Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại tuy biết hai thiếu nữ không tự lượng sức, đi tìm đấu với nữ nhân kia thì cũng giống như thiêu thân lao đầu vào lửa nhưng biết một khi nữ nhân đã nổi cơn ghen thì chẳng ai khuyên can được.
Thôi Ngoạ Long chợt nảy ra một kế cười nói:
– Hai ngươi đã tỏ chí khí như thế lão phu cũng không tiện ngăn cản nhưng người của Hàn Sơn phái đều rất cao chi bằng hãy ở tạm đây mấy hôm, một người sẽ luyện tuyệt học của lão phu là Ngư Long Thấp Bát Biến, người kia học Thất Thái Thần Công của Điền lão đệ rồi sẽ đi, không biết các ngươi có đồng ý không?
Hồng Phong Nương Tử cả mừng nói:
– Lão tiền bối đã có lòng ưu ái như vậy đương nhiên bọn vãn bối vô cùng cảm kích.
Nhưng không biết mất bao nhiêu thời gian?
Thôi Ngoạ Long đưa mấy ngón tay lên nói:
– Thân pháp mất mười ngày, chưởng pháp năm ngày, kiếm pháp mười ngày, lại mấy ngày học thêm nhu đạo và khí công nữa. Tổng cộng chừng một tháng rữa là đủ.
Điền Thiên Lại nói:
– Không được, muốn luyện Thất Thái Thần Công của ta ít nhất là mười lăm ngày, chỉ pháp mười ngày, kiếm pháp mười ngày, thêm khí công và thân pháp nữa phải mất hai tháng mới được.
Thái Vân lo lắng nói:
– Lâu như vậy Nghĩa lang chẳng bị giết mất rồi sao?
Thôi Ngoạ Long nói:
– Nhưng nếu các ngươi không học thêm võ nghệ dù có tìm được Nghĩa nhi thì cũng chỉ giương mắt nhìn chúng muốn làm gì thì làm, phỏng có ích gì?
Hồng Phong Nương Tử hỏi:
– Nhưng liệu vãn bối học xong có địch nổi Cửu U Quỷ Mẫu không?
Điền Thiên Lại đáp:
– Theo ta thì ít nhất cũng duy trì được hai ba mươi chiêu.
Hồng Phong Nương Tử nói:
– Duy trì được hai ba mươi chiêu rốt cuộc vẫn cứ thua, vậy mất thời gian làm gì?
Thôi Ngoạ Long nói:
– Cửu U Quỷ Mẫu bản tính rất kiêu ngạo, vì thế trước khi giao thủ các ngươi cứ ra điều kiện trước tốt nhất là dùng biện pháp khích tướng. Rất có khả năng các ngươi chỉ cần duy trì được hai ba mươi chiêu là đủ thắng rồi.
Hai thiếu nữ thương lượng một chút thấy không còn cách nào hơn đành đồng ý, quyết định Hồng Phong Nương Tử học tuyệt nghệ của Thôi Ngoạ Long, còn Điền Thiên Lại truyền thụ cho Thái Vân chọn điạ điểm ngay trong Thạch động đó.
Hôm đó cả bốn người xuống trấn mua thức ăn và đồ dùng dự trữ sang hôm sau thì bắt đầu học tuyệt nghệ.
Hai tháng sau Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân định đến Tuyết Sơn ngay nhưng Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại vẫn tìm cách ngăn cản khuyên họ đến Lao Sơn thực hiện lời uỷ thác của Lâm Đoàn Nghĩa.
Hai thiếu nữ thấy mình cũng có trách nhiệm với Nghĩa lang nên đồng ý.
Nay đã luyện thành tuyệt nghệ, Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân không muốn làm phiền hai vị tiền bối đi theo bảo hộ mình, hai người cũng có nhiệm vụ tìm cách làm cho Hổ Môn và Long Môn xung đột nhau và cũng định tìm cách cứu Lâm Đoàn Nghĩa nên đi về hướng bắc.
Chỉ sau vài ngày nhị nữ đã đến Lao Sơn.
Chiếu theo lời hướng dẫn của Lâm Đoàn Nghĩa lúc giao long đầu trượng hai người từ ngã Ác Thuỷ Hà vượt qua bãi đá ngược lên một thác nước nhỏ gọi là Vãn Long Giác, theo đường mòn nhỏ lên núi, chừng nửa dặm thì gặp một vách đá không vượt qua được.
Đến bên phải vách đá một lúc sau Thái Vân tìm được một nút nhỏ rất khó phát hiện ra đúng ngay tầm ngực.
Nàng liền ấn vào nút gọi:
– An Kỳ.
Mặc dù gọi đủ năm tiếng nhưng vách đá vẫn không mở ra.
Thái Vân nhíu mày nói:
– An Kỳ đi đâu mà không mở cửa chứ?
Hồng Phong Nương Tử hỏi:
– Chúng ta có nhầm lẫn gì không?
Thái Vân lắc đầu nói:
– Muội nhớ kỹ lời của Nghĩa lang mà. Đúng là tuyệt bích này sa sao được, rõ ràng cái nút bên phải ngang tầm ngực có thể ấn vào được …
Hồng Phong Nương Tử trầm ngâm nói:
– Liệu An Kỳ có gặp chuyện gì bất trắc không?
Chính lúc ấy có hai tên đạo sĩ từ dưới núi ngược lên, thấy hai thiếu nữ chúng liền chạy tới.
Tên đi đầu hỏi:
– Các ngươi làm gì ở đây?
Hồng Phong Nương Tử hừ một tiếng nói:
– Chúng ta làm gì thì việc gì đến các ngươi chứ?
Tên đạo sĩ trừng mắt nói:
– Này, liệu mà giữ hồn. Bích Lạc Sơn này không phải là nơi các ngươi tuỳ tiện chạy rông đâu.
Hồng Phong Nương Tử giấm giẵn:
– Bích Lạc Sơn là của riêng nhà ngươi sao?
Đạo sĩ đi phía sau sấn lên trước đồng bọn nói:
– Từ khi tổ sư bổn phái là Vương Trùng Dương khai sơn lập phái mỗi gốc cây ngọn cỏ ở Lao Sơn này đều đã trở thành vật của bổn phái …
Nghe nói tên Vương Trùng Dương, Hồng Phong Nương Tử à một tiếng nói:
– Thì ra hai tên mũi trâu các ngươi là đệ tử Toàn Chân phái, không biết các ngươi là đời thứ mấy đây?
Chừng như tên đạo sĩ này thân phận không nhỏ, thấy Hồng Phong Nương Tử có thái độ khinh thị như vậy liền nổi giận quát:
– Tiện tỳ không biết sống chết kia, ngươi không chịu cút đi chẳng lẽ còn chờ chúng ta …
Hắn chưa nói dứt câu thì chợt nghe bốp một tiếng Hồng Phong Nương Tử vung tay giáng vào mặt hắn một tát.
Toàn Chân là một phái từ lâu rất có danh tiếng trong giang hồ. Hai tên đạo sĩ này thân phận không thấp thế mà sau khi bị trúng một tát còn chưa kịp nhìn rõ đối phương xuất thủ ra sao, thử hỏi làm sao không tức?
Hắn gầm lên:
– Tiện tỳ muốn chết.
Thái Vân là người của Thanh Linh phái, đệ tử của Thanh Linh đạo cô đương nhiên có sự đồng tình với đạo sĩ.
Tuy nàng có phần bất bình trước thái độ hung hăng của đối phương nhưng thấy Hồng Phong Nương Tử xuất thủ không chút dung tình như thế lại tỏ ra bất nhẫn.
Sợ sự tình căng thẳng thêm dẫn đến hậu quả hôn lường khi tên đạo sĩ vung chưởng đánh ra nàng liền phất tay đẩy hắn lùi lại nói:
– Các ngươi muốn chết hay sao?
Lại thêm bốn năm tên đạo sĩ nữa từ trên núi nghe có tiếng huyên náo liền chạy ào xuống.
Tên đạo sĩ bị kình lực cuốn lui nhưng chưa chịu cam tâm, thấy có thêm đồng bọn tiếp ứng liền rút binh khí ra định xông vào.
Thái Vân kéo Hồng Phong Nương Tử lùi lại mấy trượng nói:
– Thư thư đừng chấp nhặt chúng làm gì. Chúng ta đi thôi.
Hồng Phong Nương Tử lúc này đã nổi sát cơ nói:
– Ta cần cho chúng một bài học trước đã.
Thái Vân nói:
– Đánh bọn nhãi nhép này làm gì cho phí sức? Nếu truyền ra giang hồ há chẳng làm cho thiên hạ cười cho sao? Hôm nay đã không tìm được An Kỳ cứ tìm chổ nghĩ ngày mai lại đến tiếp.
Hồng Phong Nương Tử nhìn lại bọn kia rồi gật đầu.
– Thôi vậy ta đành nghe muội.
Hai người thi triễn khinh công lao xuống núi.
Bọn đạo sĩ thấy thân pháp hai người huyền diệu như thế ngẩn mặt nhìn theo.
Hai người tìm một khách điếm trong tiểu trấn cách Lao Sơn chừng hai chục dặm nghỉ lại. Hôm sau vừa mờ sáng đã quay lại trước vách đá.
Nhưng chưa kịp lên tiếng gọi An Kỳ thì chợt nghe có tiếng cười nhạt rồi một nhân ảnh từ trên ngọn cây đáp xuống trước mặt họ.
Nhận ra đối phương là một lão đạo nhân Hồng Phong Nương Tử liền nổi giận quát lên:
– Lão mũi trâu kia? Ngươi lại tới đây làm gì?
Lão đạo cười nhạt đáp:
– Bần đạo là Thanh Mộc đệ tử đời thứ mười tám của Toàn Chân phái. Chính bần đạo phải hỏi cô nương câu đó mới đúng.
Cho dù không luyện thành tuyệt nghệ được hai vị tiền bối vừa truyền thụ, chỉ riêng với thân pháp gia truyền và Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng đã có thể ngạo thị giang hồ rồi, đâu coi người của Tòan Chân Phái ra gì?
Thấy đối phương tự xưng Thanh Mộc đạo nhân xuất hiện không ngoài mục đích tra vấn mình cô ta hừ một tiếng nói:
– Toàn Chân phái là thứ nghĩa địa gì mà đem ra hù doạ cô nương?
Nên biết Thanh mộc đạo nhân là đệ tử chân truyền của đương kim chưởng môn phái Toàn Chân, về võ công đạo thuật đều được coi là xuất chúng trong số đệ tử đời thứ mười tám, chẳng những được bổn phái nể trọng mà ra ngoài giang hồ cũng được nhường nhịn mấy phần.
Nay thấy một cô nương mười tám mười chín mà dám nhạo báng bổn môn y hừ một tiếng nói:
– Tiểu ni kia chớ cuồng ngạo. Không cần hỏi ta cũng biết ngươi đến đây là vì chuyện Tam Nguyên Bí Lục …
Nghe mấy tiếng Tam Nguyên Bí Lục Hồng Phong Nương Tử đoán ngay rằng An Kỳ chắc đã vì pho bí kíp này mà đã bị đối phương bắt đi, mặt chợt hiện sát cơ quát:
– Các ngươi bắt nữ hài tử đó giấu ở đâu nói mau.
Thanh Mộc đạo nhân quát:
– Bần đạo không biết nữ hài tử nam hài tử nào cả, các ngươi không chịu khai rõ đừng trách …
Hồng Phong Nương Tử ngắt lời:
– Ngươi dám làm gì?
Thanh Mộc đạo nhân cười hắc hắc nói:
– Các ngươi đã vì Tam Nguyên Bí Lục mà tới đây, bần đạo không thể để các ngươi rời khỏi đây được.
Thái Vân sợ xảy ra động thủ vội lên tếng dàn hoà:
– Ai cần gì thứ Tam Nguyên Bí Lục đó? Chúng ta đến đây tìm người.
Thanh Mộc đạo nhân hỏi:
– Tìm ai?
Hồng Phong Nương Tử chặn lời:
– Ngươi là thứ gì mà truy vấn chúng ta? Có cút ngay đi không thì bảo?
Chợt từ trên ngọn cây cao gần đó vang lên một tràng cười nói:
– Thanh Mộc sư huynh khách khí quá, đối với hạng tiện nhân đó thì cần gì phải phí lời chứ?
Tiếp đó một nhân ảnh từ trên cây đáp xuống.
Hồng Phong Nương Tử đã nổi sát cơ, lại nghe hai tiếng tiện nhân như lửa đổ thêm dầu liền nhằm người kia đánh ra một chưởng.
Chỉ nghe bịch một tiếng người kia trúng chưởng bay tít lên không.
Từ trên ngọn cây khác lại thêm một nhân ảnh lao ra tiếp lấy người vừa bị đánh, cứu hắn khỏi cái chết mười mươi.
Thanh Mộc đạo nhân quát lên:
– Tiện tỳ ngươi thật độc ác dám hạ độc thủ sát nhân.
Dứt lời vung chưởng nhằm Hồng Phong Nương Tử đánh tới.
Hồng Phong Nương Tử vừa học xong Ngư Long Thấp Bát Biến đang muốn thử nghiệm liền chao mình lướt đi.
Thanh Mộc đạo nhân vừa phát chưởng, chỉ thấy mắt hoa lên, nhìn lại đã không thấy đối phương đâu.
Chợt nghe tếng cười khanh khách vang lên ngay phía sau lưng:
– Ngươi cũng bay lên đi.
Thanh Mộc đạo nhân chưa kịp phản ứng thì bị một luồng kình lực làm bay vút lên cao.
Còn may rằng y bị đẩy lên ngay ngọn cây vừa ẩn mình, vội vàng đưa tay chộp được một cành, nếu không chắc bắn xa cả chục trượng khó mà thoát chết.
Hồng Phong Nương Tử cười nhạt nói:
– Rất tốt, hôm nay ta sẽ đá cầu một trận thoả thích.
Dứt lời vung chưởng nhằm hai đạo nhân gần nhất đánh bay đi.
Thái Vân không ngờ phái Toàn Chân cho nhiều người mai phục sẵn ở đây để chờ hai người, vội nói:
– Thư thư, đánh thế đủ rồi. Chúng ta đi thôi.
Nàng chưa kịp dứt lời thực hiện chợt thấy bốn năm tên vung đao kiếm xông tới, liền thi triển Thất Thái Thần Công vừa học được kết hợp chưởng chỉ bộ pháp đến độ lâm li, trong lúc cao hứng quên mất rằng mình xuất thủ quá nặng …
Hồng Phong Nương Tử lại càng cao hứng hơn, cước chưởng cùng phát, xem bọn đạo nhân chẳng khác nào quả cầu …
Đến khi Thái Vân trấn tĩnh lại nàng kinh hãi kêu lên:
– Nguy rồi đối phương đều bị chúng ta đánh chết cả.
Chợt vang lên tiếng niệm:
– Vô lượng phật.
Chỉ thấy mấy nhân ảnh lướt ra như thiên mã hành không, tiếp lấy những đệ tử Toàn Chân phái.
Hai thiếu nữ ngơ ngác nhìn thì một nhân ảnh đáp xuống các năm sáu trượng, tuyên một câu phật hiệu nói:
– Hai vị nữ thí chủ là môn hạ của ai? Vì sao coi thường tính mạng của đệ tử tệ phái như vậy?
Hai người nhìn ra thấy đó là một lão đạo thân hình quắc thước dáng vẻ uy nghi chừng bảy tám mươi tuổi.
Tiếp đó có thêm sáu đạo nhân khác tới đứng sau lưng lão ta.
Hồng Phong Nương Tử tiếp lời ngay:
– Ngươi muốn hỏi người khác thì trước hết hãy báo danh hiệu của mình ra đã.
Lão đạo đáp:
– Bần đạo là Minh Hư, đệ tử đời thứ mười bảy của Toàn Chân phái.
Đoạn quay lại giới thiệu sáu người đứng sau lưng mình:
– Đây là sáu vị sư đệ của bần đạo, Huyền Hư, Trung Hư, Tĩnh Hư, Thiên Hư, Diệu Hư và Bổn Hư. Bằng hữu giang hồ gọi chúng tôi là Toàn Chân Thất Tử.
Hồng Phong Nương Tử nói:
Thực hiện ra là Toàn Chân Thất Tử. Thư muội chúng tôi đã thất kính.
Tiếp đó tự giới thiệu:
– Thư muội chúng tôi họ Lâm, tôi là Vân Hồng còn muội muội tôi là Vân Thái. Còn sư môn thì xin kiếu.
Dừng một lúc lại tiếp:
– Hôm nay chúng tôi tới đây tìm người gặp mười mấy đạo nhân phục sẵn xông ra buông lời vô lễ, chúng ta cho chúng biết thế nào là lễ độ để bớt hung hăng tránh cho quý phái sau này khỏi mang tiếng cậy thế bức hiếp người.
Minh Hư đạo nhân hỏi:
– Hai vị thí chủ đến tìm ai?
Hồng Phong Nương Tử đáp:
– Cái đó không thể cho các người bết được.
Minh Hư cười nói:
– Hai vị cứ nói xem, chừng bần đạo biết cũng nên.
Thái Vân nói:
– Đó là một nữ hài tử bằng tuổi tôi.
Minh Hư nhìn hai người một lúc mới lắc đầu nói:
– Bần đạo chưa hề nghe nói có một cô nương như hai vị thí chủ ở đây.
Thái Vân kéo tay Hồng Phong Nương Tử nói:
– Thư thư nếu không có người thì chúng ta đi thôi.
Hồng Phong Nương Tử thấy không cần mất thời gian với bọn người này nữa gật đầu nói:
– Nào đi.
Nhưng vừa cất bước thực hiện một người nhảy ra chặn đường quát:
– Các ngươi dễ dàng đi được sao?
Hồng Phong Nương Tử nhìn lại thấy người chặn đường là Trung Hư đạo nhân, nhíu mày hỏi:
– Đã không tìm được người chúng ta ở lại làm gì?
Minh Hư đạo nhân biết Trung Hư tính tình nóng nảy, lại là hậu duệ của vị chưởng môn nhân đời thứ hai của bổn phái Khưu Xứ Cơ, không dám ra lệnh chỉ nói:
– Sư đệ thôi đi, cứ để họ đi.
Trung Hư đáp:
– Hai nữ nhân này vừa sát thương mười mấy đệ tử bổn môn, nếu để chúng đi thì sau này phái Toàn Chân đừng hy vọng được đồng đạo giang hồ trọng nể.
Hồng Phong Nương Tử liền nói:
– Đệ tử các ngươi học nghệ không tinh, lẽ ra nên bết tiến thoái đừng cậy thế làm càn mới phải, đằng này lại giở trò hung hăng nên chịu khổ thì trách được ai? Lẽ ra Toàn Chân phái không nên xuất hiện trong giang hồ từ lâu, bây giờ các ngươi nên bức bách cô nương xuất thủ thêm nữa.
Trung Hư đạo nhân là một trong Toàn Chân Thất Tử thành danh trong giang hồ đã lâu, công lực thâm hậu võ học tinh thâm.
Nghe Hồng Phong Nương Tử coi thường bổn phái như vậy không nén nổi giận gầm lên:
– Tiện tỳ muốn chết.
Dứt lời xuất chưởng đánh ra.
Hồng Phong Nương Tử hừ một tiếng nói:
– Thứ ngươi mà cũng xứng.
Dứt lời xuất chưởng đánh lại.
– Bình.
Sau cú tiếp chưởng Trung Hư đạo nhân bị đánh lùi ba bước.
Toàn Chân Thất Tử không ngờ một thiếu nữ mới mười tám mười chín tuổi mà nội lực thâm hậu đến thế, kinh hãi đưa mắt nhìn nhau.
Trung Hư đạo nhân cũng đã dúng đến bảy thành công lực mà không thắng nổi đối phương chỉ ứng thủ đánh ra, thẹn biến thành giận, liền vận khí đan điền quát lên:
– Ngươi hãy tiếp ta một chiêu nữa.
Lần này lão xuất chưởng với thập thành công lực uy thế quả là kinh nhân.
Nào ngờ chưởng vừa phát thì thấy trước mặt hoa lên địch nhân biến đâu mất.
Bình một tiếng, chưởng đánh tới chỗ Hồng Phong Nương Tử vừa đứng làm đất bắn tung tạo thành một hố lớn khói bụi bay mù trời.
Lão còn ngơ ngác thì nghe tiếng Hồng Phong Nương Tử vang lên từ phía bên tả:
– Toàn Chân Thất Tử chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi, cô nương đi đây.
Trung Hư đạo nhân không biết đối phương dùng thân pháp gì mà biến đi một cách kỳ ảo như vậy?
Khi nghe tiếng nhìn lại thì thấy hai nhân ảnh đã lướt đi xa tới gần một dặm, chỉ đành hậm hực nhìn theo.
Toàn Chân Thất Tử công lực không hơn kém bao nhiêu, Minh Hư thấy sư đệ xuất toàn lực sợ Hồng Phong Nương Tử đối phó không nổi định lên tiếng ngăn cản nhưng không kịp đâu ngờ cô ta dùng thân pháp tránh đi một cách ảo diệu như thế?
Khi định thần nhìn lại thấy hai thiếu nữ đã đi xa, Toàn Chân Thất Tử đều ngơ ngác nhìn theo, lòng vừa thán phục vừa kinh sợ.
Thiên Hư đạo nhân nhìn Minh Hư hỏi:
– Sư huynh có nhận ra lai lịch lộ số của nữ thí chủ đó không?
Minh Hư lắc đầu:
– Không nhận được, may rằng đối phương không hoàn thủ nếu không chưa biết kết cuộc thế nào …
Thấy Trung Hư đỏ mặt ngượng nghịu Minh Hư chuyển sang việc khác:
– Có thể chưởng môn sư huynh nhận ra lai lịch bọn chúng …
Chợt nghe từ trên cây có người nói:
– Các vị sư thúc, hai vị nữ nhân đó đang giao chiến với người nào đó …
Minh Hư nhìn lên cây hỏi:
– Thanh Mộc ngươi mau về báo với chưởng môn nhân và sư thúc tổ chuyện vừa xảy ra.
Dứt lời xuất lĩnh sáu vị sư đệ thi triển thân pháp chạy về hướng hai thiếu nữ vừa đi khỏi.
Đi chừng hai dặm chợt thấy Hồng Phong Nương Tử đang giao chiến cùng một hồng y thiếu nữ vô cùng kịch liệt, cả hai xuất thủ không chút nương tay, mỗi chiêu thức đánh ra đều mang kình lực kinh nhân nhằm vào yếu huyệt của đối phương.
@by txiuqw4