sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 777: Tây Phong Kính(1 2)

Bầu trời mây đen rậm rạp, mặc dù đã là giờ Mẹo, nhưng vẫn đưa tay không thấy năm ngón.

Trước Thừa Thiên môn treo cao tám cái đèn lồng lớn, bởi lẽ quốc tang chưa hết nên còn dùng vải trắng che, ánh sáng thảm đạm chiếu vào trên người các quan viên hậu triều trước cửa cung, chiếu rọi ra từng khuôn mặt âm trầm thậm chí kinh khủng. Bầu không khí cực kỳ trầm trọng, đã hình thành đối lập rõ nét với tràng diện náo nhiệt bình thường nói giỡn pha trò của chúng quan viên trước khi bước vào Thừa Thiên môn.

Đoàn người trầm mặc hơi có gây rối, các quan viên theo tiếng nhìn lại, thấy dưới dẫn dắt của hai ngọn đèn lồng, các Đại học sĩ cùng nhau đi tới từ phương hướng nội các, hiển nhiên các các lão đã một đêm chưa ngủ để mà nghiên cứu đối sách.

Bách quan nhìn xung quanh, muốn nhìn ra chút manh mối từ trên mặt các các lão...Một thấp một cao đi tuốt đằng trước là thủ phụ Từ Giai và thứ phụ Cao Củng. Từ các lão vẫn như giếng cạn không có sóng, ai cũng đừng nghĩ nhìn ra cái gì, nhưng từ trên sắc mặt xanh đen của Cao các lão là có thể đoán được, thế cục hình như xấu hơn tưởng tượng nhiều.

Các các lão luôn đến đúng thời gian, vừa mới đứng ổn định tại triều ban, trên lầu canh liền vang lên tiếng chuông, Thừa Thiên môn từ từ mở ra, bách quan im lặng xếp thành hàng, nối đuôi nhau mà vào...

Trên Kim điện, Long Khánh hoàng đế đã sớm đợi ở đó rồi, mặc dù ưa thích an nhàn, nhất là không thích sáng sớm, nhưng tiếng báo nguy liên tiếp truyền đến đã làm cho hoàng đế trẻ tuổi phải trắng đêm mất ngủ, lần đầu tiên khẩn cấp muốn gặp các đại thần của hắn.

Khi bách quan hô to vạn tuế, hoàng đế cảm thấy có cảm giác an toàn hơn, nhưng trong tiếng nói của quan tuyên dụ Hồng lư tự thì rất nhanh lại biến mất, quan tuyên dụ trước tiên tuyên đọc bí tấu của tổng đốc Tuyên Đại - Vương Chi Cáo: "Thần dò xét biết được Lỗ tù Yêm Đáp suất lĩnh 8 vạn thiết kỵ đã từ Tấn Trung vòng qua Đại Đồng, đã chấn động kinh sư, thỉnh xin tiếp ứng, hoặc tăng thêm quan Cư Dung."

Lại tuyên đọc cấp tấu của kế liêu tổng đốc Tào Bang Phụ: "Hơn 3 vạn kỵ binh của bộ Thổ Man Thát Đát đã men theo bờ sông tiến tới cửa Cổ Bắc, Kế trấn báo nguy."

Mặc dù Long Khánh không để tâm đối với chính sự, nhưng Đại Minh thiên tử thủ biên giới, hắn đương nhiên biết Đại Đồng và Kế trấn chính là ngõ Đông Tây của kinh thành, hiện giờ đông đại môn đã bị vượt qua, tây đại môn cũng ngập nguy cơ, đã hình thành thế kẹp giữa, hiển nhiên lần này người Mông Cổ đến đây là rất có tính toán.

Thế là, sau khi Long Khánh hoàng đế đăng cơ, đạo thánh chỉ nghiêm khắc đầu tiên đã ra đời. Quan Tuyên dụ tiếp nhận một đạo chỉ dụ do thái giám đưa cho, rồi cao giọng tuyên đọc: "Biên tướng sợ địch khiếp chiến, Binh bộ tê liệt, khiến Thát Lỗ tiến quân thần tốc, còn muốn động đến đế kinh của ta, trẫm rất buồn lòng, chúng thần các ngươi chẳng phải hổ thẹn sao?"

Nghe được hoàng đế chỉ trích, Từ Giai đứng dậy khỏi cẩm đôn, suất lĩnh bách quan dập đầu thỉnh tội.

- Dập đầu có ích lợi gì, đứng lên hết đi. - Long Khánh cũng không biết là tức giận hay là không đủ hơi, giọng cũng hơi run: - Nhanh chóng thương nghị ra một đối sách đi, đừng đợi người ta binh lâm thành hạ.

Từ Giai đỡ cẩm đôn đứng dậy, cung kính an ủi hoàng đế:

- Bệ hạ bớt giận, mặc dù Thát Lỗ thế tới mãnh liệt, nhưng triều đình cũng làm đầy đủ chuẩn bị, tất sẽ không tái diễn thảm kịch 'Canh thú chi biến'.

Rồi nghiêng đầu nhìn Dương Bác ở đối diện:

- Cứ mời Binh bộ phân trần cho hoàng thượng đi.

Mặc dù tình huống đã hết sức khẩn cấp, nhưng từ trên mặt Binh bộ thượng thư Dương Bác nhìn không thấy một tia kinh hoảng, đời này hắn đã gặp qua nhiều sóng gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo trì bình tĩnh. Hắn đứng ra khỏi hàng tấu:

- Khải tấu bệ hạ, từ năm ngoái cựu thần tiếp nhận phòng vụ của kinh thành tới nay, vẫn một mực mưu cầu chuyển biến chiến lược phòng ngự của kinh thành, từ cư trọng ngự khinh(nắm giữ binh quyền để khống chế chính quyền) ban đầu cố thủ thành Bắc Kinh đã chuyển hướng lấy toàn bộ phòng ngự của vùng kinh kỳ làm điểm. Vì đạt được mục đích này, vi thần không ngừng điều Vệ kỳ quân bên ngoài luân phiên thao luyện tại kinh sư, cũng điều chỉnh một loạt phương tiện quân sự diêu tương hô ứng, hiện tại quan binh kinh doanh đã hoàn thành huy động, binh của cần vương các nơi cũng vào đúng vị trí, đã xây dựng một hệ thống phòng ngự ngoại vi, mặc dù không phải là thiên y vô phùng, nhưng khi công phá trước quân trấn ngoại vi của chúng ta, người Mông Cổ sẽ không dám tự tiện vượt qua Lôi Trì, mơ ước kinh thành.

Nghe xong Dương Bác nói, Long Khánh đã ổn định tâm trạng, long nhan đại duyệt nói:

- Thảo nào phụ hoàng muốn giao việc phòng vụ kinh kỳ cho Đại tư mã, ngài quả là định hải thần châm của Đại Minh ta.

Nghe hoàng đế tán thưởng, Dương Bác thản nhiên cười nói:

- Nhưng phòng vụ của kinh kỳ cấu trúc trong thời gian ngắn ngủi, vả lại kinh phí vẫn chỉ như giật gấu vá vai, đặc biệt là khuyết thiếu binh lực cơ động, cho nên... Bảo vệ kinh đô thì được, nhưng đẩy lui địch có lẽ bất lực.

Lão đầu cũng tự mình biết mình, thủ hạ của hắn chỉ có không tới 1 vạn kỵ binh, còn lại đều là bộ binh, lấy bộ binh đối kỵ binh thì thủ thành có thể, nhưng dã chiến cơ động thì đành chịu, cho nên sớm đưa ra cảnh báo trước, để tránh khỏi tương lai có người tham tấu mình 'thấy địch sợ hãi, không dám xuất chiến'.

- Triều đình nuôi quân, không phải chỉ dùng để thủ vệ kinh thành. - Cao Củng vừa nghe liền không vui, ra khỏi hàng nói: - Nếu như 10 vạn đại quân không dám ra khỏi thành, ngồi xem bách tính chịu cảnh đồ thán, vậy thiên tử tử thủ biên giới còn có ý nghĩa gì nữa?

Những lời này làm cho Dương Bác đỏ lừ mặt, hừ một tiếng nói:

- Không phải ta không muốn bảo dân, quả thật lực bất tòng tâm. Hiện thực như vậy, có khóc cũng làm được gì? Nếu như Cao các lão cảm thấy ai có thể làm được chuyện này, thì ta nguyện nhượng hiền.

- Đừng tranh luận nữa...

Thấy hai người muốn gây tranh chấp, Từ Giai lên tiếng ngắt lời:

- Cứ mời hoàng thượng quyết định đi.

- Nguyên ông...

Long Khánh thầm nghĩ, ta thì quyết được gì chứ? Hắn liền nhìn sang Từ Giai:

- Ngài nghĩ thế nào?

- Ý của cựu thần là, trước tiên làm tốt phòng ngự của kinh kỳ, phải đứng ở thế bất bại.

Từ Giai trầm giọng nói:

- Lại lệnh Vương Chi Cáo và Tào Bang Phụ hoả tốc triệu tập binh lực, mau chóng trục xuất hai lộ Thát Lỗ.

- Thiện sách. Vậy giao cho nội các lo liệu đi.

Long Khánh rốt cuộc ổn định được tâm tình:

- Chư vị ái khanh cũng phải hợp mưu hợp sức, làm tốt công tác hậu viên.

Tâm tình vừa thả lỏng, cảm giác chán chường lại kéo tới, hoàng đế thầm nghĩ, phải nhanh chóng trở lại ngủ bù một giấc...

- Tuân chỉ...

Chúng quan viên cùng nhau lĩnh mệnh.

Thật ra tác dụng của đại triều hội tối đa chỉ là làm chút động viên, cổ vũ sĩ khí, lại bởi vì bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, ít đề cập tới các việc có tính chi tiết. Sau khi tan triều, nội các còn phải mở một hội nghị nhỏ. Đó mới là nơi chân chính kết luận sách lược, bố trí nhiệm vụ.

Lần này hội nghị của nội các ngoại trừ bốn vị các lão, cửu khanh, còn có các vị quân húy chưởng quân như Anh quốc công Trương Tan, Đông Ninh hầu Tiêu Anh, cùng với các quan viên tương quan dự thính tham gia như chủ sự của Binh Bộ Thị Lang, Hộ bộ thị lang, Binh bộ ti Chức phương, khoa trưởng của Hộ khoa Binh khoa. Tất cả ngồi chật ních cả hai hàng ghế tại chính đường.

Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào

Trả lời

Pearl 12:30 AM hôm nay

Quan Cư Nhất Phẩm

-----oo0oo-----

Chương 777: Tây phong kính(2)

Sưu Tầm by Soái Ca --- 4vn.eu

Đẳng cấp bảo mật của hội nghị là tối cao, bốn phía phòng khách, trong viện, ngoài đại môn đứng đầy Cẩm Y Vệ toàn thần giới bị, ngay cả con ruồi cũng đừng mơ tưởng bay vào được. Hội nghị với đẳng cấp này là vì giải quyết vấn đề, cho nên sẽ không giấu diếm, tốt khoe xấu che như trên triều hội. Cho nên Từ Giai vừa khởi đầu liền đi thằng vào vấn đề:

- Lần này Yêm Đáp xâm lấn với quy mô to lớn, quả thật năm gần đây ít thấy, hơn nữa sách lược đã chuyển biến rõ ràng, không đánh thẳng kinh thành mà xâm lược các nơi như Sơn Tây, Thiên Tân, thâm nhập sâu vào biên giới nước ta, đúng là hiếm thấy.

Mọi người đang ngồi nhất thời phát ra tiếng rì rào, lúc nãy trên triều hội nói là hai lộ thát tử đều chạy đến kinh thành, nhưng hiện tại Từ các lão lại nói chúng không tới. Đến cùng chuyện là thế nào?

- Trật tự.

Cao Củng ho khan một tiếng:

- Nội các nói như vậy, thứ nhất là vì yên ổn nhân tâm, thứ hai là vì tiện bề cho động viên, không cần thiết phải để cho tất cả mọi người biết được tình hình thực tế.

Nói ra lời này kỳ thật cũng không hoang đường... Thành Bắc Kinh là thành trì kiên cố nhất của Đại Minh, có hệ thống phòng ngự hoàn thiện nhất, vật tư binh lính đầy đủ nhất. Lại còn thêm người Mông Cổ không khéo về công thành, cho nên nghe được họ tới gần Bắc Kinh, trong lòng mọi người mặc dù khẩn trương nhưng cũng sẽ không thất kinh. Mà muốn điều động nhân lực vật lực với mức độ lớn nhất, không có lý do nào đắc lực hơn so với kinh thành đối mặt công kích.

- Chư vị, cho nên trọng điểm của hội nghị lần này. - Từ Giai nói: - Không phải là phòng ngự kinh thành, mà là làm sao lui địch.

Đoạn thở dài:

- Yêm Đáp đã đồ thành Thạch Châu, Thổ Man cũng tắm máu sông Loan...

Ánh mắt ông ta đảo qua mọi người đang ngồi, khiến cho họ cảm nhận được sự cương quyết của mình:

- Bất kể dùng loại phương pháp nào cũng phải khiến chúng dừng lại, đây là yêu cầu của nội các.

- Thái độ của ta không có biến hóa. - Dương Bác lên tiếng: - Kinh sư chính là đầu não của quốc gia, liên quan đến sự tồn vong của xã tắc thì cần phải cẩn thận hành sự, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Thoáng dừng lại mới nói:

- Huống hồ Thát Lỗ vì đánh cướp mà đến, sau khi cướp đủ, tự nhiên không chiến mà lui. Dưới tình huống quân ta vô lực ứng chiến, đây là yếu lĩnh của chiến lược ngự địch lần này. Không thể biến, biến sẽ nguy.

Nghe xong lời hắn nói, kia Đông Ninh hầu Tiêu Anh bên kia sốt ruột nói:

- Nói như vậy, kinh doanh chúng ta không thể xuất kích rồi?

Mặc dù hắn tổng lĩnh kinh doanh tứ Vệ, nhưng Đại Minh lấy văn ngự võ, còn phải nghe Dương Bác chỉ huy.

- Lần này Thát Lỗ hầu như là khuynh sào xuất động, kinh doanh tổng cộng có được bao nhiêu kỵ binh? Tùy tiện xuất kích, chỉ bại không thắng. Lại nói dưới trướng của Hầu gia tất cả đều gánh vác trọng trách thủ vệ kinh đô, nếu như bởi vậy để cho Thát Lỗ thừa hư mà vào thì làm thế nào? - Dương Bác thản nhiên nói.

Thấy hắn đã định chủ ý, lão hổ không xuất động, Tiêu Anh giậm chân nói:

- Liên quan đến sinh tử của bách tính, chỉ có thể làm như không thấy sao?

Dương Bác chỉ thở dài mà không lý gì đến hắn. Tiêu Anh chỉ phải im lặng, ấm ức ngồi đó.

Thấy quân đội nhân sĩ lại muốn làm rùa đen rút đầu, Cao Củng vỗ bàn nói:

- Đường đường Hoa Hạ, lồng lộng Trung Hoa, mà lại hết lần này đến lần khác phải chịu nỗi nhục này! Bách tính lấy máu thịt của mình nuôi quân, kết quả là quân giặc xâm lấn gia viên, binh lính mình nuôi thì lại làm như không thấy, thế thì biết nói gì đây. Thát Lỗ xâm phạm, chỉ vì đánh cướp mà khoanh tay đứng nhìn, chỉ chờ chúng đánh cướp xong rồi sẽ tự động lui binh.

Trong đôi mắt hổ của hắn đã nhỏ lệ:

- Đáng thương cho thương sinh bách tính, vì sao luôn phải hy sinh cho chúng ta.

Mọi người trầm mặc, đều bị lời này của Cao Củng làm xấu hổ không ngớt. Dương Bác thì tức giận trong lòng: 'Hay cho Cao Túc Khanh ngươi, lão tử chủ động mang tiếng oan cho nội các các người, ngươi không cảm kích thì thôi, lại còn mắng cả ta nữa ư.' rồi hắn cười nhạt nói:

- Vậy chúng ta nhìn xem, Tân Trịnh công có diệu chiêu gì đi.

- Tuyệt đối không thể tiếp tục ngồi xem nữa.

Cao Củng đã có một chủ ý, hắn trầm giọng nói:

- Thát Lỗ nhập cảnh tới nay liên tiếp cướp bóc hơn mười phủ huyện, khẳng định thu hoạch dày, bị đồ đạc vướng bận nên đã mất đi tốc độ trước kia, vả lại tâm tính cũng sẽ phát sinh biến hóa. Mệnh quân ta chủ động nghênh địch, hàm vĩ truy kích, cho dù không thể tiêu diệt địch nhân, cũng khiến cho chúng gặp phải rắc rối, cái được không bù đắp đủ cái mất, tự nhiên sẽ bắt đầu sinh thối ý.

- Nói thì đơn giản lắm. - Dương Bác hừ một tiếng nói: - Người Mông Cổ không có thiếu ngựa như chúng ta đâu, họ có ngựa chuyên dùng để chở đồ, còn có chiến mã chuyên dùng cho đánh trận, căn bản không ảnh hưởng đến chiến lực.

- Ta nói là tốc độ, không phải là chiến lực. - Cao Củng phản bác: - Các người không phải là cả ngày nói, người ta quay lại như gió, các ngươi đuổi không kịp sao? Hiện tại có thể đuổi theo rồi, sao lại lấy chiến lưc ra nói?

- Quan binh thiếu lương, thiều tiền, thiếu người. - Dương Bác thản nhiên nói: - Càng quan trọng là thiếu kinh nghiệm dã chiến, nếu như để chúng truy kích, giống như đưa dê vào miệng cọp, vạn nhất thảm bại thì ai tới gánh chịu?

Thoáng dừng lại mới nói:

- Đừng quên, đây đang ở trước mặt thiên tử.

Lời này nói trúng tâm khảm của Từ Giai, nhưng ông ta không có hé răng, bởi vì ông ta dự liệu được điều này sẽ lọt vào phê phán.

- Luận điệu này sao nghe quen tai thế nhỉ...

Quả nhiên, Cao Củng sầm mặt nói:

- Hình như Nghiêm Tung cũng nói qua như vậy thì phải.

- Ngươi...

Trong đại sảnh trở nên im ắng, chỉ có Dương Bác phẫn nộ lớn tiếng nói:

- Ta giống Nghiêm Tung, thế thì ngươi đặt nguyên ông ở đâu.

- Hừ...

Cao Củng không nói, trong lòng ắt hẳn có một ý nghĩ khác.

- Đừng có ồn nữa.

Từ Giai rốt cuộc lên tiếng khuyên can:

- Ồn từ triều đình cho đến nội các, lẽ nào nhau có thể giải quyết vấn đề hả?

Rồi thở dài nói:

- Chân thành đoàn kết, hợp mưu hợp sức mới là chính đáng.

- Ài...

Dương Bác gật đầu, cũng không nói gì nữa.

- Chư vị, ta lập lại lần nữa, nội các đã thống nhất ý kiến rồi.

Từ Giai chậm rãi nói:

- Bất kể dùng phương pháp gì cũng phải bắt người Mông Cổ dừng lại.

Rồi nhìn Thẩm Mặc nói:

- Chuyết Ngôn, ngươi cũng từng lĩnh binh đánh giặc, lại còn đánh qua với người Mông Cổ, ngươi thấy thế nào?

- Nguyên ông, chư vị đại nhân.

Thẩm Mặc vốn không muốn nói, nhưng bị Từ Giai điểm danh đành phải hắng giọng nói:

- Ta thấy lần này người Mông Cổ tới đây rất kỳ lạ, cũng không chỉ đơn thuần đánh cướp, hình như còn có mưu đồ khác.

- Chỉ giáo cho? - Từ Giai hỏi, lực chú ý của mọi người cũng tập trung lên người Thẩm Mặc.

- Ta đã làm một thống kê phân tích về các lần xâm lấn của người Mông Cổ từ trong năm Tuyên Đức tới nay.

Thẩm Mặc lời nói ra tất có chứng cứ xác thực, đây cũng là một trong nguyên nhân khiến người khác luôn tin phục lời nói của y:

- Phát hiện xâm lấn lần này là lần người Mông Cổ xâm nhập lãnh thổ nước ta sâu nhất. Cho đến hết hôm qua, chỉ bộ Yêm Đáp đã liên tiếp cướp sạch 11 phủ huyện, còn công phá được thành trì đầu tiên. Đây là sự khác biệt rất lớn với các lần xâm lấn trước bọn chúng chỉ đơn thuần lấy cướp đoạt vì mục đích.

Tiếp theo lại giải thích:

- Nếu như chỉ vì cướp đoạt tài vật, như vậy thì chúng hoàn toàn không cần thiết phải xâm lấn sâu như vậy, cho dù dọc theo đường đi thu hoạch không đủ, như vậy sau khi công hãm thành Thạch Châu cũng nên triệt để thỏa mãn, dẹp đường hồi phủ rồi... Nhưng hiện tại chúng dưới tình huống tất cả quân dân ta đều đang cảnh giới mà tiếp tục thọc sâu vào hoạt động, hiển nhiên là có dụng ý khác.

- Vậy là vì cái gì? - Quách Phác lên tiếng hỏi.

- Ha ha, việc này thì chưa đoán được. - Thẩm Mặc cười nói: - Tuy nhiên ta nghĩ rằng không mấy ngày nữa, chúng ta có thể biết được mục đích của chúng rồi.

Mặc dù Thẩm Mặc không nói thẳng ra, nhưng tất cả mọi người ở đây trong sự phân tích của y đã đoán được bảy tám phần, chỉ là không đến ngày đó, ai cũng sẽ không nói thẳng ra.

Từ Giai rất vui mừng với việc Thẩm Mặc có thể tỏ thái độ như vậy...Từ sau khi ông ta lên làm thủ phụ thì mới chính thức cảm nhận được nỗi khổ tâm năm đó của Nghiêm các lão, thân là người quyết sách trên thực tế của quốc gia này, mỗi một quyết định đều có thể đẩy quốc gia này đến vực sâu, cũng khiến thân bại danh liệt. Đổi thành ai ngồi trên vị trí này đều cũng sẽ không hẹn mà cùng cầu an ổn trước. Đã là dưới một người, trên vạn người, đầu tiên là không thể phạm sai lầm, về phần lập công hay không thì đã không còn quan trọng.

Mặc dù dưới áp lực của dư luận và đạo nghĩa, ông ta phải đại biểu triều đình cho thấy thái độ kiên quyết, nhưng nội tâm quả thực muốn chậm một chút, chắc một chút, thấy rõ thế cục mới làm quyết định. Cho nên Thẩm Mặc thích hợp cho ông ta một bậc thang, giúp Từ các lão không đến mức lúng túng, một mặt tăng cường thêm triệu tập lương thảo, bố trí bộ đội, một mặt mệnh bộ hạ phái ra thám báo nghiêm mật giám thị động tĩnh của Yêm Đáp, đợi tình thế rõ ràng rồi mới xác định hành động quân sự bước tiếp theo.

Phân phối hết nhiệm vụ rồi, Từ Giai cuối cùng cũng được thở phào một hơi. Sau khi tan họp ông ta bảo Thẩm Mặc và Trương Cư Chính ở lại nói chuyện riêng.

Trong trị phòng, lão thủ phụ không cần ngụy trang trầm ổn nữa, vẻ mặt lo lắng nói:

- Hai người nói đi, lần này sẽ xử lý thế nào?

- Giang Nam nói không sai. - Trương Cư Chính nói: - Học sinh cũng cho rằng Yêm Đáp tám phần mười là thấy ta tân quân mới lên ngôi nên nhân cơ hội quy mô tiếp cận, nghĩ cách uy hiếp hoàng thượng ký kết hòa ước Thiền Uyên, nhằm mở lại biên mậu...

- Ừm.

Từ Giai rất tán thành:

- Thát Lỗ khát vọng khai biên đã lâu, năm đó vi sư ở trên vị trí của Giang Nam đã trải qua tình huống cùng loại, lúc đó dưới áp lực của triều đình nên tạm thời đáp ứng. Khi Tuyên Phủ mở Mã Thị, nhưng không lâu sau bởi vì thát tử ép buộc mua bán, ngang nhiên đánh cướp, thậm chí giết quan viên hỗ thị của ta, kết quả bị triều đình đóng cửa.

Trước có nói qua, bộ lạc Mông Cổ đông trên trăm vạn, nhưng bởi vì đặc tính của dân tộc du mục nên chỉ có thể chăn thả vắt lấy sữa dê, không biết sản xuất hàng tiêu dùng, và muốn mua bán với người Minh triều. Nhưng song phương đang ở trạng thái giao chiến, Chính phủ nhà Minh không cho dân chúng buôn bán với họ, vậy chỉ có thể đoạt. Thế là thiết kỵ Mông Cổ nhiều lần xâm nhập Trung Nguyên, đợi khi thắng lợi trở về thì ngươi nhìn xem, trên lưng ngựa nhiều nhất không phải là vàng bạc tài bảo, mà là nồi niêu bát đũa.

Ngươi đừng có cười, không huy động nhân lực đi ra cướp thì ngay cả chút đồ vật cũng không có. Đừng thấy người Mông Cổ hàng năm diễu võ dương oai, trong lòng thì đã chán ngán từ lâu, cứ vì chút đồ vật ấy mà đi ra ngoài cướp, phiêu lưu cao, không bảo đảm, không xứng với số vốn bỏ ra, quá không có lời.

Ai không muốn sống cho an ổn chứ? Cho nên họ vẫn khát vọng có thể khôi phục như 50 năm trước, mọi người mở một cái chợ ở biên cảnh, không cần đánh giết là có thể đạt được nhu yếu phẩm đủ dùng cho cuộc sống.

Thoạt nhìn, 'khai biên hỗ thị' là một biện pháp tốt để tiêu trừ chiến tranh, vĩnh viễn hưởng hòa bình, nhưng sự thực cũng không phải như vậy -- bởi vì chỉ có dưới tiền đề thực lực ngang nhau thì mậu dịch mới có thể mang đến hòa bình. Hiện thực lại là người Mông Cổ mạnh mẽ, Minh triều nằm ở thế yếu, người ta không có khả năng thành thật buôn bán với ngươi, cấm mấy con ngựa ốm già khú lại muốn đổi lấy hàng hóa giá trị nghìn vàng, ngươi có cho không? Không cho thì ta phá ta cướp. Người Hán có khôn khéo mấy cũng không thể kiếm được tiền tại hỗ thị nữa, cho nên bách tính rất không ưu thích việc này, triều đình thì càng coi đó là sự sỉ nhục.

- Đàm phán khai biên, đây đều là việc của Lễ bộ.

Nghe xong Trương Cư Chính nói, Từ Giai nhìn qua Thẩm Mặc:

- Ngươi là Lễ bộ thượng thư thì tới cùng có thái độ gì?

- Trải qua những gì lúc nãy lão sư nói, cho nên thứ cho học sinh nói thẳng, không có võ bị thì không đủ để nói chuyện gì, trên chiến trường đánh không lại, trên bàn đàm phán thì không thắng được.

Lần này Thẩm Mặc đã biểu đạt rõ ràng quan điểm của mình:

- Hôm nay Thát Lỗ xâm phạm, phá thành trì của ta, giết bách tính của ta, làm nhục quốc thể của ta, và mưu toan dùng võ lực uy hiếp ta khai biên hỗ thị, nếu như lúc này thái độ của chúng ta mềm yếu, chỉ có cầu hoà, sẽ chỉ khiến nó tự cho là đắc kế. Cho dù lần này thối lui, sau này nếu có chút không như ý thì sẽ lại xua quân tới lần nữa. Có một sẽ có hai, có hai sẽ có ba, tuyệt sẽ không khách khí với chúng ta. Trên đời này không có thứ sài lang ăn no, chỉ có súng săn đã lên đạn. Chưa đánh mà đã đàm phán, Lễ bộ thượng thư này ta thà không làm nữa.

- Nói rất đúng.

Trương Cư Chính ở bên tán thành:

- Học sinh cũng thấy như vậy, phải đánh một trận, cho dù đánh không thắng cũng phải cho thát tử biết, nam nhi nhà Hán ta có quyết tâm nhục tất báo.

Thấy hai học sinh cùng trở nên nhiệt huyết, Từ Giai chỉ đành cười khổ nói:

- Hai đứa nói thì dễ dàng lắm, vạn nhất thua thì mặt mũi của thủ phụ ta cũng không hay ho gì, còn hai người đề xướng các ngươi còn phải trả giá bằng cả sĩ đồ...

- Sư tướng, có đôi khi không thể quá tiếc mình được.

Một câu nói ngăn lại của Trương Cư Chính khiến người ta mơ hồ thấy được, tiểu Trương đại nhân tràn đầy nhiệt huyết hơn mười năm trước:

- Không quản hậu quả thế nào, học sinh nguyện ý thượng thư xin chiến.

- Học sinh cũng vậy.

Thẩm Mặc đứng lên đi tới bên cạnh Trương Cư Chính, nhưng thái độ của y hòa hoãn hơn:

- Lão sư, chỉ đánh một trận không lớn không nhỏ trận mà thôi, thắng thì một vốn bốn lời, cho dù thất bại cũng không ảnh hưởng toàn cục, sẽ không nghiêm trọng thế đâu.

Từ Giai lâm vào trầm ngâm, trong ấn tượng của ông ta mỗi lần Thẩm Mặc kiên quyết như vậy đều có chắc chắn tất thắng... Nếu như lần này cũng không ngoại lệ thì đương nhiên tốt rồi. Dù sao Từ Giai cũng muốn dùng một lần thắng lợi để cho thấy sự khác biệt giữa mình và Nghiêm Tung, hái xuống cái nón 'cam thảo quốc lão'.(chỉ phận cam chịu)

Đương nhiên ông ta phải suy nghĩ đến thất bại thì làm thế nào, vẫn là câu nói đó, làm quan đã đến tầng cấp này không cầu công lao. Nếu muốn hạ quyết tâm này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Cuối cùng Từ Giai cũng không có gật đầu, nhưng cũng không đưa ra quyết định, chỉ nói muốn 'suy nghĩ thêm', sau đó bảo hai người về trước.

Đi ra khỏi từ Tử Cấm thành, bước trên con đường Trường An Trương Cư Chính hỏi Thẩm Mặc:

- Ngươi nói lão sư có khả năng đáp ứng không?

- Đã nói là 'suy nghĩ thêm' rồi, còn có hy vọng gì nữa? - Thẩm Mặc lắc đầu nói.

- Không cần thiết. - Trương Cư Chính nói: - Lấy lý giải của ta đối với lão sư, lần này ông ấy đã tâm động thật rồi.

Dừng một chút mới nói:

- Nhưng lấy tính cách của lão sư, hơn phân nửa là sau khi do dự, tất cả lại như cũ.

Đây khác nào như chưa nói? Thẩm Mặc trợn trắng mắt, không tiếp lời.

- Ý của ta là, lúc này yêu cầu chúng ta giúp lão sư hạ quyết tâm. - Trương Cư Chính cười ra tiếng.

- Huynh có ý kiến hay à? - Thẩm Mặc liếc hắn một cái.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx