sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Phong Linh Trung Đao Thanh - Chương 09 - Phần 1

Chương 9: Nàng thật có thể ngủ

Liễu Bạn Bạn, nữ, mười tám tuổi, nàng thường nói ông trời sinh ra nàng vì muốn nàng bồi bạn cùng nam nhân.

Bọn nam nhân đích xác cũng rất thích bồi bạn cùng nàng.

Người nàng cao phi thường, hơn nữa còn thon ốm, nhưng mỗi một phân trên dưới toàn thân nàng đều mềm mại dẻo dai, mình tuyệt đối mò không ra xương cốt. Chân nàng dài phi thường, nếu quả thân nàng cao năm thước chín tấc, chân nàng ít ra cũng cao ba thước tám tấc.

Một đôi chân dài thon thả như vậy, vô luận trên bất cứ thân thể nữ nhân nào, đều là một mỵ lực phi phàm.

Phụ thân nàng là tiều phu, cũng là thợ săn, nửa ngày đốn củi, nửa ngày săn bắn.

Không khí rừng núi trong lành và sơn cầm dã vị thập phần bổ dưỡng khiến cho nàng phát dục từ rất sớm.

Còn chưa đến mười hai tuổi, nàng đã cao rất cao.

Có một ngày phụ thân nàng hạ sơn vào chợ, nàng đi đến bờ suối múc nước, kéo ống quần lên cao, để lộ đôi chân dài chắc nịch.

Một tên công tử trẻ tuổi hư hỏng lên núi săn cáo, đang dẫn đám hào nô của gã đi ngang qua, nhìn thấy đôi chân đó, mắt không chịu lìa. Đám hào nô đương nhiêu hiểu rõ ý tứ của chủ nhân, đối với bọn chúng mà nói, cưỡng bức một cô gái yếu đuối giữa hoang sơn căn bản không coi là chuyện gì ghê gớm lắm.

May là hôm đó vận khí của nàng không tệ, không ngờ gặp được cứu tinh.

Đang lúc nguy cấp nhất, một thiếu niên hiệp sĩ chừng như đi phó ước ngang qua vùng hoang sơn đó bất chợt xuất hiện, chém đứt tai tên công tử hư hỏng, lưu lại một câu:

“Ta tên là Đinh Trữ, nếu ngươi muốn báo thù, lúc nào cũng có thể đi tìm ta.”

Từ đó về sau, Bạn Bạn thủy chung không quên được cái tên “Đinh Trữ” đó.

Đêm hôm nay nàng lại nghe tên Đinh Trữ.

Lúc đó nàng đương nhiên còn chưa ngủ. Mỗi một câu nói của Vi Hiếu Khách và Mộ Dung Thu Thủy, nàng đều nghe rất rõ, nhưng nàng cũng biết những lời nói đó không nghe được, nếu không nhất định mang họa sát thân.

May là Mộ Dung Thu Thủy luôn luôn là người thương hương tiếc ngọc, vô luận người gian giảo cỡ nào muốn lừa gạt y không phải dễ dầu gì, một cô gái nhu nhược đơn độc y lại không đề phòng.

Cho nên Bạn Bạn vẫn còn sống.

Đã sống, nhất định phải báo ân, Bạn Bạn tuyệt không phải là người vong ân phụ nghĩa, nàng phát thệ nhất định phải cứu Đinh Trữ.

Bất hạnh là nàng đã không có lực lượng gì, cũng không biết nên làm cái gì.

Hầu Môn thâm sâu tựa biển, muốn tiến vào cố nhiên đã khốn khó, muốn đi ra lại càng không dễ dàng.

Nếu quả cả đi ra cũng không có cách đi ra, nàng còn có thể làm gì?

Cho nên lúc đó Bạn Bạn hầu như đã nghĩ Đinh Trữ chắc chắn chết.

Ba ngày sau, Hình bộ truyền ra tin tức, có một đại đạo sông hồ án phạm chất chồng như núi phải bị xử quyết. Vì để hành sự thận trọng, còn đặc biệt thỉnh mời thiên hạ đệ nhất đao phủ thủ đã thoái ẩn từ lâu - Khương Đoạn Huyền - đến hành hình.

Khương Đoạn Huyền thời thiếu niên bị người ta kêu là “Khương Đoạn Thái”. Ý tứ muốn nói hắn chặt đầu người khác dễ dàng giống như là xẻ dưa thái rau.

Hắn thừa hưởng quan chức đao phủ thủ, ngoại trừ một chút bổng lộc ưu hậu, mỗi lần hành hình còn có rất nhiều quy lệ có thể thu lợi.

Đó đã đủ khiến cho sinh hoạt của một người dư dả vô cùng, cũng là một thứ chức nghiệp làm cho người ta vừa hâm mộ, vừa kinh tởm. Không cần biết ra sao, sát nhân luôn là chuyện kích thích phi thường, sát nhân không phạm pháp chỉ sợ cũng chỉ có một nghề đó.

Nhưng hắn đã rửa tay thoái ẩn từ sớm, ai cũng không biết hắn đã đi đâu. Tin tức liên quan đến hắn cũng không nghe nói tới.

Lần này hắn ra mặt trở lại vốn đã là chuyện rất oanh động, cho nên chuyện này rất mau chóng biến thành một đề tài bàn tán náo nhiệt, cho nên Bạn Bạn cô nương cơ may rất tốt cũng rất mau chóng nghe thấy tin đó.

Nếu quả có thể mua chuộc vị đao phủ thủ đó, có thể nào lưu lại cho Đinh Trữ một con đường sống không?

Dưới tình huống những con đường khác đều không đi lọt, Bạn Bạn quyết định ra tay theo phương diện đó.

Nàng thật sự tin rằng tên đại đạo sông hồ phải đem xử quyết kia chính là Đinh Trữ.

Quan trọng nhất là nàng đã sớm nghe qua tên tuổi của Khương Đoạn Huyền, con người đó chừng như là bằng hữu của phụ thân nàng.

Bạn Bạn chung quy đã có cơ hội đi ra ngoài, vào ngày hai tháng Hai nhị long ngẩng đầu.

Trải qua một đêm triền miên, lòng vui ý toại, Mộ Dung Thu Thủy chung quy đáp ứng cho nàng lên núi dâng hương, hơn nữa còn đáp ứng nàng có thể tá túc lại một đêm trong am.

Đó đã đủ quá rồi.

Bởi vì nàng đã nghe ngóng được Khương Đoạn Huyền vì vụ đại án này đã từ xa trở về, ở trong căn nhà cũ của hắn gần kinh thành.

Nơi đó ở phía ngoài Tây thành, người bán hoa tụ tập sống trong một con hẻm sâu hút, đi thẳng vào hẻm, đến nơi sâu tối nhất, có một hàng rào trúc, một phiến cửa gỗ, đó là “Thiết Thái Cư” của hắn.

Địa phương đó tịnh không xa, nội trong ngày có thể đến được, hơn nữa xung quanh đó còn có một tòa Hương Hoa Bảo Liên Am rất hữu danh, vào am dâng hương vốn toàn là nội quyến của những gia đình giàu có.

Tháng Hai ngày hai, cực lạnh, tuyết rơi.

Còn chưa vào tới con hẻm, đã nghe thấy sâu trong hẻm truyền ra một tràng tiếng rao bán hoa thê lương, nghe phảng phất tiếng than thở của oán phụ.

Lạp mai và thủy tiên đã xế tàn, tường vi và mẫu đơn lại còn chưa nở.

Người bán hoa bán hoa gì đây?

Một lão nhân râu bạc mặc áo da cừu lộn ngược bề, gánh trên vai hai lồng tre nặng trĩu cơ hồ muốn oằn hông không đứng thẳng nổi, có bao nhiêu là chậu hoa, trong chậu cũng không biết là hoa gì.

“Bọn ta đi mua hoa đi.” Bạn Bạn cô nương kêu kiệu phu và nô bộc đi theo nàng từ Hầu phủ. “Hiện tại đã là ngày xuân, bọn ta đã đến đây, sao không mua chút hoa tươi đem về chứ?”

Cho nên nàng vào đến hẻm hoa đó, nhìn thấy người bán hoa già nua bần khổ.

“Trong mấy cái chậu của ông là hoa gì vậy?”

“Đó là loại hoa rất kỳ lạ, từ một nơi rất xa xôi mang tới.”

Lão nhân bán hoa dùng đôi mắt già cỗi mỏi mệt vọng nhìn những tia sáng cuối cùng trong ngày.

“Hiện tại người biết loại hoa này chỉ sợ rất ít, người có thể nhìn thấy loại hoa này càng không nhiều. Cô nương, ta khuyên cô nên mua một chậu về trưng.”

Lời nói của người già luôn luôn có hiệu quả, lão nhân đó cũng không ngoại lệ. Bạn Bạn đối với hoa tịnh không có hứng thú, cũng không muốn mua hoa, nàng chỉ muốn nghe ngóng chút tin tức từ miệng lão nhân đó.

Cho nên nàng cười cười thốt: “Lão nhân gia, tôi vừa nhìn thấy ông, biết ngay ông nhất định là người kiến thức quảng bác, cho nên tôi đến đây vốn không phải muốn mua hoa, cũng nhịn không được phải đến chuyện vãn với ông.”

Lời nói đó phát xuất từ miệng một tiểu cô nương mỹ lệ như vậy luôn luôn làm cho người ta hân hoan.

Lão nhân quả nhiên khai tâm cười tươi, lộ xuất hàm răng vàng khè cái sún cái sâu, cười híp mắt: “Chỉ tiếc ta đã quá già! Một lão đầu tử như ta có thể phụ giúp cô cái gì chứ?”

Tròng mắt Bạn Bạn lay động: “Lão nhân gia, ông bán hoa quanh đây, nhất định đã bán từ lâu, ông có nghe nói trong hẻm này có một vị quái nhân không?”

“Quái nhân gì?”

“Nghe nói là một đao phủ thủ.” Bạn Bạn cố ý hạ thấp giọng một cách thần bí: “Tôi chưa từng gặp qua một đao phủ thủ, cho nên nhịn không được muốn đi coi.”

Lão nhân cả ngẫm nghĩ cũng không ngẫm nghĩ, đáp liền: “Người cô nói nhất định là Khang chấp sự trong Hình bộ, hắn sống trong căn nhà cuối hẻm, hình như đã ở đó mấy đời rồi.”

“Lẽ nào bọn họ mấy đời đều là đao phủ thủ.”

Lão nhân không hồi đáp liền, lại nhìn trước nhìn sau một vòng, sau đó mới hạ giọng.

“Cô nương, cô trước mặt bọn họ ngàn vạn lần không được nói bọn họ là đao phủ thủ, trong nghề đó, kỵ húy ba chữ đao phủ thủ đó.” Lão nói. “Cô gặp bọn họ, nhất định phải xưng bọn họ là ‘chấp sự’.”

Lão nhân lại bổ sung: “Đặc biệt là Khương chấp sự, trong nghề này cũng không biết đã trải qua bao nhiêu đời rồi, nghe nói đại đa số người trong gia đình đều là đao phủ thủ, hơn nữa bọn chấp sự của Hình bộ cũng toàn là họ Khương.”

“Tại sao?” Bạn Bạn hỏi.

“Nghe nói Yên Vương có năm vị vệ sĩ tùy thân, là năm huynh đệ, hiệu xưng Khương Gia Ngũ Hổ, ai ai cũng võ nghệ cao cường, đao pháp như thần.” Lão nhân bán hoa kể. “Lão Vương gia thiên đô Bắc Kinh, năm vị huynh đệ chuyên chém đầu người cho lão Vương gia, cho đến nay ở ngoài thành, cách tám dặm có một đài phúng điếu, còn có mộ phần của Khương gia. Phàm làm nghề này, trước sau tiết thanh minh đều phải đốt giấy tiền vàng bạc cầu xin nguyên một năm cho bọn họ được an tĩnh, không bị oan quỷ níu kéo.”

Bạn Bạn cố ý làm ra vẻ rất sợ hãi: “Nghe nói bọn họ một đao có thể chém đứt đầu người, có thật không?”

“Đương nhiên không phải giả.”

“Bọn họ sao lại có thể tài như vậy?”

“Đó cũng là vì người ta khổ công luyện tập mà nên.” Lão nhân bán hoa kể. “Muốn làm nghề đó, trước hết phải cúi đầu bái sư, mỗi ngày vào sáng sớm phải thức dậy bắt đầu bằm đậu hũ.”

Bạn Bạn nhịn không được phải hỏi:

“Bằm đậu hũ? Đao phủ thủ tại sao phải học bằm đậu hũ, đậu hũ làm sao mà bằm?”

Lão nhân bán hoa không ngờ lại có chút kiến thức, không ngờ có thể đem cách bằm đậu hũ giải thích rất rõ ràng.

“Dùng một thanh đại đao để chém đầu người, ngửa tay nâng đao lên, lưng đao úp xuống dưới. Lưỡi đao hướng lên, dùng lưỡi đao bằm đậu hũ, bằm càng mỏng càng giỏi, khi thủ pháp đã luyện thành thục, vẽ đường mực trên mặt đậu hũ, chặt xuống một đao, xắt đậu hũ làm đôi đúng ngay đường mực, không sai một phân... Lại đặt đồng tiền dưới đậu hũ, mũi đao lướt qua, đậu hũ đứt, mà đồng tiền không trầy trụa, mới coi là thành công.”

“Chân chính xuất sư, nhất định phải thấy máu trên hình trường, tay vung đao hạ, đầu người cũng rơi, một đao nhất định phải chém ngay khớp xương cổ, không được sai một phân.”

Lão nhân bán hoa kể một cách tự tin, Bạn Bạn nghe đến nhập thần, đợi đến khi lão nhân nói xong, Bạn Bạn kịp thời thở dài một hơi.

“Xem ra muốn làm nghề đó cũng không dễ.”

“Không những không dễ, mà còn khó cực kỳ, muốn luyện thành tài nghệ như Khương chấp sự, lại khó như lên trời.”

“Hắn có tài nghệ đặc biệt gì?”

“Đao pháp của Khương chấp sự có thể nói thật sự có thần, nghe nói hắn có thể nhắm một con ruồi, dùng đại đao chém đứt cánh ruồi, mà ruồi vẫn còn sống bò dưới đất.”

“Đao pháp như vậy thật sự là có thần đến mức cực điểm.” Bạn Bạn hỏi. “Con người đó lại là người ra sao?”

“Con người đó cũng như người thường, không có gì khác, cũng có mắt mũi, cũng có miệng.”

Lão nhân nói tiếp: “Chỉ bất quá so với người bình thường hơi cao hơn một chút, tay chừng như cũng dài hơn một chút, có lúc bọn ta cả năm không gặp hắn, ai cũng không biết hắn đi đâu.”

“Chỗ ở của hắn lẽ nào không có ai khác?”

“Không.” Lão nhân đáp. “Hắn luôn luôn độc lai độc vãng, cả bằng hữu cũng không có tới một người.”

“Hắn có mua hoa của ông bao giờ chưa?”

“Gần đây hắn thường mua, mỗi lần đều mua thứ hoa này.” Lão nhân chỉ vào những chậu hoa hồi nãy lão khuyên nàng mua, đôi mắt già nua của lão lại đang liếc Bạn Bạn. “Khương chấp sự thật sự là người có tri thức, chỉ có người có tri thức mới thích loại hoa này.”

Ý tứ của lão đã quá rõ, cả Bạn Bạn trẻ tuổi như vậy cũng hiểu rõ, hiện tại không mua chậu hoa của lão không được.

“Nhưng ông ít ra trước hết phải nói cho tôi biết, thứ hoa này là hoa gì?” Bạn Bạn hỏi lão nhân.

Lão nhân hỏi ngược: “Cô có biết trong hoang mạc xa xôi, nơi cả năm không có tới một giọt mưa, sinh trưởng một loại thực vật rất kỳ lạ, gọi là cây xương rồng?”

“Tôi biết, chỉ bất quá biết vậy thôi, nhưng chưa từng nhìn thấy.”

“Vậy cô hiện tại đã nhìn thấy rồi đó.” Lão nhân thốt.

Lão chỉ một cội tròn đầy gai dài trong chậu hoa, trên mặt còn nở một đóa hoa nhỏ màu hồng như phấn.

“Đó là cây xương rồng, hoa nở trên cây xương rồng đương nhiên gọi là hoa xương rồng.” Lão nhân thốt. “Cô nên mang một chậu đến tặng Khương chấp sự, hắn xem chừng đặc biệt thích thứ hoa này.”

Khương Đoạn Huyền, nam, ba mươi lăm tuổi, là tổng chấp sự trẻ nhất của Hình bộ cho đến nay, hai mươi tuổi đã thụ chức, người trên trên dưới dưới Hình bộ đều gọi hắn là “Khương Nhất Đao”. Phàm có Hồng Sai trọng đại, bề trên đều hạ chỉ phái hắn đi hành hình, gia thuộc của phạm nhân vì để giảm nhẹ nỗi thống khổ của phạm nhân bị xử tử lúc lâm hình, cũng đều tặng riêng cho hắn chút quà lễ.

Làm cho người ta không tưởng được là vị đại hồng nhân của Hình bộ đó còn chưa đến ba mươi tuổi đã từ chức, phiêu dật xa xôi, không biết hành tung.

Càng làm cho người ta không tưởng được là, sau bao năm xa cách, hắn không ngờ lại trở về Hình bộ như vậy.

Hắn xem ra còn già hơn so với tuổi thật của hắn nhiều, Bạn Bạn vừa nhìn hắn một cái đã có cảm giác như vậy.

Lúc đó hắn đang mài đao, tịch dương trầm lặn, gió lạnh tiêu hồn, hắn nhìn giống như một lão già gần xuống lỗ.

Nguyên nhân nào khiến cho hắn già mau như vậy? Có phải vì giết người quá nhiều?

Đao mà đao phủ thủ dùng để giết người thông thường đều là loại quỷ đầu đao lưng dày lưỡi mỏng bản rộng, trên cán đao gắn tua lụa đỏ.

Thanh đao mà Khương chấp sự dùng lại không giống vậy.

Đao hắn dùng, thân đao hẹp, lưỡi đao mỏng như tờ giấy, lưng đao không dày, đầu đao cũng không rộng, cán đao lại dài đặc biệt, có thể dùng cả song thủ mà nắm. Người hiểu thấu cách dụng đao vừa nhìn là biết đao Khang chấp sự luyện tuyệt không chỉ là thứ đao để đao phủ thủ luyện, mà nhất định còn pha trộn đao pháp của nhiều dòng khác, thậm chí còn bao quát cả Lưu phái từ Phù Tang Đông Khai truyền nhập vào trung thổ.

Bởi vì trong chiêu thức đao pháp trung thổ không dùng song thủ nắm cán đao.

Bạn Bạn đứng ngoài hàng rào trúc nhìn ra được điểm đó.

Cửa gỗ chỉ khép hờ.

Bạn Bạn cố ý không gõ cửa mà tiến thẳng vào, bởi vì nàng sợ gõ cửa là không vào được, hơn nữa nàng muốn trước hết dụ dẫn sự chú ý của Khương Đoạn Huyền.

Khương Đoạn Huyền lại nhìn cũng không thèm nhìn nàng, vẫn cúi đầu mài đao.

Cục đá mài đao của hắn cũng rất kỳ quái, là một khối sa thạch gần như màu xanh mực, cũng cùng một màu với mũi đao của hắn.

Mũi đao của hắn phảng phất cũng có một mũi châm nhọn, giống như gai trên cây xương rồng.

Bạn Bạn cũng rất mau chóng chú ý đến điểm đó.

Nàng luôn luôn là một cô gái có óc quan sát linh mẫn phi thường, trong phút chốc, nàng đồng thời cũng chú ý những nếp nhăn trên trán Khương Đoạn Huyền tuy sâu như đao khắc, đôi tay lại trắng muốt trơn mịn như thiếu nữ.

“Đôi tay đó ngoại trừ cầm đao ra đều không làm gì khác sao?”

Tay của kẻ giết người, nhìn thông thường đều chăm sóc tỉ mỉ hơn đại đa số người khác, bởi vì những vết chai trong lòng bàn tay của bọn chúng không thể để người khác thấy được, cũng giống như nỗi thống khổ và khủng bố trong nội tâm của bọn chúng tuyệt không thể bị người ta nhìn thấy.

Lúc Bạn Bạn đang tử tế quan sát Khương Đoạn Huyền, Khương Đoạn Huyền lại chừng như hoàn toàn không biết trên thế giới này có một người đang đứng trước mặt hắn.

Hắn vẫn nhất tâm nhất ý mài đao.

“Ta họ Liễu, ta muốn đến tìm Khương chấp sự của Hình bộ, nghe nói ông ta sống ở đây.”

Khương Đoạn Huyền không những không nhìn, cả nghe cũng không nghe.

Bạn Bạn không giận chút nào, nàng từ sớm đã biết muốn đối phó với thứ người như Khương Đoạn Huyền, tuyệt không phải là chuyện thoải mái, hơn nữa nhất định rất khốn khó.

“Tôi tuy chưa từng gặp qua Khương chấp sự, nhưng tiên phụ lúc còn sống thường đề khởi đến tên ông ta.” Bạn Bạn thốt. “Tôi nghĩ cả hai là hảo bằng hữu.”

Nàng lại bổ sung: “Đám bằng hữu của tiên phụ đều kêu tiên phụ là Đại Phủ Đầu.”

Người mài đao không ngờ vẫn không nhìn nàng một cái, động tác mài đao lại đã đình chỉ, lạnh lùng hỏi: “Đến tìm Khương Đoạn Huyền có chuyện gì?”

“Tôi muốn cầu ông ta cứu một người.” Bạn Bạn đáp.

“Khương Đoạn Huyền chỉ giết người, không cứu người.”

“Nhưng lần này ông ta không cứu không được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì chỉ có ông ta mới có thể cứu người đó.” Bạn Bạn đáp. “Nếu quả ông ta không chịu ra tay, người đó bảy ngày sau phải chết dưới đao của ông ta.”

Nàng nhìn thẳng Khương Đoạn Huyền: “Tôi nghĩ hiện tại ông đại khái đã biết người tôi nói tới là ai.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx