Lúc tan học, ở trường ra, được Cúc cho biết là không thể tiếp tục hẹn hò nhau tại địa điểm cây phượng hoa vàng nữa. Hinh ngơ ngác nhìn hai bạn:
- Vậy là tụi mình không thể gặp nhau tại chỗ mọi khi được nữa?
Cúc gật đầu:
- Chị Mai và Cúc đã hứa là sẽ không gặp anh Hinh tại đó nữa. Nhưng ở chỗ khác thì vẫn được như thường. Ra chợ quận, lên trường chẳng hạn. Như vậy chúng mình vẫn thông tin cho nhau được. Cũng may mà công việc dò hỏi tìm hiểu ý nghĩa những chữ nho viết trên phiến đá lại xong rồi. Giờ đây chúng ta chỉ việc chờ đợi, có dịp là tổ chức việc đào bới. Cần nhất là phải khéo léo đừng để lộ bí mật, công nhân lại xáo động lên là nguy lắm.
Mai khôn ngoan hơn:
- Việc đào bới này hãy cứ để thong thả, đừng nghĩ đến vội, Cúc đã quên việc rắc rối hai chị Huệ, Trà mới phải đương đầu trong trại mình đó sao? Cai và thợ đang đình công không đi làm đó.
Chợt, Cúc hích nhẹ khuỷu tay vào lưng chị, khẽ rỉ tai bảo chị để ý một cặp trai gái đang đứng mua đồ tại một cửa tiệm bách hoá:
- Chị Mai coi kìa! Gô-Ban và Mát-Ta lợi dụng ngày hôm nay nghỉ làm, dắt nhau đi chợ sắm đồ. Chắc chú rể mua nữ trang tặng cô dâu.
Hinh khẽ hỏi bạn:
- Cô đó là Mát-Ta, con gái bác An, trưởng toán trồng tỉa bên nhà Cúc hả?
- Ờ, đúng đó! Mát-Ta sắp làm lễ cưới với anh chàng đi cùng đó. Tên anh là Gô-Ban. Anh ta cũng mới qua làm việc bên này được một tháng. Nghe nói trước y vẫn làm việc bên trại nhà anh Hinh mà. Chắc anh biết y chớ?
Hinh khẽ quay đầu, đưa mắt nhìn đôi vợ chồng sắp cưới. Chợt cậu trai giật mình thảng thốt: gã con trai người Thượng, chồng tương lai của Mát-Ta, đeo ở cổ tay một cái đồng hồ xinh xắn, sợi dây da màu đỏ chót. Trong một thoáng Hinh hiểu ngay tất cả mọi sự. Thì ra tên Gô-Ban này là tay sai của lão Khu-Ma-Ra. Y tuân lệnh lão Khu qua reo rắc sự xáo trộn bên trại mía Ngọc San. Chính Gô-Ban bữa nọ đã ngồi sau gốc cây dừa xúi giục người yêu đi rỉ tai xúi mọi người nổi dậy làm một cuộc đình công. Lại cũng chính y cùng một người nữa đã xuống tay bạo hành mình tại gốc phượng hoa vàng mấy hôm trước đây để mình sợ hãi không còn dám tới đó họp mặt với các cô gái con ông Ngọc San nữa. Chính Gô-Ban đang nuôi dưỡng cuộc đình công bên trại Ngọc San, rỉ tai các đồng nghiệp, xúi giục họ bỏ việc để gây khó khăn cho nữ tứ tử Huệ, Trà, Mai, Cúc đây mà!
Tiếng Cúc thoảng nhẹ bên tai:
- Nghĩ gì mà ngẩn mặt ra thế, anh Hinh?
Cậu trai giật thót mình:
- À, hả? À, không! Tôi có ý định đi tìm giáo sư Sử Địa tên Phúc hiện đang dạy tại Liên Khương để hỏi lai lịch cụ Lầm-chí-Khả đây... Thôi tôi đi nhé! Hẹn với Mai, Cúc gặp lại sau. Tôi sẽ ráng làm cho được việc!
Hai chị em nhìn chiếc xe gắn máy đưa Hinh đi xa dần. Phút sau, Mai đã tiến lại chỗ để xe của mình, và bảo Cúc:
- Lên ngồi lẹ đi Cúc! Hôm nay phải về cho sớm. Không thể la cà như mọi ngày được đâu.
- Chị Mai nói đúng! Để hai chị Huệ, Trà thắc mắc lo âu là không được. Tụi mình đã gây rắc rối cho hai chị quá nhiều rồi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, khi hai chị em về tới nhà thì được biết tin là mọi việc rắc rối đã được thu xếp ổn thỏa. Công việc trong trại sẽ lại tiếp tục vào ngày mai. Cúc rón rén đến gần bên cô chị cả:
- Chị Huệ không giận chúng em nữa chứ? - Vừa hỏi chị, Cúc vừa cảm thấy trong lòng lo sợ vô cùng khi thấy sắc diện chị buồn rầu, da mặt xanh mét. Huệ mệt nhọc nhìn em:
- Buồn quá Cúc à! Thật tình từ trước đến nay chị chưa phải thấy quang cảnh buồn thảm như thế này bao giờ. Bốn bãi mía không một bóng người làm việc, gia đình các cai, công nhân, nhà nào nhà nấy đều tụ tập bên trong, xì xào bàn tán. Tất cả hình như có vẻ hối hận và xấu hổ vì đã bỏ việc ngang xương.
Bác An cũng luống cuống vào hết nhà này tới nhà kia, nhắc nhở những lời họ hứa, giải thích cho họ sự cần thiết phải đi làm ngay cho kịp vụ, nếu không, mía sẽ trổ hoa, nước đường sẽ tiêu hao tai hại lắm. Nghe chừng mọi người cũng hiểu đấy, nhưng vẫn lúng túng không biết quyết định ra sao. Họ không chịu hiểu vì lý do gì các cô gái nhỏ con ông chủ lại cứ hay đến gần cây phượng hoa vàng, mặc dầu đã có lệnh của ông cấm đoán.
Mai lo lắng nhìn chị:
- Chúng em cũng hối hận lắm!
- Các em đã biết rõ là đồng bào của mình, Kinh cũng như Thượng, nhất là đồng bào Thượng ai nấy đều coi trọng những chuyện đó lắm. Tinh thần tín ngưỡng của họ thật ngây thơ, thật hồn nhiên nhưng mãnh liệt vô cùng. Các em đâu có lạ gì, mà không hiểu tại sao các em lại hành động như vậy chứ?
Mai ngạc nhiên hỏi chị:
- Chị Trà đâu sao không về cùng với chị?
- Chị Trà xuống xưởng nấu đường. Cai và thợ dưới đó vẫn làm việc như thường, nhưng không khí đã có một cái gì là lạ. Bác Mẫn cũng đang lo lắm. Mấy người coi nồi mật, sáng nay vắng mặt lúc điểm danh. Gô-Ban, vị hôn phu của Mát-Ta có đến xin giúp việc thêm trong xưởng ép mía. Hành động của anh ta đáng khen, nhưng về chuyên môn, Gô-Ban lại chẳng biết gì. Vì thế, Trà đã phải từ chối, không nhận.
Cúc cho biết:
- À, thảo nào chúng em gặp anh ta dắt vợ sắp cưới đi sắm đồ tại chợ Đức-Trọng. Hai người mải chuyện trò vui vẻ nên, không ngó thấy chúng em. À, mà chị chưa nói gì cho ba biết đấy chứ?
- Ừ! Ba vẫn không biết gì hết! Anh Giang luôn luôn khuyên ba nên nằm nghỉ trong phòng cho mau khỏe. Chị Dung, vợ anh lại khôn khéo tìm cách trả lời xuôi, mỗi khi ba hỏi đến chị và chị Trà. Ba đang chờ các em lên đánh cờ để giải trí một chút đó.
- Được! Chúng em lên với ba bây giờ đây! Chị Huệ không giận tụi em nữa chứ?
Cô chị lớn âu yếm nhìn các em:
- Không!... Nữ tứ tử! Bốn chị em mình lúc nào cũng là nữ tứ tử của ba, hết sức đoàn kết để thay ba làm việc.
Chợt, chuông điện thoại reo vang ngoài phòng khách, Huệ chạy vội ra nhấc ống nghe, sắc diện cô gái bỗng tái đi, tay đặt mạnh ống nghe lên máy.
Cúc giật mình quay lại:
- Ai nói gì thế, chị Huệ?
- Có người nào, đàn bà thì phải, vừa gọi điện thoại báo tin dữ! "Các cô cẩn thận, coi chừng nghe".
Mai, sắc mặt đỏ bừng, có ý tức giận:
- Nó hăm dọa tụi mình đấy. Báo cho Cảnh Sát biết liền đi chị Huệ. Để họ mở cuộc điều tra!
Huệ giơ tay ngăn em:
- Thôi, báo Cảnh Sát làm gì, lại còn chuyện cây phượng hoa vàng đây! Còn... còn nhiều tin lạ nữa! Rồi đó em coi, Mai à. Họ muốn cho mình lúc nào cũng phải lo lắng, phát sốt phát rét lên. Như vậy họ mới hả được cơn tức vì thần linh của họ bị xúc phạm.
- Chị nhận ra giọng nói của ai đó không?
- Không! Giọng lạ lắm! Thế nào họ chẳng cố nói cho lạc tiếng đi.
- Chị Huệ! Chúng em thương chị quá! Chỉ tại chúng em mà trại mía của ba lâm vào tình trạng đe dọa ghê ghớm như thế này.
Huệ trấn an các em:
- Không lo! Đừng sợ gì cả! Cần nhất là đừng để cho ba biết một chút gì hết. Chị chỉ sợ một ngày kia, không thể giấu diếm được nữa, phải nói cho ba hay. Lúc đó chắc là tai hại ghê lắm. Và buồn thảm thì không còn bút nào tả xiết. Ba vẫn đặt hết tin tưởng vào nữ tứ tử giỏi giang của ba! Hừ!
Cúc thở dài buồn bã:
- Cũng do lỗi của các em mà ra cả! Nhưng chị cũng đừng giận ghét các em tội nghiệp nghe chị Huệ. Bảo là chúng em phá phách nghịch ngợm gây ra sự chẳng hay thì cũng hơi... oan. Cam đoan với chị là hiện thời chúng em đang làm một việc quan trọng lắm, có lợi ích chung cho cả gia đình. Thật như thế. Có điều, hiện thời chưa thể nói ra cho chị biết được. Chúng em phải giữ thật bí mật mới hy vọng thành công. Và trong khi chờ đợi, chúng em xin giúp chị một tay để... chiến đấu. Chị đừng nản trí, nghe!
Đột nhiên, một viên đá từ đâu, do ai liệng, đập vỡ ô kính cửa sổ, rớt ngay gần chân cô chị cả. Ngơài viên đá, một mảnh giấy quấn quanh, cột chắc bằng một sợi dây thun. Huệ cúi lượm, thong thả giở coi. Hai giòng chữ in cắt trong giấy báo, dán lại, hiển hiện trước mắt. Cô hắng giọng, khẽ đọc:
"Bầu trời sẽ ửng đỏ, nhưng không phải là do ánh sáng của mặt trời!"
Cô gái nghiến răng lẩm bẩm:
- Đốt nhà! Hừ! Tụi cường đạo hăm dọa sẽ đốt nhà! À, tàn bạo thật! Tụi nó dám làm chuyện tày trời đó? Ghê nhỉ!
Mai hoảng hốt khẽ la:
- Trời đất! Bọn họ sẽ phóng hỏa đốt trại của chúng ta? Nếu vậy thì nguy lắm, em phải cấp báo cho bác An, bác Mẫn mới được! Để các bác ấy sẽ tổ chức đề phòng.
Huệ vẫn bình tĩnh như không:
- Đừng lo, các em! Họ chỉ dọa chị em mình đấy thôi! Cứ vững tâm, đừng sợ gì hết. Nữ tứ tử của trại mía Ngọc San, can đảm nổi tiếng xưa nay mà. Sợ hãi thất thần thế kia, lỡ ba trông thấy là hư hết mọi chuyện đấy.
Cúc phụ họa:
- Đúng! Ba mà thấy chị em mình run sợ ba sẽ buồn lắm. Phải làm cho ba vui vẻ mới mau lành bệnh chứ? Thôi, em lên đổ cá ngựa với ba đây.
Mai cũng vui vẻ nói với chị:
- Cúc nói đúng đó chị Huệ! Bốn chị em mình, ai vẫn việc nấy. Hoạt động đều đều và vui vẻ cũng vẫn đều đều. Từ hai ngày nay, nội nhà không có một tiếng cười.
Buổi chiều hôm đó, không khí lại rộn rã tiếng nói tiếng cười của bốn chị em Huệ, Trà, Mai, Cúc. Trại mía Ngọc San lại có được sắc thái vui vẻ như những ngày sáng đẹp tưng bừng trước hôm xảy ra cơn bão tố.
Sáng hôm sau, Mai, Cúc lại nhẩy lên xe gắn máy hăm hở đi học như không có chuyện gì xẩy ra. Tan học, ra tới cửa, đã thấy Hinh dựa xe đứng đợi từ bao giờ. Gặp bạn, cậu trai vẫy tay rối rít:
- Mai, Cúc! Có tin mới! Tin mới hay lắm! Giáo sư Phúc rất giỏi. Ông ta biết nhiều thứ lắm, cho hay bao nhiêu điều quan trọng liên hệ tới cụ Lầm-chí-Khả. Đây, để tôi đọc cho hai người nghe:
- "Vào hồi tháng 9 năm 1916, ông Lầm-chi-Khả hồi đó mới 32 tuổi, nguyên là bộ tướng của Hùm Thiêng Yên-Thế Hoàng-Hoa-Thám, Lầm-chí-Khả có trọng trách lo việc quân nhu lương thực, hoạt động kinh tài cho nghĩa quân dọc miền duyên hải, suốt từ Hòn Gay, Móng Cáy, Tiên Yên cho đến miền Phả-Lại Đông Triều. Họ Lầm là một vị anh hùng có tinh thần trọng nghĩa khinh tài. Ông chỉ đánh cướp những tàu thuyền của tụi hải tặc chuyên buôn lậu, cướp của hại người. Sau một thời gian chọc trời khuấy nước trên mặt biển, vị hải khấu anh hùng đã tích lũy được một số vàng bạc rất lớn. Họ Lầm dự định cho thuyền quay mũi về Phả-lại, bốc hàng để rồi từ đó chuyển dần về Nhã Nam. Bất ngờ, cụ được tin cụ Hoàng đã tuẫn nạn bỏ mình. Đoàn nghĩa quân đang lần hồi tan rã. Buồn rầu tiếc thương chủ tướng, thêm niềm thất vọng cùng cực, Lầm-chí-Khả hô bộ hạ giương buồm trở mũi ra khơi nhắm phía Nam trực chỉ. Đoàn hải thuyền của cụ đã cập bến Vũng Tàu. Và từ đó, cụ đổ bộ lần mò tới vùng Đức-Trọng này. Được ít lâu, cụ lại lên đường phiêu lãng cùng với mấy người bạn cũ, nhưng với tư cách một lữ khách nhàn du đây đó, viếng thăm mọi nơi chốn trong nước non nhà."
Cúc sáng ngời đôi mắt:
- Thế rồi trước khi bỏ quận Đức Trọng đi theo mấy người bạn cũ, cụ Lầm đã đem số vàng chôn dấu trong vùng, dự định bao giờ quay về sẽ đào lấy lên xử dụng. Và khi âm thầm chôn của, cụ Lầm đã lựa chọn khu đất của ông bà tổ tiên nhà mình, những người đã tiếp đón phụng dưỡng cụ. Thế nào, em nhận xét như thế, chị Mai có ý kiến gì không?
Mai nói như reo:
- Đúng là như thế. Rõ ràng quá rồi còn gì. Câu chuyện Hinh được giáo sư Phúc kể lại cho nghe, trong đó, tháng năm, chữ ký của cụ Lầm trên phiến đá đều trùng hợp. Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ còn mỗi một việc là đào bới để tìm cho ra kho tàng ấy mà thôi.
Hinh điềm tĩnh, dè dặt hơn:
- Coi chừng hy vọng quá lại hóa thành tuyệt vọng đấy. Nếu quả có thật thì, chôn vùi dưới đất sâu có tới gần nửa thế kỷ rồi, báu vật chắc cũng đã bị hư hại, hoặc làm mồi cho chuột, bọ giun dế, cầy cáo mất thôi.
Cúc cắt ngang lời bạn:
- Anh Hinh có thấy cầy cáo, giun dế, chuột bọ ăn vàng rồi hả? Vả lại, Lầm-chi-Khả đâu có dại dột chôn dấu của cải của mình một cách cẩu thả. Biết đâu, cụ lại chẳng dùng một cái két sắt, hoặc một cái chum lớn hay tiểu sành gì đó.
Hinh gật đầu:
- Một cái hộp lớn bằng sắt dầy thì đúng hơn. Hồi đó, những người sinh sống trên mặt biển đều dùng loại hộp đó.
Cúc cười tươi, vẻ đắc thắng hiện rõ trên nét mặt xinh xắn.
- Ừ, đúng thế đấy!... Giáo sư Phúc cho tụi mình những điều bổ ích quá hả! À, anh Hinh, giáo sư Phúc, theo anh nhận xét, là một người như thế nào, anh Hinh!
- Giáo sư Phúc dạy Sử Điạ giỏi nổi tiếng tại trường Trung-Học Liên-Khương đấy. Nhà chuyên làm bánh cuốn chả lụa mà ông ta chẳng có vẻ gì là "bánh cuốn chả luạ" hết trơn. Ông nội, bà nội giáo sư Phúc chắc cũng đã hy sinh nhiều lắm mới nuôi nổi ông ta học hành tới cỡ đó chứ.
Vừa nói chuyện, ba người bạn vừa dắt xe tiến ra đường nhựa, lối đi về nhà.
Thời tiết về những ngày gần cuối năm rất dễ chịu. Trời mát mẻ như mùa Xuân ngoài Bắc. Gió đưa nhè nhẹ, khẽ lay động đám lá cây trên cao. Cúc hớn hở đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật, miệng cười tươi, trong lòng sảng khoái vô cùng.
Hai chiếc xe gắn máy về gần đến nơi. Chợt cả ba người giật nẩy mình, đứng dừng cả lại. Tại ngã ba, lối rẽ về trại, một số người đang chạy đi chạy lại, nhốn nháo khác thường. Ba chiếc xe cứu hỏa đậu chình ình choán gần hết mặt đường đi. Cái thứ nhất chạy lui chạy tới. Vừa chạy vừa hú lên những hồi còi "Pí Pe, Pí Pe" ghê rợn mà Cúc vẫn thường nhái lại: "Cháy to! Cháy to!"
Cô bé tái mặt, nắm chặt tay Hinh:
- Nguy rồi! Cháy to! Cháy bên trại Ngọc San rồi anh Hinh ơi! Đúng rồi! Anh Hinh về với Mai, Cúc đi! Trời ơi!
Cậu trai biến sắc mặt, nhìn cô bạn nhỏ:
- Cúc điên rồi hả? Khi không lại dại miệng nói xưng xưng là cháy bên trại Ngọc San. Ai bảo thế? Căn cứ vào cái gì mà Cúc bảo là cháy bên trại nhà Cúc?
Mai lại còn tái xanh mặt hơn cả em nữa:
- Cúc nó nói đúng đó, Hinh ơi! Hôm qua các chị lớn đã nhận được bức thư đe dọa ghê lắm. Người làm trong trại căm giận tụi này vì chuyện cây phượng hoa vàng. Bây giờ, họ phá trại mía, đốt xưởng nấu đường Ngọc-San để báo thù đấy. Nguy quá! Trời ơi!
Hinh chăm chú nhìn sắc mặt hai bạn: Mai, Cúc đã nói thực. Sắc diện lộ vẻ kinh hoàng của hai chị em trông tội nghiệp vô cùng. Hinh hét lớn:
- Vậy thì cấp tốc về ngay! Cả tôi cùng về với Mai, Cúc!
Cả ba hối hả nhẩy lên xe. Dọc đường dẫn về trại Ngọc San, xe đò, xe du lịch đậu nép sát lề, nhường chỗ cho ba chiếc xe vòi rồng cứu hỏa. Đằng xa, về phía tay mặt, bầu trời ửng hồng vì ánh lửa cháy to. Cúc đưa hai tay bóp mạnh hai bên thái dương, xoa vầng trái nóng bỏng. Em nhớ lại câu đe dọa ghi trong tờ giấy liệng qua cửa sổ nơi hàng ba. "Bầu trời sẽ ửng đỏ nhưng không phải do ánh sáng mặt trời".
Thì ra những người cuồng tín này đã báo thù, tổ chức công việc phá hoại rất tinh vi. Mà không biết lửa bắt đầy cháy từ đâu? Từ lò nấu đường? Hay từ bãi mía? Cơn sợ hãi khiến trái tim em như thót lại. Cúc bất giác lẩm bẩm:
- Ba! Ba! Trời ơi! Không biết có ai bồng ba chạy xuống nhà dưới được không? Hay là bị mắc kẹt trên đó thì chết cháy còn gì!
Hai chiếc xe gắn máy về gần tới trại mía Ngọc San, Cúc chợt thở ra một hơi thật dài. Hú vía! Lửa bốc cháy từ xưởng nấu đường. Không phải tại khu nhà ở. Ba ống khói cao nghệu trên mái xưởng chìm ngập trong đám khói đen, ửng hồng vì ánh lửa. Thì ra bọn phá hoại đã không động tới khu nhà ở. Khi ba bạn về tới nơi, mọi việc cấp cứu đã được tổ chức chu đáo. Nhẩy xuống xe, Mai, Cúc chạy lại với hai chị lớn đang đứng bên các nhân viên cứu hỏa.
Một nhân viên đội nón đồng trẻ tuổi, hai tay nắm chắc một vòi nước lớn, tỉa xối xả vào đám lửa hồng.
- Các cô cứ yên tâm. Nhiều lắm là nửa tiếng đồng hồ nữa thôi, lò lửa sẽ tắt ngóm.
Thì ra lửa đã bốc cháy từ hồi năm giờ chiều tại xưởng nấu đường, bắt đầu từ đống xác mía. Lúc đó, Huệ đang trông coi thợ bóc lá mía, ngoài bãi số 2, trong lòng hớn hở vui tươi vì toàn thể công nhân đã chấm dứt cuộc đình công, vui vẻ đi làm như thường lệ. Bây giờ lại đến phiên xưởng nấu đường bị phá hoại.
Được tin cấp báo, Huệ huy động mọi người chạy tới cứu nguy. Toàn thể anh chị em công nhân trồng tỉa hăm hở ào tới chế ngự ngọn lửa, không cho cháy lan sang các khu nhà khác toạ lạc kế bên. Trong đám người chữa cháy, Hinh trông thấy rõ anh chàng chú rể người Thượng. Tên Gô-Ban chạy đi chạy lại, tay cầm câu liêm, tay nắm chắc một bó lá tươi, xông xáo trong đám lửa hồng, dập tắt, triệt hỏa hăng hái hơn tất cả ai hết. Cậu trai siết chặt hai bàn tay, hàm răng nghiến kèn kẹt:
- A! Tên lưu manh này là gián điệp hàng hai! Chính nó đã xúi giục đình công. Chính nó đã phóng hỏa đốt xưởng nấu đường, bây giờ lại còn sốt sắng chữa lửa. Hừ!... Nhưng ông trời có mắt chứ! Thất bại trông thấy rồi. Thật thế! Mặc dầu có gió to, toán nón đồng cứu hỏa vẫn chế ngự được ngọn lửa. Cối ép nước mía, sàng lọc nước ngọt, mười chảo mật vẫn còn nguyên vẹn. Hinh ngấm ngầm thích thú trong lòng:
- Lần phá hoại này, lão gian ác họ Khu lại thất bại. Hà! Hà! Được, cứ yên trí! Nước chảy xiết rồi đá cũng trồi. Thế nào cũng có một ngày ta giật được mặt nạ, lột trần âm mưu gian ác của lão nhằm hạ độc thủ bốn chị em Huệ, Trà, Mai, Cúc, con gái chân yếu tay mềm, đáng thương mà cũng rất đáng quý trọng kia.
Trà, cô chị thứ hai, luống cuống chạy ra lại chạy vào. Xưởng nấu đường là nơi em quý báu hơn hết mọi chỗ. Đó là nơi em đang hăm hở nghiên cứu cải tiến các máy móc cho lợi việc, lợi thời giờ. Cũng may mà trong giây phút thập phần nguy hiểm, Trà lại nhanh tay chạy được mớ hồ sơ cơ khí đang làm dở.
Thấy hai em, Trà hét to:
- Chạy lên lầu với ba đi, Mai, Cúc! Có mỗi một mình chị Dung ở trên đó thôi. Gặp trường hợp này là chị ấy chỉ biết ôm mặt kêu trời chứ không trông coi săn sóc ba được gì đâu.
Mai, Cúc chạy lao vào trong nhà. May sao, ông Ngọc-San đã được anh Giang bồng ở trên gác xuống đặt nằm trên ghế xích đu trong hàng ba từ lúc nào. Sắc diện ông đanh lại, đôi mắt mở trừng trừng nhìn khoảng không gian đỏ ửng vì ánh lửa cháy, hàm răng nghiến chặt gần như sái cả quai hàm. Ông uất hận vì tình trạng bất lực của mình.
Thấy hai con chạy vào, ông tươi hẳn nét mặt:
- Thế nào các con? Vẫn cháy to? Lửa bén tới đâu rồi?
Mai nói lớn:
- Không đâu ba ơi! Sắp tắt rồi! Chừng nửa tiếng đồng hồ nữa là cùng!
- Có biết tại sao cháy không? Lửa bắt đầu bốc từ đâu?
- Xưởng nấu đường! Lửa từ đống xác mía cháy ra ba à! Không hiểu tại sao hết!
Cuối hàng ba có tiếng người nấc lên. Ba cha con quay lại nhìn: chị Dung không sụt sịt khóc nữa nhưng lại oán đất than trời rầm rĩ.
- Chết, chết! Chết hết đến nơi rồi! Lửa cháy là thần linh nổi giận đó. Hèn nào, đêm qua, tôi thấy rất nhiều bóng ma đen sì bay lượn quanh xưởng nấu đường! Trời ơi!
Ông Ngọc San đưa hai tay ôm đầu la to:
- Có im mồm đi không hả Dung? Lúc nào cũng thần linh với ma quỷ! Xuống bếp mà la. Chị không thấy tôi, thay vì chạy ra tổ chức chữa cháy, lại chịu ngồi chết bẹp ở đây sao? Bao nhiêu vất vả nguy hiểm đổ hết vào đầu vào cổ mấy đứa con gái. Còn đàn ông! Trời ơi! Không còn một người đàn ông nào nữa. Khổ vậy đó. Đi mà mách thót cho đám ma quỷ chị biết là trong nhà này không còn một người của đàn ông nào nữa đi. Mau lên! Đi nhanh đi!
Cúc chạy vội lại, ôm lấy cha:
- Ba! Ba ơi! Ba đừng nói thế, ba!
Chị Dung vẫn tiếp tục rên rỉ:
- Tôi biết ngay mà. Biết ngay là thế nào cũng hết tai nạn này đến tai nạn kia mà. Trời đất thánh thần ơi!
Người ốm gào lên:
- Đó, đó! Nghe tiếng chưa! Nghe cái miệng bà chằn đó bù lu bù loa chưa? Thiệt tình cũng nhờ tên Giang, chồng nó, từ xưa đến nay ba vẫn thương mến hết lòng. Nếu không, ba đã tống cổ bà chằn đi mà ở với ma quỷ rồi đó.
- Ba đừng nói thế tội nghiệp chị Dung mà ba! Chúng con thương chị ấy lắm! Chị Dung nuôi nấng chúng con từ lúc bé, tận tâm tận lực hết sức mà ba!
- Ba đâu có quên điều đó! Nhưng... bịt miệng nó lại, nghe giọng kêu than của nó, ba đến hóa điên mất thôi.
Cơn phẫn nộ của ông Ngọc San không còn bút nào tả cho xiết. Lý do thật dễ hiểu: cứ bị ngồi đóng đinh vào ghế dựa, hoàn toàn bất lực trong khi xưởng nấu đường của ông bốc cháy. Bao nhiêu vất vả, khổ sở, các con gái của ông phải gánh chịu hết. Lòng thương con lại càng khiến ông nổi trận lôi đình, đồng thời sự buồn khổ trong lòng lại càng thêm ray rức.
Chợt, cửa mở nghe "xoạch" một tiếng. Huệ chạy lao vào hàng ba:
- Tắt rồi, tắt rồi, ba ơi! Không còn sợ nữa!
Người cha ngẩng mặt ngó ngưòi con gái lớn, không nói nên lời. Huệ mặt đỏ gay như người say nắng, thở hổn hển, hai má và vầng trán đen thui vì than, vì bồ hóng. Chưa ai kịp lên tiếng, đã thấy Trà tông cửa chạy vào. Ánh mắt ông Ngọc San nhìn hai đứa con yêu sáng lên đầy vẻ xót thương xen lẫn niềm kiêu hãnh. Trấn áp cơn xúc cảm nội tâm, ông cố gắng lấy giọng nói cho thật tự nhiên:
- Hư hại có nhiều lắm không, các con?
- Không mấy đâu ba! Lửa bị chế ngự kịp thời nhờ hai bác An, Mẫn sớm báo tin cho sở Cứu hỏa đó ba ơi!
- Còn lý do vụ hỏa hoạn?
- Ánh mắt Huệ tối sầm lại. Vẻ buồn rầu lo lắng hiện rõ trên nét mặt:
- Bác Mẫn cho rằng tại không trông coi cẩn thận, ba à! Có một nùi giẻ tẩm dầu hôi cháy thành than trong đống xác mía.
Sắc diện ông Ngọc-San nhợt ra như tờ giấy trắng:
- À! Vậy thì đã có kẻ gian trà trộn trong đám người làm. Hừ! Thế thì gớm thật. Con để ý xem anh Mẫn có hết lòng tin tưởng toán thợ của anh ấy không?
- Bác ấy cũng không nghi ngờ một ai hết, ba à! Theo con nghĩ: tâm lý các công nhân kể ra thì chưa có gì gọi là bảo đảm lắm nhưng cũng không đến nỗi táng tận lương tâm làm điều gian ác đó đâu. Khi lửa phát cháy to, các anh em đã sốt sắng xông vào cứu chữa tận tình. Cả toán trồng tỉa cũng vậy, không thiếu một ai. Ngay cả Gô-Ban, con rể tương lai của bác An. Anh ta leo thang, trèo lên mái cao, dập lửa, té mấy lần tưởng chết đó ba. Bác Mẫn đã phải lên tiếng hò hét bảo anh ta coi chừng và khen ngợi anh ấy hết lời đó ba à.
Người cha tươi hẳn nét mặt, reo lên:
- Giỏi! Giỏi! Các con gái của ba giỏi lắm! Ba hãnh diện vì các con vô cùng. Hận một điều, trong lúc tai họa xảy ra, ba bị nằm chết dí một chỗ. Bao nhiêu vất vả đều trút lên đầu lên cổ các con. Thế mà các con vẫn vững lòng chiến đấu thật hữu hiệu. Giỏi! Giỏi lắm! Hà, hà! Cứ cái đà này, thì dù có gặp rủi ro đến thế nào đi nữa, cha con mình cũng sẽ vượt qua được hết.
@by txiuqw4