Loan Bân đã theo Lại Thanh Quy tới 20 năm nên quá lý giải vị đại long đầu này, biết rõ người này nhìn như hào sảng rộng lượng, thực ra bệnh đa nghi rất nặng, nếu như bị hắn tiên nhập vi chủ, vấn đề sẽ không dễ ăn nói, cho nên vội vàng thúc dục Hồ Dũng đưa tới.
Nhưng động tác của hắn vẫn còn chậm, bởi vì hắn đã quên một điểm là người của tổng trại đưa Hồ Dũng đến, tự nhiên sẽ trước tiên báo tin tức này cho đại long đầu.
Cho nên trước khi hắn đến thì bên trong tổng trại đã hết sức căng thẳng, một đám vây quanh Lại Thanh Quy lòng đầy căm phẫn, đều nói Lý Trân khẳng định bị quan phủ lôi kéo rồi, lần này trở về còn câu kết làm bậy, nói không chừng bước tiếp theo chính là dâng chúng ta ra, để làm chi phí cho hắn tấn thân, dựa vào quan phủ!
Từ cái này nhìn ra được tầm quan trọng của cách đối nhân xử thế bình thường, Lý Trân còn trẻ mà đã bò lên trên đỉnh đầu mọi người, đã thành nhị đầu lĩnh của sơn trại, vốn là chọc người đố kỵ, hắn lại ngang ngược, từ lâu đã đắc tội hết với mọi người, cho nên tại thời khắc mấu chốt cả sảnh đường không một ai nói giúp hắn.
Lại Thanh Quy sắc mặt âm trầm lắng nghe, thủy chung không nói được lời nào, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, mọi người cũng biết lần này đã khơi ra chân hỏa của đại long đầu rồi. Đang muốn rèn sắt khi còn nóng, xúi giục hắn nhổ sào huyệt của Lý Trân thì nghe có bẩm báo:
- Tam đương gia đã trở về.
Đang khi nói chuyện, thấy Loan Bân áp giải một hán tử cao to đi vào trong Tụ Nghĩa đường.
Mọi người tranh nhau bố trí Lý Trân, nhưng không ai nguyện ý đắc tội Loan Bân, nên không ai lên tiếng nữa. Lại Thanh Quy mặt đanh lại nhìn sang Loan Bân:
- Lão tam, bên cạnh ngươi cột người nào đấy?
Mặc dù đã đoán được, nhưng hắn vẫn muốn giả bộ hồ đồ.
- Là sứ giả của quan phủ.
Loan Bân liền đem sự tình từ đầu chí cuối nói cho Lại Thanh Quy, còn cường điệu nhấn mạnh thái độ kiên quyết của kiên quyết:
- Nhị đương gia lúc đó đã nghĩ giết người này, nhưng được ta khuyên nhủ nên thôi, giờ xử trí như thế nào hoàn toàn nghe đại long đầu.
Sắc mặt Lại Thanh Quy hơi hòa hoãn nói:
- Chuyện lớn thế nào, tự các ngươi xử lý là được rồi.
Cái này đương nhiên là nói phét, cũng không biết mới vừa rồi là mặt ai dài như quả mướp.
- Nhị đương gia nói, nếu sự tình liên quan đến hắn thì nhất định phải do đại long đầu định đoạt.
Loan Bân căn bản không tin lời này của hắn, bảo người trình lên hết những gì Hồ Dũng mang đến... Nhưng không bao gồm cả bình rượu uống còn một nửa, trái táo và nhãn cũng không có ở trong đó.
Lại Thanh Quy ngoài miệng nói không nhìn, nhưng đôi mắt thì không rời khỏi số trang sức ngân phiếu, trong lòng thì cười nhạt suốt, người ta đường đường tam phẩm đại quan, kinh lược của Đông Nam lục tỉnh, dựa vào cái gì mà tặng lễ cho Lý Trân? Khẳng định là tiểu tử này khi bị bắt đã ưng thuận cái gì với quan phủ rồi... Thẩm Mặc sợ hắn thay đổi, cho nên phái người tới lung lạc hắn.
Trong lòng đã triệt để nổi lên nghi hoặc, nhưng hắn cũng không nóng lòng đề ra nghi vấn, bởi vì hắn biết, có Loan Bân ở đây, khẳng định sẽ nói giúp Lý Trân, cho nên phải nói hôm khác. Thế là hắn làm bộ rất tùy ý nói:
- Áp giải xuống đi, người như thế không đáng lãng phí thời gian.
Loan Bân trong lòng lại không kiên định:
- Đại long đầu, người như thế cần nên xử trảm tại chỗ, để mà cảnh cáo những kẻ hai lòng chứ.
- Huynh đệ của ta đều thù bất cộng đái thiên với quan phủ, điều đó tuyệt đối sẽ không.
Ai ngờ Lại Thanh Quy lại nói một câu như thế, cười mà như không nhìn Loan Bân nói:
- Chẳng lẽ trong số huynh đệ của tam đệ có loại người hai lòng này?
- Đại long đầu nói đùa...
Loan Bân cười như mếu, biết không thể nhắc lại chuyện này nữa.
※※※
Thấy tâm tình của Loan Bân hơi kém, Lại Thanh Quy liền nói:
- Quan phủ muốn dùng loại trò hề rẻ tiền này để ly gian huynh đệ chúng ta, căn bản là si tâm vọng tưởng...
Rồi vung tay lên nói:
- Đưa người này ra trước đi, bỏ đói hắn hai ngày, đợi trong bụng sạch sẽ rồi sẽ giết cho các huynh đệ khai trai!
Đợi chúng lâu la áp giải Hồ Dũng xuống rồi, Lại Thanh Quy vỗ vai Loan Bân, vẻ mặt trầm ổn nói:
- Tam đệ yên tâm, đại ca ta không phải là trẻ con ba tuổi, không dễ bị gạt thế đâu.
- Đại ca anh minh. - Loan Bân miễn cưỡng cười nói: - Đệ không hề lo lắng chút nào.
Lại Thanh Quy cười ra tiếng:
- Đúng vậy, đúng vậy, hai ta huynh đệ cởi mở, sao lại cả chút tín nhiệm ấy cũng không có chứ?
Loan Bân nói chuyện thêm một lúc liền đứng dậy xin cáo lui.
Vừa rời khỏi Tụ Nghĩa đường, nét mặt Loan Bân lại hiện ra vẻ lo lắng, cái bảo đảm của Lại Thanh Quy cũng không thể khiến người an tâm, trái lại từ việc không hề đề cập đến Lý Trân, khiến hắn cảm thấy hơi bất an. Dựa vào lý giải hơn 20 năm đối với Lại Thanh Quy, Loan Bân biết, lần này hắn rất khó chịu với tiểu cữu tử của mình rồi...
Hai ngày sau, Loan Bân lại đến Ngưu Vĩ sơn tìm Lý Trân, hy vọng lần này có thể thuyết phục hắn trở về xin lỗi đại long đầu, đừng làm cho Lại Thanh Quy nghi ngờ tiếp nữa. Ai ngờ hắn mới vừa đi thì Lại Thanh Quy liền sai người bắt Hồ Dũng giải lên.
Hồ Dũng bị giam trong nhà lao lạnh lẽo hết hai ngày, sớm đã vừa lạnh vừa đói, cả người không còn hơi sức, bị trói như cái bánh trưng đưa đến trước Tụ Nghĩa đường, cột vào trên trụ Tướng quân. Hắn cố vực dậy tinh thần, hỏi tiểu lâu la bên cạnh:
- Đây là muốn hấp ta, hay là kho tàu?
Tiểu lâu la bị hắn nói giỡn cho buồn cười:
- Nửa hấp, nửa kho tàu.
- Ồ.
Hồ Dũng nghe vậy gục đầu, nhỏ giọng nói:
- Thì ra là ăn hai lần, cũng được coi trọng lắm.
- Sai, là ba lần. - Tiểu lâu la cười hờ hờ: - Các đại vương đang ở bên trong uống rượu, đợi lát nữa sẽ móc tim gan của ngươi để ngâm rượu, sau đó sẽ đem ngươi rửa sạch, cắt chia ngươi ra rồi mới ăn hai lần.
Hồ Dũng nghe vậy nhếch miệng cười:
- Như vậy cũng tốt, đỡ phải để thối trên đất lâu ngày, làm người khác buồn nôn, chẳng bằng đi tế Ngũ tạng miếu của chư vị.
Tiểu lâu la nghe vậy lại có chút kính phục, vươn ngón cái nói:
- Quả thật là một hán tử, chỉ những lời này thôi, chờ ngươi mất đầu, gia gia sẽ đốt giấy tiền vàng bạc cho ngươi.
- Thế thì ta phải cám ơn trước rồi. - Hồ Dũng cười nói: - Nói cho ngươi một bí mật, ta đều dùng tay trái chùi đít, lát nữa đừng có mà ăn cái đó đấy...
- Được.
Tiểu lâu la vẫn là lần đầu tiên thảo luận với người khác vấn đề ăn người ta thế nào, trong lòng có chút áy náy, nên không muốn ăn nữa. Lúc này trong phòng đi tới vài ba tên tiểu lâu la, nói:
- Đại long đầu bảo xách con trâu này vào.
Thì ra sơn trại của chúng gọi người muốn ăn là "con trâu".
Đại long đầu có lệnh, tiểu lâu la không dám chậm trễ, vội vàng cởi Hồ Dũng xuống từ trụ Tướng quân, áp giải đến đại đường. Lúc này trời đã tối rồi, ánh đèn từ trong phòng không sáng lắm, Hồ Dũng chỉ thấy trong đại đường có đặt một chiếc bàn gỗ dài xấu xí, đặt bừa bãi ly chén.
Lại Thanh Quy cùng mấy tên hán tử dáng dấp đầu mục đang ngồi quanh cái bàn đó, trên mặt đất rải rác xương cá, còn có bình rượu bị vỡ, làm cho căn phòng to như thế mà toàn là mùi rượu gay mũi.
Vừa thấy hắn bị áp giải vào, một tên đầu mục liền nói khích:
- Tới đúng lúc lắm, mau móc ra tim gan của con trâu này, ướp với ba phần chua cay làm canh để đại long đầu giải rượu.
Lại Thanh Quy khoác chiếc áo màu da đen, bưng một bát rượu ngồi nghiêng trên ghế, hí mắt liếc nhìn Hồ Dũng.
※※※
Trong đại đường ánh đèn chiếu sáng, chỉ thấy một tiểu lâu la bưng một cái chậu đồng to tới đặt trước mặt Hồ Dũng, lại thêm một tiểu lâu la nữa vén lên tay áo, cầm trong tay thanh đao nhọn móc tim sáng loáng. Tiểu lâu la bưng nước vạch ra vạt áo trước ngực Hồ Dũng, rồi hắt nước lên ngực hắn.
Lúc này trời đã rất lạnh, nước lại mới múc từ dưới giếng lên làm cho Hồ Dũng lạnh run cầm cập, kháng nghị nói:
- Các ngươi keo quá vậy, người ta giết lợn còn dùng nước nóng mà!
Chọc cho đám người trên bàn cười lên hô hố, ngay cả Lại Thanh Quy cũng không khỏi mỉm cười.
Một tên ốm eo sắc mặt phờ phạc đứng dậy từ bên cạnh bàn, đi tới trước mặt Hồ Dũng, cười khặc nói:
- Tiểu tử, chưa ăn tim người đúng không? Gia gia ta sẽ dạy ngươi...
Nói đoạn đưa tay khẽ vuốt bộ ngực rắn chắc của Hồ Dũng, cười âm hiểm:
- Nhớ kỹ, tim người này bọc bởi nhiệt huyết, hắt nước lạnh vào cho tản nhiệt huyết, khi móc tim ra mới giòn ăn mới ngon... Bằng không ngấy lắm.
Hồ Dũng sợ hãi thật rồi, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, khó khăn nói:
- Lẽ nào các ngươi ăn...ăn thịt người thật?
Cả đám thổ phỉ bị hắn làm vui vẻ, cười đến ngửa tới ngửa lui:
- Nếu không thì tại sao? Chẳng lẽ cho rằng đang đùa với ngươi à?
Đầu mục đứng ở trước mặt hắn tàn bạo nói:
- Nếu chẳng phải quan quân các ngươi phong tỏa yếu đạo, còn không cho phép sơn dân tiếp tế bọn này, gia gia không ăn thịt người, lẽ nào ăn cỏ hả?
Nói rồi vung tay lên:
- Làm thịt!
Tiểu lâu la liền hắt nước lạnh lên mặt Hồ Dũng, sau đó rút ra thanh dao sáng loáng, vạch tới vạch lui trước ngực hắn, giống như đang tìm vị trí của tim. Hồ Dũng hình như rốt cuộc tan vỡ rồi, hắn khóc òa lên, hét đến tê tâm liệt phế, cũng không biết trên mặt là lệ hay là nước.
- Trước tiên đừng động thủ, người khóc làm thịt chua rồi.
Tên đầu mục ngăn cản động tác của tiểu lâu la, thấy Hồ Dũng khóc nước mắt nước mũi tèm lem, không khỏi khinh thường:
- Còn tưởng ngươi là hán tử, thì ra cũng sợ chết.
- Ta không phải sợ chết...
Hồ Dũng chịu không nổi hắn lên án, lớn tiếng khóc:
- Hồ Dũng chết không đủ tiếc, chỉ là không hoàn thành đại sự mà đốc soái giao phó, ta thật có lỗi với đốc soái, xin lỗi đốc soái...
Lời nói của hắn rốt cuộc làm cho Lại Thanh Quy mở mắt ra, bảo tiểu lâu la áp giải Hồ Dũng đến trước bàn đối diện với hắn, quỳ gối trước mặt mình, nhìn Hồ Dũng chằm chằm:
- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không nói thật thì sẽ lập tức xử tử ngươi!
Hồ Dũng cả người là nước, hơi run nói:
- Nói, có thể giữ cái mạng của ta được sao?
Thật ra hắn cũng sợ lắm, chỉ là thần kinh lớn nên lúc này mới có phản ứng mà thôi.
- Nói! - Lại Thanh Quy vỗ bàn, đầy uy phong nói.
- Ta nói, ta nói...
Hồ Dũng liền nói việc trải qua từ đầu chí cuối một lần, nhất là nhắc tới có táo đỏ và nhãn trong số quà cáp, cuối cùng bảo người mang tới y phục của hắn, trong góc áo lấy ra ống thư rồi trình lên:
- Cái này là kinh lược chúng tôi bảo giao cho Lý Trân, ai ngờ con bê đó lại trở mặt với ta, ta không cho hắn nữa.
Sắc mặt Lại Thanh Quy âm tình bất định, đưa tay cầm lấy ống thư rồi mở nắp ra, thấy là một cuộn giấy lụa mỏng, mở ra to như lòng bàn tay, mặt trên viết chữ rất nhỏ chỉnh tề, thầm nghĩ đây mới có hình dạng của cơ mật mà. Hắn liền dựa vào ngọn đèn để xem... Không nhìn thì thôi, vừa nhìn hắn thiếu chút nữa giận đến nổ tung.
So sánh với bức thư thấy được ngày hôm trước, bức mật thư này mới thực sự có bản lĩnh, mặt trên dùng từ cực kỳ thân mật, lấy huynh đệ để xưng với Lý Trân, cũng nói "Cái hẹn ngày hôm trước ta đã làm được, triều đình ít ngày nữa sẽ thiết lập Cán Nam Tuyên úy sử ti, huynh đệ ngươi chỉ cần lấy đầu của Lại mỗ, tuyên bố quy thuận triều đình, thì chính là thế tập Cán Nam Tuyên úy sử." Sau đó lại giục hắn: "Nhưng nhất định phải nắm chặt, bởi vì bọn Tạ Doãn Chương cũng có cái ý này, nếu như bị hắn đoạt trước, ca ca ta cũng không tiện mà thiên vị đâu." Cuối cùng còn hỏi một câu như thật mà giả: "Không biết người giúp đỡ ngươi đã tranh thủ được chưa? Hắn có yêu cầu gì thì cứ báo cho ta biết, ta sẽ cố gắng thỏa mãn."
- Được lắm, thảo nào Lý Trân hắn bị bắt mà còn có thể ăn thơm uống cay, trở về còn có người tặng lễ, thì ra đã bán đại long đầu cho quan phủ rồi!
Mấy trại chủ tâm phúc bên cạnh cũng nhìn lá thư này, lập tức nổi đóa lên, mắng Lý Trân bội bạc, bán chủ cầu vinh! Còn có tên nóng tính muốn dẫn ngay người đi đốt Ngưu Vĩ sơn!
- Được rồi!
Lại Thanh Quy quát lớn một tiếng, giống như con trâu đực tức giận, hai mắt trợn tròn trừng lên nói với mọi người:
- Con mẹ nó câm hết!
Trong đại đường tức thì lặng ngắt như tờ, chỉ nghe được tiếng thở dốc hồng hộc của đại long đầu.
Qua không biết bao lâu, Lại Thanh Quy rốt cuộc ổn định tâm tình, lạnh lùng nhìn Hồ Dũng nói:
- Ai cũng nói người Hán giảo hoạt gian trá, ta cũng không tin, ai ngờ nói không sai.
Hồ Dũng thề thốt phủ nhận:
- Ta không lừa gạt đại vương một chữ.
- Hừ, ngươi cứ diễn đi...
Lại Thanh Quy cất tiếng cười to:
- [Tam Quốc Diễn Nghĩa] ta đã xem qua, ngươi còn diễn hay hơn cả Khám Trạch, ta cũng không bị lừa như Tào Tháo đâu!
Hồ Dũng lại vẻ mặt mờ mịt nói:
- Tào Tháo ta nghe nói qua, Cam Giá thì không biết...(Khám Trạch và Cam Giá đọc na ná nhau)
Lại Thanh Quy sắc mặt bị kiềm hãm, hậm hực nói:
- Ta sẽ không trúng kế phản gián của các ngươi đâu!
Cái này thì Hồ Dũng nghe hiểu, hắn lớn tiếng tự biện:
- Đại vương minh giám, chuyện phạm tiện với độ khó cao thế chỉ có phần ngài phạm, nào có phần của tiểu nhân chứ, ta tuyệt đối không biết phạm tiện.
- Kéo xuống, kéo xuống...
Lại Thanh Quy thầm nghĩ, nghe thế nào cũng không thông thế nhỉ? Biết cũng hỏi không ra cái gì, hắn liền không nhịn được vung tay bảo người lôi Hồ Dũng ra ngoài.
Hồ Dũng bị kéo xuống rồi, các trại chủ vẫn còn cười nhạo nói:
- Quan phủ chắc chả còn ai hay sao mà đi tìm một người ngu ngốc như thế truyền tin, thảo nào làm hỏng việc.
Lại Thanh Quy thì trầm giọng nói:
- Mặc dù hắn dốt đặc cán mai, nhưng có thể đơn thương độc mã tới đây cũng coi như một dũng sĩ rồi.
Dứt lời cười lạnh nhìn mọi người:
- Cho các ngươi làm việc này, có lẽ còn không bằng hắn đâu.
Sói
@by txiuqw4