- Súc sinh!
Nhìn thấy cảnh này thấy cảnh này, mắt muốn trợn trừng đến toét ra, đấm mạnh vào tường thành, tức thì máu tươi chảy ra.
Hình Ngọc ở bên cạnh vội nói:
- Đại nhân, tay ngài chảy máu rồi.
Muốn đi tới băng bó cho y, nhưng bị Thẩm Mặc đẩy ra một cách thô bạo.
Thấy Thẩm đại nhân luôn hòa nhã nổi giận như thế, Hình Ngọc ngây ra, Thẩm Mặc vung nắm đấm chảy máu nói:
- Tay ta chỉ xước chút da ngươi khẩn trương như thế, còn bên ngoài bách tính bị tàn sát ngươi lại coi như chuyện bình thường.
Khuôn mặt thanh tú của Thẩm Mặc lúc này bùng nổ, gân xanh nổi lên, hung tợn đáng sợ, gầm thét:
- Cho dù các ngươi có quên mình là quân nhân Đại Minh thì cũng chưa quên mình là nam nhân chứ? Thò tay vào trong quần sờ xem thứ của nợ kia có còn không?
Tuyết vẫn còn rơi, mặc dù không lớn như hai ngày trước, song vẫn khiến cho tầm nhìn của người ta mơ mơ hồ hồ, trời đất là khoảng trắng mênh mang, máu tươi tung tóe trước mắt trở nên vô cùng nhức mắt.
- Là nam nhân mà nhìn đồng bào của mình bị giết lại không chút động lòng?
Giọng nói phẫn nộ vượt tầm kiềm soát của Thẩm Mặc vang vọng tường thành Tuyên Phủ:
- Là nam nhân mà không có chút dũng cảm nào à?
Câu nói này y đã nín nhịn rất lâu rồi, vốn không định nói, không muốn nói, nhưng hôm nay không nhịn được nữa, cuối cùng nó đã bộc phát ra.
Cả đám quan viên đều cúi đầu xuống, mặt Hình Ngọc đỏ bừng bừng, hắn đường đường là tướng quân nhị phẩm, đã bao giờ bị sỉ nhục như thế? Cắn răng nói:
- Mời đại nhân thu hồi lại những lời vừa rồi.
- Đừng mơ.
Thẩm Mặc xé vạt áo, băng qua loa vết thương, hướng về phía toàn thành cười khẩy:
- Họ Thẩm ta tuy chỉ là một thư sinh, nhưng là đấng nam nhi, ta sẽ rời thành chén giết với Thát Đát, cho dù máu phun ba thước cũng phải phun lên người Thát Đát.
Nói rồi quát lớn:
- Tam Xích, chuẩn bị ngựa.
Tam Xích đáp vang:
- Tuân lệnh.
Rồi mau chóng chạy xuống thành.
- Đại nhân, ngài là quan văn...
Hình Ngọc đưa tay ra ngăn cản, nhưng bị Thẩm Mặc gạt đi:
- Võ tướng không ra mặt, quan văn phải lên trận thôi.
Nói xong cũng xoay người xuống thành.
Quan binh trên thành đưa mặt nhìn nhau, thấy tướng quân đại nhân mặt như gan lợn, tên phó tướng ở bên cạnh dè dặt hỏi:
- Tướng quân, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Hình Ngọc dậm chân nói:
- Mẹ nó, ép người ta, chết cũng chết cho ra dáng nam nhi.
Rồi cũng đi theo Thẩm Mặc... Hắn không thể không theo, Thẩm Mặc là khâm sai đại thần, thân tín của hoàng đế, nếu y có gì bất chắc, hắn không đền nổi.
Thấy tướng quân đại nhân xuống rồi, phó tướng vội vàng gọi thủ hạ:
- Mau lên, doanh thân vệ đi theo.
Liền kéo nhanh ào ào xuống thành... Cũng đạo lý tương tự, nếu Hình Ngọc có gì không hay xảy ra, bọn chúng cũng gặp vận rủi hết.
Thẩm Mặc đã xuống lâu thành trước một bước, hai hai thân vệ đã nai nịt gọn gàng đợi lệnh, thấy đại nhân cũng muốn lên ngựa, Tam Xinh kéo giây cương, nói nhỏ:
- Đại nhân, làm ra vẻ cho có là được, cần gì chứ?
Thẩm Mặc hừ một tiếng:
- Ta không ném mình ra thì bọn chúng có chịu xuất kích không?
- Đại nhân, đao kiếm không có mắt.
Tam Xích cấp thiết khuyên can:
- Huynh đệ chúng tôi đi là được, đại nhân chỉ cần ở phía sau áp trận thôi...
Thị vệ bên cạnh cũng nhỏ giọng khuyên:
- Đúng thế, đại nhân, nghe nói người Mông Cổ cưỡi ngựa bắn cung điêu luyện, kẻ nào cũng đều là thần xạ thủ cả đấy.
Khóe miệng Thẩm Mặc cong lên thành nụ cười quỷ dị, nói nhỏ:
- Thiên thời địa lợi nhân hòa đủ cả, hôm nay chính là cơ hội tốt phá địch!
Lúc này Hình Ngọc đã xuống, mọi người chỉ đành ngừng câu chuyện.
Hình Ngọc mặt âm trầm chắp tay với y:
- Mạt tướng ra là được, đại nhân có thể quay về rồi.
Thẩm Mặc không để ý tới hắn, hạ lệnh cho quan trông thành:
- Mở cửa!
Quan trông thành nhìn sang Hình Ngọc, hắn bất lực gật đầu, then cửa chầm chậm nâng lên, trục quay cũng bắt đầu phát ra tiếng kêu ken két.
Lúc này Thẩm Mặc mới nhìn Hình Ngọc, chậm rãi nói:
- Ta nói quân tướng phương nam điều lên phương bắc chẳng phải là lừa người đâu, triều đình đã thất vọng sức chến đấu của biên quân lắm rồi, chuẩn bị đợi chiến sự phương nam hòa hoãn, liền đem tướng lĩnh biểu hiện nổi bật điều tới cửu biên, đảm nhận tướng lĩnh cao cấp.
Sắc mặt Hình Ngọc càng trở nên khó coi, nếu như đúng như đúng như lời Thẩm Mặc nói, vậy thì quan tổng binh cấp bậc tối cao như hắn, tất nhiên là đứng mũi chịu sào, tâm tình liền thay đổi, quát:
- Dừng.
Tiếng trục quay ngừng lại, then cửa lại hạ xuống.
- Xin đại nhân chỉ giáo.
Hình Ngọc ôm quyền nói:
- Hình mỗ sẽ nghe theo hết.
Thẩm Mặc gật đầu, xuống ngựa bảo:
- Đi theo ra.
Liền dẫn Hình Ngọc quay trở lại thành lâu, những tướng lĩnh kia cũng chỉ còn biết đi theo, thầm nghĩ:" Chuyện quái gì thế này?"
Thẩm Mặc vịn tay lên tường thành, dùng roi ngựa chỉ vào kỵ binh Mông Cổ đằng xa:
- Liên tục mấy ngày trời đổ tuyết, tuyết đã ngập quá chân ngựa. Tuyết dày chắc, vó ngựa lún sâu, kỵ binh Thát Đát hoạt động hết sức chậm chạp. Hơn nữa nhiều ngày trời đổ tuyết, không khí hết sức ẩm ướt, cung tiễn của bọn chúng ngấm nước, giương không căn, độ chính xác và tầm bắn đều sụt giảm lớn, ngươi nói xem điều này có nghĩa là gi?
- Ý đại nhân là?
Hình Ngọc tức thì sáng mắt lên:
- Thiên thời địa lợi nhân hòa đều đứng ở phía bên chúng ta rồi.
Thẩm Mặc thở dài:
- Sức chiến đấu của người Mông Cổ khả năng không bằng được một nửa thường ngày, nếu như thế mà còn không dám đánh, đánh còn không chiến thắng, vậy thì thì chẳng ai tranh luận việc điều quân nam lên phía bắc nữa đâu.
Sắc mặt Hình Ngọc biến ảo một hồi, cuối cùng gật mạnh đầu, ôm quyền nói:
- Vậy thì làm một trận lớn, xin đại nhân đốc chiến, nếu như trận này chúng tôi đánh tốt, đại nhân hãy nói đỡ cho chúng tôi.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Muốn được người khác tôn trọng thì trước tiên phải chứng minh bản thân đã.
Hình Ngọc vỗ ngựa nói:
- Đại nhân, cứ nhìn đi.
Rồi quay đầu lại quát lớn:
- Các con, theo lão tử tới kho quân giới.
Vừa nói vừa bước nhanh xuống thành lâu.
Nhìn theo bóng lưng Hình Ngọc rời đi, Niên Vĩnh Khang luôn đứng im lặng bên cạnh lên tiếng:
- Đại nhân vừa mắng vừa khích, cuối cùng cũng điều động được bọn chúng rồi.
Thẩm Mặc cười khổ, ánh mắt chuyển ra phía ngoài thành, chém giết vẫn tiếp diễn, người Mông Cổ say máu, rõ ràng thích loại phương thức phát tiết này, không muốn dễ dàng ngừng lại.
Sắc mặt Thẩm Mặc lại trở nên khó coi, y phát hiện ra người Mông Cổ ngạo mạn thành quen rồi, căn bản không coi con dân Đại Minh là người, có lẽ trong mắt bọn chúng, người Hán chỉ là một bầy dê đợi giết mổ mà thôi.
Cảnh này lưu lại ấn tượng khắc sâu trong lòng Thẩm Mặc, từ đó ảnh hưởng trực tiếp tới thái độ của y trong tương lai với người Mông Cổ, nếu như tất cả quay lại điểm khởi đầu, đám Hoàng Thai Cát chắc chắn không muốn tiến hành cuộc giết chóc vô nghĩa này...
Vào lúc đó, tất cả người Mông Cổ đều cho rằng, cuộc chém giết này là chuyện đương nhiên, với dân tộc du mục mà nói, dân tộc canh nông thực sự chẳng khác gì bò dê cả.
Tới ngay cả quân đội Đại Minh, mặc dù nghề nghiệp là binh sĩ, nhưng chẳng hề có chút dũng khí nào, vừa thấy bọn chúng là chạy như chuột thấy mèo, chạy tháo thân còn chẳng kịp, nói gì tới phản kháng.
Tận mắt nhìn thảm kịch trước mắt, khuôn mặt Tiêu Cẩn méo mó, nói với Hoàng Thai Cát đang nướng thịt trong lều:
- Mục đích của chúng ta là tiền lương, không phải là giết người, hãy ngừng cuộc đồ sát vô nghĩa này lại.
Hoàng Thai Cát chỉ liếc hắn một cái, rồi tiếp tục nướng đùi dê của mình:
- Lửa giận của các dũng sĩ cần phải phát tiết, đợi tâm tình bọn họ bình ổn lại sẽ dừng giết người thôi.
- Ngươi làm như thế sẽ chọc giận quân Minh.
Tiêu Cần tức tối nói, tâm tình hắn cực kỳ tệ.
Thực ra người dân trong chu vi mấy chục dặm quanh đây đã chạy sạch rồi, đám Thát Đát hắn dẫn theo căn bản không bắt được ai. Thế cũng đành đi, kết quả vừa vặn lúc này có tin đổ dẫn toàn thôn tới quy thuận hắn, lại va đúng vào mũi đao của người Mông Cổ.
Dưới tình huống như thế, Tiểu Cần không có cách nào bảo vệ được bọn họ, chỉ đành nói với Hoàng Thái Cát, chỉ giết vài người dọa dẫm quân Minh, cẩm lấy tiền là Được.... Bọn chúng là kẻ giả nhân giả nghĩa, nhất định là sẽ đồng ý. Khí ấy Hoàng Thai Cát đồng ý, ai ngờ tới hôm nay, không phải giết vài người mà đồ sát thực sự.
Tiêu Cần không khỏi lo lắng, nếu chuyện này truyền đi, thanh danh của hắn sẽ tồi tệ tới mức nào?
Nhưng hắn không dám đắc tội với người Mông Cổ, nếu không làm sao len lỏi sinh tốn giữa khe hở.
Nhìn thấy Tiêu Cần sắc mặt trắng bệch, Hoàng Thai Cát hừ một tiếng:
- Được rồi, giết một lát nữa thôi là ngừng, để lại cho ngươi hơn một nửa đấy.
Ngực Tiêu Cần phập phồng khịch liệt, cuối cùng không nói gì nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ nín nhịn của hắn, Hoàng Thai Cát cười lạnh:" Đám người Hàn là hạng vô dụng như thế đấy, đối diện với kẻ mạnh, ngay cả phản kháng cũng chẳng dám."
Tuyết vẫn cứ rơi, chém giết còn tiếp tục, đất trời mịt mù, tuyết nhuộm màu đỏ.
Cửa nam thành Tuyên Phủ chầm chập kéo lên, phát ra tiếng cành cạch lớn, làm kỵ binh Mông Cổ quên hết chém giết, xách mã đao vấy máu, nhìn cổng thành ầm ầm mở ra.
Chỉ thấy một đám binh sĩ quân Minh tay cầm gậy trượt tuyết dài bảy xích, chân dẫm lên ván trượt tuyết, từ phía trong cửa thành lao ra như chớp, thoáng một cái đã đã đi được rất xa.
- Giết hết bọn chúng.
Tên thiên phu trưởng quát lớn một tiếng, làm đám kỵ binh Mông Cổ bừng tỉnh, tới tấp giương cung lắp tên, còn chưa bắn đã thầm kêu hỏng bét...
Vừa rồi khi bắn giết bách tính Minh Quốc, bọn chúng đã cảm thấy cung tên bị ẩm, tầm bắn và độ chính xác mất hết, nhưng đồ sát người dân tay không tấc sắt căn bản không yêu cầu cao lắm. Lại hoàn toàn không ngờ tới quân Minh sẽ chủ động xuất kích, cho nên không hề để vào trong lòng.
Nhưng trên đời này chẳng có gì tuyệt đối, khi ngươi thấy mọi thứ thành thói quen, thì thường thường là thời khắc nguy hiểm giáng xuống.
Đối diện với cuộc tấn công bất thình lình, người Mông Cổ không kịp điều chỉnh gì nữa, đánh liều giương cung lên bắn, những mũi tên dài bắn ra vù vù, biết sao độ chính xác mất cả, tầm bắt cũng không đủ, đều rơi xuống trước mặt quân Minh, tạo thành sát thương cực nhỏ.
Thấy tình hình đúng như lời Thẩm Mặc nói, sĩ khí quân Minh được cổ vũ rất lớn, những "vận động viên trượt tuyết" một tay cầm gậy trượt tuyết, một tay rút đoản mâu dài ba xích, ném tới tấp về phía người Mông Cổ.
Mặc dù do quá kích động, cho nên ném ra quá sớm, mũi mâu chưa bay tới trước mặt người Mông Cổ thì đã bị chúng né tránh hoặc gạt đi rồi, không gây thương tích trực tiếp được mấy tên.
Nhưng ngựa phía dưới người bọn chúng thì không biết né tránh, mười mấy con bị thương, đau đớn dựng thẳng người hí lên, có con ngã thẳng ra đất, kẻ ngồi trên lưng ngựa tất nhiên không thể may mắn thoát nạn, ngã vào trong tuyết không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Bắn người bắn ngựa trước!" Quân Minh tức thì hiểu ra danh ngôn này, dồn dập rút mũi lao tiếp theo ra, áp sát rồi ném.
Mục tiêu lần này chính là chiến mã người Mông Cổ, mặc dù bình thường ít chịu huấn luyện, độ chính xác giới hạn, nhưng so với lần trước tạo thành tổn hai lớn hơn nhiều.
Nhưng cùng với việc hai bên thu hẹp khoảng cách, cung tiễn của người Mông Cổ rốt cuộc cũng khôi phục được một chút uy lực, bắn hơn mười quân Minh ngã xuống đất.
Quân Minh đang lúc cao hứng cho nên không cảm thấy gì, còn phía Mông Cổ đã chịu không thấu rồi.
Hai bên sớm đã quen với tỉ lệ tử thương mười quân Minh đổi lấy một người Mông Cổ, thấy thoáng cái đã có năm sáu chục huynh đệ bị chết, tên thiên phu trưởng kia không chịu nổi nữa, vội huýt sáo, gọi thủ hạ kéo dãn khoảng cách với quân Minh, phát huy tính cơ động cao, tầm bắn xa của cung kỵ thủ Mông Cổ.
Thế nhưng người Mông Cổ tính nhầm rồi, tuyết tích quá sâu, chiến mã đi trên đó đã tốn sức lắm rồi, muốn chạy là căn bản không làm được. Quân Mông Cổ ra sức thục giục, chiến mã thở phì phì, phun ra khói trẵng, miễn cưỡng tung vó, nhưng căn bản không thể chạy nhanh được...
Ít nhất thì cũng không thể nhanh hơn trượt tuyết, kỵ binh Mông Cổ thủy chung không thể vứt bỏ quân Minh lại phía sau, tâm tình trở nên nôn nóng, mũi tên bắn ra càng thiếu chính xác, thậm chí tỉ lệ bắn trúng đã ngang với quân Minh rồi.
Binh sĩ quân Minh sĩ khí tăng vọt, nhẹ nhàng bám theo đít người Mông Cổ, lần lượt ném từng mũi lao một, cho dù chẳng chính xác được là bao, cũng tạo thành sát thương lớn. Không ngờ thành cuộc truy đuổi, đuổi quân Mông Cổ chạy về doanh trại.
Đây đúng là thắng lợi biết bao năm không có, nhưng quân Minh không kịp hoan hô đã nối nhau quay đầu, dùng hết sức bình sinh chạy ngược về. Vì bọn họ nhìn thấy, trong doanh trại đối phương, cũng có nhiều lính Mông Cổ tay cầm cung tiễn dẫm lên ván trượt xông ra.
Chuyện này chẳng có gì mà lạ, bởi vì trượt tuyết là một kỹ xảo săn bắn từ xưa, trước nay người Mông Cổ luôn rất giỏi, trên lưng ngựa của bọn chúng luôn mang theo ván trượt, chỉ là đội vừa rồi không có thời gian tháo xuống dùng mà thôi.
Nhưng có khoảng thời gian vừa rồi đã đủ cho người dân sống sót chạy vào thành, tâm tình người trên tướng thành cũng nhẹ nhõm được một chút.
- Có chuyện này ti chức không hiểu, xin đại nhân chỉ giáo.
Niên Vĩnh Khang nói.
Thẩm Mặc gật đầu.
- Ngựa chạy trên tuyết không thuận tiện, cung tiễn trong thời tiết ẩm ướt uy lực giảm mạnh.
Niên Vĩnh Khang thắc mắc:
- Đối với quân nhân thường xuyên đánh trận và người Mông Cổ mà nói, đây là kiến thức phổ thông phải không?
- Đương nhiên rồi, chỉ cần là người trải qua loại thời tiết này là sẽ biết hết.
Thẩm Mặc nhớ lại:
- Khi kháng Oa ở Giang Nam, do mặt đất lầy lội, cho nên hai bên không dùng tới kỵ binh, trời lại nhiều mưa, cung tiễn cũng gần như không dùng tới, hai bên chỉ dùng trường mâu, mũi lao làm vũ khí sát thương tầm xa... Hiển nhiên là kiến thức này ở phương bắc cũng thế, binh sĩ phương nam còn biết thì phương bắc không
- Vậy thì vì sao mà cả hai bên địch ta đều không ý thức đước được điều đó.
- Không phải là không ý thức được.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Mà là không thèm để ý, người Mông Cổ đã lơ là khinh xuất, bọn chúng căn bản không ngờ được rằng lính Tuyên Phủ quen làm rùa rụt đầu lại thò đầu ra cắn một cái.
- Rùa thò đầu?
Niên Vĩnh Khang phì cười, nhưng nhìn ra ngoài thành, đột nhiên cau mày:
- Bản tính khó rời, lại rút đầu vào rồi.
Thì ra tám nghìn binh sĩ Đại Minh theo Hình Ngọc rời thành áp trận, thầm nghĩ, nhiệm vụ hoàn thành rồi, chắc các huynh đệ cũng đã trở về, thế là không đợi chiến hữu đi ra truy kích quay về, đều quay đầu chuẩn bị vào thành.
Thế nhưng chuyện mà không ai ngờ tới đã xảy ra, cửa thành nặng vạn cân kia ầm ầm hạ xuống, chặn đường lui của bọn họ.
Nhưng sau kinh ngạc ngắn ngủi, lính Tuyên Phủ xả họng ra chửi rủa, hỏi thăm tổ tiên mười tám đời kẻ nào ra lệnh đóng cửa thành.
- Câm mồm hết đi.
Hình Ngọc vẫn còn có chút uy tín, quát lớn một tiếng làm xung quanh yên tĩnh lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn tường thành:
- Kẻ nào ra lệnh vậy?
- Bản quan.
Thẩm Mặc trầm giọng đáp.
- Đại nhân đùa kiểu gì thế?
Hình Ngọc cố áp chế lửa giận:
- Chúng tôi đã cứu người dân quay trở về rồi, ngài còn muốn cái gì nữa.
- Các ngươi làm rất tốt, nhưng chưa đủ đâu.
Thẩm Mặc đề cao âm lượng tới mức tối đa, nói với Hình Ngọc và lính Tuyên Phủ dưới thành:
- Vụ án lính Tuyên Phủ giết người dân giả mạo công trạng, kẻ đầu sỏ tất nhiên là Dương Thuận, nhưng các ngươi thân là đồng lõa và đao phủ, cũng không thoát được tội đâu.
Dưới thành xôn xao, không ngờ Thẩm Mặc lại tính sổ với bọn chúng vào lúc này...
Không khí ở trên thành cũng khẩn trương tới cực điểm, Tam Xích suất lĩnh thân binh, Niên Vĩnh Khang và Chu Thập Tam dẫn Cẩ Y Vệ, bảo vệ bên người Thẩm Mặc, chỉ sợ xảy ra biến cố, có kẻ gây chuyện bất lợi cho y.
Nhưng Thẩm Mặc chẳng hề bận tâm, nói với Thẩm Mặc:
- Bản quan hứa sẽ giải tội cho các ngươi. Nhưng cơn giận lôi đình của hoàng thượng không phải một mình ta có thể làm nguôi được, muốn làm hoàng thượng bớt giận, các ngươi chỉ có một con đường lập công chuộc tội.
Nói rồi chỉ lính Mông Cổ đang ngày càng tới gần:
- Các ngươi tổng cộng giết 500 người dân vô tội lấy công, vậy phải dùng 1000 thủ cấp lính Mông Cổ để đền tội. Đêm trước đã giết 601, hôm nay giết chừng 100, còn nợ người dân 399 cái mạng nữa, giết đủ rồi, bản quan sẽ mở cổng thành.
Y phất tay lên, phát lệnh:
- Bắt đầu đi.
Thấy lính Mông Cổ đuổi tới gần lắm rồi, không còn thời gian để cãi vã nữa, trong đầu Hình Ngọc hiện lên lời lẽ vô cùng khinh miệt của Thẩm Mặc "Có còn là nam nhân không? Có còn là nam nhân không?" Liền không nhịn nổi quát lớn:
- Chẳng qua có 400 cái đầu người thôi chứ gì? Có gì mà khó.
Không ngờ khua gậy trượt tuyết, phóng lên trước tiên, thân binh dưới trướng hắn vội vàng theo sau, đám tướng lĩnh Tuyên Phủ còn lại cũng thấy, lĩnh Mông Cổ hôm nay không còn được như mọi khi, liền hò hét "400 cái đầu" rồi lao theo.
Bên phía quân Mông Cổ cũng không phải nhiều lắm, chỉ có chưa tới 2000 người, dù sao bọn chúng là dân tộc sống trên lưng ngựa, không phải dân tộc trượt tuyết, mà người lại thưa thớt, không thể đem kỵ binh quý giá, biến thành lính trượt tuyết để tác chiến với quân Minh được, bọn chúng không gánh chịu được tổn thất có khả năng xảy ra.
Nhưng chỉ bằng 2000 lính trượt tuyết này cũng đã có sát thương rất lớn, cung tiễn của bọn chúng vừa mới lấy từ bên trong bọc ra, vẫn chưa bị thấm ướt, còn giữ được độ chính xác và sức căng.
Nếu chẳng phải bắn trong lúc trượt tuyết cần thời gian nhắm bắn nhiều hơn, phải điều chỉnh nhiều hơn, khiến cho tốc độ bắn giảm xuống thì đúng là có thể khiến cho quân Minh rời thành truy kích kia không thoát được một người nào.
Cứ vừa bắn vừa đuổi như thế, quân Mông Cổ một lần nữa tới gần thành Tuyên Phủ, chỉ thấy ngàn vạn quân Minh hò hét xông tới, tuyết bắn lên che kín đất trời, uy thế không kém gì kỵ binh kết đội xung kích trong khoảng cách gần.
Bính Thỏ Thai Cát đứng đằng xa quan sát cuộc chiến kinh hãi thất sắc, vội vàng thổi tù và thu quân, ai chẳng thương con, 2000 lính trượt tuyết đó đều là con dan của hắn.
Nhưng khoảng cách hơi xa, tiếng tù và bị tiếng hò hét điên cuồng của quân Minh nhấn chìm, tuyệt đại đa số người Mông Cổ không nghe thấy mệnh lệnh, đến khi nhận ra thì muốn rút cũng đã quá muộn rồi...Duy Linh
@by txiuqw4