chỉ huy. Đó là người thợ mỏ đang đứng ra lệnh trước đám đông. Alder chạy lại nói như hụt hơi:-Quả bom… quả bom tak… nguy hiểm hơn các ông tưởng nhiều. Nếu Rellin thành công, quả bom đó sẽ giết tất cả chúng ta. Hãy bảo tất cả xuống hầm mỏ để…Chính ngay lúc đó cậu Press đã ném quả bom nhỏ vào con quig và làm xác con quái thành món thịt bằm. Tất cả thợ mỏ nhìn về phía lâu đài Bedoowan, trong khi tiếng nổ như sấm gầm vang vọng qua đồi núi. Tiếng vọng vừa tắt, người chỉ huy thét lên:-Bedoowan phải chếtTiếng hoan hô rầm rầm vang lên và những người thợ mỏ chạy về hướng lâu đài. Alder phải nhảy sang một bên vị sợ bị đám đông cuồng nhiệt giẫm đạp. Họ cuồn cuộn kéo nhau đi tìm số phận đẹp hơn, đâu ngờ mình đang đâm đầu thẳng vào lực lượng hùng mạnh của người Bedoowan.Đấu trường gần như trống rỗng. Thậm chí nữ hoàng Kagan cũng rời khán đài để tới xem buổi trình diễn. Bốn người Nova đã khiêng cái ngai, đưa mụ qua những bậc thang, ra khỏi đấu trường. Những gã xanh xao đó hẳn phải khỏe mạnh hơn vẻ ngoài của họ. Vì cái ngai cộng thêm bà hoàng béo ị, chắc phải nặng cả tấn chứ ít sao. Ba người thợ mỏ đã tới đây cùng Rellin và xe tak cũng chạy đi chiến đấu cùng đồng đội của họ. Trong đấu trường rộng mênh mông chỉ còn cậu Press, Loor, Rellin, mình và một con quig chết. Đúng ra là hai con, nhưng con thứ hai đã thành thịt bằm vương vãi khắp sân.Rellin cố gắng đứng dậy. Cậu Press đỡ ông ta lên. Hai người này đâu phải là kẻ thù của nhau. Họ cùng mong muốn một điều. Sự bất đồng duy nhất của hai người là cách thức để đạt được điều đó. Cậu Press nói:-Người của ông không được sửa soạn để đụng độ với những tay hiệp sĩ kia. Tak có thể kéo dài cuộc chiến, nhưng rồi Bedoowan sẽ nghiền nát họ.-Có thể. Nhưng thà chết trong chiến đấu còn hơn sống làm nô lệ.Đó là những lời đầy dũng khí. Mình đã chứng kiến đời sống khốn khổ của những người Milago. Nếu phải chết, ít ra lúc này họ sẽ chết một cách xứng đáng. Một chọn lựa khủng khiếp, nhưng có lẽ là một chọn lựa đúng đắn.Rellin nói với cậu Press:-Cho phép tôi tham gia với những người anh em của mình chứ?Cậu Press cầm lên cây giáođã dùng để ngăn cản Rellin kích nổ quả bom, ngắm nghía rồi trao cho người đội trưởng:-Chúc ông may mắn.Rellin nhận cây giáo, nhẹ cúi đầu cám ơn, rồi chạy đi sát cánh cùng những người anh em bất hạnh của ông. Nhìn ông băng băng qua sân cỏ, vượt lên những bậc thang để tiến ra mặt trận sắp bắt đầu, mình tự hỏi liệu có gặp lại ông sống sót không? Cậu Press nhặt lên một cây giáo khác. Mình hỏi:-Cậu định làm gì?-Trở lại làng. Bedoowan sắp bị tổn thương, một điều chưa bao giờ xảy ra với họ trước đây. Cậu e họ sẽ trút giận lên dân làng.Loor hỏi:-Nhưng ông sẽ ngăn cản chúng bằng cách nào?-Không thể ngăn cản được. Nhưng ta sẽ giúp Alder đưa họ xuống hầm mỏ. Đám hiệp sĩ sẽ không xuống đó. Như vậy chúng sẽ có thời gian để nguôi giận-Cháu đi với cậu.Cậu Press ra lệnh, chỉ tay về chiếc xe chứa đầy tak:-Không. Cháu ở lại với Loor. Tính xem có thể làm gì với quả bom đó.Mình hỏi:-Là sao ạ?Cậu Press đã chạy đi khỏi, nhưng vẫn quay lại hét lên với Loor và mình:-Cậu không biết. Hủy chúng đi. Quăng xuống biển, miễn sao đừng để lọt vào tay Bedoowan.Mình nhìn theo khi cậu Press chạy lên bậc thềm khán đài. Sau một cái vẫy chào, cậu biến mất sau vành khán đài. Mình nhìn cái xe đầy tak rồi nhìn Loor:-Ổng điên à? Nặng thấy mồ tổ, làm sao khiêng qua những bậc thềm để quăng xuống biển.Loor cầm mấy cục minh thạch ném sang một bên, cứ như chúng là… đá trải đường vậy. Cô tỉnh bơ nói:-Sẽ không khiêng được nếu không làm cho nhẹ bớt đi.-Lỡ đánh rơi, bùm một phát là mất xác.-Thì phải thận trọng, đừng làm rơi.Đừng giỡn vậy chứ. Mình lại gần, nâng thử. Nặng khủng khiếp. Cái xe đầy chất nổ và đá, lại còn bốn bánh để lăn trên đường ray, trước sau đều có hai càng bằng gỗ. Dù Loor khỏe cỡ nào, mình và cô ta cũng không thể kéo cái xe mắc dịch này lên khỏi mấy bậc thềm nổi. Thọc tay vào xe, qua lớp đá quí, mình chạm vào tak… mềm như đất sét.Mình nghĩ: có thể lấy ra từng miếng nhỏ để chuyển dần, hơn là vác một lúc cải cái khối to đùng này. Ngắt một miếng, mình thấy dù là một thứ gây chết chóc, nhưng trong nó có vẻ rất vô hại. Như mình đã viết lần trước, nó có màu đỏ rỉ sét và mềm như kẹo cao su. Có thể vê tròn thành một hòn bi. Mấy đầu ngón tay mình dính những hạt li ti như bột khi vê vê chất đó. Loor đang bốc dỡ lớp đá minh thạch khỏi xe và bực bội hỏi mình:-Có giúp một tay không thì bảo?-Tôi có ý kiến.Nói xong, mình chạy tới chuồng quig. Loor nhìn theo như mình là một thằng dở hơi. Cô ta không phải lo, mình dại gì mà chui lại vào thế giới của mấy con quái. Không đời nào. Nhét viên tak vào túi, mình đóng cửa hầm, phòng xa những anh bạn xấu tính nhào ra. Nhưng đó không phải là mục đích chính của mình. Việc chính là tìm vòi nước, nơi tay hiệp sĩ Bedoowan đã dùng để rửa máu người thợ mỏ trên sân. Mở vòi, mình đưa những ngón taydính bụi tak dưới dòng nước. Bột tak tan ra. Chính xác như mình hy vọng. Đây có thể là một chất nổ cực mạnh, nhưng vẫn là một khoáng chất thiên nhiên có thể hòa tan trong nước. Cám ơn thầy Gill và những giờ khoa học địa cầu năm lớp tám. Thầy cứ tưởng mình ngủ suốt trong lớp. Hổng dám đâu.Loor thét toáng lên:-Cậu đang làm gì vậy?Mình vội quơ một cái xô bằng gỗ gần vòi nước, hứng đầy rồi kéo lê lại chỗ Loor và chiếc xe đẩy. Cô ta nhăn nhó gắt:-Mất quá nhiều thời giờ rồi đó, Pendragon.Thây kệ cho cô ta nói, mình đổ xô nước vào xe. Mặt Loor hầm hầm, cứ như mình lại đang làm thêm một trò ngốc nghếch. Mình lùi lại với cái xô rỗng, đứng chờ. Chỉ vài giây sau, sự kiên nhẫn của mình đã được tưởng thưởng ngay. Lúc đầu chỉ là một giọt nhỏ, rồi nước thấm dần xuống tak, chảy qua lớp ván đáy xe. Oa! Nước màu rỉ sét. Như là tak đang tan chảy. Mình tuyên bố:-Không cần phải kéo cái xe nặng nề này đi, chỉ việc làm cho tak tan ra như đất vậy. Rõ?Loor nhúng ngón tay vào nước đang rỉ xuống, và rõ ràng thấy tak đã hòa tan. Ngẫm nghĩ một lúc, cô vụt nói:-Thêm nước.Loor đứng bật dậy, chạy lại vòi nước, lấy thêm một cái xô. Suốt mười phút hai đứa mình tới lui, đổ nước ướt sũng xe thuốc nổ. Từng chút một, tak trở thành chất lỏng, chảy tràn ra khỏi xe. Ý định của mình là làm cho tak loang khắp bãi cỏ, để giảm sức mạnh của chất nổ. Nước màu rỉ sét từ trên xe rót xuống, tràn lan và thấm dưới cỏ như một thứ phân bón độc hại. Không biết sau này có vấn đề gì không, vì mình nghĩ khi tak khô đi, nơi này có thể sẽ giống như một bãi mìn. Nhưng điều quan trọng lúc này là quả bom khổng lồ vĩnh viễn không còn nữa.Sau cùng, trong xe chỉ còn dính vài mảnh tak vụn, không đủ gây thiệt hại lớn. Hai bạn có thể nói mình và Loor đã thành công trong việc “khử” quả bom rồi đó. Nhìn Loor, mình cười cười, hơi châm chọc:-Sao? Còn muốn thử khiêng cả cái xe đầy đá nữa không?Hiếm có dịp chọc quê cô ta, nên khi có thể, mình không bỏ lỡ. Loor nhìn mình như muốn trả đũa nhưng chưa kiếm ra lời. Mình đoán cô ta lại sắp sửa tìm ra một lý do để có thể bảo mình ngu ngốc trong việc vừa làm. Sau cùng Loor nói:-Là một chiến binh, tôi được nuôi dạy để chiến đấu với kẻ thù bằng sức mạnh. Đó là những gì anh không được chỉ dạy.À há! Thấy chưa? Chắc chắn cô ta sắp bảo mình yếu như sên, nếu không đã đủ sức rinh cái xe mắc dịch đó ra khỏi đấu trường rồi. Loor nói tiếp:-Nhưng có lẽ như vậy lại tốt. Có lẽ vì vậy mà chúng ta mới làm việc cùng nhau. Dù không là một chiến binh, nhưng anh can đảm hơn tất cả những chiến binh tôi từng gặp.Uuui da! Ngoài tưởng tượng! Sau khi bị cô ta chặn đứng mọi đường bóng, mình đâu ngờ mình được một lời khen. Mình thộn ra, chẳng biết nói gì.Nhưng nghĩ lại những gì Loor nói, mình thấy có lẽ cô ta có lý. Mình không phải và cũng không định trở thành một chiến binh, vì vậy tụi mình có thể bổ sung thế mạnh cho nhau. Trước đây mình đã viết cho hai bạn rằng mình cãm thấy sự có mặt của mình tại nơi này là hợp lý. Lúc này, đứng đây với Loor, mình cũng cảm giác như vậy. Hai đứa mình làm việc cùng nhau là rất đúng. Chưa hoàn toàn thân thiết, nhưng có lẽ là cộng sự tốt của nhau. Chắc Loor khó lòng thú nhận mình ngang hàng với cô ta, nhất là khi đụng những chuyện cần can đảm, nhưng mình rất muốn cho Loor biết là cô ta can đảm tuyệt vời đến thế nào. Chưa kịp mở miệng nói, mình đờ người, không tin nổi chính mắt mình. Loor hỏi:-Chuyện gì vậy?Mình chỉ tay. Đứng trong ngăn của hoàng gia, chính là Figgis, gã con buôn tử thần, kẻ khơi mào ra vụ thuốc nổ tak này. Hắn làm gì ở đây? Làm cách nào hắn vào lâu đài được? Lạ lùng hơn nữa, hắn biết Rellin đang gắng sức làm gì với quả bom của hắn chứ. Biết toàn thể nơi này sắp bùng nổ, sao hắn lại quanh quẩn ở đây? Loor bảo:-Lạ thật. Sao hắn lại ở đây?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx