Chuyến xe hoả tốc hành Nha Trang Sài gòn phóng mình trên đường sắt giữa cảnh thơ mộng của miền Trung. Nga và Dũng ngồi im lặng nhìn những ruộng vườn, cây cối, loáng ánh nắng chạy trở lui hai bên đường tàu. Thỉnh thoảng Nga lại quay nhìn Dũng, mỉm cười:
- Mừng quá, anh Dũng ạ. Thật nhờ có anh mà Nga được sung sướng như thế này!
Dũng cũng mỉm cười đáp lại.
Cuộc hành trình lần này đầy lạc quan và hứng khởi. Sáng nay vú Tám đã gọi điện cho bà chủ cũ báo tin mừng. Bà mẹ Nga muốn thân hành ra ngay Nha Trang đón con nhưng vì Nga và Dũng sẵn sàng lên tàu trở về Sài gòn nên bà đành nóng lòng đứng chờ ở sân ga.
Mỗi phút trôi qua là mỗi phút đưa Nga tới gần mẹ. Cô sắp được sà vào lòng người mẹ đã chín năm trời xa cách, nên cô nhắc luôn miệng:
- Anh Dũng ơi, Nga sướng quá!...
Dũng cũng rộn ràng không kém, mong chóng được chứng kiến cảnh đoàn tụ của mẹ con Nga.
Đoàn tàu vượt ngang giòng sông Đồng Nai đang lững lờ uốn khúc giữa những ruộng vườn xanh ngắt. Xa xa những tòa nhà cao của Sài gòn đã thấp thoáng hiện ra, đoàn tàu hãm bớt tốc lực đi vào thành phố. Nga, Dũng tựa bên cửa tàu chăm chú nhìn ra. Tàu ngừng lại ở ga. Trên sân người đứng đợi đông đảo. Một thiếu phụ dáng người lịch sự bận y phục màu đen đứng riêng một nơi, vẻ ngơ ngác bối rối. Dũng chỉ cho Nga thấy, Nga thốt reo:
- Má Nga đó rồi.
Và cuống cuồng cô bé nhảy vội xuống tàu:
- Má!... Má!
Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau thổn thức.
- Trời! con của má... Ngọc Nga của má!
Dũng không ngăn nổi xúc động, quẹt ngang nước mắt.
Nga chợt quay lại, bảo mẹ:
- Đây là anh Dũng đó má ạ. Nhờ anh mà con tìm ra được má.
Bà thiếu tá Long buông Nga, đến nắm chặt tay Dũng:
- Vú Tám có cho má biết trong điện tín.
Nga tiếp:
- Má chưa rõ hết chuyện đâu. Để rồi anh Dũng sẽ kể hết đầu đuôi cho má nghe.
Dũng lúng túng trước vẻ sang trọng quý phái của thiếu phụ, đỏ mặt ấp úng:
- Dạ... thưa... cháu cũng mừng lắm...
Chiếc xe hơi đợi ngoài ga đưa bà thiếu tá và đôi trẻ về đường Duy Tân. Xe quẹo vào cổng một ngôi biệt thự.
Giữa lúc xe đỗ lại trước thềm nhà, Dũng ngần ngại như thấy sứ mạng của mình đã chấm dứt. Anh đã đưa Nga về với mẹ cô, hai mẹ con lúc này còn quấn quít lấy nhau, còn cần thủ thỉ với nhau biết bao nhiêu chuyện.
Thấy Dũng ngập ngừng lui lại, Nga nắm tay Dũng lôi đi:
- Ồ, anh Dũng, vô nhà với Nga chứ.
Cửa mở vào một phòng khách rộng, thông sang một phòng ăn bày biện rất đẹp. Trên tường có hai khung ảnh lớn, một bức có hình một sĩ quan hải quân y phục đại trào; còn bức kia có hình cô gái nhỏ trạc bốn năm tuổi đang ôm con búp bê trong tay.
Nga dừng lại rất lâu trước chân dung của cha. Hai giọt lệ lăn dài trên má.
Bà thiếu tá Long ghì chặt con vào lòng nghẹn ngào:
- Ba con đã thương nhớ con vô cùng...
Hai mẹ con đứng lặng rất lâu trước chân dung người quá cố. Dũng ý tứ rút lui sang một phòng kế cận. Đây là căn phòng nhỏ dùng làm chỗ nghỉ ngơi đọc sách, trang hoàng đẹp đẽ không kém gì phòng khách bên ngoài.
Đứng một mình trong căn phòng lộng lẫy Dũng cảm thấy áy náy, lạc lõng. Anh chợt nhìn qua cửa sổ, và bắt gặp một anh bán báo đi dưới đường. Anh nhận ra hình ảnh của anh trước kia và rồi đây hình ảnh đó sẽ còn tiếp tục. Hoàn cảnh nghèo nàn tự lập ấy Dũng đã vui lòng chấp nhận từ lâu. Dũng không hổ thẹn với hoàn cảnh, trái lại anh còn tự hào nữa. Nga chẳng đã phục anh như một "người lớn" là gì! Và ông Hai Hòa, khi biết anh đã đem được Nga về với gia đình hẳn ông bằng lòng lắm. Nhưng Dũng không khỏi thở dài giữa khung cảnh sang trọng của nhà Nga. Anh thấy anh và Nga đã có một sự cách biệt. Dũng thầm nhủ:
- Mình nghèo quá… Dù sao cũng rất mừng cho Nga... Từ nay Nga sẽ sung sướng…
Nhớ đến ông Hai Hòa, Dũng thấy nóng lòng muốn trở về nhà. Ở phòng ngoài không nghe tiếng trò chuyện của mẹ con Nga nữa, hai mẹ con vừa dắt nhau lên lầu. Dũng trở ra phòng ăn, thấy trên bàn có bày sẵn đĩa bát cho ba người.
Anh mỉm cười:
- Bữa cơm đoàn tụ của mẹ con Nga. Mình sẽ dự phần với Nga.
Nhưng một ý nghĩ thoáng qua, Dũng xé mảnh giấy trong cuốn sổ tay, viết mấy chữ:
"Mừng ngày đoàn tụ của Nga, và cầu chúc Nga muôn vàn hạnh phúc."
DŨNG
Rồi đặt tấm giấy giữa bàn, anh rời phòng ăn, qua phòng khách, len lén bước ra khỏi cổng. Tới hè phố, Dũng chạy một mạch về với ông Hai.
NGUYỄN TRƯỜNG SƠN
1964
@by txiuqw4