sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 191 - 192

Chính văn Chương 191: Nam nhân cuồng vọng

Hắn vuốt ve mặt của nàng nói:“Ở trong lòng ta, nàng vĩnh viễn là thuần khiết nhất, vĩnh viễn là Cầm nhi của ta.”.

Nàng nhẹ nhàng cười, cúi đầu lau đi hai hàng lệ.

Cầu Vĩ hôn tới nước mắt trong mắt nàng, đẩy nàng nằm xuống, cúi đầu hôn đến giữa hai chân nàng.

“Không!” Nàng đứng dậy đẩy hắn ra, quỳ đến dưới thân hắn, đổi giọng nói: “Để ta.” Nói xong, cúi đầu ngậm lấy.

****

Cầu Mộ Quân đang ngồi bên cửa sổ, tính số ngày Liễu Vấn Bạch rời đi, đang lo lắng cho Đoàn Chính Trung, hạ nhân đột nhiên đến bẩm báo:“Phu nhân, không tốt, Hoàng thượng hạ chỉ nói lão gia lúc còn sống tội ác tày trời, để Hiền vương dẫn người đi quật mộ tiên thi lão gia!”

“Cái gì?” Cầu Mộ Quân lập tức đứng dậy nói:“Ngươi nghe tin này từ đâu?”

“Là thật, Hiền vương đã mang theo người về phía mộ lão gia!” Hạ nhân nói.

Cầu Mộ Quân vội chạy ra ngoài.

Nàng thực ngốc, thực ngốc! Nàng sao có thể nghĩ chỉ cần lừa mọi người rồi hạ táng là ổn! Tam hoàng tử trước lúc nhập liệm đã phái người kiểm tra thi thể Đoàn Chính Trung, nhưng Cầu Vĩ thì chưa, hắn nhất định sẽ nghi ngờ, nhất định sẽ muốn điều tra rõ ràng!

Cho nên hắn liền tìm cách quật mộ, bên ngoài nói là tiên thi, thật ra là ngầm kiểm tra thân phận thi thể.

Nàng biết những người khám nghiệm tử thi đều có rất nhiều phương pháp khám nghiệm tử thi, cho dù thi thể đã hư thối chỉ còn xương cốt cũng có thể dùng phương pháp đặc thù kiểm nghiệm ra tuổi của người chết, từng trải qua cái gì, chịu qua vết thương như thế nào. Cho dù Thích Vi tìm được thi thể có thân hình rất giống Đoàn Chính Trung, nhưng chung quy cũng không phải thật, nhất định sẽ bị tra ra.

Nàng không kịp chuẩn bị, cũng không kịp nghĩ cách!

Nếu là Đoàn Chính Trung, hắn nhất định sẽ nghĩ đến, nhất định sẽ có chuẩn bị.

Cầu Mộ Quân sốt ruột chạy về phía mộ Đoàn Chính Trung, chỉ muốn tận lực giấu giếm.

Chờ nàng đuổi đến nơi, mộ Đoàn Chính Trung đã bị quật mở, Cầu Vĩ vừa sai người mở quan tài.

“Không!” Cầu Mộ Quân lao vào trong mộ, che chở quan tài khóc nói:“Không được động đến mộ phu quân ta, không được động vào chàng……”

“Người đâu, kéo nàng ra!” Cầu Vĩ lập tức nói.

Người bên cạnh hắn lập tức đi đến bên mộ kéo nàng ra, Cầu Mộ Quân liều mạng tránh bọn họ, nằm vào quan tài, ôm lấy thi thể trong quan tài khóc nói:“Không được động vào, các ngươi không được động vào chàng, cha, rốt cuộc Chính Trung đã đắc tội gì với người, ngay cả thi thể hắn người cũng không buông tha, người giết ta đi, cũng giết luôn ta đi!”

Thi thể đã hạ táng hơn nửa tháng, sớm đã bắt đầu hư thối, xa xa đã tản ra mùi tanh tưởi, trên mặt đều là những nốt màu xanh xanh, làn da đã bắt đầu phình lên nổi bọng.

Cầu Mộ Quân ôm thi thể, tựa như ôm người còn sống, trên khuôn mặt trắng nõn dính toàn dị vật xanh xanh trắng mịn cọ ra từ trên mặt thi thể.

Mọi người xung quanh mộ phần bị nàng dọa đến ngây người, có người chết lặng nhìn về phía Cầu Vĩ, trong mắt mang theo đồng tình cùng sợ hãi nhìn Cầu Mộ Quân che chở thi thể hư thối trong quan tài.

Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ, Cầu Mộ Quân lại yêu thái giám như Đoàn Chính Trung này đến vậy, lại có thể làm ra chuyện chỉ sợ ngay cả vợ chồng yêu nhau cũng khó có thể làm.

Thì ra Cầu Mộ Quân cùng Đoàn Chính Trung là một đôi vợ chồng ân ái, Cầu Mộ Quân vẫn là con gái Hiền vương, Đoàn Chính Trung là con rể hắn, dù cho trước lúc bọn họ có bất hòa, nhưng Đoàn Chính Trung đã chết, đối mặt với con gái, con rể mình, Hiền vương sao có thể xuống tay được?

Mọi người thấy tình cảnh trước mắt, đều thổn thức vì hai người trong mộ kia.

Cầu Vĩ dù sao cũng là văn nhân sinh ra, không khỏi coi trọng mặt mũi, cảnh tượng như bây giờ, hắn cũng có chút khó xuống tay, lại nhìn bộ dáng Cầu Mộ Quân, thật sự là ngoại trừ Đoàn Chính Trung, nếu trong mộ là người khác nói cũng không có người tin.

Đang do dự, có người vội vàng giục ngựa đến, nói một câu bên tai Cầu Vĩ, sắc mặt Cầu Vĩ đại biến, vội vàng nói: “Lưu hai người lại ở đây lấp mộ, những người còn lại đi theo ta!” Nói xong, liền cưỡi ngựa mang theo mọi người rời đi.

Cầu Mộ Quân còn ôm thi thể khóc, hai người ở lại hết khuyên lại kéo nàng lên, đóng quan tài, lấp đất liền rời đi.

Cầu Mộ Quân ngồi trước bia mộ khóc hồi lâu, mới chậm rãi đứng dậy thất thần rời đi.

Nàng biết, nhất định là Cầu Vĩ nghe được tin tức quan trọng mới rời đi, bằng không hắn cũng không dễ dàng buông tha thi thể này như vậy, nhưng rốt cuộc là hắn nghe được tin tức gì? Còn có cái gì so với sống chết của Đoàn Chính Trung quan trọng hơn?

Thất hồn lạc phách, thất tha thất thểu đi đến xa một rừng cây cách mộ không xa, thấy được một cái ao.

Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh ao, ngồi xuống, lấy khăn thấm nước, lau rửa dị vật dính trên người.

Nhẹ nhàng, chậm rãi, cũng không chán ghét sốt ruột giống như đang lau cái gì ghê tởm.

Trước khi lừa người khác phải lừa được chính mình, thật ra là một chuyện vô cùng thống khổ lại rất cần có nghị lực.

Nếu không phải Đoàn Chính Trung thật sự sống chết chưa rõ, nếu không phải nàng thật sự đau lòng vì hắn, khổ sở vì hắn, chỉ sợ nàng cũng không thể nào giả vờ giống như vậy.

Nàng nhìn bốn phía, nhẹ nhàng cởi quần áo, kéo xuống bả vai, lấy khăn lau gáy.

Lúc này, đột nhiên một trận gió lùa phía sau nàng, nàng vừa muốn quay đầu lại, một thanh chủy thủ đã đặt tại yết hầu nàng.

“Cởi quần áo ra!” Phía sau là giọng của một nam nhân.

Nàng cả kinh, hỏi:“Ngươi muốn làm gì?”

Nam nhân phía sau nói:“Yên tâm, ta không cần thân thể của ngươi, ngươi cởi quần áo, nhảy vào trong nước tắm rửa là được.”

Lúc này nàng mơ hồ nghe được tiếng vó ngựa.

“Nhanh!” Nam nhân lớn tiếng nói, trong giọng nói thêm một phần vội vàng, chủy thủ trong tay lại kề sát vào cổ của nàng thêm một tấc.

Cảm thấy, hình như hắn đang vội vã trốn tránh cái gì.

Nàng chậm rãi nói:“Bây giờ trời đã rất lạnh, không ai tắm rửa ở đây cả.”

“Ngươi……”

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Cầu Vĩ mang theo người đuổi tới gần ao, nhìn thấy Cầu Mộ Quân đã cởi chỉ còn cái yếm cùng tiết khố, nàng vội dùng quần áo quấn chặn thân thể, kinh hãi nhìn người tới.

Thị vệ vội quay mặt đi, Cầu Vĩ cũng hơi hơi nghiêng đầu, nói:“Sao ngươi lại ở đây?”

Cầu Mộ Quân nói:“Người cũng muốn bắt cả ta sao?”

Cầu Vĩ nhìn bốn phía, nói:“Lục soát xung quanh!” Nói xong, những người cưỡi ngựa phía sau hắn vòng ra xung quanh vài vòng, lại e ngại con gái Hiền vương không mặc quần áo, cũng không tới gần, nhìn mặt ao trụi lủi không có lấy một cọng bèo, đáp lời nói:“Hiền vương, không tìm thấy.”

Cầu Vĩ chỉ rừng cây, nói:“Đuổi đến bên kia!”

Nói xong, một đám người liền giục ngựa về phía rừng cây bên kia.

Tiếng vó ngựa đi xa, nam nhân từ trong nước ló đầu ra, há mồm thở dốc nói:“Nghẹn chết ta, lạnh chết ta!”

“Quay mặt đi!” Cầu Mộ Quân lập tức nói.

Nam nhân ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác, nói:“Dạng nữ nhân nào mà bản công tử chưa thấy qua, có thể để bản công tử nhìn, là phúc khí của ngươi.”

Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Nam nhân run run đi lên bờ, thân hình to cao, làn da màu đồng cổ, khuôn mặt tuấn mỹ lại mang theo vài phần uy nghiêm. Khuôn mặt như vậy làm cho người ta không dám nhìn gần, giống như có một loại hơi thở vương giả trời sinh.

Cầu Mộ Quân nhìn hắn hồi lâu, hỏi:“Ngươi là ai, vì sao lại bị Hiền vương lùng bắt?”

Nam nhân đi lên bờ, nâng cằm nàng lên nói:“Nữ nhân, không nên hỏi nhiều, rất tò mò sẽ khiến mình mất mạng lúc nào không biết.”

Cầu Mộ Quân gạt tay hắn, nói:“Vừa nãy, hình như ngươi càng gặp nguy hiểm hơn so với ta.”

Nam nhân nhìn nàng tìm tòi nghiên cứu một chút, nói:“Ngươi hình như không sợ ta, cũng không sợ bọn Cầu Vĩ, từ đầu đến cuối ngươi vẫn rất bình tĩnh, vì sao?”

“Kẻ chạy trốn hoạn nạn như ngươi, vì sao ta phải sợ?” Cầu Mộ Quân thản nhiên nói.

“Chạy trốn hoạn nạn? Ngươi… nữ nhân này… dám nói bản công tử là kẻ chạy trốn hoạn nạn?” Nam nhân tức giận nói, lại nâng cằm của nàng lên.

Nàng lại gạt tay hắn ra, lạnh lùng nói:“Ngươi nếu không tôn trọng ta, ta liền gọi Hiền vương lại đây.”

“Nữ nhân, ngươi sẽ không sợ ta giết ngươi sao?” Nam nhân nhìn nàng, mỉm cười nói.

Nàng cũng cười nói:“Ngươi sẽ không.”

“Vì sao?” Hắn nghi hoặc nói.

“Thứ nhất, ngươi bây giờ đang lẩn trốn, có thể bớt chuyện đối với ngươi có lợi. Thứ hai, ngươi không phải quân tử, nhưng cũng không tính là kẻ tiểu nhân, còn thực kiêu ngạo, hẳn là sẽ không cho phép mình giết chết một thiếu nữ tử dùng trong sạch của nàng cứu ngươi một mạng đúng không?” Cầu Mộ Quân chậm rãi nói.

Nam nhân lại nhìn chằm chằm nàng xem trong chốc lát, nói:“Ngươi rất thú vị, tướng mạo dáng người cũng khá, ta thích ngươi, không bằng ngươi làm nô tỳ của ta đi, hoặc là thiếp thất cũng được, thuận tiện……” Hắn cười nói:“Ta còn có thể phụ trách với ‘Trong sạch’ của ngươi.”

Cầu Mộ Quân nhìn hắn, nghĩ một người bị Cầu Vĩ lùng bắt như vậy, nhìn qua xuất thân cao quý, còn kiêu ngạo có chút tự đại cuồng vọng rốt cuộc là ai.

Lơ đãng cúi đầu, đột nhiên thấy giày của quân đội dưới chân hắn.

Quần áo vải thô bình dân, lại đi giày quân đội?

“Nhị hoàng tử?” Nàng nhìn hắn hồ nghi hỏi thử.

Theo đồn đãi Nhị hoàng tử văn thao vũ lược. Hai năm trước hắn bị phái đi trấn thủ biên cương, trước khi Hoàng Thượng băng hà đã trở về kinh thành, không phải hẳn đã sớm đến kinh thành rồi sao?

Nam nhân sửng sốt, biến sắc, lập tức đem chủy thủ chỉ vào nàng nói:“Ngươi là ai?”

Thì ra hắn thật sự là Nhị hoàng tử.

Cầu Mộ Quân đẩy chủy thủ của hắn, nói:“Thì ra ngài còn chưa chết. Bây giờ Cửu hoàng tử làm hoàng đế, Cầu Vĩ đã khống chế triều đình, chỉ sợ là ngài khó có thể tới gần hoàng cung.”

Nhị hoàng tử lạnh giọng nói:“Nói, ngươi là ai?”

“Phu nhân của Đoàn Chính Trung.” Cầu Mộ Quân nói.

“Phu nhân của Đoàn Chính Trung? Hắn sao có thể có phu nhân?” Nhị hoàng tử không tin hỏi.

Cầu Mộ Quân nói:“Nhị hoàng tử, ngài rời khỏi kinh đã hơn hai năm, năm nay ta mới gả cho Đoàn Chính Trung, ngài đương nhiên không biết ta.”

Nhị hoàng tử đánh giá nàng hồi lâu, mới nói nói:“Đoàn Chính Trung, hắn sao có thể cưới vợ?”

“Ta đắc tội tiên hoàng, cũng chính là phụ hoàng ngài, cho nên phụ hoàng ngài liền tứ hôn ta gả cho thái giám tổng quản.” Cầu Mộ Quân nói.

Nhị hoàng tử vẫn nhìn nàng không nói lời nào, dường như muốn nhìn xem nàng nói là thật hay giả.

Nàng mặc kệ hắn, hỏi:“Nhị hoàng tử sao lại lẻ loi một mình như vậy, bên người không có tùy tùng sao?”

Hắn nói:“Tất cả đã chết, chúng ta bị đuổi giết cho đến tận kinh thành.”

Không cần hắn nói, Cầu Mộ Quân cũng có thể tưởng tượng trên đường hắn chịu bao nhiêu khổ, không ít lần vào sinh ra tử. Lẽ ra, hắn chỉ cần trở lại hoàng cung, tất cả liền bình an, nhưng bây giờ Đoàn Chính Trung xảy ra chuyện, đại quyền đã đổi, hắn đã trở thành người Cầu Vĩ cần giải quyết nhất.

Chính văn Chương 192: Nhị hoàng tử

Nàng hỏi:“Nhị hoàng tử có tính toán gì không?”.

Hắn nhìn nàng, nói:“Ngươi nói cho ta biết, Đoàn Chính Trung thật sự đã chết rồi sao?”

Cầu Mộ Quân hiểu, hắn xuất hiện chỗ này hẳn không phải ngoài ý muốn. Có lẽ cũng giống Cầu Vĩ, đến điều tra xem mộ Đoàn Chính Trung là thật hay giả, chẳng qua không cẩn thận bị người phát hiện. Lúc Cầu Vĩ nghe xong lời thuộc hạ đột nhiên sốt ruột rời đi, hẳn đúng là lúc biết được tung tích của hắn, liền đuổi theo hắn. Hắn trốn đi không ngờ gặp được nàng.

“Đúng, bị Cầu Vĩ, còn có người Thích gia hại chết.” Nàng đáp lại.

Nhị hoàng tử im lặng, mày hơi nhíu lại.

Cầu Mộ Quân nói:“Nhị hoàng tử nay ngài đang ở trong hiểm cảnh, việc cấp bách trước mắt là đảm bảo an toàn cho ngài, ngài có bằng lòng trốn vào bí thất của phu quân ta trước, sau đó lại bàn bạc kỹ hơn không?”

Nhị hoàng tử nhìn nàng, không nói một câu.

Nàng còn nói:“Ta tên Cầu Mộ Quân, là phu nhân của Đoàn Chính Trung, cũng là con gái Cầu Vĩ. Phu quân lúc còn sống vốn muốn phò tá ngài lên ngôi vị hoàng đế, cho nên ta cũng sẽ giúp ngài. Nếu ngài tin ta, hãy lén đến nhã gian chữ Thiên thứ hai trong ‘quán trà Thấm Nhã’, mở ngăn kéo ở bàn, ấn vào cơ quan ở đó sau đó vào bí thất phía dưới chờ ta. Nếu ngài không tin, cứ tùy ý bỏ chạy.” Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.

Nhị hoàng tử nhìn bóng dáng của nàng, chờ nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, mới rời khỏi ao nhỏ.

Cầu Mộ Quân trở lại Đoàn phủ, mang theo cặp lồng đựng cơm cùng đồ ăn đi vào bí thất.

Đầu tiên là đến xem Đoàn Chính Trung, sau đó mới đi về chỗ sâu trong bí thất.

Nhị hoàng tử quả nhiên đến đây, nhàn nhã ngồi ở bên cạnh bàn.

Cầu Mộ Quân không nói hai lời, cầm hộp thức ăn trong tay đặt lên bàn, lần lượt bày đồ ăn bên trong ra.

Nhị hoàng tử cũng không hỏi nhiều, bưng bát lên bắt đầu ăn. Hắn xuất thân hoàng gia, cử chỉ vốn nên tao nhã rộng lượng nhưng tốc độ ăn cơm lúc này cũng rất nhanh.

Ăn xong, hắn buông bát đũa, nói:“Ngươi biết ta sẽ đến?”

Nàng thu bát đũa, trả lời:“Đương nhiên, ngài đã đi vào ngõ cụt, còn có nơi nào có thể đi sao?”

Nhị hoàng tử híp mắt nói:“Nữ nhân, không nên dùng từ bừa bãi. Mấy từ như ‘kẻ chạy trốn hoạn nạn’, hay ‘cùng đường bí lối’, ngươi là người đầu tiên dám dùng trên người ta.”

“Được, về sau ta sẽ cố gắng dùng từ ca ngợi.” Cầu Mộ Quân nói.

Nhị hoàng tử hỏi:“ Nếu ngươi là con gái Cầu Vĩ, vì sao lại đứng cùng phe với Đoàn Chính Trung?”

“Hắn là phu quân ta, vì sao ta lại không cùng phe với hắn?” Nàng hỏi ngược lại.

Hắn lại hỏi:“Ta hỏi lại ngươi, hắn thật sự đã chết sao?”

Cầu Mộ Quân nhắm mắt lại, bi thống nói:“Ta ôm hắn, cảm thấy thân thể hắn dần dần lạnh như băng, trở nên cứng ngắc, tận mắt nhìn hắn bị để vào quan tài, bị nhốt trong quan tài tối đen cô độc…. Vừa rồi, ta còn thấy thi thể hắn …. biến thành như vậy. …Lúc trước hắn luôn ủng hộ ngài, nếu không bởi vì ta, hắn cũng sẽ không chết, ngài cũng không cần lưu lạc đến tận đây, cho nên, ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngài.”

Nhị hoàng tử nhìn nàng nói:“Ngươi không sợ ta, là do mấy ngày qua ngươi đã gặp phải quá nhiều trường hợp mạo hiểm, hay là bởi vì hắn đã đi rồi cho nên ngươi không thèm quan tâm đến sống chết nữa?”

“Nhị hoàng tử, ngài là người hắn coi trọng, là người hắn muốn giúp, ta đương nhiên sẽ không sợ ngài.”

“Ngươi gọi tên của ta đi.” Nhị hoàng tử nói.

Cầu Mộ Quân gật gật đầu, hỏi:“Là gì?”

“Hả?”

Nàng lại hỏi:“Ngài tên gì?”

“Ngươi không biết tên ta?” Nhị hoàng tử không thể tin nói.

“Ngài chưa nói.”

“Ta đường đường là Nhị hoàng tử, ngươi nhận ra ta nhưng lại không biết tên ta!”

Cầu Mộ Quân giận dữ nói:“Nhị hoàng tử, ta chỉ là phụ nhân bình thường, biết được ngài là ai đã không tồi rồi, sao có thể biết tên ngài?”

Nhị hoàng tử hít sâu một hơi, nói:“Được rồi, bổn hoàng tử liền nói cho ngươi, Phong Nam Diệp, chính là tên của bổn hoàng tử, ta đặc biệt cho phép ngươi gọi ta Nam Diệp.”

Cầu Mộ Quân nói:“Ta gọi ngài là Phong công tử vậy.”

“Nữ nhân, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta là kẻ chạy trốn, không có khả năng ngồi lên ngôi vị hoàng đế?”

Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nói:“Không phải.”

“Vậy tại sao có cơ hội lôi kéo ta để tạo mối quan hệ ngươi lại không cần?” Phong Nam Diệp nói.

“Vì sao ta lại muốn lôi kéo ngài để tạo quan hệ? Ta và ngài không thân chẳng quen, gọi thẳng tên dường như không thích hợp lắm.”

“Được rồi, nữ nhân, nhóm tiểu thiếp của ta cũng thường xuyên dùng các loại cách hấp dẫn chú ý của ta, ta cũng coi như không thấy.” Phong Nam Diệp hừ nhẹ một tiếng.

“Ngài vẫn nên gọi ta là Đoàn phu nhân thì hơn.” Cầu Mộ Quân nói.

Phong Nam Diệp hít sâu một hơi nói:“Vậy Đoàn phu nhân, ngươi có thể đưa Thường đại nhân Thường Liên Lâm - Biệt giá (1) Thượng Châu đến gặp ta một lần được không?”

(1) Biệt giá (別駕) một chức quan giúp việc quan thứ sử, cũng như chức thông phán bây giờ.

Cầu Mộ Quân nói:“Phong công tử muốn liên hệ cùng những người thân tín trong kinh thành sao?”

Phong Nam Diệp gật đầu nói:“Phụ hoàng mất, Đoàn Chính Trung cũng đã chết, ta không biết chút gì về tình huống trong cung, vậy chỉ có thể liên hệ với người lúc trước ta cho rằng là người đáng tin. Nhưng hai năm nay ta không ở kinh thành, chỉ sợ vật đổi người thay, tất cả không còn giống như lúc trước.”

Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, nói:“Ngài đưa ta tín vật có thể chứng minh thân phận của ngài, ngài muốn tìm ai, ta giúp ngài tìm, muốn nói cái gì ta giúp ngài nói, ngài không nên lộ diện.”

Phong Nam Diệp lại nhìn nàng một lúc lâu sau, nói:“Thật ra ta cũng biết ta tự mình đi gặp người khác là rất mạo hiểm. Bây giờ, ta cũng tình nguyện tin ngươi. Nhưng, việc ngôi vị hoàng đế này, ngươi……”

Cầu Mộ Quân nói: “Ta biết không nhiều lắm, ta ra mặt có lẽ kém hơn nhiều so với ngài tự mình ra mặt, nhưng ngài thể mạo hiểm, nhỡ đâu có kẻ làm việc cho Cầu Vĩ, ngài sẽ gặp nguy hiểm.”

“Nhưng như vậy ngươi sẽ gặp nguy hiểm.” Phong Nam Diệp nhìn nàng nói.

“Có thể giúp phu quân ta, không phải tốt lắm sao?”

Ngạo khí trên mặt Phong Nam Diệp chậm rãi tản đi đôi chút, nhìn nàng thật lâu nói:“Nữ tử giống như ngươi, phụ hoàng ta hẳn là sẽ phong ngươi làm phi, sao có thể tứ hôn cho ngươi cho kẻ khác?”

Cầu Mộ Quân nói:“Hôm nay phải đi tìm Thường đại nhân sao?”

Phong Nam Diệp gật đầu, lấy chủy thủ trên người ra nói:“Trong cuộc thi săn bắn ba năm trước ta đứng đầu, hoàng thượng đã ban cho ta thanh đao này trước mặt văn võ bá quan. Ngươi chỉ cần lấy thanh đao này ra, chỉ cần là người có mặt lúc ấy, đều biết là của ta.”

Cầu Mộ Quân nhận đao, gật gật đầu.

****

Nhìn năm hàng người xếp hàng trước mắt, nàng nói với quản gia:“Lão gia đã đi, ta không dùng được nhiều người như vậy, phát ỗi người gấp ba lương tháng, lại thưởng mỗi người mười lượng bạc, sau đó tất cả hãy rời đi. Nếu ngươi muốn ở lại thì ở lại, muốn đi thì cứ đi đi.”

Bây giờ nàng làm việc thay Nhị hoàng tử, hơi vô ý sẽ đưa tới họa sát thân, người chịu liên lụy càng ít càng tốt.

Quản gia cũng không nói nhiều, lập tức làm theo lời nàng. Cuối cùng, tất cả mọi người trở về sửa sang lại đồ đạc, quản gia đứng trước mặt nàng nói:“Để lại một đầu bếp, hai nha hoàn, còn có lão nô, mặt khác Linh Lan còn ở trong phủ.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx