Brinkerhoff tiến đến phòng làm việc của Midge.
- Không ai có thể qua mặt được Gauntlet. Điều đó là không thể!
- Sai rồi. - Midge phản bác. - Tôi vừa nói chuyện với Jabba. Ông ấy nói năm ngoái ông ấy đã lắp đặt một thiết bị chuyển mạch.
Ánh mắt người trợ lý đầy vẻ nghi ngờ.
- Tôi chưa từng nghe nói đến điều đó.
- Không ai biết. Đó là bí mật.
- Midge. - Brinkerhoff phản đối. - Jabba tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc an ninh! Ông ấy sẽ không bao giờ lắp vào một thiết bị chuyển mạch để qua mặt…
- Strathmore buộc ông ta làm điều đó. - Midge ngắt lời.
Brinkerhoff có thể hiểu được hầu hết những ý nghĩ trong đầu bà ta.
- Anh còn nhớ năm ngoái không? - Midge hỏi. - Khi Strathmore đang theo dõi nhóm khủng bố chống lại Xê-mít ở California đó không?
Brinkerhoff gật đầu. Vụ đó được coi là một trong những việc làm táo bạo của Strathmore vào năm ngoái. Dùng TRANSLTR để giải một mật mã bị chặn, Strathmore đã lật tẩy âm mưu đánh bom một trường Do Thái ở Los Angeles. Ông ta đã giải mã được thông điệp của bọn khủng bố chỉ 12 phút trước khi quả bom phát nổ, và chỉ bằng một vài cuộc gọi nhanh, ông đã cứu được 300 em học sinh.
- Nghe này. - Midge hạ thấp giọng. - Jabba nói Strathmore bắt đầu giải mã thông điệp đó 6 giờ đồng hồ trước khi quả bom phát nổ.
Brinkerhoff há hốc miệng hỏi lại:
- Thế… tại sao ông ta phải đợi…
- Bởi vì ông ta không thể chuyển file cho TRANSLTR giải mã. Ông ta đã cố, nhưng Gauntlet từ chối lệnh. Mật mã đó được viết bằng một thuật toán chìa khoá công khai nào đó mà máy lọc chưa gặp bao giờ. Jabba đã phải mất gần 6 tiếng để điều chỉnh các máy lọc.
Brinkerhoff sững người khi nghe Midge nói ra điều này:
- Strathmore giận dữ. Ông ta đã bắt Jabba phải lắp đặt một thiết bị chuyển mạch vòng qua Gauntlet đề phòng trường hợp tương tự xảy ra. - Midge nói thêm.
- Chúa ơi! - Brinkerhoff kêu lên. - Sao tôi không hề biết gì hết? Ý bà là gì?
- Tôi nghĩ hôm nay Strathmore đã dùng thiết bị chuyển mạch đó để xử lý một file bị Gauntlet từ chối.
- Vậy ư? Đây chính là mục đích sử dụng cái thiết bị chuyển mạch ấy, đúng không?
Midge lắc đầu.
- Không đúng nếu file đang bị nghi ngờ là một virus?
Brinkerhoff dựng người.
- Virus? Không ai nói gì về virus cả!
- Đó là cách giải thích duy nhất. - Midge tiếp lời. Jabba nói virus là lý do duy nhất khiến cho TRANSLTR vận hành lâu đến vậy, cho nên…
- Đợi đã! - Brinkerhoff làm ra vẻ bình thản. - Strathmore nói mọi thứ đều ổn cả.
- Ông ta nói dối.
Brinkerhoff hoang mang.
- Ý bà là Strathmore cố ý đưa virus vào TRANSLTR?
- Không. - Midge phản bác. - Tôi không nghĩ ông ta biết cái file đó chính là virus. Tôi cho rằng ông ta đã bị lừa.
Brinkerhoff không nói thêm được lời nào. Nhất định Midge Milken thật sự sai lầm rồi.
- Cách giải thích này rất có lý - Midge quả quyết.
- Nó lý giải tất cả những gì ông ta làm ở trong đó suốt đêm.
- Tự cấy virus vào máy tính của mình ư?
- Không! Cố gắng che giấu sai lầm của mình. Và bây giờ ông ta không thể huỷ lệnh vận hành TRANSLTR và lấy lại nguồn điện dự trữ bởi vì virus đã làm tất cả các bộ xử lý bị khoá! - Midge tức giận nói.
Mắt Brinkerhoff mở thao láo. Trước kia Midge đã nhiều lần bị lú lẫn, nhưng chưa lần nào như thế này. Anh cố gắng trấn tĩnh Midge.
- Có vẻ như Jabba không hề lo lắng.
- Jabba là đồ ngu xuẩn. - Midge rít lên.
Brinkerhoff vẻ mặt đầy kinh ngạc. Chưa có ai dám gọi Jabba là đồ ngu xuẩn - đồ con lợn thì có chứ đồ ngu xuẩn thì chưa bao giờ.
- Bà tin vào linh cảm phụ nữ hơn cả trình độ của Jabba về lập trình chống xâm nhập hay sao?
Midge nhìn Brinkerhoff đầy tức giận.
Brinkerhoff giơ tay đầu hàng.
- Thôi được rồi. Tôi rút lại lời vừa nói. - Không cân nhắc, Brinkerhoff đã biết về khả năng linh cảm tai họa phi thường của Midge.
- Midge. - Anh ta hạ giọng. - Tôi biết bà căm ghét Strathmore nhưng…
- Vấn đề không liên quan gì đến Strathmore! - Midge được đà lấn tới. - Điều đầu tiên chúng ta cần làm là xác nhận xem Strathmore có qua mặt Gauntlet hay không. Sau đó chúng ta sẽ gọi điện cho ngài giám đốc.
- Được lắm. - Brinkerhoff kêu lên. - Tôi sẽ gọi Strathmore và yêu cầu ông ta gửi cho chúng ta bản báo cáo đã được ký xác nhận.
- Không. - Midge đáp lại, lờ đi giọng chế nhạo của Brinkerhofí.
- Ngày hôm nay Strathmore đã lừa dối chúng ta một lần. - Midge đưa mắt nhìn lên, tìm kiếm ánh mắt của Brinkerhoff.
- Anh có chìa khoá văn phòng của Fontaine không?
- Đương nhiên là có. Tôi là trợ lý riêng của ông ấy mà.
- Tôi cần chìa khoá đó.
Brinkerhoff nghiêm mắt nhìn đầy vẻ hoài nghi.
- Midge, tôi không thể để bà vào văn phòng của ngài Fontaine được.
- Anh phải làm điều đó! - Miđge lên giọng yêu cầu. Bà ta quay lại và gõ gõ vào bàn phím máy chủ.
- Tôi ra lệnh tìm đanh sách các tệp tin đợi giải mã bằng TRANSLTR. Nếu Strathmore điều khiển thủ công để qua mặt Gauntlet thì điều đó sẽ được hiển thị trong bản in.
- Điều đó thì có liên quan gì đến phòng làm việc của ngài Fontaine?
Midge quay người lại lườm Brinkerhoff.
- Danh sách các hoạt động lần lượt của TRANSLTR chỉ in được ở máy in của ngài Fontaine thôi. Anh biết rõ điều đó!
- Đó là vì nó đã được phân loại, Midge!
- Đây là trường hợp khẩn cấp. Tôi cần xem danh sách đó.
Brinkerhoff đặt tay lên hai vai Midge.
- Midge, bình tĩnh nào. Bà biết thừa tôi không thể…
Midge bực tức quay người trở lại phía bàn phím.
- Tôi đang ra lệnh in danh sách đó. Tôi sẽ chỉ đi vào, lấy bản in rồi đi ra. Đưa chìa khoá đây cho tôi!
- Midge….
Midge gõ lệnh xong rồi quay lại với Brinkerhoff.
- Bản báo cáo chỉ in trong có 30 giây. Chúng ta thoả thuận. Anh đưa cho tôi chìa khoá. Nếu thực sự Strathmore đã qua mặt Gauntlet, chúng ta sẽ gọi ngay bảo vệ. Còn nếu tôi sai, tôi sẽ ra đi, và anh có thể làm gì thì làm! - Mụ ta ném cái nhìn đầy thù hằn về phía Brinkerhoff và giơ tay ra chờ chìa khoá. Mụ ta nói. - Tôi đang đợi đây.
Brinkerhoff rên rỉ, hối hận vì mình đã gọi Midge quay trở lại để kiểm tra bản báo cáo Crypto. Anh ta đưa mắt nhìn cánh tay đang chìa ra trước mặt.
Bà đang nói đến thông tin đã được phân loại trong máy chủ của ngài giám đốc. Thế bà không nghĩ ngộ nhỡ chúng ta bị bắt quả tang thì sao?
- Ngài giám đốc đang ở Nam Mỹ.
- Tôi xin lỗi. Tôi không thể - Brinkerhoff khoanh tay đi ra ngoài.
Midge lườm theo, đôi mắt như muốn bốc cháy.
- Ô không, anh có thể chứ - Mụ ta lẩm bẩm. Nói rồi mụ quay lại với máy chủ và mở các file ghi hình ra xem.
Midge sẽ bình tĩnh lại, Brinkerhoff vừa ngồi xuống bàn vừa tự nhủ và kiểm tra cẩn thận nốt phần còn lại của bản cáo cáo. Anh ta không thể nào đưa chìa khoá phòng giám đốc cho Midge khi mụ ta đang trong cơn điên được.
Anh ta vừa mới bắt đầu công việc kiểm tra lỗi của COMSEC thì suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng giọng nói vẳng ra từ phòng bên kia.
Brinkerhoff ngừng tay và đi ra phía cửa.
Cả dãy nhà chính chìm trong bóng tối - ngoại trừ một tia sáng xám đục, yếu ớt lọt ra từ phía cửa phòng mở hé của Midge. Anh ta lắng tai nghe. Giọng nói lại tiếp tục vang lên. Tiếng một vài người gọi to "Midge?"
Không ai trả lời.
Anh ta rảo bước xuyên qua bóng tối đi về nơi làm việc của Midge. Giọng nói nghe hơi quen quen. Brinkerhoff đẩy cửa vào.
Căn phòng trống rỗng. Ghế của Midge trống không. Âm thanh vọng ra từ phía trên. Brinkerhoff nhìn lên máy ghi hình và trong giây lát thấy lạnh buốt xương sống. Tất cả 12 màn hình đều chiếu cùng một hình ảnh - giống như một điệu múa ba lê đã được dàn dựng sẵn. Brinkerhoff lùi dần về phía ghế ngồi của Midge, vừa quan sát vừa hoảng sợ.
- Thế nào? - giọng nói cất lên ngay đằng sau.
Brinkerhoff quay phắt người lại và cố nhìn vào bóng tối. Midge đang đứng trong góc khuất phía bên kia khu vực lễ tân của dãy nhà chính đối diện với cửa đôi của phòng giám đốc. Bàn tay mụ ta chìa thẳng ra.
- Chìa khoá, Chad! - Mụ hỏi Brinkerhoff.
Brinkerhoff phát hoảng. Anh quay lại phía máy chủ, cố gắng ngắt những hình ảnh trên máy phát nhưng vô hiệu. Hình ảnh của anh ta có trên tất cả các màn hình, đang rên rỉ trong hoan lạc, tay mơn trớn hai bầu vú của Carmen Huerta.
Becker đi qua phòng chờ của sân bay về phía dãy nhà vệ sinh nhưng chỉ nhìn thấy cánh cửa có khắc ở ngoài dòng chữ CABALLEROS (1) bị chặn bởi một cái tháp màu da cam và chiếc xe vệ sinh chất đầy chất tẩy rửa và giẻ lau sàn. Anh đưa mắt nhìn cánh cửa bên cạnh. DAMAS(2). Anh tiến lại gần và gõ mạnh vào cửa.
- Có ai không? - Anh gọi rồi hé mở cánh cửa phòng nữ - Cho phép tôi?
Không có tiếng trả lời. Im lặng.
Và anh bước vào.
Phòng vệ sinh, vuông vắn như phòng làm việc, và đúng kiểu Tây Ban Nha, gạch lát màu trắng, bóng đèn sáng rực ngay trên đầu.
Như mọi nhà vệ sinh khác, ở đây cũng có một bồn cầu và một bồn tiểu. Liệu những bồn tiểu trong phòng vệ sinh nữ có được người ta dùng đến hay không, không quan trọng - lắp cả hai bồn vào cùng một phòng góp phần làm giảm giá thành (người ta tiết kiệm được một phòng). Becker quan sát phòng vệ sinh vẻ ghê tởm. Căn phòng bẩn thỉu, dơ dáy. Bồn rửa bị tắc, nước bên trong nâu vàng, đục ngầu. Giấy chùi bẩn thỉu vung vãi khắp nơi. Dưới sàn ngập nước.
Chiếc máy làm khô tay treo trên tường đã cũ kỹ, rỉ hoen, đầy dấu vân tay và hơi ngả màu xanh lục.
Becker đi đến trước gương và thở dài. Cặp mắt thường ngày luôn tinh anh, đêm nay không còn được như vậy nữa. Mình đã chạy đi chạy lại khắp nơi bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Anh tự nhủ. Bài toán đã tuột khỏi tay anh. Quên hẳn thói quen của một giáo sư, anh hất chiếc cà vạt được thắt kiểu Windsor lên vai rồi quay lại bồn tiểu phía sau.
Vừa đứng anh vừa băn khoăn tự hỏi không biết Susan đã về nhà chưa. Cô ấy có thể đi đâu được nhỉ? Chẳng lẽ cô ấy đi Stone Manor mà không có mình đi cùng ư?
- Này! - Giọng của một phụ nữ phía sau anh vang lên giận giữ.
Becker khựng người lại.
- Tôi… Tôi đang… - Anh lắp bắp, vội vàng kéo khoá quần - Tôi xin lỗi… Tôi….
Becker quay người lại, đối diện với cô gái vừa bước vào. Cô gái còn trẻ, thuộc lớp người thời thượng, trông như vừa bước ra khỏi tờ tạp chí tuổi mười bảy. Cô ta mặc một chiếc quần kẻ sọc ô vuông, kín đáo và một chiếc áo cánh màu trắng, không có tay. Trên tay cô cầm một chiếc khăn len thô màu đỏ hiệu L. L. Bean. Mái tóc vàng của cô được chải sấy rất cẩn thận.
- Tôi xin lỗi! - Becker cài lại thắt lưng.
- Phòng nam bị… Dù sao thì... Tôi đi ngay đây.
- Mẹ kiếp! Đồ dở hơi!
Becker giả bộ kinh ngạc. Những lời báng bổ, tục tĩu chui ra từ đôi môi cô gái có vẻ không hợp - như thể rác rưởi chui ra từ chiếc bình sạch sẽ, tao nhã. Nhưng khi Becker chăm chú quan sát cô ta, anh nhận thấy cô gái ấy không phải tao nhã và sạch sẽ như anh nghĩ lúc đầu. Đôi mắt cô ta sưng húp và đỏ ngầu, tay trái thì bị sưng tấy. Bên dưới vết tấy đỏ trên cánh tay, da thịt cô gái tái nhợt.
Lạy chúa, Becker nghĩ thầm. Tiêm chích ma tuý chăng? Ai mà biết được?
- Ra khỏi đây! - Cô ta quát hét lên - Đi ra ngay!
Trong giây lát, Becker bỗng quên đi tất cả, quên chiếc nhẫn, quên Cơ quan An ninh Quốc gia, tất cả mọi thứ. Tâm trí anh giờ đây chỉ tập trung vào cô gái trẻ kia. Có lẽ bố mẹ cô ta gửi cô ta sang đây với một khoá học dự bị nào đó và một thẻ VISA - còn cô ta ở đây, kết liễu cuộc đời bằng cách một mình trong phòng tắm giữa đêm khuya đế hút hít ma tuý.
- Cô không sao chứ - Anh vừa hỏi vừa lùi lại đằng sau về phía cửa.
- Tôi không làm sao hết. - Giọng cô ta đầy vẻ ngạo mạn. - Ông đi được rồi đấy!
Becker quay người lại để đi. Anh nhìn cánh tay cô gái lần cuối với ánh mắt đầy vẻ thương hại. David, mày chẳng giúp gì được đâu. Để mặc cô ta! - Anh nghĩ.
- Đi ngay! - Cô gái gào lên.
Becker gật đầu. Anh vừa đi vừa nở nụ cười thương hại.
- Hãy cẩn trọng.
Chú thích:
(1) Dành cho nam - tiếng Tây Ban Nha (Người dịch)
(2) Dành cho nữ - tiếng Tây Ban Nha (Người dịch)
- Susan? - Hale thở hổn hển, mặt cúi sát mặt cô.
Anh ta ngồi, một chân kẹp bên sườn cô còn cả người đè lên cơ thể cô. Xương cụt của anh ta chọc mạnh vào xương mu xuyên qua lớp vải mỏng khiến cô đau đớn. Mũi Hale nhỏ máu lên khắp người cô. Susan cảm thấy buồn nôn trong cổ họng. Hai tay anh ta đè mạnh lên ngực cô.
Susan vô cảm. Anh ta đang chạm vào cơ thể mình. Một lát sau Susan mới nhận ra Hale đang cài lại khuy áo ngực cho cô:
- Susan! - Hale hổn hển, giọng gần như tắc thở - Cô phải đưa tôi ra khỏi đây.
Susan đang trong tình trạng mê man, choáng váng. Cô không còn có cảm giác gì nữa.
- Susan, cô phải giúp tôi! Strathmore đã giết Chartrukian! Tôi đã thấy!
Phải một hồi lâu sau những lời Hale nói mới lọt vào đầu Susan.
Strathmore giết Chartrukian ư? Rõ ràng Hale không hề biết Susan đã nhìn thấy anh ta ở dưới tầng hầm.
- Strathmore biết tôi đã nhìn thấy ông ta! - Hale khạc nhổ. - Rồi ông ta cũng sẽ giết tôi!
Nếu như Susan không bị nghẹt thở vì sợ hãi thì cô đã cười vào mặt anh ta rồi. Cô nhận rõ đòn tâm lý chia cắt-và-chinh phục của anh ta, một cựu lính thuỷ. Bịa đặt, dựng chuyện khiến cho quân của đối phương tự chia rẽ, mâu thuẫn với nhau.
- Đó là sự thật! - Hắn gào lên. - Chúng ta phải thoát khỏi đây! Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều đang gặp nguy hiểm!
Cô không hề tin những lời Hale nói, dù chỉ một từ.
Đôi chân cơ bắp của Hale bị chuột rút, hắn gập người xuống, khẽ di chuyển cơ thể. Hale mở mồm, định nói điều gì đó nhưng không kịp.
Khi người Hale nhấc lên, Susan cảm thấy vòng kìm kẹp đã lùi xuống phía chân cô. Trước khi cô kịp nhận thấy chuyện gì đã xảy ra, phản xạ bản năng đã thình lình khiến Susan co chân đạp mạnh vào háng Hale. Cô cảm nhận thấy đầu gối mình đập mạnh vào hạ bộ của Hale.
Hale rên rỉ trong đau đớn và từ từ đổ gục. Anh ta gập người xuống một bên và cuộn tròn người lại đồng thời ôm lấy chỗ vừa bị Susan thúc phải. Susan xoay người thoát khỏi cái tấm thân bị thịt của Hale. Cô khập khiễng đi về phía cửa dù biết rằng mình không bao giờ đủ sức để đẩy cửa ra ngoài.
Quyết định trong giây lát, Susan cúi xuống, tì người vào sau bàn họp và ấn mạnh chân xuống thảm. May thay, chiếc bàn có chân. Cô dồn hết sức lực đẩy bàn về phía bức tường kính hình vòng cung. Chân bàn phát huy tác dụng và chiếc bàn chuyển động dễ dàng. Đấy được nửa đường, cô gắng hết sức chạy nước rút.
Cách bức tường kính chừng 16 mét, Susan gồng hết sức đẩy chiếc bàn và thả tay ra. Cô nhảy sang một bên rồi nhắm nghiền mắt lại. Sau tiếng kính đổ vỡ loảng xoảng, bức tường bị phá tung thành từng mảnh kính nhỏ. Lần đầu tiên kể từ khi xây dựng, mọi âm thanh của Crypto lọt được vào Node 3.
Susan ngước nhìn lên. Qua lỗ hổng lởm chởm toàn thuỷ tinh sắc nhọn, cô nhìn thấy chiếc bàn. Nó vẫn đang trượt. Chiếc bàn xoay tròn một vòng rộng, trượt trên sàn nhà trung tâm Crypto và cuối cùng biến mất trong bóng tối.
Susan dậm gót giày Ferragamo dưới chân, liếc nhìn Greg Hale đang quằn quại trên sàn và cô lao qua đống kính thuỷ tinh vỡ vụn, nhảy sang sàn Crypto.
- Thế này chẳng phải dễ hơn sao?! - Midge nhếch mép khinh bỉ khi Brinkerhoff đưa cho mụ ta chìa khoá phòng làm việc của Fontaine.
Brinkerhoff chán nản, quỵ xuống.
- Tôi sẽ xoá đoạn phim hay trước khi ra về. Trừ khi anh và vợ anh muốn giữ nó để đưa vào bộ sưu tập riêng. - Midge hứa.
- Chỉ được lấy bản in chết tiệt đó thôi. Sau đó đi ra ngay! - Brinkerhoff giận dữ đáp lại.
- Vâng, thưa ngài! - Midge chọc tức bằng thứ giọng đặc chất Puerto Rico. Mụ nháy mắt và đi thẳng về phía dãy nhà dẫn đến phòng của ngài Fontaine.
Phòng làm việc riêng của Leland Fontaine trông chẳng có gì khác biệt so với những phòng còn lại trong khu nhà giám đốc. Ở đây không có tranh ảnh, không có ghế đệm, không cây cảnh, không có cả đồng hồ cổ. Không gian phòng của ông giám đốc được tổ chức hợp lý và hiệu quả. Chiếc bàn kính và chiếc ghế da màu đen của ông được đặt ngay trước khung cửa sổ khổng lồ trông như một bức tranh. Ba chiếc tủ đựng tài liệu được dựng trong góc ngay cạnh một bàn nhỏ trên đặt một bình đựng cà phê ép của Pháp. Trăng đã lên cao quá nóc toà Fort Meade. Ánh trăng dịu nhẹ xuyên qua ô cửa sổ làm nổi bật nét bình dị của cách bài trí và nội thất phòng ông giám đốc.
"Mình đang làm cái quái gì ở đây thế nhỉ?" Brinkerhoff băn khoăn tự nhủ.
Midge bước lại gần máy in và chộp lấy danh sách. Mụ liếc mắt trong bóng tối.
- Tôi không đọc được dữ liệu! - Midge phàn nàn. - Bật điện lên đi.
- Bà ra ngoài rồi đọc. Nào đi thôi.
Nhưng rõ ràng Midge đang cố tình giễu cợt. Mụ đùa giỡn với Brinkerhoff, mụ tiến về phía cửa sổ và nghiêng nghiêng bản in để đọc cho rõ.
- Midge….
Mụ ta vẫn cứ đọc.
Brinkerhoff tức giận đi về phía cửa ra vào.
- Midge… đi thôi. Đây là khu vực riêng của ngài giám đốc.
- Nó chỉ ở đâu đấy quanh đây thôi! - Mụ lẩm bẩm cầm bản in ngó ngó xem xem.
- Strathmore đã qua mặt Gauntlet. Tôi biết mà - Midge tiến gần hơn về phía cửa sổ.
Brinkerhoff bắt đầu toát mồ hôi. Còn Midge thì vẫn cứ đọc.
Một vài phút sau mụ ta há hốc miệng nói:
- Tôi biết ngay mà! Strathmore đã làm điều đó! Chính ông ta đã làm! Đồ ngu! - Mụ giơ tờ giấy lên, lắc lắc. - Ông ta đã qua mặt Gauntlet! Nhìn xem!
Brinkerhoff điếng người, lặng đi một hồi rồi sau đó chạy nhanh vào trong phòng ngài giám đốc đến bên cửa sổ nơi Midge đang đứng Midge chỉ vào cuối danh sách. Brinkerhoff nghi ngờ và đọc.
- Cái này là…?
Nội dung tờ giấy vừa in là danh sách của 36 file cuối cùng đã qua TRANSLTR để xử lý. Sau mỗi file đều có mã kiểm tra của Gauntlet gồm 4 số. Tuy nhiên file cuối cùng trên trang giấy không hề có mã kiểm tra - chỉ ghi mỗi dòng chữ. VẬN HÀNH THỦ CÔNG.
Chúa ơi, Brinkerhoff ngẫm nghĩ. Midge lại cáu kỉnh.
- Đúng là đồ ngu! - Midge sôi lên, giọng lắp bắp. - Nhìn đây này?
Gauntlet từ chối file 2 lần! Chuỗi kí tự tuần hoàn! Nhưng rồi ông ta vẫn qua mặt! Ông ta đang nghĩ cái quái gì thế?
Brinkerhoff khuỵu gối. Anh ta băn khoăn không hiểu tại sao Midge luôn đúng. Cả hai người đều không để ý đến một bóng người chiếu từ đâu lại hiện trên cửa sổ bên cạnh họ. Một vóc dáng khổng lồ đang đứng ngay ở cửa ra vào phòng làm việc của Fontaine.
- Sao? - Brinkerhoff hụt hơi. - Bà cho rằng chúng ta bị virus ư?
Midge thở dài:
- Còn bị gì được nữa đây.
- Bị gì thì cũng không phải việc của bà! - Giọng nói ồm ồm vang lên phía sau họ.
Midge lùi lại phía sau và bị đập đầu vào cửa sổ. Brinkerhoff lật ngược chiếc ghế giám đốc và xoay lại về phía giọng nói kia. Ngay lập tức anh ta nhận ra bóng đen ấy.
- Ngài giám đốc - Brinkerhoff thốt lên. Anh ta bước đến gần và đưa tay ra. - Chào mừng ngài đã trở về nhà, thưa ngài.
Người đàn ông có vóc dáng to lớn lờ đi hành động vừa rồi của Midge và Brinkerhoff.
- Tôi… Tôi tưởng… - Brinkerhoff lắp bắp, rụt tay lại - Tôi tưởng ông đang ở Nam Mỹ.
Leland Fontaine nhìn chòng chọc vào người trợ lý của mình với ánh mắt như dao:
- Đúng thế… và giờ tôi đã trở về.
- Này ông!
Becker đã đi qua phòng chờ và tiến về phía bốt điện thoại tự động. Anh dừng bước và quay lại. Đằng sau anh chính là cô gái anh vừa bất ngờ gặp trong phòng vệ sinh. Cô gái vẫy tay ra hiệu cho anh đợi.
- Thưa ông, đợi đã!
Còn gì nữa đây? Becker rên rỉ. Cô ta muốn đòi tiền phạt vì tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác ư?
Cô gái kéo chiếc khăn len về phía anh. Khi chạy tới nơi, cô gái nở một nụ cười thật tươi.
- Xin lỗi vì đã lớn tiếng với ông ở trong kia. Chỉ vì lúc đó ông làm tôi giật mình.
- Không sao. - Becker giọng chắc chắn, có phần hơi bối rối.
- Tôi đã vào nhầm chỗ.
- Điều tôi sắp nói có vẻ hơi điên rồ. - Cô gái cất lời, hấp háy cặp mắt đỏ ngầu - Nhưng nếu ông có chút tiền, có thể cho tôi vay được không, thưa ông?
Becker chăm chú nhìn cô gái vẻ nghi ngờ.
- Cô cần tiền làm gì - Anh gặng hỏi. - Tôi không định cho cô tiền để cô mua ma tuý, nếu đó là thứ cô đang yêu cầu.
- Tôi đang tìm cách trở về nhà. - Cô gái tóc vàng giải thích - Ông có giúp tôi được không?
- Cô lỡ mất chuyến bay à?
Cô gái gật đầu.
- Tôi làm mất vé. Người ta không cho tôi lên máy bay. Bọn hàng không chết tiệt. Tôi không còn tiền để mua chiếc vé khác.
- Cha mẹ cô ở đâu - Becker hỏi - Cô có liên lạc được với họ không?
- Không. Tôi đã thử. Tôi nghĩ họ đang đi nghỉ cuối tuần trên một du thuyền nào đó.
Becker đưa mắt nhìn trang phục đắt tiền cô gái đang mặc trên người.
- Cô không có thẻ tín dụng à?
- Có, nhưng bố tôi đã khoá thẻ rồi. Ông ấy nghĩ tôi bị nghiện.
- Cô có nghiện không? - Becker hỏi, mặt thần ra, mắt nhìn xuống cánh tay sưng đỏ của cô gái.
Cô gái nhìn lại anh chằm chằm, giận giữ.
- Tất nhiên là không!
Cô ta chợt nổi cáu với Becker nhưng có vẻ không muốn làm hại anh. Anh chợt có cảm giác mình đang bị lừa phỉnh.
- Thôi đi! - Cô gái nói. - Trông ông có vẻ giàu có. Chẳng lẽ lại không thể cho tôi vay chút tiền để đi về nhà hay sao? Tôi sẽ gửi trả lại ông sau.
Becker tưởng tượng ra cảnh tiền của anh đưa cho cô ta sẽ bị nướng hết vào tay một kẻ buôn bán ma tuý nào đó ở Triana.
- Thứ nhất, - Anh nói. - tôi không phải gã giàu có. Tôi chỉ là giáo viên. Nhưng tôi sẽ cho cô biết tôi sẽ làm gì bây giờ… Tôi sẽ không để cô lừa tôi, đó là điều tôi sẽ làm. Tại sao không để tôi trả tiền mua vé cho cô?
Cô gái tóc vàng nhìn anh chằm chằm, có vẻ bị sốc.
- Ông sẽ làm thế ư? - Cô ta lẩm bẩm, đôi mắt mở to đầy hy vọng - Ông sẽ mua vé cho tôi về nhà ư? Ôi Chúa ơi, cảm ơn ông!
Becker không nói được gì nữa. Rõ ràng vừa rồi anh đã đánh giá nhầm.
Cô gái vòng tay quanh người anh.
- Mùa hè vừa qua thật kinh khủng. - Giọng cô bé tức tối, chực oà khóc. - Ôi, cảm ơn ông! Tôi cần phải thoát khỏi nơi này!
Becker miễn cưỡng đáp lại cái ôm ghì chặt của cô bé. Cô gái buông anh ra, anh đưa mắt nhìn cánh tay cô.
Cô nhìn theo ánh mắt anh vào chỗ sưng tấy màu hơi ngả xanh.
- Mùi khó ngửi phải không?
Becker gật đầu.
- Tôi tưởng cô bảo không bị nghiện cơ mà.
Cô gái cười lớn.
- Đó là dấu ấn nhiệm màu! Tôi kì mạnh để cố xoá cái dấu đó đi. Mực này bẩn lắm.
Becker xem ra gần gũi hơn. Dưới ánh đèn huỳnh quang, anh có thể nhìn thấy lờ mờ phía dưới chỗ tấy đỏ trên cánh tay cô gái, một vài nét mờ mờ của dòng chữ gì đó được viết nguệch ngoạc trên da.
- Nhưng… nhưng còn mắt của cô. - Becker cất tiếng, giọng anh trở nên lầm lì.
- Cả hai mắt của cô đều đỏ. Tại sao vậy?
Cô gái lại cười lớn.
- Tôi vừa khóc. Tôi đã kể với ông rồi mà, tôi lỡ mất chuyến bay.
Becker nhìn lại dòng chữ trên tay cô gái.
Cô gái cau mày, vẻ bối rối.
- Tiếc thật, nhưng mà ông vẫn đọc được dòng chữ này chứ?
Becker cúi xuống gần hơn. Anh vẫn đọc được dòng chữ đó. Bức thông điệp rõ như ban ngày. Khi anh đọc đến 4 chữ mờ mờ kí ức về 12 giờ đồng hồ vừa qua chợt loé lên.
David Becker nhớ lại lúc anh ở trong khách sạn Alfonso XllI.
Gã người Đức béo phì một tay che cánh tay còn lại của hắn, phát âm tiếng Anh bập bẹ: XÉO ĐI ĐỒ KHỐN.
- Ông không sao đấy chứ - Cô gái hỏi, đưa mắt nhìn Becker.
Becker không rời mắt khỏi cánh tay cô gái. Anh hoa mắt choáng váng. Bốn chữ lốm đốm, nhem nhuốc trên da cô gái cũng mang một thông điệp tương tự. XÉO ĐI ĐỒ KHỐN.
Cô gái tóc vàng lại nhìn xuống, vẻ bối rối.
- Bạn tôi đã viết mấy chữ đó đấy… rõ là ngốc, phải không?
Becker không nói được lời nào. XÉO ĐI ĐỒ KHỐN. Anh không thể tin nổi. Gã người Đức đã không chửi anh, gã chỉ cố gắng cho biết mà thôi. Becker rời mắt khỏi cô gái. Dưới ánh sáng huỳnh quang của phòng chờ, anh có thể nhìn thắy vết mờ mờ màu đỏ và xanh trên mái tóc vàng của cô gái.
- Cô… cô.. - Becker lẩm bẩm, nhìn vào đôi tai chưa bấm lỗ khuyên của cô rồi hỏi - Cô có đeo khuyên tai không?
Cô gái nhìn anh vẻ lạ lùng, ngạc nhiên. Cô gái lôi từ trong túi ra, một vật nhỏ rồi giơ lên. Becker nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền hình đầu lâu lủng lẳng trên tay cô.
- Kẹp vào tai ư - Anh lẩm bẩm.
- Quái thật, đúng rồi - cô gái đáp lại.
- Tôi sợ những vật nhọn.
David Becker đứng lặng người giữa không gian hoang vắng, sự tĩnh lặng của phòng đợi nhà ga, làm hai chân anh như muốn khuỵ xuống. Anh nhìn cô gái đang đứng trước mắt anh và ngay lúc này anh hiểu cuộc kiếm tìm vất vả bấy lâu đã kết thúc. Hoá ra cô gái đã gội đầu và thay đổi trang phục - có lẽ cô hy vọng làm thế vận may sẽ đến với cô và cô sẽ bán được chiếc nhẫn - thế nhưng cuối cùng cô vẫn không thể đáp được chuyến bay đi New York.
Becker cố tỏ vẻ bình tĩnh, lạnh lùng. Chuyến công tác đầy phiêu lưu của anh đã đến lúc kết thúc. Anh đưa mắt nhìn ngón tay cô gái.
Mười ngón tay trống trơn. Anh liếc nhìn chiếc túi len cô cầm trên tay. Chiếc nhẫn ở trong đây rồi, anh nghĩ thầm. Chắc chắn nó đang ở trong đó!
Becker mỉm cười, vừa đủ để lộ rõ sự phấn khích của mình.
- Điều tôi sắp nói nghe có vẻ điên rồ. - Anh lên tiếng. - Nhưng tôi nghĩ cô đang có một thứ mà tôi cần.
- Ồ! - Megan bỗng ngập ngừng nửa tin nửa ngờ.
Becker thò tay vào túi rút ví ra.
- Dĩ nhiên tôi sẵn sàng trả tiền cho cô để đổi lấy món đồ ấy. - Anh cúi xuống và bắt đầu lục tìm đống tiền lẻ trong ví.
Nhìn Becker đếm tiền, Megan bỗng cảm thấy nghẹt thở, hơi lo lắng và giật mình, rõ ràng cô ta đang hiểu nhầm ý định của anh.
Ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, cô liếc nhìn về phía cánh cửa xoay… áng chừng khoảng cách từ chỗ cô đứng đến đó. Khoảng 45 mét.
Tôi sẽ cho cô đủ tiền để mua vé máy bay về nhà nếu…
- Đừng nói nữa - Megan thốt lên, và cô cố nở một nụ cười gượng ép..Tôi biết thứ mà ông đang cần là gì rồi - Cô cúi xuống và thò tay vào chiếc túi len.
Becker đầy hy vọng. Đúng là cô ấy có nó! Anh tự nhủ. Cô ấy có chiếc nhẫn! Anh không hiểu làm thế nào mà cô gái ấy lại biết được nó là thứ anh đang cần, nhưng điều đó không quan trọng, lúc này anh đã quá mệt mỏi và không còn sức để bận tâm tới chuyện đó nữa. Xương thịt anh rã rời. Anh bắt đầu tưởng tượng ra viễn cảnh lúc anh cầm chiếc nhẫn đưa tới trước mặt ngài phó giám đốc NSA với nét mặt rạng rỡ, tươi cười. Rồi sau đó anh sẽ cùng Susan nằm trên một chiếc giường vòm lớn ở biệt thự Stone và bù đắp cho những giờ phút cả hai vừa đánh mất.
Cuối cùng cô gái cũng thấy thứ mà cô loay hoay tìm mãi từ nãy tới giờ - đó chính là hộp xịt hơi cay dùng để tự vệ - Một loại vũ khí tấn công an toàn, không ảnh hưởng đến môi trường, làm bằng hỗn hợp ớt cay và hồ tiêu rất hiệu nghiệm. Nhanh như sóc, cô gái chạy một vòng quanh Becker và xịt thẳng hơi cay vào mắt anh. Rồi cô giật nhanh lấy cái ví và lao nhanh ra cửa. Khi cô ngoái lại thì Becker đã nằm trên sàn, hai tay ôm mặt quằn quại trong đau đớn.
@by txiuqw4