sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 14 : Sưu Hồn Độc Chưởng

Trong lúc Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo đang nhắm mắt chờ chết thì chợt từ dưới lầu nghe bịch một tiếng tiếp đó một nhân ảnh bay lên mái lầu vừa khéo hứng lấy chưởng lực của lão ma vừa đánh ra.

Hắn cười nhạt nói:

– Thì ra là một tên thế mạng …

Nhưng chưa kịp dứt câu hắn chợt nhận ra kẻ thế mạng chính là sư điệt mình Dực Long Phùng Duệ.

Lúc đó còn làm sao thu chưởng lại kịp?

Lại nghe bịch một tiếng nữa, Phùng Duệ ngã vật xuống.

Lão ma kinh hãi chạy tới gần thấy Dực Long Phùng Duệ đã chết, không biết do mình hay chết đi từ trước?

Chính lúc ấy có hai nhân ảnh từ dưới lầu nhảy lên đáp cách lão ma chừng năm bước.

Đó là một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi rất tuấn tú và một thanh y lão nhân tuổi chừng ngũ tuần.

Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo thấy hai người đến cùng kêu lên mừng rỡ.

Đó không phải ai khác mà chính là Lâm Đoàn Nghĩa và Thiên Bao chưởng Hoa Thiên Lý.

Lâm Đoàn Nghĩa cười nói:

– Lão ma, sao lại độc ác tới mức giết chết sư điệt của mình đi thế?

Lão ma đầu nhận ra thiếu niên này chính là thư sinh bị tên đệ tử họ Nhạc vấp phải trong phạn điếm.

Khi đó mọi người đều cho rằng thiếu niên thư sinh đó không biết võ công, làm sao bây giờ hắn lại phi thân được lên tới mái lầu?

Không những thế hắn rất có khả năng vừa trợ giúp Ngô Thiên Tam Lão trị độc thương và giết chết Dực Long Phùng Duệ nữa.

Nhưng ngay sau đó hắn liền hiểu ra vấn đề, sấn tới một bước gầm lên:

– Tiểu tử ngươi là Lâm Đoàn Nghĩa đúng không?

Hôm trước trị thương trong rừng Lâm Đoàn Nghĩa nghe lão ma này nói với Phùng Duệ rằng mình có món binh khí có thể khắc chế được Ngũ Hành Kim Kiếm nên sợ đối phương cảnh giác vì thế chỉ mỉm cười nói:

– Ngươi hỏi Lâm Đoàn Nghĩa làm gì? Có phải chỉ có Lâm Đoàn Nghĩa mới giết được ngươi đâu?

Nó xong bước tới gần Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo.

Lão ma chợt gầm lên:

– Tiểu tử chạy đâu?

Đồng thời vung chưởng đánh ra.

Người bịt mặt bỗng phát chưởng ngăn lại:

– Lão quái vật ngươi tuổi tác không ít đối với một tên vãn bối làm sao vừa rồi đối diện không đánh, chờ hắn đi mới đánh trộm?

Lão ma tức giận nhìn đối phương nhưng không biết trả lời thế nào chỉ đành quay sang hai tên đệ tử nói:

– Các ngươi hãy mang thi thể sư huynh đi với ta.

Người bịt mặt hỏi:

– Ngươi định đi đâu?

Lão ma đáp:

– Đương nhiên ta không thể để các ngươi lại mà đi một mình, muốn giao chiến chúng ta phải ra ngoài thành để khỏi làm kinh động đến dân chúng. Các ngươi không phải sợ mà bỏ chạy chứ?

Người bịt mặt cười hô hô đáp:

– Lão phu sợ tên phế vật ngươi sao?

Nói rồi đưa mắt nhìn Lâm Đoàn Nghĩa và Ngô Thiên Tam Lão.

Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:

– Không biết hắn định giở trò gì đây? Nhưng nếu giao chiến ở đây lỡ ra lại thi triển Âm Phách Sưu Hồn thì sẽ hại rất nhiều người vô tội, nên tốt nhất là cứ ra khỏi trấn rồi sẽ liệu.

Nghĩ thế liền gật đầu.

Hai tên hán tử họ Nhạc và họ An mang thi thể Dực Long Phùng Duệ đi trước lão ma theo sau để đề phòng tiếp đó là người bịt mặt rồi tới Ngô Thiên Tam Lão và Lâm Đoàn Nghĩa.

Một đoàn tám người ra khỏi trấn.

Lâm Đoàn Nghĩa đi bên cạnh Hoàng Kim Độ hỏi:

– Hai vị bá phụ còn lạnh nữa không?

Hoàng Kim Độ lắc đầu nói:

– May hiền điệt kịp ném Phùng Duệ lên hứng lấy Sưu Hồn chưởng nếu không cả hai chúng ta đã chết dưới tay lão ma đó.

Hoàng Phủ Hạo hỏi:

– Làm sao mà hiền điệt bắt được tên Dực Long Phùng Duệ đó? Nghe nói hắn có cánh bay được như chim mà? Hay đó chỉ là …

Lão định nói rằng ‘đó chỉ là kẻ giả mạó nhưng nén lại.

Hoa Thiên Lý trả lời thay:

– Lão đệ nói thế là coi thường Lâm hiền điệt đấy. Cánh của hắn đã bị hiền điệt chặt gãy trước rồi.

Người bịt mặt bết tên mà Phùng Duệ gọi là sư thúc bản lĩnh không tầm thường chỉ e trong giang hồ khó ai chịu nổi Sưu Hồn chưởng của hắn thế mà Ngô Thiên Tam Lão đặc biệt là Lâm Đoàn Nghĩa tỏ ra rất điềm tĩnh, nói cười không chút sợ hãi liền tò mò nhìn thiếu niên tuấn tú này.

Lão ma đi trước họ vài trượng dáng cũng rất ung dung tựa hồ như hắn đã tin chắc sẽ giết hết đối phương.

Tám người ra khỏi trấn tới một khu nghĩa địa hoang vắng thì dừng lại.

Lão ma nói:

– Ở đây được rồi, An nhi tìm lấy Diêm Vương Lệnh trong người sư huynh đưa cho ta.

Tên hán tử lục tìm trên thi thể Dực Long Phùng Duệ một lúc nhưng không thấy mặt biến sắc nói:

– Không có Diêm Vương Lệnh trong người sư huynh.

Lão ma trừng mắt hỏi:

– Ngươi nói gì?

Tên họ An nhắc lại:

– Không có Diêm Vương Lệnh trong người sư huynh.

Lão ma nhảy hai bước tới trước mặt Lâm Đoàn Nghĩa quát:

– Có phải ngươi đã trộm mất Diêm Vương Lệnh rồi không?

Lâm Đoàn Nghĩa đã vận công để sẳn sàng ứng phó trong trường hợp đối phương xuất thủ đả thương Ngô Thiên Tam Lão, thản nhiên đáp:

– Thiếu gia cần gì lấy trộm chứ?

Lão ma chợt đứng sững ra.

Thật vậy, Dực Long Phùng Duệ đã rơi vào tay tiểu tử này thì cần gì phải lấy trộm nữa?

Hắn vung tay định đánh thì người bịt mặt nhảy tới gần nói:

– Ngươi không cần vội. Chỉ cần đánh chết hết chúng ta đây thì còn lo lắng gì không đoạt lại Diêm Vương Lệnh?

Hơn nữa dù mất Diêm Vương Lệnh cũng không sao, vì trong người hắn vẫn còn một chiếc nữa.

Liền nói:

– Được lắm, bây giờ ngươi hãy chọn địa điểm đi. Muốn chết ở đâu ta sẽ cho ngươi toại nguyện.

Người bịt mặt chỉ tay vào một đám loạn Thạch rộng mấy chục trượng không có cây cỏ gì nói:

– Ta thấy nơi đó là tuyệt địa cây cỏ không mọc được. Ngươi muốn dùng Sưu Hồn chưởng cũng tốt, Âm Phách Sưu Hồn cũng xong, đủ tự làm cho mình một chiếc bia mộ là được.

Nói xong tự mình đi trước tới bãi đá.

Lão ma vừa theo sau vừa nói:

– Chưa biết làm bia mộ cho ai?

Lâm Đoàn Nghĩa cũng tới bãi đá đứng cách lão ma chừng hai trượng.

Tên này nhìn tên bịt mặt nói:

– Ngươi bây giờ đã tới Quỷ Môn quan rồi sao không báo danh tính với Diêm Vương lão ngũ đi?

Người kia đáp:

– Lão phu xưa nay không quen thông danh báo tính với hạng tà ma nên hôm nay cũng miễn việc này. Nhưng ta biết ngươi là tên tiểu quỷ liệt vào hàng thứ hai dưới trướng Đào Chân lão tặc, ngày xưa Đào Chân sợ Phương Bất Bình tìm hắn báo thù nên trốn biệt, sau đó mới luyện được thứ Diêm Vương Lệnh để chuyên đối phó với Ngũ Hành Kim Kiếm nhưng sau đó Đào Chân …

Lão ma thấy đối phương biết rõ mọi bí mật của sư môn trong lòng vừa kinh hãi vừa giận nghiến răng đưa tay lên định đánh.

Người bịt mặt lướt mắt nhìn Ngô Thiên Tam Lão nói:

– Các ngươi lùi lại đi. Sưu Hồn Độc Chưởng của Đào Chân có khả năng đả thương người trong phạm vi xa tới hai mươi trượng mà không hề hay biết đâu.

Nói xong tiến thêm một trượng về phía địch.

Ngô Thiên Tam Lão vốn đã nếm khổ đau suýt chết, nghe người bịt mặt nói vậy thì tin ngay liền lui thêm mấy trượng.

Hoàng Kim Độ lo lắng nói:

– Lâm hiền điệt ngươi tất là môn hạ của cao nhân nên ngu bá không nói nhiều, nhưng độc chưởng của lão ma đó xác thực là rất lợi hại hiền điệt có chắc thắng được hắn không?

Lâm Đoàn Nghĩa đáp:

– Tiên sư là Phương Bất Bình mà vị tiền bối bịt mặt kia vừa nhắc tới. Tiểu điệt cũng biết rằng võ công của lão ma đó rất cao nhưng tin rằng thế nào cũng khống chế được, chỉ thấy vị bịt mặt kia có chỗ kỳ quái.

Lúc đó thì lão ma đã bắt đầu phát chưởng nhưng người bịt mặt không hoàn thủ vừa nhảy tránh vừa nhìn sang Ngô Thiên Tam Lão hỏi:

– Các ngươi đã nhìn thấy chưa?

Hoàng Phủ Hạo chăm chú nhìn hai đối thủ một lúc ngạc nhiên nói:

– Quả là kỳ quặc, mới rồi người bịt mặt giao thủ với Dực Long Phùng Duệ dường như chỉ hơn hắn một bậc. Nhưng bây giờ đấu với lão ma này cũng chỉ hơn một bậc, mấy lão huynh không thấy lạ sao?

Lâm Đoàn Nghĩa nói:

– Tiểu điệt thấy thân pháp của vị đó giống như Kình Thiên Chi Dã mà mình đã luyện qua. Ngoài ra vị đó nói mấy câu về Diêm Vương Lệnh khắc chế Ngũ Hành Kim Kiếm với ý cảnh báo cho tiểu điệt, không biết người đó là ai?

Hoa Thiên Lý hỏi:

– Chẳng lẽ người đó là sư huynh đồng môn của hiền điệt?

Lâm Đoàn Nghĩa lắc đầu nói:

– Tiên sư không hề thu nhận đệ tử nào.

Hoàng Phủ Hạo nói:

– Bây giờ không cần phải mất công suy đoán, sau trận đầu này hiền điệt cứ cố gặng hỏi xem. Bây giờ để ý xem liệu y có thắng nổi lão ma đó không.

Lâm Đoàn Nghĩa nói:

– Thắng thì nhất định thắng rồi, chỉ không biết vì sao ông ta không chịu xuất toàn lực?

Chính lúc đó người bịt mặt chợt quát lên:

– Tiểu yêu, ngươi còn chưa chịu đưa thứ rác rưởi Diêm Vương Lệnh ra để đối phó sao?

Lão ma hừ một tiếng nói:

– Giết gà thì đâu cần đến dao mổ trâu chứ?

Dứt lời tay trái đánh ra, tay phải đẩy tới tạo thành hai luồng kình lực cực kỳ hung mãnh ập tới đối phương.

Ngô Thiên Tam Lão đứng ngoài hai mươi trượng mà vẫn bị hàn phong cuốn đến lạnh phát run.

Lâm Đoàn Nghĩa vội nói:

– Tiền bối hãy mau xuất chiêu đối phó đi. Lão ma đó đang hạ sát thủ đấy.

Người bịt mặt bình thản đáp:

– Lão phu chính đang muốn thử xem Sưu Hồn Độc Chưởng lợi hại thế nào. Còn ngươi nếu muốn giết người thì cứ tự mình động thủ đi.

Ngô Thiên Tam Lão và Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói thế thì rất ngạc nhiên.

Lâm Đoàn Nghĩa liền tiến lên nói:

– Tiền bối đã có lệnh vãn bối xin xuất thủ.

Dứt lời thi triển một thức Câu Thiên Chi Dã từ trên không xuất chiêu Đầu Thiếp Phong Đô phát ra vô số chưởng ảnh đánh xuống đầu lão ma.

Người bịt mặt à lên một tiếng nói:

– Quả nhiên đúng là ngươi.

Nói xong nhảy lùi lại hai trượng.

Lâm Đoàn Nghĩa nghe câu đó đoán rằng người bịt mạt đã đoán ra sư thừa lai lịch mình, hơi chững người lại.

Lão ma liền chớp lấy thời cơ nhảy ra ngoài hai trượng thoát khỏi vòng chưởng ảnh.

Ngô Thiên Tam Lão thấy Lâm Đoàn Nghĩa mới xuất chiêu đầu tiên đã dồn lão ma vào thế bị động trong lòng rất khâm phục.

Lão ma thoát khỏi phạm vi chưởng ảnh của Lâm Đoàn Nghĩa quát lên:

– Ngươi rốt cuộc là ai?

Lâm Đoàn Nghĩa đáp:

– Không cần biết là ai, hôm nay thiếu gia sẽ báo thù cho vô số chim chóc trong rừng bị ngươi giết hại.

Lão ma chợt nhớ ngay tới hôm trước mình đã thi triển Âm Phách Sưu Hồn ở trong rừng để tìm Lâm Đoàn Nghĩa đang bị thương, cười hắc hắc nói:

– Lâm Đoàn Nghĩa, ngươi không cần giấu đầu hở đuôi nữa. Hôm đó ta đã sơ xuất để ngươi thoát khỏi Âm Phách Sưu Hồn. Hôm nay ngươi sẽ không thoát khỏi Sưu Hồn chưởng đâu.

Lâm Đoàn Nghĩa nhớ lại vụ thảm án ở Thanh Linh phái, cả Thanh Linh đạo cô Thanh Linh Tứ Vân và hai vị tiền bối Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại bị giết, liền nổi sát cơ nghiến răng nói:

– Lâm mỗ chỉ muốn cho ngươi một bài học nhưng vì ngươi quá độc ác, huỷ cả Thanh Linh am, không những giết hai vị Thôi Điền tiền bối và Thanh Linh đạo cô mà còn sát hại cả Thanh Linh Tứ Vân và tất cả tỳ nữ Thanh Linh phái. Thiếu gia hôm nay quyết không thể tha ngươi được. Mau báo tính danh ra mà chịu chết.

Lão ma cười hắc hắc nói:

– Tốt lắm, lão phu sẽ đưa ngươi xuống suối vàng làm bạn với chúng.

Lâm Đoàn Nghĩa lao tới phát liền hai chưởng.

Lão ma công lực rất cao liền xuất chưởng đối phó, nhưng nghe bình một tiếng, hữu chưởng giống như bị một ngọn chuỳ ngàn cân đánh trúng tê đi, hốt hoảng nhảy lùi mấy trượng.

Người bịt mặt cười kha kha nói:

– Tống Hữu Nhất, ngươi có độc chưởng sao không dùng để đến nổi tàn gân bại cốt như vậy?

Lão ma bị người bịt mặt chỉ đúng tính danh nghiến răng nói:

– Ngươi hôm nay sẽ là kẻ đầu tiên bỏ mạng ở đây.

Nói xong bỏ Lâm Đoàn Nghĩa lao sang người bịt mặt.

Người này nói:

– Tốt nhất ngươi hãy xuất Diêm Vương Lệnh may ra mới sống thêm được nửa khắc.

Bấy giờ Tống Hữu Nhất đã bị Lâm Đoàn Nghĩa thi triển Cửu Dã Thần Công dồn ép phải lùi liên tục đối phó hết sức vất vả.

Tuy nhiên Lâm Đoàn Nghĩa vừa mới bị thương lại vừa cứu trị độc thương cho Ngô Thiên Tam Lão tốn không ít khí lực nên không dám đưa hết sức đối địch, nếu không chỉ e lão ma đã bị đánh chết từ lâu.

Lúc này Tống Hữu Nhất đã nghiệm ra sư điệt mình Dực Long Phùng Duệ nói không sai, thiếu niên này võ công cao cường không thể khinh thị.

Hắn liền nhảy lùi ra hai trượng xoã tóc ra kín mặt, vận hai tay kêu răng rắc rồi bất thần cất lên tiếng hú rin rít.

Lâm Đoàn Nghĩa đoán rằng đối phương chuẩn bị thi triển Âm Phách Sưu Hồn vội kêu lên cảnh báo với mọi người:

– Các vị mau bịt tai lại, vận khí bao nguyên Thủ Nhất đề kháng. Lão ma thi triển Âm Phách Sưu Hồn đấy.

Đồng thời cũng tự mình vận Cửu Dã Thần Công lên cao độ đối phó.

Tống Hữu Nhất kết hợp cả Âm Phách Sưu Hồn lẫn Sưu Hồn chưởng đối địch, mỗi chưởng đánh ra đều mang quỷ khí lạnh ngắt làm cả khu vực hơn hai mươi trượng bao phủ một màn sương, uy lực thật kinh nhân.

Lúc luyện võ ở Cấm La Điện Lâm Đoàn Nghĩa không ngờ rằng trên đời lại có loại tà công vừa hàn vừa độc đáng sợ như vậy.

Cũng may mà Cửu Dã Thần Công là khắc tinh của hai thứ ma âm và độc chưởng này, lần trước chàng đã kinh nghiệm nên không đáng sợ nữa.

Tống Hữu Nhất tóc ta xoã tung vung song chưởng đánh loạn lên, miệng không ngừng gầm rít trông chẳng khác nào đã hoá điên nhưng ỳ thực trong lòng rất đắc ý tin rằng đối phương sắp bị tận diệt.

Người bịt mặt công lực siêu phàm nhưng thấy Tống Hữu Nhất trổ thần công như vậy cũng phải kinh tâm.

Thấy Lâm Đoàn Nghĩa chưa ngã mà vẫn phát chưởng đối phó như thường lão ma thầm nghĩ:

– Ngươi chưa ngã ngay thì sau một lúc nữa cũng bị độc thương và Âm Phách Sưu Hồn công tâm mà chết thôi.

Lâm Đoàn Nghĩa vừa thi triển Cửu Thức và Cửu Dã kết hợp cũng nghĩ thầm:

– Khi nào hai loại thần công này hợp nhất ngươi tất không còn đường sống.

Sau một hồi chừng một tuần trà Lâm Đoàn Nghĩa chuyển sang phản công vừa bước tiến sát vào đối phương quát:

– Ma đầu tiếp chiêu.

Dứt lời vung tay lập tức năm ánh chớp vàng loé sáng nhắm Tống Hữu Nhất bay vút tới.

Lão ma vội nhảy lùi xa ba trượng phất tay áo, phát ra một vật màu đen bay thẳng vào giữa đám Ngũ Hành Kim Kiếm.

Dám đoán Tống Hữu Nhất dùng Diêm Vương Lệnh để khắc chế Ngũ Hành Kim Kiếm của Phương Bất Bình.

Chợt nghe choang một tiếng chiếc Diêm Vương Lệnh bị một mũ Kim Kiếm bắn trúng vỡ thành muôn mảng rơi lả tả.

Thanh kim kiếm phá huỷ xong binh khí của đối phương quay ngược bay về phía chủ nhân, còn bốn mũi kia vẫn tiếp tục truy sát địch.

Tống Hữu Nhất không sao ngờ nổi Diêm Vương Lệnh vẫn bị huỷ bởi Ngũ Hành Kim Kiếm, không còn hồn vía nào nữa tung mình lao vút đi.

Nhưng Ngũ Hành Kim Kiếm bay còn nhanh hơn tên bắn từ xa mấy chục trượng vang lại một tên la đau đớn …

Bốn thanh kim kiếm còn lại phóng đi xa hơn hai chục trượng thì quay trở lại, từ xa thấp thoáng một bóng đen chao mình rồi biến mất.

Lâm Đoàn Nghĩa tiếp lấy Ngũ Hành Kim Kiếm đưa lên xem, thấy cả bốn mũi kiếm đều có vết máu thở dài nói:

– Thật đáng tiếc, nếu trước đây mấy ngày ta không bị thương thì lão tặc đó đừng hòng chạy thoát. Nhưng chắc hắn bị thương không nhẹ đâu.

Chàng lau sạch vết máu rồi cất kim kiếm đi, khi nhìn lại thì không thấy người bịt mặt đâu nữa cả.

Ngay cả hai tên đệ tử của Tống Hữu Nhất vừa đứng bên thi thể của Dực Long Phùng Duệ cũng biến đâu mất.

Ngô Thiên Tam Lão bước lại gần.

Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Vị tiền bối đó đi lúc nào vậy?

Ngô Thiên Tam Lão mải mê quan sát Ngũ Hành Kim Kiếm phá Diêm Vương Lệnh nên không để ý đến người bịt mặt, cũng không ai thấy người đó bỏ đi lúc nào.

Mãi khi nghe Lâm Đoàn Nghĩa nhắc đến Hoa Thiên Lý ngạc nhiên nói:

– Khi Tống Hữu Nhất bị thương la lên, người đó còn ở đây mà không biết đi lúc nào mà lẹ vậy?

Hoàng Phủ Hạo nói:

– Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Đừng để ý đến lão ta nữa rồi sẽ gặp lại thôi.

Hoàng Kim Độ tiếp lời:

– Âm Phách Sưu Hồn của lão ma quả là lợi hại, nhưng vì sao lần này hắn thi triễn Sưu Hồn chưởng chỉ thấy đánh loạn xạ lên như điên mà chẳng có tác dụng gì cả? Lâm hiền điệt có thể giải thích không?

Lâm Đoàn Nghĩa cười đáo:

– Hai loại võ công của Tống Hữu Nhất tuy lợi hại nhưng tiểu điệt vẫn còn đối phó được.

Vì bị Cửu Dã Thần Công khắc chế nên không những Sưu Hồn chưởng mà Âm Phách Sưu Hồn cũng bị giảm mất phân nửa uy lực.

Chàng lại hỏi:

– Vị tiền bối trước đây có nói rằng sư phụ của Tống Hữu Nhất là Đào Chân. Ba vị bá bá có biết lão ma đó là nhân vật nào hay không?

Hoàng Kim Độ lắc đầu:

– Ta chưa nghe nói đến danh hiệu đó.

Lâm Đoàn Nghĩa thở dài nói:

– Tiếc rằng vị tiền bối bịt mặt đó đi lẹ quá nếu không có thể hỏi rõ thêm một vài điều.

Xem vị đó biết không ít về Quỷ Quốc Thập Hùng …

Hoàng Phủ Hạo chợt nói:

– Dực Long Phùng Duệ là môn hạ của Phi Long Nhất Tống, hắn rất có danh tiếng trên giang hồ. Căn cứ vào đó mà suy đoán thì rất có khả năng sư tổ hắn Đào Chân là Phi Long Khách một nhân vật rất đáng sợ trong hắc đạo sáu mươi năm trước.

Hoàng Kim Độ sực nghĩ ra à lên một tiếng nói:

– Nếu lão nhị không nhắc thì ta quên mất. Đúng là tên đó không sai.

Lâm Đoàn Nghĩa lẩm bẩm:

– Phi Long Khách …

Chàng chợt liên tưởng đến Hồi Long Bang nghĩ thầm:

– Phi Long … Hồi Long … không biết chúng có liên quan gì với nhau không? Nếu không chẳng lẽ Quỷ Quốc Thập Hùng tự dưng đến giúp bang phái này?

Liền hỏi:

– Bá bá, trong võ lâm có những bang phái nào có tên bằng chữ Long?

Hoàng Kim Độ đáp:

– Những bang phái lấy tên chữ Long thì rất nhiều, chúng ta hãy về khách điếm nói chuyện chắc ở đó bây giờ đã náo loạn lên rồi.

Bốn người trở về khách điếm, quả nhiên thấy điếm gia tên nào tên ấy mặt lộ vẻ khiếp sợ, khách nhân thì tụm năm tụm ba thì thầm bàn tán, thấy bốn người trở về một số đánh bạo chạy ra đón, hỏi han tin tức.

Hoàng Kim Độ kể vắn tắt tình hình trấn an họ rồi sai điếm gia mua giúp một mâm rượu thịt.

An toạ xong Lâm Đoàn Nghĩa trở lại vấn đề bỏ dở ngoài hu mộ.

Hoàng Kim Độ chưa trả lời ngay mà hỏi lại:

– Hiền điệt trước đây theo Phục Ma kiếm khách học mấy năm tất biết rõ cửu đại môn phái chứ?

Lâm Đoàn Nghĩa trả lời ngay:

– Tiểu điệt có biết. Đó là Thiếu Lâm, Võ Đương, Hoành Sơn, Thanh Thành, Nga Mi, Hoa Sơn, Không Động Công Lôn, Cùng Lai, không biết tiểu điệt kể như vậy có chính xác không?

Hoàng Kim Độ gật đầu nói:

– Không sai. Ngoài ra hiền điệt có bao giờ nghe tiên sư Phục Ma kiếm khách nói về Long Hổ Thập Tam Tôn không?

Lâm Đoàn Nghĩa lắc đầu:

– Tiểu điệt không nghe tiên sư nhắc đến.

Hoàng Kim Độ thở dài nói:

– Cái đó cũng chẳng trách bởi vì Long Hổ Thập Tam Tôn trước đây chỉ là truyền ngôn thôi. Người ta đồn rằng bọn này hợp lực để tranh hùng với cửu đại phái nhưng thực hư thế nào thì không ai biết rõ. Lệnh sư Phục Ma kiếm khách là người chính phái đương nhiên không muốn truyền những tin tức còn chưa biết đích xác để gây hoang mang trong giang hồ. Nhưng Phi Long kiếm khách đã lừng danh mấy chục năm nay ắt không phải chỉ có truyền ngôn.

Lâm Đoàn Nghĩa nói:

– Có thể tiên sư cho rằng nhân vật đó dù có thực thì cũng đã chết vì thế mà không nhắc đến nữa …

Hoàng Kim Độ gật đầu:

– Rất có khả năng. Vừa rồi nếu không có Hoàng Phủ Hạo lão đệ nhắc đến thì ta cũng không nhớ.

Lúc đó điếm gia bưng rượu thịt đến.

Hoa Thiên Lý hỏi:

– Ngươi vừa ra phố mua thức nhắm có gặp chuyện gì không?

Tên tiểu nhị lắc đầu:

– Không tiểu nhân có thấy chuyện gì khác thường đâu?

Hoàng Phủ Hạo gợi ý thêm:

– Chẳng hạn như gặp phải một cơn gió lạnh hoặc tự dưng bụi bốc lên, hoặc bóng người lướt nhanh qua trước mặt …

Tiểu nhị lúng túng nói:

– Tiểu nhân …

Hoa Thiên Lý chợt đứng lên đưa tay chộp tới ngực tên tiểu nhị.

Nào ngờ tên này phản ứng vô cùng thần tốc phát tay quạt tắt ngọn đèn rồi phóng mình lao qua cửa sổ.

Lâm Đoàn Nghĩa định đuổi theo nhưng bị Hoàng Kim Độ ngăn lại nói:

– Hắn chỉ là hạng vô danh tiểu tốt đuổi theo làm gì?

Hoa Thiên Lý thắp đèn lên Hoàng Phủ Hạo rút ra một mũi ngân châm nhúng vào trong bình rượu, lập tức từ miệng bình bốc lên một làm khói xanh, hiển nhiên là đã bị đầu độc.

Hoàng Phủ Hạo nói:

– Độc chất này là thực cốt tán, chỉ trong vòng một canh giờ nếu không có thuốc giải tất chết.

Lâm Đoàn Nghĩa đứng lên nói:

– Ba vị bá phụ cứu ngồi đi tiểu điệt ra ngoài một lúc sẽ về ngay.

Dứt lời không để ai kịp ngăn cản lao nhanh ra cửa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx