Bến tàu vận hà lặng ngắt như tờ, ánh mắt tất cả mọi người tập trung trên mặt Thẩm Mặc, Thẩm Mặc nhìn Hải Thụy, mặt lạnh tanh:
- Ban quan đã nói với ngươi ra sao, tất cả đã có ta làm chủ, tại sao ngươi coi lời ta như gió thoảng bên tai?
- Hải Thụy không có gì để nói!
Hải Thụy nhắm mắt lại:
- Tùy đại nhân xử lý.
- Được lắm.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Đưa đi.
Liền có hai quan sai đi tới, nhưng sợ uy nghiêm trước kia của hắn, không dám bắt, nói nhỏ:
- Hải đại nhân, mời đi theo chúng tôi.
Hải Thụy gật đầu đứng dậy, sải bước đi ra bên ngoài.
- Không được đưa Hải đại nhân đi.
Người dân rốt cuộc vẫn nhận biết được đúng sai, bọn họ hiểu Hải đại nhân là quan tốt vì dân, lần này nhận lấy trách nhiệm cũng là vì bọn họ, liền có người lương tâm thức tỉnh xông tới, muốn kéo hắn ta lại.
- Dừng tay.
Hải Thụy quay lại tức giận quát:
- Các ngươi muốn đẩy bản quan vào chỗ bất nghĩa sao?
Đó là điều hắn lo lắng, nếu không cũng sẽ không vội đứng lên, lấy mình làm con tin, đề phòng việc lớn lên.
- Đại nhân, chúng tôi đã cạn lương mấy ngày rồi, nếu còn đói nữa sẽ mất mạng.
Một ông già không đành lòng, đi ra quỳ xuống khấu đầu với Thẩm Mặc:
- Hải lão gia thương dân, cho nên mới dẫn chúng tôi tới xem sao, vốn cũng không phải là muốn cướp, mà là...
Nói rồi nhìn Thẩm Mặc, có chút sợ hãi nói:
- Chỉ là muốn mua cho chúng tôi chút lương thực, kết quả là phát hiện ra toàn là cát đá, cho nên mới xảy ra hỗn loạn.
Cái gọi là già thành tinh chính là thế đó, lão già đem hiện trường toàn cát đá và sự kiện hỗn loạn kéo lại vào nhau, đảo lộn trắng đen, đem tội danh đẩy hết lên đầu Thẩm Mặc.
Nghe như nếu là gạo thật thì đã không xảy ra hỗn loạn vậy.
Hải Thụy cau mày, vừa muốn lên tiếng, nhưng nghe Thẩm Mặc nói:
- Ai bảo toàn là cát đá.
- Cần gì ai bảo.
Một tên choai choai khùng lên:
- Không tin thì ngươi cứ nhìn đi.
Liền vác một cái bao tải ném trước mặt Thẩm Mặc, xé miệng bao, cát liền ào ào chảy ra.
Đám đông phẫn nộ nhìn Thẩm Mặc, ánh mắt khinh bỉ nhìn Thẩm Mặc, họ hoàn toàn quên mất, nếu vừa rồi là lương thực thật quá nửa số bọn họ chết vì dẫm đạp tranh giành.
Nhưng nhân tâm là thế, ai muốn nhận mình sai, lúc này tất cả đều coi lời đảo lộn trắng đen của lão già kia thành sự thực, để an ủi bản thân, tự lừa mình lừa người.
Thẩm Mặc cười hả hả:
- Chuyện này là thế nào ấy nhỉ?
Tam Xích ở bên cạnh vội tiếp lời:
- Lão gia quên rồi sao, đây là cát chúng ta mùa từ Thái Hồ về chuẩn bị sửa phủ nha.
Hắn vừa nói mắt vừa hấp háy, nhìn một cái biết ngay không phải thứ tốt đẹp gì.
Thẩm Mặc vỗ đầu:
- Đúng là thế thực.
- Không có lương thực thì nói thẳng ra đi! Đừng có lấy cát đá ra lừa gạt chúng ta.
Trên đời luôn không thiếu những kẻ mang mưu đồ xấu xa, nấp sau đám đông xúi bẩy.
Thẩm Mặc nheo mắt lại:
- Kẻ nào nói đấy? Dám đứng ra đây không?
Đương nhiên không có ai dám đứng ra nhưng trên mặt người nào cũng viết chữ không tin. Cũng phải thôi, người ta đang đói bỏ mẹ ra, ngươi lại kéo cát kéo đá về làm gì? Tưởng bọn ta là Tôn Ngộ Không có thể ăn gan sắt, uống nước đồng à?
Đối diện với sự bất tín nhiệm của công chúng, Thẩm Mặc tựa hồ cảm thấy rất tổn thương, mặt thẫn thờ nói:
- Hôm nay khắc đầu giờ Mùi, bến tàu vận hà bán lương thực, bản quan đích thân tọa trấn, xem xem rốt cuộc có lương thực không!
Rồi mệt mỏi phất tay:
- Đi cả đi.
- Vậy Hải lão gia thì sao?
Mọi người lo lắng hỏi.
- Ta sẽ không xử phạt hắn:
Thẩm Mặc chua chát nói, thầm nghĩ:" Sao ta không có được sự ủng hộ này?" Có điều y cũng biết, Hải Thụy đi theo con đường quần chúng, cho nên nhiều fan hâm mộ. Còn y theo đại cục cao thâm ít người hiểu, căn bản không phải là người cùng đường.
Thấy Hải đại nhân cũng gật đầu, mọi người nửa tin nửa ngờ chỉ đành rời đi, thầm nghĩ:" Dù sao cũng không còn cách nào khác, cứ tin quan phủ lần cuối cùng vậy."
Giờ Ngọ ngày hôm đó, dòng người từ bốn phương tám hương đổ tới, mang theo một tia hi vọng, khi bọn họ tới bến tàu, liền thấy ở đó đã dựng những lều đơn giản, còn giăng vài che, càng tỏ rõ quan phủ có điều giấu diếm.
Quan sai nha dịch đi ra, hò hét người dân xếp hàng. Khi bọn họ xếp hàng, liền nhìn thấy từng chiếc thuyền lương chầm chậm cập bến, có thủy thủ vác bao tải lớn nối đuôi nhau từ trên thuyền, sau đó bị màn che mất, không nhìn thấy nữa.
Thuận theo hai bên hàng rào gỗ, đám đông đành xếp thành từng hàng đơn, chầm chậm đi về phía trước. Tổng cộng có năm hàng người như thế, cũng có năm cửa bán lương, nhưng đội ngũ nhìn không thấy điểm cuối. Khi người trên cùng đi qua tấm màn, người sau còn chưa vào bến tàu.
Dưới sự duy trì vũ lực của quan sai, dòng người trật tự đi vào tấm màn, liền thấy sau những dãy bàn dài là rất nhiều bao tải, có người tham gia sự kiện náo loạn buổi sáng, phát hiện ra hai loại bảo tải giống hệt nhau.
Nhưng khi quan sai mở bao tải, thì bên trong toàn là gạo trắng bóng.
Mọi người không khỏi thở phào, vì sao bọn họ mở ra lại là gạo, chúng ta mở ra là cát? Chẳng lẽ do phẩm hạnh con người khác nhau.
Đương nhiên bọn họ chỉ nghỉ một thoáng thôi, sức chú ý liền bị số gạo ngày đêm mong mỏi kia thu hút hút rồi.
Mấy tháng qua giao dịch lương thực trong thành Tô Châu đã hình thành thể loại đặc sắc, bọn họ đã quen với việc bán lương theo hạn ngạch đầu người, cũng quen với việc cầm khoán đi mua lương thực. Cho nên không cần bọn Thẩm Mặc phí nước bọt, tới lượt ai liền nộp khoán lương, đong ba cân gạo, sau đó tới người khác.
Khi nhìn thấy có người mua được gạo mang ra, người dân xếp hàng bên ngoài, lòng luôn thấp thỏm cuối cùng yên tâm lại, cũng có kẻ không mua gạo, lặng lẽ rời khỏi đội ngũ mau chóng bỏ đi.
Mấy kẻ đó luồn lách qua mấy con phố, vào một viện tử trông rất bình thường, không lâu sau có kẻ cưỡi ngựa đi ra, thong thả rời thành.
Kỵ sĩ đó ra ngoài thành không lâu, tới một ngôi chùa ngói xanh tường vàng, ngôi chùa đó tọa lạc trong rừng cây rậm rạp, trước đại điện dựng một cái đỉnh đồng lớn, bên trên viết bốn chữ lớn "một lòng thành kính". Kỵ sĩ kia giao ngựa cho tiểu hòa thượng, còn bản thân đi qua đại điện vào trong hậu viện u tĩnh.
Người đó đi qua con đường nhỏ trải đá, trong tàng cây có bóng người thoáng hiện ra, nhưng nhìn rõ mặt người tới lại biến mất.
Đi hết con đường có một chòi nghỉ hình lục giác, người đó đứng ngoài báo danh, người xuất hiện tiếp đó không ngờ là chủ Chuyết Chính Viên đã biến mất lâu ngày, Vương Tử Nhượng.
Người kia đi vào, liền thấy gia chủ của Bành gia, Phan gia còn cả Lục gia không ngờ cùng đều ở đó, trừ bốn người bọn họ ra, còn có mấy người khác, đầu là nhân vật đứng đầu đại tộc trong thành.
Từ khi nguy cơ lương thực bùng phát, bọn họ đều âm thầm rời khỏi Tô Châu, hóa ra đều là nấp trong ngôi chùa này.
Vừa thấy người báo tin vào, bọn họ đồng loạt hỏi:
- Thế nào rồi?
- Hồi bẩm các vị lão gia.
Báo tin chắp tay nói:
- Đúng là có lương thực, bọn họ chia năm cửa bán lương, mỗi người ba cân, đã bắt đầu rồi.
- Không phải nói trên thuyền toàn là cát sao?
Vương Tử Nhượng khẩn trương nói:
- Ở đâu ra gạo thế?
Lão Lục vẫn trầm ổn, Lục Đỉnh hỏi:
- Các thuyền khác có gạo không?
- Bẩm Lục lão, tiểu nhân không biết, chỉ có một chiếc thuyền cập bến, những chiếc khác đều thả neo giữa dòng.
- Ngươi lui đi.
Thấy không hỏi ra được gì nữa, các lão gia đuổi báo tin đi, cùng nhau hợp kế.
- Mọi người thấy sao?
Thường người hỏi câu này là kẻ đứng đầu, đó là Lục Đỉnh.
Ngẫm nghĩ chốc lát, Bành Tỳ nói:
- Tôi nghĩ tới một vở kịch, hô thẻ đong cát, mọi người đã nghe qua chưa?
- Nói nhảm.
Phan Thỏa tính khí không tốt, cau mày nói:
- Bọn ta đâu phải là kẻ mù chữ, có ai là không biết.
Nói xong mới hiểu ý người ta, Phan Thỏa ngượng ngập nói:
- Ý ông là y học theo vở kịch đó?
Lấy thẻ đong cát là vở kịch nói về danh tướng Đàn Đạo Tế thời Nam Tống, một lần ông ta bị kẻ địch bao vây, ông ta liền lệnh bộ hạ đóng trại ở chỗ dễ thủ khó công, đối phương tấn công không hiệu quả mấy, khi đang chuẩn bị rút quân thì thủ hạ của ông ta có kẻ làm phản, tiết lộ tin quân Tống cạn lương rồi.
Quân địch phái thám báo thăm dò thực hư, kết quả thấy quân Tống đang hô tên thẻ bài, kiểm kê "lương thực" hàng đống một, liền cho rằng quân Tống lương thực sung túc, cho nên tên phản bội kia biến thành gián điệp trá hàng, liền giết hắn, sau đó âm thầm lui quân.
Trên thực tế tên phản bội kia nói thật, chỉ có điều Đàn Đạo Tế đã dự liệu trước, liền lệnh sĩ tốt đem số lương thực còn lại chất lên đống cát, làm ra vẻ là đủ lương lừa quân địch mà thôi.
- Theo ý tôi, bọn chúng mặc dù có lương thực, nhưng thực tế không nhiều, cho nên dùng cách thật thật giả giả này vờ như có đủ lương thực.
Bành Tỳ nói:
- Nhất định là như thế.
- Nói như vậy đúng là hợp lý.
Lục Đỉnh gật đầu:
- Hành động khác thường của Thẩm Chuyết Ngôn sau khi trở về đều có thể giải thích được rồi. Rốt cuộc là y muốn gì đây?
- Y muốn một viên đá trúng ba bọn chim.
Vương Tử Nhượng trầm giọng nói:
- Giả vờ đủ lương là để làm người dân an tâm, hai là giảm bớt áp lực cho y, có thêm thời gian chuẩn bị lương thực.
Dừng lại một chút mới tiếp tục:
- Thứ ba, theo tôi mới là mục đích chủ yếu của y, làm chúng ta hiểu lầm.
- Hiểu lầm thế nào?
Cả đám đồng thanh hỏi.
Vương Tử Nhượng khẳng định chắc chắn:
- Để chúng ta tưởng y có đủ lương khiến cho chúng ta hoảng loạn, nếu chúng ta cho rằng lần này đã thất bại, tất nhiên sẽ bán tống bán tháo lương thực ra. Một khi làm thế, nguy cơ của y sẽ được giải trừ thật, còn chúng ta thất bại thật rồi.
Cả đám nghe thế liền gật gù:
- Đúng là cách rất khéo léo, chiêu hô thẻ đếm cát này thiếu chút nữa làm chúng ta cuốn vào rồi.
Hiện giờ nghĩ lại không khỏi sợ hãi, khi nghe Thẩm Mặc rầm rộ kéo thuyền lương về, cái liên minh vốn không vững chắc của bọn chúng thiếu chút nữa thì tan đàn xẻ nghé.
Nhưng sợ sự hung tàn ác độc của những kẻ kia, cho nên không dám hành động tùy tiện, cố trấn áp lo lắng, liên tục nghe ngóng tin tức. Nhưng Thẩm Mặc bảo vệ bến tàu quá kín, người thường căn bản không thể tới gần, nếu không phải có tên ngu xuẩn Hải Thụy chọc bung bét hết ra, thì bọn chúng đúng là không biết phải tự sử ra sao.
- Được rồi, tạm thời thế là an toàn.
Phan Thỏa lớn tiếng nói:
- Tiếp tục thì sao? Cứ rút đầu làm rùa à?
Cả đám nhìn sang phía Lục Đỉnh, bọn chúng cũng muốn biết đáp án.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Lục Đỉnh thở dài:
- Còn có thể làm gì được nữa? Được ngày nào hay ngày đó thôi, lên thuyền giặc rồi còn xuống nổi nữa sao?
Cả đám than vắn thở dài, trước kia bị đám người đó bảy phần uy hiếp, ba phần dụ dỗ, chạy hết khỏi thành Tô Châu, không biết bao giờ mới có thể trở về, rồi dùng mặt mũi nào để trở về...
Chính lúc cả đám đang lòng rối như tơ vò thì cửa bị mở ra, làm bọn chúng giật nảy mình, đợi nhìn rõ người tới, bọn chúng không thư thái hơn, mà còn run rẩy.
Người tới là một thanh niên tuấn mỹ tuyệt luân, hắn mặc áo trắng thuần, hông đeo một thanh bảo kiếm hoa lệ, ánh mắt hắn mang theo ý cười, nhưng miệng mím chặt. Một tay cầm quạt, một tay đặt lên đốc kiếm, ung dung mà lại nghiêm nghị, hiền hòa nhưng lại làm người ta sợ hãi.
Đó là Lục Tích Lục Tử Ngọc.
Vừa thấy hắn tới, cả đám vội đứng lên, chỉ có Lục Đỉnh danh nghĩa là thúc thúc hắn vì thể diện không đứng dậy, nhưng sắc mặt hết sức cổ quái, không biết miêu tả là dạng tình cảm nào.
Đối mắt sáng của Lục Tích quét qua mọi người, cười khẽ:
- Vừa rồi nghe mọi người nói, lên nhầm thuyền giặc không xuống được nữa, điều đó là đúng rồi đấy.
Nói xong xoạch một tiếng, mở quạt ra phe phẩy:
- Hiện giờ là thời khắc vi diệu phải chung lưng đấu cật, ai muốn vứt bỏ mọi người, lâm trận bỏ chạy, sẽ là kẻ địch của Lục gia Bình Hồ, chính là kẻ địch toàn bộ chúng ta.
Hắn khẽ phẩy quạt, gần như chẳng có gió, nhưng cả đám không rét mà run, bao gồm cả Lục Đỉnh, tất cả đều nhìn hắn với vẻ sợ hãi.
Lục Tích tâm tình tức thì cực tốt, toàn nếm thua thiệt ở chỗ tên Thẩm Chuyết Ngôn đó, thiếu chút nữa quên mình là nhân vật cường quyền, hắn điều chỉnh lại tâm tình, ngang nhiên đi tới ngồi ở chủ vị, nói:
- Các ngươi đoán không sai, Thẩm Mặc đúng là mua được lương thực của Tào bang, số lượng đại khái là chừng hai mươi vạn thạch, nhưng ta đã thành công phá hỏng một vụ mua bán hai mươi vạn thạch lương thực của y rồi.
Thế nào gọi là bị vả sưng mặt còn nói là tăng cân? Đây chính là nó đó.
- Hai mươi vạn thạch, chỉ cầm cự được một tháng.
Lục Tích siết chặt nắm đấm:
- Cho nên cục diện vẫn nắm trong tay chúng ta, một tháng sau thành Tô Châu sẽ hết lương một lần nữa.
Cả đám đờ đẫn gật đầu, kẻ nào kẻ nấy rên rỉ trong lòng:" Còn phải trốn ở đây một tháng nữa."
- Vậy hiện giờ phải làm sao?
Lục Đỉnh hỏi, ông ta thuần túy là hỏi xin ý kiến. Mặc dù hai người cùng họ Lục, nhưng quyền thế chênh lệch quá lớn. Lục Đỉnh chỉ là nhân vật đứng đầu Tô Châu, Lục Tích lại xưng vương xưng bá ở Giang Nam.
- Hỏi ta làm sao ư?
Lục Tích tỏ ra tức cười:
- Các ngươi đều có tuổi cả rồi, đều biết quan phủ thiếu lương, nên làm gì còn phải hỏi ta sao?
Cả đám biết tình huống này thì phải tích trữ lương thực, nhưng bọn chúng lo lắng:
- Nếu như chúng ta tiếp tục tích trữ, há chẳng phải là đem cả đống tiền đưa vào tay Thẩm Mặc sao, y lấy số tiền này đi chỗ khác mua lương thực thì phải làm thế nào?
- Y mua được cũng không chuyển vào được.
Lục Tích cười khẩy:
- Hiện giờ bọn ta điều động mối quen biết lớn, khiến toàn bộ phủ huyện xung quanh Tô Châu tra xét nghiêm ngặt thuyền bè tới Tô Châu, không cho một hạt lương nào tuồn vào.
Hắn ngạo nghễ nhìn quanh:
- Với thực lực cửu gia bọn ta, các vị còn có điều gì không yên tâm?
Vừa nghĩ tới những dòng họ danh giá đó, các đại hộ Tô Châu đúng là chỉ xứng đáng xách dép cho người ta, nếu như hắn nói không có lương thực vào được, thì nhất định sẽ không có.
Cả đám không ngờ vực nữa:
- Đây đúng là lúc tốt để nhập lương thực vào.
- Vậy mới đúng chứ.
Lục Tích giờ mới nhấc tay ra khỏi chuôi khiếm, phất lên:
- Một mặt nhập lương thực, một mặt mua khoán lương, cho vở kịch của bọn chúng nhanh chóng bị lật tẩy, để giá lương đẩy lên, chúng ta tung lương khoán ra kiếm lấy một mẻ cuối cùng, sau đó bỏ đi.
- Kỳ thực chỉ mua lương thực là đủ.
Lục Đỉnh lão thành nói:
- Só phiếu khoán chúng ta tích trữ đã đủ nhiều, vượt số bạc bọn chúng có quá xa, nguy hiểm trong chuyện này quá lớn.
- Có gì mà nguy hiểm?
Lục Tích không tán đồng:
- Qua chuyến này, thành Tô Châu là của chúng ta, muốn cái gì nhiều cái gì ít, muốn cái gì đắt cái gì rẻ, đều là do chúng ta bài bố, còn lo không kiếm lại nổi tiền à?
Hắn đương nhiên sẽ không nói vì mình mua gạo với giá quá cao vượt quá dự toán, cần phải mau chóng bù đắp lại thiếu hụt này, cho nên mới cổ động bọn chung mua lương thực, mua khoán lương, đợi giá lên cao tung ra bán.
- Vậy thì khoán của một số nghành nghiệp khác phải chăng nên tung ra bán một chút, đổi lấy chút bạc trắng?
Phan Thỏa cũng hỏi, qua thời gian dài nhập khoán, ngân khố của ông ta cũng nhìn thấy đáy rồi, điều này làm Phan Thỏa kinh doanh theo kiểu tiền trang bảo thủ, cảm thấy rất bất an.
- Ngươi muốn tung ra thì bán cho ta.
Lục Tích tức giận nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết, diệt xong lương thực, tiếp theo sẽ nâng giá thứ khác?
Hiện giờ cái gì cũng tăng giá theo, vốn phiếu khoán giá trị bình thường, nay giá cả tăng lên gáp đôi, thậm chí gấp nhiều lần, Phan Thỏa mặc dù nóng ruột, nhưng Lục Tích đã nói như thế, liền không nhắc lại chuyện này nữa.
Thấy mọi người không còn dị nghị gì, Lục Tích đứng dậy, nghiêm khắc nói:
- Chư vị, tình hình đã tới mức này, không liều là không được nữa, hạ lệnh cho người nhà các vị đi, mua càng nhiều, quan phủ càng sớm lộ tẩy, còn đợi gì nữa?
@by txiuqw4