sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 29 : Lục Y Cung Chủ

Thấy Độ Kiếm Thanh bị Mã Mỹ Trận bắt đi Lâm Đoàn Nghĩa định đuổi theo nhưng một ý nghĩ ngăn chặn chàng lại.

– Hạng vong tình bội nghĩa đó chết cũng đáng, mình cứu hắn chỉ thêm mang hoạ mà thôi.

Chợt từ xa có tiếng gọi:

– Thanh nhi.

Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:

– Có người đang kiếm Độ Kiếm Thanh nghe giọng thì không phải Mi Cổ Thương, tất là công công của hắn Ngũ Độc Tôn Giả.

Lát sau thấy hai nhân ảnh lao tới mục trường.

Đi đầu chính là Mi Cổ Thương, còn người đi sau mình bận hắc trường bào, dáng cao gầy mắt sáng như điện.

Lâm Đoàn Nghĩa chưa từng gặp người này nhưng đoán chắc là Ngũ Độc Tôn Giả, liền ôm quyền nói:

– Độ tiền bối, Độ huynh đã bị Cửu U Quỷ Nữ bắt đi rồi. Tại hạ có giết được hai tên nhưng chúng có tới năm tên không cứu được Độ huynh.

Mi Cổ Thương thất kinh hỏi:

Vì sao Cửu U Quỷ Nữ bắt Thanh nhi?

Ngũ Độc Tôn Giả tiếp lời:

– Chúng chạy đi đâu?

Lâm Đoàn Nghĩa chỉ sang hướng Mã Mỹ Trận vừa đi khỏi.

Ngũ Độc Tôn Giả nói:

– Cổ Thương cứ ở đây tra hỏi tiểu tử này xem ta đi trước đây.

Dứt lời lướt đi như một làn khói.

Lâm Đoàn Nghĩa tức giận nghĩ thầm:

– Tổ phụ ngông cuồng như thế chẳng trách nào tôn tử kiêu ngạo là phải. Cứ để chúng nếm khổ đầu cho biết.

Mi Cổ Thương xem xét tại hạ thể hai tên tỳ nữ một lúc rồi hỏi:

– Hai tên đó là ai? Vừa rồi xảy ra chuyện thế nào tiểu ca nói cho lão phu nghe xem.

Lâm Đoàn Nghĩa kể lại diễn biến vừa rồi tuy nhiên cố giấu bớt những gì có thể làm cho đối phương nghi ngờ về quan hệ giữa mình và Hồng Phong Nương Tử, cuối cùng nói thêm:

– Độ huynh sau khi được tiểu khả giải cứu đã tin lời yêu nữ đó, cho rằng tiểu khả và tôn nữ có quan hệ bất chính nên xuất thủ tập kích, nếu không hợp lực cả hai người thì đã bắt được chúng rồi. Bây giờ Độ huynh bị bắt còn chưa biết chúng có đem tới ngôi cổ mộ ở Trường An nơ trước đây giam tiểu khả hay đưa tới Ngạo La Bảo? Chắc rằng Độ huynh chưa tới nổi nguy hiểm nhưng chỉ e bị chúng lừa dối sẽ mang lòng thù hận tiểu khả, không biết lão trượng có thể hoá giải được không?

Mi Cổ Thương nghe xong thở dài nói:

– Không ngờ lại xảy ra chuyện đó, thật là oan nghiệt. Lão phu ngày xưa gây tội quá nhiều, nay bị kẻ mạo danh hãm hại, lại còn bị tiểu ca gây nên nghiệt chướng này nữa. Ngũ Độc Tôn Giả chẳng phải là người có thể dây vào, ông ta đã ngờ rằng lúc tối ở trong thành ngươi nói không thành thực, làm sao hoá giải được đây? Lão phu khuyên ngươi nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn.

Lâm Đoàn Nghĩa thấy đối phương cũng tỏ ra bất mãn với tổ tôn Ngũ Độc Tôn Giả nhưng không bết làm gì, gật đầu nói:

– Tiểu khả xin nghe theo lão trượng, thu lại hai thanh kim kiếm rồi đi ngay.

Chàng lấy kiếm cất xong còn dùng chưởng đào hai huyệt mộ chôn cất cho hai tên tỳ nữ, đang sắp từ biệt Mi Cổ Thương thì nghe từ xa truyền lại một tiếng hú.

Mi Cổ Thương kinh hãi nói:

– Tiểu ca đi nhanh lên.

Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên hỏi:

– Chắc đó là Độ tiền bối quay lại, vì sao …

Mi Cổ Thương xẵng giọng:

– Vì thế ngươi càng phải đi, không chạy nhanh lên còn lôi thôi gì nữa?

Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu nói:

– Tiểu khả tuân lệnh.

Nhưng chàng vừa quay người thì Ngũ Độc Tôn Giả đã lao tới như cơn lốc quát lên:

– Tiểu tử ngươi trả tôn nhi của lão phu đây.

Lâm Đoàn Nghĩa đành dừng lại hỏi:

– Độ huynh bị Cửu U Quỷ Nữ bắt, làm sao tiền bối lại đòi tại hạ?

Ngũ Độc Tôn Giả nói:

– Các ngươi tư thông với nhau, chúng xuất hiện bắt người nhưng ngươi cũng có dính líu.

Lâm Đoàn Nghĩa ngơ ngác hỏi:

– Sao tiền bối lại nói thế?

Ngũ Độc Tôn Giả quét mắt nhìn Mi Cổ Thương nói:

– Hồng nha đầu không đồng ý với cuộc hôn nhân với Thanh nhi, thác cớ đi ra giang hồ nhưng nhằm mục đích tìm mối quan hệ khác, đã kết hợp với tiểu tử này.

Mi Cổ Thương nói:

– Hồng nhi không phải hạng người như thế, nó cũng không có gì bất mãn với hôn ước …

Rồi quay sang Lâm Đoàn Nghĩa quát:

– Mau dẫn lão phu đi nói với đồng bọn của ngươi thả Thanh nhi ra nếu không lão phu sẽ cho ngươi nếm mùi Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng.

Lâm Đoàn Nghĩa nổi giận nói:

– Tiền bối chớ vu oan giá hoạ người tốt, tại hạ chỉ phục tình lý không phục uy. Đừng nói Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng mà Âm Phách Sưu Hồn tôi cũng không sợ.

Ngũ Độc Tôn Giả gầm lên:

– Tiểu tử to gan, ngươi dám phản kháng lão phu sao? Nếu không nể mặt Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại thì ta đánh chết ngươi rồi.

Lâm Đoàn Nghĩa đáp:

– Tiền bối chỉ dùng vũ lực uy hiếp tại hạ làm sao phục được?

Ngũ Độc Tôn Giả trừng mắt quát:

– Ngươi dám không phục?

– Trong bụng đã không phục thì có gì mà dám hay không chứ?

– Ngươi dám nói lại câu đó?

– Tại hạ không phục.

Ngũ Độc Tôn Giả lao tới vươn ngũ trảo như năm lưỡi câu chộp tới ngực Lâm Đoàn Nghĩa.

Mi Cổ Thương tin rằng chàng không tránh nổi, vì có điều muốn hỏi nên vung chưởng hoá giải chiêu thức Ngũ Độc Tôn Giả.

Lão ma tuy xuất thủ nhanh nhưng Lâm Đoàn Nghĩa vẫn lướt người ra tránh kịp.

Ngũ Độc Tôn Giả trừng mắt nhìn Mi Cổ Thương:

– Cổ Thương sao lại giúp địch?

– Môn hạ thấy trong việc này còn có nghi vấn.

– Nghi vấn gì?

Mi Cổ Thương đáp:

– Thiếu niên này lúc tối ở trong thành nói rằng hắn cũng bị mấy quỷ nữ đó bắt đi, lúc thoát tay chúng đã gặp Hồng nhi ở Tuyết Sơn mới biết Hồng nhi bái Tâm Ba Sa Nữ học võ công của thị, như vậy việc này không giả. Hắn đã thoát tay Cửu U Quỷ Nữ sao còn cấu kết với chúng?

Ngũ Độc Tôn Giả gằn giọng:

– Có gì mà không hợp lý? Tên này biết Thanh nhi là vị hôn phu của Hồng nha đầu nên hợp mưu giết đi để độc chiếm chứ sao nữa?

Lâm Đoàn Nghĩa nói:

– Nếu tại hạ hợp mưu với quỷ nữ đó sao còn giết người của thị?

Ngũ Độc Tôn Giả hừ một tiếng nói:

– Ai biết mấy nha đầu bị giết là kẻ nào? Các ngươi bày trò cũng nên, hơn nữa mấy tên thị tỳ thì có gì đáng nói?

Lâm Đoàn Nghĩa nói:

– Nếu tiền bối đã quyết vu oan cho tại hạ thì có giải thích thế nào cũng vô ích. Tại hạ cáo từ.

Dứt lời quay người lướt đi.

Ngũ Độc Tôn Giả quát:

– Ngươi tưởng đi được sao?

Dứt lời đánh tới một chưởng.

Lâm Đoàn Nghĩa đã lướt đi ba bốn trượng vung tay đánh trả lại một chưởng.

– Bình.

Ngũ Độc Tôn Giả đang đuổi theo thì khựng lại Lâm Đoàn Nghĩa được tiếp thêm lực thi triển Cửu Dã thân pháp lướt đi như còn chim lớn.

Ngũ Độc Tôn Giả quát lên:

– Đuổi theo.

Hai người cùng lao mình đuổi theo.

Thân thủ của Ngũ Độc Tôn Giả và Mi Cổ Thương không kém nhưng làm sao sánh được với Cửu Dã thân pháp?

Càng đuổi khoảng cách càng kéo dài ra tới hai mươi trượng.

Phương đông đã ửng hồng, ba người vẫn lao đi giữa buổi rạng đông như ba con chim lớn.

Lâm Đoàn Nghĩa tuy không quay lại nhưng nghe tiếng lướt gió cũng biết đối phương đã bị bỏ xa.

Nhưng không muốn cứ bị đuổi theo mãi, chàng quay sang trái lướt vào một khu rừng.

Ngũ Độc Tôn Giả phía sau gọi:

– Tiểu tử dừng lại đi. Lão phu đã hiểu ra chuyện rồi.

Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:

– Lão giở trò lừa mình mà thôi, đuổi theo cả canh giờ mà không hiểu ra bây giờ mình sắp vào rừng còn nghĩ gì nữa.

Chàng quay lại đáp:

– Lão tiền bối hiểu ra thì tốt.

Dứt lời phóng vào rừng.

Hai người phía sau vẫn không dừng lại nhưng muốn đuổi kịp Lâm Đoàn Nghĩa đã không còn cơ hội nữa.

Chàng giảm tốc độ đi chậm dần.

Nghe tiếng Mi Cổ Thương vang lên ở phía sau:

– Tiểu tử đó đi xa rồi, chúng ta trở lại thôi.

Ngũ Độc Tôn Giả đáp:

– Lão phu thiêu cháy khu rừng này xem hắn chạy đi đâu?

Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:

– Ngươi làm lửa cháy lên được rừng thì thiếu gia đã đi xa mấy dặm rồi.

Chợt nghe vút một tiếng Lâm Đoàn Nghĩa kinh hãi nhìn lên, thấy một vật hình ống đầu nhọn to bằng cổ tay bay qua đầu mình, vừa bay vừa phun ra phía sau một vòi lửa, bắn vào lá khô cháy bùng lên.

Vật đó bay thêm bảy tám trượng thì không phun lửa nữa, vạch một vòng cung bay trở lại.

Trên đường đi của nó lửa cháy lên đùng đùng thành một bức tường lửa.

Lâm Đoàn Nghĩa vốn có thể chạy đi nhưng chàng dừng lại nghĩ thầm:

– Để xem lão ma đầu đó có thứ bảo bối gì lợi hại như vậy?

Nghĩ thế chàng liền vòng sang trái quay lại xem.

Ngũ Độc Tôn Giả thu ống hoả về xong nhồi vào một chất gì đó lại phóng đi tạo thành một con rồng lửa.

Lâm Đoàn Nghĩa tự nhủ:

– Cần phải huỷ ống hoả lợi hại đó của lão ta mới được.

Chàng lấy ra một mũi kim kiếm và một đồng kim tiền chờ khi lão thu ống hoả về phóng vút đi.

Chỉ nghe choang một tiếng ống hoả của Ngũ Độc Tôn Giả vỡ tan mảng vụn bắn tung toé.

Lâm Đoàn Nghĩa vội vàng thu kim kiếm và kim tiền về.

Giữa lúc đó có một đoàn người gồm mười hai bạch y thiếu nữ từ trong rừng lao ra tiến tới nơi lửa cháy, mỗi người vung tay phất ra hai vật xoé ra như tấm lưới vàng óng ánh trùm lên ngọn lửa làm nó tắt ngấm.

Ngũ Độc Tôn Giả xông đến mười hai thiếu nữ quát lên:

– Bọn tiện tỳ các ngươi thật to gan dám huỷ bảo bối của lão phu.

Mười hai thiếu nữ không thèm để ý vẫn tiếp tục cứu hoả.

Ngũ Độc Tôn Giả càng giận gầm lên:

– Các ngươi là môn hạ của ai? Nếu không nói thì đừng trách lão phu độc ác.

Mi Cổ Thương nói:

– Các ngươi hãy báo sư thừa môn phái đi, ta sẽ không làm khó các ngươi đâu.

Bọn thiếu nữ vẫn không đáp chỉ nhìn nhau cười khanh khách.

Ngũ Độc Tôn Giả gầm lên một tiếng lao tới vung trảo một lấy một thiếu nữ.

Mi Cổ Thương cũng lao sang một người khác.

Hai thiếu nữ cùng cười vang lướt mình tránh đi mấy trượng lại vung lưới làm tắt một đám lửa khác.

Lâm Đoàn Nghĩa nấp trên cây thấy hai thiếu nữ dùng thân pháp Cửu Dã Thần Công tránh chiêu trong lòng vô cùng sửng sốt.

Nguyên một cô nương thi triển Dương Thiên Chi Dã còn cô nương kia lại dùng thân pháp Viêm Thiên Chi Dã.

Ngũ Độc Tôn Giả và Mi Cổ Thương thấy thân pháp đối phương huyền ảo như vậy đều sửng sốt.

Lão ma đầu quát lên:

– Sư phụ các ngươi là ai? Nói nhanh.

Trả lại là những tiếng cười lanh lãnh.

Mi Cổ Thương hỏi:

– Các ngươi câm cả hay sao?

Chợt trong rừng vẳng đến tiếng chuông lát sau một thiếu nữ lướt tới hiện trường như một làn khói.

Thiếu nữ mới mười bảy mười tám mình bận lục y trước ngực thêu một con kim long đeo một đôi trường kiếm.

Lục y thiếu nữ đến trước Ngũ Độc Tôn Giả và Mi Cổ Thương thì dừng lại cất giọng oang trong trẻo:

– Các vị là ai? Sao lại phóng hoả đốt rừng? Hai vị không sợ thiên lôi đánh chết hay sao?

Nghe thiếu nữ nói với giọng bỡn cợt như vậy Ngũ Độc Tôn Giả càng tức quát lên:

– Trưởng bối các ngươi không dạy lễ nghĩa cho các ngươi sao? Mau báo tính danh ra mà chịu chết.

Lục y thiếu nữ nhíu mày nói:

– Ui chao, vị lão trượng này sao mà hung thế? Người tới đây làm khách đã phóng hoả lại còn muốn giết người là sao? Nói người ta lễ nghĩa mà mình thì không biết gì. Vì sao không báo tính danh mình lại hỏi người khác?

– Ai thèm tới đây làm khách của các ngươi?

Lục y thiếu nữ vẫn điềm nhiên nó:

– Cần bết các vị tới đây với ác ý hay thiện ý, nhưng vẫn là khách của bổn cung chủ.

Nếu không nhận thịnh tình của ta thì cứ đi đi đừng ở đây gây sự.

Ngũ Độc Tôn Giả giận đỏ bừng mặt.

Mi Cổ Thương thấy thái độ của đối phương nhã nhặn như thế sợ sư phụ lại nổi giận liền ôm quyền nói:

– Xin cô nương đừng trách, sư đồ chúng tôi đến đây là đuổi theo một thiếu niên. Vì hắn lao vò rừng nên phóng hoả để tìm không biết đây là bổn địa của các vị.

Lục y thiếu nữ gật đầu nói:

– À, thì ra là thế. Ngươi nói còn dễ nghe hơn lão đầu bạc kia nhiều, chắc rằng ngươi là sư phụ cuả hắn. Chẳng trách gì …

Lâm Đoàn Nghĩa nghe tới đó không nhịn được bật cười thành tiếng.

Tại trường đều là cao thủ tuyệt đỉnh, đương nhiên phát hiện được ngay.

Ngũ Độc Tôn Giả nhận ra ngay tiếng của Lâm Đoàn Nghĩa liền vung tay đánh ra một chưởng.

– Bình.

Ngọn cây mà Lâm Đoàn Nghĩa ẩn nấp trúng chưởng gãy phăng đổ xuống ào xuống nhưng không thấy chàng đâu cả.

Nguyên sau khi bật cười biết mình bị lộ chàng chuyển sang một cành cây khác cách đó mười mấy trượng.

Lục y thiếu nữ quát lên:

– Lão kia chẳng hiểu lý gì cả thế? Sao dám xuất thủ hành hung trước mặt bổn cung chủ?

Bấy giờ Lâm Đoàn Nghĩa mới nhìn rõ mặt lục y thiếu nữ trong lòng không khỏi rúng động.

Thiếu nữ này quả là đẹp có lẽ tiên nữ cũng chỉ đến thế thôi.

Ngũ Độc Tôn Giả đã phát hiện Lâm Đoàn Nghĩa liền lao bổ tới Mi Cổ Thương cũng lao theo.

Lâm Đoàn Nghĩa không ham đánh rời khỏi chỗ nấp lướt đi nhưng mới được mấy bước thì lục y thiếu nữ nhảy tới chặn trước mặt cười hỏi:

– Ngươi tên là gì? Có phải là người bị hai lão kia truy đuổi không?

Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu đáp:

– Tại hạ là Lâm Đoàn Nghĩa.

Ngũ Độc Tôn Giả xông tới vung chưởng quát:

– Tiểu tử nạp mạng.

Lục y thiếu nữ hừ một tiếng nói:

– Ngươi thật chẳng biết lễ nghĩa gì.

Đồng thời đánh ra một chưởng.

Ngũ Độc Tôn Giả bị đáng bật lùi một bước trong khi đó lục y thiếu nữ đứng nguyên chỗ.

Lão ma đứng sững ra không ngờ thiếu nữ mới mười bảy mười tám tuổi mà công lực kinh nhân như thế.

Thiếu nữ đến trước Lâm Đoàn Nghĩa cười nói:

– Ngươi có thể đi.

Lâm Đoàn Nghĩa đáp:

– Đa tạ cô nương.

Dứt lời thi triển khinh công lướt ra khỏi rừng.

Ngũ Độc Tôn Giả định truy theo nhưng thấy lục y thiếu nữ nhìn mình sẵn sàng xuất thủ đồng thời mười hai bạch y thiếu nữ cũng đã tới vây lấy hai sư đồ, nghĩ tới vừa rồi đấu chưởng kém thế đối phương, chỉ đành hậm hực nhìn theo Lâm Đoàn Nghĩa.

oo Ra khỏi rừng chàng mới thi triển Cửu Dã thân pháp băng mình về hướng đông.

Ngày đi đêm nghĩ mười ngày sau thì chàng tới bờ biển.

Nhìn ra mặt biển mênh mang với vô số thuyền lớn nhỏ, biết tìm ngư phủ bí ẩn kia ở đâu?

Lâm Đoàn Nghĩa thẩn thờ đi dọc bờ cát đầu óc nghĩ ngợi miên man.

Không biết bao lâu chàng chợt trông thấy một chiếc thuyền nằm trên bãi.

Mùa này đang được biển, hầu hết thuyền lớn nhỏ đều ra khơi, chỉ một vài chiếc thuyền bị hỏng mới phải kéo lên bãi để tu sửa.

Cách thuyền không xa có một lão phụ lúi húi thổi lửa bên cái bếp kê bằng ba viên đá làm ông táo, trên bếp bắc một cái nồi nhỏ.

Một bé gái bảy tám tuổi ngồi cạnh đó, đưa mắt nhìn lên bếp xem dạng giống như hai bà cháu.

Lâm Đoàn Nghĩa đến gần chắp tay nói:

– Tiểu khả xin chào lão bà bà.

Có lẽ phụ nhân bị điếc nên không nghe nên không phản ứng gì chỉ có đứa bé quay lại nhìn chàng nói:

– Ở đây không bán cá đâu, muốn mua thì vào thành mà mua.

Lâm Đoàn Nghĩa cao giọng:

– Tiểu khả xin chào lão bà bà.

Bấy giờ lão phụ nhân mới quay lại móm mém cười, nghiêng tai nghe.

Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Lão bà bà, xin hỏi Hải Thâm Tân có gần đây không?

Lão phụ nhân cố gắng hết sức nhưng không nghe rõ hỏi lại:

– Tiểu quan nhân nói gì?

Đứa trẻ nói:

– Vị này hỏi Hải Thâm Tân ở đâu?

Kể cũng lạ.

Lâm Đoàn Nghĩa nói to thế mà bà ta không nghe nhưng đứa trẻ nói nhỏ hơn nhiều mà bà ta vẫn nghe được, chớp chớp đôi mắt đục lờ nói:

– Hải Thâm? Đến chuyện đó mà sao không biết chứ? Càng đi xa bờ thì nước càng sâu, có thế mà cũng hỏi.

Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói thế dở cười dở khóc.

Chàng khẽ nói với đứa trẻ:

– Này bé gái, hãy nói với bà rằng có chỗ nào có vịnh thật sâu ngay sát bờ ấy.

Đứa trẻ trả lời ngay:

– Có một ghềnh đá như vậy nhưng ở tận Hoàng Cương cơ.

Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên hỏi:

– Làm sao em biết được?

Đứa trẻ làm bộ ta đây hiểu biết:

– Ai lạ gì? Mấy hôm nay có rất nhiều người hỏi về Hải Thâm đó.

Lâm Đoàn Nghĩa vội hỏi:

– Em có biết Hoàng Cương ở đâu không?

Đứa trẻ lắc đầu:

– Xa lắm, gia gia nói nếu xuôi buồm thuận gió thì cứ thẳng hướng nam tới đó mất nửa tháng.

Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ ngợi một lúc rồi lại hỏi:

– Bé có biết những người hỏi tới Hải Thâm đó là ai không?

– Làm sao biết được họ là ai chứ?

– Thôi được, cảm ơn bé.

Chàng nói xong gật đầu chào rồi bỏ đi.

Theo đứa bé thì mấy ngày qua rất nhiều người hỏi tới Hải Thâm, điều đó không giản đơn và quyết không phải chuyện ngẫu nhiên.

Lâm Đoàn Nghĩa tin rằng đó là những nhân vật trên võ lâm, có thể đó là cừu nhân của chàng và đồng đảng của chúng nữa.

Lỡ ra chúng biết về lão ngư ông bí ẩn đó tới giết đi thì chẳng hoá ra mọi hy vọng của chàng sẽ tiêu tan?

Lâm Đoàn Nghĩa tận lực thi triển khinh công bất quản ngày đêm lao về hướng nam.

Phía bắc cửa sông Hàn Giang có hai thị trấn nhỏ, một là Hoàng Cương, một tên là Chá Lâm. Hai tiểu trấn đó đều nằm ở chân đèo tiếp giáp với bờ biển chẳng những phong cảnh rất thơ mộng mà cũng là nơi ngư nghiệp rất trù phú.

Vì nằm ở chân đèo nên biển ở đây rất sâu, nước chảy xiết, sóng vỗ vào ghềnh đá nghe ầm ầm.

Trưa hôm đó Lâm Đoàn Nghĩa leo lên một mõm đá cao sát bờ biển nhìn ra đại dương bao la, trong lòng rất ngạc nhiên vì trong mấy chục dặm không thấy bóng một con thuyền nào.

Chàng ngồi xuống một tảng đá ngắm nhìn những con sóng trắng xoá vỗ ầm ầm lên ghềnh đá.

Đột nhiên chàng phát hiện thấy một mảng thuyền vỡ bị đợt sóng đánh dạt vào bờ.

Thuyền ra khơi gặp nạn bị đắm cuốn vào bờ không phải là chuyện hiếm nhưng khi trông thấy nó người ta vẫn cảm thấy thương cảm xót xa không biết có mấy mạng người đã làm mồi cho cá?

Chợt nghe có tiếng người phát ra phía sau lưng Lâm Đoàn Nghĩa giật mình quay lại, thấy một đoàn có mười ba người vận hắc y, mặt trùm kín đứng cách chừng mười trượng.

Lâm Đoàn Nghĩa kinh hãi đứng lên.

Tiếng sóng đã khiến chàng không phát hiện ra đối phương, nếu chúng phát thủ ám toán thì chàng đâu còn mạng?

Theo trang phục và dáng vẻ có thể đây là bọn người của Long Tự Thập Tam Tôn, rất có thể mỗi tiểu phái có một tên.

Nhưng Lâm Đoàn Nghĩa trấn tĩnh lại ngay.

Hiện có đủ Minh Phủ Kim Tiền và hai thanh Ngũ Hành Kim Kiếm trong tay chàng không sợ nhân vật nào, cao giọng nói:

– Bọn ngưu quỷ xà thần các ngươi lại tới đây quả là oan gia đối đầu. Lâm mỗ muốn biết các ngươi muốn chết cả mười ba tên một lúc hay lần lượt từng tên một?

Một giọng nói già nua phát ra giữa đám người:

– Tiểu tử, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ đầu của ngươi, còn dám ngông cuồng nữa sao? Nhưng trước khi lâm tử chúng ta cho ngươi biết một việc, ngươi đến đây tìm Hà Thiên Kiện lão nhi nhưng hắn đã bị chúng ta phân thây. Đừng hy vọng vào cứu tinh nữa.

Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói giật mình rúng động.

Như vậy là địch nhân biết rõ mọi hành tung của chàng.

Nhưng trong di mệnh của sư phụ chỉ nói tìm một vị ‘ngư phủ nhất thân thủ’, vì sao đối phương lại biết cả danh tính là Hà Thiên Kiện?

Dù sao thì thảm án đả xảy ra và một lần nữa chàng lại mang tới tai hoạ cho vị Hà Thiên Kiện nào đó.

Thấy Độ Kiếm Thanh bị Mã Mỹ Trận bắt đi Lâm Đoàn Nghĩa định đuổi theo nhưng một ý nghĩ ngăn chặn chàng lại.

– Hạng vong tình bội nghĩa đó chết cũng đáng, mình cứu hắn chỉ thêm mang hoạ mà thôi.

Chợt từ xa có tiếng gọi:

– Thanh nhi.

Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:

– Có người đang kiếm Độ Kiếm Thanh nghe giọng thì không phải Mi Cổ Thương, tất là công công của hắn Ngũ Độc Tôn Giả.

Lát sau thấy hai nhân ảnh lao tới mục trường.

Đi đầu chính là Mi Cổ Thương, còn người đi sau mình bận hắc trường bào, dáng cao gầy mắt sáng như điện.

Lâm Đoàn Nghĩa chưa từng gặp người này nhưng đoán chắc là Ngũ Độc Tôn Giả, liền ôm quyền nói:

– Độ tiền bối, Độ huynh đã bị Cửu U Quỷ Nữ bắt đi rồi. Tại hạ có giết được hai tên nhưng chúng có tới năm tên không cứu được Độ huynh.

Mi Cổ Thương thất kinh hỏi:

Vì sao Cửu U Quỷ Nữ bắt Thanh nhi?

Ngũ Độc Tôn Giả tiếp lời:

– Chúng chạy đi đâu?

Lâm Đoàn Nghĩa chỉ sang hướng Mã Mỹ Trận vừa đi khỏi.

Ngũ Độc Tôn Giả nói:

– Cổ Thương cứ ở đây tra hỏi tiểu tử này xem ta đi trước đây.

Dứt lời lướt đi như một làn khói.

Lâm Đoàn Nghĩa tức giận nghĩ thầm:

– Tổ phụ ngông cuồng như thế chẳng trách nào tôn tử kiêu ngạo là phải. Cứ để chúng nếm khổ đầu cho biết.

Mi Cổ Thương xem xét tại hạ thể hai tên tỳ nữ một lúc rồi hỏi:

– Hai tên đó là ai? Vừa rồi xảy ra chuyện thế nào tiểu ca nói cho lão phu nghe xem.

Lâm Đoàn Nghĩa kể lại diễn biến vừa rồi tuy nhiên cố giấu bớt những gì có thể làm cho đối phương nghi ngờ về quan hệ giữa mình và Hồng Phong Nương Tử, cuối cùng nói thêm:

– Độ huynh sau khi được tiểu khả giải cứu đã tin lời yêu nữ đó, cho rằng tiểu khả và tôn nữ có quan hệ bất chính nên xuất thủ tập kích, nếu không hợp lực cả hai người thì đã bắt được chúng rồi. Bây giờ Độ huynh bị bắt còn chưa biết chúng có đem tới ngôi cổ mộ ở Trường An nơ trước đây giam tiểu khả hay đưa tới Ngạo La Bảo? Chắc rằng Độ huynh chưa tới nổi nguy hiểm nhưng chỉ e bị chúng lừa dối sẽ mang lòng thù hận tiểu khả, không biết lão trượng có thể hoá giải được không?

Mi Cổ Thương nghe xong thở dài nói:

– Không ngờ lại xảy ra chuyện đó, thật là oan nghiệt. Lão phu ngày xưa gây tội quá nhiều, nay bị kẻ mạo danh hãm hại, lại còn bị tiểu ca gây nên nghiệt chướng này nữa. Ngũ Độc Tôn Giả chẳng phải là người có thể dây vào, ông ta đã ngờ rằng lúc tối ở trong thành ngươi nói không thành thực, làm sao hoá giải được đây? Lão phu khuyên ngươi nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn.

Lâm Đoàn Nghĩa thấy đối phương cũng tỏ ra bất mãn với tổ tôn Ngũ Độc Tôn Giả nhưng không bết làm gì, gật đầu nói:

– Tiểu khả xin nghe theo lão trượng, thu lại hai thanh kim kiếm rồi đi ngay.

Chàng lấy kiếm cất xong còn dùng chưởng đào hai huyệt mộ chôn cất cho hai tên tỳ nữ, đang sắp từ biệt Mi Cổ Thương thì nghe từ xa truyền lại một tiếng hú.

Mi Cổ Thương kinh hãi nói:

– Tiểu ca đi nhanh lên.

Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên hỏi:

– Chắc đó là Độ tiền bối quay lại, vì sao …

Mi Cổ Thương xẵng giọng:

– Vì thế ngươi càng phải đi, không chạy nhanh lên còn lôi thôi gì nữa?

Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu nói:

– Tiểu khả tuân lệnh.

Nhưng chàng vừa quay người thì Ngũ Độc Tôn Giả đã lao tới như cơn lốc quát lên:

– Tiểu tử ngươi trả tôn nhi của lão phu đây.

Lâm Đoàn Nghĩa đành dừng lại hỏi:

– Độ huynh bị Cửu U Quỷ Nữ bắt, làm sao tiền bối lại đòi tại hạ?

Ngũ Độc Tôn Giả nói:

– Các ngươi tư thông với nhau, chúng xuất hiện bắt người nhưng ngươi cũng có dính líu.

Lâm Đoàn Nghĩa ngơ ngác hỏi:

– Sao tiền bối lại nói thế?

Ngũ Độc Tôn Giả quét mắt nhìn Mi Cổ Thương nói:

– Hồng nha đầu không đồng ý với cuộc hôn nhân với Thanh nhi, thác cớ đi ra giang hồ nhưng nhằm mục đích tìm mối quan hệ khác, đã kết hợp với tiểu tử này.

Mi Cổ Thương nói:

– Hồng nhi không phải hạng người như thế, nó cũng không có gì bất mãn với hôn ước …

Rồi quay sang Lâm Đoàn Nghĩa quát:

– Mau dẫn lão phu đi nói với đồng bọn của ngươi thả Thanh nhi ra nếu không lão phu sẽ cho ngươi nếm mùi Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng.

Lâm Đoàn Nghĩa nổi giận nói:

– Tiền bối chớ vu oan giá hoạ người tốt, tại hạ chỉ phục tình lý không phục uy. Đừng nói Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng mà Âm Phách Sưu Hồn tôi cũng không sợ.

Ngũ Độc Tôn Giả gầm lên:

– Tiểu tử to gan, ngươi dám phản kháng lão phu sao? Nếu không nể mặt Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại thì ta đánh chết ngươi rồi.

Lâm Đoàn Nghĩa đáp:

– Tiền bối chỉ dùng vũ lực uy hiếp tại hạ làm sao phục được?

Ngũ Độc Tôn Giả trừng mắt quát:

– Ngươi dám không phục?

– Trong bụng đã không phục thì có gì mà dám hay không chứ?

– Ngươi dám nói lại câu đó?

– Tại hạ không phục.

Ngũ Độc Tôn Giả lao tới vươn ngũ trảo như năm lưỡi câu chộp tới ngực Lâm Đoàn Nghĩa.

Mi Cổ Thương tin rằng chàng không tránh nổi, vì có điều muốn hỏi nên vung chưởng hoá giải chiêu thức Ngũ Độc Tôn Giả.

Lão ma tuy xuất thủ nhanh nhưng Lâm Đoàn Nghĩa vẫn lướt người ra tránh kịp.

Ngũ Độc Tôn Giả trừng mắt nhìn Mi Cổ Thương:

– Cổ Thương sao lại giúp địch?

– Môn hạ thấy trong việc này còn có nghi vấn.

– Nghi vấn gì?

Mi Cổ Thương đáp:

– Thiếu niên này lúc tối ở trong thành nói rằng hắn cũng bị mấy quỷ nữ đó bắt đi, lúc thoát tay chúng đã gặp Hồng nhi ở Tuyết Sơn mới biết Hồng nhi bái Tâm Ba Sa Nữ học võ công của thị, như vậy việc này không giả. Hắn đã thoát tay Cửu U Quỷ Nữ sao còn cấu kết với chúng?

Ngũ Độc Tôn Giả gằn giọng:

– Có gì mà không hợp lý? Tên này biết Thanh nhi là vị hôn phu của Hồng nha đầu nên hợp mưu giết đi để độc chiếm chứ sao nữa?

Lâm Đoàn Nghĩa nói:

– Nếu tại hạ hợp mưu với quỷ nữ đó sao còn giết người của thị?

Ngũ Độc Tôn Giả hừ một tiếng nói:

– Ai biết mấy nha đầu bị giết là kẻ nào? Các ngươi bày trò cũng nên, hơn nữa mấy tên thị tỳ thì có gì đáng nói?

Lâm Đoàn Nghĩa nói:

– Nếu tiền bối đã quyết vu oan cho tại hạ thì có giải thích thế nào cũng vô ích. Tại hạ cáo từ.

Dứt lời quay người lướt đi.

Ngũ Độc Tôn Giả quát:

– Ngươi tưởng đi được sao?

Dứt lời đánh tới một chưởng.

Lâm Đoàn Nghĩa đã lướt đi ba bốn trượng vung tay đánh trả lại một chưởng.

– Bình.

Ngũ Độc Tôn Giả đang đuổi theo thì khựng lại Lâm Đoàn Nghĩa được tiếp thêm lực thi triển Cửu Dã thân pháp lướt đi như còn chim lớn.

Ngũ Độc Tôn Giả quát lên:

– Đuổi theo.

Hai người cùng lao mình đuổi theo.

Thân thủ của Ngũ Độc Tôn Giả và Mi Cổ Thương không kém nhưng làm sao sánh được với Cửu Dã thân pháp?

Càng đuổi khoảng cách càng kéo dài ra tới hai mươi trượng.

Phương đông đã ửng hồng, ba người vẫn lao đi giữa buổi rạng đông như ba con chim lớn.

Lâm Đoàn Nghĩa tuy không quay lại nhưng nghe tiếng lướt gió cũng biết đối phương đã bị bỏ xa.

Nhưng không muốn cứ bị đuổi theo mãi, chàng quay sang trái lướt vào một khu rừng.

Ngũ Độc Tôn Giả phía sau gọi:

– Tiểu tử dừng lại đi. Lão phu đã hiểu ra chuyện rồi.

Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:

– Lão giở trò lừa mình mà thôi, đuổi theo cả canh giờ mà không hiểu ra bây giờ mình sắp vào rừng còn nghĩ gì nữa.

Chàng quay lại đáp:

– Lão tiền bối hiểu ra thì tốt.

Dứt lời phóng vào rừng.

Hai người phía sau vẫn không dừng lại nhưng muốn đuổi kịp Lâm Đoàn Nghĩa đã không còn cơ hội nữa.

Chàng giảm tốc độ đi chậm dần.

Nghe tiếng Mi Cổ Thương vang lên ở phía sau:

– Tiểu tử đó đi xa rồi, chúng ta trở lại thôi.

Ngũ Độc Tôn Giả đáp:

– Lão phu thiêu cháy khu rừng này xem hắn chạy đi đâu?

Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:

– Ngươi làm lửa cháy lên được rừng thì thiếu gia đã đi xa mấy dặm rồi.

Chợt nghe vút một tiếng Lâm Đoàn Nghĩa kinh hãi nhìn lên, thấy một vật hình ống đầu nhọn to bằng cổ tay bay qua đầu mình, vừa bay vừa phun ra phía sau một vòi lửa, bắn vào lá khô cháy bùng lên.

Vật đó bay thêm bảy tám trượng thì không phun lửa nữa, vạch một vòng cung bay trở lại.

Trên đường đi của nó lửa cháy lên đùng đùng thành một bức tường lửa.

Lâm Đoàn Nghĩa vốn có thể chạy đi nhưng chàng dừng lại nghĩ thầm:

– Để xem lão ma đầu đó có thứ bảo bối gì lợi hại như vậy?

Nghĩ thế chàng liền vòng sang trái quay lại xem.

Ngũ Độc Tôn Giả thu ống hoả về xong nhồi vào một chất gì đó lại phóng đi tạo thành một con rồng lửa.

Lâm Đoàn Nghĩa tự nhủ:

– Cần phải huỷ ống hoả lợi hại đó của lão ta mới được.

Chàng lấy ra một mũi kim kiếm và một đồng kim tiền chờ khi lão thu ống hoả về phóng vút đi.

Chỉ nghe choang một tiếng ống hoả của Ngũ Độc Tôn Giả vỡ tan mảng vụn bắn tung toé.

Lâm Đoàn Nghĩa vội vàng thu kim kiếm và kim tiền về.

Giữa lúc đó có một đoàn người gồm mười hai bạch y thiếu nữ từ trong rừng lao ra tiến tới nơi lửa cháy, mỗi người vung tay phất ra hai vật xoé ra như tấm lưới vàng óng ánh trùm lên ngọn lửa làm nó tắt ngấm.

Ngũ Độc Tôn Giả xông đến mười hai thiếu nữ quát lên:

– Bọn tiện tỳ các ngươi thật to gan dám huỷ bảo bối của lão phu.

Mười hai thiếu nữ không thèm để ý vẫn tiếp tục cứu hoả.

Ngũ Độc Tôn Giả càng giận gầm lên:

– Các ngươi là môn hạ của ai? Nếu không nói thì đừng trách lão phu độc ác.

Mi Cổ Thương nói:

– Các ngươi hãy báo sư thừa môn phái đi, ta sẽ không làm khó các ngươi đâu.

Bọn thiếu nữ vẫn không đáp chỉ nhìn nhau cười khanh khách.

Ngũ Độc Tôn Giả gầm lên một tiếng lao tới vung trảo một lấy một thiếu nữ.

Mi Cổ Thương cũng lao sang một người khác.

Hai thiếu nữ cùng cười vang lướt mình tránh đi mấy trượng lại vung lưới làm tắt một đám lửa khác.

Lâm Đoàn Nghĩa nấp trên cây thấy hai thiếu nữ dùng thân pháp Cửu Dã Thần Công tránh chiêu trong lòng vô cùng sửng sốt.

Nguyên một cô nương thi triển Dương Thiên Chi Dã còn cô nương kia lại dùng thân pháp Viêm Thiên Chi Dã.

Ngũ Độc Tôn Giả và Mi Cổ Thương thấy thân pháp đối phương huyền ảo như vậy đều sửng sốt.

Lão ma đầu quát lên:

– Sư phụ các ngươi là ai? Nói nhanh.

Trả lại là những tiếng cười lanh lãnh.

Mi Cổ Thương hỏi:

– Các ngươi câm cả hay sao?

Chợt trong rừng vẳng đến tiếng chuông lát sau một thiếu nữ lướt tới hiện trường như một làn khói.

Thiếu nữ mới mười bảy mười tám mình bận lục y trước ngực thêu một con kim long đeo một đôi trường kiếm.

Lục y thiếu nữ đến trước Ngũ Độc Tôn Giả và Mi Cổ Thương thì dừng lại cất giọng oang trong trẻo:

– Các vị là ai? Sao lại phóng hoả đốt rừng? Hai vị không sợ thiên lôi đánh chết hay sao?

Nghe thiếu nữ nói với giọng bỡn cợt như vậy Ngũ Độc Tôn Giả càng tức quát lên:

– Trưởng bối các ngươi không dạy lễ nghĩa cho các ngươi sao? Mau báo tính danh ra mà chịu chết.

Lục y thiếu nữ nhíu mày nói:

– Ui chao, vị lão trượng này sao mà hung thế? Người tới đây làm khách đã phóng hoả lại còn muốn giết người là sao? Nói người ta lễ nghĩa mà mình thì không biết gì. Vì sao không báo tính danh mình lại hỏi người khác?

– Ai thèm tới đây làm khách của các ngươi?

Lục y thiếu nữ vẫn điềm nhiên nó:

– Cần bết các vị tới đây với ác ý hay thiện ý, nhưng vẫn là khách của bổn cung chủ.

Nếu không nhận thịnh tình của ta thì cứ đi đi đừng ở đây gây sự.

Ngũ Độc Tôn Giả giận đỏ bừng mặt.

Mi Cổ Thương thấy thái độ của đối phương nhã nhặn như thế sợ sư phụ lại nổi giận liền ôm quyền nói:

– Xin cô nương đừng trách, sư đồ chúng tôi đến đây là đuổi theo một thiếu niên. Vì hắn lao vò rừng nên phóng hoả để tìm không biết đây là bổn địa của các vị.

Lục y thiếu nữ gật đầu nói:

– À, thì ra là thế. Ngươi nói còn dễ nghe hơn lão đầu bạc kia nhiều, chắc rằng ngươi là sư phụ cuả hắn. Chẳng trách gì …

Lâm Đoàn Nghĩa nghe tới đó không nhịn được bật cười thành tiếng.

Tại trường đều là cao thủ tuyệt đỉnh, đương nhiên phát hiện được ngay.

Ngũ Độc Tôn Giả nhận ra ngay tiếng của Lâm Đoàn Nghĩa liền vung tay đánh ra một chưởng.

– Bình.

Ngọn cây mà Lâm Đoàn Nghĩa ẩn nấp trúng chưởng gãy phăng đổ xuống ào xuống nhưng không thấy chàng đâu cả.

Nguyên sau khi bật cười biết mình bị lộ chàng chuyển sang một cành cây khác cách đó mười mấy trượng.

Lục y thiếu nữ quát lên:

– Lão kia chẳng hiểu lý gì cả thế? Sao dám xuất thủ hành hung trước mặt bổn cung chủ?

Bấy giờ Lâm Đoàn Nghĩa mới nhìn rõ mặt lục y thiếu nữ trong lòng không khỏi rúng động.

Thiếu nữ này quả là đẹp có lẽ tiên nữ cũng chỉ đến thế thôi.

Ngũ Độc Tôn Giả đã phát hiện Lâm Đoàn Nghĩa liền lao bổ tới Mi Cổ Thương cũng lao theo.

Lâm Đoàn Nghĩa không ham đánh rời khỏi chỗ nấp lướt đi nhưng mới được mấy bước thì lục y thiếu nữ nhảy tới chặn trước mặt cười hỏi:

– Ngươi tên là gì? Có phải là người bị hai lão kia truy đuổi không?

Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu đáp:

– Tại hạ là Lâm Đoàn Nghĩa.

Ngũ Độc Tôn Giả xông tới vung chưởng quát:

– Tiểu tử nạp mạng.

Lục y thiếu nữ hừ một tiếng nói:

– Ngươi thật chẳng biết lễ nghĩa gì.

Đồng thời đánh ra một chưởng.

Ngũ Độc Tôn Giả bị đáng bật lùi một bước trong khi đó lục y thiếu nữ đứng nguyên chỗ.

Lão ma đứng sững ra không ngờ thiếu nữ mới mười bảy mười tám tuổi mà công lực kinh nhân như thế.

Thiếu nữ đến trước Lâm Đoàn Nghĩa cười nói:

– Ngươi có thể đi.

Lâm Đoàn Nghĩa đáp:

– Đa tạ cô nương.

Dứt lời thi triển khinh công lướt ra khỏi rừng.

Ngũ Độc Tôn Giả định truy theo nhưng thấy lục y thiếu nữ nhìn mình sẵn sàng xuất thủ đồng thời mười hai bạch y thiếu nữ cũng đã tới vây lấy hai sư đồ, nghĩ tới vừa rồi đấu chưởng kém thế đối phương, chỉ đành hậm hực nhìn theo Lâm Đoàn Nghĩa.

oo Ra khỏi rừng chàng mới thi triển Cửu Dã thân pháp băng mình về hướng đông.

Ngày đi đêm nghĩ mười ngày sau thì chàng tới bờ biển.

Nhìn ra mặt biển mênh mang với vô số thuyền lớn nhỏ, biết tìm ngư phủ bí ẩn kia ở đâu?

Lâm Đoàn Nghĩa thẩn thờ đi dọc bờ cát đầu óc nghĩ ngợi miên man.

Không biết bao lâu chàng chợt trông thấy một chiếc thuyền nằm trên bãi.

Mùa này đang được biển, hầu hết thuyền lớn nhỏ đều ra khơi, chỉ một vài chiếc thuyền bị hỏng mới phải kéo lên bãi để tu sửa.

Cách thuyền không xa có một lão phụ lúi húi thổi lửa bên cái bếp kê bằng ba viên đá làm ông táo, trên bếp bắc một cái nồi nhỏ.

Một bé gái bảy tám tuổi ngồi cạnh đó, đưa mắt nhìn lên bếp xem dạng giống như hai bà cháu.

Lâm Đoàn Nghĩa đến gần chắp tay nói:

– Tiểu khả xin chào lão bà bà.

Có lẽ phụ nhân bị điếc nên không nghe nên không phản ứng gì chỉ có đứa bé quay lại nhìn chàng nói:

– Ở đây không bán cá đâu, muốn mua thì vào thành mà mua.

Lâm Đoàn Nghĩa cao giọng:

– Tiểu khả xin chào lão bà bà.

Bấy giờ lão phụ nhân mới quay lại móm mém cười, nghiêng tai nghe.

Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:

– Lão bà bà, xin hỏi Hải Thâm Tân có gần đây không?

Lão phụ nhân cố gắng hết sức nhưng không nghe rõ hỏi lại:

– Tiểu quan nhân nói gì?

Đứa trẻ nói:

– Vị này hỏi Hải Thâm Tân ở đâu?

Kể cũng lạ.

Lâm Đoàn Nghĩa nói to thế mà bà ta không nghe nhưng đứa trẻ nói nhỏ hơn nhiều mà bà ta vẫn nghe được, chớp chớp đôi mắt đục lờ nói:

– Hải Thâm? Đến chuyện đó mà sao không biết chứ? Càng đi xa bờ thì nước càng sâu, có thế mà cũng hỏi.

Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói thế dở cười dở khóc.

Chàng khẽ nói với đứa trẻ:

– Này bé gái, hãy nói với bà rằng có chỗ nào có vịnh thật sâu ngay sát bờ ấy.

Đứa trẻ trả lời ngay:

– Có một ghềnh đá như vậy nhưng ở tận Hoàng Cương cơ.

Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên hỏi:

– Làm sao em biết được?

Đứa trẻ làm bộ ta đây hiểu biết:

– Ai lạ gì? Mấy hôm nay có rất nhiều người hỏi về Hải Thâm đó.

Lâm Đoàn Nghĩa vội hỏi:

– Em có biết Hoàng Cương ở đâu không?

Đứa trẻ lắc đầu:

– Xa lắm, gia gia nói nếu xuôi buồm thuận gió thì cứ thẳng hướng nam tới đó mất nửa tháng.

Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ ngợi một lúc rồi lại hỏi:

– Bé có biết những người hỏi tới Hải Thâm đó là ai không?

– Làm sao biết được họ là ai chứ?

– Thôi được, cảm ơn bé.

Chàng nói xong gật đầu chào rồi bỏ đi.

Theo đứa bé thì mấy ngày qua rất nhiều người hỏi tới Hải Thâm, điều đó không giản đơn và quyết không phải chuyện ngẫu nhiên.

Lâm Đoàn Nghĩa tin rằng đó là những nhân vật trên võ lâm, có thể đó là cừu nhân của chàng và đồng đảng của chúng nữa.

Lỡ ra chúng biết về lão ngư ông bí ẩn đó tới giết đi thì chẳng hoá ra mọi hy vọng của chàng sẽ tiêu tan?

Lâm Đoàn Nghĩa tận lực thi triển khinh công bất quản ngày đêm lao về hướng nam.

Phía bắc cửa sông Hàn Giang có hai thị trấn nhỏ, một là Hoàng Cương, một tên là Chá Lâm. Hai tiểu trấn đó đều nằm ở chân đèo tiếp giáp với bờ biển chẳng những phong cảnh rất thơ mộng mà cũng là nơi ngư nghiệp rất trù phú.

Vì nằm ở chân đèo nên biển ở đây rất sâu, nước chảy xiết, sóng vỗ vào ghềnh đá nghe ầm ầm.

Trưa hôm đó Lâm Đoàn Nghĩa leo lên một mõm đá cao sát bờ biển nhìn ra đại dương bao la, trong lòng rất ngạc nhiên vì trong mấy chục dặm không thấy bóng một con thuyền nào.

Chàng ngồi xuống một tảng đá ngắm nhìn những con sóng trắng xoá vỗ ầm ầm lên ghềnh đá.

Đột nhiên chàng phát hiện thấy một mảng thuyền vỡ bị đợt sóng đánh dạt vào bờ.

Thuyền ra khơi gặp nạn bị đắm cuốn vào bờ không phải là chuyện hiếm nhưng khi trông thấy nó người ta vẫn cảm thấy thương cảm xót xa không biết có mấy mạng người đã làm mồi cho cá?

Chợt nghe có tiếng người phát ra phía sau lưng Lâm Đoàn Nghĩa giật mình quay lại, thấy một đoàn có mười ba người vận hắc y, mặt trùm kín đứng cách chừng mười trượng.

Lâm Đoàn Nghĩa kinh hãi đứng lên.

Tiếng sóng đã khiến chàng không phát hiện ra đối phương, nếu chúng phát thủ ám toán thì chàng đâu còn mạng?

Theo trang phục và dáng vẻ có thể đây là bọn người của Long Tự Thập Tam Tôn, rất có thể mỗi tiểu phái có một tên.

Nhưng Lâm Đoàn Nghĩa trấn tĩnh lại ngay.

Hiện có đủ Minh Phủ Kim Tiền và hai thanh Ngũ Hành Kim Kiếm trong tay chàng không sợ nhân vật nào, cao giọng nói:

– Bọn ngưu quỷ xà thần các ngươi lại tới đây quả là oan gia đối đầu. Lâm mỗ muốn biết các ngươi muốn chết cả mười ba tên một lúc hay lần lượt từng tên một?

Một giọng nói già nua phát ra giữa đám người:

– Tiểu tử, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ đầu của ngươi, còn dám ngông cuồng nữa sao? Nhưng trước khi lâm tử chúng ta cho ngươi biết một việc, ngươi đến đây tìm Hà Thiên Kiện lão nhi nhưng hắn đã bị chúng ta phân thây. Đừng hy vọng vào cứu tinh nữa.

Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói giật mình rúng động.

Như vậy là địch nhân biết rõ mọi hành tung của chàng.

Nhưng trong di mệnh của sư phụ chỉ nói tìm một vị ‘ngư phủ nhất thân thủ’, vì sao đối phương lại biết cả danh tính là Hà Thiên Kiện?

Dù sao thì thảm án đả xảy ra và một lần nữa chàng lại mang tới tai hoạ cho vị Hà Thiên Kiện nào đó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx