sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 57Chương 58Chương 59Chương 60

Khu vệ sinh của Crypto không có cửa sổ, và bóng tối mịt mùng bao trùm lấy Susan Fletcher. Cô đứng chết lặng một lúc và cố gắng thoát khỏi nỗi ám ảnh, một nỗi sợ hãi mà cô cảm nhận thật rõ ràng đang lớn dần lên trong cô. Tiếng kêu ghê rợn phát ra từ ống thông gió dường như đang lẩn quất quanh cô. Cho dù cô đã cố gắng kìm nén nỗi khiếp đảm đang lớn dần lên nhưng nỗi sợ hãi vẫn cứ lớn lên trong cô và rồi thắng thế.

Hoảng sợ, Susan dò dẫm lung tung để tìm cửa ra vào nhưng cô đã mất phương hướng trong bóng tối, hai tay cô quờ quạng đằng trước và cố gắng định hình căn phòng. Cô đá trúng một thùng đựng rác và lại va vào một bức tường. Mò mẫm đi theo bức tường, cô bò về phía lối ra và lần mò được tay nắm cửa. Cô kéo cửa ra và ngã sõng xoài trên nền nhà.

Ở đó lần thứ hai cô cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Crypto không có gì khác so với lúc trước đó. TRANSLTR là một bóng đen xám xịt trước thứ ánh sáng tờ mờ của buổi sớm chiếu vào qua mái vòm. Phía trên, tất cả đèn đều tắt ngấm. Ngay cả những phím điện tử trên cửa cũng không còn sáng.

Khi mắt của Susan đã thích nghi với bóng tối, thứ ánh sáng duy nhất mà cô nhìn thấy là ánh sáng rọi qua cửa chớp - Một tia sáng đỏ yếu ớt từ phía dưới rọi lên. Cô đi về phía có ánh sáng đó. Phảng phất trong không khí là mùi khí Ozon.

Khi cô đến chỗ cửa chớp, cô nhìn vào khe cửa. Các ống dẫn khí freon vẫn xả hơi mù cuộn xoáy lẫn trong làn ánh sáng đỏ, và từ tiếng ồn vang vọng của các máy phát điện, Susan biết rằng Crypto vẫn đang hoạt động nhờ nguồn điện dự phòng. Qua màn mù sương. Susan đã nhận ra Strathmore đang đứng ở bục phía dưới.

Ông đang dựa người vào rào chắn và nhìn chằm chằm vào ống thông kêu ầm ì sâu thẳm của TRANSLTR.

- Thưa sếp!

Không có tiếng trả lời.

Susan thả lỏng người trên chiếc thang. Luồng khí nóng từ phía dưới xộc thẳng vào dưới váy của cô. Bậc thang trở nên trơn tuột vì hơi nước đọng lại. Cô đi xuống chỗ chân thang.

Strathmore không quay lại. Ông vẫn nhìn xuống bằng ánh mắt vô cảm, như thể bị thôi miên. Susan đi theo hướng nhìn của ông trên lan can cầu thang. Một lát sau, cô chẳng còn nhìn thấy gì ngoài hơi nước mịt mù. Bất chợt cô nhìn xuống và thấy cảnh tượng ở toà nhà sáu tầng bên dưới. Cảnh tượng xuất hiện rất nhanh trong màn hơi nước cuồn cuộn bốc lên. 30 mét phía dưới, Phil Chartrukian nằm sõng xoài trên gờ thép sắc cạnh của máy phát điện chính. Cơ thể cháy đen. Chính cú ngã này của anh đã làm máy phát điện chính bị chập mạch.

Nhưng điều khiến Susan thấy ớn lạnh nhất không phải từ Chartrukian mà từ một người khác ở lưng chừng cầu thang, người này đang ẩn mình trong bóng tối. Dáng người vạm vỡ đó không thể lẫn vào đâu được. Đó chính là Greg Hale.

Thằng nhóc mê nhạc rock ấy hét vào mặt Becker:

- Megan là của bạn tôi, Eduardo? Ông hãy tránh xa con bé đó ra?

- Con bé ấy đang ở đâu? - Becker không giữ nổi bình tĩnh.

- Mẹ kiếp?

- Có việc khẩn cấp! - Becker gắt lên. Anh túm lấy tay áo thằng bé - Con bé đang cầm một chiếc nhẫn của tôi, tôi muốn chuộc lại! Với số tiền lớn!

Hai Màu khựng lại rồi bỗng nổi khùng.

- Ông bảo cái thứ bằng vàng xấu xí ấy là của ông ư?

Becker mở to mắt.

- Mày đã nhìn thấy cái nhẫn rồi à?

Hai Màu lặng lẽ gật đầu.

- Nó ở đâu? - Becker gặng hỏi.

- Không biết. - Hai Màu cười thầm. - Megan đã mang nó lên đây và định cầm đồ.

- Con bé định bán cái nhẫn ư?

- Ông đừng lo, con bé không bán được cái nhẫn đâu. Khiếu thẩm mỹ của ông quá tồi.

- Mày chắc không ai thèm mua nó chứ?

- Ông đang đùa tôi đấy à? 400 đô cho cái nhẫn ư? Tôi bảo nó là tôi trả 50 thôi nhưng nó muốn nhiều hơn. Để nó mua một vé máy bay dự trữ.

Becker cảm giác như máu đang chảy ròng ròng trên mặt anh.

- Vé máy bay đi đâu?

- Mẹ kiếp, Connecticut. - Hai Màu cáu gắt - Thằng Eddie đang điên lên.

- Connecticut ư?

- Đúng, mẹ kiếp. Nó về biệt thự của bố mẹ nó ở ngoại ô. Nó ghét cái gia đình nó đang sống cùng ở Tây Ban Nha. Bởi ba anh em thằng người Nam Mỹ nói tiếng Tây Ban Nha toàn bắt nạt nó.

Becker cảm thấy như có cái gì đang chặn trong cổ họng.

- Bao giờ con bé đi?

Hai Màu ngước mắt nhìn.

- Bao giờ ư? - Thằng nhóc cười phá lên.

- Giờ thì con bé ấy đi xa rồi. Ra sân bay cách đây hàng tiếng đồng hồ. Chỗ tốt nhất để bán cái nhẫn mà - toàn khách giàu, mẹ kiếp! Cầm được tiền là nó biến luôn.

Một cơn buồn nôn sực lên trong bụng Becker. Đây có phải một trò đùa ngu ngốc? Anh đứng lặng một hồi lâu.

- Họ con bé là gì?

Hai Màu ngẫm nghĩ rồi nhún vai tỏ ý không biết.

- Con bé bay chuyến nào? - Becker hỏi tiếp.

- Nó nói cái gì đấy liên quan đến Roach Coach.

- Roach Coach?

Phải rồi. Seville-mắt-đỏ cuối tuần, Madrid, La Guardia. Người ta gọi nó thế. Bọn học sinh hay đi chuyến ấy vì rẻ tiền. Chắc chúng nó lại ngồi đằng sau để hít cần sa.

Được. Becker lầm bầm, đưa tay vuốt tóc.

- Mấy giờ bay?

- Đúng 2 giờ sáng, đêm thứ Bảy nào cũng có. Giờ đây nó đang lơ lửng giữa Đại Tây Dương rồi.

Becker liếc nhìn đồng hồ. Đồng hồ chỉ 1h45" sáng. Anh quay sang Hai Màu, vẻ bối rối.

- Mày bảo đó là chuyến 2h sáng, đúng không?

Thằng nhóc gật đầu cười.

- Đúng là ông già lẩm cẩm.

Becker tức giận chỉ vào đồng hồ.

- Nhưng bây giờ mới 2h kém.

Hai Màu liếc đồng hồ, vẻ lúng túng.

- Ừ thì tôi nhầm. - Thằng nhóc cười. - Tôi thường không đến chốn ầm ĩ này trước 4 giờ sáng!

- Có cách nào đến sân bay nhanh nhất? - Becker cáu gắt.

- Taxi ngay ngoài cửa. - Hai Màu thản nhiên đáp.

Becker rút vội tờ 1000 peseta và giúi vào tay Hai Màu.

- Cảm ơn nhé!

Thằng nhóc nói với theo:

- Nếu ông gặp Megan, cho tôi gửi lời hỏi thăm nhé!

Nhưng Becker đã đi mất.

Hai Màu thở dài rồi quay lại sàn nhảy. Thằng nhóc say quá nên không để ý có một người đàn ông đeo kính gọng sắt đang theo dõi nó. Ở bên ngoài. Becker chạy khắp bãi đậu xe để tìm chiếc taxi. Không có chiếc nào. Anh chạy đến chỗ gã bảo kê to con và gọi Taxi.

Gã bảo kê lắc đầu.

- Sớm quá.

Sớm quá à? Becker nguyền rủa. 2h sáng rồi.

- Gọi cho tôi một xe!

Gã rút bộ đàm ra, nói vài câu rồi tắt máy.

- Veinte minutos. - Gã nói với Becker.

- 20 phút ư? - Becker gặng hỏi.

- Thế còn xe buýt thì sao?

Gã bảo kê nhún vai.

- 45 phút.

Becker giơ nắm đấm;

- Tuyệt thật!

Bỗng có tiếng kêu của một động cơ nhỏ khiến Becker quay đầu lại Nghe như tiếng xích kêu. Một thằng nhóc to con cùng bồ của nó cưỡi trên một chiếc chiếc mô tô Vespa 250 cũ lượn vào bãi xe. Chiếc váy ngắn cũn cỡn của cô ta bị gió tốc ngược lên. Cô ta có vẻ không để ý tới điều đó. Becker lao tới. Không tin nổi mình phải làm thế này, anh nghĩ thầm. Mình ghét lái xe mô tô. Anh hét to với tên lái xe:

- Tôi sẽ cho cậu 10 nghìn peseta, cậu đưa tôi đến sân bay nhé?

Thằng nhóc lờ đi và rú ga.

- 20 nghìn! - Becker buông lời - Tôi cần phải đi đến sân bay!

Thằng nhóc ngước nhìn.

- Scusi? (1) - Nó là người Ý.

- Aeroporto! Per favore. Sulla Vespa! Venti mille pesete! (2)

Thằng nhóc người Ý đưa mắt nhìn chiếc xe nhỏ thó nhếch nhác của mình rồi cười.

- Venti mille pesete? La Vespa? (3)

- 50 nghìn! - Becker trả giá. Số tiền này tương đương với khoảng 400 đô la.

Thằng nhóc người Ý cười vẻ nghi ngờ.

- Tiền đâu?

Becker rút trong túi ra 5 tờ 10 nghìn peseta rồi giơ ra. Thằng nhóc nhìn số tiền rồi đưa mắt về phía bạn gái nó. Con bé giật lấy số tiền rồi đút và trong áo.

- Cảm ơn!

Thằng nhóc hoan hỉ. Nó tung chìa khoá của chiếc Vespa cho Becker rồi kéo tay bạn gái, chúng vừa cười vừa chạy vào trong toà nhà.

Becker hét lên.

- Đợi đã! Tôi muốn cậu chở tôi đi!

Chú thích:

(1) Xin lỗi?

(2) Sân bay! Làm ơn đi. Trên Vespa! Hai mươi nghìn peseta!

(3) Hai mươi nghìn pesetes? Chiếc Vespa?

Susan với tay về phía chỉ huy Strathmore, ông giúp cô trèo lên thang vào Crypto. Hình ảnh Phil Chartrukian nằm xõng xoài bên cỗ máy cứ ám ảnh trong tâm trí cô. Ý nghĩ Hale vẫn đang lẩn trốn trong Crypto làm cô hoảng sợ. Hale đã đẩy ngã Chartrukian. Rõ ràng điều này là sự thật.

Susan loạng choạng đi qua bóng TRANSLTR, về phía cửa chính của Crypto - cái cửa mà cô đã đi qua hàng giờ trước đó. Cú đấm mạnh của cô vào bàn phím giờ tối om, cũng không giúp cô lay chuyển được cánh cửa khổng lồ. Cô bị nhốt ở trong, Crypto giờ đây như nhà tù. Cả toà nhà trông giống một vệ tinh nhân tạo, cách khu trung tâm của NSA 109 yard, chỉ có thể xâm nhập vào qua cửa chính. Vì Crypto dùng đường điện riêng nên có lẽ tổng đài không biết rằng ở đây đang có biến cố.

Đường điện chính đã bị cắt - Strathmore nói rồi đi đến bên Susan - Chúng ta… còn nguồn dự trữ.

Nguồn điện dự phòng ở Crypto được thiết kế ưu tiên trước hết cho TRANSLTR và hệ thống làm mát của máy trước khi cung cấp điện cho các hệ thống khác, trong đó có hệ thống chiếu sáng và cửa ra vào. Như vậy việc thiếu điện sẽ không ảnh hưởng đến TRANSLTR khi máy đang chạy chương trình quan trọng. Điều đó cũng có nghĩa là TRANSLTR sẽ không hoạt động nếu không có hệ thống làm mát bằng freon; vì nếu không có hệ thống làm mát, hơi nóng toả ra từ 3 triệu bộ xử lý sẽ làm giảm độ chính xác của máy, thậm chí còn làm cháy các con chíp silicon và dẫn đến hiện tượng phát hoả phóng xạ. Đó là viễn cảnh không một ai dám nghĩ tới.

Susan phải cố gắng hết sức giữ bình tĩnh. Suy nghĩ của cô bị choán hết bởi hình ảnh nhân viên An ninh mạng nằm trên hệ thống máy phát điện. Cô lại đập mạnh vào bàn phím. Vẫn không có phản ứng.

"Dừng vận hành!" Cô yêu cầu. Nếu TRANSLTR ngừng tìm kiếm mật khẩu của Pháo Đài Số thì nó sẽ làm ngắt tất cả các mạch điện trong máy và giải phóng đủ điện năng dự trữ để kích hoạt lại hệ thống cửa.

- Dễ thôi Susan! - Strathmore nói và đặt cánh tay vững vàng, điềm tĩnh của mình lên vai Susan.

Cánh tay vững chãi của ngài chỉ huy đã kéo Susan ra khỏi nỗi sợ hãi. Cô bỗng nhớ ra tại sao cô đi tìm ông. Cô nhắc lại: "Ngài chỉ huy! Greg Hale chính là North Dakota!"

Một khoảnh khắc im lặng dường như vô tận trong bóng tối kéo đến. Giọng ông bối rối và bàng hoàng:

- Cô nói cái gì?

- Hale… - Susan thì thầm. - Anh ta chính là North Dakota!

Lại một hồi im lặng, Strathmore suy nghĩ về những lời Susan vừa nói.

- Phần mềm tìm địa chỉ à? - Ông có vẻ bối rối.

- Nó chỉ rõ hắn là Hale?

- Máy dò chưa có câu trả lời. Hale đã huỷ lệnh!

Susan tiếp tục giải thích cho Strathmore biết Hale đã dừng lệnh tìm kiếm như thế nào và cô đã tìm được thư điện tử của Tankado trong hộp thư điện tử của Hale ra sao. Im lặng một hồi lâu.

Strathmore lắc đầu không tin vào tai mình nữa.

- Không lẽ nào Hale lại là đồng bọn của Tankado! Thật vô lý?

Tankado không bao giờ tin Hale cả.

- Thưa sếp! Susan nói tiếp - Trước đây Hale đã từng dìm chúng ta một lần - vụ Skipjack. Tankado tin tưởng anh ta.

Strathmore dường như không nói được lời nào.

- Hãy huỷ lệnh chạy TRANSLTR - Susan van xin Strathmore.

- Chúng ta đã bắt được North Dakota. Hãy gọi bộ phận an ninh của toà nhà. Ra khỏi đây thôi.

Strathmore giơ tay ngắt lời rồi suy nghĩ.

Susan nhìn về phía cửa ra đầy vẻ lo lắng. Lối thoát khỏi nơi này ở ngay đằng sau TRANSLATR, thế nhưng để ánh sáng le lói ấy loé ra từ bức tường gạch tăm tối kia chẳng khác nào làm cho lửa loé lên từ tảng băng.

- Thôi nào, gọi bảo vệ đi, sếp! Hãy huỷ lệnh của TRANSLTR! Để chúng ta thoát ra ngoài!

Strathmore đột nhiên tìm ra cách hành động.

- Theo tôi! - Ông bảo Susan. Nói rồi ông sải bước tiến về phía cửa lật.

- Thưa sếp! Hale rất nguy hiểm! Hắn…

Nhưng Strathmore đã biến mất trong bóng tối. Susan vội vã rảo bước theo bóng ông. Ngài chỉ huy chạy quanh TRANSLTR đến lỗ hổng trên sàn. Ông ghé mắt nhìn sát vào lỗ xả hơi đang tạo thành xoáy. Rồi ông lặng lẽ nhìn quanh toàn khu Crypto đang chìm trong bóng tối. Sau đó, ông cúi người xuống và ráng hết sức kéo cánh cửa nặng trình trịch kia. Cửa quay được một góc nhỏ. Nhưng khi ngài chỉ huy bỏ tay ra, nó đóng sầm lại, dập tắt mọi hy vọng. Một lần nữa Crypto chìm trong bóng tối không một tiếng động. Hình như North Dakota cũng bị nhốt ở trong này.

Strathmore quỳ xuống. Ông cố xoay cái chốt cửa nhưng nó đã trở về vị trí cũ. Tầng hầm đã bị bịt kín.

Cả ngài chỉ huy và Susan đều không nghe thấy tiếng bước chân đi rất nhẹ ở phía Node 3.

Hành lang dẫn Hai Màu đi từ sân trong vào sàn nhảy được treo kín gương. Nó dừng lại trước gương để chỉnh lại cái ghim trên mũi, bỗng nó linh cảm có bóng người lờ mờ đi theo sau mình. Lập tức quay đầu lại nhưng đã quá muộn với nó. Hai cánh tay cứng như đá kẹp chặt và ghì đầu nó vào gương.

Thằng nhóc cố gắng xoay người lại.

- Eduardo? Này, phải chú mày không?

Hai Màu cảm thấy có một cánh tay lướt qua ví của nó trước khi bóng đen kia đè mạnh vào lưng nó.

- Eddie? - Thằng nhóc gào to - Đừng đùa nữa! Vừa nãy có một gã đến tìm Megan.

Bóng đen kẹp chặt lấy thằng nhóc.

- Này, Eddie, thằng điên, bỏ ra ngay! - Thế nhưng khi Hai Màu nhìn vào trong gương, nó chợt nhận ra bóng đen đang ghì lấy nó không phải là bạn nó.

Khuôn mặt rỗ và đầy sẹo. Đôi mắt chết chóc nhìn chòng chòng từ sau cặp kính râm. Gã nghiêng người về phía trước, ghé sát miệng vào tai Hai Màu. Một giọng nói xa lạ đầy tức tối cất lên.

- Hắn đi đâu? - Câu chữ vang lên méo mó.

Thằng nhóc cứng đờ người, tê liệt vì sợ hãi.

- Hắn đi đâu - giọng nói ấy lại cất lên.

- Thằng người Mỹ?

- Sân… sân bay. - Hai Màu lắp bắp.

- Sân bay. - Gã nhắc lại, cặp mắt tối sầm nhìn chằm chằm vào miệng Hai Màu trong gương.

Hai Màu gật đầu.

- Hắn có chiếc nhẫn không?

Quá sợ hãi, Hai Màu lắc đầu.

- Không.

- Mày có nhìn thấy cái nhẫn không? Mày có nhìn thấy cái nhẫn không?

Hai Màu ngập ngừng. Nên trả lời thế nào cho phải đây?

- Có hay không? - Giọng nói nghẹt tiếng ấy lại cất lên.

Hai Màu gật đầu quả quyết, hy vọng sự thật thà của mình sẽ được tha. Nhưng không. Chỉ vài giây sau Hai Màu ngã sấp xuống sàn, cổ bị bẻ gẫy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx