Long Nhất nghe xong ngẩn tò te cúi xuống nhìn, cả người nhất thời đờ đẫn, vừa mới tới đó đã phải dừng làm cho hắn khó chịu hết sức, tiểu huynh đệ còn chưa thỏa mãn được chút nào.
“Phu quân, đau quá, mau rút ra đi..” Lãnh U U cảm thẩy phía dưới rách toạc, không ngừng phát ra tiếng đập nhẹ.
Thấy bộ dạng thống khổ của Lãnh U U, lại thêm vài vệt máu lấm tấm từ chỗ đó chảy ra ngoài Long Nhất đành phải từ bỏ ý định tà ác nọ, chậm rãi rút tiếu huynh đệ ra.
“Xin lỗi nàng.. bây giờ còn đau không..?” Long Nhất ôm Lãnh U U tỏ vẻ hối lỗi.
“Chàng lảm nhảm gì thế? Thật là đáng ghét” Lãnh U U nước mắt ngắn dài, tung quyền liên tiếp vào ngực Long Nhất.
“Được rồi, để ta dùng Quang Dũ thuật trị liệu cho nàng nhé.” Long Nhất ân cần nói.
“Không cần đâu.” Lãnh U U không chút đắn đo từ chối, kéo chăn che tấm thân trần của mình lại.
Long Nhất nhún vai, ý nghĩ của nữ nhân nhiều khi khiến cho nam nhân không thể hiểu được.
Lãnh U U trong chăn ngó ra nhìn Long Nhất vẫn còn thất thần, nàng nhăn nhó nói: “Phu quân, chàng nếu chưa có thỏa mãn thì sao không tìm Ti Bích đi?”
Long Nhất cười khổ hai tiếng, gõ nhẹ vào đầu Lãnh U U nói: “Tí nữa thì quên mất, mình bị đau rồi có phải là cũng muốn làm cho Tì Bích cũng bị đau mới can tâm có phải không?”
“Không phải vậy đâu, thiếp nào có nhỏ nhen như thế??” Lãnh U U bất mãn hừ lên một tiếng.
Long Nhất đứng dậy mặc quần áo, thời gian cũng không còn nhiều lắm, Tì Bích để khi khác vậy, bây giờ phải đi tới Binh doanh.
“Phu quân, chàng đi thật sao?” Lãnh U U nắm lấy tay Long Nhất dịu dàng hỏi.
“Uhm, trời cũng đã sáng rồi, ta còn phải tới doanh bình nữa.” Long Nhất cười tươi đáp.
“Vậy chàng chậm chậm hãy đi, thiếp đói lắm rồi.” Lãnh U U giật giật tay Long Nhất làm nũng. Lúc này, nàng chỉ như là một tiểu nữ mười mấy tuổi, muốn tình lang của mình phải hết mực thương yêu chiều chuộng nàng.
“Đói bụng à? Ta sẽ bảo thị nữ mang đồ ăn tới cho nàng ngay.” Long Nhất khẽ vuốt mái tóc Lãnh U U đáp.
“Không! Thiếp muốn đích thân chàng mang lại cho thiếp cơ.” Lãnh U U ngữ khí có vẻ bực tức khi nhận được câu trả lời thờ ơ của Long Nhất.
Long Nhất trầm ngâm một lúc, nhìn ánh mắt kỳ vọng của Lãnh U U không tránh khỏi nhớ lại lỗi lầm hắn vừa phạm phải, miễn cưỡng đáp: “Được, hôm này ta chiều theo ý nàng, không có lần sau đâu nhé.”
“Vâng thưa phu quân.” Lãnh U U vui vẻ ra mặt, kỳ thật nàng luôn muốn quấn quýt bên Long Nhất, dĩ nhiên nàng cũng biết hắn có nhiều công chuyện nhưng cuộc sống gần thì ít mà xa cách thì nhiều khiến cho nàng vô cùng quý trọng những giây phút bên nhau này, chỉ giận không thể cột chặt Long Nhất vào bên mình, làm nũng như vậy cũng chỉ là muốn tận hưởng sự quan tâm bên Long Nhất một chút mà thôi.
Long Nhất cười trừ mau chóng đi ra khỏi phòng của Lãnh U U, vừa ra khỏi cửa thì bắt gặp Bắc Đường Vũ đang đứng trước phòng ngủ của hắn, hình như đang do dự xem có nên gọi hắn hay không.
“Tìm ta à Vũ nhi?” Long Nhất tiến tới hôn phớt lên mặt nàng ta cái chụt.
Bắc Đường Vũ lấm lét nhìn bốn phía, thấy không có ai khác mới yên lòng:
“Tôi muốn gọi người tới binh doanh, sợ người vẫn còn chìm trong hương tình nên không dám gọi! ” Bắc Đường Vũ đỏ mặt nói, trong giọng nói phảng phất sự chua chát.
“Người nói đúng, hôm nay giúp ta nói với mọi người rằng ta đến muộn chút!” Long Nhất cười đáp.
“Hừ, nghe nói tối qua chàng mang vô số nữ nhân về, chàng nghĩ thiếp không biết sao hả sắc lang? ” Bắc Đường Vũ nhẹ giọng nói.
“Ái chà, chua như hũ giấm, ghen tuông thực không hề ít a.” Long Nhất cười lớn tuôn ra một tràng, đồng thời vuốt ve mái tóc óng ả của Bắc Đường Vũ
“Thật là đồ đáng ghét, có quỷ mới ghen với chàng, chàng nếu không đi thì ta đi trước đây.” Bắc Đường Vũ thờ ơ nói lớn, đoạn xoay người đi ra khỏi sân.
Long Nhất cười khẩy nhún vai, sau đó vươn mình cho sảng khoái lập tức chạy đến phòng bếp hỏi lấy một tô cháo và một ít điểm tâm.
“U U bảo bối của ta, mau dậy ăn chút đi.” Long Nhất tông cửa hét lớn.
Lãnh U U nghiêng người trên giường, đắm đuối nhìn Long Nhất đáp: “Phu quân, thiếp còn đau lắm chưa thể cử động được.”
Long Nhất lắc đầu cười, đặt đồ ăn xuống một cái bàn rồi kéo tới bên cạnh giường, tiếp đó đi tới bế Lãnh U U tựa ở đầu giường nói: “Giờ thì được rồi?”
Lãnh U U bỉu môi tỏ vẻ chưa hài lòng: “Phu quân, chàng đút cho ta có được không.”
“Tiểu nha đầu này, nàng bị thương chỗ đó cơ mà, không lẽ tay nàng cũng bị thương tuốt sao?” Long Nhất vừa nói ánh mắt vừa di chuyển xuống dưới hạ thân của nàng. Mặc dù đã trùm mền nhưng Lãnh U U dường như vẫn cảm giác được ánh mắt của Long Nhất có thể xuyến thấu qua lớp vải, đỏ mặt kéo tấm chăn lên, như là muốn ngăn cản tầm mắt của Long Nhất, sau đó sẵng giọng nói: “Chàng nhìn còn chưa đủ sao? Rốt cuộc chàng có chịu giúp thiếp không?”
“Ôi nương tử đã ra lệnh lẽ nào phu quân lại từ chối?” Long Nhất thật cũng là thiên tài nịnh nọt, hắn ngồi xuống để cho Lãnh U U tựa vào ngực hắn rồi bắt đầu bón từng thìa từng thìa cho nàng.
Lãnh U U sâu thẳm trong tâm trí đương nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, khóe miệng mỉm cười tỏ vẻ không muốn ngừng lại, mà ánh mắt cũng rất mơ màng, việc Long Nhất sủng ái và âu yếm khiến cho nàng cực kỳ xúc động. Sở dĩ nàng là một cô nhi, từ nhỏ đến lớn sống trong Hắc ám giao hội nào có được cảm nhận những tình cảm nống ấm như thế này.
Thật vất vả mới đút cho Lãnh U U ăn xong một chút, Long Nhất chậm rãi dùng khăn lau nốt những vết vương vãi trên khóe miệng của nàng, đột nhiên nghĩ ra việc trêu trọc nàng cười: “Ái chà chà, cái lưỡi bên trong như một tên khất hành vậy, thực là ăn mãi không no mà.”
Lãnh U U xấu hổ suýt nghẹn đánh Long Nhất một cái rồi mắng yêu: “Được rồi, thiếp đã ăn no, chàng có thể đi!”
“Úi, ta thật không lầm, nàng quả nhiên là qua cầu rút ván mà. Đúng như mọi người nói lấy vợ chẳng sung sướng gì thật.” Long Nhất thở dài một hơi tỏ vẻ sầu thảm.
“Vậy hối hận rồi à?” Lãnh U U trừng mắt nói.
“Hối hận cũng không thể lui được rồi.” Long Nhất vẻ mặt dở khó dở cười.
“Không sao, cuộc đời chàng đừng có mơ tưởng đến việc rời bỏ thiếp, thiếp đã trao hết cho chàng rồi.” Lãnh U U kéo Long Nhất lại gần, song thủ ôm lấy cánh tay, đầu tựa vào vai hắn”
Hai người ôm nhau, tình cảm ấm áp tràn ngập trong phòng khiến Lãnh U U không tránh khỏi mơ mộng nếu có thể vĩnh viễn được ôm Long Nhất như vậy thì thật là tốt biết bao.
“Phu quân, có phải chàng cho rằng hôm nay thiếp rất phách lối, điêu ngoa.. đặc biệt ….. không có tình cảm không?” Lãnh U U ngẩng đầu lên thận trọng nhìn sắc mặc Long Nhất.
“Ta quen rồi, nàng luôn luôn không tình cảm mà hắc hắc.” Long Nhất cười lớn khi nghe thấy câu này.
“Đồ đáng ghét, đáng ghét. Người ta nào phải dạng vô tình đâu.” Lãnh U U liền véo vào mông Long Nhất một cái rõ đau.
“Ái chà, nàng xem nàng kìa, như thế mà bảo là dịu dàng sao?”
Lãnh U U vội vàng buông tay ra, mặt đỏ bừng vì ngượng.
“U U, nàng đừng nên nghĩ nhiều như thế, từ ngày đầu tiên tại Quang Minh thành gặp nàng, ta biết rõ tính cách của nàng thập phần mạnh mẽ, hơn nữa mặc dù bề ngoài đối với ai đó đều không đáp lại, nhưng kỳ thực trong thâm tâm nàng rất tốt. Trước mặt ta nàng không cần phải gò bó mình thành tính cách như vậy, chỉ cần là chính mình là tốt rồi, ta thích sự chân thật của nàng, bất kể là lạnh lùng, làm nũng xấu mấy ta cũng thích, giống như thích hết mười phần cá tính của nàng vậy.” Long Nhất nói những câu này 7,8 phần là tự đáy lòng.
Lãnh U U cảm động không hiểu trên thế gian này lại có thể có nam nhân nào nói với nữ nhân những lời như vậy. Nàng tựa đầu vào ngực Long Nhất, mắt nhằm nghiền lầm bầm: “Cám ơn chàng, phu quân”
“Cám ơn cái gì, nha đầu ngốc, muốn cảm ơn thì phải là ta cảm ơn nàng mới đúng.” Long Nhất cười tươi.
“Được rồi, Ti Bích cũng ở bên ngoài chờ đã lâu, chàng mau đi ra gặp nàng ấy đi.” Lãnh U U đẩy Long Nhất ra, tinh thần nàng với Quang hệ và Hắc Ám hệ ma pháp sư rất nhạy cảm, sớm đã phát hiện Tì Bích đứng ở bên ngoài.
Ti Bích bên ngoài nghe được Lãnh U U nói, bối rối trong lúc không cẩn thận huých vào cửa một cái phát ra một tiếng vang lên.
Long Nhất xoay người rồi tiến ra mở cửa, thấy Tì Bích ăn mặc chỉnh tề đứng ngay trước mặt, nàng ta trông thấy Long Nhất lúng túng nói: “Thiếp… thiếp không phải là cố ý muốn nghe lén.”
“Ta biết là nàng cố ý mà hắc hắc.”
Tì Bích trừng mắt nhìn Long Nhất, toan mở miệng giải thích thì đã bị Long Nhất lôi bay lên nóc nhà, ngồi đối diện với Ti Bích, cặp mắt hắn chằm chằm vào nàng không rời. Bất ngờ vì những hành động này của hắn, nàng một lần nữa không dám tin là có một ngày đã cùng Long Nhất bái thiên địa để trở thành phu thê.
Nhẹ nhàng cởi bỏ tấm mạng che mặt nàng xuống, Long Nhất cẩn thận xem cái thai ký đỏ kia.
“Đừng.. chàng đừng nhìn, thiếp khó chịu lắm.” Ti Bích muốn gạt tay Long Nhất ra, nhưng thế nào cũng không thể lay động được, hiển nhiên đã bị tay hắn đè chặt xuống rồi.
“Không có nhìn đâu, đây là điểm đẹp nhất trên người nàng, bởi vì nó cho thấy tâm linh của nàng càng đẹp nhất thế gian.” Long Nhất âu yếm vuốt nhẹ vết chàm, trong lòng nhớ đến hai năm vừa rồi của nàng thật là gian truân trong lòng rất chua xót.
“Long Nhất, thiếp….”. Ti Bích nhìn Long Nhất định nói cái gì đó thì liền bị một ngón tay của hắn chặn lại, không thể phát âm gì nữa.
Long Nhất chậm rãi cúi đầu, đôi môi hôn lên cái thai ký đỏ au bên má trái Ti Bích. Hắn chẳng quan tâm, thực sự chẳng quan tâm.
Ti Bích toàn thân run rẩy, nước mắt từ khóe mắt trào ra chảy xuống môi Long Nhất, vị mặn mặn thấm vào mang theo những tình cảm thật là hỗn độn của nàng.
Lúc này thật trùng hợp Lệ Thanh từ trong phòng đi ra, vừa vươn mình cho thoải mái, lúc ngẩng đầu lên thì thấy hai người trên nóc nhà, lòng hắn run lên, song thủ nắm chặt, chần chừ muốn bước ra ngoài lại quay vào trong, vô lực tựa vào vách cửa, khuôn mặt tuấn tú của hắn bấy giờ trông cực kỳ thống khổ, hắn thực sự có thể bỏ được sao? Hắn không thể, mặc dù hắn tự cưỡng ép mình phải quên đi.
Long Nhất đôi môi rời khỏi má trái Ti Bích, nhìn Ti Bích đang cảm động đến mức thất thần thì hỏi: “Ti Bích, cám ơn nàng đã làm tất cả mọi việc vì ta, ngọc phiến từ trong bụng đại địa chi hùng khẳng định nàng biết đó chính là quang minh thần bài đúng không?”
Ti Bích gật đầu, nàng quả thực biết rõ đó chính là quang minh thần bài, nhưng vẫn cố ý để lại cho Long Nhất.
“Nếu không phải là quang minh thần bài Long Nhất ta có lẽ đã sớm chầu Diêm Vương mất rồi.” Long Nhất nói gấp, trong lòng có chút khó chịu với lão trưởng lão Long Tộc, lúc đó nếu không phải là có quang minh thần bài thì lão ta há lại dễ dàng buông tha cho bọn họ chứ.
Ti Bích cả kinh hét lớn: “Vậy chàng không sao chứ?”
“Có sao thì ta còn có thể ngồi đây nữa không, hơn nữa, phu quân nàng thần thông quảng …!” Long Nhất vừa nói được một nửa câu thì đột nhiên cau mày lại, nhãn thần như điện bàn nhìn về phía xa.
“Sự phụ….là sư phụ tới..” Ti Bích lẩm bẩm, thể hiện nét lo lắng
@by txiuqw4