sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Pendragon ( Tập 2: Thành Phố Mất Tích ) - Chương 09 Part 02

Cả một thành phố trải dài, hoàn toàn xây dựng bằng sa thạch. Cứ tưởng tượng đến một thành cổ Ai - cập trước khi bị huỷ hoại bởi thời gian và gió bão, hai bạn sẽ tưởng tượng ra được Zadaa. Tụi mình đứng trên một gò cao, nên có thể nhìn được khá bao quát. Những ngôi đền vươn cao, với những phù điêu vượt lên khỏi những con đường bên dưới. Những ngôi nhà hình chóp và những toà nhà có cấu trúc xếp tầng có cây lá xanh tươi rủ kín ban công. Xa xa, ngoài đường ranh thành phố, chẳng có gì ngoài sa mạc. Nhưng thành phố bên trong tràn đầy sức sống với những cây xanh. Nơi đây giống như một ốc đảo mênh mông giữa một biển cát. Song song với nhiều con đường là những ống máng bằng đá, dẫn nớc ngọt khắp thành phố. Rải rác khắp nơi là những đài phun nước được trang trí lộng lẫy. Đã được thấy dòng sông ngầm bên dưới, nên mình có thể biết nguồn nước từ đâu. Nhưng mình thắc mắc, không biết hệ thống đầy van và núm vặn mà anh chàng kia loay hoay làm việc ở bên dưới có liên quan gì đến việc kiểm soát dòng nước này không.

Đây là một thành phố tuyệt đẹp, và mình có thể tưởng như trước mặt mình là hình ảnh Loor đang dạo bước trên phố. Thật mà, đây là thành phố của Loor. Ý nghĩ đó làm mình phấn chấn hẳn lên. Ngay lúc đó, Spader ấm ớ hỏi:

- Biển đâu?

Giọng anh chàng run rẩy. Sau tất cả những điều kỳ lạ mình đã đẩy anh ta vào, thành phố này là cảnh tượng đầu tiên thật sự làm anh ta hoảng sợ. Spader lại hỏi, thêm lo lắng hơn nữa:

- Biển đâu?

Mình chợt nhớ: Một trăm phần trăm Cloral là nước. Không chút đất liền. Nhìn một nơi hoàn toàn ngược lại, làm gì mà không hoảng? Mình cố làm cho anh ta bình tĩnh lại:

- Không sao đâu. Ở đây không có biển. Ít ra biển không phải là những thứ chúng ta có thể nhìn thấy ở đây. Ở đây người ta sống trên mặt đất khô ráo.

- Không thể như thế được. Làm sao có thể sống trên mặt đất khô cằn chứ? Làm gì có đủ nước cho năng lượng và thực vật?

OK, kỳ cục quá, đúng không? Nhưng thử nghĩ, đang sống tại một nơi tất cả mọi thứ đều từ biển mà ra, nếu không có biển quả là đáng sợ thật. Mình bảo:

- Không sao đâu mà, mình thề đó. Chỉ là một cách sống khác thôi. Rồi anh sẽ thấy.

Trông Spader có vẻ không tin tưởng lắm, nhưng mình không ngại. Anh ta sẽ sớm quen thôi. Chính lúc đó mình bỗng nhận ra có điều là lạ. Một điều rất quan trọng. Thành phố... không một bóng người. Cả một thành phố rộng lớn như thế mà vắng hoe. Vừa bước vội, mình vừa bảo Spader:

- Thử đi nhìn quanh coi sao.

Nhưng lần này Spader không chịu theo mình, anh ta đứng như trời trồng tại chỗ. Mình phải quay lại và bảo:

- Mau! Chúng ta còn phải đi tìm Loor chứ.

Spader miễn cưỡng đi theo. Chúng mình đi dọc con phố hai bên hè đều lát đá. Những bức tượng cao nghễu nghện lù lù phía trên đầu trong khi hai đứa băng qua khu vực vừa lạ lùng vừa kì diệu này. Bỗng Spader than thở:

- Mình... đi khó quá!

Mình không hiểu anh ta định nói gì, cho đến khi nhìn thấy Spader bước đi như một con lật đật. Trông anh ta như đang bị chóng mặt, không giữ thân hình thăng bằng nổi nữa. Lúc đó mình mới nhận ra Spader đang gặp phải một quy trình trái ngược hẳn với những gì đã từng quen khi ở trên boong tàu. Ba mình gọi đó là: “say đất”. Sống cả đời ở trên mặt nước, đây là lần đầu tiên Spader bước đi trên đất cứng. Đó là một cảm giác kỳ lạ. Spader đang cố gắng để không “say đất”. Mình cố nhịn cười, nói:

- Rồi anh sẽ mau quen thôi mà. Nhưng nếu buồn nôn, cho mình biết ngay.

Không biết tình trạng “say đất” này sẽ kéo dài bao lâu. Chúng mình bước chậm lại và đã lác đác gặp vài người, tuy không nhiều như mình nghĩ. Da họ sẫm màu hơn anh chàng mình đã gặp dưới lòng đất, nên trông họ giống bà Osa và Loor hơn. Họ mặc những áo chùng dài đủ màu, rất đẹp mắt. Mình nói với Spader:

- Không biết những người khác ở đâu? Hay hôm nay có lễ hội gì, và...

Rồi mình chợt nhớ. Anh chàng dưới hang đã bảo, tất cả người Batu đều có mặt trong buổi diễn tập. Có thể đó là lý do đường phố vắng vẻ.

Mình chặn một người hỏi thăm:

- Xin lỗi, làm ơn cho biết đường tới nơi diễn tập.

Đó là một người đàn bà cao lớn với ánh nhìn nghiêm khắc. Bà ta trừng trừng nhìn, như không hiểu vì sao lại có đứa hỏi một câu quá đơn giản như vậy, rồi lạnh lùng nói:

- Không nhiều người Rokador quan tâm tới diễn tập đâu. Chúng làm gì có bụng dạ nào.

Rokador. Gã dưới hang đã nhắc tới cái tên này. Có lẽ những người sống dưới lòng đất gọi là Rokador, những ai sống trên này là Batu. Chắc hai đứa mình trông giống Rokador. Chẳng hiểu vì bộ áo trắng, hay vì màu da nhạt hơn so với những người sống trên mặt đất. Mình bảo:

- Chúng tôi có thể tìm hiểu mà.

Bà ta phì cười – không hiểu cười vui hay cười nhạo - rồi bảo cứ đi thẳng đường này, sẽ tới bãi tập. Tuyệt. Mình và Spader tiến bước. Mình cảm giác chắc chắn sẽ được gặp Loor.

Càng đi, Spader càng khoẻ dần. Thấy anh ta thích ứng rất nhanh, mình quyết định đây là lúc thuận lợi để cấp tốc cho anh ta biết vài điều. Bắt đầu, mình nói về các lãnh địa và tất cả những lãnh địa đó kết nối với nhau bằng ống dẫn như thế nào. Rồi đến chuyện cậu Press và mình đã từ Trái Đất Thứ Hai tới ra sao. Chuyện cả hai cậu cháu mình đều là Lữ khách và đã làm cuộc hành trình tới những lãnh địa đang gặp khó khăn để giúp đỡ. Mình giải thích Loor cũng là một Lữ khách như thế nào, và đó là lý do mình cần cô ấy giúp. Mình không đi sâu vào quá nhiều chi tiết. Hãy để anh ta có thời gian hiểu từ từ thì tốt hơn. Lần đầu tiên, mình thông cảm cậu Press đã cảm thấy sao, trước những câu hỏi tới tấp trong khi ông cắt nghĩa cho mình. Thật sự, trên đường đi, người ta sẽ học hỏi được mọi thứ dễ dàng hơn.

Tiếng cổ động phía trước cho chúng mình biết là đã gần tới nơi diễn tập. Mình và Spader bước vào một toà nhà giống như hí một trường La mã. Toà nhà không lớn lắm, mình đoán chỉ gần bằng hội trường thể thao của một trường trung học chứ không lớn bằng sân bóng chày chuyên nghiệp. Hình như cũng không cần vé, vì chúng mình vào mà không bị ai hỏi han gì.

Quả nhiên đó là một hội trường nhỏ. Những gì trước mắt cho thấy những dự đoán của mình về lý do ngoài đường vắng hoe là chính xác. Trên khán đài có mặt đến mấy ngàn người. Chỉ thoáng nhìn quanh, mình cũng thấy hầu hết là người Batu da sậm và áo chùng rực rỡ. Tuy nhiên cũng có một số người Rokador rải rác trong đám đông. Họ nổi bật trong bộ áo trắng và màu da sáng hơn.

Nhìn sân thi đấu bằng đất, mình nhớ ngay tới đấu trường của người Bedoowan ở Denduron với những màn quyết tử với lũ quig khủng khiếp, nơi những thợ mỏ vô tội bị làm mồi cho quái thú. Thật tình mình hy vọng ở đây sẽ không diễn ra những trò ghê tởm đó.

Mình và Spader bước lên khán đài, vừa kịp nhìn thấy hai đội từ hai phía đối diện tiến vào đấu trường. Tất cả đều là người Batu, không hề có một người Rokador nào. Trông họ giống như những chiến binh. Người nào cũng chắc nịch và da nâu sẫm. Không chỉ có đàn ông, mà đồng đều cả nam lẫn nữ. Tất cả đều mặc áo da thú ngắn. Vì vậy mình có thể thấy thân hình họ rắn rỏi như lực sĩ. Những vùng nhạy cảm như khuỷu tay, đầu gối và những vùng hiểm như háng... đều có vải cuốn bảo vệ. Họ đi thành hai hàng, mỗi hàng mười người, một tay cầm mũ da thú, một tay cầm gậy gỗ.

Spader hỏi:

- Chuyện gì ở đây vậy?

- Mình đoán là một cuộc thi. Cô bạn Loor của mình là...

Đúng lúc đó mình nhìn thấy cô ấy. Người chiến binh đi sau cùng chính là Loor. Dù nhỏ tuổi nhất, nhưng trông cô hùng dũng không kém gì những người kia. Mình chỉ tay, bảo:

- Cô ta đó.

- Bạn cậu đó hả? Trông cô ấy... cô ấy... dễ nể quá.

Giọng Spader vừa kinh ngạc vừa e dè. Anh ta cứ đứng ngẩn ra, nhìn Loor không chớp mắt. Mình phải huých một cái cho Spader tỉnh lại:

- Đừng mơ mộng! Cô ta không thuộc loại người hợp với anh đâu.

- Cô ta thuộc loại nào?

- Thuộc loại không quan tâm tới bất cứ chuyện gì ngoài chuyện đánh đấm. Không tin, cứ nhìn sẽ biết.

Hai đội chiến binh đã đứng hai bên đấu trường đối diện nhau và bắt đầu sửa soạn việc trang bị sau cùng. Màn này lạ lắm. Mỗi người đều gắn những thứ giống như cọc gỗ, tua tủa từ khuỷu tay và đầu gối. Những cọc này dài chừng mười lăm phân. Một đội cọc đỏ, một đội cọc màu xanh lá. Khi họ đội mũ da lên, mình thấy trên chóp mũ cũng có một cái cọc nhỏ dựng ngược, trông như mũ của lính Đức trong Thế Chiến Thứ Nhất. Tổng cộng, mỗi chiến binh trang bị năm cái cọc. Mình chịu thua, chẳng biết mấy thứ đó để làm gì, nhưng nói thật, mình trông họ ngố dễ sợ.

Mỗi đội đứng sát cánh nhau thành một hàng ngang, đối diện với đội đối thủ bên kia sân. Một anh chàng Batu khoác áo choàng màu vàng rực rỡ tiến ra giữa đấu trường, cắm phập một cây gậy xuống đất. Anh ta treo lên đầu gậy một thứ giống như sợi dây chuyền kết bằng những cái răng vàng lớn, rồi lẳng lặng lui về khán đài chính. Từ chỗ đứng an toàn, anh ta quay lưng lại đấu trường, nâng cây tù và bằng vàng lên môi, thổi một hồi ngắn.

Lập tức mọi người im lặng, chăm chú nhìn xuống các chiến binh dưới sân. Mình thoáng lo sợ cho Loor. Dù mình biết cô đủ tai xoay trở, nhưng không biết cuộc tranh đua này nguy hiểm đến đâu, và ý nghĩa của nó là gì. Mình có biết gì về Zadaa và phong tục của họ đâu. Vì vậy mình chỉ lo đây là một kiểu “đánh cho tới chết” như trò giác đấu. Nhưng mình không thể làm gì, chỉ biết nhìn và cầu mong Loor được an toàn thôi.

Thế rồi anh chàng Batu trong bộ áo chùng vàng lại cất lên một hồi tù và kéo dài, thúc giục. Tất cả chiến binh đưa cao gậy gỗ, nghiêm chào người Batu thổi tù và. Tiếng tù và vừa dứt, cuộc đấu bắt đầu. Lập tức cả hai đội hò reo, xông lên tấn công nhau. Mình muốn nhắm tịt mắt, nhưng như vậy có vẻ... hơi bị thiếu tôn trọng. Dù chuyện gì xảy ra, mình cũng cần phải theo dõi.

Hai đối thủ xoay tít cây gậy gỗ, đập tới tấp. Mình chợt hiểu ngay: những cọc gỗ tua tủa trên người họ chính là mục tiêu thi đấu. Họ không nhắm đánh vào người nhau, mà chỉ cố đánh cho những cọc gỗ của đối phương bật ra. Tất cả chỉ là tốc độ, giữ thăng bằng, thủ thế, tấn công và rút lui. Tất nhiên, dù họ rất điệu nghệ, nhiều cú đập cũng không tránh khỏi lạc mục tiêu. Rất nhiều cú vụt vào thân thể và đánh vào đầu đau điếng. Nhưng đây không phải một cuộc chiến thù hận đẫm máu. Đây là thể thao. Mình biết chắc, ngày mai, nhiều người sẽ mang những vết bầm tím, nhưng không có ai bị chết. Ngay khi nhận ra điều này, mình thở phào và thởng thức màn thi đấu.

Loor trong đội đỏ. Đội xanh lá to hơn và khoẻ hơn, nhưng hình như đội đỏ nhanh nhẹn và khéo léo hơn. Mình không biết điều nào quan trọng hơn trong một trận đấu kiểu này, tốc độ hay sức mạnh.

Nhưng tình hình cho thấy có vẻ sức mạnh đang chiếm ưu thế. Một chiến binh trong đội đỏ, chỉ trong năm giây, năm cọc gỗ lả tả rụng hết ráo. Anh ta ném gậy, chạy khỏi đấu trường. Bây giờ mình bắt đầu hiểu một phần luật chơi rồi. Ai bị mất hết năm cọc gỗ, sẽ phải rời sân.

Loor rất khôn ngoan. Cô bám sát chiến tuyến, chịu trách nhiệm bảo vệ đồng đội. Chống đỡ nhiều hơn tấn công. Điều này thật sự khác hẳn tính cách của cô. Nhưng có vẻ rất hiệu quả, vì hầu hết các chiến binh đã bị mất ít nhất một cọc, trong khi Loor vẫn còn nguyên cả năm. Cô ta tung mình, xoay người, phá thế tấn công liên tục của đối thủ; y chang một bản sao của... ngôi sao hành động Thành Long.

Anh chàng Spader thì thào:

- Cô ấy thông minh nhất trong đám đó, mà... còn rất đẹp nữa chứ.

Mình bắt đầu nghĩ rằng Spader thật sự vui mừng vì sắp được gặp Loor.

Ngay lúc đó, một chiến binh xanh lá nhào vào giật dây chuyền vàng, rồi thoát chạy. Ba chiến binh đỏ tấn công anh ta ngay tức thì. Anh chàng không gặp may, lập tức bị đánh văng gậy và làm rớt sợi dây chuyền. A, mình hiểu màn kết thúc của trò này rồi. Ai cướp được dây chuyền mang về tới ranh giới của đội mình, đội đó mới thật sự chiến thắng. Giống như trò cướp cờ vậy đó. Quả là một phiên bản hãi hùng và bầm dập của trò chơi cướp cờ.

Rồi mình nhận ra, đây không chỉ là một cuộc đấu dữ dội, cuồng nhiệt. Có chiến thuật ở trong đó. Đội đỏ của Loor lãnh phần chống đỡ nhiều hơn và chỉ vài chiến bình giữ vai trò bảo vệ dây chuyền. Trái lại, toàn bộ đội xanh lá đều tấn công và cho đến lúc này, chiến thuật của họ đang thắng lợi. Đội đỏ bị rời sân ba người rồi, số còn lại mỗi người chỉ còn ba cây cọc, hoặc ít hơn. Đội xanh mới chỉ mất có một người và đang tăng cường tấn công. Có vẻ như cách chiến thắng trong trò chơi này là tấn công bạt mạng và áp đảo đối thủ.

Nhưng rồi thế trận bỗng xoay chiều. Những chiến binh đội đỏ còn lại từ từ khép vòng quanh dây chuyền vàng. Đội xanh quá hăng say tung đòn, không kịp nhận ra đang bị đánh lạc hướng. Thêm nữa, đội xanh đã quá phí sức nên bắt đầu thấm mệt. Họ không còn nhanh nhẹn như lúc trước. Mình nghĩ, tấn công tốn sức hơn tự vệ, nên đội đỏ trông vẫn còn tươi tỉnh.

Lúc này dội đỏ khép chặt vòng quanh dây chuyền vàng và vẫn còn đủ khả năng đẩy lui những đợt tấn công của chiến binh xanh mà không phả ráng nhiều sức lực. Tất cả thành viên đội đỏ đều kết vòng, trù Loor. Cô vẫn ở bên ngoài, giữ an toàn cho đồng đội. Thế rồi một chiến binh đỏ thét to một tiếng. Chắc chắn đó là một tín hiệu, vì ngay lúc đó Loor hành động.

Lách qua những chiến binh xanh lá đang đấu với cô, Loor chạy vút vào vòng vây của đồng đội. Các chiến binh đỏ tách ra vừa kịp lúc để cô lọt vào trong. Loor nhặt dây chuyền và toàn đội đỏ giữ nguyên vành đai bảo vệ, vây quanh Loor, cùng chạy về hướng sân nhà. Đội xanh quá bất ngờ. Lúc này họ đã quá kiệt sức, không nâng nổi vũ khí nữa. Chỉ trong vài giây đội đỏ đã chiếm thế thượng phong, với Loor chạy chính giữa, rút về sân nhà an toàn. Họ là những kẻ thắng trận rồi.

Loor đưa cao sợi dây chuyền trong vinh quang chiến thắng.

Mình sững sờ, rồi gào lên la hét. Vừa nhảy nhót vừa hoan hô như đội mình vừa hạ gục đội bóng bạn không bàn gỡ danh dự vậy. Thật tuyệt vời. Loor quá tuyệt vời. Khéo léo, nhanh nhẹn đã chiến thắng cao to khoẻ mạnh. Đó là chiến thắng của chàng tí hon, mình mê tơi từng giây phút của trận đấu.

Rủi thay... không ai trong đấu trường sôi nổi phấn khích như mình. Trong khi mình nhảy cỡn lên như một fan bóng đá hoá rồ, thì tất cả mọi người chỉ ngồi im thin thít, ngó mình lom lom như đang hỏi thằng ngốc tâm thần này là ai vậy? Mọi cặp mắt, kể cả các chiến binh trên sân, đổ dồn vào mình. Mình cảm thấy ngố ơi là ngố.

Tới anh chàng Spader cũng kinh ngạc trước nhiệt tình của mình, hỏi:

- Đây là phong tục tại quê cậu à?

Thì đúng vậy, nhưng điều đó chẳng làm cho cơn ác mộng này dễ chịu hơn chút xíu nào. Mình câm họng, nhìn xuống sân, và tìm kiếm ánh mắt của Loor. Cô ta cũng đang ngước nhìn lên để xem tiếng la thét từ đâu phát ra mà khiếp thế. Cô ta thấy mình, nhưng lúc đầu hình như không nhận ra. Loor đang kiệt sức, mặt vẫn còn đỏ bừng vì trận đấu và chiến thắng vừa qua. Cô ta thờ ơ nhìn mình. Làm mình càng thấy tệ hại hơn. Thậm chí cô ta không nhận ra mình là ai. Khủng khiếp quá! Nhưng một thoáng sau đó, qua ánh mắt cô, mình biết cô đã nhận ra mình. Rồi, chuyện mình chẳng bao giờ ngờ đã xảy ra. Nó làm mình bàng hoàng tới nỗi không còn để ý đến chuyện đang bị ê mặt nữa. Điều đó đâu còn quan trọng gì, vì... đang đứng đó, thở gấp, Loor nhìn lên mình và... mỉm cười.

Loor cắt nghĩa:

-Đây là một bài tập huấn luyện. Tất cả chiến binh đều phải tham dự. Một kinh nghiệm rất tốt về tác chiến đối kháng cá nhân và đồng đội.

Với tất cả cam go của cuộc tác chiến hỗn loạn cô vừa trải qua, Loor gần như hoàn toàn không bị thương tổn, chỉ có vài vết bầm. Mình bảo:

-Tôi thấy giống như một trận bóng đấu bằng vũ khí vậy.

Cả Loor và Spader đều tròn xoe mắt nhìn mình. Họ không hiểu mình nói gì. Không sao, chẳng quan trọng gì.

Ba đứa mình đi dọc những con đường của thành phố vắng hoe – Loor bảo đây là thành phố Xhaxhu (phát âm là Da-Du), Xhaxhu là thủ đô của Zadaa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx