sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 680: Định Giang Vương

Cho nên dù miệng không nói ra, nhưng Thẩm Mặc chưa bao giờ dùng tiêu chuẩn thời đại này đối đãi với Thẩm Hạ, luôn lấy cớ:" Ta tới từ tương lai, lấy quan điểm tương lai xử lý quan hệ cha con là bình thường."

Nhưng cùng với tuổi lớn dần, tâm lý trưởng thành, nhất là trở thành cha. Thẩm Mặc hiểu ra, với bất kỳ một nam nhân nào, nhất là người làm cha mà nói, không chỉ cần cuộc sống dư dả, còn cần quyền uy hơn, cần tôn trọng chứng minh bản thân, nếu không có vinh hoa phú quý đến đâu cũng chẳng có khoái lạc.

Chính vì hiểu ra điều này, Thẩm Mặc kiểm điểm lại quan hệ giữ mình và cha, nhận ra mình quá ích kỷ, luôn dựa theo hình tượng "từ phụ" trong lòng cải tạo Thẩm Hạ, chưa từng nghĩ tới cảm thụ của ông.

Không một nam nhân nào thích bị cải tạo, Thẩm Hạ sở dĩ im lặng tiếp nhận sự an bài của y, là vì thương y, không muốn y đau lòng.

Giống thế, y cũng thương cha, sao có thể để ông không vui.

Cho nên y vui vẻ tiếp nhận chuyện bị lừa, mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng cha vì y hi sinh nhiều như thế, chút khó chịu đó của y có đáng là gì?

Vì thế sau khi tìm hiểu được tình hình, y liền đích thân đón hai mẹ con về, sau đó mời khách, cung kính bù lại lễ nghi.

Sở dĩ y trịnh trọng làm thế là do xuất phát từ ba phương diện, một là tin đồn Thẩm Hạ sợ con trai thành lời đám tiếu của người dân Thiệu Hưng, y lấy chuyện này để chứng minh đó chỉ là tin đồn, hai nữa nữa cũng là vì bản thân, y ép phụ thân phải lén lút nạp thiếp, với quan niệm đương thời là bất hiếu, một khi bị người ta phát hiện ra lấy đó công kích, nói không chừng khiến y không ngóc đầu lên đường.

Trong lòng y mang hoài bão lớn, phải chú ý tới chi tiết nhỏ, không được làm hỏng đại sự.

Ba là vỗ về cho tiểu di nương, chồng già vợ trẻ luôn dễ xảy ra chuyện, hành động len lén lut lút của Thẩm Hạ nhất định khiến tiểu di nương không vui, sau này khó tránh khỏi trút giận lên Thẩm Hạ, cho nên Thẩm Mặc phải giảng hòa, để thiếu phụ kia thấy được tôn trọng, tâm lý hài hòa, mới hầu hạ tốt cha y.

Y còn tỏ ra rất yêu thích đệ đệ, đồng thời hứa với di nương, tương lai sẽ an bài đệ đệ tới thư viện tốt nhất, theo học sư phụ tốt nhất, ai ngờ di nương kia nói:

- Học vấn thiếu gia là tốt nhất thiên hạ rồi...

Thẩm Mặc thống khoái đồng ý:

- Được, đợi đệ đệ lớn lên, cho theo con đọc sách.

Di nương đó tức thì hết sức vui mừng, tạ ơn rồi rít, cũng biết người ta tốt với mình như thế là để sau này mình hầu hạ tốt Thẩm Hạ, coi như là hiểu chuyện...

Chiều hôm đó Thẩm Mặc lên thuyền, đi cùng y còn có Sa Vật Lược. Hai ngày sau thuyền tới hồ Bà Dương, chuẩn bị tiếp tục tới phủ Thừa Thiên tụ họp với đội ngũ của hoàng đế.

Hồ Bà Dương chính là hồ Bành Trạch, lúc đó là hồ lớn nhất Đại Minh, rộng lớn như biển, thuyền đi trên đó làm người ta lòng khoai khoái dễ chịu, lại không bị lắc lư như trên biển, làm chuyến đi thành chuyện vui sướng, thoát khỏi nỗi buồn ly biệt người thân, Thẩm Mặc mời Sa Vật Lược lên boong thuyền cùng uống rượu ngắm cảnh.

Sa Vật Lược cũng suy nghĩ tới đau đầu, muốn thay đổi đầu óc cho nên vui vẻ nhận lời, hai người vừa vui vẻ thưởng thức cảnh đẹp, vừa trò chuyện.

- Ngài cha cố, ta thấy mấy ngày qua ngài luôn cau mày, tựa hồ có tâm sự lớn.

Thẩm Mặc quan tâm nói:

- Nếu có thể, ngài nói ra, biết đâu ta có thể góp ý cho ngài.

Sa Vật Lược gật đầu:

- Tôi vốn định hỏi đại nhân rồi, nhưng thấy đại nhân tâm tình không tốt nên không hỏi.

- Hiện giờ tâm tình tôi tốt rồi, cha cố cứ hỏi đi.

- Vậy tôi nói nhé, tôi tới phương đông hai mươi năm rồi, nhưng mãi không tìm được cách để phương đông tiếp nhận ân điển của Chúa như phương tây. Về sau tôi nhận thức được chỉ có Đại Minh chấp nhận tông chúa, thì phúc âm mới truyền bá được ra phương đông. Cho nên tôi nghĩ mọi cách tới Đại Minh, may mắn gặp được đại nhân, được đại nhân đưa tớ quê hương ngài, ở đó có một vị trưởng giả nhắc nhở tôi, chỉ khi nào được giai tầng sĩ đại phu thừa nhận, sự nghiệp truyền giáo của tôi mới có thể triển khai thuận lợi.

- Đúng là như thế.

Những lời đó là do y bảo Thẩm lão gia, đương nhiên là không phản đối rồi.

- Nhưng phải làm sao đây, tôi nghĩ mãi mà không biết bắt đầu từ đâu.

Sa Vật Lược giang tay ra theo thói quen:

- Không giấu đại nhân, công tác truyền giáo của chúng tôi thường nhắm vào việc cứu tế và giáo dục, thu hút người nghèo khổ vì có được cứu tế mà tới nghe chúng tôi truyền bá phúc âm, đồng thời kiếm được thanh danh tốt cho chúng tôi.

Thẩm Mặc im lặng ngồi nghe, thầm nghĩ:" Người này đúng là thành thật."

- Nhưng quý quốc gần như không có ăn mày.

Sa Vật Lược buồn bã:

- Người già, cô nhi, tàn tật đều được cứu tế rất tốt, cho nên cách này không dùng được.

Thẩm Mặc mặt đỏ bừng, nghĩ:" Đó là ông chưa tới Tây Nam, Tây Bắc, Trung Nguyên. Nếu không đã chẳng buồn bã như thế."

Sa Vật Lược không biết tâm tư của Thẩm Mặc, vẫn ủ dột nói:

- Ngay cả phương pháp thường dùng còn chẳng có tác dụng, tôi không biết phải làm sao để được lòng các sĩ đại phu kia nữa. Theo tôi biết ở quý quốc, các sĩ đại phu cả đời nghiên cứu đạo đức triết học Khổng thánh nhân, chỉ có người có được công danh hoặc là được công nhận là đại nho ở phương diện này mới có được sự tôn kính và thừa nhận của bọn họ. Nhưng quý quốc không cho người ngoài quốc tham gia khoa cử, mà tôi đã hơn bốn mươi rồi, có học cũng không thể bì với người tu đạo này cả đời...

Trút hết tâm sự trong lòng ra, Sa Vật Lược thấy tâm tình tốt hơn nhiều.

Nhưng Thẩm Mặc lại nói:

- Ngài sai rồi, kỳ thực triết học Đại Minh rất phiến diện, gần như không có khoa học tự nhiên, những thứ này không thể so được với chỗ các ngài.

Thấy Sa Lược Vật hoang mang, Thẩm Mặc giải thích:

- Còn nhớ vấn đề logic học ta nói với ngài không? Đại Minh thiếu nhất là thứ này, chính vì thiếu nó, cho nên với triết học đạo đức Khổng Tử, bọn họ không nghĩ tới liên quan tương hỗ, mà chỉ lấy thứ mình cần, tùy ý cắt nhỏ lời thánh ngôn, đưa ra loạt lý luận và cách ngôn hỗn loạn. Ví dụ, một người muốn nói, con người phải khiêm tốn học hỏi người không bằng mình, sẽ bảo " Tử nói: ba người đồng hành thì một người có thể làm thầy của ta.", nhưng khi người đó muốn nói, vật tụ theo bầy lại nói "Không làm bạn với kẻ không giống mình", thế chẳng phải là tự mâu thuẫn sao?

Y thở dài:

- Chính vì không có logic cho nên bọn họ cứ quanh quần tại chỗ, rơi vào hiểu lầm mà không rút mình ra được.

- Ý đại nhân là, bảo tôi đi dạy bọn họ logic học.

Sa Vật Lược hỏi.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Ông mà nói bọn họ thiếu logic, bọn họ nói ông không có học vấn. Chuyện này không vội được, phải làm họ phục ông đã.

Y chỉ rõ phương hướng cho Sa Vật Lược:

- Đại Minh ở thiên văn học, toán học.. Đã lạc hậu so với phương tây rồi, mà có một chuyện có lợi cho cả hai bên là, các sĩ đại phu rất ham học, nhất là thích thứ mới mẻ. Ông có thể đột phá được điểm này, khiến bọn họ biết được sự thay đổi của thế giới, sau đó đem khoa học mới dạy cho bọn họ, khi bọn họ nhận ra mình ngu dốt, tất nhiên phục ông sát đất, lúc ấy thời cơ truyền giáo của ông đã thành thục, sĩ đại phu cũng mở rộng tầm nhìn, hai bên cùng cớ lợi là điều chúng ta muốn thấy, phải không?

Sa Vật Lược trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu:

- Nếu như thế thì quá tốt rồi.

Thẩm Mặc nâng chén lên:

- Vậy vì hai bên cùng có lợi.

- Tôi kính đại nhân.

Sa Vật Lược vội nâng chén lên.

Sau khi đạt được nhận thức chung, hai người thương lượng biện pháp cụ thể, như viết thư cho giáo đình, mời bọn họ phái bậc bác học mang theo công cụ tới chi viện, Thẩm Mặc thì tìm cách lấy được quyền cư ngụ lâu dài ở Đại Minh, đồng thời cung cấp điều kiện có lợi tiếp xúc với sĩ đại phu.

Hai người đang nói chuyện hăng say thì đột nhiên thấy thuyền đi không vững, Thẩm Mặc nhìn quanh, thấy vạn dặm không bóng mây, không giống có bảo nổi, liền hỏi:

- Chuyện gì thế.

Tam Xích vội xuống dưới hỏi, một lúc sau mới trả lời:

- Nhà thuyền nói, nơi này lòng hồ hẹp, thủy lưu chảy siết, vì thế thuyền đi không vững.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Hiểu rồi...

Nhưng thấy Tam Xích vẫn đứng đó, nét mặt tỏ ra do dự, như còn có lời muốn nói.

- Có lời thì nói...

Nếu chẳng phải trước mặt người nước ngoài, thế nào y cũng phun ra "có rắm thì đánh."

Tam Xích nói nhỏ:

- Là thế này, nhà thuyền nói lát nữa tới huyện đô Xương, đại nhân phải chuẩn bị bái tế Định Giang Vương.

- Định Giang Vương là cái gì?

Thẩm Mặc cau mày, tuy y chưa bao giờ nói ra, nhưng trong lòng rất ghét thứ tà thần quỷ quái.

- Chuyện này.. Chuyện này...

Tam Xích ấp úng mãi không nói ra được, vỗ đùi:

- Tiểu nhân phí sức làm gì nhỉ, bảo nhà thuyền lên nói là được.

- Vậy thì đi đi.

Thẩm Mặc lườm hắn.

Không lâu sau, Tam Xích dẫn một người trông hiền lành tới, hắn không phải là người của Thẩm Mặc, mà trước khi vào hồ Bà Dương, lo lạc đường, cho nên mới tìm người dẫn đường, hắn họ Hàn xếp thứ sáu trong nhà, thấy Thẩm Mặc liền cung kích xưng hô công tử.

Thẩm Mặc ôn hòa hỏi:

- Lão Hàn, chuyện tế bái Định Giang Vương rốt cuộc là sao? Có thể cho ta biết không?

- Công tử có điều chưa biết đó, ở phía bắc hồ Bành Trạch, có vùng hình tam giác, dài năm mươi dặm, là đạo tràng của Định Giang Vương.

Hàn Lão Lục nghiêm túc khấu đầu về phía bắc, rồi mới nói:

- Tương truyền cuối triều Nguyên, Thái Tổ và Trần Hữu Lượng quyết một trận tử chiến ở hồ Bà Dương, hơn nghìn chiến thuyền quấn lấy nhau, rối loạn cả lên, kết quả soái hạm của thái tổ bị đệ nhất mãnh tướng của Trần Hữu Lượng là Trương Định truy sát tới vùng nước đó, khi thấy sắp đuổi kịp thì đột nhiên chiến hạm của Trương Định bị lật. Thoát nạn rồi thái tổ bình tĩnh nhin lại, thì ra một con ba ba khổng lồ cứu người trong lúc nguy nan. Về sau thái tổ quay lại chiến trường, quân ta sĩ khí tăng vọt, đánh bại Trần Hữu Lượng. Thái tổ sau khi lên làm hoàng đế, vì cảm tạ ơn cữu mạng của con ba ba, nên lập một tòa "lão gia miếu" ở vùng này, phong nó là Định Giang Vương.

Kể tới đó hắn tỏ ra sợ hãi:

- Từ đấy trở đi, thuyền qua lại lão gia miếu phải giết một con gà, dùng máu cúng tế Định Giang Vương, nếu là kẻ không thắp hương bái phật sẽ bị lật thuyền chết người...

Giữa ban ngày ban mặt, Thẩm Mặc bị Hán Lão Lục nói cho sởn gai ốc, cười khan hỏi:

- Truyền thuyết này thật không?

- Đương nhiên là thật rồi.

Hàn Lão Lục cuống lên:

- Chúng tôi kiếm sống trên hồ đều biết, mỗi năm đều có thuyền vùng ngoài đi qua không tin, toàn bộ bị Định Giang Vương kéo xuống đáy hồ, không quay về nữa.

Thẩm Mặc nghe thế nhìn Tam Xích, rồi lại nhìn Sa Vật Lược, hai người này đều đóng giả tượng gỗ không phát biểu ý kiến, y đành nói:

- Nếu có phong tục này thì cũng ta cúng tế đi, chẳng phải chỉ một con gà trống sao? Coi như cảm tạ Định Giang Vương cứu Thái tổ gia vậy.

Thấy y bị thuyết phục, Hàn Lão Lục vội đi chuẩn bị, một lúc sau mới Thẩm Mặc lên bái tế, Thẩm Mặc cười nói:

- Ngươi làm là được cần gì tới ta.

- Phải người tôn quý nhất trên thuyền làm mới được.

Hàn Lão Lục kiên trì nói:

- Cũng được.

Ở loại chuyện này Thẩm Mặc thế nào cũng xong.

Đoàn người lên thuyền, thấy nến, bánh trái, tiền vàng đều đã chuẩn bị đủ, đương nhiên còn có một con gà trống lớn bị trói chặt.

Hàn Lão Lục hướng về phía bắc thì thầm cầu khấn, vẻ mặt rất thành kính, sau đó mời Thẩm Mặc đốt vàng cho Định Giang Vương, hắn giết già, lấy tiết vào một cái bát, đưa cho Thẩm Mặc:

- Công tử rưới bát tiết này vào trong hồ là chúng ta bình an vô sự.

Thẩm Mặc làm theo hắn bảo, rồi trả lại bát cho Hàn Lão Lục, cố ra vẻ thoải mái:

- Chúng ta đã qua được chưa?

Hàn Lão Lục nhìn sắc trời, lắc đầu:

- Vẫn chưa được, vùng hồ này vào giờ sửu, mão, tị, mùi, dậu, hợi là an toàn, giờ đang giờ ngọ, đi vào là chết.

Hắn chưa nói xong liền thấy một chiếc thuyền nhẹ lượt qua bên cạnh, đi tới "đạo tràng Định Giang Vương" mà Hàn Lão Lục nói, tiếp đó lại có năm chiếc thuyền khác cũng theo sát đi vào.

Sáu chiếc thuyền không biết quy củ làm Hàn Lão Lục mất mặt lắm, lấy sức hét:

- Dừng lại, mau dừng lại! Phía trước có nguy hiểm.

Nhưng người ta căn bản không thèm nghe hắn lải nhải, mau chóng vượt qua thuyền bọn họ, đi sâu vào trong hồ.

Thấy không bảo được bọn họ, Hàn Lão Lục thở dài không thôi, quay đầu nói với Thẩm Mặc:

- Ài, nhất định là người ngoài, lần này chết chắc.

Ánh mắt Thẩm Mặc chăm chú nhìn vào mấy cái thuyền đó, không để ý tới hắn, hỏi Tam Xích:

- Ngươi nhìn rõ người trên chiếc thuyền đầu tiên không?

Tam Xích trầm tư:

- Thuộc hạ thấy quen lắm, hình như là Hà tiên sinh và Lộc cô nương.

- Ta thấy cũng giống, tám phần không si được, ai truy đuổi bọn họ...

Tam Xích lấy kính thiên lý trong thuyền ra nhìn:

- Người bên trên đó ăn mặc trang phục kỳ dị, còn có cả lãng nhân người Nhật Bản.. Có thuyền toàn hắc y nhân, toàn bộ cầm hỏa súng...

Hắn chưa dứt lời nghe thấy tiếng đoàng đoàng, Tam Xích hô lớn:

- Đại nhân, bọn chúng nổ súng vào cái thuyền kia...

- Ta có điếc đâu...

Thẩm Mặc đoạt lấy kính thiên lý của hắn, quan sát cẩn thận, mặc dù những chiếc thuyền kia đã đi xa, nhưng vẫn có thể thấy rõ, có ba chiếc thuyền truy kích toàn mặc trang phục võ sĩ Nhật Bản:

- Quả nhiên không phải người của quan phủ, bảo mọi người đề phòng.

- Giữa ban ngày ban mặt có còn vương pháp nữa không?

Tam Xích lập tức kích động nói:

- Đại nhân, chúng ta ra tay chứ?

Mặc dù đối phương nhiều thuyền, nhưng toàn thuyền nhỏ, còn bọn họ dùng thuyền lớn do viện nghiên cứu Tô Châu chế tạo ra, nhìn bên ngoài thì không khác gì quan thuyền bình thường, nhưng bên trong trang bị hỏa pháo nỏ cứng, cơ quan trùng trùng, có giáp sắt bao bọc, công thủ kiêm toàn. Trong thủy chiến, thuyền chắc pháo mạnh là tất cả, nên không ngàn thuyền nhỏ của đối phương.

- Ừ.

Thẩm Mặc gật đầu, vì từ trong kính thiên lý, y nhìn thấy khuôn mặt như ai đó nợ hắn tám trăm lượng vậy:

- Nếu đã thấy rồi thì không thể vờ như không biết được.

Tam Xích cất giọng hô:

- Gõ chiêng.

Cảnh vệ đứng trên chòi gác liền ra sức gõ chiêng "cheng cheng cheng", trên thuyền tức thì loạn lên, cũng chỉ nửa khắc sau, các vị trí xạ kích đều đã có thị vệ vào vị trí sẵn sàng chiến đấu.

- Mời đại nhân ra lệnh!

Tam Xích ưỡn ngực nói.

- Giải cứu thuyền bị truy kích, có thể tự do khai hỏa vào kẻ địch, cố gắng đảm bảo an toàn người mình.

Thẩm Mặc dặn.

- Vâng.

Tam Xích đáp vang, phất cờ lệnh trong tay, dùng toàn lực quát:

- Truy kích.

Thuyền lớn chầm chậm đi về phía bắc.

- Không thể được...

Hàn Lão Lục quỳ sụp xuống:

- Đại nhân, ngài không thể vào đó, lúc này là thời điểm tà môn nhất, vào đó không ra được đâu.

- Ta sẽ cẩn thận.

Thẩm Mặc kiên trì cho thuyền đi vào thủy vực đó.

Tốc độ thuyền ngày càng nhanh, mặt Hàn Lão Lục ngày càng trắng, hắn biết không thể nào ngăn cản được đám người Thẩm Mặc, liền quỳ trên mũi thuyền khấn vái cầu Định Giang Vương đừng trách tội.

Thẩm Mặc và Tam Xích không để ý tới hắn, bọn họ tập trung toàn bộ tinh thần ở mấy chiếc thuyền phía trước, thấy trên thuyền truy kích ánh lửa chớp liên hồi, khói trắng ngùn ngụt, không ngờ có thủ pháo chỉ Thần Cơ Doanh kinh thành mới trang bị. Chiếc thuyền đi đầu mặc dù né tránh khéo léo, nhưng vẫn trúng đạn, cả buồm bị bắn rơi.

Chiếc thuyền đó bị mất buồm, tốc độ giảm xuống, thuyền phía sau tăng tốc, hai bên ngày một gần, Thẩm Mặc lo lắng vô cùng, không ngừng thúc giục thủ hạ toàn lực tăng tốc, nhưng thuyền lớn thì nặng, muốn đuổi kịp mấy cái thuyền nhỏ kia không dễ.stevenqb1890


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx