sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 061 - 065

Chính văn Chương 61: Mệnh ở sớm tối

Cầu Mộ Quân trước lúc Đoàn Chính Trung kịp đuổi tới đã ngã xuống nước, chìm vào trong nước. Sau đó là màu máu đỏ sậm từ trong nước chậm rãi dâng lên, lan ra bốn phía.

Tiểu Nhụy ngơ ngác nhìn máu trong nước, quên kêu cứu.

Đoàn Chính Trung chạy đến bên cạnh ao, đang định nhảy xuống, thị vệ bên cạnh hắn đã đuổi kịp, Đoàn Chính Trung lập tức nói:“Mau, cứu nàng!”

Hai thị vệ lập tức nhảy xuống, nhanh chóng bơi về phía máu loãng đang lan ra.

Đoàn Chính Trung nắm chặt nắm đấm, nhìn thị vệ đem Cầu Mộ Quân đang hôn mê từ trong nước lên, nâng nàng trở về, lưu lại một vệt máu ở trong nước chầm chậm tan đi.

Thị vệ mới bơi tới bên bờ, Đoàn Chính Trung đã tự ôm Cầu Mộ Quân kéo lên, lấy ra một viên thuốc từ trong lòng đưa đến miệng nàng, ôm lấy nàng chạy về trong phòng.

“Mau, gọi đại phu!”

Ngữ khí hắn có chút dồn dập.

Một bàn tay Đoàn Chính Trung đè chặt cái gáy không ngừng chảy máu của Cầu Mộ Quân, rất nhiều máu từ giữa các ngón tay chảy ra, nhiễm đỏ áo bào trắng của hắn.

Thật lâu sau Tiểu Nhụy mới tỉnh ngộ, vội vàng chạy xuống hành lang dài, chạy theo Đoàn Chính Trung.

Không lâu sau, quản gia đưa ba vị đại phu đến, vội vàng cầm máu chẩn đoán cho Cầu Mộ Quân.

Nếu chỉ ngã từ trên hành lang dài vào trong nước sẽ không sao, ai có thể ngờ phía dưới ao lại có một tảng đá dựng thẳng đứng, đầu Cầu Mộ Quân vừa vặn đập vào trên tảng đá.

Từ nơi cao như vậy đập vào đầu, có thể đoán tình huống tệ đến mức nào.

Đoàn Chính Trung trắng mặt, Tiểu Nhụy cũng bị dọa ngây người, nghe xong lời đại phu thần sắc mọi người đều ngưng trọng.

Đoàn Chính Trung vẫn mặc áo bào trắng nhiễm máu, nhếch môi, nhìn Cầu Mộ Quân trên giường không chuyển mắt, nắm chặt tay làm cho người ta nghe được âm thanh các đốt ngón tay kêu “rắc rắc”.

Ba vị đại phu thương lượng một lát, sau khi xác định phương pháp chẩn trị liền nắm chặt thời gian trị thương cho nàng.

Tiểu Nhụy nhìn những việc này, thân thể xụi lơ, ngồi dưới đất nỉ non “Tiểu thư”, bi thống khóc.

Mãi cho đến một lúc lâu sau, đại phu cho người đi sắc thuốc, Cầu Mộ Quân đã ngừng chảy máu, quần áo cũng đã đổi, Đoàn Chính Trung mới hỏi:“Nàng thế nào rồi?”

Đại phu nhìn nhìn nhau, một người trong đó tiến lên nói:“ Trong vòng mười hai canh giờ nếu phu nhân không thể tỉnh lại sẽ…… sẽ không tỉnh lại nữa.”

Bốn phía tĩnh mịch, rất lâu sau Đoàn Chính Trung mới hỏi lại:“Vậy…… khả năng nàng tỉnh lại là bao nhiêu?”

Đại phu im lặng.

Đoàn Chính Trung lại hỏi:“Nói, là bao nhiêu?”

“Hai phần.” đại phu vừa mới nói chuyện trả lời.

“Thật ra, là một phần phải không.” Đoàn Chính Trung nhìn đại phu chằm chằm.

“Đại nhân thứ tội, là…là một phần.”

Trong phòng lại im lặng.

Đoàn Chính Trung chậm rãi đi đến bên giường, nhìn Cầu Mộ Quân nằm trên giường, mặt không có chút máu, nói:“Trong vòng mười hai canh giờ này các ngươi sẽ ở Đoàn phủ, thay phiên nhau chăm sóc nàng.”

“Dạ, đại nhân.”

Đoàn Chính Trung quay đầu nhìn Tiểu Nhụy một cái, sau đó nói với quản gia:“Sai người đi điều tra nơi phu nhân ngã xuống có gì khác thường hay không.”

Chính văn Chương 62: Nóng vội

Đoàn Chính Trung quay đầu nhìn Tiểu Nhụy một cái, sau đó nói với quản gia:“Sai người đi điều tra nơi phu nhân ngã xuống có gì khác thường hay không.”

“Vâng.” Quản gia lĩnh mệnh đi ra ngoài, Đoàn Chính Trung lại nói với nha hoàn đứng bên:“Dìu nàng đi nghỉ ngơi.”

Nha hoàn giúp Tiểu Nhụy còn đang hoảng loạn đi ra ngoài. Đoàn Chính Trung nhìn Cầu Mộ Quân, ngồi xuống đầu giường cầm tay nàng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đại phu cứ qua một lúc sẽ đến xem tình hình của nàng xem có gì dị thường không. Trong phòng người ra vào không ngừng, nhưng vẫn rất im ắng.

Một lát sau, quản gia trở lại, đứng ở trong phòng nói với Đoàn Chính Trung:“Tảng đá trong ao có từ ngày xây dựng, cũng không có chỗ nào đáng nghi, trên hành lang có vết cắt nho nhỏ vừa khéo là nơi phu nhân trượt chân. Xem ra, hình như là phu nhân giẫm vào hạt châu nào đó mà trượt chân, nhưng ở trên hành lang lại không tìm được gì.”

“Đã biết.” Đoàn Chính Trung gật đầu.

“Chuyện này không cần tra xét nữa, nói là phu nhân ngoài ý muốn ngã bị thương. Mặt khác sai người nâng cao lan can hành lang thêm chút nữa.” Hắn bổ xung.

“Dạ, lão nô sẽ đi làm ngay.” Quản gia nói xong, lui xuống.

Sắc trời ngày càng tối, có người nhắc nhở Đoàn Chính Trung nên đi nghỉ.

Đoàn Chính Trung im lặng một lát, chậm rãi từ trên giường đứng dậy, lại chậm chạp không đi.

Tiếp theo, hắn lại ngồi xuống, nói:“Không cần lo cho ta, đi xuống.”

Đêm đã khuya, Đoàn Chính Trung còn ngồi ở đầu giường, hai nha hoàn đứng bên cạnh, đại phu canh giữ ở bên ngoài, không khí im lặng mà lại nghiêm túc.

Đầu tháng, gần như không có ánh trăng, chung quanh tối đen. Gió thổi từng đợt, khiến lá cây vang lên tiếng “xào xạc”. Không ngờ vốn chỉ có tiếng gió ban đêm, lại đột nhiên truyền đến tiếng kêu thê lương “quác —”, đúng là tiếng quạ đen kêu!

Đoàn Chính Trung nắm chặt tay Cầu Mộ Quân ngày càng căng thẳng.

Nha hoàn chạy ra ngoài phòng ném hai cục đá lên trên cây đuổi quạ đen đi.

Lại khôi phục im lặng, Đoàn Chính Trung nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Đêm dài cuối cùng cũng đi qua, đến khi cách canh năm còn nửa canh giờ, hạ nhân trong Đoàn phủ đã mở cửa, thay Đoàn Chính Trung chuẩn bị xe ngựa. Đoàn Chính Trung nhìn ra ngoài cửa sổ mấy lần, cuối cùng đứng lên ra khỏi phòng Cầu Mộ Quân.

Rửa mặt, thay quần áo xong, Đoàn Chính Trung liền ra khỏi phủ lên xe ngựa, đến thẳng hoàng cung.

Sau khi Đoàn Chính Trung đi, Tiểu Nhụy đến bên cạnh đầu giường Cầu Mộ Quân, nóng lòng chờ đợi nàng tỉnh lại.

Trời dần dần sáng, mười hai canh giờ sắp hết. Tiểu Nhụy nhắm mắt lại, hi vọng lúc mở mắt ra Cầu Mộ Quân cũng sẽ mở mắt nhìn nàng, nhưng mỗi lần mở mắt lại là một lần thất vọng.

Đại phu mỗi lần bắt mạch, đáp án đều là “Chờ thêm một chút.”.

Thật ra bọn họ cũng không biết đợi lát nữa sẽ có kết quả gì, một phần cơ hội không phải ai cũng có thể may mắn như vậy.

Lúc còn lại một canh giờ cuối cùng, trên trán Tiểu Nhụy đã chảy ra mồ hôi, nắm chặt tay Cầu Mộ Quân, dường như hơi buông lỏng một chút, nàng sẽ biến mất.

Chính văn Chương 63: Tỉnh lại

Lúc còn lại một canh giờ cuối cùng, trên trán Tiểu Nhụy đã chảy ra mồ hôi, nắm chặt tay Cầu Mộ Quân, dường như hơi buông lỏng một chút, nàng sẽ biến mất.

Nha hoàn đứng bên thấy tâm trạng nàng không ổn, tiến lên muốn dìu nàng đi nghỉ.

“Ta không đi…… Ta không đi.” Tiểu Nhụy trợn trừng mắt, giống như thấy cái gì rất kinh khủng, thân thể run rẩy kịch liệt, thế nào cũng không chịu buông tay Cầu Mộ Quân.

“Tiểu Nhụy cô nương, ngươi vẫn nên đi nghỉ một chút đi, ngươi xem ngươi đều…… A —” Nha hoàn đột nhiên hét to một tiếng, chỉ vào trên giường, không nói được một câu, trên mặt là biểu tình ngạc nhiên vui sướng.

Tiểu Nhụy quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Cầu Mộ Quân mở mắt.

“Tiểu…… Tiểu thư……”

Tiểu Nhụy run run gọi.

Cầu Mộ Quân nhìn mặt Tiểu Nhụy, cảm giác được nàng đang nắm chặt tay mình. Nhưng trong lúc ngủ mơ bàn tay nắm lấy tay nàng không mềm mại như vậy, thậm chí người nàng nghĩ đến kia cũng chưa xuất hiện trước mặt nàng.

Đại phu lập tức đi lên bắt mạch cho nàng, thở phào một hơi, vui mừng gật đầu, sau đó liền đưa tay đến trước mắt Cầu Mộ Quân vẫy vẫy hỏi:“Đoàn phu nhân, người nhìn thấy không?”

Cầu Mộ Quân gật gật đầu.

“Rõ ràng không?”

“Rõ ràng.” Cầu Mộ Quân trả lời.

Ba vị đại phu nhìn nhau cười, lại hỏi:“Vậy người nghe được rõ ràng không?”

“Ừ, rõ ràng.”

Đại phu lại hỏi tiếp nói:“Có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, nói:“Đầu có chút đau.”

Đại phu mỉm cười, nói:“Đầu bị thương đương nhiên là phải đau, đợi uống thuốc xong, lại tĩnh dưỡng vài ngày sẽ không đau như vậy nữa. Xem ra phu nhân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, Đoàn đại nhân có thể yên tâm.”

Tiểu Nhụy nhìn chằm chằm vào Cầu Mộ Quân, nhìn xong liền khóc.

Cầu Mộ Quân hỏi:“Tiểu Nhụy, làm sao vậy?”

“Đều do nô tỳ, không nên kéo người đi ra ngoài, kéo người lên hành lang cao như vậy, còn chỉ cho người nhìn cái diều…… Người ngã xuống, đều là do nô tỳ làm hại……” Tiểu Nhụy nức nở nói, đôi mắt đỏ hồng.

Cầu Mộ Quân nhẹ nhàng cười, cầm lại tay nàng nói:“Được rồi, đâu phải lỗi của em, là do ta không cẩn thận. Bây giờ không phải ta đã không có việc gì rồi sao? Em còn khóc cái gì?”

“Chính là do nô tỳ, chính là do nô tỳ, để lão gia, phu nhân đánh chết nô tỳ đi, đều là nô tỳ làm hại tiểu thư……”

Cầu Mộ Quân nhíu mày nói:“Được rồi, được rồi, ta đã bị thương thành như vậy em còn muốn ta an ủi em sao? Ta nói không phải lỗi của em là không phải lỗi của em. Đến lúc cha mẹ hỏi, em cứ nói là ta không cẩn thận ngã bị thương, biết chưa?”

“Tiểu thư……”

“Cứ như vậy đi, không cho nói gì nữa, ta đau đầu, thật không còn sức khuyên em nữa.” Cầu Mộ Quân nói.

Tiểu Nhụy ngậm miệng, gật gật đầu.

Vừa vặn đúng lúc nha hoàn bưng thuốc tới, Tiểu Nhụy cẩn thận nâng Cầu Mộ Quân dậy, bón thuốc cho nàng.

Chính văn Chương 64: Bón thuốc

Vừa vặn đúng lúc nha hoàn bưng thuốc tới, Tiểu Nhụy cẩn thận nâng Cầu Mộ Quân dậy, bón thuốc cho nàng.

Buổi chiều, Đoàn Chính Trung từ trong cung trở về.

Quản gia dìu hắn vào cửa, khi đi đến sân nói:“Phu nhân đã tỉnh, đại phu nói không còn gì đáng ngại.”

Đoàn Chính Trung dừng bước, không nói gì, sau đó lại tiếp tục đi đến phòng nghỉ.

Thay quần áo, dùng bữa, sau khi làm xong công việc mới đến thăm Cầu Mộ Quân.

Cầu Mộ Quân ngủ vừa mới tỉnh lại, chợt nghe bên ngoài có tiếng gọi “Lão gia”.

Nghiêng đầu liền thấy Đoàn Chính Trung từ bên ngoài đi vào.

Bốn mắt nhìn nhau, nàng rõ ràng thấy được sự vui mừng trong mắt hắn.

Chẳng qua ánh mắt kia chỉ chợt lóe qua, nàng cũng không biết đó là ảo giác của mình hay là thật nữa.

Tiểu Nhụy lui đến một bên, Đoàn Chính Trung đi đến bên giường, nói:“Tỉnh là tốt rồi, còn chỗ không thoải mái không?”

Cầu Mộ Quân nhớ lại bộ dáng lạnh bạc ngày đó của hắn, nghiêng mặt đi không muốn nhìn hắn, đơn giản đáp:“Không.”

Đoàn Chính Trung nhìn nàng trong chốc lát, quay đầu hỏi nha hoàn:“Phu nhân đã dùng bữa chưa?”

Nha hoàn đáp lại:“Phu nhân vừa tỉnh ngủ, còn chưa uống thuốc, đợi uống xong thuốc mới có thể ăn cơm.”

Đang nói, một bát thuốc còn đang bốc khói đã được hạ nhân bưng lên. Tiểu Nhụy lại nâng nàng dậy, nhận lấy bát thuốc, ngồi xuống đầu giường bón cho nàng.

Không biết là do chăm sóc Cầu Mộ Quân quá lâu nên mệt mỏi, hay là bởi vì Đoàn Chính Trung đứng ở một bên nhìn nên khẩn trương, tay cầm thìa của Tiểu Nhụy vẫn run rẩy, thuốc còn chưa tới bên miệng Cầu Mộ Quân đã rơi vào trong bát một nửa.

Đoàn Chính Trung nhìn thấy vậy, nói:“Tránh ra, để ta.”

Tiểu Nhụy cúi đầu, nghe lời tránh ra, cầm chén thuốc giao cho Đoàn Chính Trung.

Đoàn Chính Trung ngồi ở trước mặt Cầu Mộ Quân, múc một thìa bón cho nàng.

Cầu Mộ Quân âm thầm trợn trắng mắt với Tiểu Nhụy.

Nàng không hiểu, rõ ràng đang êm đẹp sao đột nhiên lại xảy ra tình huống này. Để cho người này đến bón cho nàng. Nàng không cần.

Hắn nghĩ nàng thích thế chắc?

Nhìn thuốc, nàng cũng không muốn há miệng.

Đoàn Chính Trung cũng không nói gì, đem thìa thuốc tản ra mùi gay mũi để ở bên môi nàng. Cầu Mộ Quân cũng không muốn gây chuyện với hắn lúc này, liền hé miệng, uống xong thìa thuốc.

Đắng, khó uống muốn chết.

Thân thể nàng vốn luôn luôn tốt, nhưng từ khi vào Đoàn phủ, cũng không nhớ rõ đã phải uống bao nhiêu thuốc rồi. Giống như muốn bù lại những năm không sinh bệnh trước kia.

Đoàn Chính Trung quả nhiên là khắc tinh của nàng. Ở cùng hắn nàng bệnh nhiều hơn, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị hắn khắc chết, khi đó hắn sẽ vui vẻ!

Nàng không muốn nhìn vào mắt hắn, nhưng vì ngồi đối diện với hắn, cho nên phải cụp mắt xuống, nhưng như vậy mỗi lần đều nhìn thẳng vào tay hắn.

Tay trắng nõn mà mảnh mai.

Giống như nữ nhân. Cầu Mộ Quân oán hận trong lòng. Nhưng nàng cũng biết khí lực đôi tay kia cùng tay nữ nhân chênh lệch thật nhiều.

Bị tay hắn nắm, thực thoải mái, thực ấm áp.

Gió nhẹ ngày ấy, ánh chiều ngày ấy… ngày ấy bóng nàng cùng hắn kéo thật dài…… Tất cả, dường như đã mấy đời.

Nghĩ tới hắn hỉ nộ vô thường, nghĩ tới tâm tư hắn khó dò, nghĩ đến tính tình hắn lạnh bạc, Cầu Mộ Quân nhất thời tức giận, đột nhiên nói:“Ta không cần ngươi bón, để cho người khác làm.”

Chính văn Chương 65: Hạnh phúc khó chịu

Nghĩ tới hắn hỉ nộ vô thường, nghĩ tới tâm tư khó dò của hắn, nghĩ đến tính tình hắn lạnh bạc, Cầu Mộ Quân nhất thời tức giận, đột nhiên nói:“Ta không cần ngươi bón, để cho người khác làm.”

Đoàn Chính Trung đang đưa thìa thuốc tới bên môi nàng, ngừng giữa không trung.

“Vậy sao?” Hắn giận dữ nói.

Cầu Mộ Quân nghiêng đầu, không muốn để ý đến hắn.

“Muốn ai làm?” Đoàn Chính Trung hỏi.

Tất cả nha hoàn đều cúi đầu, thở mạnh cũng không dám. Tiểu Nhụy cũng cúi thấp đầu, nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước.

Đoàn Chính Trung quay đầu lại nhìn Cầu Mộ Quân.

Cầu Mộ Quân tùy tiện chỉ một nha hoàn nhìn quen mắt nói:“Ngươi, ngươi là Mộc Miên đúng không, ngươi tới giúp ta.”

Không ngờ nha hoàn tên Mộc Miên kia “Bộp” Một tiếng quỳ trên mặt đất, hoảng sợ nói:“Phu nhân tha mạng!”

Cầu Mộ Quân trợn tròn mắt.

Sao lại kêu nàng tha mạng! Nàng khi nào thì không tốt với các nàng ấy?

Nàng tức giận nhìn về phía Đoàn Chính Trung, hắn không có biểu tình gì, nhưng môi đã hơi hơi nhếch lên. Hắn đang cười sao? Cười nàng?

“Ta không uống.” Cầu Mộ Quân giận dỗi nói.

Đoàn Chính Trung dùng thìa chậm rãi quấy đống thuốc đen tuyền trong bát, nói:“Trong cung thường xuyên có người bị ban thưởng thuốc độc. Có vài người tự uống số còn lại đều phải có người giúp đổ thuốc độc vào, huống chỉ là một bát thuốc.”

Cái gì? Chẳng lẽ hắn muốn ép nàng uống?

Cầu Mộ Quân nhìn về phía Đoàn Chính Trung, trong mắt hắn mang theo ý cười đồng thời cũng mang theo khẳng định.

Thật ra được hắn bón thuốc cũng không khó chịu như vậy, chẳng qua nàng đang dỗi thôi. Huống chi, được hắn bón vẫn tốt hơn bị hắn đổ thuốc vào?

Trong lòng Cầu Mộ Quân thầm thỏa hiệp, nhẹ giọng nói:“Ta uống.”

Đoàn Chính Trung đắc ý hiện ở trên môi, múc một muỗng thuốc, đưa về phía nàng.

Uống xong, phải đợi một lát sau mới có thể ăn cơm. Cầu Mộ Quân không muốn lại tiếp tục ngủ, liền dựa vào giường ngồi, nhưng Đoàn Chính Trung vẫn không nhúc nhích nhìn nàng, làm ắt nàng không biết nhìn đi đâu mới tốt.

Trên đầu lại đau, nàng đang muốn đưa tay lên sờ, lại bị Đoàn Chính Trung ngăn cản.

Hắn kéo tay nàng xuống, nói:“Không nên đụng.” Sau đó, lại không buông tay nàng ra.

Tim đập, chết tiệt tim đập, lại bắt đầu nhanh hơn.

Lúc này Cầu Mộ Quân hận mình muốn chết, không có một chút kiêu ngạo nào cả.

Không chỉ không gạt tay hắn ra, tim còn đập nhanh hơn, hình như còn đỏ mặt nữa.

Đời này nàng chưa gặp qua nam nhân sao? Cho nên không chống chịu nổi cái nhìn của hắn, đụng chạm của hắn?

Tay hắn tăng thêm chút lực, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay. Làm cho nàng có ảo giác hắn đang che chở nàng.

Nàng thật đúng cái gì cũng có thể nghĩ ra, che chở? Cũng mệt nàng nghĩ ra, còn đem từ này đặt trên người Đoàn Chính Trung, đối tượng còn lại là mình! Ban ngày ban mặt, nàng lại nằm mơ!

Không có chí khí! Không có chí khí! Không có chí khí!

Vừa hưởng thụ cảm giác tốt đẹp được hắn nắm tay, vừa thầm mắng hắn mắng mình. Thế nhưng nàng lại lo lắng thời gian trôi qua quá nhanh, hi vọng bọn họ vĩnh viễn dừng ở giờ khắc này.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx