sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 152 - 154

Chính văn Chương 152: Tranh chấp

Liễu Vấn Bạch vừa cười vừa nói: “Sao nhạc phụ đại nhân lại nói như vậy. Lúc trước tiểu tế cùng phu nhân cũng được Hoàng Thượng chỉ hôn, nay nghĩ lại sai lầm ngày trước nên tiểu tế muốn tới bồi tội với nhạc phụ nhạc mẫu và phu nhân, lại đón phu nhân hồi phủ. Sao nhạc phụ đại nhân lại cảm thấy tiểu tế ép người quá đáng?”

“Ngươi……” Cầu Vĩ thịnh nộ nói: “Con gái của Cầu Vĩ ta lại để cho ngươi gọi đến thì đến, bảo đi thì đi sao, bây giờ tiểu nữ đã là con dâu Thích gia, Cầu mỗ sẽ không để cho nàng lại tiến vào cửa Đoàn phủ!”

Liễu Vấn Bạch cũng chậm rãi nói: “Tiểu tế vốn định hòa bình đến bồi tội, hòa bình đón phu nhân về phủ, không ngờ nhạc phụ lại không thông tình đạt lý như thế. Nếu tiểu tế không đón được phu nhân về, cũng chỉ đành đi xin Hoàng Thượng chủ trì công đạo.”

“Đoàn Chính Trung, đây là ngươi nói đấy!” Một giọng nói từ sau lưng truyền đến, đúng là Thích Tĩnh cùng Thích Ngọc Lâm đến.

Liễu Vấn Bạch quay đầu lại, nói: “Thích đại nhân, người cũng đến rồi.”

Thích Ngọc Lâm nói: “Đoàn Chính Trung, ngươi có ý đối nghịch với Thích gia sao?”

Liễu Vấn Bạch cười nói:“Thích nhị công tử, ngươi nói quá lời, bản tổng quản chỉ tới đón phu nhân của mình về nhà mà thôi.”

“Cái gì mà phu nhân của ngươi, Mộ Quân là thê tử chưa qua cửa của ta!”

“Thích nhị công tử, nói thê tử bản tổng quản là phu nhân chưa qua cửa của ngươi, ngươi cũng quá coi thường người khác rồi đấy.” Liễu Vấn Bạch thay đổi sắc mặt, lạnh giọng nói.

Thích Tĩnh nói: “Đoàn Chính Trung, hai nhà Thích - Cầu đã đính ước hôn sự, Cầu tiểu thư chính là người Thích gia ta. Người Thích gia, dù là ai cũng đừng hòng mang đi!”

“Vậy sao? Nếu Thích đại nhân và nhạc phụ đại nhân không để cho bản tổng quản đón phu nhân hồi phủ, vậy bản tổng quản cũng chỉ có thể đi tìm Hoàng Thượng xin lấy lại công đạo.”

Thích Tĩnh nói: “Được, bây giờ lão phu sẽ cùng ngươi tiến cung, xin Hoàng Thượng phân giải!”

Liễu Vấn Bạch hừ một tiếng, nói với đội ngũ ngoài cửa:“Các ngươi chờ ở đây, chờ ta trở về liền đón phu nhân hồi phủ!”

“Vâng, lão gia!” Bọn người hầu lớn tiếng trả lời.

Nói xong, Thích Tĩnh, Thích Ngọc Lâm, Đoàn Chính Trung cùng với Cầu Vĩ được người nâng cùng nhau vào cung. Đến cửa tẩm cung Hoàng Thượng, Thích Tĩnh lớn tiếng hỏi tiểu thái giám đừng ngoài cửa:“Hoàng Thượng đâu?”

Tiểu thái giám nói:“Bẩm Thích đại nhân, Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi, nói không cho bất cứ ai làm phiền.”

Thích Tĩnh đẩy tiểu thái giám ra, trực tiếp đi vào.

Đi vào trong tẩm cung, Hoàng Thượng nằm trên giường mềm phía sau rèm, đưa lưng về bên ngoài, một tiểu thái giám đứng bên cạnh. Mấy người đứng ở trước rèm. “Thần cung thỉnh Hoàng Thượng thánh an.”

“Ừ.” Hoàng Thượng khàn khàn lên tiếng:“Các ngươi đến có chuyện gì?”

Thích Tĩnh nói:“Thích Tĩnh xin hỏi Hoàng Thượng, lời Hoàng Thượng chính miệng nói có tính không?”

Hoàng Thượng nói: “Trẫm có khi nào thì nói không giữ lời sao?”

Thích Tĩnh còn nói thêm:“Vậy ngày đó Hoàng Thượng chỉ hôn con gái của Cầu đại nhân cho thứ tử Thích Ngọc Lâm của thần. Bây giờ sính lễ đã đưa, hôn kỳ cũng định, lại có người muốn đoạt con dâu Thích gia ta, đây là coi rẻ vương pháp, coi rẻ Thánh Thượng, có phải đã phạm vào tội đại nghịch bất kính đúng không?”

“Hả? Là ai to gan vậy?”

Lúc này, Liễu Vấn Bạch nói:“Hoàng Thượng, nô tài xin thỉnh tội với Hoàng thượng.”

Hoàng Thượng chậm rãi quay người, nhìn bên ngoài, nói:“Chính Trung cũng đến à, ngươi lại có tội gì?”

Liễu Vấn Bạch nói: “Mấy tháng trước Hoàng Thượng gả con gái Cầu đại nhân cho nô tài, nô tài lại lung tung cho nàng tội danh rồi bỏ nàng. Sau nô tài càng nghĩ càng hối hận, làm như thế không chỉ khiến cho phu nhân nô tài bị oan, cũng phạm vào tội khi quân, cho nên nô tài xin thỉnh tội với Hoàng Thượng.”

Hoàng Thượng nói: “Cái gì, ngươi nói ngươi vô căn cứ viết thư hưu giả, bỏ con gái Cầu ái khanh? Ngươi thật to gan!”

Liễu Vấn Bạch lập tức quỳ xuống mà nói: “Nô tài đáng chết, Hoàng Thượng thứ tội! Nô tài sau đó cũng hối hận vạn phần cho nên rút kinh nghiệm xương máu, nô tài quyết định thỉnh tội với nhạc phụ Cầu đại nhân, lại đón phu nhân trở về. Không ngờ Thích đại nhân lại ngăn cản, khăng khăng nói phu nhân nô tài là con dâu nhà hắn.”

“Đoàn Chính Trung ngươi……” Thích Tĩnh lập tức nói: “Hoàng Thượng, Đoàn tổng quản đã bỏ vợ, sao có thể đổi ý, Cầu tiểu thư nay đã là người của Thích gia, sao có thể để Đoàn Chính Trung nói một câu liền đón đi!”

Hoàng Thượng nói: “Nếu Đoàn phu nhân thật sự không phạm lỗi, vậy Đoàn tổng quản bỏ vợ như thế là vô lý. Nếu thế hắn đón Đoàn phu nhân trở về, cũng là việc nên làm.”

“Nhưng ngày đó Hoàng Thượng chính miệng đáp ứng, gả Cầu tiểu thư cho thần!” Thích Ngọc Lâm sốt ruột nói.

Hoàng Thượng nói: “Đó là trẫm không biết Cầu tiểu thư vẫn là Đoàn phu nhân, nếu đã có chồng còn gả cái gì, lại nói tiếp, đây cũng là do các ngươi không nói rõ sự tình.”

“Hoàng Thượng……”

Hoàng Thượng lại lật người, đưa lưng về phía bọn họ nói:“Đoàn tổng quản, ngươi đã biết sai, tội khi quân này bây giờ trẫm sẽ không trị ngươi, để ngươi nhớ kỹ. Ngươi bồi lễ Cầu gia, đón phu nhân trở về đi.”

“Nô tài khấu tạ Hoàng Thượng!” Liễu Vấn Bạch quỳ lạy nói, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.

Cầu Vĩ cũng nói: “Hoàng Thượng, Đoàn tổng quản tới đón tiểu nữ song hoàn toàn không phải thật tình thành ý muốn tiểu nữ làm phu nhân mà chỉ muốn làm khó Thích đại nhân. Lúc tiểu nữ còn ở Đoàn phủ cũng phải nhận hết khuất nhục, thần khẩn cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Hoàng Thượng không kiên nhẫn nói: “Vừa rồi Đoàn tổng quản cũng nói hắn biết sai rồi, về sau hắn sẽ đối tốt với con gái ngươi. Được rồi, trẫm mệt mỏi, tất cả lui xuống đi.”

“Hoàng Thượng!”

Tiểu thái giám đứng bên nói: “Thích đại nhân, Hoàng Thượng đã nghỉ ngơi, ngài vẫn nên để ngày khác lại đến đi.”

“Hoàng Thượng, nô tài cáo lui trước.” Liễu Vấn Bạch nói xong, rời khỏi cửa.

Thích Tĩnh từ bên trong nổi giận đùng đùng đi ra. Ngoài cửa Liễu Vấn Bạch cười với người đằng sau, nói với Cầu Vĩ: “Nhạc phụ, mau trở về thôi, tiểu tế sẽ bồi tội với ngài trước mặt mọi người.”

Cầu Vĩ hừ lạnh một tiếng, được thái giám nâng ra cửa cung.

Thích Tĩnh nhìn chằm chằm Liễu Vấn Bạch nói: “Đoàn Chính Trung, chuyện lần này lão phu sẽ không bỏ qua!”

Liễu Vấn Bạch cười nói: “Thích đại nhân không phải luôn không bỏ qua bản tổng quản sao?”

Thích Ngọc Lâm thất thần nhìn hắn nửa ngày, đột nhiên cười ha hả. Cười xong rồi vô lực ngồi phịch xuống đất.

“Đi!” Thích Tĩnh kéo hắn, phẫn hận rời đi.

Liễu Vấn Bạch làm cái Lan Hoa Chỉ (1), vuốt vuốt tóc, bộ dáng say mê nói: “A, bản tổng quản thật đúng là thiên tài —” Nói xong, nhấc áo choàng, đi xuống bậc thang lẩm bẩm: “Đi, đón phu nhân!”

(1)        Lan hoa chỉ: ngón tay điệu đà xếp thành hình hoa lan

Lại đến Cầu phủ, đã không thấy Cầu Vĩ đâu nữa. Cầu phu nhân đang ở trong chính đường ôm Cầu Mộ Quân khóc.

Liễu Vấn Bạch đi đến trước mặt các nàng nói: “Nhạc mẫu, phu nhân rửa sạch oan khuất là chuyện tốt, vì sao người khóc thương tâm như vậy?”

Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, cúi đầu nói: “Mẹ, đừng khóc, con gái không sao, nếu người không tin, qua vài ngày con gái sẽ về gặp người.”

Chính văn Chương 153: Trở về Đoàn phủ

Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, cúi đầu nói: “Mẹ, đừng khóc, con gái không sao, nếu người không tin, qua vài ngày con gái sẽ về gặp người.”

Cầu phu nhân đẩy nàng ra, khóc lớn chạy ra khỏi chính đường, Cầu Mộ Quân gọi một tiếng “Mẹ”, vội đuổi theo.

Liễu Vấn Bạch ngăn nàng lại nói: “Phu nhân muốn đi đâu, lúc này cũng không còn sớm nữa, trước cùng bản tổng quản trở về đã. Đúng rồi, có mang theo hưu thư không?”

Cầu Mộ Quân đẩy hắn ra, còn định đuổi theo, Liễu Vấn Bạch đã nói với hạ nhân: “Còn không mau dìu phu nhân lên kiệu!”

“Dạ, lão gia.” Nha hoàn phía dưới chạy lên, muốn dìu nàng. Cầu Mộ Quân đẩy các nàng ra, tự mình đi lên kiệu. Liễu Vấn Bạch lên ngựa, tiếng pháo, tiếng chiêng trống lại vang lên, đội ngũ đón dâu chậm rãi đi về phía Đoàn phủ.

Đến Đoàn phủ, cỗ kiệu dừng lại, rèm trước mặt bị vén lên. Cầu Mộ Quân đi ra khỏi kiệu, tiểu nha hoàn đứng ngoài cửa đỡ nàng. Nàng lơ đãng nhìn qua, chỉ cảm thấy nha hoàn này khiến nàng có cảm giác thân thiết lại giống như đã từng quen biết. Nhìn trong chốc lát, nàng hỏi: “Ngươi tên gì?”

Nha hoàn trả lời: “Phu nhân, nô tỳ tên Linh Lan.” Nàng đã quên, tên của nha hoàn trong Đoàn phủ đều là do rút thăm.

Lúc này, Liễu Vấn Bạch đã xuống ngựa, đi đến trước mặt nàng nói: “Phu nhân, dùng bữa trước đi.”

Lại ngồi vào bàn lớn, lại hưởng thụ đãi ngộ cấp tổng quản, sau đó lại theo thói quen lén ngẩng đầu nhìn hắn ăn cơm, sau đó nhớ ra người trước mặt là Liễu Vấn Bạch.

Bây giờ trước mặt hắn vẫn đặt một đĩa thịt băm kho tàu.

Nàng nhịn không được cười trộm, tưởng tượng bộ dáng mỹ nhân của hắn lại ăn cái đó, nghĩ đã thấy buồn cười.

Liễu Vấn Bạch nhìn ngưu tiên trên bàn, phát hiện Cầu Mộ Quân ngồi đối diện đang cười trộm, dừng đũa, sắc mặt hơi mất tự nhiên. Dù sao hắn cũng không phải Đoàn Chính Trung, không thể giống tên kia, mặt như đeo mặt nạ, chỉ cần không muốn lộ ra biểu tình thực thì có thể vĩnh viễn giả vờ.

Nhưng bây giờ hắn đang giả làm Đoàn Chính Trung, làm không được cũng phải làm, vì thế hắn vẫn kiên quyết gắp đồ ăn tráng dương thái giám thích nhất trong truyền thuyết kia, đưa vào trong miệng.

Thật ra hương vị cũng không tệ lắm, nhưng cho dù là sơn hào hải vị, mỗi ngày ăn cũng sẽ chán, tên Đoàn Chính Trung này lại ăn ngày ngày, khẩu vị đúng là làm bằng sắt mà!

Ăn cơm xong, Liễu Vấn Bạch nói với quản gia bên cạnh: “Đồ của phu nhân đã chuẩn bị xong chưa?”

Quản gia trả lời: “Bẩm lão gia, đã xong hết rồi. Như ngài phân phó, đem tất cả chuyển đến trong phòng ngài, một số có sẵn, vài thứ là đồ mới. Buổi sáng thông báo cho Trịnh sư phụ trong thành, lát nữa hắn sẽ tới đo cho phu nhân. Khoảng mười ngày nữa quần áo mùa đông của phu nhân sẽ được đưa đến. Còn có, hai nha hoàn hầu hạ phu nhân, là Liễu Lan đã vào phủ năm năm cùng Đào San vào phủ ba năm.”

Lúc này, Cầu Mộ Quân nói: “Có thể ở thêm một người hoặc đổi một người không?”

Quản gia trả lời:“Phu nhân cứ việc phân phó.”

Cầu Mộ Quân nói: “Để Linh Lan đến hầu hạ ta đi.”

Quản gia nói: “Phu nhân, Linh Lan vào phủ còn chưa đến hai tháng, sợ là ngượng tay, làm việc không được chu toàn……”

“Không sao, cứ chọn nàng đi.” Cầu Mộ Quân nói.

Quản gia gật đầu nói: “Vậy thì đổi Đào San thành Linh Lan đi, bình thường để Liễu Lan hướng dẫn Linh Lan.”

“Được, làm phiền quản gia.”

“Phu nhân khách khí rồi.”

Liễu Vấn Bạch đứng dậy, nói:“Quản gia, ngươi đưa phu nhân đi dàn xếp đi.” Nói xong, liền đi ra ngoài.

Sau đó Cầu Mộ Quân được đưa đến căn phòng quen thuộc. Quản gia vừa lui ra thì có người đưa một cái thùng gỗ lớn đến.

Cầu Mộ Quân nhìn nhóm nha hoàn vội vàng đổ nước, thả cánh hoa, lấy quần áo…… Hình như là muốn hầu hạ nàng tắm rửa. Không phải còn sớm sao?

Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn để nha hoàn cởi quần áo đi vào thùng tắm.

Từ từ nhắm hai mắt, nàng đột nhiên nhớ ra hình như mình đã từng nghe nói, phi tử trước lúc thị tẩm sẽ phải tắm rửa sạch sẽ, sau đó bị bọc trong chăn lụa mang đến long sàng của Hoàng Thượng.

Hôm nay nàng được đón về, sau đó lại tắm rửa như vậy, khiến nàng cảm thấy mình đang đợi thị tẩm.

Nghĩ đến thị tẩm, sau đó lại đến Đoàn Chính Trung, sau đó……

A…… May là ngồi trong bồn rất nóng, mặt nàng đã sớm đỏ chứ nếu không sợ sẽ bị người ta phát hiện.

Nếu hôm nay hắn tới đón nàng thì thật tốt, nàng sẽ cảm thấy nàng lại gả cho hắn một lần nữa, thật tuyệt. Thật sự là quá tham lam, được ở bên cạnh hắn, nàng lại càng muốn nhiều hơn.

Đến khi trời tối nàng mới tắm rửa xong, sau đó được phủ thêm lớp sa y, đưa đến trên giường. Thu thập xong, nhóm nha hoàn liền lui xuống, để nàng một mình nhàm chán nằm ở trên giường. Nàng nghiêng người, áp mặt lên tấm trải giường ngửi ngửi, là mùi hoa nhài nhàn nhạt quen thuộc, là mùi của hắn. Lại nhớ ra, giường này đã bị Liễu Vấn Bạch ngủ gần một tháng, mùi của hắn sớm đã không còn. Nàng chán nản quay đầu đi lại nghe thấy tiếng cửa bị mở. Nhìn qua đã thấy Liễu Vấn Bạch chậm rãi đi đến.

Liễu Vấn Bạch ơi Liễu Vấn Bạch, lại có thể giả một người giống đến thế cơ chứ, ngay cả thê tử như nàng cũng không nhận ra được. Nàng tùy ý nhìn hắn, chỉ thấy hắn đi đến bên giường, đứng lại. Đang định hỏi đêm nay ngủ như thế nào, thì đã thấy hắn cởi quần áo. Điều này khiến cho nàng không khỏi co rụt lại vào phía trong giường, hỏi: “Ngươi làm gì đấy?”

Liễu Vấn Bạch nói: “Sao vậy?” Nói xong, cởi luôn ngoại bào, định nằm xuống.

“Ngươi…… Chúng ta không cần làm giống thật đến mức ấy chứ?”

Liễu Vấn Bạch nhìn nàng, khóe miệng hiện lên một chút ý cười, nói: “Cái gì mà thật hay không thật? Không phải ta đã nói hưu thư trở thành đồ bỏ rồi sao?” Nói, liền đưa tay định chạm vào nàng.

Cầu Mộ Quân cuống quít ngồi xuống, kéo chăn lăn vào bên trong trốn nói: “Liễu Vấn Bạch, ngươi đừng làm ta sợ!”

Liễu Vấn Bạch cởi hài, trèo lên giường, cười khẽ rồi đưa tay thò vào trong chăn cầm chân của nàng.

“A —” Cầu Mộ Quân túm chặt chăn, dùng sức đẩy hắn, sốt ruột nói:“Liễu Vấn Bạch, ngươi không phải người, Đoàn Chính Trung sẽ không tha cho ngươi!”

Liễu Vấn Bạch đột nhiên bổ nhào vào trước mặt nàng, nâng cái gáy của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta nói ta là Liễu Vấn Bạch lúc nào?”

Cầu Mộ Quân sửng sốt, nhìn hắn chằm chằm, nói: “Ngươi……”

“Là ta.” Hắn gõ nhẹ lên cái mũi của nàng nói.

Cầu Mộ Quân kinh hồn chưa hết nói:“Ngươi thật là……”

Hắn cười nhẹ.

Nàng nhìn hắn một lúc lâu, sau đó kéo quần áo còn lại của hắn. Băng vải đã được cởi ra, trên ngực có vết sẹo thật to, thật mới.

Trong lòng đau nhức, nàng không kìm chế được nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo kia.

Hắn dịch người, kéo nàng cùng nằm xuống, sau đó kéo chăn nàng đang ôm, định đi vào.

Cầu Mộ Quân lại đột nhiên đoạt chăn lại, nhìn hắn hỏi:“Ngươi thật sự là Đoàn Chính Trung sao?”

Chính văn Chương 154: Động phòng?

Cầu Mộ Quân lại đột nhiên đoạt chăn lại, nhìn hắn hỏi: “Ngươi thật sự là Đoàn Chính Trung sao?”

Đoàn Chính Trung không cười nữa nói: “Không phải nàng đã nhìn qua vết thương rồi sao?”

“Nhưng không phải ngươi biết dịch dung sao? Có thể giả cả nữ nhân, một vết thương có khó gì?” Cầu Mộ Quân càng nghĩ càng nghi ngờ.

Đoàn Chính Trung cười nói: “Đó không phải ta, là Liễu Vấn Bạch.”

“Ngươi chính là Liễu Vấn Bạch.” Cầu Mộ Quân nói.

“Ta không phải Liễu Vấn Bạch.”

“Nhỡ đâu?”

“Không thể nào, ta sẽ không để cho hắn vào phòng của nàng.”

“Nhưng nhỡ…… Ngươi đánh hắn hôn mê, sau đó……” Nàng lại chuyển tầm mắt qua vết sẹo kia, đưa tay sờ sờ, dường như muốn xem nó là thật hay giả.

Hắn cầm tay nàng, nói: “Không cần nhìn, ta biết trên cánh tay nàng có vết sẹo nhỏ, là do trước ngã từ bậc thang xuống, ngực bên trái của nàng có một nốt ruồi rất nhỏ, nàng rất sợ ngứa, mỗi lần tay ta sờ đến thắt lưng nàng, nàng liền trốn……” Hắn nói tiếp: “Mỗi lần hoan ái, nàng luôn từ từ nhắm hai mắt không dám nhìn ta, ta nghĩ có khi đến bây giờ nàng vẫn không biết dưới phần eo ta trông như thế nào, mỗi lần tay ta chạm đến đùi nàng liền run rẩy, đôi khi nàng thật sự không chịu nổi sẽ khóc……”

“Không được nói nữa!” Mặt nàng đỏ bừng lấy tay bịt chặt lỗ tai.

Đoàn Chính Trung nói:“Bây giờ ta có thể vào rồi chứ?”

Nàng buông tay, thả chăn ra. Sau đó hắn vạch chăn, đắp lên trên người.

“Sao chàng lại đi ra? Vết thương không sao rồi chứ?” Nàng hỏi.

“Ta không ra, chẳng lẽ để cho Liễu Vấn Bạch vào sao?” Hắn hỏi lại.

Nàng cúi đầu không nói gì, hai người im lặng trong chốc lát, hắn nghiêng đầu đến, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng. Hôn, sau đó kéo chăn cùng sa mỏng trên người nàng xuống, chạm lên nơi đẫy đà của nàng. Nàng nắm chặt lôi kéo quần áo hắn, hô hấp bắt đầu dồn dập.

Môi chậm rãi lướt xuống, ngậm điểm đỏ trước bộ ngực phập phồng của nàng, mang chút lực mút vào khẽ cắn. Một tay ôm thắt lưng của nàng, một tay đi đến giữa hai chân nàng.

Nàng quả nhiên run lên, sau đó đẩy hắn ra.

“Đừng…… Đừng mà, chàng đang bị thương.” Giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

“Không sao, đã khép lại rồi.”

“Vẫn không nên, rất nguy hiểm.”

“Thật sự không sao, nhẹ chút là được.”

“Vậy cũng…… Cũng nguy hiểm.”

“Vậy nàng ở phía trên là được.”

“Ta không làm đâu!” Nàng thốt ra, sau đó lại lập tức cúi đầu.

Xong đời rồi…… từ trước đến nay hắn chưa dạy nàng nữ nhân có thể ở phía trên. Con gái đàng hoàng vốn không nên biết, nhưng nàng lại biết. Liệu hắn có thể đoán ra nàng đã xem mấy bức vẽ trong Tị Hỏa Đồ không? Nàng có nên làm ra vẻ kỳ lạ thêm một câu ‘Ta ở trên là sao?’ không?”

Ai da, coi như hết, càng tô càng đen, tốt nhất là không nói gì.

Hắn vẫn không phản ứng, dùng vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Nhẹ một chút là được, không sao đâu, chỉ cần nàng đừng trách ta không dùng đủ lực là được.”

“Ai sẽ……trách chàng không dùng lực……” Mấy từ sau càng nói càng nhỏ, gần như chỉ có nàng nghe thấy.

Hắn không thèm nhắc lại, đứng dậy xuống giường.

Nàng khó hiểu nhìn hắn đi lấy một cái thùng dưới giường, mở ra, lấy từ bên trong ra tấm vải trắng ngay ngắn. Hắn trở lại trên giường, đặt tấm vải lên trên giường.

Nhìn tấm vải này, nàng suy nghĩ nửa ngày vẫn không rõ dùng để làm gì. Nàng liền mở miệng hỏi:“Chàng làm gì vậy?”

Vẻ mặt hắn rất bình thường đáp:“Trải giường bẩn nha hoàn sẽ nghi ngờ.” Sau đó lại thản nhiên bắt đầu cởi quần áo.

Thì ra…… Thì ra là thế. Mặt nàng lại đỏ thêm một phần, thấy hắn cởi quần áo, nàng vùi đầu thật sâu, khẩn trương vừa kéo chăn trên người, vừa lùi càng sâu vào trong.

Hắn cởi từng món đồ trên người, cho đến cuối cùng cởi sạch.

Hắn cúi người, đưa tay kéo chăn của nàng.

Nàng giữ chặt không buông đến khi hắn dùng sức thêm một chút, nàng mới từ từ buông tay, mặc hắn chậm rãi kéo quần áo trên người nàng xuống, khiến cho cả người nàng hoàn toàn lộ ra.

Hắn lại ôm nàng nằm xuống, trong lòng nàng tuy khẩn trương, nhưng sợ hắn quá dùng sức mà xé rách miệng vết thương nên từ từ nhắm hai mắt, cắn răng, tự mình nằm xuống.

Hắn tách chân của nàng ra, đặt mình vào giữa hai chân nàng. Nàng lại đột nhiên mở mắt. “Tắt…… thổi tắt đèn đi được không?” Nhẹ giọng run run hỏi.

“Cứ để thế này đi.” Vẻ mặt hắn vẫn gió êm sóng lặng như cũ, thậm chí còn có chút nghiêm túc, làm cho nàng cũng không dám thương lượng nữa.

Coi như hết, ngựa quen đường cũ, cũng không phải đêm động phòng hoa chúc hay xử nữ chưa biết sự đời gì, gặp phải hắn coi như nàng gặp hạn.

Mặt hắn chậm rãi kề sát vào, khiến cho nàng nhịn không được nhắm mắt lại hít sâu một hơi.

Cái tay kia tiếp tục nhẹ nhàng từ trên đùi nàng lướt đến trên đầu gối, sau đó lại chui vào trong đùi, áp vào bên trong đùi dần đi lên trên. Nàng run rẩy, hít không khí, nghiêng đầu đi nhắm chặt mắt, sau đó rên nhẹ một tiếng.

Ngón tay hắn ở nơi nào lưu luyến sờ nắn nửa ngày, cũng làm cho nàng gian nan thừa nhận cả nửa ngày. Sau đó hắn dùng hai ngón tay đưa vào bên trong bắt đầu di động. Liên tục, liên tục, liên tục làm cho nàng vô lực.

Sau đó tay hắn rời đi, lại tách chân của nàng ra một ít, tiếp theo, một cảm giác đặc biệt làm cho nàng nhịn không được run lên. Nàng mở đôi mắt mông lung, thấy đầu hắn ở giữa hai chân nàng, lập tức kinh hoảng hét ầm lên.

Nàng cuống quít che miệng mình, nhìn ra bên ngoài. Hắn cũng từ giữa hai chân nàng ngẩng đầu lên.

“Không…… Chàng đừng……” Nàng thở gấp, hạ giọng nói.

Hô hấp của hắn cũng hơi bất bình ổn, nhìn quanh giường, lấy một chiếc khăn tay trong đống quần áo vừa cởi, gấp lại, đưa đến bên miệng nàng:“Ngậm lấy.”

Nàng chậm rãi hé miệng, để cho hắn lấy khăn tay bỏ vào trong miệng nàng.

Hắn nhìn nàng, sau đó lại nhìn về giữa hai chân nàng, cúi người xuống.

“Ô…… Ô……” Nàng lắc đầu, muốn hắn dừng hành động kinh người này lại. Trời ạ, ở trong tị Hỏa Đồ nàng cũng không thấy.

Đoàn Chính Trung nhịn không được cười lên một tiếng, nói:“Không sao. Cùng lắm thì để cho nàng hôn lại.” Sau đó lại vùi vào giữa hai chân nàng.

“Ô……” Cả người nàng run rẩy, trong đầu nghĩ câu nói vừa rồi của hắn: Để cho nàng hôn lại…… Hôn lại……

Nàng cầm chặt tấm trải giường,“Ô ô” cắn khăn tay, mở mắt ra muốn lên án hắn nói dối. Cái gì mà chậm một chút, cái gì không dùng sức…… Đều là gạt người, chỉ có nàng mới tin.

Ngày hôm sau, lúc nàng tỉnh lại, muốn cọ vào trong ngực hắn, lại phát hiện bên cạnh không có ai.

Yên lặng mở mắt, quả nhiên bên cạnh trống không. Nàng ngồi dậy, quay đầu tìm hắn, lại thấy một chiếc trâm gài tóc ở chiếc gối bên cạnh, đúng là trâm gài tóc giá trị ngàn vàng trong truyền thuyết lúc trước hắn đưa cho nàng.

Nàng cầm lấy trâm gài tóc, nhẹ nhàng sờ sờ, nhìn chằm chằm ngây ngốc, sau đó cười. Tiếp theo, tươi cười dần biến mất, nàng không cười nổi nữa.

Cây trâm gài tóc đặc biệt như vậy, là lần đầu tiên hắn tặng đồ cho nàng, nàng coi như vật định tình. Vốn tưởng rằng hắn sẽ lại tự tay đưa cho nàng, cho dù không học người khác thề non hẹn biển cũng sẽ thâm tình chân thành một chút, không ngờ sáng tinh mơ hắn ném bên cạnh gối không quan tâm. Thực là…… Không thú vị muốn chết.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx