sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ca Khúc “Love Me Tender”

Năm khó khăn nhất của hôn nhân chính là năm mà bạn đang trải qua.

- Franklin P. Jones

Trời đang mưa. Dĩ nhiên. Sao thời tiết lại có thể khác đi vào cái ngày tồi tệ nhất trong đời tôi kia chứ?

Thiếu nữ mười tám tuổi Libby Dalton nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, khuỷu tay tựa xuống bàn, hai tay chống cằm. Những chồng thùng phản chiếu những hình ảnh rời rạc ma quái trên tường nhà mỗi khi ánh chớp lóe lên, xuyên qua màn mưa không ngừng đập vào khung cửa sổ.

Trong vòng một tiếng nữa, họ sẽ dọn khỏi nhà và rời xa gia đình để đến sống ở một nơi hoang vắng là Levittown, New York.

Phải chăng mới chỉ một tháng trước đây, Johnny đã lao vào nhà để báo một tin tuyệt vời... về một chỗ làm, một cơ hội để thoát khỏi Milford và có được điều anh thật sự mong muốn? Sao cô có thể nói với anh rằng cô không thể rời xa gia đình – mái nhà – cuộc sống của mình?

Họ – một cô gái tóc vàng mắt xanh, đội trưởng đội cổ động và một chàng cầu thủ bóng bầu dục điển trai – là một đôi yêu nhau trong suốt những năm trung học. Họ được bầu chọn danh hiệu Vua và Nữ hoàng trong lễ họp mặt sinh viên vào năm cuối trung học, được xuất hiện trên cuốn kỷ yếu với danh hiệu Cặp đôi Đáng yêu nhất của Trường Trung học Milford.

Đó là những năm năm mươi, cuộc sống tại các thị trấn nhỏ của nước Mỹ rất dễ chịu. Lúc đó Elvis Presley là ông hoàng thể loại nhạc Rock & Roll, và ca khúc thành công “Love Me Tender” của anh vừa được phát sóng. Tại buổi khiêu vũ của học sinh năm cuối, cặp đôi đẹp nhất trường Milford đắm mình trong vòng tay của nhau và dập dìu khiêu vũ trong lúc ban nhạc chơi bài tủ của họ. Giọng ca trầm ấm của Johnny ngân nga lời bài hát bên tai Libby, và trái tim cô như tan chảy.

Mẹ cô đã dặn: “Hãy cẩn thận, con biết điều gì sẽ xảy ra với những cô gái không biết giữ gìn rồi đấy”.

Libby không hề muốn trở thành một trong số những cô gái bị mang ra bàn tán trong phòng thay quần áo. Họ sẽ đợi.

Nhưng trong đêm tốt nghiệp, họ không nói với ai một tiếng nào cả mà cứ thế chạy qua ranh giới bang và đến trước một cha xứ. Họ không thể đợi lâu hơn nữa.

Trong vòng tay của người chồng mới cưới, Libby hãnh diện khoe chiếc nhẫn cưới cho cha mẹ xem. Họ sửng sốt nhìn đứa con gái rượu của mình – học bổng bóng bầu dục, tấm bằng đại học, chiếc váy cưới dài trắng tinh khôi và khăn che mặt – tan biến như bong bóng xà phòng.

“Con có mang à?” – Mẹ cô kéo con gái ra một bên hỏi khẽ.

“Không có đâu mẹ!” – Libby quả quyết, cảm thấy bị xúc phạm vì điều phỏng đoán đó.

Thời gian đầu quả thật rất thú vị dù họ cùng sống trong căn hộ bé tí, nơi họ luôn cảm thấy muốn ở bên nhau nhiều hơn nữa. Johnny làm thợ máy tại trạm sửa xe Buckner cả ngày, ban đêm anh còn học một lớp kỹ thuật để sau này trở thành thợ điện. Libby phục vụ bàn tại một quán ăn nơi họ sống. Cảm giác mới mẻ ban đầu nhanh chóng phai nhạt, và khi hai người cứ va phải nhau trong căn hộ nhỏ bé chỉ có hai phòng, thì họ mơ đến việc dành dụm để mua được một căn nhà cho riêng mình.

Lúc này, một năm sau ngày cưới, Libby đang có thai năm tháng. Ngày nào cô cũng thấy khó ở và buộc phải nghỉ làm. Các bạn thời phổ thông thôi không còn gọi cho vợ chồng họ nữa khi biết hai anh chị không còn tiền để khiêu vũ và xem phim. Khi những hy vọng và dự định cho tương lai chỉ còn là sự thất vọng trống trải trong cuộc sống qua ngày thì những trận cãi vã thường xuyên giữa họ thay thế cho những lời nói yêu thương trước kia. Libby sống mỗi ngày, và gần đây là mỗi đêm, trơ trọi trong căn nhà bé nhỏ. Cô còn nghi ngờ John đang “quan hệ lăng nhăng bên ngoài”. Có ai lại đi làm vào mỗi đêm như vậy chứ.

Sau một lần mỏi mệt vì ốm nghén, Libby liếc nhìn mình trong gương. Cô thấy thân hình mình sao mà sồ sề còn tóc tai thì rối bù.

Mẹ cô lo cuống lên vì khuôn mặt xanh xao và những quầng thâm dưới mắt của con gái. Mẹ cô bảo: “Con phải chăm sóc cho bản thân, Libby à. Hãy nghĩ đến chồng của con, nghĩ đến đứa bé”.

Đó cũng chính là những gì Libby luôn nghĩ đến – đứa bé... hình hài chưa rõ rệt bên trong cơ thể cô, đang làm hỏng vóc dáng của cô và khiến cô đau yếu liên miên.

Rồi đến một ngày nọ, Johnny báo với cô về công việc mới của anh ở Levittown.

Anh nói, cặp mắt sáng ngời: “Chúng ta sẽ chuyển đến sống trong một căn nhà của công ty. Nhà nhỏ thôi, nhưng vẫn tốt hơn cái ổ chuột này”.

Cô gật đầu và chớp mắt thật nhanh để Johnny không thể nhìn thấy cô đang khóc. Cô không thể nào rời khỏi Milford được.

Trong ngày hôm nay sẽ không có ai đến nói lời tạm biệt... Việc đó đã diễn ra vào bữa tiệc chia tay tối hôm trước rồi. Trong khi Johnny kéo cái thùng cuối cùng ra ngoài thì cô đi dạo quanh ngôi nhà đầu tiên của mình một lần cuối, tiếng chân của cô vọng lại trên nền gỗ trơ trụi. Mùi dầu đánh bóng đồ đạc và mùi sáp vẫn còn phảng phất đâu đó. Căn phòng bỗng nhiên tràn ngập tiếng cười nói khe khẽ khi cô nhớ lại đêm đầu tiên họ đánh bóng sàn nhà, cười khúc khích, xô đẩy nhau và thỉnh thoảng dừng lại giữa chừng để bày tỏ tình yêu. Hai căn phòng lộn xộn, giờ đây trở nên lạnh lẽo và trống trải. Thật nực cười là chúng bị biến thành những hình khối vô cảm nhanh đến thế, cứ như thể chưa từng có ai sống và yêu nhau ở đó vậy. Cô đóng sập cánh cửa một lần cuối và vội vã đi ra chỗ xe tải.

Lúc họ lái xe đi, thời tiết mỗi lúc một xấu - cũng giống như tâm trạng của cô vậy.

Johnny nói: “Đó là một công ty lớn, công ty Levitton chuyên sản xuất các linh kiện điện tử... một cơ hội để thăng tiến...”.

Cô gật đầu cho qua chuyện rồi lại đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau cùng, anh thôi không cố gắng chuyện trò với cô nữa. Họ lái xe đi trong yên lặng, sự yên lặng chỉ bị gián đoạn bởi tiếng cót két của cái cần gạt nước.

Khi họ đến ngoại ô Levittown, trời hết mưa và mặt trời bắt đầu chiếu những tia nắng ấm áp.

Ngước nhìn bầu trời, Johnny nói: “Dấu hiệu tốt đây”.

Cô khẽ gật đầu.

Sau khi đi nhầm mấy chỗ rẽ, họ cũng tìm đến được căn nhà mới của mình. Libby nhìn chăm chăm vào cái thùng bé tí nằm ngổn ngang giữa mấy cái thùng giống hệt nhau, như những ngôi nhà Monopoly xếp thành hàng dài trên đại lộ Oriental trong trò chơi cờ Tỷ phú.

“Bao giờ em mới chịu cười trở lại hả Lib?”.

Cô leo xuống khỏi cabin xe và tự trách mình. Hãy trưởng thành lên, Libby. Ngươi có nghĩ rằng mọi việc đang dễ dàng hơn đối với anh ấy không?

Cô muốn nói lời xin lỗi, nhưng những giọt nước mắt chực sẵn đã tuôn ra và cô vội quay đi. Chẳng nói thêm với nhau lời nào, họ cứ thế mang các thùng đồ vào trong nhà và đặt chúng xuống bất cứ nơi nào còn trống.

Johnny nói: “Em hãy ngồi xuống và nghỉ ngơi đi Lib. Anh sẽ lấy đồ đạc xuống”. Cô ngồi lên một cái thùng và nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ. Chí ít thì trời cũng đã hết mưa.

Có tiếng gõ cửa làm gián đoạn suy nghĩ của cô. Cô mở cửa và trông thấy một cô gái trạc tuổi mình, cô ấy cũng đang có mang. Cô ấy mang theo một đĩa nhỏ bánh quy. Cô ấy nói: “Chào mừng bạn đến khu này. Mình tên là Susan, nhưng mọi người thường gọi mình là Souie”.

Họ ngồi trên mấy thùng đồ, ăn bánh quy và chuyện trò về tình trạng thai nghén, chứng ốm nghén và những cơn đau lưng. Souie sẽ sinh sau hai tháng nữa. Còn Libby thì sẽ sinh sau bốn tháng nữa.

Souie nói: “Ngày mai nếu chị muốn, tôi có thể đến giúp chị sắp xếp đồ đạc. Thật vui vì có người cùng trò chuyện”.

Libby nghĩ: “Cảm ơn Chúa”.

Sau khi Souie về, Libby nhìn quanh phòng với cái nhìn mới. Có lẽ cần vài cái rèm cửa màu xanh trong nhà bếp...

Bỗng cánh cửa mở toang. Johnny chạy vào. Anh vội vã lục lọi đống đồ đạc và lôi ra một cái máy thu thanh nho nhỏ, cắm nó vào ổ điện trên tường. “Bài hát kỷ niệm của họ” với giọng ca của Elvis bỗng vang lên trong nhà bếp.

Họ nghe thấy giọng DJ xen lẫn trong tiếng nhạc: “... và lời yêu cầu này là của một đôi bạn mới đến thành phố. Chúc mừng John và Libby Dalton nhân kỷ niệm ngày thành hôn của hai bạn”.

Johnny nhớ ngày cưới của họ. Nhưng cô thì quên. Nước mắt cô giàn giụa. Bức tường của sự im lặng và than thân trách phận mà cô dựng nên trước đây giờ đã gãy vụn.

Anh kéo cô về phía anh; và cô nghe tiếng hát êm dịu, ngọt ngào của anh bên tai.

Họ cùng nhau khiêu vũ ở khoảng giữa các thùng các-tông còn chưa tháo ra. Họ ôm chặt lấy nhau như lần đầu tiên vừa tìm thấy tình yêu. Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ của ngôi nhà mới. Và khi cảm nhận được niềm vui thú đầu tiên của cuộc sống mới, Libby Dalton mới hiểu được ý nghĩa của tình yêu.

- Jacklyn Lee Lindstrom

Bạch mã hoàng tử có thật không?

Nhiều thiếu nữ lớn lên với ý nghĩ rằng có một chàng bạch mã hoàng tử đang ngao du trên bầu trời hay trên những bình nguyên rộng lớn để chờ đến một khoảnh khắc đặc biệt và bước vào đời họ, đón lấy và mang họ ra khỏi thế giới tối tăm, đưa họ đến một thế giới tươi đẹp của hạnh phúc lứa đôi.

Khi những cô gái trở thành những người phụ nữ, họ luôn gặp phải một chút bỡ ngỡ khi nhận ra họ là Cô Bé Lọ Lem hoặc nàng Bạch Tuyết, còn người mà họ nghĩ là Bạch mã hoàng tử hóa ra lại là hoàng tử rởm.

Marianne đã sống một cuộc đời giống như Cô Bé Lọ Lem. Từ năm lên tám cô đã phải quét dọn bãi đậu xe hơi để có được một đô-la mỗi ngày để gắng nuôi sống bản thân và những đứa em nhỏ, vì mẹ cô phải đối phó với chứng bệnh tâm thần mỗi ngày. Khi vừa bước qua tuổi thiếu niên, cô đã gặp một người mà cô cho là Bạch mã hoàng tử của mình.

Cô gặp anh tại nơi cô làm phục vụ bàn, và anh đã mê hoặc cô. Anh là một nghệ sĩ trong một ban nhạc thành công. Dường như anh luôn nhìn cô với đôi mắt mở to và trìu mến nhất. Tại sao lại không chứ? Trông cô xinh xắn như Cô Bé Lọ Lem với những lọn tóc màu vàng nâu, cặp mắt xanh biếc và một khuôn mặt toát lên vẻ thánh thiện và đầy tình yêu thương, mà thật ra lại là dáng vẻ của một thiếu nữ gặp nhiều bất hạnh.

Tất cả những gì Marianne có thể nghĩ đến là: Anh ấy yêu mình. Anh ấy yêu mình. Anh ấy yêu mình.

Vào lúc đó thì đúng vậy. Với tốc độ của một chú ngựa nòi, anh ta đã ôm chầm lấy cô trong vòng tay và cùng tiến đến hôn nhân. Theo như Marianne nhận thấy thì mọi thứ đều hoàn hảo. Cô có một mái ấm xinh xắn và cô hạnh phúc ngắm chồng mình biểu diễn cùng ban nhạc. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mình được yêu và ngưỡng mộ. Và cô còn sắp có em bé.

Cô không biết gì về những người phụ nữ khác.

Thế nhưng hai người lại gặp bất hạnh trên một phương diện khác. Họ không chỉ cưới nhau mà còn kết hợp những gien lặn lại với nhau. Khi đứa con trai đầu lòng của họ là Loren chào đời, Marianne đã cảm thấy điều gì đó không ổn. Cậu bé không có phản ứng với âm thanh. Trong suốt một năm, Marianne liên tục tham khảo ý kiến các bác sĩ – những người luôn bảo cô rằng con trai cô chẳng có vấn đề gì cả.

Nhưng cuối cùng, một bác sĩ chuyên khoa cho biết Loren bị điếc và cô cũng không thể giúp được gì. Cô khóc ròng trong suốt hai năm đầu đời của Loren trong khi chồng cô luôn một mực nói rằng con trai của họ vẫn ổn.

Các bác sĩ an ủi họ rằng đứa con sau sẽ không gặp phải số phận kém may mắn như thế. Nhưng khi Lance ra đời, họ nhanh chóng phát hiện ra đứa trẻ sơ sinh này cũng bị điếc.

Những điểm tựa của cuộc hôn nhân vốn đã căng thẳng – được hình thành nên từ những giấc mơ thần tiên của người thiếu nữ – giờ đây bắt đầu nứt vỡ; và chúng hoàn toàn sụp đổ khi Marianne trở nên giận dữ vì chồng cô không muốn học cách giao tiếp với hai cậu con trai.

Anh ta phó mặc việc đó cho cô. Cô gắng học ngôn ngữ dấu hiệu càng nhanh càng tốt. Chồng cô chẳng hề quan tâm. Những khi nói chuyện với các con, anh ta đối xử với chúng như thể chúng là chó, vỗ vỗ lên đầu chúng và sủa lên vài ba từ.

Cô đưa các con đến nhà bố mẹ chồng, ông bà nội của chúng tỏ ra thờ ơ trước hai đứa trẻ.

Cô đưa bọn trẻ đi mua sắm. Nhân viên bán hàng há hốc mồm khi các con của cô phát ra những tiếng gầm gừ khe khẽ. Và giờ đây thì cô đã biết về những phụ nữ khác. Đôi khi chồng cô còn chẳng buồn về nhà. Bạn bè không liên lạc với cô nữa, và Marianne cảm nhận nỗi cô đơn đắng cay.

Sự căng thẳng và cô đơn bắt đầu hủy hoại Marianne. Cô nốc rượu như nước lã. Cô cho các con ăn, thay đồ cho chúng, đưa chúng đi ngủ, nhưng cô không chịu ra khỏi nhà. Cô đã nghĩ đến chuyện rạch cổ tay.

Cô giải thích: “Hãy tưởng tượng mà xem, khi bạn bè và ngay cả chính gia đình bạn không hề muốn học cách giao tiếp với các con của bạn. Không nhất thiết phải biết ngôn ngữ dấu hiệu. Sự ân cần là một ngôn ngữ. Tất cả chúng ta đều hiểu nó. Khi gặp một đứa trẻ như vậy, đừng tỏ ra kinh ngạc. Đừng há hốc mồm và bỏ đi. Thông điệp mà bạn gửi đến đứa trẻ sẽ là: ‘Trời ơi, mày đúng là đồ quái dị’. Hãy dang rộng vòng tay và mỉm cười với chúng”.

Những nụ cười, những vòng tay và những nụ hôn đã cứu vớt cuộc đời Marianne. Đôi mắt của Lance và Loren chứa chan sự ngưỡng mộ và tình yêu thương – tình yêu thương chân thành. Đó là tình cảm mà cô chưa từng có được trong đời.

Marianne nhận ra rằng cô có thể phí phạm cuộc đời mình vào rượu chè và những cơn bấn loạn, nhưng cô không thể phí phạm cuộc đời các con mình như thế. Cô bắt tay làm lại từ đầu và trở lại trường để lấy bằng trung học. Cô xin vào làm tại một công ty bảo hiểm và tích cóp từng xu một.

Càng cảm thấy hài lòng với bản thân, cô càng thấy tự hào hơn về Loren và Lance. Cô bắt đầu đưa chúng đến chơi với các đồng nghiệp của mình, họ đối xử với bọn trẻ hết sức tử tế. Đã đến lúc cô và các con rời bỏ ngôi nhà cũ, cắt đứt những mối quan hệ ràng buộc với cha chúng và sống cuộc sống của ba mẹ con.

Một ngày nọ, bọn trẻ theo cô đến sở làm và khi cô bước vào phòng Eric – giám đốc công ty – cô thấy Loren đang ngồi trong lòng anh. Eric ngước nhìn cô. Anh nói những lời mộc mạc: “Tôi thấy mình như một gã khờ. Tôi thích nói chuyện với con trai của cô. Cô có biết chỗ nào giúp tôi học ngôn ngữ dấu hiệu không?”.

Marianne tưởng như mình sắp ngất. Chưa có ai từng hỏi cô xem họ có thể học cách giao tiếp với các con của cô hay không. Cô thấy tâm hồn mình xao động khi trả lời Eric rằng nếu anh thật sự quan tâm, cô biết có chỗ dạy. Eric nhanh chóng cho cô thấy rằng anh không hề nói đùa khi anh đăng ký vào lớp học; và chỉ vài ngày sau, anh bắt đầu chào hỏi cô bằng ngôn ngữ cử chỉ.

Khi bọn trẻ đến, anh đưa chúng đi dạo ở bến tàu gần văn phòng. Cô thường đi cùng và quan sát Eric – giờ đây anh đã trở thành bậc thầy trong việc sử dụng ngôn ngữ ký hiệu. Anh trò chuyện, cười đùa với hai đứa trẻ – điều mà trước đó chưa ai từng làm.

Mỗi khi hai đứa con cô trông thấy Eric, gương mặt chúng lại rạng ngời như mặt trời hay những vì sao trên trời cao. Cô chưa từng thấy chúng hạnh phúc đến thế. Trái tim cô bồi hồi xao xuyến. Cô bắt đầu yêu.

Cô không biết rằng Eric cũng cảm thấy như cô, cho đến một chiều hai người cùng tan sở và đi dạo nơi chiếc cầu tàu trên Thái Bình Dương. Anh ra dấu để nói với cô rằng anh yêu cô và muốn kết hôn cùng cô. Trái tim Marianne rộn ràng vui sướng.

Đôi vợ chồng chuyển đến một thị trấn nhỏ và thành lập một công ty bảo hiểm làm ăn phát đạt. Họ có thêm hai đứa con là Casey và Katie. Tuy cả Casey và Katie đều không bị điếc, nhưng chúng đều học ngôn ngữ dấu hiệu từ lúc chưa tròn năm tuổi.

Trong những giây phút hạnh phúc nhất, Marianne lại thức giấc vào giữa đêm, cảm thấy đau buốt đôi tai và bắt đầu khóc nức nở. Hành động của cô không thể giải thích được, vì cô không thể nghĩ rằng một lúc nào đó mình lại cảm thấy hạnh phúc và được yêu thương nhiều như lúc này.

Eric luồn tay vào tóc cô, nâng cằm cô lên và hỏi xem có chuyện gì. Cô chỉ có thể trả lời Eric: “Em không biết. Em không biết”. Anh ôm cô một hồi lâu. Nhiều tuần trôi qua, Marianne vẫn tiếp tục thức giấc giữa khuya và khóc.

Bỗng nhiên, như một ánh chớp lóe lên, cô thức dậy và tìm ra câu trả lời.

Cô kể với Eric rằng cô chưa thật sự làm gì để giúp đỡ những trẻ em khiếm thính trên thế giới. Cô phải giúp chúng tìm được vị trí của mình trong xã hội. Cô phải giúp thế giới xung quanh biết cách giao tiếp với chúng.

Eric choàng tay ôm cô và nói: “Chúng ta hãy cùng làm nhé”.

Họ cùng nhau thành lập tổ chức Những Bàn tay của nước Mỹ – “Bắt đầu từ Bạn” – một tổ chức khuyến khích cộng đồng học ngôn ngữ dấu hiệu và bắt đầu thực hiện những cuốn băng video giáo dục có sự tham gia của cả trẻ em khiếm thính lẫn những em bình thường.

Vậy nên nếu bạn có một dịp trò chuyện với Marianne và hỏi cô xem những câu chuyện cổ tích như Cô bé Lọ Lem và Công chúa Bạch Tuyết có thật không, có lẽ cô sẽ nói rằng cô đã biết được nhiều về những chuyện như vậy trong cuộc sống.

Rất có thể cô sẽ nói như thế này: “Chắc chắn sẽ có rất nhiều hoàng tử rởm trên đời. Nhưng cũng có một số Bạch mã hoàng tử, và thực sự cũng có nhiều Cô Bé Lọ Lem nữa”.

- Diana Chapman


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx