sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 613: Nhâm Tuất Tam Tử

Thiên đạo hữu thường. Bất vi nghiêu tồn, bất vi kiệt vong. Nghiêm phủ chìm đắm trong cảnh bi thương, nhưng không ảnh hưởng tới người khác nên ngủ thì ngủ, nên uống rượu thì uống rượu.

***Việc làm của Trời có đạo thường, không vì vua Nghiêu mà Đạo ấy còn. Không vì vua Kiệt mà Đạo ấy mất.

Trong một căn ngõ nhỏ, trong nhà Ngô Thời Lai, hắn và Đổng Truyền Sách, Trương Trác, ba người lại tụ tập uống rượu.

Một đĩa lạc, hai cân rượu trắng, ba lạng thịt heo, bốn món thức ăn nhỏ, thế là có thể khề khà với nhau từ chập tối cho tới tận đêm khuya rồi.

Trong ba người thì Trương Trác ban ngày theo bộ đường đại nhân tham gia nghi thức nghênh tiếp đội ngũ khải hoàn, kể lại một cách sống động tình huống khi đó:

- Vừa rồi là nói bên ngoài, lại nói trong thành càng náo nhiệt tưng bừng. Phải nói là pháo hoa nở bùng, khói hương nghi ngút, pháo thăng thiên, pháp trúc, pháo tép nổ cứ như ngô rang vậy, tiếng chúc tụng không ngớt...trên đường phố phải gọi là dòng người như nước, mồ hôi như mưa. Người dân chen qua lấn lại, miệng reo hò như say vậy. Ta ở kinh thanh bao nhiêu năm mà chưa bao giờ chứng kiến khung cảnh náo nhiệt như thế.

Đổng Truyền Sách hết sức hối hận nói:

- Sớm biết như thế thì ta đã đi xem.

- May mà huynh không đi đấy.

Trương Trác cười:

- Đúng là đông nghìn nghịt, chỉ vì nhìn Thẩm trạng nguyên một cái, mà toàn thân mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ai nấy kêu cha gọi mẹ. Hoa tết bên đường đón năm mới bị dẫm nát bét, không biết là có bao nhiêu người bị thương.

Đổng Truyền Sách hâm mộ nói:

- Đời này ta mà được một lần như thế thôi, dù giảm thọ mười năm cũng đáng.

- Ài, ai mà chẳng thế chứ.

Trương Trác lắc đầu cảm khái:

- Thẩm Chuyết Ngôn chẳng qua chỉ là tiến sĩ năm Gia Tĩnh thứ 35, so với chúng ta còn muộn hơn hai khóa, sao chênh lệch lại lớn như vậy.

- Thế lực, cơ hội, không thể thiếu một cái nào.

Đổng Truyền Sách tổng hợp.

Hai người đang nói chuyện hào hứng, bên kia từ đầu đã không nói một lời cuối cùng nhịn không được vỗ bàn đánh rầm một cái, làm hai người giật bắn mình, nhìn sang phía hắn:

- Này lão Ngô, không phải là huynh uống lộn thuốc đấy chứ?

- Ôi...

Ngô Thời Lai than thở:

- Ta đang hận, vinh quang ngày hôm nay, đáng lẽ ra phải thuộc về chúng ta mới đúng.

- Thuộc về chúng ta?

Hai người kia bật cười:

- Huynh không say đấy chứ hả?

Thấy hai người đó chẳng hề tin, Ngô Thời Lai thấy bẽ mặt lắm, bức bối nói:

- Vốn là như thế, các ngươi đừng có không tin.

Nói xong đứng dậy đi vào gian trong, không bao lâu sau lấy ra một bọc da lớn, ném cho hai người kia:

- Đấy, hai ngươi xem đi, một tháng trước ta đã có cái này rồi.

Chính là cái bọc mà Trương Cư Chính ném vào nhà hắn.

Hai ngươi tò mò mở ra, châu đầu vào cùng xem thứ ở bên trong, càng xem càng cả kinh:

- Cái này là ai đưa cho huynh?

- Không biết.

Ngô Thời Lai lắc đầu:

- Nhưng thứ ở bên trong này là thật đấy.

- Đương nhiên, giờ chứng minh rồi mà.

Đồng Truyền Sách gật đầu, Trương Trác thì hỏi:

- Có thứ này sao huynh không đưa cho bọn ta xem trước?

Ngô Thời Lai đương nhiên không thể nói cho bọn họ mình đã tự dâng tấu, nhưng không biết là kẻ nào của Thông chính ti áp xuống, cho nên không truyền được tới chỗ hoàng thượng. Nếu như hai người bọn họ biết chân tướng, nhất định sẽ trách hắn thiếu trượng nghĩa, liền nói dối:

- Ài, xét tình hình khi đó thì Nghiêm đảng lại sắp một tay che trời rồi, ta làm sao dám chọc tổ ong này, gây họa cho hai vị hiền đệ.

Nói xong lại tiếp tục than vãn:

- Ai mà ngờ được hướng gió xoay chuyển, thành tình thế như bây giờ, ta hối hận vô cùng, hai người cứ thoải mái trách ta đi.

- Chuyện đã tới nước này nói còn có tác dụng gì nữa.

Hai người dĩ nhiên là tin lời hắn:

- Nhưng lần sau có loại chuyện này, bất kể là dám làm hay không, đều phải nói trước cho chúng tôi một tiếng.

Ngô Thời Lai gật đầu, buồn bực chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu lên:

- Kỳ thực lần này vẫn còn cơ hội.

- Cơ hội gì?

Hai người kia chẳng lấy nổi tinh thần:

- Dương Thuận Lộ Giai đã bị bắt tiến kinh, Hứa Luân cũng đã dâng thư từ chức. Chúng ta cũng hùa theo dâng tấu giống như người khác chỉ thành trò cười.

- Huynh đệ chúng ta tự nhận mình là hào kiệt ở đời, nhưng lại ẩn náu trong vỏ ốc ba năm là vì sao? Còn chẳng phải vì cất một tiếng hót kinh động đất trời sao?

- Làm sao mới có thể thực hiện được.

Hai người hỏi.

- Hai ngươi nghĩ mà xem, ba tên Hứa Dương Lộ chẳng qua chỉ là nanh vuốt đồng lõa, kẻ đầu sỏ là cha ngon họ Nghiêm vẫn bình an vô sự. Bắt được ba tên kia mặc dù lòng người thống khoái, nhưng chỉ là đau đầu trị đầu, đau chân trị chân, không thể giải được khốn cảnh của lê dân, không cứu được bách tính khỏi nước lửa.

- Ý của huynh là?

Hai người kia cả kinh:

- Đàn hặc cha con họ Nghiêm?

- Đúng.

Ngô Thời Lai cao giọng nói:

- Biên quan vơ vét quân lương, hội lộ kẻ nắm quyền nội các là có tội. Còn kẻ nắm quyền nội các nhận hối lộ, cùng bọn ùng thuyền với chúng cũng là có tội. Cứ thế mà luận, gốc rễ là ở cha con họ nghiêm bao che quan viên tránh khỏi quả báo.

Hắn cầm chén rượu lên, nốc cạn, giọng phẫn hận:

- Nói về cha con họ Nghiêm, lão già suốt ngày chỉ biết nịnh nọt thánh sủng, ác tử Nghiêm Thế Phiên vào thẳng trị lư nội các trong Tây Uyển, phê duyệt tấu chương bách ti lục bộ, vịn vào cái cớ giúp phụ thân, lạm quyền thị uy, chỉ huy đại thần, sao bảo tướng soái. Mặc sức tham lam phạm pháp, tài vật chất đống như núi. Kẻ chạy chức chạy quyền cướp miếng ăn của dân tặng cho họ Nghiêm, cướp quan nô biếu quyền quý. Vì thế mà cái thói hối lộ đút lót ngăn mãi không được...

Tới đó ném chén rượu xuống đất vỡ tan:

- Trừ ác phải trừ tận gốc, không đàn hặc cha con Nghiêm Tung, chỉ đàn hặc đám nanh vuốt thì có tác dụng gì?

Lời thuyết trình khảng khái của hắn làm hai người Đổng Trương cũng trở nên kích động, thêm vào trước đó có hơi rượu, nên huyết mạch căng phồng, chửi rủa cha con họ Nghiêm một hồi, rồi cẩn thận nghiên cứu tài liệu trong bọc da, muốn kiếm chứng cứ đàn hặc cha con họ Nghiêm.

Ba người xem tài liệu, Đồng Truyền Sách lật tới trang cuối cùng, nhìn thấy lời nhắn của Trương Cư Chính:" Không vì thù riêng, chỉ vì công phấn, đàn hặc Dương Lộ, không nói người khác, giữ lại núi xanh, mới có củi đốt". Hai mươi tư chữ này làm hắn chù chừ:

- Người đưa huynh tài liệu này bảo bỏ qua người khác, có phải là không cho chúng ta đàn hặc cha con họ Nghiêm?

Trương Trác cầm lấy xem:

- Chúng ta có nên nghe theo không.

Ngô Thời Lai xem qua câu này rồi, nhưng vinh quang của Thẩm Mặc làm hắn ném nó lên tận chín tầng mây, nghe thế chỉ hơi chút trầm ngâm:

- Vật đổi sao dời, tình thế trước kia và bây giờ khác nhau. Khi đó khí thế của Nghiêm đảng đang mạnh, bỏ qua kẻ đầu sỏ, bảo toàn bản thân là điều nên làm. Nhưng bây giờ Ngô Bằng, Yên Mậu Khanh, Âu Dương Tất Tiến, Hứa Luân, Dương Thuận, những tên cốt cán của Nghiêm đảng kẻ bãi chức kẻ trục xuất, bọn chúng đã đại bại, thế như mặt trời xế bóng, bại vong chỉ trong sớm tối.

Hắn hừ một tiếng, cười gằn:

- Nhân lúc hắn bệnh lấy luôn mạng hắn, lúc này đàn hặc cha con họ Nghiêm là vừa vặn.

Trương Trác hỏi:

- Chẳng may đàn hặc không được thì sao?

Hắn còn nửa câu " chúng ta chẳng phải bị chúng hại ngược à?" Không cần phải nói ra, Đổng Truyền Sách cũng nhìn Ngô Thời Lai.

- Sợ cái gì?

Ngô Thời Lai khảng khái nói:

- Nam nhi sống ở trên đời, là phải gây dựng sự nghiệp, lưu danh sử sách! Chúng ta đều đã trên ba mươi sắp bốn mươi rồi, nếu còn chần chừ, chỉ uống phí thời thiếu niên.

Hắn vung tay lên:

- Nếu hai người không làm thì một mình ta làm! Thành bại đều tính lên người ta.

Hai người kia hắn khích, đều không chịu thua kém:

- Huynh nói cái gì thế, sao chỉ tính mỗi mình huynh được?

- Đúng thế, chúng ta ước hẹn lấy thân báo quốc, đồng sinh cộng tử, đương nhiên là phải cùng làm rồi.

- Hay lắm, chúng ta chia nhau ra dâng tấu, đàn hặc cha con họ Nghiêm.

Ngô Thời Lai đưa tay ra:

- Nếu thành, mọi người cùng tạo nên sự nghiêp nếu bại, chúng ta cũng lưu danh sử sách.

- Được.

Đổng Truyền Sách cũng đưa tay ra, đặt lên tay Ngô Thời Lai, Trương Trác có hơi do dự:

- Ta còn muốn hỏi, nếu như thất bại thì chúng ta sẽ ra sao?

Hai người kia lộ vẻ nhạo báng, nói:

- Tham sống sợ chết thì đừng có tham gia, cứ sống tốt cuộc sống bình an của mình là được.

Trương Trác mặt đỏ bừng bừng:

- Ta chỉ không yên tâm mẹ già trong nhà, chẳng may chúng ta có chuyện bất trắc, lão nhân gia người phải làm sao?

- Điều này huynh yên tâm.

Đổng Truyền Sách cười:

- Ở quê ta có mấy trăm mẫu ruộng cằn, mặc dù chẳng phải đại phú, nhưng giúp huynh nuôi dưỡng thân nhân chẳng có vấn đề gì. Ngày mai ta sẽ sai người đòn thái phu nhân, tẩu phu nhân với cả lệnh công tử tới, chỉ cần trong nhà còn một miếng cơm là sẽ không để họ chết đói.

Trước Trác cảm kích vái thật sâu:

- Đa tạ Ấu Hải huynh trượng nghĩa.

Đổng Truyển Sách hiệu Ấu Hải.

- Huynh đệ trong nhà cả, khách khí làm cái gì?

Đổng Truyền Sách xua tay nói.

- Hiện giờ sao nào?

Ngô Thời Lai duỗi tay tới phát mỏi hỏi.

- Nếu như không còn gì phải lo nữa thì ta sao phải do dự chứ, đương nhiên là theo hai vị ca ca cùng tiến cùng lui rồi.

Ba người liền vỗ tay thề đồng sinh cộng tử.

- Còn một vấn đề nữa....

Thu tay lại, Trương Trác lại hỏi.

- Không phải ngươi muốn đổi ý đấy chứ?

Ngô Thời Lai cả giận:

- Nói lời nuốt lời có còn là nam nhân nữa không?

- Ta sao có thể là người như vậy được.

Trương Trác vội giải thích:

- Ta muốn hỏi, chúng ta làm sao mới tránh được bị thông chính ti giữ mất tấu chương?

Hai người kia nghe vậy liền nhụt chí, đúng thế, Thông chính ti cai quản tấu chương trong ngoài và tố cáo khiếu nại của thần dân, bị Nghiêm đảng nắm chặt, thành chó trông cửa đề phòng hoàng đế thấy được tấu chương đàn hặc Nghiêm đảng.

Kể từ khi xuất hiện chuyện của Thẩm Luyện, Dương Kế Thịnh, loại thẩm tra phi pháp này càng nghiêm ngặt. Chỉ cần là thứ bất lợi lợi cho Nghiêm đảng, dù là đồn thổi bóng gió, cũng không được cho qua.

Bản tấu chương trước đó của Ngô Thời Lai chẳng phải cũng bị giữ lại đó sao?

Nếu như lại bị thu giữ, chẳng phải là tốn công vất vả à? Ba người suy nghĩ vất vả một hồi, Ngô Thời Lai vỗ đùi nói:

- Có rồi! Có cách rồi.

- Mau mau nói đi.

Hai người kia thúc giục.

- Tấu chúc mừng tết Nguyên Đán của hai người còn chưa dâng lên phải không?

Ngô Thời Lai chỉ nói đúng một câu là đánh thức hai người:

- Ý huynh nói, đem tấu mừng... Thay xà đổi cột.

- Đúng thế.

Ngô Thời Lai gật đầu. Theo thông lệ, bách quan phải dâng tấu vào ngày tết, chúc hoàng thượng vạn tho vô cương. Quan viên ở kinh thành không một ai được ngoại lệ.

Hơn nữa không thể muộn hơn ngày mùng 1 tết, cho nên người của Thông chính ti không có thời gian mà xem trộm, hơn nữa toàn là lời tâng bốc nịnh bợ, cũng chẳng cần xem, tránh nôn cả cơm ra...

Có điều Gia Tĩnh hoàng đế thích xem, hơn nữa còn xem hết sức kỹ càng, ngay cả mức độ kính cẩn cũng nhìn ra được.

Vừa vặn có thể nhân cơ hội này, lấy danh nghĩa thiếp mừng, tránh sự thẩm tra của Thông chính ti, gửi lên cho hoàng thượng xem.

- Đây đúng là ông trời muốn chúng ta thành công.

Ba người đều cho rằng đây là thiên ý, nên tinh thần phấn chấn, tranh thủ thời gian ai về nhà nấy, muốn dâng lên trước đêm 30.

Lời dài nói gọn, tới buổi chiều ngày 30, ba người kéo tấm thân mỏi mệt, vội vàng tới nha môn hình bộ, quan ti vụ thấy bọn họ liền nói:

- Còn thiếu ba ngươi thôi đó, muộn thêm lát nữa là các ngươi tự đi mà nộp lên.

Ba người cười bồi, đem ba bản tấu chương gài vào bên trong:

- Chúng tôi chỉ muốn viết cho cẩn thận thôi mà.

Đứng đó nhìn thấy quan ti vụ đêm tất cả tấu chương cho vào rương niêm phong, đưa lên xe ngựa, mới thở phào rời khỏi sở ti vụ.

Khi ra ngoài ba người nhìn nhau, đều mắt đầy tơ máu, sắc mặt nhợt nhạt, hiển nhiên toàn bổ cả đêm không chợp mắt, cùng cười khổ:

- Tranh thủ ai về nhà nấy ngủ một giấc đi, uổi tối còn phải trực đêm nữa.

Nhưng ra ngoài thì thấy đồng liêu tụ tập một chỗ, đang bàn tán sôi nổi điều gì đó.

Ba người không khỏi ngạc nhiên, hôm nay là 30 tết rồi, ai chẳng vội về nhà? Chẳng lẽ có chuyện gì còn quan trọng hơn cả mừng năm mới ra? Thế là quên cả mệt mỏi, ghé vào nghe ngóng, mới biết thì ra bạn già của Nghiêm các lão qua đời, hoàng thượng đặc biệt hạ chỉ cha con Nghiêm các lão miễn dâng sớ mừng, cũng không cần lên triều.

Ba người tức thì sắc mặt mỗi người một vẻ, Trương Trác mặt trắng bệch, ra hiệu cho hai người kia đi ra. Tới chỗ yên tĩnh không người, Ngô Thời Lai mừng rỡ:

- Quả nhiên là báo ứng tức thì, Nghiêm Tung tang vợ, Nghiêm Thế Phiên phải thủ hiếu, ngày tháng xui xẻo của Nghiêm gia tới rồi.

Đổng Truyền Sách cũng cười:

- Đúng thế, lần này Nghiêm gia rắc rối rồi.

Trương Trác thì lo lắng trùng trùng:

- Nhà người ta có tang, chúng ta lại đi cáo trạng, liệu có làm người khác cảm thấy bất nghĩa không?

- Chúng ta vì công phẫn, không vì thù riêng.

Ngô Thời Lai không vui:

- Con người huynh, toàn lo nghĩ quá nhiều, chúng ta mang trái tim vì lẽ chung, nhật nguyệt chứng giám, không sợ người ta nghị luận.

Trương Trác thở dài:

- Quên đi, nói gì thì cũng đã muộn, coi như ta chưa nói.

Rồi cố nặn ra nụ cười:

- Mau về nhà ăn tết đi, pháo sắp nổ rồi đấy.

Bị hắn phá ngang, ba người chia tay không vui vẻ.

Trương Trác về tới nhà, càng nghĩ càng thấy bất an, lấy cớ là mệt, vào phòng nằm vật ra giường, mắt mở thao láo không sao ngủ được, đầu óc toàn là chuyện kia...

Hắn cảm thấy lần này dâng tấu quá đường đột, có lẽ không phải là xát muối vào vết thương của Nghiêm đảng, mà lại còn giúp bọn chúng một việc lớn, thế là càng hoảng hốt, hắn hối hận mình quá mềm lòng, không nên nghe theo một cách mù quáng, ít nhất cũng phải hỏi Từ các lão rồi hẵng quyết.

Chẳng may xảy ra chuyện, bản thân mất mạng là chuyện nhỏ, nếu không may gây ra họa gì, dù có chết trăm lần cũng không chuộc được tội.

Càng nghĩ càng sợ hãi, cuối cùng không nằm nổi nữa, trở mình đứng dậy, đi giày vào chạy ra ngoài, thầm nghĩ:" Chuyện tới nước này, có hối hận cũng vô dùng, nên nhanh chóng thông báo cho Từ các lão thì hơn."

Lão nương của hắn đang nặn bánh bao, thấy hắn ra ngoài, hỏi:

- Muộn thế này rồi còn đi đâu?

- À, con nhớ ra còn chưa mua giấy, ra ngoài mua một ít.

Trương Trác không muốn người nhà lo lắng, thuận miệng nói dối, rồi đi ra khỏi nhà.

Mẹ hắn hỏi vợ hắn:

- Không phải mẹ bảo con mua rồi sao?

Vợ hắn cũng lấy làm lạ:

- Vâng, con để ngay trên bàn kia kìa.

Nhìn lên bàn đúng là xếp một xấp giấy chỉnh tề.

- Đứa bé này, mệt quá ngớ ngẩn rồi hay sao?

Mẹ hắn chỉ lẩm bẩm một câu rồi tiếp tục công việc.

Từ các lão buổi chiều đã gác bút, nhìn các ti trị lang dán giấy niêm phong lên Vô Dật điện, không khỏi thở phào, một năm bận rộn cuối cùng cũng đã kết thúc, năm mới có thể nghỉ ngơi vài ngày, bồi dưỡng tinh thần sắp bị vắt kiệt.

Nhận lời chúc mừng năm mới sớm của cấp dưới, ông ta lên kiệu, vội vã trở về, còn cả nhà đang đợi ông ta về ăn năm mới. Trừ con cháu của ông ta ra, Từ Giai còn đặc biệt mời hai vị môn sinh đắc ý là Trương Cư Chính và Thẩm Mặc tới ăn năm mới.

Hai vị môn sinh này gia quyến đều ở quê, một mình làm quan tại kinh thành. Cứ mỗi độ tết đến xuân về con người ta thường nhớ người thân, Từ các lão nổi lòng từ tâm, muốn cho bọn họ chút ấm áp gia đình, để bọn họ bớt nhớ nhà.

Trương Cư Chính đã lần thứ hai ăn tết ở nhà Từ Giai rồi, Thẩm Mặc thì là lần đầu tiên, khi nhận được lời mời của Từ các lão, y buồn bực nói với tên độc thân Từ Vị:

- Xem ra huynh cũng phải tới chỗ khác ăn tết rồi.

Từ Vị cười dửng dưng:

- Không cần, ta cứ ở đó thôi, có rượu có thịt, còn có người bồi tiếp nói chuyện, cần gì phải tới nhà người khác cho thêm bận?

Mặc dù Thẩm Mặc cho rất nhiều hạ nhân nghỉ phép, nhưng còn có hai mươi mấy người không về nhà, ở lại phủ ăn tết, Từ Vị đinh tới góp vui với bọn họ.

Thẩm Mặc nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch của hắn, râu tóc không cắt tỉa, y phục cũng lười ít thay, không khỏi thở dài:

- Vừa cao vừa trắng vừa béo, trông rất là có dáng có vẻ, sao không sạch sẽ gọn gàng một chút?

- Ha ha ha, sạch sẽ gọn gàng cho ai xem?

- Xem ra phải tìm nữ nhân trông nom huynh rồi.

Thẩm Mặc khuyên:

- Cho dù chưa gặp được người thích hợp, không muốn kết hôn thì cũng nạp phòng thiếp trước, ít nhất cũng có người chiếu cố sinh hoạt của huynh chứ?

Từ Vị thở dài, cười xòa:

- Đi mau đi, chuyện của ta đệ đừng quan tâm, vô dụng thôi.

- Sao lại vô dụng? Xem ra tới bây giờ huynh còn chưa quên được cô ấy.

- Làm gì có.

Từ Vị lắc đầu dứt khoát:

- Nghĩ lung tung cái gì thế, bọn ta quan hệ sư đồ, làm sao đến với nhau được.

- Đệ đã nói là ai đâu?

Thẩm Mặc cười ma mãnh:

- Không đánh mà khai kìa.

- Ta phát hiện ra đệ làm quan thành hạng gian manh rồi.

Từ Vị tức khí:

- Được rồi, ta nói thật với đệ, bọn ta vẫn giữ liên hệ t hư tín, nhưng đều tham khảo phật học, người ta đã chém đứt trần duyên, thanh tĩnh rồi, ta không nên quấy rầy thì hơn.

Thẩm Mặc nghe thế lại thở dài:

- Đệ cũng biết tình huống của cô ấy, trước kia cha cô ấy dặn đệ chiếu cố tốt cho cô ấy, nhưng tới giờ đệ vẫn chưa tìm được cho cô ấy một gia đình tốt.

Từ Vị buồn bã cũi đầu xuống:

- Ta thấy hình như cô ấy chẳng thích ta, cũng phải thôi “tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân” mà, ta nên bỏ hi vọng đi là hơn.

Tằng kinh thương hải nan vi thủy: dịch nghĩa là đã từng gặp nước biển, tất cả nước khác đều không thể so sánh được, không thể coi là nước. Ý nói là Uyển Nhi đã biết Thẩm Mặc rồi, thì những người khác không thể sánh được.

Một nhân vật có tiềm năng phát triển, tác giả bỏ quên nhân vật này thật đáng tiếc.

Ban đầu tác giả định viết một chuyện nặng tình cảm, về sau đổi phong cách chuyển hết sang đấu đá nên bỏ qua nhiều nhân vật, như Nhu Nương vậy … bỗn nhiên 2 năm sau ịch phát ra đứa con, cụt hứng.

Mình thích kiểu viết ban đầu của tác giả hơnbiglove


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx