sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pendragon ( Tập 2: Thành Phố Mất Tích ) - Chương 07 Part 02

Sau mấy câu nói đó, toàn thân mình chìm trong nước. Nhờ nhiều lần được Spader hướng dẫn nên mình đã quen với cách vận hành của thuyền trượt. Nhưng kiểu trượt này khác hẳn, thay vì đứng, mình phải nắm cần lái, thả người nổi song song với thuyêng. Spader hỏi:

- Cậu ổn chứ?

- Có lẽ không sao.

- Vậy thì tiến tới.

Anh nhấn ga, hướng mũi thuyền chúc xuống, rồi thình lình phóng thẳng xuống đáy biển. Mình làm y như vậy. Rất giống khi sử dụng máy phóng nước, nhưng mạnh hơn nhiều. Ban đầu mình quá nặng đối với lực phóng của thuyền trượt nên chiếc thuyền gần như vọt ra khỏi tay mình. Mình bám theo Spader nhưng giữ khoảng cách, vì nếu lại quá gần, những tia nước phun ra từ các pông – tông của thuyền anh ra sẽ “dập” mình tơi bời. Phải mất mấy phút, mình mới kiểm soát được thuyền và giữ được khoảng cách an toàn với Spader. Bây giờ chỉ còn lo tụi sát nhân trên tàu phát hiện.

Spader cho thuyền ôm sát đáy. Vậy là khôn. Càng xuống sâu, càng ít bị phát hiện. hai bạn nên nhớ, nước ở Cloral rất trong. Có thể nhìn thấu suốt ba bốn chục mét. Thật tình mình mong, từ trên con tàu Truy Nã nhìn xuống, hai đứa mình giống hệt hai con cá to đùng.

Ngước lên, mình thấy hình dạng đen thui của con tàu bồng bềnh ngay trên đầu. Biết rằng ở dưới nước cái gì cũng to lớn hơn bình thường, nhưng quả tình con tàu này trông to phát ớn luôn. Cứ như đám mây đen khổng lồ che phủ hết mặt trời. Spader hạ thuyền trượt lên cát, ngay dưới bóng con tàu đồ sộ.

Lấy một vật giống như cây mỏ lết từ túi sau, Spader nói:

- Tôi lên trước, mở nắp ống, rồi sẽ trở lại. Sẵn sàng máy phóng nước đi.

Mình gật, vòng ngón tay làm dấu hiệu OK. Mình vẫn chưa quen nói chuyện dưới nước. Spader bơi lên đáy tàu. Mình bơi tới thuyền trượt của anh để lấy máy phóng nước. Càng nhanh càng tốt. Thời gian sắp hết rồi. Không có đồng hồ (vì không được phép đem theo đồng hồ từ Trái Đất Thứ Hai tới lãnh địa khác), nhưng mình đoán sắp tới giây phút cuối của hai mươi phút giới hạn.

Mình đựat của hai máy phóng nước xuống cát, để giữa hai thuyền trượt. Một lúc sau, Spader trở lại:

- Dễ ợt. Nắp bung ra ngay. Bây giờ chúng ta chỉ còn việc tống quà tặng vào thôi.

- Hãy cho tôi biết, chính xác là phải làm gì.

Spader chỉ lên thân tàu:

- Gần đuôi tàu, cậu sẽ thấy một lỗ hổng lớn, hình tròn. Mình còn để cái nắp treo tại đó, để cậu dễ nhận ra. Phần mình sẽ lo nắp ống ở sườn bên kia. Câu chỉ việc đưa thuyền trượt lên miệng ống, nhấn ga cho nó thoải mái phóng vào trong. Xong việc, trở lại đây ngay gặp mình. Mình sẽ bắn pháo hiệu, rồi hai chúng ta sẽ thảnh thơi lướt bằng máy phóng nước trở lại Grallion, trong khi đó, ông Press và Yenza quậy tưng trên tàu tụi cướp luôn.

- Hiểu rồi.

Nghe có vẻ dễ ợt thật

- Vậy thì hãy làm người hùng đi.

Nói xong, Spader nhấn ga thuyền trượt. Anh ta không phóng vù lên mặt nước, mà lướt từ từ rất thận trọng. Đây không phải là lúc tự mãn và phạm sai lầm. Mình cũng thận trọng từ từ nhoi lên, mắt không rời khỏi thân tàu đen sì. Vừa lên cao mình vừa nghe ngóng tiếng báo động hay tiếng đại bác bắn xuống hai đứa mình.

Chỉ mấy giây sau, tụi mình đã tới con tàu. Tiếng rì rì phát ra từ buồng máy. Mình nhìn Spader. Anh chỉ lên thân tàu. Mình ngước nhìn. Đây rồi: một lỗ hổng tròn, đường kính khoảng gần hai mét, với một nắp kim loại treo lủng lẳng ngay bên dưới. Ống dẫn nước không thẳng đứng cùng chiều mà vuông góc với thân tàu. Nắp đậy có những khe hẹp để hút nước vào và tống rác vụn ra. Bây giờ nắp đậy đã bị tháo bỏ, bất cứ thứ gì cũng sẽ đợc hút vào trong, và hai đứa mình đang cưỡi trên hai “khối rác” to đùng. Mình bắt đầu nghĩ, công tác này sẽ thành công.

Mình và Spader tách rời nhau. Anh đưa ngón tay cái lên - một cử chỉ của Trái Đất Thứ Hai anh ta học được của mình - rồi điều khiển thuyên trượt lướt tới thân tàu và miệng ống dẫn nước phía bên kia.

Bây giờ mới đến phần gay go nhất. Mình thận trọng điều khiển thuyền trượt tiến lên cửa dẫn nước. Miệng ống không lớn hơn bề ngang của thuyền trượt bao nhiêu, vì vậy mình phải khéo léo đưa trót lọt thuyền qua cửa tròn đó, và phải làm sao để thuyền không va chạm thân tàu, vì như vậy chẳng khác nào báo động cho tụi cướp biết có kẻ gian lảng vảng bên dưới. Mình cho thuyền vọt lên dưới thân tàu, rồi chạy song song với thân tàu, vào trong ống dẫn nước. Rất căng. Nhưng mình đã mau chóng đưa được thuyền trượt lọt vào trong. Phần hóc búa nhất đã xong. Bây giờ chỉ còn phải nhấn ga. Nhưng mình không bao giờ có đợc cơ hội làm điều đó.

Bởi vì... con tàu rung mình khởi động. Thình lình máy tàu rống lên. Chắc đã hết hai mươi phút rồi. Bọn cướp đã sẵn sàng nã pháo lên Grallion. Tiếng máy nổ đến nhức tai, nhưng tệ hại hoen, mình cảm thấy một luồng nước ào ào hút mình vào trong ống. Con tàu Truy Nã đang hút nước để nạp năng lượng và đạn dược, và mình ở ngay trong tầm nước đó. Sức hút mạnh mẽ kéo mình vào miệng ống. Chỉ vài giây nữa thôi, mình sẽ rơi lộp độp vào trong đó. Mình trôi phăng phăng theo sức nước, không có gì để bám víu.

Đúng lúc đó, một điều kì lạ xảy ra mà mình không thể nào giải thích được. Sau này, khi nhớ lại chuyện đó, mình vẫn không hiểu nổi. Mình cảm thấy có ai đó nắm lấy tay mình, kéo ra ngoài vừa đủ để mình có thể báo vào thành ống. Nhìn lên, mình tưởng sẽ nhìn thấy Spader, nhưng anh ta không có đó. Người vừa cứu mình đã mất tăm.

Mình đã được cứu thoát? Chưa đâu. Mấy ngón tay quắp chặt miệng ống, nhưng toàn thân mình vẫn gọn lỏng bên trong, chưa biết sẽ trôi tuốt vào trong lòng con tàu lúc nào. Sức nước trở nên mạnh hơn. Mình không đủ sức ghì lại. Mình khơu khoắng hai chân tìm điểm tựa để đạp, nhưng lòng ống hoàn toàn trơn láng. Mình không thể chịu đựng lâu hơn được nữa đâu.

Rồi mình bỗng nhận ra, sức mạnh của máy bơm không chỉ lôi kéo mình, nó cuốn luôn cả cái thuyền trượt nước. Oa, vẫn còn hy vọng! Nếu mình còn có thể chịu đựng thêm chút nữa, thuyền trượt sẽ bị hút vào máy và sẽ làm máy bị tắc tị, chẳng khác nào mình nhấn ga đẩy nó vào. Chỉ còn cách là ráng bám trụ. Nhưng không biết mình còn chịu đựng được bao lâu. Cứ như đang bị tra tấn vậy. Ráng sức quắp chặt mấy ngón tay đau buốt, để giữ thân mình khỏi bị bầm dập. Nhìn chiếc thuyền trượt từ từ trôi qua mình, tiến sâu vào con tàu, sao mình thấy lâu lắc quá. Hết chịu nổi rồi. Nước ào ào mạnh hơn và thuyền trượt cũng lướt nhanh hơn, nhưng như vậy cũng có nghĩa là khó bám víu hơn. Mình gào toáng lên. Sợ gì? Tiếng máy nổ rầm rầm, ai nghe đợc tiếng mình la hét.

Mấy ngón tay mình tê dại. Như một con quỷ đói hung ác, cái máy hút nước đã chiến thắng. Mình buông tay, trôi phăng phăng về phía cái máy. Chết tới nơi rồi! Chỉ mong sao đừng đau đớn quá.

Nhưng chỉ một thoáng sau, mình nghe thấy tiếng răng rắc khủng khiếp và sức nước cuốn ngừng hẳn lại. Thuyền trượt đã bị hút vào trong máy! Kế hoạch của Spader đã thành công. Oa! Mình vội đạp chân vịt, bơi ra khỏi ống ngay lập tức. Phóng mình vào đại dương mênh mông, mình lặn xuống đáy.

Spader đã ở đó chờ mình. Mình không còn thở nổi và có lẽ trông mình cũng khủng khiếp như những gì mình đang cảm thấy trong lòng. Spader bình tĩnh hỏi:

- Sao lâu thế?

Mình muốn gào lên cho anh ta biết, mình suýt bị cái máy mắc dịch đó ăn thịt rồi. Nhưng tốt hơn là để khi khác. Mình chỉ hỏi:

- Anh làm được không?

- Tất nhiên.

- Vậy thì bắn pháo hiệu đi.

Spader đưa súng ngược lên và bắn. Một tia cầu vồng sáng rực từ nòng súng vút lên, để lại một vệt sáng phía sau. Mình nhìn theo: tia sáng xuyên qua mặt nước, tiếp tục phóng lên trời. Hai đứa mình đã hoàn thành công tác. Đã làm cho thằng cha Saint Dane và con tàu Truy Nã tê liệt. Đã mở lối cho Yenza và các thuỷ vụ bảo vệ Grallion.

Nhưng đã xong đâu!

Chỉ vài giây sau, mình thấy bốn vũng nước tung toé bên mạn tàu. Bốn người vừa phóng xuống nước và... tiến về phía hai đứa mình. Chắc hai bạn cũng đoán ra rồi chứ? Đúng rồi. Tụi cướp đã nhìn thấy pháo hiệu.

Spader kêu lên:

- Ôi cha! Không ngờ đến vụ này.

- Hết trở lại Grallion được rồi. Chắc chắn chúgn sẽ bắt được tụi mình.

- Cho chúng rượt đuổi chết luôn.

Vừa nói Spader vừa nắm lấy cái phóng nước. Hai đứa mở máy, phóng dọc theo đáy biển, hướng về... mình cũng chẳng biết hướng về đâu nữa. Tụi mình lướt cách dải san hô chỉ chừng vài phân, tìm nơi ẩn trú. Rất may là hai đứa từng chơi đủ trò với máy phóng nước, nên tay lái mình rất mướt. Phóng vù vù, mình ngoái lại nhìn bốn tên cướp đã gần sát phía sau. Chúng cũng sử dụng máy phóng nước. Chẳng biết trong đám bốn tên này có thằng cha Saint Dane không?

Trong khi lướt dọc đáy biển, mình thoảng thấy bên phải có vật gì đó đang bơi cùng chiều, phủ bóng lên hai đứa mình. Chỉ thoáng thấy thôi, vì vật đó phóng vun vút dưới dải san hô. Chắc chắn không phải là người, vì nó di chuyển qua nhanh. Rất có thể là một con cá lớn, hay... một con quái quig. Nhưng quig màu đen và xám. Vật này xanh lục như nước biển. Kỳ lạ không.

Spader kêu lên:

- Tảo.

Bỏ qua hình ảnh lạ lùng vừa thấy, mình nhìn ra phía trước: từ bờ dải san hô, những dây tảo biển màu đỏ, rối bời, cuốn quít lấy nhau vương thẳng lên mặt nước bên trên. Nếu có thể chui vào đám rừng rậm đó, hai đứa mình sẽ có cơ may thoát khỏi tụi cướp. Spader ra lệnh:

- Ở sát nhau, nếu không muốn bị lạc nhau khi vào trong đó.

Không giảm tốc độ, mình và Spader phóng vào đám tảo rậm rì. Lá tảo mảnh mai quất vun vút vào hai đứa. Hãy tưởng tượng hai bạn đang chạy qua một cánh đồng ngô sũng nước. Y chang vậy đó. Tưởng đã thoát, nhưng chỉ một giây sau, mình phát hiện ra rừng tảo này không đủ lớn để làm nơi trú ẩn. Vậy là phải tiếp tục phóng tới.

Và rồi chuyện đó xảy ra. Chỉ là một co thắt nhẹ, nên lúc đầu mình không để ý, nhưng một lát sau mình chợt nhận ra. Cái nhẫn của mình. Nó đang ấm dần lên và mặt đá xám bắt đầu toả sáng. Điều đó có nghĩa, tụi mình đang tiến gần tới một cánh cổng. Nhìn lên, mình thấy gờ đá nhô ra, đúng nơi mình suýt bị làm một cho con quái quig cá mập. Đó chính là hốc đá che dấu cửa vào ống dẫn. Mình biết ngay đây là nơi hy vọng tuyệt nhất và duy nhất của hai đứa. Đã tới lúc Spader phải học hỏi một chút về Lữ khách, không còn cách nào tốt hơn, mà đồng thời đó cũng là lối thoát của hai đứa mình.

- Theo tôi.

Mình kêu lên với Spader, rồi chuyển hướng bơi về phía gờ đã nhô ra. Spader bơi theo mình, không hỏi gì. Mình thoáng nghĩ đến lũ quig, nhưng giây phut snày, chúng chỉ là mối lo nhỏ nhất. Mình vừa định phóng xuống dưới gờ đá, Spader la lên:

- Ngừng lại!

Trượt lại gần, anh ta nói:

- Xuống đó là mắc kẹt liền. Chúng sẽ tóm gọn hai đứa mình ngay.

Nhìn lại đám tảo biể, mình vừa kịp thấy bốn tên cướp nhoi ra và đã phát hiện ra hai đứa. Mình vội hỏi Spader:

- Anh tin tôi không?

- Chắc chắn rồi, anh bạn. Nhưng...

- Vậy thì lẹ lên!

Mình nhấn ga, vọt xuống dưới gờ đá rồi ngoái vội lại nhìn. Spader cũng đã làm theo mình. Bây giờ mình hướng dẫn và anh ta đủ tin tưởng mình để đi theo.

Trông đá trông khác hẳn, nhưng chỉ vì lần trước mình đã đi lối khác. Nhưng đó không phải là lời nguỵ biện hay ho cho việc bị lạc đường. Phải tìm cho ra cánh cổng. Tụi cướp đã tới sát gờ đá. Chúng chỉ việc theo dọi bọt nước để lại phía sau tụi mình là tóm được cả hai. Hy vọng duy nhất lúc này là phải tìm thấy cánh cổng trước khi đường cụt.

Mình bắt đầu hoảng. Lạc mất rồi. Chẳng biết cổng nằm chỗ nào. Gờ đá này lớn quá. Chắc hai đứa mình bơi quanh cả mấy tiếng đồng hồ cũng không thể tìm ra. Biết mình nghĩ gì không? Chính mình đã đưa cả hai đứa vào rọ mất rồi. Phải bình tĩnh lại và suy nghĩ. Cổng ở đâu?

Mình có câu trả lời ngay. Quá quính quáo nên quên nghĩ ra. Có một cách tìm cái cổng quá đơn giản. Cái nhẫn của mình. Đưa tay ra phía trước, mình có thể thấy mặt nhẫn mờ đi hay sáng lên theo hướng mình chỉ vào. Mình thận trọng quan sát cho đến khi mặt đá sáng nhất, đó sẽ là lộ trình của mình. Giống như theo hướng la – bàn vậy. Vậy là mấy giây sau mình nhìn thấy ở đằng trước, chỉ còn cách mấy mét, là lỗ hổng tròn trên trần hang. Nhấn ga, mình cho máy phóng nước tiến tới.

Một ý nghĩ chợt loé trong đầu, có lẽ mình không nên đưa tụi cướp tới cống ống dẫn. Nhưng mình lại nghĩ điều đó không có hạu gì. Vì nếu trong đám chũng có Saint Dane thì hắn còn lạ gì cổng ống dẫn. Còn nếu không phải là Saint Dane, bốn tên hải tặc kia có tìm thấy cổng ống dẫn cũng chẳng sao. Vì ống dẫn không hoạt động đối với những kẻ không phải là Lữ khách. Không, dù với lý do nào, đây là một hành động rất chính xác.

Mình nhoi khỏi mặt nước trong hang, liếc nhìn quanh. Chính xác như khi mình đã ra khỏi đây lần trước. Một lát sau, Spader cũng nhoi lên kế bên mình, bỡ ngỡ nhìn quanh:

- Hô hây! Anh bạn, sao lại biết chỗ này?

Mình lột quả cầu dưỡng khí ném lên nên đá cùng với cái phóng nước. Không còn kịp cắt nghĩa để Spader hiểu. Tụi cướp sắp tới rồi. Mình lọt quả cầu khỏi đầu anh ta, ném cả lên bờ đá. Hai đứa bơi đứng, thả nổi giữa hồ. Spader nói:

- Hy vọng có đường ra khỏi đây.

Mình cười sằng sặc:

- Spader, anh chưa hiểu đâu. Nhưng... cũng sắp hiểu rồi.

Nhìn lên cửa ống dẫn, mình tính toán. Không thể leo lên mặt đá dựng đứng kia để vào ống dẫn. Tụi mình không còn đủ thời gian. Mình bảo Spader:

- Tôi hỏi anh lần nữa. Anh có tin tôi không?

- Tất nhiên rồi, anh bạn. Nhưng nếu làm gì thì lẹ lên, nếu không chúng ta sẽ phải ra tay hành động ngay tại đây mất thôi.

Mình nói lớn:

- Zadaa!

Ống dẫn chuyển động. Ánh sáng quen thuộc loé sáng từ miệng ống dẫn. Tiếng nhạc rộn ràng gần dần. Spader ngẩn người kinh ngạc, thì thầm hỏi:

- Hây hô! Pendragon, cậu bảo đã từ đâu tới đây, nói lại coi!

Nước chung quanh tụi mình bắt đầu xoay tít. Ánh sáng trong ống dẫn sáng rực và cả hai đứa cùng bị hút lên khỏi làn nước của lãnh địa Cloral.

Một giây sau, hai đứa mình đã trên đường đi gặp Loor.

CHẤM DỨT NHẬT KÝ #6


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx