sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 23 : Tuyệt Lộ Phùng Sinh

Thiếu nữ bịt mặt tỏ ra rất quen thuộc địa thế ở đây, đi quanh co một lúc thì tới cửa hầm mộ.

Cửa còn mở nhưng lục y thiếu nữ không ra theo lối đó mà rẽ vào một thông đạo khác.

Lâm Đoàn Nghĩa đang hồ nghi thì chợt nghe tiếng Mã Mỹ Trân ngoài cửa:

– Không còn người đâu chúng ta vào thôi.

Chính lúc đó từ bên trong vang lên tiếng chân chạy rầm rập, rồi tiếng Hằng Cô kêu lên hớt hãi:

– Tiểu thư nguy rồi, cô gia bỏ đi đâu mất.

Mã Mỹ Trân rít lên:

– Nha đầu đáng chết, hai ngươi mang đi sao không canh chừng mà để hắn bỏ đi mất?

Mau đi tìm xem.

Hai người vội vàng quay trở lại.

Mã Mỹ Trân nói:

– Hưng lang chỉ còn nửa mạng thì đi đâu được? Ngoài này có ba chúng ta rồi, tẩm cung chỉ có một cửa duy nhất … chúng ta cứ đóng cửa lại rồi vào bên trong tìm.

Sau đó nghe ầm một tiếng chắc cửa tẩm cung đã đóng lại.

Chờ tiếng bước chân đi xa, lục y thiếu nữ quay lại cửa tẩm đưa tay ấn lên một chổ trên tường.

Cánh cửa lập tức mở ra.

Thiếu nữ cắp lấy Lâm Đoàn Nghĩa nhảy ra cửa chợt nhảy lên một ngọn cây tùng cổ thụ mà chạy tiếp nữa.

Lát sau có mấy nhân ảnh lao ra cửa.

Tiếng Mã Mỹ Trân quát:

– Nó chưa chạy đi xa đâu, mau đuổi theo.

Chờ khi chúng đi khỏi lục y thiếu nữ rời khỏi ngọn cây đáp nhẹ xuống thi triển c chạy theo hướng ngược lại.

Chừng một canh giờ sau thiếu nữ mới đặt Lâm Đoàn Nghĩa xuống giải khai huyệt đạo cho chàng rồi cất giọng lẩm bẩm:

– Ngươi quả là một tên ngốc, coi như lần này thoát nạn.

Lâm Đoàn Nghĩa đứng lên đưa mắt nhìn, thấy mình đang ở bên một hầm mộ khác định hỏi thì từ hầm mộ vang lên tiếng hỏi:

– Nhạn thư mắng ai ngoài đó thế?

Lục y thiếu nữ cười đáp:

– Chửi một tên đần mà Cửu U Quỷ Nữ bắt về làm giống. Nếu không được ta cứu ra thì chỉ và ngày sau tiểu tử đó sẽ kiệt tuỷ hô xương mà chết. Tiểu thư về chưa? Nha đầu ngươi sao không chịu mở cửa?

Người trong tẩm chưa kịp trả lời thì cô ta lại nói tiếp:

– Tiểu Yến ra ngoài này nhớ bịt mặt lại đừng cho tiểu tử này thấy, nghe chưa?

Nhưng người kia vẫn chưa mở cửa.

Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Cô nương sao lại gọi vị Mã Mỹ Trân thư thư là Cửu U Quỷ Nữ?

Lục y thiếu nữ hừ một tiếng hỏi:

– Hừ, bây giờ ngươi vẫn còn gọi yêu nữ đó là thư thư ngọt xớt. Ngươi tưởng nó tốt lắm sao?

Lâm Đoàn Nghĩa thở dài nói:

– Mã thư thư đã cứu tại hạ …

Lục y thiếu nữ lại rủa:

– Ta nói ngươi là đồ mặt đần quả không sai. Ngươi bảo nó là ân nhân nhưng người khác lại thấy nó bắt ngươi từ Lao Sơn đưa về Phương Hồ rồi từ Phương Hồ đưa tới đây, như vậy là có ân với ngươi lắm hay sao?

Lâm Đoàn Nghĩa vốn đã có nghi ngờ tư cách của Mã Mỹ Trân, nay nghe đối phương nói thế liền hỏi:

– Tại hạ bất tỉnh nên không biết ai đưa tới Trường An, cô nương có thể cho biết rõ hơn không?

Thiếu nữ đáp:

– Cứ vào trong tẩm sẽ nói.

Người trong tẩm cười nói:

– Nhạn thư quên rằng tiểu thư đã cấm đưa nam nhân vào đây sao?

Lục y thiếu nữ đáp:

– Ngươi đừng lo chính tiểu thư lệnh cho ta cứu hắn đưa về đây.

Chợt nghe cách một tiếng cửa hầm mộ mở ra, lại thêm một thiếu nữ bịt mặt xuất hiện chắc đó là Tiểu Yến.

Hai người dẫn Lâm Đoàn Nghĩa bước xuống hầm mộ.

Ở đây nhỏ hơn nơi cư trú của Mã Mỹ Trân rất nhiều, nhưng vẫn rộng rãi có Thạch thất tiểu sảnh bàn ghế đầy đủ.

Toạ định xong Nhạn cô nương hỏi:

– Ngươi có phải là Lâm Đoàn Nghĩa không?

Chàng gật đầu đáp:

– Tại hạ đúng là Lâm Đoàn Nghĩa nhưng từ khi đến Trúc Luận Đảo đến giờ thì lấy tên của Vong huynh là Lâm Hưng.

Nhạn cô nương ừm một tiếng lại hỏi:

– Thế mà ta cứ tưởng rằng mình cứu sai người, như vậy ngươi là quái kiệt võ lâm môn hạ của Phương Bất Bình đúng chứ?

Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu:

– Quái kiệt võ lâm thì tại hạ không dám nhưng đúng là môn hạ của Phương tiên sư.

Nhạn cô nương lại hỏi:

– Ngũ Hành Kim Kiếm của ngươi đâu?

Lâm Đoàn Nghĩa rầu giọng đáp:

– Mã cô nương cho rằng đó là vật trừ tà nên giao cho bốn tên tỳ nữ và cô ấy chia nhau cất giữ, còn có một bộ quái y có thể bay được, chắc cũng bị họ lấy mất.

Nhạn cô nương ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

– Phải rồi. Chẳng trách gì Quỷ Mẫu mang một cái túi đi về hướng tây nam, nguyên bà ta nghe ngươi xưng danh là Lâm Hưng mà lại mang theo Ngũ Hành Kim Kiếm lại có quái y của Phi Long Tôn nên mới đưa cho người khác giám định. Nếu ngươi khai tên thật tất đã bị giết rồi.

Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Vì sao họ muốn giết tại hạ?

– Ngươi có biết mấy tên Quỷ Nữ đó là ai không?

Lâm Đoàn Nghĩa lắc đầu.

Nhạn cô nương nói:

– Chúng là tôn nữ của Cửu U Quỷ Mẫu đấy. Tất cả chúng đều dâm đãng, vì Cửu U Quỷ Mẫu biết thuật trì nhân nên tuy đã ngoài trăm tuổi nhưng xem như thiếu phụ mới ba mươi, nhi tử của mụ ta là bọn Tuyết Phong Tam Lão trông còn già gấp đôi.

Lâm Đoàn Nghĩa vội hỏi:

– Cô nương nói sao? Tuyết Phong Tam Lão là nhi tử của Cửu U Quỷ Mẫu, như vậy Mã Mỹ Trân là ái nữ một trong Tuyết Phong Tam Lão hay sao?

Nhạn cô nương chưa kịp trả lời thì Tiểu Yến đã nói:

– Nhạn thư thư liệu mà giữ mồm giữ miệng, tiểu thư về rồi đấy.

Nói xong chạy ra mở cửa.

Nhạn cô nương mặt thoáng biến sắc vội rời ghế đứng lên.

Lâm Đoàn Nghĩa cũng đứng dậy.

Một đoàn bảy thiếu nữ bận thanh y mặt đều trùm kín chỉ chừa đôi mắt bước vào, tiếp đến là một bạch y thiếu nữ cũng bịt mặt cuối cùng tới Tiểu Yến.

Lâm Đoàn Nghĩa đoán ngay bạch y thiếu nữ là chủ nhân cúi mình nói:

– Lâm Đoàn Nghĩa đa tạ ân cứu mạng của cô nương.

Bạch y thiếu nữ xua tay đáp:

– Lâm công tử đừng đa lễ, bây giờ công lực của người đã mất nên ở lại đây điều dưỡng mấy ngày, Nhạn nhi sẽ chăm sóc công tử.

Nói xong mấy câu liền xuất lãnh đoàn thanh y thiếu nữ đi ngay.

Nhạn nhi tiễn bạch y thiếu nữ đi xong quay lại dẫn Lâm Đoàn Nghĩa tới một gian mật thất cười nói:

– Đây không phải mặt đất ngươi không nên đi lại nhiều, mỗi ngày ba bữa ta sẽ đem cơm tới, cần phải ăn no để luyện công. Cũng không được phép nghĩ ngợi linh tinh.

Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Vị bạch y cô nương …

Nhạn nhi chặn lời:

– Hỏi nhiều cũng không được.

Nói xong đóng sầm cửa lại.

Lâm Đoàn Nghĩa ngồi lạ trong phòng không biết làm gì đành ngồi vận nội công.

Từ hôm đó đúng như lời Nhạn nhi nói, ngoài một ngày ba lần cô ta mang cơm nước tới, hoàn toàn có ai đả động tới chàng.

Lâm Đoàn Nghĩa tĩnh toạ luyện công sau nửa tháng công lực phục hồi như cũ.

Bấy giờ chàng mới bắt đầu sốt ruột, không biết lúc nào chàng mới ra được khỏi tẩm cung này?

Công lực đã phục hồi đương nhiên chàng muốn ra khỏi hầm mộ không phải là chuyện khó nhưng bởi đối phương là ân nhân cứu mạng, và trong thời gian vừa qua tuy Nhạn nhi tỏ ra lạnh lùng nhưng đó là hảo tâm, rất có ích cho việc chàng phục hồi lại công lực vì thế chàng không thể bỏ đi mà không nói.

Hôm ấy khác với lẽ thường sau khi ăn sáng xong, khi vào dọn mâm bát Nhạn nhi cười nói:

– Hôm nay ngươi nên đi rồi, sau khi rời khỏi đây hãy đi ra biển tìm một vị ngư ông luyện thành tất cả võ nghệ của sư phụ ngươi để chuẩn bị cho một trường đại chiến.

Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên hỏi:

– Chẳng lẽ bây giờ tại hạ chưa học xong võ công của sư phụ?

Nhạn nhi hỏi lại:

– Nếu ngươi đã học xong thì sao còn bị Cửu U Quỷ Mẫu bắt được?

Lâm Đoàn Nghĩa lập tức nhớ lại câu ‘tầm ngư phủ nhất thân thủ’ mà bấy lâu nay chàng chưa biết, chắc đó là người cần tìm để học hết võ công của sư phụ.

– Bạch y cô nương hiện ở đâu?

– Ngươi hỏi làm gì?

– Tại hạ muốn bái biệt.

– Nữ chủ nhân không ở đây nữa đã đi xa, dặn rằng ngươi hãy đi sớm một chút.

– Tại hạ có thể biết tính danh …

Nhạn nhi lắc đầu:

– Cái đó khỏi cần, có lẽ sau này ngươi sẽ biết.

– Vậy thì cô nương cho nhắn lại lời cảm tạ.

Nhạn nhi gật đầu:

được.

Cô ta đưa ra một ít vàng mấy đỉnh bạc nói:

– Hiện giờ ngươi không có tiền tiêu hãy cầm tâm lấy đi đường.

– Tại hạ đâu dám?

– Đó là lệnh của tiểu thư, nếu ngươi không cầm thì ta sẽ bị phạt.

Lâm Đoàn Nghĩa đành phải thu lấy số vàng bạc nói:

– Công ơn cứu mạng của cô nương tại hạ còn chưa trả bây giờ lại thêm …

Nhạn nhi gạt đi:

– Sau này ngươi sẽ trả, chúng ta đi.

Ra khỏi hầm mộ Nhạn nhi nói:

– Đi đi, mong ngươi bảo trọng.

Nói xong quay lại, cánh cửa hầm mộ đóng sập lại ngay. Lâm Đoàn Nghĩa vô cùng kích động đứng bàng hoàng nhìn theo lẩm bẩm:

– Cửu U Quỷ Mẫu … Cửu U Quỷ Mẫu … cả Mã Mỹ Trân và mấy tên tỳ nữ đó đều đáng giết. Còn có Long hổ thập tam tôn nữa. Hỏng rồi, Nhạn nhi nói đến một trường đại chiến mình chưa kịp hỏi rõ …

Nhưng cửa đã đóng chàng chỉ biết buông tiếng thở dài rồiquay mình thi triển khinh công lướt về hướng đông.

Mới đi được mấy chục dặm Lâm Đoàn Nghĩa chợt trông thấy bóng một hồng y thiếu nữ.

Một ý nghĩ loé lên trong đầu chàng:

– Cửu U Quỷ Nữ chúng vẫn còn truy tìm mình.

Không cần nghĩ ngợi nhiều chàng lập tức đuổi theo.

Thiếu nữ chạy trước khinh công không kém, đuổi theo tới hơn hai chục dặm khoảng cách mới rút ngắn một ít.

Lâm Đoàn Nghĩa quát lên:

– Yêu nữ đứng lại.

Thiếu nữ dừng bước quay người hỏi:

– Ngươi chửi ai?

Lâm Đoàn Nghĩa nhận ra chính là Mã Mỹ Trận liền đáp:

– Chửi thứ dâm đãng mất nhân tính ngươi.

Dứt lời vung chưởng đánh ngay.

Mã Mỹ Trận liền đưa chưởng lên đỡ.

Bình một tiếng cô ta bị chấn lùi ba bước.

Bị thiệt thòi cô ta lập tức rút kiếm ra xông vào nói:

– Cuồng tử mau xuất binh khí.

Lâm Đoàn Nghĩa nhìn lại ngơ ngác đứng ngẩn ra.

Nghe giọng nói của thiếu nữ này khác hẳn, hơn nữa đã là Mã Mỹ Trận thì sao gọi chàng là cuồng tử?

Chàng nhìn kỹ lại nhận ra thiếu nữ này tuy giống nhưng không phải Mã Mỹ Trân càng không phải bất cứ ai trong bốn tỳ nữ.

– Cô nương … không phải là Cửu U Quỷ Nữ?

– Cuồng tử ngươi còn dám chửi sao?

Dứt lời xông tới, mũi kiếm điểm ra năm vệt hàn tinh với một thức Hàn Mai Thổ Nhuỵ nhằm vào năm yếu huyệt Lâm Đoàn Nghĩa.

Bấy giờ Lâm Đoàn Nghĩa đã nhận ra mình đã lầm vội tránh đi nói:

– Xin cô nương thứ lỗi cho tại hạ lỗ mãng đã nhận sai người.

Hồng y thiếu nữ lạnh lùng nói:

– Ngươi ngoác miệng chửi người bây giờ chỉ một câu xin lỗi thì yên sao?

Lâm Đoàn Nghĩa cười ngượng nghịu nói:

– Tại hạ xin hành lễ bồi tội.

Thiếu nữ hừ một tiếng nói:

– Ai cần lễ không đáng một xu của ngươi? Bây giờ ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi nói Cửu U Quỷ Nữ nào?

Lâm Đoàn Nghĩa thấy thái độ của đối phương ác ý, liền thuật kể lại việc mình bị bắt.

Cô ta nghe xong lại hỏi:

– Ngươi đến Lao Sơn làm gì mà bị bắt?

Lâm Đoàn Nghĩa không muốn kể lại việc mình cứu Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân, trả lời:

– Tại hạ mang một di vật của Long Oải Bà Bà đến cho đệ tử bà ấy.

Thiếu nữ chợt à một tiếng hỏi:

– Vậy ngươi là Lâm Đoàn Nghĩa?

Chàng ngạc nhiên lùi lại một bước mở to mắt hỏi:

– Cô nương là ai? Làm sao biết được tại hạ là Lâm Đoàn Nghĩa?

Thiếu nữ cười nói:

– Ta đã cùng Lâm Vân Hồng, Lâm Vân Thái và An Kỳ kết làm thư muội, biết ngươi đã nhờ Lâm gia thư muội đưa đoạn long đầu trượng bị gãy đó cho An Kỳ. Bây giờ Hồng thư và Thái muội đã đến Tuyết Sơn nửa tháng nay, ngươi đã gặp chưa?

Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói biết Lâm Vân Hồng, Lâm vân Thái chính là Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng và Thái Vân liền nói:

– Hồng thư và Thái muội đến Tuyết Sơn làm gì?

Hồng y thiếu nữ đáp:

– Chắc rằng họ đi tìm ngươi, bởi vì An Kỳ bị một nữ nhân mạo danh Giáng Y Tiên Tử ta bắt cóc, may được ta kịp thời giải cứu sau đó mới biết kẻ mạo danh là môn hạ của Hàn Sơn Thánh Mẫu.

Lâm Đoàn Nghĩa tức giận nói:

– Nhất định đó là một trong số Cửu U Quỷ Nữ.

Thiếu nữ cười hỏi:

– Ngươi thấy ta giống bọn chúng hay sao?

Lâm Đoàn Nghĩa ngượng nghịu nói:

– Thực tình thư thư rất giống một yêu nữ tên là Mã Mỹ Trân tôn nữ của Cửu U Quỷ Mẫu. Cả y phục cũng thế.

– Giống đến nổi không phân biệt được sao?

– Chỉ có màu mắt là khác, mắt yêu nữ đó màu lam còn mắt thư thư màu đen.

Tống Ngọc Thu cười nói:

– Vậy thì không sai rồi, An Kỳ cũng nói thế.

Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Thư thư có thể cho biết phương danh không?

Thiếu nữ cười khanh khách nói:

– Cái gì phương danh với không phương danh? Ngươi cũng thật rắc rối, ta hiệu Tống tên là Ngọc Thu.

Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu:

– Nguyên là Tống Ngọc Thu thư thư … bây giờ thư thư dịnh đi đâu?

– Ta đến Tuyết sơn ngươi có muốn đi cùng không?

Lâm Đoàn Nghĩa đang định tới Đông Hải tìm lão ngư để học thành võ công của sư phụ mình nhưng nay biết Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân đã tới Tuyết Sơn, tất sẽ gặp Tuyết Phong Tam Lão chỉ e không phải là đối thủ của bọn ma đầu đó.

Chàng nói:

– Tuyết Phong Tam Lão không phải là nhưng nhân vật tầm thường, chỉ e Hồng thư thư và Thái muội gặp phải dữ nhiều lành ít.

– Vậy ngươi sẽ đi với ta chứ?

Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu.

Hai người tiếp tục đi về hướng tây nam.

Tuyết Sơn là một dãy núi hùng vĩ phạm vi tới mấy trăm dặm với những đỉnh núi cao ngất tuyết phủ trắng xoá, hong cảnh thật là ngoạn mục.

Lâm Đoàn Nghĩa vừa đi vừa ngắm cảnh hùng vĩ của thiên nhiên hỏi:

– Tống thư thư đã tới nơi này chưa?

Tống Ngọc Thu đáp:

– Ta mới đến lần đầu.

Lâm Đoàn Nghĩa nói:

– Chúng ta cần phải hỏi xem Tuyết Phong Tam Lão ở đâu mới được.

Đang nói chợt trên ngọn tùng cổ thụ gần đó chợt vang lên tiếng cười lạnh rồi giọng nữ nhân hỏi:

– Các ngươi tìm Tuyết Phong Tam Lão làm gì?

Lâm Đoàn Nghĩa quay sang hỏi:

– Ngươi là ai?

Không có tiếng trả lời.

Cả hai chạy bổ tới cây tùng nhưng tìm quanh hoài mà không thấy ai cả.

Lâm Đoàn Nghĩa nhíu mày hỏi:

– Rõ ràng nghe giọng nói phát ra ở đây, xung quanh thì trống trải thế này làm sao không thấy?

Thiếu nữ bịt mặt tỏ ra rất quen thuộc địa thế ở đây, đi quanh co một lúc thì tới cửa hầm mộ.

Cửa còn mở nhưng lục y thiếu nữ không ra theo lối đó mà rẽ vào một thông đạo khác.

Lâm Đoàn Nghĩa đang hồ nghi thì chợt nghe tiếng Mã Mỹ Trân ngoài cửa:

– Không còn người đâu chúng ta vào thôi.

Chính lúc đó từ bên trong vang lên tiếng chân chạy rầm rập, rồi tiếng Hằng Cô kêu lên hớt hãi:

– Tiểu thư nguy rồi, cô gia bỏ đi đâu mất.

Mã Mỹ Trân rít lên:

– Nha đầu đáng chết, hai ngươi mang đi sao không canh chừng mà để hắn bỏ đi mất?

Mau đi tìm xem.

Hai người vội vàng quay trở lại.

Mã Mỹ Trân nói:

– Hưng lang chỉ còn nửa mạng thì đi đâu được? Ngoài này có ba chúng ta rồi, tẩm cung chỉ có một cửa duy nhất … chúng ta cứ đóng cửa lại rồi vào bên trong tìm.

Sau đó nghe ầm một tiếng chắc cửa tẩm cung đã đóng lại.

Chờ tiếng bước chân đi xa, lục y thiếu nữ quay lại cửa tẩm đưa tay ấn lên một chổ trên tường.

Cánh cửa lập tức mở ra.

Thiếu nữ cắp lấy Lâm Đoàn Nghĩa nhảy ra cửa chợt nhảy lên một ngọn cây tùng cổ thụ mà chạy tiếp nữa.

Lát sau có mấy nhân ảnh lao ra cửa.

Tiếng Mã Mỹ Trân quát:

– Nó chưa chạy đi xa đâu, mau đuổi theo.

Chờ khi chúng đi khỏi lục y thiếu nữ rời khỏi ngọn cây đáp nhẹ xuống thi triển c chạy theo hướng ngược lại.

Chừng một canh giờ sau thiếu nữ mới đặt Lâm Đoàn Nghĩa xuống giải khai huyệt đạo cho chàng rồi cất giọng lẩm bẩm:

– Ngươi quả là một tên ngốc, coi như lần này thoát nạn.

Lâm Đoàn Nghĩa đứng lên đưa mắt nhìn, thấy mình đang ở bên một hầm mộ khác định hỏi thì từ hầm mộ vang lên tiếng hỏi:

– Nhạn thư mắng ai ngoài đó thế?

Lục y thiếu nữ cười đáp:

– Chửi một tên đần mà Cửu U Quỷ Nữ bắt về làm giống. Nếu không được ta cứu ra thì chỉ và ngày sau tiểu tử đó sẽ kiệt tuỷ hô xương mà chết. Tiểu thư về chưa? Nha đầu ngươi sao không chịu mở cửa?

Người trong tẩm chưa kịp trả lời thì cô ta lại nói tiếp:

– Tiểu Yến ra ngoài này nhớ bịt mặt lại đừng cho tiểu tử này thấy, nghe chưa?

Nhưng người kia vẫn chưa mở cửa.

Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Cô nương sao lại gọi vị Mã Mỹ Trân thư thư là Cửu U Quỷ Nữ?

Lục y thiếu nữ hừ một tiếng hỏi:

– Hừ, bây giờ ngươi vẫn còn gọi yêu nữ đó là thư thư ngọt xớt. Ngươi tưởng nó tốt lắm sao?

Lâm Đoàn Nghĩa thở dài nói:

– Mã thư thư đã cứu tại hạ …

Lục y thiếu nữ lại rủa:

– Ta nói ngươi là đồ mặt đần quả không sai. Ngươi bảo nó là ân nhân nhưng người khác lại thấy nó bắt ngươi từ Lao Sơn đưa về Phương Hồ rồi từ Phương Hồ đưa tới đây, như vậy là có ân với ngươi lắm hay sao?

Lâm Đoàn Nghĩa vốn đã có nghi ngờ tư cách của Mã Mỹ Trân, nay nghe đối phương nói thế liền hỏi:

– Tại hạ bất tỉnh nên không biết ai đưa tới Trường An, cô nương có thể cho biết rõ hơn không?

Thiếu nữ đáp:

– Cứ vào trong tẩm sẽ nói.

Người trong tẩm cười nói:

– Nhạn thư quên rằng tiểu thư đã cấm đưa nam nhân vào đây sao?

Lục y thiếu nữ đáp:

– Ngươi đừng lo chính tiểu thư lệnh cho ta cứu hắn đưa về đây.

Chợt nghe cách một tiếng cửa hầm mộ mở ra, lại thêm một thiếu nữ bịt mặt xuất hiện chắc đó là Tiểu Yến.

Hai người dẫn Lâm Đoàn Nghĩa bước xuống hầm mộ.

Ở đây nhỏ hơn nơi cư trú của Mã Mỹ Trân rất nhiều, nhưng vẫn rộng rãi có Thạch thất tiểu sảnh bàn ghế đầy đủ.

Toạ định xong Nhạn cô nương hỏi:

– Ngươi có phải là Lâm Đoàn Nghĩa không?

Chàng gật đầu đáp:

– Tại hạ đúng là Lâm Đoàn Nghĩa nhưng từ khi đến Trúc Luận Đảo đến giờ thì lấy tên của Vong huynh là Lâm Hưng.

Nhạn cô nương ừm một tiếng lại hỏi:

– Thế mà ta cứ tưởng rằng mình cứu sai người, như vậy ngươi là quái kiệt võ lâm môn hạ của Phương Bất Bình đúng chứ?

Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu:

– Quái kiệt võ lâm thì tại hạ không dám nhưng đúng là môn hạ của Phương tiên sư.

Nhạn cô nương lại hỏi:

– Ngũ Hành Kim Kiếm của ngươi đâu?

Lâm Đoàn Nghĩa rầu giọng đáp:

– Mã cô nương cho rằng đó là vật trừ tà nên giao cho bốn tên tỳ nữ và cô ấy chia nhau cất giữ, còn có một bộ quái y có thể bay được, chắc cũng bị họ lấy mất.

Nhạn cô nương ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

– Phải rồi. Chẳng trách gì Quỷ Mẫu mang một cái túi đi về hướng tây nam, nguyên bà ta nghe ngươi xưng danh là Lâm Hưng mà lại mang theo Ngũ Hành Kim Kiếm lại có quái y của Phi Long Tôn nên mới đưa cho người khác giám định. Nếu ngươi khai tên thật tất đã bị giết rồi.

Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Vì sao họ muốn giết tại hạ?

– Ngươi có biết mấy tên Quỷ Nữ đó là ai không?

Lâm Đoàn Nghĩa lắc đầu.

Nhạn cô nương nói:

– Chúng là tôn nữ của Cửu U Quỷ Mẫu đấy. Tất cả chúng đều dâm đãng, vì Cửu U Quỷ Mẫu biết thuật trì nhân nên tuy đã ngoài trăm tuổi nhưng xem như thiếu phụ mới ba mươi, nhi tử của mụ ta là bọn Tuyết Phong Tam Lão trông còn già gấp đôi.

Lâm Đoàn Nghĩa vội hỏi:

– Cô nương nói sao? Tuyết Phong Tam Lão là nhi tử của Cửu U Quỷ Mẫu, như vậy Mã Mỹ Trân là ái nữ một trong Tuyết Phong Tam Lão hay sao?

Nhạn cô nương chưa kịp trả lời thì Tiểu Yến đã nói:

– Nhạn thư thư liệu mà giữ mồm giữ miệng, tiểu thư về rồi đấy.

Nói xong chạy ra mở cửa.

Nhạn cô nương mặt thoáng biến sắc vội rời ghế đứng lên.

Lâm Đoàn Nghĩa cũng đứng dậy.

Một đoàn bảy thiếu nữ bận thanh y mặt đều trùm kín chỉ chừa đôi mắt bước vào, tiếp đến là một bạch y thiếu nữ cũng bịt mặt cuối cùng tới Tiểu Yến.

Lâm Đoàn Nghĩa đoán ngay bạch y thiếu nữ là chủ nhân cúi mình nói:

– Lâm Đoàn Nghĩa đa tạ ân cứu mạng của cô nương.

Bạch y thiếu nữ xua tay đáp:

– Lâm công tử đừng đa lễ, bây giờ công lực của người đã mất nên ở lại đây điều dưỡng mấy ngày, Nhạn nhi sẽ chăm sóc công tử.

Nói xong mấy câu liền xuất lãnh đoàn thanh y thiếu nữ đi ngay.

Nhạn nhi tiễn bạch y thiếu nữ đi xong quay lại dẫn Lâm Đoàn Nghĩa tới một gian mật thất cười nói:

– Đây không phải mặt đất ngươi không nên đi lại nhiều, mỗi ngày ba bữa ta sẽ đem cơm tới, cần phải ăn no để luyện công. Cũng không được phép nghĩ ngợi linh tinh.

Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Vị bạch y cô nương …

Nhạn nhi chặn lời:

– Hỏi nhiều cũng không được.

Nói xong đóng sầm cửa lại.

Lâm Đoàn Nghĩa ngồi lạ trong phòng không biết làm gì đành ngồi vận nội công.

Từ hôm đó đúng như lời Nhạn nhi nói, ngoài một ngày ba lần cô ta mang cơm nước tới, hoàn toàn có ai đả động tới chàng.

Lâm Đoàn Nghĩa tĩnh toạ luyện công sau nửa tháng công lực phục hồi như cũ.

Bấy giờ chàng mới bắt đầu sốt ruột, không biết lúc nào chàng mới ra được khỏi tẩm cung này?

Công lực đã phục hồi đương nhiên chàng muốn ra khỏi hầm mộ không phải là chuyện khó nhưng bởi đối phương là ân nhân cứu mạng, và trong thời gian vừa qua tuy Nhạn nhi tỏ ra lạnh lùng nhưng đó là hảo tâm, rất có ích cho việc chàng phục hồi lại công lực vì thế chàng không thể bỏ đi mà không nói.

Hôm ấy khác với lẽ thường sau khi ăn sáng xong, khi vào dọn mâm bát Nhạn nhi cười nói:

– Hôm nay ngươi nên đi rồi, sau khi rời khỏi đây hãy đi ra biển tìm một vị ngư ông luyện thành tất cả võ nghệ của sư phụ ngươi để chuẩn bị cho một trường đại chiến.

Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên hỏi:

– Chẳng lẽ bây giờ tại hạ chưa học xong võ công của sư phụ?

Nhạn nhi hỏi lại:

– Nếu ngươi đã học xong thì sao còn bị Cửu U Quỷ Mẫu bắt được?

Lâm Đoàn Nghĩa lập tức nhớ lại câu ‘tầm ngư phủ nhất thân thủ’ mà bấy lâu nay chàng chưa biết, chắc đó là người cần tìm để học hết võ công của sư phụ.

– Bạch y cô nương hiện ở đâu?

– Ngươi hỏi làm gì?

– Tại hạ muốn bái biệt.

– Nữ chủ nhân không ở đây nữa đã đi xa, dặn rằng ngươi hãy đi sớm một chút.

– Tại hạ có thể biết tính danh …

Nhạn nhi lắc đầu:

– Cái đó khỏi cần, có lẽ sau này ngươi sẽ biết.

– Vậy thì cô nương cho nhắn lại lời cảm tạ.

Nhạn nhi gật đầu:

được.

Cô ta đưa ra một ít vàng mấy đỉnh bạc nói:

– Hiện giờ ngươi không có tiền tiêu hãy cầm tâm lấy đi đường.

– Tại hạ đâu dám?

– Đó là lệnh của tiểu thư, nếu ngươi không cầm thì ta sẽ bị phạt.

Lâm Đoàn Nghĩa đành phải thu lấy số vàng bạc nói:

– Công ơn cứu mạng của cô nương tại hạ còn chưa trả bây giờ lại thêm …

Nhạn nhi gạt đi:

– Sau này ngươi sẽ trả, chúng ta đi.

Ra khỏi hầm mộ Nhạn nhi nói:

– Đi đi, mong ngươi bảo trọng.

Nói xong quay lại, cánh cửa hầm mộ đóng sập lại ngay. Lâm Đoàn Nghĩa vô cùng kích động đứng bàng hoàng nhìn theo lẩm bẩm:

– Cửu U Quỷ Mẫu … Cửu U Quỷ Mẫu … cả Mã Mỹ Trân và mấy tên tỳ nữ đó đều đáng giết. Còn có Long hổ thập tam tôn nữa. Hỏng rồi, Nhạn nhi nói đến một trường đại chiến mình chưa kịp hỏi rõ …

Nhưng cửa đã đóng chàng chỉ biết buông tiếng thở dài rồiquay mình thi triển khinh công lướt về hướng đông.

Mới đi được mấy chục dặm Lâm Đoàn Nghĩa chợt trông thấy bóng một hồng y thiếu nữ.

Một ý nghĩ loé lên trong đầu chàng:

– Cửu U Quỷ Nữ chúng vẫn còn truy tìm mình.

Không cần nghĩ ngợi nhiều chàng lập tức đuổi theo.

Thiếu nữ chạy trước khinh công không kém, đuổi theo tới hơn hai chục dặm khoảng cách mới rút ngắn một ít.

Lâm Đoàn Nghĩa quát lên:

– Yêu nữ đứng lại.

Thiếu nữ dừng bước quay người hỏi:

– Ngươi chửi ai?

Lâm Đoàn Nghĩa nhận ra chính là Mã Mỹ Trận liền đáp:

– Chửi thứ dâm đãng mất nhân tính ngươi.

Dứt lời vung chưởng đánh ngay.

Mã Mỹ Trận liền đưa chưởng lên đỡ.

Bình một tiếng cô ta bị chấn lùi ba bước.

Bị thiệt thòi cô ta lập tức rút kiếm ra xông vào nói:

– Cuồng tử mau xuất binh khí.

Lâm Đoàn Nghĩa nhìn lại ngơ ngác đứng ngẩn ra.

Nghe giọng nói của thiếu nữ này khác hẳn, hơn nữa đã là Mã Mỹ Trận thì sao gọi chàng là cuồng tử?

Chàng nhìn kỹ lại nhận ra thiếu nữ này tuy giống nhưng không phải Mã Mỹ Trân càng không phải bất cứ ai trong bốn tỳ nữ.

– Cô nương … không phải là Cửu U Quỷ Nữ?

– Cuồng tử ngươi còn dám chửi sao?

Dứt lời xông tới, mũi kiếm điểm ra năm vệt hàn tinh với một thức Hàn Mai Thổ Nhuỵ nhằm vào năm yếu huyệt Lâm Đoàn Nghĩa.

Bấy giờ Lâm Đoàn Nghĩa đã nhận ra mình đã lầm vội tránh đi nói:

– Xin cô nương thứ lỗi cho tại hạ lỗ mãng đã nhận sai người.

Hồng y thiếu nữ lạnh lùng nói:

– Ngươi ngoác miệng chửi người bây giờ chỉ một câu xin lỗi thì yên sao?

Lâm Đoàn Nghĩa cười ngượng nghịu nói:

– Tại hạ xin hành lễ bồi tội.

Thiếu nữ hừ một tiếng nói:

– Ai cần lễ không đáng một xu của ngươi? Bây giờ ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi nói Cửu U Quỷ Nữ nào?

Lâm Đoàn Nghĩa thấy thái độ của đối phương ác ý, liền thuật kể lại việc mình bị bắt.

Cô ta nghe xong lại hỏi:

– Ngươi đến Lao Sơn làm gì mà bị bắt?

Lâm Đoàn Nghĩa không muốn kể lại việc mình cứu Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân, trả lời:

– Tại hạ mang một di vật của Long Oải Bà Bà đến cho đệ tử bà ấy.

Thiếu nữ chợt à một tiếng hỏi:

– Vậy ngươi là Lâm Đoàn Nghĩa?

Chàng ngạc nhiên lùi lại một bước mở to mắt hỏi:

– Cô nương là ai? Làm sao biết được tại hạ là Lâm Đoàn Nghĩa?

Thiếu nữ cười nói:

– Ta đã cùng Lâm Vân Hồng, Lâm Vân Thái và An Kỳ kết làm thư muội, biết ngươi đã nhờ Lâm gia thư muội đưa đoạn long đầu trượng bị gãy đó cho An Kỳ. Bây giờ Hồng thư và Thái muội đã đến Tuyết Sơn nửa tháng nay, ngươi đã gặp chưa?

Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói biết Lâm Vân Hồng, Lâm vân Thái chính là Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng và Thái Vân liền nói:

– Hồng thư và Thái muội đến Tuyết Sơn làm gì?

Hồng y thiếu nữ đáp:

– Chắc rằng họ đi tìm ngươi, bởi vì An Kỳ bị một nữ nhân mạo danh Giáng Y Tiên Tử ta bắt cóc, may được ta kịp thời giải cứu sau đó mới biết kẻ mạo danh là môn hạ của Hàn Sơn Thánh Mẫu.

Lâm Đoàn Nghĩa tức giận nói:

– Nhất định đó là một trong số Cửu U Quỷ Nữ.

Thiếu nữ cười hỏi:

– Ngươi thấy ta giống bọn chúng hay sao?

Lâm Đoàn Nghĩa ngượng nghịu nói:

– Thực tình thư thư rất giống một yêu nữ tên là Mã Mỹ Trân tôn nữ của Cửu U Quỷ Mẫu. Cả y phục cũng thế.

– Giống đến nổi không phân biệt được sao?

– Chỉ có màu mắt là khác, mắt yêu nữ đó màu lam còn mắt thư thư màu đen.

Tống Ngọc Thu cười nói:

– Vậy thì không sai rồi, An Kỳ cũng nói thế.

Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Thư thư có thể cho biết phương danh không?

Thiếu nữ cười khanh khách nói:

– Cái gì phương danh với không phương danh? Ngươi cũng thật rắc rối, ta hiệu Tống tên là Ngọc Thu.

Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu:

– Nguyên là Tống Ngọc Thu thư thư … bây giờ thư thư dịnh đi đâu?

– Ta đến Tuyết sơn ngươi có muốn đi cùng không?

Lâm Đoàn Nghĩa đang định tới Đông Hải tìm lão ngư để học thành võ công của sư phụ mình nhưng nay biết Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân đã tới Tuyết Sơn, tất sẽ gặp Tuyết Phong Tam Lão chỉ e không phải là đối thủ của bọn ma đầu đó.

Chàng nói:

– Tuyết Phong Tam Lão không phải là nhưng nhân vật tầm thường, chỉ e Hồng thư thư và Thái muội gặp phải dữ nhiều lành ít.

– Vậy ngươi sẽ đi với ta chứ?

Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu.

Hai người tiếp tục đi về hướng tây nam.

Tuyết Sơn là một dãy núi hùng vĩ phạm vi tới mấy trăm dặm với những đỉnh núi cao ngất tuyết phủ trắng xoá, hong cảnh thật là ngoạn mục.

Lâm Đoàn Nghĩa vừa đi vừa ngắm cảnh hùng vĩ của thiên nhiên hỏi:

– Tống thư thư đã tới nơi này chưa?

Tống Ngọc Thu đáp:

– Ta mới đến lần đầu.

Lâm Đoàn Nghĩa nói:

– Chúng ta cần phải hỏi xem Tuyết Phong Tam Lão ở đâu mới được.

Đang nói chợt trên ngọn tùng cổ thụ gần đó chợt vang lên tiếng cười lạnh rồi giọng nữ nhân hỏi:

– Các ngươi tìm Tuyết Phong Tam Lão làm gì?

Lâm Đoàn Nghĩa quay sang hỏi:

– Ngươi là ai?

Không có tiếng trả lời.

Cả hai chạy bổ tới cây tùng nhưng tìm quanh hoài mà không thấy ai cả.

Lâm Đoàn Nghĩa nhíu mày hỏi:

– Rõ ràng nghe giọng nói phát ra ở đây, xung quanh thì trống trải thế này làm sao không thấy?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx