Gọi điện thoại xong, ông quay lại Chris và hỏi xem kể từ lần ông gặp Regan vừa rồi cho đến nay, có chuyện gì xảy ra.
" Vâng, hôm thứ Ba," Chris cân nhắc, " thì không có chuyện gì xảy ra. Con bé lên ngay giường và ngủ thẳng giấc đến trễ tràng sáng hôm sau, rồi... "
" Ồ, không, không phải, đợi chút," nàng đính chính. " Không, nó không ngủ. Đúng rồi, Willie có cho biết chị ta nghe tiếng nó trong bếp sớm kinh khủng. Tôi còn nhớ là mình rất mừng vì thấy con bé biết thèm ăn trở lại. Nhưng sau đó nó đi ngủ trở lại, tôi đoán vậy, và cứ ở riết trong phòng suốt ngày hôm ấy."
" Ngủ suốt à ?" Klein hỏi nàng.
" Không, tôi nghĩ là nó đọc sách," Chris đáp. " Chà, tôi bắt đầu thấy nhẹ nhõm hơn về điều đó. Tôi muốn nói là hình như chất Librium đúng là điều nó cần. Tôi nhận thấy con bé có phần xa cách và điều đó khiến tôi ưu phiền đôi chút, nhưng dù sao, đó vẫn là một sự cải thiện khá lớn lao. Rồi đêm qua nữa, cũng không có việc gì," Chris kể tiếp. " Thế rồi, sáng hôm nay nó lại bắt đầu."
" Trời ơi, thực sự là nó đã bắt đầu !" Nàng lắc đầu.
Chris thuật lại cho các bác sĩ nghe, lúc ấy nàng đang ngồi trong bếp thì chợt Regan vừa kêu thét vừa chạy xuống cầu thang tìm mẹ, nó co rúm người lại đằng sau ghế mẹ ngồi trong tư thế tự vệ, vừa bấu chặt lấy hai cánh tay của Chris, vừa giải thích bằng một giọng hãi hùng rằng Đại uý Howdy đang rượt đuổi nó, rằng ông ta đã cấu véo nó, xô đẩy nó, văng tục chửi thề với nó, doạ giết nó. " Ông ta kia !" Rốt cuộc nó rít lên, chỉ ra cửa bếp. Rồi nó ngã xuống sàn, thân mình nó nẩy lên trong những cơn co thắt, vừa thở hào hển vừa khóc lóc, than rằng Howdy cứ đá nó hoài. Rồi thình lình, Chris kể, Regan đứng giữa nhà bếp, dang hai tay ra, bắt đầu xoay tít " như con vụ". Động tác đó cứ tiếp diễn hàng mấy phút cho đến lúc con bé ngã xuống sàn vì kiệt sức.
" Rồi bất thần," Chris kết thúc một cách đau đớn. " Tôi trông thấy sự... oán ghét trong mắt nó, đúng là nỗi oán ghét, rồi nó bảo tôi... "
Nàng nghẹn lời.
" Nó... gọi tôi là đồ... Ôi, Chúa !"
Nàng bật khóc nức nở, hai tay ôm lấy mặt, khóc rưng rức.
Klein lặng lẽ đến quầy rượu rót một ít nước lạnh từ vòi nước. Ông bước đến bên Chris.
" Mẹ kiếp, thuốc lá đâu rồi ?" Chris thở dài run rẩy, vừa đưa ngón tay ra quệt nước mắt.
Klein trao cho nàng ly nước và một viên thuốc nhỏ màu lục. " Uống viên thuốc này đi," ông khuyên.
" An thần hả ?"
" Đúng."
" Tôi phải uống gấp đôi kia."
" Một viên là đủ rồi."
" Quen xài lớn rồi mà," Chris thì thầm với một nụ cười héo hắt.
Nàng nuốt viên thuốc rồi trao chiếc ly không cho bác sĩ. " Cám ơn," nàng nói khẽ, mấy đầu ngón tay run rẩy đỡ lấy chân mày. Nàng khẽ lắc đầu.
" Vâng, thế là bắt đầu," nàng tiếp tục mạch chuyện một cách ủ dột. " Hoàn toàn là một cái gì khác hẳn. Cứ như thể nó là một kẻ nào khác vậy."
" Như là Đại uý Howdy chẳng hạn ?" David hỏi.
Chris nhìn ông, bối rối. Ông ta nhìn nàng thật chăm chú. "Bác sĩ định nói gì cơ ?" Nàng hỏi.
" Tôi không biết," ông nhún vai. " Chỉ là một câu hỏi thôi."
Nàng quay sang nhìn lò sưởi với tia mắt ám ảnh, lãng đãng tận đâu đâu. " Tôi không biết nữa," nàng nói ơ thờ. " Đơn giản là một người khác nào đó."
Một khoảng khắc yên lặng. Sau đó David đứng dậy cho biết ông phải đi đến một cuộc hẹn khác, và sau một vài câu khích lệ, ông cáo biệt.
Klein đưa ông ra cửa. " Anh sẽ kiểm soát chất đường chứ ?" David hỏi ông.
" Không, tôi chỉ là một chàng ngốc trong làng Rosslyn thôi."
David cười nhẹ. " Chính tôi cũng hơi lúng túng về trường hợp này," ông bảo. Ông trầm ngâm quay đi. " Một ca kỳ lạ."
Suốt một lúc, ông cứ xoa cằm ra dáng tư lự. Sau đó, ông ngước lên nhìn Klein. " Nhớ cho tôi biết điều anh khám phá được nhé ?"
" Anh về à ?
"Vâng, tôi về nhà. Nhớ gọi nhé !" Ông vẫy tay tạm biệt, rồi cáo lui.
° ° °
Một lúc sau, khi thiết bị đã được chở đến, Klein liền gây mê vùng cột sống của Regan bằng chất novocain, rồi trước sự chứng kiến của Chris và Sharon, ông trích dịch tủy sống ra, mắt vẫn quan sát áp kế. " Áp suất bình thường," ông thì thầm.
Lúc xong, ông ra phía cửa sổ để xem thử dịch tủy trong hay đục.
Dịch tủy trong.
Ông cẩn thận bỏ các ống nghiệm chứa dịch tủy vào túi y khoa.
Klein căn dặn người mẹ. " Tôi không tin là cô bé sẽ tỉnh giấc đâu, nhưng đề phòng trường hợp nó lại tỉnh lúc nửa đêm và gây náo loạn, có lẽ bà phải cần đến một người điều dưỡng trực sẵn để chích thuốc an thần cho nó."
" Tôi làm được chứ ?" Chris lo lắng hỏi.
" Tại sao không nhờ một người điều dưỡng ?"
Nàng không muốn đề cập đến thái độ nghi ngại rất sâu sắc của nàng đối với giới bác sĩ, y tá. " Tôi muốn tự đảm đương lấy," nàng nói dung dị. "Được chứ ạ ?"
" Chà, việc chích thuốc rất dễ gặp bất trắc," ông trả lời. "Chỉ cần có một bọt không khí thôi, cũng đủ nguy hiểm lắm rồi."
" Ồ, việc đó tôi làm được mà," Sharon nói chen vào. " Mẹ tôi điều hành một bệnh xá ở Oregon."
" Thế nữa ! Cô sẽ giúp được chứ, Sharon. Cô ở lại đêm nay được chứ ?" Chris hỏi cô gái.
" Chà, còn quá đêm nay nữa đấy," Klein ngắt lời. " Có thể cô bé sẽ cần được tiếp chất dinh dưỡng vào tĩnh mạch, tùy theo tình trạng tiến triển ra sao."
" Bác sĩ dạy tôi cách truyền dịch, được không ?" Chris bồn chồn hỏi.
Ông gật đầu. " Vâng, được thôi."
Ông ra toa mua chất Thorazin loại hoà tan và các ống chích loại dùng xong rồi bỏ. Ông trao toa cho Chris. " Bà cho kiếm các thứ này ngay."
Chris trao toa cho Sharon. " Nè, cưng, giúp giùm chị việc này nhé ? Chỉ cần gọi điện thoại là họ đưa đến ngay. Tôi muốn tháp tùng bác sĩ lúc ông làm các xét nghiệm này... Có gì phiền không ạ ?" Nàng hỏi bác sĩ.
Ông nhận thấy nét căng thẳng quanh đôi mắt nàng, vẻ băn khoăn và bơ vơ, tuyệt vọng. Ông gật đầu.
" Tôi hiểu tâm trạng bà," ông mỉm cười dịu dàng với nàng. " Tâm trạng tôi cũng y như thế khi tôi bảo người thợ máy coi ngó dùm chiếc xe hơi của tôi vậy."
Họ rời nhà đúng 6 giờ 18 phút tối.
° ° °
Trong phòng thí nghiệm của ông tại trung tâm y khoa Rosslyn, Klein làm một số các xét nghiệm. Đầu tiên ông phân tích hàm lượng protein.
Bình thường.
Kế tiếp là đếm lượng huyết cầu.
" Quá nhiều hồng cầu," Klein giải thích, "có nghĩa là xuất huyết. Còn quá nhiều bạch cầu có nghĩa là bị nhiễm trùng."
Ông đặc biệt tìm kiếm một sự nhiễm trùng thể nấm, cái thường là nguyên nhân gây ra chứng hành vi kỳ quặc mãn tính. Lại một lần nữa, vẫn không có kết quả.
Cuối cùng, Klein làm xét nghiệm hàm lượng đường trong dịch tủy.
" Tại sao ?" Chris hỏi với vẻ miệt mài.
" Như thế này đây, lượng đường trong tủy sống," ông giải thích, " phải đo được bằng hai phần ba lượng đường trong máu. Bất cứ một hàm lượng nào thấp hơn một cách đáng kể so với tỷ lệ trên đều có ý nghĩa là đối tượng đã mắc phải một chứng bệnh, trong đó vi trùng ăn mất đường trong định tủy sống. Và nếu như vậy, nó có thể giải thích cho những triệu chứng của cô bé."
Nhưng ông lại không tìm thấy gì.
Chris lắc đầu, khoanh tay. " Chúng ta lại dậm chân tại chỗ," nàng thầm thì vẻ ảm đạm.
Klein trầm ngâm mất một lúc. Cuối cùng ông quay lại nhìn Chris. " Trong nhà bà có cất các loại thuốc men gì không ?" Ông hỏi nàng.
" Hở ?"
" Amphetamines ? LSD ?"
" Ồ, không. Không làm gì có mấy thứ đó."
Ông gật đầu, nhìn đăm đăm mũi giày. Một lúc sau, ông ngước lên nói: " Chà, tôi nghĩ đã đến lúc ta phải tham khảo ý kiến một nhà tâm thần học rồi, bà MacNeil."
Nàng về đến nhà đúng 7 giờ 21 phút tối. Đứng ở cửa, nàng gọi. " Sharon ?"
Sharon không có nhà.
Chris lên gác, đến phòng ngủ Regan. Cô bé vẫn ngủ say. Tuyệt không một nếp gợn trên chăn đắp. Chris để ý thấy cánh cửa sổ mở toang hoác. Có mùi nước tiểu. Chắc là Sharon mở cửa cho thoáng khí, nàng nghĩ... Nàng đóng cửa lại. Cô ta đi đâu nhỉ ?
Chris quay xuống cầu thang vừa vặn lúc Willie bước vào.
" Ủa, Willie. Hôm nay có gì vui không ?"
" Đi mua sắm. Xem phim."
" Karl đâu ?"
Willie phát một cử chỉ thoả thích. " Anh ấy chịu cho tôi đi xem ban Beatles lần này. Một mình."
" Thành công nhé !"
Willie giơ hai ngón tay thành hình chữ V. Lúc đó là 7 giờ 30 phút.
Hồi 8 giờ 01phút, lúc Chris đang ngồi điện đàm với người đại diện của nàng trong văn phòng, thì Sharon bước vào cửa, xách đủ mọi loại gói lỉnh kỉnh, rồi ngồi phịch xuống ghế, chờ đợi.
" Nãy giờ cô đi đâu ?"
" Ủa, ông ấy không bảo chị sao ?"
" Gì, ông nào không bảo tôi cái gì?"
" Thì Burke ấy. Ông ấy không có đây sao ? Ông ta đâu rồi ?"
" Ông ta có ở đây à ?"
" Chị muốn nói là ông ta không có ở đây lúc chị về đến nhà ư ?"
" Nào, kể hết lại đầu đuôi cho tôi nghe." Chris bảo.
" Ôi, cái ông điên khùng ở đâu ấy," Sharon vừa lắc đầu, vừa quở. " Số là em không bảo được nhà thuốc giao các thứ tới nhà, nên chợt lúc Burke đến đây, em mới bảo, dạ, được rồi, cứ để ông ta ở lại trông chừng dùm Regan, còn mình đi lấy Thorazin về." Cô gái nhún vai. " Lẽ ra em phải biết cớ sự như thế này."
" Đúng, lẽ ra cô phải biết. Thế cô mua những gì thế ?"
" Thì em cứ nghĩ là mình có thời gian, nên em đã đi mua một tấm "ra" trải giường bằng cao su cho giường bé Regan." Cô gái chưng tấm " ra" ra.
" Cô ăn chưa ?"
" Chưa, em sẽ đi làm một miếng xăng uých. Chị dùng một miếng chứ ?"
" Hay lắm. Ta đi ăn đi."
" Mấy cái xét nghiệm kết quả ra sao ?" Sharon hỏi trong lúc hai người thong thả đi xuống bếp.
" Không thấy gì cả. Âm tính hết. Tôi sắp phải đi mời cho nó một bác sĩ tâm thần." Chris chán nản đáp.
° ° °
Ăn xăng uých và uống cà phê xong, Sharon chỉ dẫn cho Chris cách chích thuốc.
" Hai điều chính yếu," cô gái giải thích, " là phải bảo đảm không có bọt không khí nào, kế đến phải biết chắc là chị không chạm đến một tĩnh mạch nào. Xem đây, chị hút ra một chút, như thế này đây" - cô gái biểu diễn - "xem có máu trong ống chích không."
Trong một lúc, Chris cứ thực tập cách chích trên trái bưởi và trông có vẻ thành thạo thấy rõ. Sau đó, lúc 9 giờ 28 phút, chuông điện thoại ngoài cửa reo vang. Wille ra mở cửa. Đó là Karl. Lúc đi ngang qua bếp, trên đường về phòng riêng, Karl gật đầu chúc mọi người ngủ ngon và cho biết anh ta quên đem chìa khoá theo. " Tôi không sao tin nổi," Chris bảo Sharon. " Đây là lần đầu tiên, anh ta nhận một lỗi lầm."
Họ xem ti vi cho qua buổi tối, trong phòng khách.
Hồi 11 giờ 46 phút, Chris trả lời điện thoại. Người đạo diễn trẻ của đơn vị hai gọi đến. Giọng anh ta đầy vẻ nghiêm trọng.
" Chị hay tin đó chưa hở, Chris ?"
" Chưa, tin gì vậy ?"
" Chà, tin xấu lắm."
" Tin gì vậy ?" nàng hỏi.
" Burke chết rồi."
Ông ta say. Bị vấp chân. Ông ngã xuống bậc cấp thật dốc bên cạnh nhà Chris, rơi mãi xuống đến chân bậc cấp, nơi có khách bộ hành đi ngang qua trên Phố M đã trông thấy lúc ông lăn lông lốc vào cõi đêm tối vô tận. Cổ bị gãy. Cái cảnh dúm dó đẩm máu này là cảnh chót trong cuộc đời đạo diễn của ông.
Lúc ống điện thoại rời khỏi các ngón tay của Chris là lúc mà nàng đang khóc lặng lẽ, chân đứng không muốn vững. Sharon chạy lại, chụp lấy nàng, máng ống điện thoại vào máy, rồi dẫn nàng đến trường kỷ.
" Burke chết rồi." Chris thổn thức.
" Ôi, lạy Chúa !" Sharon há hốc mồm." Chuyện gì vậy ?"
Nhưng Chris chưa thể nói được. Nàng khóc.
Rồi sau đó, họ chuyện trò. Hàng mấy giờ liền. Hai người cứ trò chuyện. Chris uống rượu. Nàng tưởng nhớ đến Dennings. Khi khóc, khi cười. " Ôi, lạy Chúa," nàng thở dài suốt. " Tội nghiệp Burke, tội nghiệp Burke quá... "
Lúc 5 giờ sáng, Chris đứng ủ dột sau quầy rượu, khuỷu tay chống trên quầy, đầu cuối thấp, đôi mắt buồn thảm. Nàng chờ đợi Sharon mang một khay nước đá từ bếp quay lại.
Nàng nghe có tiếng cô gái đi tới.
" Em vẫn không tin được điều ấy," Sharon thở dài lúc cô bước vào văn phòng.
Chris ngước lên và tê cóng người lại.
Sát đàng sau Sharon, lướt nhanh như một con nhện, thân thể oằn ngược ra sau thành một cách cung, đầu gần chấm gót chân, chính là Regan, lưỡi cô bé lè ra thụt vào nhanh loang loáng trong khi cô bé cứ huýt lên siên siết như một con rắn.
" Sharon ?" Chris nói trong cơn chết lặng, mắt vẫn nhìn đăm Regan.
Sharon dừng lại. Regan cũng dừng theo. Sharon quay lại và không trông thấy gì cả. Thế rồi cô thét lên lúc cảm biết lưỡi Regan đang trườn ra như rắn liếm lấy mắt cá chân cô.
Chris tái mét mặt mày. " Gọi ngay ông bác sĩ đó, kéo ông ta ra khỏi giường ! Bảo ông ấy đến ngay bây giờ !"
Sharon di chuyển đến bất cứ đâu, Regan cũng theo bén gót.
@by txiuqw4