sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 076 - 078

Chính văn Chương 76: Tức giận

“Ngươi……” Cầu Mộ Quân lập tức đỏ mắt, lại liều mạng nhịn nước mắt xuống nói:“Đa tạ lão gia, người nếu có thể đem cái trâm gài tóc kia trả lại cho ta, thì hãy cố gắng trả lại cho ta. Nếu đã ném hoặc là tặng người khác thì quên đi, Cầu Mộ Quân ta cũng không thiếu vài cây trâm!”

Đoàn Chính Trung nhìn nàng không nói gì. Cầu Mộ Quân nghiêng người không để ý đến hắn, vứt quần áo trang sức trên tay sang một bên, nói:“Lão gia còn có việc sao? Không có việc gì mời người đi ra ngoài trước, ta muốn thay quần áo!”

Đoàn Chính Trung yên lặng một lát, xoay người ra cửa.

Hắn vừa đi, Cầu Mộ Quân tức giận cầm lấy quần áo ném xuống đất.

“Tiểu thư……” Tiểu Nhụy ngồi xổm xuống nhặt quần áo lên.

“Đem quần áo ra ngoài đốt!”

“Tiểu thư, bộ quần áo này mới mặc vài lần!” Tiểu Nhụy nói.

“Quần áo đương kim Công chúa mặc qua, ta cũng không dám làm bẩn.” Cầu Mộ Quân lại tức giận, ném luôn trang sức xuống đất.

Không dám mặc, lại dám đốt? Trong lòng Tiểu Nhụy âm thầm nghĩ.

“Tiểu thư, thật ra lão gia cũng không nhất định có quan hệ với Công chúa. Công chúa tìm đến lão gia, bắt lão gia mang nàng đi ra ngoài, lão gia nhất định cũng không thể từ chối. Công chúa nếu thích cây trâm gài tóc kia, muốn lấy thì lão gia cũng chỉ có thể đem trâm gài tóc dâng lên, cho nên……”

“Tiểu Nhụy em đừng an ủi ta!” Cầu Mộ Quân nói: “Ta thấy hắn chính là thái giám giả, trà trộn vào trong cung thông đồng với Công chúa nên địa vị mới lên như diều gặp gió. Để cho Công chúa giả thành ai cũng được, nhưng lại giả trang thành bộ dáng của ta cùng hắn vờ làm vợ chồng, hắn thật đúng là dụng tâm!”

Tiểu Nhụy đứng ở một bên thật lâu không dám hé răng: Xem ra Cầu Mộ Quân quả thật là bị chọc tức. Trước kia chưa bao giờ thấy nàng tức giận như vậy, cho dù tức giận trên mặt vẫn ôn hòa, không ngờ gặp Đoàn Chính Trung lại nóng giận đến nỗi nói chuyện tùy tiện mà không suy nghĩ.

Cầu Mộ Quân ở trong phòng đi qua đi lại dậm chân vài lần. Tuy rằng đau lòng, nhưng dù thế nào cũng không nuốt trôi được cục tức này, nắm chặt tay nói:“Ta thật muốn xem hắn có phải thái giám hay không, nếu đúng thì không sao, nếu không phải…… Hừ, có nhược điểm của hắn, ta muốn hắn đem ta thành bà cô mà hầu hạ!”

Trong mắt Tiểu Nhụy lộ ra tia sáng vui mừng, sau đó lại khôi phục bình thường, hỏi:“Vậy phải làm thế nào?”

Cầu Mộ Quân đang nghĩ cách.

Bây giờ nàng không ngủ cùng hắn, hơn nữa cho dù ngủ cùng nhau nàng cũng không biết…… không đến mức thừa dịp hắn ngủ say cởi quần hắn chứ? Đừng nói hắn ngủ tỉnh hơn nàng, hơi có chút chút động tĩnh lập tức có thể mở mắt ra, cho dù hắn ngủ như chết nằm ở đó tùy nàng cởi, nàng cũng không dám cởi.

Hắn thay quần áo nếu không phải có nha hoàn khác hầu hạ thì cũng là hắn tự làm, nàng cũng không xông vào được, cũng không phải không biết xấu hổ.

Làm sao giờ?

Tắm rửa?

Đúng rồi, nàng chưa bao giờ thấy hắn tắm rửa, mà tắm rửa không giống thay quần áo đôi khi chỉ thay cái áo khoác không thay quần, tắm rửa nhất định phải cởi sạch quần áo, nếu không cởi sạch vậy mới có vấn đề!

Suy nghĩ rất nhiều cách, Cầu Mộ Quân cảm thấy tắm rửa là khả thi nhất.

Nhưng…… Nàng làm thế nào mới có thể nhìn hắn tắm rửa?

Nơi hắn tắm rửa nàng biết, là ở Oanh Thanh Trì. Mấy ngày đầu, nàng chỉ đi theo hắn tới cửa, sau đó ở lại bên ngoài cùng nha hoàn. Khi hắn tắm, thủ vệ rất sâm nghiêm, cửa vài tầng người gác. Nha hoàn hạ nhân hầu hạ hắn tắm rửa cũng cố định, sẽ không tùy tiện thay đổi người, càng như vậy, không phải càng chứng minh hắn có vấn đề sao?

Chính văn Chương 77: Con đường bí mật

Cầu Mộ Quân càng nghĩ càng cảm thấy không nhìn hắn tắm rửa là tổn thất quá lớn, khẳng định sẽ phát hiện ra bí mật lớn của hắn!

“Tiểu Nhụy, đi gọi Cận Nhi tới.” Cầu Mộ Quân bắt đầu bày ra phương án, muốn bày ra vạn vô nhất thất*, đương nhiên trước tiên phải biết rõ ràng Đoàn Chính Trung tắm rửa như thế, vì thế đương nhiên phải hỏi Cận Nhi.

* Vạn vô nhất thất: ý chỉ ngàn vạn cái cũng không để lọt mất cái nào, vạn lần không thể thất thủ.

Không bao lâu, Tiểu Nhụy liền gọi Cận Nhi tới, Cầu Mộ Quân nhìn nàng nửa ngày mới bắt đầu hỏi:“Cận nhi, em có biết tình huống bên Oanh Thanh Trì kia không?”

Cận Nhi ngẩn người, lắc đầu.

“Vậy em biết được những gì?” Cầu Mộ Quân hỏi.

Cận Nhi nghĩ nghĩ, nói:“Oanh Thanh Trì được canh phòng rất nghiêm ngặt. Ngày đầu tiên vào phủ quản gia đã nói, chưa được lão gia tự mình cho phép, mọi người không được tới gần Oanh Thanh Trì. Cho nên nơi mà bọn nô tỳ không dám đi tới nhất chính là Oanh Thanh Trì, bình thường cũng không dám hỏi nhiều.”

Được lắm, cái này thật khó cho nàng rồi.

Oanh Thanh Trì còn khó vào hơn nàng tưởng.

Cầu Mộ Quân cắn môi suy nghĩ, lại hỏi:“Vậy ở Oanh Thanh Trì ai phụ trách cọ rửa, nước trong hồ cũng phải để người chuẩn bị chứ?”

Cận Nhi gật đầu nói:“Đúng vậy, việc này đều do quản gia tự mình làm. Bởi vì lão gia đối với bể và nước nóng yêu cầu rất cao. Chỉ có quản gia biết rĩ nhất lão gia thích thế nào, cho nên mỗi lần đều do quản gia thay nước, thử độ ấm, thả huân hương (hương ướp), làm xong tất cả mới thỉnh lão gia vào.”

Cầu Mộ Quân cảm thấy, mình muốn nhìn lén hắn tắm rửa thật sự là quá khó khăn.

Ngẫm lại cũng đúng, bình thường hắn làm cái gì bên người cũng có thị vệ, Đoàn phủ cũng luôn luôn canh phòng sâm nghiêm. Khi tắm là thời điểm người ta thả lỏng nhất, cũng là lúc không đề phòng nhất, vì thế nên loại người đa nghi như Đoàn Chính Trung lại càng phải chú ý, để tránh lúc nhắm mắt lại ngâm mình trong nước ấm xua tan mệt nhọc lại bị người đâm ột kiếm, cuối cùng không tỉnh lại được.

“Được rồi Cận Nhi, ta đã biết, em lui xuống đi.”

Cận Nhi đi rồi, Cầu Mộ Quân lại bắt đầu suy nghĩ.

Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được cách đi vào

Lúc này Tiểu Nhụy nói:“Tiểu thư, người muốn lén tiến vào nơi lão gia tắm sao?”

“Nhưng nghĩ lại, chỉ sợ là quá khó khăn.”

Tiểu Nhụy nói:“Tiểu thư, khi người dưỡng thương nô tỳ quen một người tên là Thương Lan, nàng hình như chính là người hầu hạ lão gia tắm rửa, có cần nô tỳ đến hỏi nàng không?”

“Thật sao?” Cầu Mộ Quân không ngờ Tiểu Nhụy lại có quan hệ này, vui mừng quá đỗi, lập tức nói:“Tốt tốt, hôm nay quá muộn, ngày mai em hãy đi hỏi nàng. Nhớ kỹ đừng để cho nàng đoán được ý đồ của chúng ta.”

“Dạ, ngày mai nô tỳ sẽ nghĩ cách đến hỏi.” Tiểu Nhụy nói.

Cầu Mộ Quân nhìn mấy thứ trang sức Đoàn Chính Trung cầm đến, nhớ tới cây trâm mẹ phí thật nhiều tâm tư tặng nàng, lại nhớ đến bộ dáng hắn cùng Công chúa Sanh Dung thân mật khăng khít, hận không thể hung hăng đánh hai phát trên người hắn.

Buổi tối lăn qua lộn lại không ngủ được, đến canh bốn mới miễn cưỡng chợp mắt một lát. Sáng sớm, ăn bữa sáng xong, Tiểu Nhụy lại đến.

“Tiểu thư, nô tỳ đã hỏi được!”

Không đợi Cầu Mộ Quân nói, Tiểu Nhụy liền nói tiếp:“Thì ra ngay cả mấy người Thương Lan cũng không trực tiếp hầu hạ lão gia tắm rửa. Trong Oanh Thanh Trì còn có một cửa. Thương Lan cùng ba nha hoàn khác, hai hạ nhân còn có bốn thị vệ của lão gia cùng nhau đi vào nhưng hạ nhân cùng nha hoàn đều bị giữ lại ở cửa, chỉ có thị vệ theo đi vào. Lão gia tắm rửa xong, đi ra thì đã mặc nội sam, bên người là bốn thị vệ, ra cửa xong thì mấy người Thương Lan sẽ hầu hạ hắn mặc ngoại bào, sau đó lại đi ra Oanh Thanh Trì.”

Cẩn thận như vậy, nàng lại càng không vào được.

“Tiểu thư, Thương Lan còn nói cho nô tỳ một chuyện.” Tiểu Nhụy thần bí nói.

Cầu Mộ Quân nhìn về phía nàng, Tiểu Nhụy tiến đến bên tai nàng nói:“Thật ra từ thư phòng lão gia cũng có thể đến Oanh Thanh Trì, nơi đó có cửa ngầm.”

Tiểu Nhụy nói xong, thấy Cầu Mộ Quân vẫn cúi đầu không nói lời nào, liền hỏi:“Tiểu thư làm sao vậy, nô tỳ cảm thấy có thể nghĩ cách từ thư phòng đi vào, tiểu thư người từng vào thư phòng chưa?”

Lúc này Cầu Mộ Quân ngẩng đầu lo lắng nói:“Tiểu Nhụy, ta không muốn vào.”

Tiểu Nhụy hơi kinh hãi, sau đó lại khôi phục thần sắc bình thường, nhưng vẫn khẩn trương hỏi:“Làm sao vậy, vì sao lại không đi?”

Cầu Mộ Quân nói:“Thật ra sau khi Cố công tử đi, ta đã quyết định ở Đoàn phủ thật sự nghe lời. Ta yêu Đoàn Chính Trung, nhưng dù sao hắn cũng không yêu ta, ta cũng không hiểu hắn. Mấy ngày nay, ta vẫn luôn cố ý đối nghịch ý hắn, cũng thấy mấy người Cận Nhi bị phạt, nghe tin Cố công tử chết, ta cũng không phải chỉ một hai lần bị thương…… Có lẽ, ta quả thật luôn tự ình thông minh, rất tùy hứng. Chuyện lần này nếu bị hắn phát hiện ……”

“Nhưng tiểu thư à, người không muốn biết sự thật về hắn sao??” Tiểu Nhụy nói.

“Bây giờ, lão gia lớn nhất trong phủ, hắn nói cái gì chính là cái đó. Nngười cùng hắn rõ ràng là vợ chồng, gả cho hắn rõ ràng là người chịu thiệt, nhưng bây giờ người nguyện ý cùng hắn ở chung cả đời, lại không dám nói ra miệng. Người không muốn hỏi hắn, vì sao hắn lại đối với người như vậy sao, rốt cuộc có thích người một chút nào hay không, hai người còn nửa đời phía trước, hắn đã chuẩn bị trải qua như thế nào không?”

Cầu Mộ Quân yên lặng không lên tiếng, Tiểu Nhụy còn nói thêm:“Nếu bây giờ người đi hỏi hắn, hắn nhất định sẽ không để ý đến người, ngược lại người sẽ lại một mình đau khổ. Nhưng nếu người biết bí mật của hắn sẽ không giống thế. Nếu hắn thực sự là thái giám thì không sao, nếu hắn là giả, không phải người có thể cầm bí mật này đi thổ lộ tình cảm với hắn sao? Nếu…… Nếu hai người không những được làm vợ chồng, còn có thể làm một đôi vợ chồng như người bình thường, vậy tiểu thư người mất hứng sao?”

Yên tĩnh một lát, Cầu Mộ Quân nói:“Ta có thể đi thư phòng, đợi…… Ta phải đi nhìn xem.”

Nghe thế, Tiểu Nhụy âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bởi vì lúc trước Đoàn Chính Trung cho phép Cầu Mộ Quân đi thư phòng, cho nên lần này thủ vệ cũng để cho nàng vào. Nhưng thư phòng không thể để cho người ta tùy tiện đi vào nên Tiểu Nhụy bị ngăn ở bên ngoài.

Một mình Cầu Mộ Quân đi vào thư phòng còn lưu trữ những kí ức tốt đẹp, nhìn từng góc, tìm con đường bí mật thông tới Oanh Thanh Trì.

Cầu Mộ Quân chưa thấy qua đường ngầm bao giờ cả, ở bên trong tìm nửa canh giờ, tìm khắp nơi cũng không thấy cái gọi là đường bí mật kia rốt cuộc ở nơi nào.

Nếu thông với nơi khác, nhất định là ở trên tường, nhưng tường thật sự rất bình thường, ngoại trừ vài cái giá sách, mấy cây nến, thì không có gì cả. Giá sách, đui đèn, nàng đều sờ qua rất nhiều lần, tìm đến đầu chảy đầy mồ hôi cũng không tìm ra bất cứ cái gì.

Chẳng lẽ không có đường ngầm? Là Thương Lan hoặc là Tiểu Nhụy nhầm?

Cầu Mộ Quân đoán. Nàng thật sự quá mệt mỏi, liền ngồi xuống trước thư án Đoàn Chính Trung hay ngồi, lấy sách ra quạt quạt, nghĩ cơ quan cùng cửa rốt cuộc là ở nơi nào.

Ghế dựa hình như là gỗ hoàng lê¹, rắn chắc lại thoải mái, Cầu Mộ Quân cúi đầu nhìn ghế dựa tinh xảo, lại sờ sờ bàn gỗ làm bằng cây tử đàn², nghĩ tới bộ dáng hắn ngồi ở chỗ này.

(1) Hoàng lê: hay còn gọi là gỗ sưa.

Loại gỗ quý nhất với người Trung Quốc là gỗ sưa Hải Nam, có tên khoa học là Dalbergia odorifera T.chen, dịch ra tiếng Việt là ‘hoàng hoa lê’. Về chất lượng, đây là loại gỗ rất tốt, bền, không mối mọt, không biến hình, độ ổn định cao, nên rất thích hợp làm đồ đạc sử dụng trong gia đình.

(2) Tử đàn: được liệt vào một trong bốn loại gỗ quý nhất theo quan niệm của người Trung Quốc (gồm Tử đàn, Hoàng hoa lê, Kê sí và Thiết lực)

Vuốt vuốt, Cầu Mộ Quân đột nhiên nhớ tới cái gì.

Cửa đường ngầm quả thật không ở trên tường hay sàn nhà, vậy chốt mở thì sao? Vì sao nhất định phải ở trên tường?

Nhìn toàn bộ thư phòng, trực giác nói cho Cầu Mộ Quân có lẽ cơ quan ngay tại trên thư án này.

Nhớ tới điểm ấy, nàng đứng lên tìm hết cả thư án, rốt cục tìm được chốt mở ở phía trên ngăn kéo. Nàng sờ soạng dùng sức vặn, trên tường phía đông, một trong ba cái giá sách chậm rãi chuyển động, mở ra giống như cánh cửa.

Nhìn cánh cửa bí mật trong thư phòng, Cầu Mộ Quân mau chóng đi vào thông đạo.

Trong thông đạo không quá sáng chỉ vừa đủ để đường. Đi chưa được mấy bước, Cầu Mộ Quân mơ hồ nhìn thấy một luồng kim quang, bước đi bất tri bất giác chậm hơn rất nhiều, trong lòng nghi ngờ tiếp tục đi về phía trước.

Kim quang càng lúc càng lớn, trong lòng Cầu Mộ Quân cũng càng ngày càng không yên, chỉ cảm thấy đường này không phải thông ra bể.

Rõ ràng không xa lắm, nàng lại cảm giác giống như đã đi vài cây số. Rốt cục đến cuối, kim quang chói mắt liền đập vào mắt, Cầu Mộ Quân nhắm mắt lại rồi chậm rãi mở, cảnh tượng trước mắt làm cho nàng suýt chút nữa thét chói tai.

Chính văn Chương 78: Hắn trần truồng

Rõ ràng không xa lắm, nàng lại cảm giác giống như đã đi vài cây số. Rốt cục đến cuối, kim quang chói mắt liền đập vào mắt, Cầu Mộ Quân nhắm mắt lại rồi chậm rãi mở, cảnh tượng trước mắt làm cho nàng suýt chút nữa thét chói tai.

Vàng…

Cả căn phòng toàn vàng…

Chỉ cần là đồ vật, đều là phát ra ánh hoàng kim!

Giống như cảnh đẹp trong mộng khiến người ta phát điên, mở mắt ra, cảm giác như mình đang ở trong một thế giới làm bằng vàng. Lúc đó, Cầu Mộ Quân cảm thấy thế giới trước mắt không có thực.

Vàng xếp thành tường, kim nguyên bảo trang sức xếp chồng chất, ao bằng vàng, vàng lá, vàng hạt đậu khắp nơi đều có…

Dù cho sinh ra ở phủ Hầu gia phú quý, kết bạn đều là quý nhân, quan to, tiến vào hoàng cung, gặp qua Hoàng Thượng, kiến thức cũng không đến nỗi nông cạn, nhưng nhìn đến mấy thứ này, nàng cũng ngây người. Đặt mình trong ở trong luồng kim quang này, ngây người nhìn sự giàu có chưa từng gặp qua này, nàng trợn to mắt, khẽ nhếch miệng, một lúc lâu cũng không nói ra lời.

Đứng tại chỗ hồi lâu, trong đầu trống rỗng, Cầu Mộ Quân mới chậm rãi có suy nghĩ, từ từ nghĩ ra. Nơi này - Oanh Thanh Trì, thật ra là kho vàng, là kho vàng của Đoàn Chính Trung.

Không ngờ hắn cất giấu nhiều tiền tài như vậy, không ngờ lại… giàu có như vậy!

Trong một góc “Kim ốc” có xếp vài tầng thùng, là nơi này duy nhất không phát ra ánh vàng, trong lòng Cầu Mộ Quân có chút hiếu kỳ, chậm rãi đi đến.

Thùng cũng không khóa, Cầu Mộ Quân mở cái gần nhất ra, nhìn một cái, lại chấn động. Tất cả đều là châu báu, trân châu mã não, Ngọc Thạch phỉ thúy… Đều là vô giá. Tất cả đều là tiền, nơi này tất cả đều là tiền…

So với nơi này, hoa viên hoa lệ của hắn, đồ ăn phong phú, tất cả đồ dùng xa xỉ, cũng không là gì.

Kho vàng… Đó là lý do vì sao Oanh Thanh Trì canh phòng nghiêm ngặt hơn so với những nơi khác sao? Là lý do hắn ở Oanh Thanh Trì không cho người hầu hạ sao?

Trong đầu Cầu Mộ Quân ngàn hồi trăm chuyển, đến lúc từ bể đi ra, trở lại thư phòng, nàng vẫn mất hồn mất vía.

Mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào ánh mắt của nàng mới làm cho nàng tỉnh táo lại, đi đến thư án đóng chốt mở lại, lấy mấy quyển sách tượng trưng, đi ra thư phòng.

“Tiểu thư, tìm được đường ngầm không?” Về phòng, Tiểu Nhụy lại hỏi.

Cầu Mộ Quân sửng sốt nửa ngày, gật gật đầu.

Tiểu Nhụy vô cùng vui vẻ, lập tức nói:“Vậy người thấy bể tắm chưa? “

Cầu Mộ Quân nhìn nhìn nàng, kỳ lạ nói:“Tiểu Nhụy, ta cảm thấy em có vẻ đặc biệt hi vọng ta có thể đi vào đó? “

Tiểu Nhụy run lên một cái, lập tức nói:“Nô tỳ đương nhiên hi vọng, bởi vì nô tỳ đoán lão gia là thái giám giả, như vậy tiểu thư có thể cùng hắn làm vợ chồng chân chính, về sau còn có thể sinh con! “

Cầu Mộ Quân cô đơn cúi đầu, không biết có nên nói cho nàng, thật ra Oanh Thanh Trì thần bí như vậy không phải bởi vì Đoàn Chính Trung sợ hạ nhân thấy hắn tắm rửa, mà do bên trong là tài sản của hắn hay không.

Thật ra cho dù hắn thật là thái giám thì sao, ngay từ đầu không phải nàng đã biết sao?

Nhưng mà… Nàng quả thật muốn kéo gần khoảng cách với hắn một chút, muốn biết hắn nghĩ cái gì, rốt cuộc hắn thấy nàng thế nào, chuẩn bị đối với thê tử thế nào.

Đến buổi chiều, Đoàn Chính Trung từ trong cung trở về, lúc trời vừa tối liền vào Oanh Thanh Trì. Cầu Mộ Quân cũng cầm sách trên tay, vào thư phòng.

Thật ra bây giờ nghi hoặc với Oanh Thanh Trì đã được giải trừ, nàng dường như không cần mạo hiểm tìm hiểu đến cùng, nhưng sự tình đã đến nước này, trong lòng có thêm vướng mắc, đương nhiên phải đến.

Trước khi Đoàn Chính Trung vào bể, nàng trốn ở đằng sau đống thùng kia là được.

Vừa ngồi xổm xuống, nàng liền hối hận.

Nơi này không kín đáo chút nào, nhỡ đâu hắn muốn đến xem châu báu của hắn thì làm sao bây giờ? Không phải lập tức liền nhìn thấy nàng sao?

Nhưng nơi này ngoại trừ cả phòng là vàng thật đúng là không có nơi nào để trốn, cho dù nàng trốn sau đống vàng, không may cản ánh kim quang, bị hắn nhìn ra có người đến thì sao?

Được rồi, không nghĩ nữa, dù sao hắn đã nói sẽ bảo toàn tính mạng của nàng, nàng là phu nhân của hắn, hắn cũng không thể mang chó đến vũ nhục nàng hoặc là đem nàng bán vào thanh lâu được… không dùng mấy loại hình phạt đó, thì nàng sợ cái gì!

Tự cổ vũ chính mình, dù tim đập thình thịch, nàng vẫn trốn đằng sau thùng nghe động tĩnh bên ngoài.

Chẳng bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tuy rằng âm thanh rất nhẹ, nhưng vẫn nghe được là tiếng bước chân của Đoàn Chính Trung, kỳ lạ là chỉ có tiếng bước chân của một mình hắn.

Không phải còn có thị vệ sao? Chẳng lẽ ngay cả bọn họ cũng không thể tiến vào?

Oanh Thanh Trì này rốt cuộc có bao nhiêu cửa? Bên ngoài một cái, bên trong ngăn Thương Lan cùng nha hoàn là một cái, lại lưu thị vệ ở ngoài là một cái nữa, ít nhất có ba tầng cửa.

Tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Cầu Mộ Quân ngừng thở không dám ngẩng đầu, cúi đầu cầu nguyện hắn đừng đột nhiên đi tới.

Tiếng bước chân dừng lại, sau đó nàng nghe được âm thanh sột soạt.

Hắn đang cởi quần áo.

Đằng sau, nàng cũng phải nhìn sao…

Làm nhiều chuyện như vậy, mục đích không phải là muốn nhìn hắn lúc không mặc quần áo sao, bây giờ là đúng thời điểm còn gì. Cầu Mộ Quân đấu tranh trong lòng, tự khuyên nhủ mình, rốt cục kiên trì hơi hơi ngó đầu ra. Hắn quay lưng về phía nàng, cởi áo trong.

Thân hình cao lớn, bả vai rộng, lưng thẳng. Mặt nàng lại một lần lặng lẽ đỏ lên. Cầu Mộ Quân di chuyển tầm mắt, lại nhìn về phía hắn, đã thấy… Trời ạ! Hắn sắp cởi quần, quần… Theo góc độ này của nàng, vừa khéo có thể nhìn đến phía trước của hắn, cũng sẽ không cần mặt đối mặt với hắn, bị hắn nhìn thấy. Thiên thời… Địa lợi… Hết thảy đều vì nàng mà chuẩn bị tốt. Hắn cởi dây lưng quần, quần dài rơi xuống dưới, sau đó… Hắn thả tay. Tim Cầu Mộ Quân nhảy dựng lên, cảm giác sắp từ lồng ngực nhảy ra ngoài, kết quả chỉ thấy được quần đùi của hắn. Nàng lại quên… Bên trong hắn còn mặc quần đùi. Không dám thở mạnh, nàng ôm ngực tiếp tục xem.

Nếu hắn là thái giám thì bộ dáng sẽ ghê người thế nào? Còn nếu hắn không phải thái giám thì nàng nên làm gì bây giờ? Đáp án, ngay trước mặt… Nhưng nàng lại cảm thấy bối rối. Hắn bắt đầu cởi dây lưng quần đùi.

Ngón trỏ cùng ngón cái hắn nắm dây lưng, sau đó… cởi ra, sau đó… Suýt chết, hắn đột nhiên quay đầu.

Ngay trước lúc hắn quay đầu, Cầu Mộ Quân phản ứng nhanh rụt trở về, kinh hãi chờ hắn đến bắt nàng. Không có gì che chắn mà ánh mắt hắn lợi hại như vậy chắc chắn đã nhìn thấy nàng rồi.

Tim nàng đập thình thịch, trên đầu mồ hôi chảy ròng ròng. Nhưng đợi hồi lâu lại không thấy hắn đến trước mặt nàng, mà lại nghe được tiếng nước. Quay đầu nhìn, hắn đã ở trong bồn tắm bắt đầu tắm rửa. Aizzz… Thất bại trong gang tấc. ( =)) )

May mắn, lát nữa hắn còn phải đứng lên, đợi khi hắn đứng lên, nàng nhất định phải xem!

Đoàn Chính Trung ngồi dựa ở trong bể, vừa tùy ý thưởng thức kim nguyên bảo rải rác hai bên bờ, vừa nhìn đống vàng trước mắt mỉm cười.

Quả thật là khẽ cười, nhưng thật sáng lạn… Tựa như một con chuột sa vào chĩnh gạo, hàng ngày chỉ có mỗi việc nhìn gạo trắng bóng quanh người mà cười.

Không thể không nói, hắn quả thật rất biết hưởng thụ.

Kho vàng của người khác đều khóa chặt, cả hạt cát cũng không thể vào, nhưng kho vàng của hắn lại ở trong bể. Mỗi ngày làm việc, ăn cơm chiều xong, làm vài ba việc rồi đi tắm rửa. Để cho người ta canh chừng ở ba lớp cửa bên ngoài, một mình hắn tắm trong ánh hoàng kim, vừa tắm vừa thưởng thức sự giàu có của bản thân, tắm thật vui vẻ, thưởng thức vàng cũng thật vui vẻ. Lên giường đi ngủ, chỉ sợ trong mộng cũng là ánh kim hoàng.

Nghĩ đến khi nàng và hắn ngủ cùng nhau, trong lòng nàng là hình ảnh hạnh phúc kiều diễm mà trong đầu hắn lại toàn là vàng, Cầu Mộ Quân bất giác cảm thấy buồn bực.

Đoàn Chính Trung, thật sự là rất đáng giận!

Hắn ngồi nhìn đống vàng rất lâu mới bắt đầu tắm rửa, chậm rãi tắm.

Hơi nước bốc lên, bọt nước trượt theo cằm hắn, lại trượt qua…

Yết hầu!

Hắn có yết hầu!

Trước đây bị cổ áo che nên không chú ý, bây giờ mới thấy hắn thật sự có yết hầu! Nàng từng nghe nói thái giám không có yết hầu cơ mà.

Tuy rằng cũng có một số ít thái giám lúc tiến cung đã quá lớn tuổi, vẫn sẽ có yết hầu,… Dù sao đây cũng là một điểm đáng ngờ. Bên tai Cầu Mộ Quân lại quanh quẩn ba chữ: thái giám giả… thái giám giả… Nhìn hắn không chớp mắt, chỉ muốn biết được sự thật.

Một hồi lâu, hình như hắn đã tắm xong, xoay người, chống lên thành bể đứng lên. Nàng nhìn thấy… mông hắn…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx