Dụ vương nghe xong im lặng, hồi lâu mới lầm bẩm:
- Cô hối hận năm xưa không nghe Lý thái y, cho rằng vì có nhi tử nên phóng túng, kết quả chỉ reo giống mà mãi không thấy thu hoạch...
Hắn thở dài:
- Nếu Lý thái y ở đây thì tốt quá, đáng tiếc chẳng ai tìm được ông ấy.
Hắn nói tới Lý Thời Trân, trước kia bị Trương Cư Chính mời tới trị bệnh, điều dưỡng thuốc men một phen có hiệu quả, sau đó rời đi, không biết tung tích.
Khóe miệng Thẩm Mặc hơi nhếch lên, nói:
- Thần biết ông ta ở đâu..
- Cái gì, ông ta ở đâu?
Dụ vương kích động không thôi.
Thuận lợi quảng cáo bản thân, mưu cầu có được vị trí lý tưởng chỉ là bước đầu tiên, nếu như không biết tiến thủ, hoặc là phương pháp không đủ, là không có tư cách thay thế người cũ, trở thành nhân vật không thể thay thế trong mắt lão bản.
Vậy làm sao để thành nhân vật không thể thay thế? Thẩm Mặc căn cứ vào kinh nghiệm kiếp trước, tổng kết ra ba con đường.
Thứ nhất, dùng một sở trường thu hút lão bản, chính là bản lĩnh mà so với người khác, ngươi có nhưng bọn họ không có, như thế trong mắt lão bản ngươi mới khác biệt so với mọi người.
Nhớ kỹ, chỉ có thu hút được ánh mắt của người khác rồi mới có thể làm biểu hiện của ngươi trở nên có giá trị, không tới mức trở thành lãng phí...
Đương nhiên, những lời này nói cho những người có bản lĩnh thực sự nghe thôi, nếu như ngươi tự nhận mình là người bình thường thì cứ âm thầm làm việc thực thì tốt hơn, đừng ra mặt mà chuộc họa vào thân.
Thứ hai, khi lão bản có nguy nan thì phải chủ động đứng ra, cho dù thất bại cũng sẽ khiến lão bản nhìn với con mắt khác, ít nhất lòng trung thành của ngươi là điều ai ai cũng thấy.
Cho nên phải làm những việc tặng than trong tuyết, còn chỉ biết thêu hoa trên gấm là vô dụng.
Thứ ba, phảm làm chuyện lão bản muốn làm mà không làm được. Tức là bảo vệ thanh danh lão bản, lại phải giải quyết vấn đề thực tế cho lão bản.
Đối với đại lão bản Gia Tĩn hoàng đế, Thẩm Mặc tuân thủ những lời này chưa bao giờ dao động.
Ví như y nhắm vào điểm quốc khó trống rỗng, Gia Tĩnh đế sắp nghèo tới phát điên, viết bài "sinh tài hữu đại đạo", tức thì thu hút được ánh mắt của hoàng đế, lại chủ động xin tới phương nam, mở cấm biển cho quốc gia, làm thương mại, kiếm vô số tiền bạc, giải quyết vấn đề lớn của hoàng đế, cho nên luôn được Gia Tĩnh đế ghi nhớ trong lòng, coi như trọng thần tâm phúc, cánh tay đắc lực trong tương lai...
Mặc dù hiện giờ có hơi thảm một chút, có điều đó là do y từ chối làm thị lang hộ bộ, làm hoàng đế không vui, cho y chút bài học, hoàn toàn thuộc về tự làm tự chịu.
Hiện giờ, tới bên nhị lão bản đang ở trong thời kỳ sáng nghiệp, Thẩm Mặc vẫn cứ giữ vững phép tắc của mình, cấp cho lão bản cái cần, giải nỗi lo cho lão bản, làm Dụ vương không thể rời khỏi bản thân, từ đó đạt được mục đích mau chóng leo lên vị trí muốn có, tương lai khi luận công ban thưởng, cũng có vị trí ở trong danh sách trên cùng.
Mong muốn của Dụ vương gia rất đơn giản, hắn cần một đứa con củng cố địa vị của mình. Nếu Thẩm Mặc sinh giúp hắn một đứa... À không là nghĩ cách giúp hắn sinh một đứa, sẽ được trả công hậu hĩnh.
Mặc dù miệng đầy thiên mệnh, định sắn v..v..v.. Nhưng y hoàn toàn chẳng tin mấy cái đó, y biết Dụ vương không sinh được con là vì thân thể có bệnh, cho nên muốn sinh được con thì phải trị bệnh xong trước đã.
Đây đương nhiên là công tác thuộc phạm trù đại phu, thân là thiên hạ đệ nhất danh y, hơn nữa từng trị khỏi bệnh cho Dụ vương, Lý Thời Trân tất nhiên là nhân tuyển tốt nhất.
Điều này Dụ vương cũng biết, nhưng hắn nhờ vả hết mối quan hệ, đám Cao Củng cũng ra sức tìm kiếm, nhưng không tìm được tung tích của vị danh y này, cứ như là mất tích vậy.
Cho nên khi nghe Thẩm Mặc nói y biết Lý Thời Trân ở đâu, Dụ vương đúng là như muốn phát cuồng, lại lần nữa tóm chặt lấy tay của Thẩm Mặc:
- Ông ấy ở đâu? Vì sao bọn ta tìm mãi mà không thấy.
Thẩm Mặc không ngờ rằng hắn trông xanh xao yếu đuối mà sức lớn tới thế, bị tóm tới đau tay, mặt vẫn phải tươi cười:
- Ông ấy vì thực hiện lý tưởng nhân sinh, vân du bốn phương khảo sát rồi. Lúc này có lẽ ở vùng danh sơn thắng cảnh nào đó đầy linh khí, cũng có thể bôn ba ở vùng quê nghèo khó cằn cỗi.
- Lý tưởng gì?
Dụ vương tay hơi buông lỏng ra, hỏi:
- Thành tiên à?
Thẩm Mặc vã mồ hôi, không nghĩ được cái gì cao thượng một chút à? Liền lắc đầu:
- Ông ấy muốn viết một quyển sách, quyển sách công đức lớn.
Thẩm Mặc năm xưa vì bệnh của Nhược Hạm mà quen biết Lý Thời Trân. Vì kéo vợ yêu từ quỷ môn quan trở về, y bị Lý Thời Trân xẻo mất 15 vạn lượng bạc, mặc dù là chẩn cứu nạn dân, không thể bàng quan, nhưng dùng loại phương thức đó, mất khoản tiền lớn như thế, vẫn làm y nghĩ mà đau như cắt.
Chúng ta biết rồi, trên đời này trừ Gia Tĩnh đế ra, chẳng ai chiếm được lợi từ Thẩm Mặc, cho dù nhất thời có chiếm được, thì sớm muộn gì cũng phải trả cả vốn lẫn lãi, Lý Thời Trân cũng không phải là ngoại lệ.
Vì thế bất kể là là đi tới đâu, Lý Thời Trân cũng thu được lời thăm hỏi của Thẩm Mặc, đương nhiên ngoài thăm hỏi đơn thuần, còn yêu cầu kiểm tra lại cho Nhược Hạm.
Lý Thời Trân biết rõ tên gia hỏa này treo đầu dê bán thịt cho. Nhưng ông ta thực sự còn hi vọng kiếm được chút tiền từ chỗ Thẩm đại tài chủ tiếp tế cho bình dân, cho nên dù lần nào cũng xị mặt ra với y, nhưng luôn nhận lời tới giúp y chữa những chứng bệnh nan y. Đúng là một người muốn ăn đòn một người muốn đánh.
Sự thực chứng minh, Lý Thần Y không hổ danh là thần y, mặc dù phí chữa bệnh quá cao, nhưng đảm bảo trị được bách bệnh, ngay cả bệnh vô sinh cũng bao hết.
Mấy năm qua Thẩm Mặc mới ông ta tới Tô Châu thăm bệnh cho phu nhân Thích Kế Quang, tới Nam Kinh xem bệnh cho phu nhân Hải Thụy. Qua bàn tay diệu thủ của ông ta, hiện giờ Thích phu nhân đã thuận lợi sinh con trai, còn vợ Hải Thụy cũng sinh liền hai khuê nữ, mặc dù vẫn chưa sinh được nhi tử, nhưng dù sao đã có hi vọng, tiếp tục cầy cấy là được.
Cho nên Thẩm Mặc có hi vọng rất lớn việc Lý Thời Trân giúp Dụ vương sinh con. Nhưng một năm trước lần gặp nhau cuối cùng, Lý Thời Trân nói với Thẩm Mặc, ông ta muốn hoàn thành một đại sự, hi vọng y đừng tìm mình nữa.
Thẩm Mặc mới hỏi ông ta đại sự gì.
Lý Thời Trân đáp:
- Tại hạ mấy chục năm qua nghiên cứu y đạo, mặc dù không dám nói là xem hết sách trong thiên hạ, nhưng điển tịch y học hữu danh vô danh đọc được không dưới một ngàn quyền, phát hiện từ Tiền Tần thượng cổ cho tới nay, trải qua nhiều niên đại, có rất nhiều cây thuốc có tính năng khắc, tên tuổi khác, khó có thể nhận ra được nữa. Có một số phân loại không đúng, có một số cây thuộc có độc nhưng hình dang tương tự thuốc không độc, rốt cuộc loại đó trị bệnh gì, ngay cả đại phu cũng không biết. Thế là dùng bừa hại chết người, mỗi năm không biết có bao nhiêu mà kể.
Thẩm Mặc lòng máy động, hỏi:
- Tiên sinh muốn viết Bản Thảo Cương Mục à?
- Bản Thảo Cương Mục?
Lý Thời Trân mắt sáng lên, vỗ tay nói:
- Tên rất hay đơn giản mà lại trực tiếp, nhìn một cái là hiểu ngay. Tại hạ sẽ viết một quyển Bản Thảo Cương Mục, đem toàn bộ dược liệu trong thiên hạ phân biệt ra, ghi chép tỉ mỉ lại cho người làm y có cái tham khảo.
Thẩm Mặc nghiêm nghị nói:
- Đây là công đức ngàn đời, Mặc không dám không dốc sức tương trợ, nguyện phái một đội hộ vệ theo hầu tiên sinh, dọn đường dẹp lối, coi như tại hạ góp một phần tâm lực.
- Không cần như thế, ta là một đại phu, quen một một mình trèo đèo lội suối rồi, không cần làm ầm ĩ như thế.
Thẩm Mặc lại nói:
- Điều này không phải chỉ vì tiên sinh, mà là vì cuốn Bản Thảo Cương mục kia, sau khi cuốn sách này hoàn thành rồi, ta sẽ toàn lực giúp tiên sinh truyền bá, thậm chí còn thỉnh cầu hoàng thượng, ra chiếu chỉ để nho thần chú thích, đưa nó thành đại điển đương triều, để y sinh toàn thiên hạ mỗi người có một bản, khiến cho Bản Thảo Cương Mục thực sự phát huy tác dụng của nó, đây chính là đại sự ngàn đời. Hiện giờ thời thế loạn như vậy, loạn dân sơn tặc khắp nơi, chẳng may nếu thần y có gì không may, thì ai hoàn thành sự nghiệp này?
Nghe y nói như vậy, Lý Thời Trân không kiên trì nữa, được Thẩm Mặc phái tiểu phân đội hộ tống, bắt đầu đi khắp toàn quốc tìm thuốc, tới nay đã sắp được hai năm rồi.
Cho nên mới nói, người khác không tìm được Lý Thời Trân, còn Thẩm Mặc nhất định tìm được, hơn nữa y còn biết, đại khái đầu năm Lý Thời Trân đầu năm ra quan ngoại, hẳn là sắp trở về.
Nghe Thẩm Mặc nói chắn chắn mau chóng tìm được Lý Thời Trân, Dụ vương hết sức cao hứng, giữ Thẩm Mặc lại ăn cơm, có lẽ là vì nhìn thấy hi vọng, Dụ vương điện hạ lòng cười mở, ăn uống được trở lại, lời cũng nói nhiều hơn.
Hai người vốn tuổi tác tương đương, người cùng tuổi rất dễ tìm được đề tài chung, tất nhiên trao đổi với nhau thoải mái tự nhiên hơn với các lão phu tử nhiều. Thẩm Mặc lại là kẻ đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, lại cố ý nịnh bợ, thế là vừa mới nói chuyện đã hợp ý nhau vô cùng.
Dụ vương từ nhỏ bị giam cầm trong thâm cung, chẳng được ai thương yêu đoái hoài, thêm vào sư phụ thì ông nào ông nấy cổ hủ hết sức, làm cho hắn thành ông cụ non, chẳng có chút khí thế nào.
Thật ra hắn chẳng qua là thanh niên trên hai mươi, cũng rất tò mò với thế giới bên ngoài, khao khát cuộc sống phong phú sắc màu, nhưng bị các vị sư phụ đóng chặt cánh cửa, khiến hắn thủy chung không thấy được mà thôi.
Hiện giờ Thẩm Mặc tuổi tác tương đồng vừa mới xuất hiện, phảng phất mở toang cánh cửa căn phòng u tối của hắn, để hắn cuối cùng cũng thấy được thế giới bên ngoài bao la muôn màu muôn vẻ.
Hắn nghe Thẩm Mặc kể chuyện non nước Giang Nam, các loại thức ăn nổi tiếng, câu chuyện truyền kỳ dân gian, thậm chí chủ đề mỹ nữ nam bắc cũng nói tới. Bất kể là đề tài nào cũng khiến cho Dụ vương hào hứng, cảm thấy mình sống hai mấy năm hoàn toàn uổng phí.
Thấy Dụ vương nghe tới say sưa, Thẩm Mặc cũng chẳng cách nào dừng lại, may là bụng y lắm hàng, chẳng sợ kể hết vốn. Bất tri bất giác đã tới giờ thắp đền, không còn nhìn rõ mặt Thẩm Mặc nữa, Dụ vương mới thình lình phát hiện ra:
- Hả, trời đã tới rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.
Liên sai người thắp đèn ăn cơm, muốn Thẩm Mặc vừa ăn vừa nói chuyện.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Không cần phải gấp nhất thời, Cao sư phụ dặn thần, nhất định phải rời vương phủ trước khi thắp đèn, tránh mang tiếng mật mưu đen tối...
Dụ vương đương nhiên là biết quy củ này, nhưng vừa rồi hưng phấn quá mức, nên không để ý mà thôi, quyến luyến nói:
- Vậy ngày mai tới sớm nhé.
- Tuân lệnh.
Thẩm Mặc gật đầu cười.
Dụ vương đứng dậy đích thân tiễn y ra tận đại môn, còn không quên căn dặn:
- Ngày mai tới sớm một chút nhé, cô đợi tiên sinh đấy.
Đợi tới khi kiệu của Thẩm Mặc biến mất khỏi đầu đường mới xoay người quay về.
Quay người trở lại, Dụ vương thấy sảnh đường góc tây đã lên đèn, biết chính phi Trần thị của mình bắt đầu niệm phật, hắn không khỏi thầm thở dài, hoặc có thể nói là thở phào nhẹ nhõm, nhón chân đi tới đông sương viện tử.
Còn chưa vào phòng, cửa đã mở ra, một nữ tử yểu điệu tuổi chừng mười bảy mười tám xuất hiện, vừa nhìn qua thì nghĩ nàng mặc cung trang phổ thông, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện khác với cung nữ bình thường, trang sức của nàng hết sức trang nhã, độc đáo; cách mép váy hai tấc theo những bông hoa màu đỏ rực rỡ, chứa sự nhiệt tình như lửa, nếu cung nữ bình thường dám mặc như thế sớm đã bị ma ma giáo tập đánh cho cha mẹ không nhận ra rồi.
Trong viện tử nho nhỏ chỉ có hai người, nàng và Dụ vương, nữ tử kia tỏ ra có chút khẩn trương, khuôn mặt trái xoan mịn như ngọc hơi cúi xuống, làm người ta nhìn thấy mỗi mái chính tề của nàng, nhỏ nhẹ nói:
- Vương gia, người quay về rồi.
Nữ tử này là nữ nhân của Dụ vương, nhưng không phải là phi tử của hắn, hiện giờ thân phận của nàng chẳng qua chỉ là một cung nữ vương phủ mà thôi.
Dụ vương mặc dù sinh hoạt tẻ nhạt, nhưng cũng có sở thích giống tất cả nam nhân, đó chính là thích nữ nhân.
Một lần say rượu nổi hứng, liền kéo cung nữ mới vào phủ hoang đường một hồi. Nói thực sự, nữ tử đó tuy rất đẹp nhưng không tính là tuyệt sắc, nhưng không ngờ rằng sau lần đó, Dụ vương liền không rời nàng được nữa.
Vì nữ tử dung mạo ôn uyển đáng yếu đó trên người có sức hấp dẫn phi thường, nói chuyện với nàng có thể làm cho hắn lòng đầy vui sướng, cảm thụ được khoái lạc sùng bái, trên giường lại làm cho hắn ngây ngất, tìm được tự tin của nam nhân.
Từ sau khi có nàng, cuộc sông u ám trong Dụ vương phủ thấy được chút tia nắng, gần như tối nào hắn cũng ở chỗ nàng. Nhưng vì không được cha yêu thích, nên hắn không dám nói tới chuyện nạp phi, chỉ đành để vậy trước rồi tính sau.
Dụ vương cười gật đầu, nắm bàn tay nhỏ của nàng đi vào trong phòng, bên trong đã thắp đèn, trên bàn đặt ba món ăn nhỏ tinh xảo, còn có một bầu rượu.
Cung nữ đó thay y phục cho y, rồi lấy nước ấm lau mặt lau tay, hầu hạ từng li từng ti, làm Dụ vương vốn tâm tình khoan khoái càng thêm vui sướng.
Gắp thức ăn cho vào miệng, nhấp một ngụm rượu, hắn khép mắt lại:
- Ngày hôm nay thật là tuyệt.
Nữ tử kia che miệng cười:
- Hôm nay vương gia gặp được chuyện gì hay mà vui thành như thế.
Dụ vương đem chuyện này hôm nay hớn hở kể lại cho nàng nghe, cười vui sướng:
- Nếu như tìm được Lý thái y, cô không lo gì về thái tử nữa, nàng cũng có thể danh chính ngôn thuận gả cho ta làm phi tử rồi.
Nữ tử đó mặt đỏ ửng, nhưng không che dấu được niềm vui, lí nhí nói:
- Vị Thẩm đại nhân đó thật là tài giỏi.
- Không chỉ là tài giỏi mà còn rất là thú vị nữa chứ.
Dụ vương cười vui vẻ:
- Cô vương nhiều năm qua chưa bao giờ gặp được người cùng tuổi tâm đầu ý hợp như thế, y hình như có đề tài mới mẻ vô cùng vô tận.
Như nghĩ tới điều gì phì cười nói:
- Ta kể cho nàng một chuyện cười nhé.
- Vương gia mời nói.
Nữ tử đó gật đầu.
- Truyện kể trước kia rất sợ lão bà của mình, có một hôm hắn nhân lúc lão bà không có nhà ăn vụng một hộp bánh. Buổi tối bị lão bà mắng mỏ nên thân, lại phạt quỳ, canh ba mới cho đi ngủ. Ngày hôm sau hắn càng nghĩ càng không thông, vì sao mạng mình lại khổ như thế lên lên phố tìm thầy tướng số đoán mệnh cho mình.
Du vương vừa kể vừa cười:
- Thầy tướng số hỏi: Xin hỏi tiên sinh (quý canh ) bao nhiêu. Hắn vội đáp: Không quỳ lâu lắm canh ba tới canh ba thôi. Thầy tướng số đành nói: ta không hỏi cái đó, ý ta hỏi mấy tuổi ( niên cao, cao cũng là bánh). Mặt hắn tức thì trắng bệch: Ta còn dám ăn mấy hộp bánh à? Ta chỉ ăn một hộp, ăn nữa chẳng phải mạng cũng chẳng còn sao?
Chuyện hết, hắn đã từ bò ra bàn cười, nữ tử kia cũng cười chảy nước mắt:
- Buồn cười quá, vị đại nhân này thật hài hước.
Hai người cười một hồi, Dụ vương lại kể chuyện nữa, lại tiếp tục cười, kể câu chuyện khác, lại cười nữa, bất tri bất giác đêm đã khuya. Nhìn mỹ nhân đẹp như mộng ảo dưới ánh đèn, Dụ vương lòng xao động, híp mặt lại cười dâm:
- Còn một chuyện nữa, nàng có muốn nghe không?
Nữ tử nghe hỏi liền gật đầu:
- Muốn.
Nàng vào cung đã bao lâu rồi mà chưa bao giờ được vui như thế.
Dụ vương cười hăng hắc:
- Có một tiên sinh dậy học gả nữ nhi xuất môn, nửa đêm vẫn còn đi đi lại lại ở đại sảnh. Phu nhân hỏi ông ta: Tướng công, đêm khuya rồi sao chưa ngủ? Tiên sinh dậm chân tức giận: Nàng không biết gì cả, có tên tiểu súc sinh đang phóng túng ở bên kia kìa!
Nói rồi hau háu nhìn nàng, thấy nữ tử đó mặt đỏ nhừ như quả táo chín mọng, giọng hắn trở nên khàn khàn:
- Ái phi, cũng tới lúc chúng ta phóng túng rồi...
Nữ tử thẹn thùng gật đầu, mặc hắn đưa vào trong phòng ngủ, chăn hồng dợn sóng, xuân tiêu ngắn ngủi, chẳng cần phải nhắc tới.
Ngày hôm sau Thẩm Mặc dậy rất sớm, Nhược Hạm lấy làm lạ hỏi:
- Sao chàng lại còn dậy sớm hơn thường ngày?
Thẩm Mặc thở dài:
- Lão công nàng là ta đây làm việc hai chỗ, tất nhiên là vất vả một chút. Ta phải tới quốc tử giám báo danh, rồi tới Dụ vương phủ dạy học.
Nhược Hạm thương chồng:
- Vậy thì mệt quá mức.
- Cái số ta là số vất vả mà... Mà bận một chút cũng tốt, rảnh rỗi lòng không yên.
Liền hôn tạm biệt thê tử, tới Quốc tử giám mới phát hiện ra mình là người sớm nhất.
Cao Củng đã tới rồi, gọi y vào phòng, hỏi hôm qua tiếp xúc với điện hạ ra sao, Thẩm Mặc nói điện hạ rất ôn hòa, hai bên nói chuyện vui vẻ.
- Vậy thì tốt.
Cao Củng gật đầu:
- Về phần thời gian tới vương phủ dạy học, người và Trương Cư Chính thương lượng với nhau, để lại một người ở quốc tử giám, một người tới Dụ vương phủ luân phiên nhau là được.
Thẩm Mặc vốn còn cho rằng có thể thoát được việc ở Quốc tử giám, không ngờ vẫn chẳng được bớt, thầm nghĩ:"Ông đúng biết dùng người hết khả năng đấy." Liền chắp tay ra ngoài. Tới cửa, bỗng nhớ ra chuyện gì, hỏi:
- Phải rồi, đại nhân, tên Lý Chí kia không gây phiền phức gì cho ngài chứ?
- Ồ... Tạm thời thì chưa?
Cao Củng lắc đầu:
- Chẳng qua hắn giảng bài có mấy câu tà giáo bội nghịch, nếu chẳng phải vì kỳ thi lơn, ta chẳng dùng hắn.
Lão tiểu tử này rất thẳng thắn.
Thẩm Mặc biết nói nữa cũng vô ích, đành gật đầu ra cửa.
Thương thượng với Trương Cư Chính, hai người họ luân ban, nửa ngày ở giám, nửa ngày ở vương phủ, như thế không lỡ việc bên nào, chỉ vất vả một chút.
@by txiuqw4