lanhdiendiemla
Moderators Ngày gia nhập: Dec 2009
Nơi cư ngụ: Mineral Town
Bài gửi: 4,529
Trả lời: [ FREE 99C ] Quan Cư Nhất Phẩm.
Chương 760: Khó lường (2)
Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 15 Điểm khi đọc bài viết này:
*********.vn:
Thẩm Mặc cảm động nói:
- Vẫn là câu đó, bệ hạ có ân điển với thần, thần cả đời khó quên.
- Trẫm biết ngươi trọng tình cảm.
Gia Tĩnh đế gật đầu tán thưởng:
- Trẫm bảo ngươi đi tra Hải Thụy, hắn khó thoát nổi tội chết, ngươi nhất định đau lòng.
- Vi thần...
Thẩm Mặc vừa lên tiếng thì Gia Tĩnh cắt ngang:
- Trẫm xem ghi chép, mấy tháng Hải Thụy vào kinh, chỉ ngươi qua lại với hắn.
- Vì hắn là thuộc hạ ngày trước của thần, thấy nhà hắn nghèo khổ, có mẹ già, thê tử mang bầu, vi thần không đành lòng, nên mới tiếp tế cho hắn.
- Nhưng người ta không nhận.
Nhắc tới Hải Thụy, mặt Gia Tĩnh lại vặn vẹo:
- Trẫm mãi không nghĩ ra, ai sinh ra nổi thứ nghiệt súc như thế! Viết ra thứ tấu chương ác độc chửi mắng trẫm không ra gì! Hắn muốn lưu danh sử sách nhưng làm loạn giang sơn của trẫm! Chết không đáng tiếng, chỉ đáng thương cho mẹ già và thê tử cũng họa lây. Bất hiếu có ba điều thì hắn chiếm hai điều, là thứ quỷ thần đều kinh tởm, ông trời đáng lẽ phải giáng sấm sét xuống đánh chết hắn....
Có thể thấy lửa giận của hoàng đế không giảm chút nào, chỉ vì mục đích nào đó mà cố trấn áp thôi.
Thấy Gia Tĩnh đế giận tới tìm tái mặt mày, vội bưng trà mời hoàng đế uống bớt giận, uống ngụm trà sâm lấy tinh thần, Gia Tĩnh đế phẫn nộ nói:
- Loại bán vua mua danh này cũng muốn lưu danh sử sách? Đúng là trò cười! Trẫm không mắc mưu hắn làm Trụ vương đâu.
- Hoàng thượng anh minh.
Chỉ cần có một chút khả năng, Thẩm Mặc đều muốn nỗ lực cứu mạng Hải Thụy.
- Chỉ cần hắn công khai xin lỗi, trẫm coi như hắn nhất thời hồ đồ, không truy cứu nữa.
Thẩm Mặc hiểu rồi, té ra Gia Tĩnh có tính toán thế này, vẫn hỏi:
- Hoàng thượng muốn thần làm gì?
- Ngươi hiện giờ làm khâm sai.
Gia Tĩnh đế đột nhiên bực mình:
- Lên trời xuống đất tùy ý, nếu điều này còn cần trẫm định đoạt, thì quan lại thời buổi này chẳng phải đến chó cũng làm được sao?
Thẩm Mặc chỉ biết vâng dạ.
- Ngươi có thể nói với hắn.
Gia Tĩnh đế ngày càng thẳng thắn, hiển nhiên khát vọng chuyện này vượt qua cả lý trí:
- Hắn không nhận sai, bất chấp an nguy của người nhà, đám ngôn quan kia cũng gặp họa. Chỉ cần hắn nhận sai, trẫm không truy cứu đám người đó nữa, nếu không mỗi kẻ đình trượng 80 gậy, sống được mấy người phải xem tạo hóa.
Rồi hung dữ nhìn Thẩm Mặc:
- Cả ngươi cũng đừng tưởng mình có thể kê cao gối ngủ kỹ được rồi.
- Vi thần biết.
Thấy y nhận lời, Gia Tĩnh tĩnh đế dịu giọng xuống:
- Ngươi phải nói rõ với hắn, để hắn đừng nghe đồn thổi hiểu lầm trẫm.
Giọng điệu gần như khẩn cầu của Gia Tĩnh đế không ngờ làm Thẩm Mặc tới chua xót. Dù sao một đế vương bị thần tử ép tới nước này, làm người ta không thể không cảm khái.
Nhưng ra khỏi đại điện, y không quan tâm tới tâm tình của hoàng đế nữa, chỉ lo cho mình.
Đoán chừng Gia Tĩnh đế bị bệnh tật quấn lấy người đã không tin vào lời lẽ trường sinh nữa, một khi nhìn vào hiện thực, hiển nhiên phải suy nghĩ tới thanh danh sau khi chết.
Gia Tĩnh hẳn cũng biết, mấy năm qua mình chẳng làm được mấy việc, đánh giá sẽ không cao được, thêm vào bị Hải Thụy chửi mắng thậm tệ, có nguy cơ thành trò cười thiên cổ.
Nhưng như Gia Tĩnh nói, giết Hải Thụy, chỉ làm thành toàn cho thanh danh trung can của hắn ta, còn Gia Tĩnh thì ngang hàng với Trụ vương rồi, điều này ông ta không chấp nhận được, nhất định cần Hải Thụy nhận sai mới có thể vãn hồi lại.
Nhưng Hải Thụy chịu nhận sai không? Thẩm Mặc không thử cũng biết là không có khả năng.
Có điều thánh chỉ như núi, há cho y mặc cả sao?
Được thái giám Đề hình ti tháp tùng, Thẩm Mặc rời khỏi cung cấm, lên xe ngựa vẫn đợi đó từ trước.
Vừa lên xe Thẩm Minh Thần đã nói cho y ba tin tức không tốt chút nào. Thứ nhất kinh thành giới nghiêm, không cho ai ra vào. Thứ hai, hoàng đế triệu tổng đốc tam biên Dương Bác hỏa tốc hồi kinh. Thứ ba, Dụ vương dâng tấu sớ thỉnh tội lên rồi đóng cửa vương phủ không cho ai vào.
Tin tức đầu và cuối thì Thẩm Mặc đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng cái ở giữa thì chấn động lớn:
- Không ngờ lại điều Dương Bác về vào lúc này...
Dư Dần là mưu sĩ bẩm sinh, biết nói gì nói bao nhiêu rất rõ ràng.:
- Dương Bác văn võ song toàn, tâm cơ thâm trầm, khi trẻ đã vang danh bốn biển, mấy chục năm qua uy vọng càng cao, đương thế không ai sánh bằng ông ta. Nhất là quân đội biên cương, và cấm quân kinh thành đều từng dưới sự chỉ huy của ông ta, môn sinh thủ hạ cực nhiều, thế lực ở quân đội như Từ các lão trong quan văn, là lão đại đứng đầu.
Nhắc tới Dương Bác, Thẩm Minh Thần cũng rất nhiều lời muốn nói:
- Năm xưa tạ hạ từng gặp ông ta một lần, đúng là tuấn kiệt trăm năm hiếm có, không chỉ thông minh mà còn trầm ỗn lão luyện, hào khí cao.. Nếu sinh ở thời loạn, ắt là quần hùng một phương.
Thẩm Mặc tức thì nhớ tới câu "năng thần thời trị, gian hùng thời loạn", hay thật, càng nói càng huyền ảo, đem họ Dương so với Tào Mạnh Đức rồi.
Nhưng đánh giá này từ hai mưu sĩ của mình, Thẩm Mặc phải coi trọng. Thực ra chẳng cần phải nói, y không thể coi thường họ Dương kia được, dù sao cũng là nhân vật Gia Tĩnh đế nghĩ tới đầu tiên khi cảm thấy bị uy hiếp.
Nhân vật như thế về kinh vào lúc này sẽ thay đổi thế cục ra sao?
Dụ vương phủ đóng chặt cửa, rèm che kín mít, một ngày 12 canh giờ đều thắm đèn, không kể sớm tối.
Trong màn, Dụ vương trán đắp khăn lông, hai mắt thất thần, Lý phi ngồi bên giường, khuôn mặt xinh đẹp có chút tiều tụy, nàng vừa dỗ thế tử ngủ xong lại qua đây bồi tiếp vương gia, đúng là hơi mệt.
Nhìn Dụ vương nằm đó, gầy gò hốc hác, vẻ như ông già hấp hối, làm nàng vừa bất lưc và tức giận. Nhà khác nam nhân là chỗ dựa cho nữ nhân, nam nhân nàng thân là thái tử, nhưng lại chẳng cho nàng một chút cảm giác an toàn nào cả.
Dụ vương không nhìn nàng, ánh mắt nhìn phía trước, hỏi:
- Có tin tức chưa? Cao sư phụ ra chưa? Thẩm sư phụ có sao không? Trương sư phụ sao nghĩ ra cái cách bưng tai bịt mắt này, làm người ta sốt ruột.
- Chẳng phải thế cục dồn ép sao?
Lý Phi nói:
- Phụ hoàng mừng giận thất thường, lại đang nổi giận, bất kể chúng ta làm gì cũng là sai, không bằng chẳng nói gì làm gì là hơn.
Nhắc tới phụ hoàng, Dụ vương bi thương nói:
- Làm nhi tử khó, làm nhi tử của phụ hoàng càng khó, bao năm qua cô dè dặt như đi trên băng mỏng, nhốt mình trong vương phủ như tù phạm mà vẫn bị nghi ngờ.
Nước mắt tới đó đảo vòng quanh:
- Nói không chừng mấy năm nữa cô lại bị hế mất, nàng bế thế tử đi cầu xin phụ hoàng, nói không chừng phụ hoàng còn cho chúng ta một mảnh đất... Nàng nói xem ở đâu thì tốt?
Không thấy Lý phi tiếp lời, hắn tự lẩm bẩm:
- Chu Tái Quyến đất phong lớn, nơi đó cũng tốt. Nhưng hắn vừa chết, các đại thần lập tức nghĩ cách thu về, có thể thấy chỗ quá tốt khó giữ. Sư phụ kể chuyện Quản Trọng nhượng đất phong, có thể thấy chỗ nghèo khó là tốt nhất...
- Vương gia đừng nghĩ lung tung.
Lý phi không kìm được nước mắt:
- Thần thiếp tuy là nữ nhân không hiểu đại sự triều đình, nhưng biết phụ hoàng chỉ có ngài là nhi tử, lại sinh hoang tôn vì phụ hoàng, tổ tông xã tắc chẳng lẽ giao cho người khác gánh vác, phụ hoàng là người đầu tiên không đồng ý.
Nghe lời ấm lòng người của ái phi, tâm tình Dụ vương thả lỏng hơn nhiều, nắm tay nàng nói:
- Vậy vì sao phụ hoàng lại phái người cho ta xem tấu sớ đó, vì sao lại nhốt sư phụ của ta.
- Lời Thẩm sư phụ nhờ người chuyển cho vương gia quên rồi sao. "Dụng tâm tính toán sai càng sai, an tâm bỏ mặc mọi chuyện ổn." Nếu như không hiểu phụ hoàng nghĩ gì, vương gia cũng không cần nghĩ, chúng ta coi như mình là gia đình bách tính thông thường, sống vài ngày an bình, thế nào cũng đợi được lúc phụ hoàng nguôi giận, vạn sự tốt lành.
Thẩm Mặc cảm động nói:
- Vẫn là câu đó, bệ hạ có ân điển với thần, thần cả đời khó quên.
- Trẫm biết ngươi trọng tình cảm.
Gia Tĩnh đế gật đầu tán thưởng:
- Trẫm bảo ngươi đi tra Hải Thụy, hắn khó thoát nổi tội chết, ngươi nhất định đau lòng.
- Vi thần...
Thẩm Mặc vừa lên tiếng thì Gia Tĩnh cắt ngang:
- Trẫm xem ghi chép, mấy tháng Hải Thụy vào kinh, chỉ ngươi qua lại với hắn.
- Vì hắn là thuộc hạ ngày trước của thần, thấy nhà hắn nghèo khổ, có mẹ già, thê tử mang bầu, vi thần không đành lòng, nên mới tiếp tế cho hắn.
- Nhưng người ta không nhận.
Nhắc tới Hải Thụy, mặt Gia Tĩnh lại vặn vẹo:
- Trẫm mãi không nghĩ ra, ai sinh ra nổi thứ nghiệt súc như thế! Viết ra thứ tấu chương ác độc chửi mắng trẫm không ra gì! Hắn muốn lưu danh sử sách nhưng làm loạn giang sơn của trẫm! Chết không đáng tiếng, chỉ đáng thương cho mẹ già và thê tử cũng họa lây. Bất hiếu có ba điều thì hắn chiếm hai điều, là thứ quỷ thần đều kinh tởm, ông trời đáng lẽ phải giáng sấm sét xuống đánh chết hắn....
Có thể thấy lửa giận của hoàng đế không giảm chút nào, chỉ vì mục đích nào đó mà cố trấn áp thôi.
Thấy Gia Tĩnh đế giận tới tìm tái mặt mày, vội bưng trà mời hoàng đế uống bớt giận, uống ngụm trà sâm lấy tinh thần, Gia Tĩnh đế phẫn nộ nói:
- Loại bán vua mua danh này cũng muốn lưu danh sử sách? Đúng là trò cười! Trẫm không mắc mưu hắn làm Trụ vương đâu.
- Hoàng thượng anh minh.
Chỉ cần có một chút khả năng, Thẩm Mặc đều muốn nỗ lực cứu mạng Hải Thụy.
- Chỉ cần hắn công khai xin lỗi, trẫm coi như hắn nhất thời hồ đồ, không truy cứu nữa.
Thẩm Mặc hiểu rồi, té ra Gia Tĩnh có tính toán thế này, vẫn hỏi:
- Hoàng thượng muốn thần làm gì?
- Ngươi hiện giờ làm khâm sai.
Gia Tĩnh đế đột nhiên bực mình:
- Lên trời xuống đất tùy ý, nếu điều này còn cần trẫm định đoạt, thì quan lại thời buổi này chẳng phải đến chó cũng làm được sao?
Thẩm Mặc chỉ biết vâng dạ.
- Ngươi có thể nói với hắn.
Gia Tĩnh đế ngày càng thẳng thắn, hiển nhiên khát vọng chuyện này vượt qua cả lý trí:
- Hắn không nhận sai, bất chấp an nguy của người nhà, đám ngôn quan kia cũng gặp họa. Chỉ cần hắn nhận sai, trẫm không truy cứu đám người đó nữa, nếu không mỗi kẻ đình trượng 80 gậy, sống được mấy người phải xem tạo hóa.
Rồi hung dữ nhìn Thẩm Mặc:
- Cả ngươi cũng đừng tưởng mình có thể kê cao gối ngủ kỹ được rồi.
- Vi thần biết.
Thấy y nhận lời, Gia Tĩnh tĩnh đế dịu giọng xuống:
- Ngươi phải nói rõ với hắn, để hắn đừng nghe đồn thổi hiểu lầm trẫm.
Giọng điệu gần như khẩn cầu của Gia Tĩnh đế không ngờ làm Thẩm Mặc tới chua xót. Dù sao một đế vương bị thần tử ép tới nước này, làm người ta không thể không cảm khái.
Nhưng ra khỏi đại điện, y không quan tâm tới tâm tình của hoàng đế nữa, chỉ lo cho mình.
Đoán chừng Gia Tĩnh đế bị bệnh tật quấn lấy người đã không tin vào lời lẽ trường sinh nữa, một khi nhìn vào hiện thực, hiển nhiên phải suy nghĩ tới thanh danh sau khi chết.
Gia Tĩnh hẳn cũng biết, mấy năm qua mình chẳng làm được mấy việc, đánh giá sẽ không cao được, thêm vào bị Hải Thụy chửi mắng thậm tệ, có nguy cơ thành trò cười thiên cổ.
Nhưng như Gia Tĩnh nói, giết Hải Thụy, chỉ làm thành toàn cho thanh danh trung can của hắn ta, còn Gia Tĩnh thì ngang hàng với Trụ vương rồi, điều này ông ta không chấp nhận được, nhất định cần Hải Thụy nhận sai mới có thể vãn hồi lại.
Nhưng Hải Thụy chịu nhận sai không? Thẩm Mặc không thử cũng biết là không có khả năng.
Có điều thánh chỉ như núi, há cho y mặc cả sao?
Được thái giám Đề hình ti tháp tùng, Thẩm Mặc rời khỏi cung cấm, lên xe ngựa vẫn đợi đó từ trước.
Vừa lên xe Thẩm Minh Thần đã nói cho y ba tin tức không tốt chút nào. Thứ nhất kinh thành giới nghiêm, không cho ai ra vào. Thứ hai, hoàng đế triệu tổng đốc tam biên Dương Bác hỏa tốc hồi kinh. Thứ ba, Dụ vương dâng tấu sớ thỉnh tội lên rồi đóng cửa vương phủ không cho ai vào.
Tin tức đầu và cuối thì Thẩm Mặc đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng cái ở giữa thì chấn động lớn:
- Không ngờ lại điều Dương Bác về vào lúc này...
Dư Dần là mưu sĩ bẩm sinh, biết nói gì nói bao nhiêu rất rõ ràng.:
- Dương Bác văn võ song toàn, tâm cơ thâm trầm, khi trẻ đã vang danh bốn biển, mấy chục năm qua uy vọng càng cao, đương thế không ai sánh bằng ông ta. Nhất là quân đội biên cương, và cấm quân kinh thành đều từng dưới sự chỉ huy của ông ta, môn sinh thủ hạ cực nhiều, thế lực ở quân đội như Từ các lão trong quan văn, là lão đại đứng đầu.
Nhắc tới Dương Bác, Thẩm Minh Thần cũng rất nhiều lời muốn nói:
- Năm xưa tạ hạ từng gặp ông ta một lần, đúng là tuấn kiệt trăm năm hiếm có, không chỉ thông minh mà còn trầm ỗn lão luyện, hào khí cao.. Nếu sinh ở thời loạn, ắt là quần hùng một phương.
Thẩm Mặc tức thì nhớ tới câu "năng thần thời trị, gian hùng thời loạn", hay thật, càng nói càng huyền ảo, đem họ Dương so với Tào Mạnh Đức rồi.
Nhưng đánh giá này từ hai mưu sĩ của mình, Thẩm Mặc phải coi trọng. Thực ra chẳng cần phải nói, y không thể coi thường họ Dương kia được, dù sao cũng là nhân vật Gia Tĩnh đế nghĩ tới đầu tiên khi cảm thấy bị uy hiếp.
Nhân vật như thế về kinh vào lúc này sẽ thay đổi thế cục ra sao?
Dụ vương phủ đóng chặt cửa, rèm che kín mít, một ngày 12 canh giờ đều thắm đèn, không kể sớm tối.
Trong màn, Dụ vương trán đắp khăn lông, hai mắt thất thần, Lý phi ngồi bên giường, khuôn mặt xinh đẹp có chút tiều tụy, nàng vừa dỗ thế tử ngủ xong lại qua đây bồi tiếp vương gia, đúng là hơi mệt.
Nhìn Dụ vương nằm đó, gầy gò hốc hác, vẻ như ông già hấp hối, làm nàng vừa bất lưc và tức giận. Nhà khác nam nhân là chỗ dựa cho nữ nhân, nam nhân nàng thân là thái tử, nhưng lại chẳng cho nàng một chút cảm giác an toàn nào cả.
Dụ vương không nhìn nàng, ánh mắt nhìn phía trước, hỏi:
- Có tin tức chưa? Cao sư phụ ra chưa? Thẩm sư phụ có sao không? Trương sư phụ sao nghĩ ra cái cách bưng tai bịt mắt này, làm người ta sốt ruột.
- Chẳng phải thế cục dồn ép sao?
Lý Phi nói:
- Phụ hoàng mừng giận thất thường, lại đang nổi giận, bất kể chúng ta làm gì cũng là sai, không bằng chẳng nói gì làm gì là hơn.
Nhắc tới phụ hoàng, Dụ vương bi thương nói:
- Làm nhi tử khó, làm nhi tử của phụ hoàng càng khó, bao năm qua cô dè dặt như đi trên băng mỏng, nhốt mình trong vương phủ như tù phạm mà vẫn bị nghi ngờ.
Nước mắt tới đó đảo vòng quanh:
- Nói không chừng mấy năm nữa cô lại bị hế mất, nàng bế thế tử đi cầu xin phụ hoàng, nói không chừng phụ hoàng còn cho chúng ta một mảnh đất... Nàng nói xem ở đâu thì tốt?
Không thấy Lý phi tiếp lời, hắn tự lẩm bẩm:
- Chu Tái Quyến đất phong lớn, nơi đó cũng tốt. Nhưng hắn vừa chết, các đại thần lập tức nghĩ cách thu về, có thể thấy chỗ quá tốt khó giữ. Sư phụ kể chuyện Quản Trọng nhượng đất phong, có thể thấy chỗ nghèo khó là tốt nhất...
- Vương gia đừng nghĩ lung tung.
Lý phi không kìm được nước mắt:
- Thần thiếp tuy là nữ nhân không hiểu đại sự triều đình, nhưng biết phụ hoàng chỉ có ngài là nhi tử, lại sinh hoang tôn vì phụ hoàng, tổ tông xã tắc chẳng lẽ giao cho người khác gánh vác, phụ hoàng là người đầu tiên không đồng ý.
Nghe lời ấm lòng người của ái phi, tâm tình Dụ vương thả lỏng hơn nhiều, nắm tay nàng nói:
- Vậy vì sao phụ hoàng lại phái người cho ta xem tấu sớ đó, vì sao lại nhốt sư phụ của ta.
- Lời Thẩm sư phụ nhờ người chuyển cho vương gia quên rồi sao. "Dụng tâm tính toán sai càng sai, an tâm bỏ mặc mọi chuyện ổn." Nếu như không hiểu phụ hoàng nghĩ gì, vương gia cũng không cần nghĩ, chúng ta coi như mình là gia đình bách tính thông thường, sống vài ngày an bình, thế nào cũng đợi được lúc phụ hoàng nguôi giận, vạn sự tốt lành.
Dụ vương cảm khái:
- Nàng đúng là Gia Cát trong nữ nhân, tiếc không phải là nam nhân, nếu không đọc sách sẽ chẳng kém Cao sư phụ, Thẩm sư phụ...
Lý Phi thẹn thùng nói:
- Vương gia trêu cười thần thiếp.
Dụ vương nhìn bộ dạng mê đắm lòng người của nàng tim đập loạn nhịp, tiếc rằng người mang bệnh, muốn ăn mà chẳng được, đành xua tay:
- Cô nói nghiêm túc đấy, sau này gặp phải chuyện, nàng giúp ta định đoạt, các sư phụ tuy tốt, nhưng không thể luôn ở bên cạnh, cũng không được như nàng, không cần cố kỵ.
- Vương gia nói thần thiếp không biết chừng mực hay sao?
Lý phi lòng nóng hầm hập, nhưng lại nói lời không đúng lương tâm.
- Ài, nàng đúng mà, nghe nàng vậy, chúng ta học nhà bách tính, sống vài ngày an lành.
Lý phi e lệ gật đầu, thấy vương gia mệt rồi, đặp chăn cho hắn, Dụ vương lầm bẩm:
- Chẳng còn chút vị năm mới nào...
Rồi lăn ra ngủ.
Đôi mắt phượng của Lý phi lại ngày một sáng.
Bắc Kinh có hai cái chiếu ngục, cái của Cẩm Y vệ nổi tiếng hơn, cái của Đông Xưởng thần bí hơn, phải tội phạm trọng yếu mới có tư cách vào đó.
Trong ngục canh phòng nghiêm ngặt khỏi cần nói, dù Thẩm Mặc thân mang hoàng lệnh cũng phải có thái giám đề hình ti tháp tùng mới có thể vào chốn địa ngục nhân gian này.
Theo đám thái dám đi trên con đường dài tăm tối, đến nhà giam sâu nhất, nhìn qua lỗ tròn cửa phòng giam, chỉ lờ mờ thấy có người ngồi trên mặt đất.
- Mang hắn tới phòng gác, bản quan có lời muốn hỏi.
Thẩm Mặc nghĩ, để hắn hít thở không khí một chút cũng tốt.
- Không được.
Người đông xưởng bất kể hắn là quan lớn mấy phẩm, chư nói hai bên còn có thù oán, lạnh lùng nói:
- Bên trên có lệnh, không ai được vào, cũng không thể đưa hắn ra, cũng không được cho hắn ăn.
- Thế tức là sao?
Thẩm Mặc tức giận nói.
- Đại nhân thứ lỗi.
Thái giám Đề hình ti cười bồi:
- Người này tội quá lớn, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn không ai gánh vác được.
- Vậy cũng không thể để người ta chết đói chứ?
- Điều này đại nhân yên tâm, Đông Xương toàn là chuyên gia, người trong này không ăn không uống có thể cầm cự được năm ngày, tới khi đó ắt có an bài khác.
Thẩm Mặc không sợ đám người này, âm trầm nói:
- Hoàng thượng có chỉ, lời hôm nay không được để truyền ra ngoài một chữ, các ngươi định để ta đứng ngoài hỏi à?
Đường hầm âm vang, nếu đứng bên ngoài nói chuyện, chẳng ai biết lời sẽ truyền đi đâu.
Tên thái giám Đông Xưởng không gánh nổi trách nhiệm đó, đành hừ một tiếng nói:
- Mở cửa.
Cửa mở ra, Thẩm Mặc vừa đi vào đã sầm một tiếng, đóng lại, nhốt luôn y bên trong.
Thẩm Mặc chẳng muốn tức giận, đưa tay ra với người đằng sau, nói:
- Mang đèn lại đây.
Nương ánh đèn, hắn nhìn thấy Hải Thụy tuy nhắm mắt nhưng vẫn ung dung ngồi trên một đống bùi nhùi gì đó chẳng biết là có hay cái gì, ngoài ra chẳng có thứ gì khác, nghe thấy tiếng của Thẩm Mặc chỉ lãnh đạm nhìn một cái rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này bên ngoài đã bày xong bàn, trải bút mực ra, thái giám đề hình ti giục:
- Thẩm đại nhân, thẩm vấn đi.
Thẩm Mặc hít sâu một hơi, thu lại hết mọi tình cảm, nói:
- Hải Thụy.
- Có hạ quan.
Hải Thụy mở mắt ra, trong ánh nến có thể thấy chút áy náy trong mắt.
- Ngươi to lắm, sao dám nói hoàng thượng như thế trong tấu sớ?
Thái giám bên ngoài nghe thấy quai quái, nhưng cũng không nói được có chỗ nào không ổn, đành chuyên tâm ghi chép.
- Hạ quan chỉ giữ đúng bột phận, lên tiếng bằng lương tâm.
Thấy có người ghi chép, lờ Hải Thụy trở nên khắc bạc:
- Đại Minh ta quốc sự thối nát, bách tính chìm trong nước sôi lửa bỏng, giang sơn nguy cấp, chỉ cần ai có mắt là nhìn thấy. Thẩm đại nhân là trạng nguyên, kiến thức rộng lớn? Vì sao không nghe không thấy?
- Hừ, ngươi chỉ là tên quan viên nho nhỏ, biết được mấy chuyện quốc gia đại sự? Sao dám nói mình không phải nghe bừa nói bậy.
Giọng Thẩm Mặc bình tĩnh, nghe không ra chút tình cảm nào.
- Nếu là nghe bừa nói bậy thì còn lằng nhằng cái gì? Muốn giết thì giết đi.
Hải Thụy một mực cứng rắn:
- Ta dâng sớ chỉ nói thay lời người trong thiên hạ, tự biết lời mình ít giá trị, không hi vọng gì bản tấu này có hiệu quả.
Tuy thế ánh mắt hắn nhìn Thẩm Mặc rất ôn hòa, tuy hai người không cùng chí hợp đạo, nhưng ở việc dâng tấu này lại rất ăn ý.
Chưa nói chuyện gõ trống, riêng nói nhà hắn nghèo khó như vậy, không có Thẩm Mặc ngầm giúp đỡ làm sao mà đưa mẹ già vợ dại đi giữa mùa đông rét mướt được. Chính như bản thân hắn chưa từng nhở vả, nhưng biết nhất định Thẩm Mặc sẽ chiếu cố.
- Vậy sao ngươi còn làm bừa như thế?
Thẩm Mặc trầm giọng:
- Dù không biết quý tính mạng của mình, nhưng mẹ già, vợ chửa sẽ vì ngươi mà gặp hậu quả gì? Bách thiện thì hiếu đứng đầu, ngươi lại chiếm hai trong ba điều bất hiếu! Còn mặt mũi nào gặp người khác? Đây là lời hoàng thượng hỏi.
Hải Thụy nghe thế chống mình dậy, khấu đầu nói:
- Bẩm hoàng thượng, Hải Thụy không chống gậy cho mẹ gà, không nối dõi cho Hải gia, về hiếu đạo không có gì biện hộ. Nhưng Đại Minh mỗi ngày có biết bao dân lành bị tham quan ô lại ép tan nhà nát cửa? Trăm triệu lê dân có mấy nhà được hạnh phúc? Nếu ai ai cũng chỉ biết lo cho mình, thì tới khi cái tổ sập làm sao còn trứng lành? Kết quả là tất cả cùng chết cả....
Thẩm Mặc cảm động, nhưng giọng không dám có chút thay đổi nào:
- Ngươi coi mình to tát quá đấy, một lang trung nho nhỏ sao cứu được vạn dân?
- Thần sao dám không tự lượng sức? Chỉ cầu thánh thượng tỉnh ngộ. Thánh thường thiên tư hơn người, chỉ cần quan tâm chấn chỉnh triều chính, Đại Minh ta sẽ có hi vọng trùng hưng. Xã tắc may thay, thiên hạ may thay, nếu thế, Hải Thụy nguyện viết tấu chuộc tội, xin lăng trì trả lại danh dự cho hoàng thượng.
Thẩm Mặc thở dài:
- Hoàng thượng nói, ngươi muốn làm Tỷ Can, há chẳng phải coi quân vương là Trụ vương?
- Đại Minh ta không có Tỷ Can, cũng không có Trụ vương.
Hải Thụy đáp:
- Hạ thân có thể thí quân mua danh, có thể là loạn thần tặc tử, tất cả đều trong một ý niệm của thánh thượng.
Nói thế chẳng còn cách nào hỏi tiếp nữa, câu trả lời của hắn cũng như tấu chương của hắn, không để lại được lui. Chỉ cần ông sửa sai, muốn ta ra sao cũng được; nếu không sửa, xin lỗi ta không sửa.
Thẩm Mặc muốn nhìn rõ Hải Thụy, để xem ý nghĩ chân thực của kẻ này là gì? Chẳng lẽ một lòng vì nước, không hề có chút lòng riêng? Loại người này là hạng ngốc thiếu giây thần kinh nào đó? Hay là đồ điên một lòng cầu danh?
Hải Thụy thẳng thắn, chưa từng che dấu gì cả, nhưng bi ai là, càng nhìn thấy sự thực, Thẩm Mặc càng không dám tin đó là sự thực.
Thẩm Mặc đang trầm ngân thì thái giám Đề hình ti bên ngoài đã tức giận, hắn cũng có nhiệm vụ dụ hàng, nhưng Hải Thụy thì ngọt nhạt không nghe, Thẩm Mặc thì hết cách, vỗ bàn nói:
- Họ Hải kia, muốn chết cứ tìm cái giây thừng mà treo cổ, có nghèo tới đâu cũng mua được một sợi chứ? Con mẹ nó đừng làm thiên hạ bất an! Ta thấy ngươi đọc sách tới ngu người rồi, thời nào rồi? "Văn tử gián, võ tử chiến" à? Còn không bằng rắm chó.
Nghe hắn dùng lời lẽ ô uế, Hải Thụy nhắm mắt lại, không thèm trả lời.
- Á à, coi thường ta hả?
Tên thái giám cảm thấy bị xỉ nhục cực độ, nếu không phải không cho dùng hình hắn xông vào cho một trận rồi, giờ chỉ đành chửi cách cửa:
- Phì, ta càng khinh bỉ hạng như ngươi, chỉ biết thống khoái bản thân, bất chấp mẹ giả, bất chấp cấp trên ngày trước, bất chấp hơn trăm ngôn quan. Nói cho ngươi biết, nếu ngươi không nhận sai, ngày mai những người kia bị đánh 80 gậy, ngươi không quan tâm bản thân sống chết, cũng phải biết nghĩ cho người khác...
Hắn chưa phát tiết hết đã nghe Hải Thụy hỏi:
- Làm sao mới cứu được bọn họ?
@by txiuqw4