sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 742: Tâm Tư Của Kinh Lược Đại Nhân (4 5 6)

Trong sơn lâm đợi hết một ngày, lúc gần buổi trưa Loan Bân đột nhiên nói:

- Chúng ta phải chuẩn bị cho tốt, sắp tới rồi.

Lý Trân trừng to mắt nói:

- Sao tỷ phu biết.

- Ở trên núi đối diện ta đã bố trí cây tin tức.

Đối với cậu em vợ này Loan Bân hết sức nhiệt tình, nhưng không phải là vì yêu ai yêu cả đường đi mà là mà là hắn có tính toán của mình. Hắn kiên trì giải thích:

- Người trên đỉnh núi thấy đoàn xe đi qua thì sẽ phóng cây đến đây.

- Tỷ phu cũng thông minh thật đấy. - Lý Trân vui mừng nói, nhưng không cảm thấy là mình quá ngu xuẩn.

- Đừng nói nhảm nữa. - Loan Bân nghiêm mặt nói: - Ngươi chỉ huy nhân mã sườn núi bên này, ta đi đối diện chỉ huy một nửa khác. Đợi có quân mã qua đây, trước tiên đừng có cử động, đó khẳng định là thám báo của chúng, sau đó là nhân mã tiền quân, cũng bỏ qua nó luôn. Quân nhu lương thảo nhất định ở phía sau.

- Sau đó thì cướp con mẹ nó chứ? - Lý Trân rất là hưng phấn nói.

- Không.

Loan Bân lắc đầu nói:

- Cũng bỏ qua nó luôn, đợi hậu quân xuất hiện ngươi mới tung binh xuất kích, đừng để ý đến mấy xe quân nhu, cứ dùng thanh thế lớn nhất, dữ dội nhất tấn công chúng.

- Này là nghề của ta rồi, khà khà. - Lý Trân xoa tay nói: - Sau đó giết chúng nó sạch sẽ.

- Không giết. - Loan Bân lại lắc đầu nói: - Sau khi đuổi chúng đi, lập tức chuyển hướng xông tới trước, đuổi đám dân phu sợ hãi vỡ mật đến trong trận tiền quân, tiền quân thấy đại thế đã mất thì chỉ có thể chạy trốn theo thôi.

Rồi cười ha ha nói:

- Gặp phải phục kích, xe lương hơn 1000 cân sẽ phải bỏ lại, chúng ta đuổi người đi rồi, lại trở về thu dọn chiến trường, dễ dàng bao nhiêu nào.

- Không sai, ta thích. - Lý Trân hài lòng nói - Tỷ phu, ngươi âm hiểm thật đấy!

- Cái này gọi là mưu kế, không gọi âm hiểm. - Loan Bân đanh mặt lại, dặn dò: - Lát nữa cẩn thận một chút, đao kiếm không có mắt, đừng có mà liều lĩnh.

- Yên tâm đi. - Lý Trân kiêu ngạo khoát tay nói: - Tiễn có thể làm ta bị thương còn chưa làm ra đâu.

- Nghìn vạn lần đừng sơ suất. - Loan Bân lo lắng nói: - Bằng không thì tỷ ngươi thịt ta mất.

- Cẩn thận là tỷ phu đấy. - Lý Trân tùy tiện nói: - Đừng để cho tỷ của ta làm quả phụ.

※※※

Lại nói hai người dẫn quân mai phục lại đợi thêm một hồi, mới thấy từ xa bụi mù phất lên, sau đó mấy quan binh cưỡi ngựa mặc miên giáp màu hồng từ đầu đường giục ngựa chạy qua, một bên chán ngán nhìn xung quanh, một bên lớn tiếng nói giỡn không kiêng nể gì cả. Thoạt nhìn cũng không nhận thấy có phục binh ở ngoài mấy trượng.

Loan Bân không khỏi âm thầm tự đắc, chỉ có người trong nghề như ta mới có thể suy nghĩ đến mỗi một chi tiết có thể bị phát hiện, thậm chí ngay cả cây cỏ giẫm lên cũng sai người nâng dậy theo hướng gió, cũng chỉ có như vậy mới có thể làm cho thám báo của đối phương cách xa mấy trượng cũng nhìn không ra.

Thám báo thông qua đoạn cốc Ruột Dê này liền thổi lên tiếng còi trúc, sai mấy tiếng ba dài hai ngắn, đại đội nhân mã rầm rập bắt đầu chạy đến. Không ngoài sở liệu của Loan Bân, mấy trăm quan binh tay cầm đao thương dưới sự dẫn dắt của vài tên quân quan trên ngựa từ đầu đường quanh co khúc khuỷu mà đến. Hắn thậm chí có thể nghe được một quân quan nói:

- Đoạn đường này chật quá, bảo phía sau tăng tốc đi, nhanh đi qua lại nói.

- Không qua được đâu. - Loan Bân âm thầm đắc ý nghĩ.

Bởi vì đường chật, vì để cho xe vận lương thuận lợi đi qua, ngoại trừ 500 binh sĩ đoạn hậu, các quan binh áp vận còn lại tất cả đều đi qua trước, và chờ ở chỗ cửa ra. Bọn dân phu cũng không cần giục, trước kéo sau đẩy, đẩy từng chiếc xe vận lương xếp thành một đường chạy ra khỏi cốc Ruột Dê.

- Tròn 100 chiếc đấy...

Đám người Loan Bân không khỏi mở cờ trong bụng, có thể dùng trong một tháng rồi.

Chỗ hắn đang cao hứng vì phát tài, Lý Trân bên kia cũng khẩn cấp đến muốn giết người rồi, vừa thấy hậu quân đi vào sơn cốc liền hô lớn:

- Giết...

Người thứ nhất liền xông ra ngoài. Hộ vệ bên cạnh đều là thuộc hạ cũ của cha hắn, chỉ sợ hắn có việc bất trắc xảy ra nên đuổi theo xuống. Thấy nhiều người đã lao xuống, bọn thổ phỉ còn lại cũng lao xuống theo, công kích bắt đầu như vậy.

- Vội cái chó gì vậy!

Loan Bân ngại hắn động thủ quá sớm, nếu như trễ một lúc, để cho quan quân tiến vào sơn cốc mới xuất kích, khẳng định có thể tạo thành sát thương rất lớn, một lần là có thể làm tan rã ý chí chiến đấu của Minh quân. Tuy nhiên lúc này cũng không rảnh mà đi oán giận, chỉ có thể cũng chỉ huy quân đánh xuống.

Đương nhiên Loan Bân không tự mình xung phong, hắn đứng trên một tảng đá trong núi nhìn tình huống biến hóa trong cốc Ruột Dê, thấy đoạn hậu của Minh quân nhận được sợ hãi đã bị Lý Trân đuổi đi không còn bóng một tên rồi. Tuy nhiên Lý Trân cũng đuổi theo không còn thấy bóng dáng đâu. Loan Bân trong lòng thầm than một tiếng: "Quả nhiên đem lời của ta như gió thoảng bên tai..." Cũng may hắn cũng không trông cậy vào Lý Trân quá, chỉ cần 500 người của mình có thể xông lên, không quản quan quân nhân số là bao nhiêu, đều nhất định sẽ bị tan tác.

Bộ hạ của Loan Bân không chạy lung tung cùng Lý Trân mà là nhằm vào đoàn xe lương, hù cho đám dân phu đẩy xe chạy trối chết về phía trước, vừa lúc chặn lộ tuyến về viện trợ của tiền quân.

- Thành công rồi.

Loan Bân không khỏi thả lòng, căn cứ kinh nghiệm, lập tức tiền quân cũng nên tháo chạy thôi, sau đó đánh cướp thành công, mang theo chiến lợi phẩm về nhà.

- Chờ một chút...

Loan Bân đột nhiên co rụt lại con ngươi, bởi vì hắn thấy được một màn xảy ra ngoài dự liệu -- thấy đám Minh quân không ngờ không có bị tách ra, mà là nhanh nhẹn thối lui đến hai bên sơn đạo, để trống thông đạo cho bọn dân phu đi qua.

- Tình huống gì đây? - Loan Bân sợ đến giật nảy người, trong lòng dâng lên dự cảm bất tường.

※※※

Dự cảm là chính xác, khi bộ hạ của Loan Bân đuổi tới trước mặt Minh quân thì bọn dân phu đã chạy đi hết, đợi chúng chỉ là binh sĩ Minh quân đang nghiêm trận đợi địch.

Đúng vậy, tuyệt đối không hoảng hốt, cũng không phải vội vàng ứng chiến. Bởi vì ánh mắt kiên nghị đó cùng trận thế nghiêm chỉnh đã nói rõ tất cả. Chỉ thấy Minh quân 5 người 1 tổ liệt trận, một binh tốt cầm trong tay thiết tráo ly(cái lọc) thật dài, đứng song song với một thuẫn bài thủ, hình thành đạo phòng tuyến thứ nhất, hai tên trường thương thủ theo phía sau, còn có một tên đoản đao thủ đoạn hậu, nếu như đám sơn phỉ này biết hàng, khẳng định sẽ kinh hô: "Ngũ Hành trận"!

Đúng vậy, chính là Ngũ Hành trận mà Thích Kế Quang cải tiến từ Uyên Ương trận, thích hợp tác chiến tại địa vực hẹp hòi.

Đáng tiếc nếu như có văn hóa thì chúng sẽ không lấy cái chuyện phiêu lưu cao, không gì bảo đảm này làm nghề, chính gọi là điếc không sợ súng. Bọn sơn tặc giơ cao binh khí, la hét xông tới Ngũ Hành trận mà khiến vô số giặc Oa nghe tin đã sợ mất mật!

Sức chiến đấu của bọn sơn tặc còn không bằng giặc Oa, kết quả có thể nghĩ... Bọn họ quơ binh khí, nhưng phát hiện mình đã công không được, lại thủ không xong -- chỉ cần bị "Đại thiết tráo ly" kia móc vào, chỉ khoảnh khắc sẽ để cho trường mâu đâm thủng, sau đó trên người nhiều lỗ thủng, có thể vội vàng đi đầu thai được rồi.

Kết quả không tới một lúc, trên mặt đất đã nằm ngổn ngang...

Cái này giống như đang hừng hực khí thế xông qua một Hoa cô nương, kết quả phát hiện đối phương là một Mẫu Dạ Xoa mặt xanh nanh vàng, bọn sơn tặc lòng chỉ nghĩ chiếm tiện nghi, tí tâm can không chịu nổi loại chênh lệch to lớn thế này, vì vậy chúng quyết định chạy trốn.

Nhưng Minh quân lần thứ hai biến trận, "Thiết tráo ly" cấp tốc tiến lên, vượt qua toàn bộ đồng bạn, đứng trước tiên trong đội ngũ, hai trường thương thủ đi theo sát phía sau hắn, thuẫn bài thủ và đoản đao thủ phân biệt đứng ở bên sườn trường thương thủ, bảo vệ cánh bên của họ. Vì vậy các tướng sĩ dưới sự suất lĩnh của một đám "Thiết tráo ly" mà triển khai truy kích.

Cái này gọi là Tam Tài trận, cũng là thoát khuôn với Uyên Ương trận, áp dụng khi truy kích hoặc là xung phong.

Loan Bân đứng trên tảng đá, trơ mắt nhìn thế cục chỉ nháy mắt đã nghịch chuyển, máu cả người hắn cũng sắp chảy ngược rồi, lập tức trời đất quay cuồng, nếu không phải người bên cạnh đỡ thì đã ngã xuống núi rồi.

Nhưng bi kịch còn lâu mới kết thúc, thật ra chỉ vừa mới bắt đầu, Loan Bân liền thấy được nhóm của Lý Trân vốn nên đuổi theo mất dạng cũng quăng mũ cởi giáp chạy trở lại. Hai nhóm bại binh chạm nhau ở giữa cốc Ruột Dê, trong cốc vốn đã dừng nhiều xe lương, giờ thì đã ngăn cản đối phương không còn đường chạy.

- Tránh ra, tránh ra...

- Tránh, tránh...

Nếu không phải đều nhìn thấy truy binh phía sau đã đến, hai nhóm sơn tặc có thể đã múc nhau rồi.

- Quỳ trên mặt đất giơ tay lên!

Ngay lúc song phương tranh chấp không ngớt thì bao tải trên xe chở lương bay loạn lên, đồng thời từng cái nắp đậy cũng nhô lên, trong xe nhảy ra không ít binh sĩ Minh quân tay cầm tam nhãn hỏa súng, trong sơn cốc nhất thời vang lên tiếng "Không được nhúc nhích!" "Không được nhúc nhích!" ầm trời.

- Xong... Xong hoàn toàn rồi...

Loan Bân chân xụi lơ, quỳ trên mặt đất.

Bọn sơn tặc tại chiến trường mà mình lựa chọn không chỉ bị bao vây mà còn bị bắt trọn, lần này phỏng chừng một tên cũng trốn không thoát.

Nhưng khi hắn thấy phía sau mấy cái bình gốm... Đó là thứ bọn sơn tặc dùng để múc nước, Loan Bân đột nhiên sinh ra một chủ ý.

Bọn sơn tặc sở dĩ thất bại hoàn toàn là bởi vì thứ mà chúng đánh cướp căn bản không phải là đội vận chuyển gì, mà là đội biệt động do Lưu Hiển tỉ mỉ chế tạo. Kinh lược đại nhân phân phối nhiệm vụ cho ba vị tổng binh, hai vị còn lại đều có thành tích tuyệt vời, đã nhận được sự tán thánh tích cực của Thẩm Mặc, chỉ có Lưu Hiển vị quan tổng chỉ huy này thì chậm chạp chưa thể hoàn thành nhiệm vụ mà Thẩm Mặc giao phó.

Đây không phải là bởi vì Lưu Hiển tiêu cực lãn công, trên thực tế hắn còn hăng hái hơn bất kỳ ai, rất muốn hồi danh dự của mình, nhưng khiến hắn bất đắc dĩ chính là, tin tức của đám phản quân cực kỳ linh thông, khiến cho mỗi lần xuất kích hắn tỉ mỉ bày ra không phải là vồ hụt thì chính là trúng mai phục, cho tới bây giờ toàn không để cho hắn nghiêm chỉnh đánh một trận.

Loại cảm giác có lực nhưng không dùng được này làm cho Lưu Hiển sắp phát điên, hắn đành phải thỉnh giáo bạn cũ Thẩm Minh Thần của mình, Thẩm Minh Thần cũng đang suy nghĩ vấn đề, hắn tỉ mỉ nghiên cứu các trận điển hình tiễu phỉ ngày trước, rất khẳng định nói cho Lưu Hiển, đây không phải là trùng hợp, mà là có bên trong quỷ quấy phá. Bằng không thì thổ phỉ sao có thể biết hướng đi của quan quân chứ?

Lưu Hiển vừa nghe, muốn lập tức truy tra thân phận của nội quỷ, Thẩm Minh Thần bảo hắn bình tĩnh, cười nói:

- Ta có một kế nhất tiễn song điêu, vừa có thể bắt được nội quỷ, lại có thể giúp ngươi đạt thành thủ thắng...

Lưu Hiển đại hỉ nói:

- Nếu thật như vậy, lão ca ta sẽ cảm tạ ngươi.

- Trước tiên cảm tạ đại nhân đi. - Thẩm Minh Thần cười ha ha nói: - Là đại nhân thấy ngươi hết đường xoay xở, lại sợ làm tổn thương mặt mũi của ngươi, nên mới bảo ta lén lút tới đưa ra chủ ý.

- Đều phải cảm tạ, đều phải cảm tạ...

Lưu Hiển vò đầu bứt tai nói:

- Tới cùng kế từ đâu, ngươi nói mau đi.

- Ngươi có thể để lộ ra tin tức, nói gần đây có một nhóm vật tư tiếp tế muốn vận đến, để cho các bộ môn chuẩn bị tiếp nhận. - Thẩm Minh Thần cười giảo hoạt nói: - Sau đó Chu Ngũ của Cẩm Y Vệ sẽ phái người âm thầm theo dõi, để xem là kẻ nào ra ngoài mật báo.

- Sau đó ta còn có thể tương kế tựu kế. - Lưu Hiển vỡ lẽ: - Phái quân đội giả trang làm đội vận lương, đợi phản quân nhận được tin tức tới cướp lương, vậy thì chúng ta không cần phải vất vả tìm kiếm rồi!

Nếu tìm không được chỗ ẩn thân của đối phương, vậy dẫn chúng tới!

Vì vậy hắn lấy danh nghĩa đội hộ tống vận lương, từ trong số các tướng sĩ gần đây huấn luyện xuất sắc điều ra một nhánh đội biệt động, sau đó âm thầm tập trung huấn luyện riêng, đợi sau khi chuẩn bị thỏa đáng rồi, cũng tuyên bố thời gian vận chuyển, đội ngũ này đúng hạn áp vận "xe lương" đi lên sơn đạo đi thông Long Nam, sau đó không hẹn mà gặp gỡ cùng bọn sơn tặc do Loan Bân và Lý Trân suất lĩnh tại cốc Ruột Dê.

Tất cả đều thuận lợi như diễn luyện, không tốn chút hơi sức, quan quân liền bao vây quanh sơn tặc còn chưa rõ chân tướng, mắt thấy sắp chắp thêm cánh cũng không thoát rồi! Nhưng đúng lúc này, từ trên sườn núi phía tây đột nhiên bay xuống trăm cái bình gốm màu đen, sau đó có người hô lớn:

- Phóng hỏa rồi, chạy mau đi!

Bị giật mình, bọn quan binh ngửa đầu nhìn bầu trời, cho rằng thật đó là bình chứa dầu hỏa nên lập tức bắt đầu hoảng loạn, trận thế vốn nghiêm chỉnh thoáng cái lộn xộn. Bọn sơn tặc bi vây thì nắm lấy cơ hội này liều mạng chạy về hai bên núi, chỉ hận cha mẹ sinh ít có hai cái đùi.

"Choang choang choang..."

Số bình gốm rơi vỡ xuống đất, quả nhiên có chất lỏng đục ngầu bắn tóe ra, màu sắc không khác dầu hỏa thông thường. Giờ thì quan quân sợ hãi thật rồi, nếu như thiêu cái cốc Ruột Dê này thật thì mọi người biến thành dê thui cả thôi. Thế là có một ít tên nhát gan bỏ lại binh khí, muốn chạy ra khỏi địa phương quỷ quái này.

Ai ngờ vừa mới xoay người, đợi họ đều là phác đao không lưu tình chút nào của Ngũ trưởng -- thì ra Phác đao binh đoạn hậu là Ngũ trưởng phụ trách quân kỷ của mỗi một đội ngũ, nếu như binh tốt nào lâm trận khiếp chiến, không phục quân lệnh thì nhất định phải kiên quyết ngăn cản, bằng không một khi xuất hiện hậu quả gì, toàn bộ ngũ sĩ binh* đều phải liên quan xử tử, tuyệt không khoan dung.

(1 đội gồm năm binh sĩ, người đứng đầu là ngũ trưởng)

Những Ngũ trưởng này đều là từ Thích gia quân điều sĩ tốt đảm nhiệm, nên rất biết sự lợi hại trong đó, thời khắc mấu chốt há có thể nương tay, tại chỗ liền chém bay mười mấy thủ hạ muốn làm đào binh, lại nghe một tên tướng lĩnh mặc Tỏa tử giáp giận dữ hét:

- Cái này vốn không phải là dầu, là nước!

Hắn chính là Thích Kế Mỹ thống lĩnh của chuyến lần này, bị chất lỏng từ trong mấy hũ đó bắn đầy mặt, lập tức cảm giác được không đúng mùi, rõ ràng chính là nước có mùi cát thôi.

Dù sao có nòng cốt là Thích gia quân áp trận, sau khi hỗn loạn thoáng qua, đội ngũ rất nhanh được trấn định, sau đó ngăn cản lại đại bộ phận sơn tặc muốn thừa loạn mà trốn, nhưng cũng có một số nhanh chân đã rời khỏi đường, bò lên trên núi rồi.

Một trận hoàn thắng bị nhiễu loạn như vậy, Thích Kế Mỹ há có thể từ bỏ ý đồ, hắn một mặt sai người tước vũ khí rồi trói chặt lại tù binh, một mặt dẫn dắt bộ hạ đuổi lên núi. Mặc dù hắn không có năng lực siêu cường dẫn binh đánh trận như ca ca, nhưng võ dũng cá nhân lại vượt qua Thích Kế Quang. Một đôi hoả nhãn kim tinh đảo qua đám phản tặc đang trốn vào sơn lâm, lập tức tập trung lên một tên đặc biệt -- tên này thân hình cao lớn, đầu đội Hổ đầu khôi màu đồng, mặc một bộ Sơn văn giáp hoàn mỹ, trong số đám sơn tặc đang chạy trốn như ăn mày thì đặc biệt chói mắt.

Thấy ngay cả đám hộ vệ ở bên cạnh hắn cũng có áo giáp, Thích Kế Mỹ kết luận đây là một con cá lớn, liền hô lớn:

- Đuổi theo tên đội Hổ Đầu khôi!

Nói xong mình xung phong lên trước, lao thẳng đến cái mũ giáp vàng chóe đó. Thân binh hộ vệ của hắn cũng vội vàng đuổi theo sát.

Đây là một cuộc rượt đuổi khá ngoạn mục, bị đuổi là dân bản xứ sống ở trong núi, bên truy kích cũng là Thích gia quân xuất thân thợ mỏ, trèo đèo vượt núi mà như giẫm trên đất bằng, cước lực của hai bên đều rất mạnh, một đuổi một chạy bất tri bất giác đã rời xa chiến trường, cũng không biết chạy đi đâu.

※※※

Chỉnh thể truy kích cũng không duy trì quá lâu, bởi vì núi cao rừng rậm, người một mình đã khó tìm ra phương hướng, càng miễn bàn đuổi người khác, các tướng sĩ chỉ sợ bị người quay lại ám toán cho nên chỉ đuổi cho có một chút, rất nhanh liền thu binh.

Bộ đội truy kích lục tục trở lại cốc Ruột Dê, Thích Kế Mỹ không có ở đây, trợ thủ của hắn một du kích họ Ma bắt đầu thu xếp bộ đội, kiểm kê thu hoạch. Bởi vì còn chưa thấy tham tướng đại nhân trở về, bộ đội đành phải trước tiên ở trên sườn núi nghỉ ngơi chờ đợi, nhàn rỗi nên du kích Ma liền thẩm vấn tù binh bắt được.

Vừa hỏi mới biết, lần này dẫn đội đánh cướp không ngờ là Loan Bân và Lý Trân, nhân vật số 2 và số 3 của phản quân, du kích Ma liền dậm chân nói:

- Sớm biết như vậy thì để ý tới những tên này nhiều hơn rồi!

Nếu có thể bắt được phụ tá đắc lực của Lại Thanh Quy, khẳng định có trợ giúp rất lớn cho hành động tiễu phỉ.

Ôm tâm lý may mắn hắn tìm một lần trông số những tù binh bắt được, đáng tiếc không có thu hoạch gì. Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, nếu như đầu lĩnh thổ phỉ dễ bắt như vậy thì cũng không đến mức để cho chúng vi hoạn nhiều năm rồi.

Mặc dù không nhặt được nguyên bảo, nhưng tâm tình của du kích Ma cũng không kém, trận này cuối cùng cũng đánh đẹp mắt, phe mình không tổn hại chút nào, chém được hơn 100 tên, tù binh bắt được sáu bảy trăm tên, đã hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn. Hơn nữa đây chính là trận thắng đầu tiên kể từ khi kinh lược đại nhân tới Cán Nam, tất nhiên sẽ có tưởng thưởng lớn cho họ.

Thấy các tướng sĩ cao hứng bừng bừng ngồi ở trên cỏ uống nước trò chuyện, du kích Ma cũng ngồi xuống nghỉ ngơi rồi đợi tham tướng đại nhân trở về, sau đó sẽ áp giải tù binh về Long Nam. Ai ngờ đợi đến khi mặt trời ngã về tây ma vẫn không thấy Thích Kế Mỹ trở về.

Du kích Ma đứng ngồi không yên, hiện tại quân pháp sâm nghiêm, nếu như thiệt hại mất chủ tướng, trợ thủ là hắn, còn có các quân quan dưới một cấp đều phải bị chém đầu.

Du kích Ma vội vàng sai người tìm kiếm khắp nơi, nhưng tìm một vòng các đỉnh núi quanh 10 dặm phụ cận cũng không tìm thấy cả cái lông của Thích Kế Mỹ, nhưng lại tìm được mũ giáp của hắn.

Tìm không người không dám trở lại, ngày hôm sau du kích Ma còn muốn phái người đi tìm, chưa kịp xuất phát thì thấy bộ đội tiếp ứng đến đây... Lĩnh binh chính là Hồ Thủ Nhân.

Du kích Ma mang vẻ mặt vẻ mặt cầu xin báo cáo tin tức Thích tham tướng mất tích với Hồ phó tướng.

Tiếp nhận mũ giáp do du kích Ma trình lên, Hồ Thủ Nhân áp chế nỗi lo lắng trong lòng và nói:

- Chúng ta về thành trước đi, đại nhân còn chờ kết quả đấy.

- Vậy tham tướng đại nhân làm thế nào? - Du kích Ma dè dặt hỏi.

- Nếu như hắn xảy ra chuyện bất trắc thì chúng ta có ở lại đây cũng không giúp ích được gì. - Hồ Thủ Nhân bình tĩnh nói: - Nếu như hắn không sao thì sẽ tự mình trở về rồi, cho nên chúng ta cứ về trước đi.

- Nhưng mà...

Du kích Ma sợ hãi nói:

- Chúng ta đã đánh mất chủ tướng, có thể bị quân pháp xử trí hay không.

- Ha ha...

Hồ Thủ Nhân không khỏi cười nói:

- Thảo nào không dám trở lại, thì ra lo lắng cái này.

Rồi nghiêm mặt nói:

- Trở lại lo mà học quân pháp đi, không thể hiểu biết lơ mơ thế được.

- Lẽ nào. - Du kích Ma trừng to mắt nói: - Chúng ta có thể không sao?

- Nói nhảm. - Hồ Thủ Nhân mắng: - Là tự hắn chạy mất, cũng không phải là trách nhiệm của các ngươi, xử phạt cái cục *** à.

Bộ đội chưa trở về, thành Long Nam đã nhận được tin chiến thắng, đồng thời cũng có tin tức mất tích của Thích Kế Mỹ.

Điều này làm cho Lưu Hiển có chút vướng mắc, hoàn thành nhiệm vụ thì cao hứng thật, nhưng làm đệ đệ của Thích Kế Quang mất tích nên cảm thấy rất uất ức. Hắn liền sai người khiêng mình đi gặp Thích Kế Quang...Cái mông của hắn đã bị đánh cho nở hoa nên bây giờ còn chưa thể xuống giường được.

Thích Kế Quang cũng nhận được tin tức, Lưu Hiển nhìn cặp mắt đỏ hoe của hắn, biết tâm tình hắn đang rất trầm trọng, vội vã xin lỗi rối rít. Thích Kế Quang không có ý trách gì hắn, mà là chậm rãi nói:

- Nếu đã lên chiến trường thì phải đối mặt với bất kể sự bất trắc nào, huống chi hắn chỉ bị mất tích, chưa hẳn đã chết đâu.

- Đúng vậy, tướng mạo của lệnh đệ không giống như kẻ chết yểu, nhất định có thể hữu kinh vô hiểm, bình an trở về. - Lưu Hiển nói ra mong ước thành tâm nhất trong cuộc đời này.

- Chỉ hy vọng như thế. - Thích Kế Quang miễn cưỡng cười nói: - Chúng ta nên đi họp thôi.

Thẩm Mặc tuy nói buông tay để cho bọn họ đi làm, nhưng đối với phương hướng thì y vẫn nắm chặt chưa bao giờ thả lỏng, mỗi ngày sau giờ cơm tối đều phải họp, tổng kết kinh nghiệm bố trí nhiệm vụ, bảo đảm tất cả dựa theo phương châm tóm lược của y mà tiến hành. Trong phòng Thiêm áp, đám người Thẩm Mặc lần thứ hai biểu thị an ủi Thích Kế Quang, sau đó mới bước vào chính đề. Đầu tiên là thông báo của Chu Ngũ với các tổng binh, đã phát hiện gian tế mật báo, và cũng nghiêm mật quản chế nó, có thể bắt bất cứ lúc nào.

- Bắt lại, bầm thây vạn đoạn!

Mặc dù thắng trận nhưng nộ khí của Lưu Hiển vẫn không giảm. Nhưng hắn cũng chỉ là phát tiết một chút, sau khi nói xong thì ngượng ngùng nói:

- Đương nhiên vẫn phải nghe đại nhân.

- Giết chúng cũng chỉ thoả nguyện nhất thời, không có ý nghĩa gì lớn. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Có thể lợi dụng một chút, tương kế tựu kế hay không?

- Cái này thì ty chức cũng rành. - Chu Ngũ cười âm hiểm: - Cẩm Y Vệ có rất nhiều thủ đoạn, có thể thu chúng cho đại nhân sai bảo.

- Thật tốt quá. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Lưu tổng binh đã đặt một nước cờ rất quan trọng, kế tiếp thì xem ngươi có thể đi tiếp nó hoàn mỹ hay không.

Rồi phất tay nói như răn dạy:

- Bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải tranh thủ được chúng.

- Then chốt ở nước cờ này là không thể tiết lộ tin tức. - Thẩm Minh Thần bổ sung: -Ý đồ của chúng ta một khi bại lộ thì nhất định biến khéo thành vụng, cho nên nhất định phải cẩn thận.

- Biết rồi. - Chu Ngũ gật đầu nói.

- Bộ đội áp giải tù binh lúc nào trở về. - Trầm mặc một lúc thì Thẩm Mặc nhẹ giọng hỏi.

- Ngày kia là về đến rồi. - Lưu Hiển nói: - Đại nhân có gì phân phó?

- Phải cử hành nghi thức vào thành. - Thẩm Mặc suy nghĩ một chút rồi bảo Hách Kiệt: - Ngươi tự mình mời một số tộc trưởng lân cận tham gia.

Lẽ ra loại hội nghị cao tầng này là không tới phiên Hách Kiệt dự họp, nhưng ngày hôm nay hắn được đặc biệt gọi tới, hiển nhiên chính là vì việc này.

- Chỉ còn một ngày sợ là không kịp.

Hách Kiệt có chút khó xử nói. Giữa các thôn làng cách nhau quá xa, cho dù sáng mai xuất phát hắn cũng di chuyển không được vài nhà. Nếu để cho người phía dưới đi mời lại khó đả động được mấy lão già ngoan cố đó.

- Ngươi cần mấy ngày? - Thẩm Mặc trầm giọng hỏi.

- Huyện Long Nam tổng cộng có 97 làng, phân tán mỗi nơi mỗi cái. - Hách Kiệt cân nhắc từng câu từng chữ nói: - Có chạy đua với thời gian thì cũng phải mất tám mười ngày.

- Không cần thông báo hết đâu. - Thẩm Mặc xua tay nói: - Lần này chỉ là nghi thức quy mô nhỏ thôi, mời tới khoảng 20 người là được rồi.

- Nếu thế thì...

Hách Kiệt tính toán một chút:

- Cho hạ quan thời gian ba ngày.

- Được. - Thẩm Mặc nói: - Bản quan sẽ cho ngươi ba ngày!

Rồi lại bảo Lưu Hiển:

- Cho các tướng sĩ ở ngoài thành nghỉ ngơi trước, trễ mấy ngày hãy vào thành.

- Tuân mệnh.

Quân quan với cấp bậc như Lưu Hiển đương nhiên hiểu tầm quan trọng của phục tùng đại cục.

※※※

Ba ngày sau, Hách Kiệt gió bụi mệt mỏi đã trở về, đồng thời còn dẫn theo 17,18 vị trưởng giả của sơn dân trong bộ áo đuôi ngắn vải bố, vạt áo trên màu lam, quần dài màu đen, khoác áo may ô, trên đầu còn buộc một cái khăn màu đen, hơn nữa trong hai ngày này lục tục đến được mười mấy nơi, tổng cộng có 35 tộc trưởng hoặc là đổng lão của các thôn trại đã tới thị trấn.

Đối với con số này làm cho Hà Tâm Ẩn được phụng mệnh tiếp đãi có chút kinh ngạc, bởi vì căn cứ theo kết quả mình thăm viếng mà phán đoán, khả năng không lớn sẽ tới nhiều như vậy, hắn phỏng chừng những người này sẽ bắt ép dư luận thôn tình, thậm chí một người cũng không tới.

Nhưng cuối cũng vẫn tới nhiều như vậy, trong đó còn có nhiều người hắn nhận ra, cái này đều không giả. Hà Tâm Ẩn một mặt an bài chỗ ở cho những người này, một mặt nói chuyện với họ, muốn biết Hách Kiệt kia có pháp thuật gì mà có thể làm cho những lão già bảo thủ này hồi tâm chuyển ý nhanh như vậy.

Kết quả người nào trò chuyện không được ba câu thì các tộc trưởng này sẽ có chút ngượng ngùng mà hỏi hắn, điều quan phủ đồng ý sẽ thực hiện sao? Lúc nào họ có thể nhận được? Khiến cho hắn không hiểu ra sao, chỉ phải hàm hồ ứng phó cho qua, ngoảnh lại liền đẩy Hách Kiệt vào trong nha môn, ép hỏi hắn sao lại lừa gạt những người đó.

- Lừa gạt gì chứ? - Hách Kiệt bất mãn nói: - Ta thân là mệnh quan triều đình, sao có thể gạt người hả?

- Ngươi đồng ý cái gì rồi? - Hà Tâm Ẩn đổi lại cách nói khác: - Nói mau, bằng không thì theo ta đi gặp kinh lược đại nhân!

- Gì mà nóng thế, Hà đại hiệp. - Hách Kiệt cười khổ nói: - Được thôi, ta nói cho ngươi, ta đáp ứng với họ là chỉ cần đồng ý tới, khi trở lại sẽ có hậu lễ tặng.

- Hậu lễ gì?

Hà Tâm Ẩn hồ nghi nói. Hắn không tin con quỷ nghèo huyện lệnh này có thể đưa ra "hậu lễ" gì.

- Còn có thể là gì...

Hách Kiệt bĩu môi nói:

- Đương nhiên là lương thực rồi.

Trong cái năm mùa màng thất thu này, không có gì có lực mê hoặc hơn lương thực.

- Bao nhiêu? - Hà Tâm Ẩn nheo mắt nói.

- Con số này. - Hách Kiệt vươn bày tay ra.

- 5000 cân? - Hà Tâm Ẩn giật mình.

- Sai, là 50.000 cân. - Hách Kiệt rốt cuộc cho ra đáp án.

- Tổng cộng 50.000 cân?

- Mỗi thôn đều là 50.000 cân. - Hách Kiệt nhún nhún vai nói.

- Đó chính là...1 vạn thạch lương thực đấy. - Hà Tâm Ẩn choáng váng, đợi phục hồi tinh thần lại liền tóm lấy cổ áo của Hách Kiệt nói: - Đi, theo ta đi gặp đại nhân!

- Buông ta ra...

Hách Kiệt cố vùng vẫy:

- Sao ngươi lại thô lỗ thế?

- Thô lỗ? Ta còn muốn đánh ngươi nữa đấy! - Hà Tâm Ẩn giơ nắm tay ra: - Ngươi biết đem 1 vạn thạch lương thực vận vào trong núi phải tốn bao nhiêu tiền không?

Thoáng dừng lại, hắn đề cao giọng nói:

- Hơn 5 vạn lượng bạc, vì chút việc nhỏ như thế mà ngươi dám dùng bao nhiêu bạc vậy hả?

Hách Kiệt giãy dụa vài cái, thấy không thể lay động được bàn tay như kìm sắt của đối phương, hắn đành phải để mặc nắm lấy:

- Ta chưa bỏ tiền? chỉ có ưng thuận thôi mà.

- Ưng thuận không cần thực hiện sao? Vậy càng ghê tởm hơn!

Hà Tâm Ẩn càng tức giận, vung tay tát cho Hách Kiệt một cái, làm hắn chảy máu mũi. Hà Tâm Ẩn vẫn còn giận không thể nhịn:

- Uy tín của quan phủ lẽ nào chỉ trị giá có 5 vạn lượng bạc? chính bởi vì cái loại khốn khiếp ăn nói ba hoa như ngươi, triều đình mới mất sạch uy tín, đánh mất cả sự tín nhiệm của bách tính!

Rồi giơ tay lại muốn đánh.

Hách Kiệt đã bị đánh cho sưng vù cả nữa bên mặt, hàm hồ nói:

- Ta nói 5000 cân là đủ rồi, là đại nhân nói 50.000 cân...

- Ngươi còn muốn vu oan? - Hà Tâm Ẩn không tin Thẩm Mặc có khả năng đưa ra chủ ý vô liêm sỉ như vậy.

- Ngươi nghĩ ta có cái gan đó hả?

Hách Kiệt bĩu đôi môi như miếng thịt trâu:

- Đại nhân nói, 5000 cân thì keo quá, không thấy được sự rộng rãi của triều đình, vốn bảo ta hứa hẹn 10 vạn cân, sau đó ta tiếc tiền quá, mới tự chủ trương, tiết kiệm phân nửa cho triều đình...

Nói rồi khóc òa lên:

- Hu hu, ngươi còn đánh ta...

- Thật sao? - Hà Tâm Ẩn hồ nghi nói.

- Không tin ngươi đi hỏi đi...

Hách Kiệt nhân cơ hội giãy khỏi tay hắn, bụm mặt nói:

- Là giả thì ngươi cứ đánh chết ta đi.

- Ngươi chờ đấy cho ta!

Hà Tâm Ẩn lạnh lùng bỏ lại một câu, rồi xoay người bước nhanh ra ngoài, nếu đúng như lời Hách Kiệt nói, cách làm thích việc lớn hám công to của Thẩm Mặc khiến hắn thật quá thất vọng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx