sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 587: Thánh Tâm

Thẩm Mặc đã hạ quyết tâm, cho dù dùng tới cực hình của Cẩm Y Vệ một lần cũng phải bắt Lục Tú nói ra hung phạm phía sau màn... Dù cho không công khai, nhưng chỉ cần để cho Gia Tĩnh biết là coi như đạt được mục đích rồi.

Nhưng qua gần một ngày y liền nhận được chỉ dụ bảo y tiến cung diện thánh.

- Vẫn chưa hỏi ra gì à.

Chu Cửu gãi đầu nói:

- Biết ăn nói thế nào với hoàng thượng đây?

- Không cần hỏi nữa...

Thẩm Mặc vừa để cho Tam Xích thay y phục giúp mình, vừa bình tĩnh nói:

- Giờ ngươi đến chiếu ngục nói một tiếng, nếu như còn chưa cung khai từ đừng dùng hình nữa.

- Sao vậy?

Đối với chuyển biến trên thái độ của đại nhân, Chu Cửu có chút bất ngờ, thầm nghĩ hôm qua còn kiên quyết lắm mà, tại sao hôm nay lại đi thương hương tiếc ngọc rồi?

Vừa nhìn vẻ mặt của Chu Cửu thì Thẩm Mặc biết ngay hắn đang nghĩ gì. Y khẽ than một tiếng nói:

- Hoàng thượng đã không có hứng thú điều tra tiếp rồi, chúng ta có vẽ rắn thêm chân thì chẳng phải là tự tìm phiền não sao?

- Hoàng thượng không muốn điều tra nữa? - Chu Cửu khó có thể tin.

- Không tin chờ xem.

Thẩm Mặc nặng nề thở dài, cầm lấy áo khoác rồi cất bước ra khỏi phòng, lên kiệu tiến về hướng Tây Uyển.

Tới Tây Uyển Ngọc Hi cung, Thẩm Mặc ngoài ý muốn thấy được một người -- tổng quản cục Chức tạo Giang Nam, Hoàng Cẩm. Người này đã trong thời gian ngắn từ Tô Châu hồi kinh, trên mặt Hoàng Cẩm còn hiện rõ vẻ uể oải, nhưng vừa thấy Thẩm Mặc thì hắn vui vô cùng, nhếch miệng muốn cười chào hỏi.

Thẩm Mặc đã giành trước, bình thản chắp tay nói:

- Hoàng công công lâu nay vẫn khỏe chứ?

Nói đoạn cho hắn một ánh mắt 'coi chừng'.

- À ờ...

Hoàng Cẩm cũng không ngốc, rất nhanh đã thu lại dáng cười, cũng chắp tay hoàn lễ:

- Cám ơn Thẩm đại nhân, vẫn khỏe.

Thẩm Mặc liền hỏi:

- Hoàng thượng có triệu, không biết công công có thể thông bẩm được không?

Hoàng Cẩm khẽ lắc đầu nói:

- Hoàng thượng phục đan rồi, đang luyện công.

Thẩm Mặc lộp bộp một tiếng trong lòng, y nhớ tới Lý Thời Trân từng nói với mình: 'Hoàng thượng đã tẩu hỏa nhập ma, khuyên can cũng vô dụng, ngươi nên chuẩn bị sớm đi...' Hiện tại xem ra Lý tiên sinh nói không ngoa, Gia Tĩnh hoàng đế là nhất định phải đi tới cuối cùng con đường tử lộ này rồi.

Thấy vẻ mặt y dao động, Hoàng Cẩm nhẹ giọng hỏi:

- Không khỏe ư, Thẩm đại nhân?

Thẩm Mặc lắc đầu, cố cười nói:

- Có thể là hơi mệt.

- Vậy mời đại nhân uống trà ngồi chờ tại thiên điện. - Hoàng Cẩm cười nói.

- Đa tạ công công.

Thẩm Mặc nhẹ giọng cám ơn rồi đến thiên điện chờ. Hoàng Cẩm đi dùng trà cùng y đã nói... Hắn nhận được cấp lệnh của lão tổ tông, vâng thánh chỉ đến ngay. Ngày đêm không nghỉ, thay ngựa không thay người, hết 8 ngày đêm từ Tô Châu chạy vội đến Bắc Kinh, trên đường cũng biết hoàng thượng đã đẩy lão tổ tông đi sửa lăng mộ. Hắn thầm hạ quyết tâm, phải tìm cơ hội nghênh đón lão tổ tông trở về.

Nhưng hiện tại Thẩm Mặc nói năng thận trọng, lại làm cho Hoàng Cẩm bồn chồn trong lòng, không biết nên làm thế nào cho phải, vẫn liên tục nháy mắt ra hiệu với y, hy vọng có thể được chút gợi ý.

Thẩm Mặc khẽ than một tiếng, biết người này nói khó nghe thì chính là 'kẻ ngoan cố', không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, rồi như nhớ tới điều gì mới nói:

- Thời gian trôi qua nhanh thật, nhớ tới năm đó, công công hay lấy tên của hạ quan để nói đùa, thế mà vẫn như ngay trước mặt vậy.

- Nói đùa gì? - Hoàng Cẩm vò đầu nói:- Trí nhớ của ta không tốt, nhờ đại nhân nhắc nhở một chút đi.

- Ngài nói 'bách ngôn bách đương, bất như nhất mặc'. - Thẩm Mặc nhìn hắn thật sâu: - Lẽ nào quên rồi sao?

- Bách ngôn bách đương, bất như nhất mặc. À...

Hoàng Cẩm lẩm bẩm đọc mấy lần, rồi gật đầu nói:

- Ta nhớ ra rồi.

Hoàng Cẩm thoáng đã hiểu ngay, Thẩm Mặc là ở dùng hành động thực tế để cho mình thấy tình thế lúc này nghiêm trọng cỡ nào... Rồi hai người chỉ nói chuyện về phong cảnh Giang Nam, tuyệt không liên quan đến kinh thành từ nào.

Qua gần nửa canh giờ hắn liếc nhìn cái đồng hồ Tây Dương ở trên bàn rồi bảo:

- Chủ tử sắp thu công rồi, ta phải đi hầu hạ đây, thất bồi với Thẩm đại nhân rồi.

- Công công khách khí rồi.

Thẩm Mặc cười nói, liền đứng dậy tiễn Hoàng Cẩm đi ra ngoài. Qua một khắc nữa Hoàng Cẩm trở về nói:

- Đại nhân, hoàng thượng triệu kiến.

Thẩm Mặc liền cùng hắn đi vào Tinh xá, đại lễ tham bái xong hoàng thượng bảo đứng dậy. Thẩm Mặc đứng dậy, ngoài ý muốn phát hiện giữa mình và hoàng đế còn cách một tấm vải mỏng, chỉ có thể mơ hồ thấy được hình dáng của Gia Tĩnh thôi, vẻ mặt của hoàng đế thì không thấy gì.

Nhìn vua bị coi là vô lễ mà? Thẩm Mặc chỉ nhanh mắt liếc trộm rồi cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực. Qua một lúc thì nghe được Gia Tĩnh từ từ nói:

- Việc lần này ngươi xử lý rất tốt, trẫm rất yên lòng.

Thẩm Mặc vội vàng khiêm tốn:

- Vi thần trẻ tuổi bồng bột, chẳng qua chỉ lấy một tấm lòng chân thành làm việc cho hoàng thượng, không dám kể công, cũng không dám đùn đẩy cho ai.

Lời này làm cho Gia Tĩnh hoàng đế sau tấm màn che mặt tươi cười. Ông ta biết Thẩm Mặc này là người lĩnh hội được ý của mình nhất -- điều tra vụ án lần này cùng với nói là vì Lục Bỉnh báo thù, còn không bằng nói là bản thân Gia Tĩnh muốn thoát khỏi ác danh. Trước kia thịnh truyền là Gia Tĩnh ban thưởng đan dược có độc, mới hại chết Lục thái bảo, không quản là có ý định hay là sai lầm, nó đều làm cho đường đường Đại Minh hoàng đế không mặt để mặt mũi vào đâu.

Nhất là lời đồn này tràn ngập ác ý, cái gì hoàng đế ngại Lục Bỉnh biết quá nhiều cho nên muốn ban cho hắn cái chết, cái gì nếu không phải Lục thái bảo thử thuốc cho hoàng đế trước, lần này người chết chính là Gia Tĩnh rồi... Mọi lời đồn đãi như thế như từng con rắn độc cắn vào cái tâm mẫn cảm tự tôn hoàng đế, hơn nữa bất kể loại nào đều tổn hại đến hình tượng của hoàng đế.

Cho nên Gia Tĩnh phải tra ra căn nguyên của vụ án này. Vả lại kết quả phải phù hợp với tâm ý của ông ta. Nếu như giao cho Tam pháp ti, tất cả sẽ rõ ràng khắp thiên hạ, kết quả sẽ không dễ khống chế, nếu giao cho Đông Xưởng thì khó tránh khỏi rơi vào thành công cụ xưởng vệ tranh chấp, cho nên ông ta mới giao vụ án này cho Thẩm Mặc độc lập điều tra, cũng mấy lần minh kỳ ám kỳ, hy vọng y không phụ thánh vọng.

Kết quả khiến Gia Tĩnh Đế hết sức vui mừng, Thẩm Mặc trước tiên tẩy đi tội danh của đám đạo sĩ, lại không hề tính toán đến tư thù bài trừ hiềm nghi của đám người Trần Hồng, điều này cũng gạt bỏ quan hệ của hoàng đế trong vụ án này. Hơn nữa trên tang lễ của Lục Bỉnh dưới ánh mắt của muôn người đã đem kết luận này thâm nhập nhân tâm, triệt để trả lại sự thuần khiết cho Gia Tĩnh.

Vả lại, vụ án này đã diễn biến thành ân oán tình cừu trong gia tộc, sẽ không lan đến triều đình, càng sẽ không gây nên sóng to gió lớn. Đến lúc này, toàn bộ mục đích của hoàng đế đều đã đạt được, có thể nào không cảm thấy mỹ mãn chứ? Ông ta liền ôn hòa bảo Thẩm Mặc:

- Vụ án này kéo dài cũng lâu rồi, ngươi chuẩn bị lúc nào kết án?

- Việc này...

Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:

- Vụ án này vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ, vi thần cảm thấy nên kiên trì thêm chút nữa.

Mặc dù đã lén nói thế với Chu Cửu rồi, nhưng y vẫn muốn tranh thủ thêm một chút... Đối với các loại biểu hiện của Lục Tú y càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Lục Tú đó mặc dù hận mình thấu xương, tuyệt đối sẽ không ngại dùng bất cứ thủ đoạn gì. Nhưng không đến mức vì đối phó với mình mà trước tiên giết cả thúc của cô ta mà chỉ bởi vì Lục Bỉnh che chở cho mình ư? Vậy cũng quá biến thái đi mất.

Mặc dù có thể dùng cách cố chấp để giải thích, nhưng nàng ta nói năng thận trọng, không nói được một lời, tới cùng là vì bao che cho ai? Điểm mấu chốt nhất của vụ án nàng ta không hề tiết lộ chút nào, thậm chí ngay cả hộp thuốc lúc đó đặt ở đâu, trong thư phòng có mấy trạm gác, loại vấn đề không cần giấu diếm này cũng không trả lời, có thể nào khiến Thẩm Mặc trong lòng kiên định được? Càng nghĩ tiếp càng cảm giác trong này tất có ẩn tình, có lẽ là cố sự phía sau sẽ phủ định kết luận của mình... Cho dù vì đại cục không thể lộ ra, nhưng chân tướng phải rõ ràng, thủ phạm phải đền tội, bằng không làm sao ăn nói với linh hồn lão sư huynh ở trên trời.

Nhưng Gia Tĩnh hiển nhiên không nhìn như vậy, giọng điệu không kiên nhẫn nói:

- Nếu đã xác định là ân oán nội bộ nhà của họ thì ngươi không cần thiết phải xen vào nữa. Cho Lục gia một thuyết pháp, Lục Tú kia cứ giao cho Cẩm Y Vệ xử trí. Về phần ngươi, gần đây cũng đủ mệt mỏi rồi, về nhà nghỉ ngơi vài ngày đi, qua hết năm mới tính tiếp.

- Hoàng thượng, đối với Lục Tú kia vẫn chưa đạt được vật chứng, cũng không hỏi ra khẩu cung. - Thẩm Mặc kiên trì nói: - Vi thần cảm thấy đợi lấy lời khai của cô ta rồi, sau đó xử trí cũng không muộn.

- Lời trẫm nói mà ngươi cũng không nghe? - Gia Tĩnh đề cao giọng nói: - Cái thứ chỉ thích khen.

Thẩm Mặc vội vàng quỳ xuống nói:

- Vi thần không dám, vi thần chỉ sợ có ẩn tình gì, đến lúc đó sẽ phạm vào tội khi quân.

Nghe y nói như vậy, sắc mặt Gia Tĩnh hòa hoãn hơn:

- Đừng đa sự nữa, nếu có thật thì trẫm cũng xá cho ngươi vô tội là được chứ gì.

Đã nói đến mức này thì Thẩm Mặc đành phải bất đắc dĩ tiếp chỉ.

Gia Tĩnh hình như rất mệt mỏi, không nói gì nữa, liền cho y lui ra.

Nhìn lại bầu trời Ngọc Hi cung mờ mịt thêm một lần, Thẩm Mặc ngồi vào kiệu rồi lâm vào trầm tư thật sâu. Lần này diện thánh mặc dù được thánh chỉ kết án, nhưng khiến y càng thêm khả nghi hơn...Y cảm giác biểu hiện của hoàng đế căn bản không thể dùng sợ phiền phức tới để giải thích được, mà là khẩn cấp muốn dừng lại, rất sợ y tiếp tục điều tra.

'Tới cùng là sợ cái gì chứ?' Thẩm Mặc không khỏi thầm khó hiểu: 'Vì sao không muốn để ta điều tra tiếp...' đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, sắc mặt y tức thì tái xanh, không dám nghĩ tiếp nữa. Y đột nhiên ý thức được, nếu như mình mà tiếp tục điều tra, người có khả năng xong đời chính là mình...

Suốt đường đi mồ hôi lạnh chảy ròng. Đến khi dừng kiệu, vén mành lên, một cơn gió lạnh thổi qua khiến y không khỏi rùng mình, bỗng cảm thấy cả người vô lực, vội vàng nắm thật chặt áo khoác.

Tam Xích thấy y giống như đang bị bệnh, thân thiết hỏi:

- Đại nhân không sao chứ?

Thẩm Mặc lắc đầu, gượng cười bảo:

- Có thể là bị gió thổi trúng, lát nữa nấu cho ta chút canh gừng.

Tam Xích liền đi phân phó ngay cho bên dưới.

Thẩm Mặc bước từng bước chân nặng nề vào Bắc Trấn phủ ti. Chu Cửu ra nghênh đón, cấp thiết nói:

- Sao hả, hoàng thượng nói như nào?

Thẩm Mặc thở dài nói:

- Đi xem Lục Tú đi, sau đó sẽ kết án.

- Kết án? - Chu Cửu giật mình nói: - Đại nhân nói trúng thật à?

- Ta tình nguyện chưa nói đúng. - Thẩm Mặc xoa huyệt Thái Dương căng lên: - Ài, hồ đồ chút vẫn tốt hơn...

Chu Cửu không biết Thẩm Mặc có ý gì, liền nói:

- Ta đi với đại nhân đến chiếu ngục.

- Không cần đâu. - Thẩm Mặc lắc đầu nói: - Ngươi tự mình đem tất cả hồ sơ đến quý phủ của ta đi, đợi ta thẩm định xong sẽ nộp lên hết cho hoàng thượng.

Những vụ án thế này từ trước đến nay đều không để lại ngọn nguồn. Chu Cửu thẳng thắn đáp ứng, rồi dẫn người đi làm ngay.

Thẩm Mặc thì đi cùng với Tam Xích đến nhà lao dành cho trọng phạm tận sâu trong chiếu ngục, gặp được Lục Tú bị trói trên giá chữ thập, cả người nàng ta vết thương chồng chất, da mặt cũng không còn lành lặn, chỉ có cặp mắt còn bắn ra sự cừu hận, nhìn Thẩm Mặc chằm chằm.

- Lui ra. - Thẩm Mặc khó nhọc giơ tay lên, Tam Xích liền đuổi hết ngục tốt và giám ngục ra ngoài.

- Ngươi cũng lui ra. - Thẩm Mặc lại hạ lệnh.

Tam Xích chần chờ:

- Đại nhân, không thể để ngài ở một mình chỗ này.

- Cô ta đã bị trói thành vậy rồi. - Thẩm Mặc mắng: - Còn nguy hiểm gì nữa hả?

Tam Xích đành phải bất mãn bỏ ra ngoài.

Trong nhà lao chỉ còn lại hai người Thẩm Mặc và Lục Tú. Hai người đối diện nhau thủy chung không nói gì, ngoại trừ cây đuốc cháy ra tiếng lẹt đẹt, thời gian rất lâu không hề có âm thanh nào khác.

Cuối cùng là Thẩm Mặc lên tiếng, y khàn giọng nói:

- Người đó nói có thể làm tâm nguyện của cô được thỏa mãn, cho nên cô mới quyết tâm như vậy, dùng cả tính mệnh của mình để gánh hết toàn bộ chuyện này.

Khi nói lời này y chăm chú nhìn vào Lục Tú, quả nhiên từ trong mắt nàng ta thấy được một tia hoảng hốt, mặc dù nó chỉ thoáng trôi qua nhưng vẫn không thoát khỏi con mắt của Thẩm Mặc.

- Cô thật là ngu ngốc một cách đáng yêu.

Thẩm Mặc khẽ than một tiếng:

- Người ta chẳng qua chỉ muốn cô làm kẻ chịu tội thay mà thôi, chờ cô chết rồi, ai còn nhớ đã từng hứa hẹn gì chứ?

- Ngươi cho là ai cũng như ngươi ư... - Lục Tú cuối cùng nhịn không được nói.

- Trong số các quan viên của Đại Minh triều, mức độ đạo đức của ta cũng coi như khá cao rồi đó.

Thẩm Mặc dõng dạc nói:

- Nếu như cô thật sự đợi tôi trên đường xuống hoàng tuyền, khẳng định sẽ làm lỡ việc đầu thai của cô.

- Hừ, vậy ngươi chờ xem... - Lục Tú hừ lạnh một tiếng nói.

Thẩm Mặc nhìn khuôn mặt quật cường của nàng, lại nghĩ tới năm đó tại Tô Châu, thấy vẻ kinh diễm của nàng khi nữ giả trang nam, trong lòng lại nhảy ra một câu 'khanh bản giai nhân, nại hà vi tặc?' may suýt nữa đã buột miệng rồi. Vội vàng ho khan một tiếng, thấp giọng nói:

- Nếu như cô không nói gì nữa, sẽ dựa theo 'con giết cha, cháu giết thúc' để xử lăng trì tại chỗ. Lăng trì cô biết không?

- Không phải là 3600 đao thôi sao...

Lục Tú nói giọng run run, nhưng vẫn còn quật cường:

- Ta nhận.

- Ài, hà tất phải vậy...

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Sau khi chết có linh thiêng, cô sẽ biết, mình đã chết uổng phí...

- Không cần gạt ta, ngươi không hỏi được gì đâu. - Lục Tú kiên quyết nói.

Thẩm Mặc rốt cuộc tin tưởng, hai người căn bản sinh sống tại hai thế giới bất đồng, hoàn toàn không thể câu thông, huống chi Gia Tĩnh có chỉ, y cũng không thể mất thời gian với nàng ta nữa, đành phải bỏ qua nỗ lực cuối cùng. Vẻ mặt y phức tạp nhìn Lục Tú nói:

- Nếu có kiếp sau, chỉ mong co sinh ra tại một gia đình bình thường, vĩnh viễn đừng tiếp xúc với những thứ dơ bẩn gì nữa...

Một câu nói bình thường lại làm cho Lục Tú lòng chua xót, nước mắt không ngăn được như vỡ đê thoát xuống. Trong căn nhà lao u ám, giọt nước mắt đó lại long lanh sáng tỏ, khiến Thẩm Mặc vĩnh viễn khó mà quên được.

Nhưng cuối cùng nàng ta vẫn không nói gì, Thẩm Mặc đành phải bất đắc dĩ rời khỏi đó. Khi ra khỏi đại lao còn bảo tên giám ngục:

- Đừng dùng hình nữa, thả cô ta ra, trị thương cho cô ta đi.

Giám ngục cười lấy lòng:

- Đại nhân thực sự là có tâm địa Bồ Tát.

Thẩm Mặc lạnh lùng nhìn gã:

- Nếu như ngươi dám lá mặt lá trái, bản quan sẽ cho ngươi nếm thử cái gì gọi là thủ đoạn sét đánh.

Tên giám ngục bị hù cho chết lặng không dám nói gì.

Khi lại thấy ánh mặt trời, Thẩm Mặc lại có chút mê muội, đỡ lấy vai Tam Xích đứng hồi lâu mới khàn giọng bảo:

- Trở về thôi.

Lời còn chưa dứt, chợt nghe khắp nơi vang lên tiếng bước chân và tiếng vũ khí ma sát, bọn thị vệ lập tức trở nên khẩn trương, liền thấy không biết từ đâu xuất hiện vô số Cẩm Y Vệ y giáp sáng bóng, ở trong sân xếp thành hàng chỉnh tề, chỉ để lại một con đường ở chính giữa.

Sau đó thấy mấy đầu lĩnh Cẩm Y Vệ như Chu Đại và Chu Nhị khiêng cỗ kiệu của Thẩm Mặc từ thông đạo đó đi tới trước mặt y.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Làm cái gì vậy? không chơi trò đùa này được đâu.

Chu Đại cười nói với Thẩm Mặc:

- Lão thúc, tất cả những gì ngài làm vì chúng tôi, trên dưới Cẩm Y Vệ đều khắc sâu trong lòng, không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể khiêng ngài một đoạn đường, trò chuyện để bày tỏ kính ý thôi.

Thẩm Mặc xấu hổ chối từ:

- Ta có làm được gì đâu, không đảm đương nổi đại lễ của các vị.

- Không, ngài đã làm tất cả!

Chu Đại nghiêm mặt nói:

- Không để cho Đông Xưởng bỏ đá xuống giếng, cũng cho Cẩm Y Vệ chúng tôi một lần nữa chứng minh bản thân, chí ít trong một khoảng thời gian chúng tôi không cần lo lắng bị ăn tươi rồi.

Về phần tương lai thì có quỷ mới biết, nhưng ít ra đã để lại cho Thập tam thái bảo bọn thời gian có thể tiến thối xoay chuyển, cho nên loại cảm kích này là phát ra từ nội tâm.

Thẩm Mặc cười nói:

- Thả kiệu xuống đi, nếu như thật muốn báo đáp ta...

Nhìn chiếu ngục nói:

- Cứ đối xử tốt với cô ta một chút, để cho cô ta được thoải mái hơn...

Rồi nói giọng trầm thấp:

- Nói đến thì nàng ta quả thật là một người đáng thương...

Đám người Chu Đại vốn đều hận chết Lục Tú kia, cố nén lòng muốn lấy pháo bắn nàng ta nữa mà. Nhưng hiện tại Thẩm Mặc đã lên tiếng, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng họ cũng đành phải đáp ứng.

Nhìn họ một lượt, Thẩm Mặc cười nói:

- Được rồi, trở về hết đi, sau này chúng ta cũng rất khó gặp mặt, chư vị đều rất bảo trọng.

Đây là Thẩm Mặc nói thật. Khi phụng chỉ phá án thì y ở lại nha môn Cẩm Y Vệ cũng không việc gì, nhưng một khi hết việc mà lại tiếp xúc với những đặc vụ này nữa, vậy đó chính là không kiên nhẫn để sống tiếp được rồi.

Đám người Chu Đại nghe được ý kiên quyết trong giọng nói của Thẩm Mặc, họ không khỏi có chút buồn bã nói:

- Lão thúc...

- Yên tâm đi, Cẩm Y Vệ sẽ không thuộc về Đông Xưởng nữa đâu.

Thẩm Mặc dường như có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, thản nhiên cười, rồi hạ giọng nói:

- Các ngươi cứ kiên trì thêm mấy năm, đợi sau khi Lục Cương mãn tang rồi, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn thôi.

Đám người Chu Đại càng thêm cảm khái, mắt ửng đỏ, còn khăng khăng nói:

- Mời lão thúc lên kiệu!

- Mời lão thúc lên kiệu!

Cẩm Y Vệ đang xếp hàng liền đồng loạt quỳ xuống, cùng nhau trầm giọng nói.

Thẩm Mặc bất đắc dĩ, đành phải ngồi lên kiệu.

- Khởi kiệu! - Chu Đại cao giọng nói: - Tiễn lão thúc!

- Tiễn lão thúc!

Đám Cẩm Y Vệ liền đồng loạt cao giọng hô.

Đưa Thẩm Mặc đi đến tận cửa nha môn họ mới đổi thành kiệu phu của y, Thẩm Mặc xốc lên mành kiệu, nhìn tấm biển của Bắc Trấn phủ ti, trong lòng tự nhủ: 'Hy vọng là vĩnh biệt rồi...'Duy Linh


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx