sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Phía sau cánh cửa - Chương 01 phần 2

Bonnie lùi lại, rồi Davey nở một nụ cười trấn an.

- Em này, em hãy hiểu anh cho đúng, mèo con à. Anh đang nói về một kế hoạch, một màn giả vờ, vậy thôi. Nếu mẹ em tin rằng em nói nghiêm túc khi em đòi tự tử, thì mẹ em sẽ đổi ý ngay, đúng không?

- Em nghĩ là vậy. Nhưng ta không thể đánh lừa mẹ một chuyện như thế, anh Davey à.

- Làm được, nếu làm kỹ. Em hãy suy nghĩ một phút. Giả sử em thật sự toan tự sát, không đi quá trớn, nhưng cũng đủ để trông có vẻ thật...

- Nhưng bằng cách nào? Làm sao em có thể làm một chuyện như thế?

- Có rất nhiều cách. Phải, rất nhiều.

Davey đứng dậy, đập hai nắm đấm vào nhau.

- Chẳng hạn như ga. Ý anh nói, ta có thể dàn dựng cảnh giả, như mở vòi ga chẳng hạn...

Davey ngưng nói khi thấy Bonnie tái mét.

- Mèo con, đừng làm bộ mặt như thế. Thôi, không nói nữa vậy...

- Không, anh cứ nói tiếp đi, anh Davey. Em nghe anh mà.

- Hay có lẽ cách tiện nhất là... thuốc độc. Iốt hay cái gì đó đại loại như vậy. Thậm chí sẽ dễ tin hơn nữa, bởi vì trong trường hợp đó, anh sẽ gọi bác sĩ, để rửa ruột cho em và...

- Anh Davey, em không làm như thế nổi!

- Không bắt buộc phải là thuốc độc, ta có thể dùng thứ khác. Ví dụ như thuốc ngủ.

Davey mỉm cười.

- Anh có, Bonnie à, anh có loại thuốc ngủ sẽ không hại em. Em sẽ uống hai viên thôi, liều lượng như thế sẽ không làm em đau nhiều.

Bonnie run rẩy toàn thân. Davey ôm chặt Bonnie vào lòng, để trấn an, rồi nói tiếp.

- Em sẽ viết thư cho mẹ em. Em sẽ nói với mẹ em định làm gì, nhưng anh thì không hay biết gì, em hiểu không? Em sẽ nói rằng em định uống cả một lọ thuốc, nhưng thật ra em chỉ uống vài viên. Rồi, khi mẹ em đến đây...

- Em thấy sợ quá, anh ơi. Em thấy sợ quá...

- Anh hứa với em rằng em sẽ không bị sao cả. Chỉ được cái là mẹ em sẽ tin rằng em nói thật khi nói yêu anh. Em yêu anh thật tình đến mức đó mà, phải không?

- Ồ! Có! Ồ, em rất yêu anh! Bonnie đam mê nói rồi hôn cái miệng xinh đẹp của chàng.

Buổi chiều, Bonnie viết thư dưới sự hướng dẫn của Davey. Nội dung ngắn gọn, xúc động và dứt khoát. Bonnie thảo bản nháp đầu tiên theo giọng điệu buộc tội. Davey bắt Bonnie viết lại; nội dung cuối cùng đượm vẻ buồn bã và tha thứ. Davey mỉm cười khi dán phong bì, rồi chạy đi bỏ thùng thư ở góc đường.

Davey và Bonnie chờ đến chiều hôm sau để thực hiện kế hoạch. Lúc ba giờ, tiếng chuông điện thoại ré tai vang lên, nhưng Davey không cho Bonnie nhấc máy.

- Chắc là mẹ em - Davey nói. Có lẽ mẹ em đã nhận thư rồi và gọi điện thoại cho em. Cứ để chuông reng. Như vậy tốt hơn.

Hai người để chuông reng khoảng một chục tiếng. Rồi Bonnie rung rẩy đi tìm lọ thuốc ngủ trong tủ thuốc, mang ra phòng khách. Davey định lấy lọ thuốc, nhưng rồi dừng tay.

- Nên để em tự làm - Davey nói. Em hãy lấy ba… không bốn viên.

- Anh có chắc là không nguy hiểm không?

- Chắc chắn. Ít nhất phải một chục viên mới có hại. Mà anh sẽ gọi bác sĩ nhanh mà. Em cứ tin anh, mèo con của anh à.

- Em tin anh.

Bonnie lấy bốn viên thuốc cho vào lòng bàn tay. Rồi Bonnie đi lấy một ly nước, trở ra đi-văng.

- Anh Davey ơi, Bonnie nói.

- Gì hả mèo con?

- Anh hôn em đi.

Davey hôn nàng. Rồi Bonnie uống từng viên thuốc một.

Gần nửa tiếng trôi qua trước khi Bonnie cảm thấy buồn ngủ. Davey đề nghị Bonnie vào phòng nằm. Bonnie nghe lời, lấy lọ thuốc gần hết, đi vào phòng. Mười phút sau Bonnie đã ngủ. Davey gọi nàng, nhưng Bonnie không động đậy. Davey lấy áo khoác, xuống đường. Ở tiệm thực phẩm nơi góc đường, Davey mua thuốc hút, sữa, bánh mì. Qua kính tiệm, Davey canh chừng lối vào nhà, hy vọng thấy mẹ của Bonnie đến. Nhưng không thấy ai cả.

Davey trở về nhà, gọi Bonnie thật lớn tiếng. Nàng ngủ say. Davey tự hỏi không biết có nên thay đổi kế hoạch, gọi điện thoại cho bà Daniels để bày tỏ nỗi lo âu, thúc bà tự mình đến xem hậu quả của sự cứng đầu của bà. Nhưng nếu lỡ bà không nhận thư? Hay, nếu có nhận, lỡ bà không chịu tin?

Davey định nhấc Ống nghe điện thoại, thì nghe tiếng chân bước ngoài cầu thang. Rồi tiếng gõ cửa nóng nảy.

Davey mở cửa và buộc phải nén một nụ cười đắc thắng. Chính bà mẹ của Bonnie, tóc tai bù xù, hoảng sợ, đúng như Davey đã mong.

- Con tôi đâu? Con gái tôi đâu?

- Bonnie hả? - Davey vô tư trả lời. - Nhưng Bonnie đang nghỉ. Dường như Bonnie đang ngủ. Con vừa mới về tức thì.

Bà mẹ bước đến phòng ngủ; khi bà đi ngang, Davey chụp lấy cánh tay bà.

- Sao vậy? Có chuyện gì?

Bà giận dữ liếc nhìn Davey, rồi lục trong túi áo bành tô, vứt lá thư cho Davey, rồi không nói tiếng nào chạy vào phòng.

Một hồi sau, bà hét lên. Tiếng hét đau đớn, quá khủng khiếp và kéo dài lâu đến nỗi Davey giật mình, mặc dù đã biết trước. Davey lao đến cửa phòng, thấy Bonnie nằm trong tay mẹ.

- Nó chết mất rồi! Bà gào lên.

- Bonnie chết rồi! Nó chết rồi! Chết!

- Không thể được - Davey đáp. Bonnie không thể chết được!

Davey chụp lấy lọ thuốc trên bàn kê ở đầu giường, nhìn nhãn lọ với nỗi sửng sốt y như thật và nói:

- Bác sĩ. Con sẽ đi gọi bác sĩ.

Bà mẹ vùi mặt vào ngực Bonnie; bà rên, bà khóc để tỏ nỗi đau lòng. Davey chạy ra điện thoại; ngón tay hầu như cứng đờ khi quay số. Giọng Davey vỡ ra khi yêu cầu xe cứu thương. Tự Davey khâm phục sự liều lĩnh của mình. Khi bỏ ống nghe trở xuống, Davey nhìn thấy người đàn bà ở ngưỡng cửa.

- Trễ quá, bà buồn rầu nói. Anh ra tay quá trễ...

- Chính tại bà! Davey nói với sự giận dữ trung thực. Chính bà đã dồn Bonnie đến nông nỗi này. Phải chi bà để em Bonnie được yên...

- Không phải tôi. Mà là anh. Bonnie làm thế vì anh.

- Kìa, Bonnie không chết mà!

Davey xô bà để vào phòng, bế Bonnie lên, xoa cổ tay vợ.

- Mèo con, dậy đi. Tỉnh lại đi em, ổn cả mà. Tỉnh lại đi mèo con.

Trong vòng tay Davey, Bonnie mềm nhũn và không phản ứng.

- Bonnie ơi, bây giờ em hãy tỉnh lại đi, Davey nói.

Đầu Bonnie lắc lư, rồi ngã vào Davey.

- Dậy đi em, Davey hoảng sợ nói lại.

Trời ơi, bây giờ hết rồi mà. Em phải dậy chứ.

Davey kéo một mí mắt lên, con ngươi lộn lại. Con mắt trơ trơ, vô hồn khiến Davey khiếp sợ. Davey kê miệng mình gần miệng Bonnie. Anh không cảm thấy gì cả. Không có cử động nào của cơ bắp, không có hơi ấm, không thấy hơi thở.

- Bonnie! Davey hét lên. Bonnie, em có chịu dậy chưa? Dậy đi!

- Để nó yên! Bà mẹ nói. Đến bây giờ anh cũng chưa chịu để nó yên sao?

- Bonnie không thể chết được. Trong lọ không có nhiều viên, Bonnie không thể uống nhiều được...

- Bonnie không cần uống nhiều. Vì nó bị tim. Nó chẳng cần uống nhiều...

- Bà nói gì?

- Bonnie từng bị thấp khớp lúc mười bốn tuổi. Từ đó tim luôn rất yếu.

Davey nhìn cái miệng xệ, tay mềm, đôi mắt mà không một lời năn nỉ nào có thể bắt phải mở ra được.

- Anh xin em, Bonnie ơi. Em phải tỉnh lại...

Rồi một tiếng sau, cả sau khi bác sĩ đi theo xe cứu thương đã nói lời phán cuối cùng, cả sau khi tấm vải đã che trên gương mặt còn xấu đi hơn trong cái chết, Davey vẫn còn năn nỉ khẽ:

- Bonnie ơi... Bonnie, dậy đi em.

°

° °

Bức thư đến một tháng sau đám tang. Davey đọc nội dung ngắn ngủi, cố tìm hiểu xem lời mời gọn gàng đó có nghĩa là gì.

Ông Snowden kính mến,

Xin mời ông đến dự cuộc họp ở văn phòng luật sư của tôi, Hallman và Wilcox, 70 WaLl Street, ngày 3 tháng tư, lúc mười giờ ba mươi.

Sự phỏng đoán đầu tiên của Davey là người ta muốn hại anh, một kiểu hại hợp pháp mà anh sẽ bất lực không làm gì để chống lại nổi. Nhưng bà già có thể làm gì? Bonnie đã chết rồi. Suy nghĩ thứ nhì của anh, rằng người ta sợ anh có đòi hỏi gì đối với khoản thừa kế của Bonnie, thì không hợp lý lắm. Davey đã nghiên cứu thật kỹ càng vấn đề này với luật sư Hellinger và Dowes, và luật sư đã khẳng định rằng Davey không có quyền gì đối với khoản thừa kế.

Thứ tư ngày 3 tháng tư, Davey mặc bộ vét đẹp nhất, kêu taxi đi đến văn phòng luật sư. Như Davey dự kiến trước, đó là những văn phòng rộng lớn, nhưng trang bị khiêm tốn. Ông Walter Hallman, đầu hói, bụng bự, rất lịch thiệp, ra đón Davey.

- Đi ngả này, ông Snowden à, bà Daniels đang ngồi trong văn phòng tôi và chờ anh.

- Có chuyện gì vậy? Davey căng thẳng hỏi. Tôi bị kiện à?

- Bị kiện hả?

- Không hề có chuyện đó.

Hallman cười khẽ.

Luật sư mời Davey vào. Mẹ của Bonnie ngồi trong ghế bành da, vẫn mặc đồ tang.

- Mời anh vào, anh Snowden à, bà nói bằng một giọng mệt mỏi. Sẽ nhanh thôi mà.

Luật sư ngồi sau bàn viết. Davey ngồi trên đi-văng, hai tay để trên đầu gối.

- Tôi không biết anh có tò mò về khoản thừa kế của con gái tôi không? bà Daniels hỏi. Nếu anh chưa biết, thì con gái tôi chỉ được hưởng khoản thừa kế của ông chồng quá cố của tôi khi được hai mươi mốt tuổi. Do con gái tôi đã mất, thì khoản thừa kế này đương nhiên thuộc về tôi. Nên anh cũng thấy là không nên trông mong gì.

- Tôi không hề trông mong gì cả, Davey bực bội nói.

- Anh tử tế quá. Tôi cũng biết thế mà. Tuy nhiên, anh Snowden à, việc anh đã cưới con gái tôi khiến tôi có một số... nghĩa vụ. Bởi vì dù tôi có thích hay không, và xin nói thật là tôi không hề thích, thì anh vẫn là con rể của tôi. Nhưng tôi nghĩ lại là nên có một cái gì đó đối với anh.

Tim của Davey đập mạnh lên.

- Cháu không hiểu.

- Anh đừng mệt óc mà suy nghĩ, bà xẳng giọng nói. Tôi không hề có ý định thưởng cho anh về những chuyện anh đã gây ra đối với tôi và con tôi. Tôi chỉ muốn có cái gì đó tặng anh. Vì con gái tôi.

Luật sư tỏ ra mừng rỡ.

- Bà Daniels đại lượng lắm...

- Anh im đi, anh Walter, tự tôi sẽ nói.

Bà liếc nhìn Davey.

- Anh Snowden à, anh có vẻ rất thích ngôi nhà cũ của chúng tôi. Anh biết tôi nói ngôi nhà nào chứ?

- Dạ biết.

- Xưa kia ngôi nhà đó rất có giá, nhưng ngày nay chắc không quá vài chục ngàn đô-la. Nhưng cho dù giá có thế nào đi nữa, thì ngôi nhà đó là của anh, anh Snowden à.

Davey tựa lưng từ từ vào ghế.

- Thật sao? Bác thật sự muốn cho cháu ngôi nhà à?

- Vài năm nữa, lẽ ra nhà đã thuộc về Bonnie. Tôi không cần ngôi nhà nữa. Anh có quyền sở hữu khu đất, ngôi nhà và tất cả những gì chứa trong đó.

- Tất cả à? Bác nói tất cả à?

- Đúng. Ông Hallman sẽ làm thủ tục đầy đủ. Tôi chỉ muốn thông tin cho anh thôi.

- Thật sao, thưa bác...

- Anh đừng cảm ơn tôi. Tôi có thể chịu được tất cả từ anh, ngoại trừ sự biết ơn.

Bà đứng dậy.

- Và tôi thật sự mong rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, anh Snowden à.

Bà uy nghi bước ra cửa, ông luật sư chạy lon ton phía sau để mở cửa cho bà.

- Bây giờ, Hallman nói sau khi trở về chỗ ngồi phía sau bàn viết, ta hãy làm việc chi tiết.

- Thưa ông Hallman, ông cho phép tôi hỏi một câu được không?

- Anh cứ hỏi đi.

- Khi bà Daniels tuyên bố rằng tôi sẽ được tất cả... ừ thì, có một số chỗ trong nhà... ý tôi muốn nói là có những phòng bị khóa, những thứ như thế. Tôi sẽ được quyền lấy tất cả?

- Anh được quyền sở hữu cho đến miếng gỗ nhỏ nhất trong nhà, anh Snowden à. Tôi sẽ giao cho anh bộ chìa khoá đầy đủ. Bây giờ... ta hãy làm việc cụ thể nhé?

°

° °

Tối hôm Davey lên đường đi tham quan ngôi nhà mới của mình, mặt trời lặn nhuộm đỏ mọi cửa sổ của ngôi nhà cũ kỹ. Davey cho rằng màu đỏ như thế là dấu hiệu tốt...

Davey dừng xe ngoài lôi đi, lấy phong bì giấy chứa đầy những chìa khóa có dán nhãn. Davey lựa ra hai chìa cho vào túi áo, bước đến cửa, rồi vào nhà.

Không có gì thay đổi từ khi Davey đã đến lần trước. Davey nhìn lò sưởi lạnh ngắt, ghế đi-văng quay về hướng những ngọn lửa đã tắt từ lâu, nhưng anh không hề cảm thấy cảm động. Davey chỉ dành ba giây cho phòng khách rồi bước đi tìm một nơi hấp dẫn hơn nhiều.

Khi lên đến tầng cuối, Davey gần như bị đứt hơi. Cho dù đang trong bóng tối, Davey vẫn dễ dàng tìm ra cánh cửa khóa kín ở cuối hành lang. Davey mò mẫm một hồi với chìa khóa trong ổ rồi vui mừng thấy chốt khoá trượt ra: cánh cửa không còn là vật trở ngại nữa.

Davey lưỡng lự một hồi, cố chế ngự sự căng thẳng. Dù sao, vẫn có thể trong phòng đó không có gì quý giá cả, không có tiền, không có chỗ giấu nữ trang, không có kho báu.

Chỉ có một cách để biết bí mật của cánh cửa đóng kín. Davey mở cửa ra, bước vào.

Ngôi nhà là một pho tượng nhân sư, và cũng giống như tượng nhân sư, ngôi nhà im lặng. Nhưng sự im lặng đột nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng hét xé tai, tiếng hét khàn khàn, khủng khiếp thường có trước những cái chết bất ngờ.

°

° °

Walter Hallman đã giữ vẻ mặt trơ trơ trong suốt thời gian trung úy cảnh sát có ở đó, nhưng khi cửa khép lại phía sau lưng viên cảnh sát, ông luật sư đứng dậy, đứng đối mặt với thân chủ, tay khoanh lại, mày nhíu.

- Bà đã nói dối cậu ấy, luật sư nói với bà Daniels. Bà biết rõ những gì bà làm khi tặng ngôi nhà cho Snowden.

- Đúng, tôi biết, bà trả lời. Ông định tố giác tôi hả, ông Walter?

- Dĩ nhiên là không! Nhưng dù sao, phải có một cái gì đó... ơ... như đạo đức.

Người phụ nữ nở một nụ cười yếu ớt.

- Tôi biết... Tôi biết là không có kho báu phía sau cánh cửa ấy, ông Walter à. Chỉ có sàn nhà mục nát, chính vì vậy mà chúng tôi đã phải khoá hẳn phòng này cách đây khoảng mười lăm năm. Tôi từng nói chuyện với ông chồng rất nhiều về cái phòng này. Tôi đã luôn nhắc là phải cho sửa sàn nhà lại, sợ có ai bị té từ độ cao nhô ra và đập đầu xuống lối đi. Nhưng chồng tôi đôi khi hà tiện một cách lạ lùng. Thế là chúng tôi khóa cánh cửa đó lại và không còn nghĩ đến nó nữa.

Bà lấy tách trà trên bàn.

- Đó là một ngôi nhà cũ kỹ buồn bã, đầy gió lùa anh Walter à. Nhưng anh biết không, đôi khi tôi tự nhủ ngôi nhà đó cũng được lắm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx