sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quỷ ám - Chương 10 - part 05

Quả nó giống mùi dưa cải bắp thật, vị linh mục Dòng Tên kinh ngạc. Có vẻ như mùi đó bốc ra từ chiếc giường. Từ thân thể Regan. Rồi mùi đó biến mất, thay vào đó là cái mùi thối hoắc cũ. Karras cau mày. Có phải ta tưởng tượng ra mùi đó không ? Tự kỷ ám thị chăng? Ông nghĩ đến lọ nước thánh. Bây giờ chưa? Khoan, để dành đó đã. Phải thu thập thêm mẫu nói đã. " Tôi vừa nói chuyện với ai mới đây vậy ?" ông hỏi.

" Chỉ là một thành viên trong gia đình thôi."

" Một con quỷ chăng."

" Mi quá đề cao."

" Sao thế ?"

" Từ "quỷ" có nghĩa là "người khôn ngoan". Còn gã này thì ngu ngốc thôi."

Vị linh mục cứng cả người. " Ở ngôn ngữ nào từ "quỷ" có nghĩa là "người khôn ngoan" !?"

" Ngôn ngữ Hy Lạp."

" Ngươi nói tiếng Hy Lạp chứ ?"

" Rất lưu loát."

Một trong những dấu hiệu đây rồi ! Karras sôi nổi nghĩ. Nói một thứ tiếng lạ ! Thật là vượt quá chỗ ông mong mỏi. " Pos ognokas hoti presbyteros eimi ?" ông vội hỏi bằng tiếng Hy Lạp cổ điển.

" Tao không có hứng, Karras à."

" Ồ, thế là ngươi không thể... "

" Tao không có hứng mà !"

Thất vọng, Karras trầm ngâm. " Ngươi đã khiến cho ngăn kéo tủ chạy ra phải không ?" ông chất vấn.

" Tất nhiên."

" Rất ngoạn mục," Karras gật gù. " Ngươi hẳn là một con quỷ rất, rất ư quyền năng."

" Đích thị."

" Ta thắc mắc không biết ngươi có thể thi triển lại điều đó không ?"

" Có chứ, đúng lúc của nó."

" Xin làm ngay bây giờ đi. Ta thực sự muốn chứng kiến điều ấy."

" Đúng lúc mới được."

" Tại sao không làm bây giờ ?"

" Chúng tao phải cho mi vài lý do để nghi ngờ chứ," nó cất giọng ồm ồm. " Một vài. Đủ để khẳng định kết quả chung cuộc." Nó ngửa đầu ra sau trong một tràng cười ma mãnh. " Tấn công xuyên qua chân lý mới kỳ thú làm sao chứ ? A ha, mới khoái trá làm sao chứ !"

Những bàn tay băng giá lại rờ nhẹ lên cổ ông. Karras sửng sờ. Lại sợ chăng? Sợ ? Phải đó là sợ chăng?

" Không, không phải sợ đâu," con quỷ nói. Nó đang cười toe toét. " Đó là tao đấy thôi."

Những bàn tay đã biến mất. Karras cau mày. Ông cảm thấy một điều lạ lùng mới mẻ. Ông chẻ nó ra để tìm hiểu. Thần giao cách cảm. Hay là cô bé ? Tìm cho ra. Phải tìm cho ra ngay. " Ngươi có thể cho ta biết là ta đang nghĩ gì bây giờ không ?"

" Tư tưởng của mi thì chán ngắt chẳng bỏ cho tao giải khuây."

" Vậy là ngươi không thể đọc được tâm trí ta rồi."

" Mi muốn nghĩ thế nào tùy ý mi... tùy ý mi."

Thử nước thánh chăng? Ngay bây giờ? Ông nghe thấy tiếng máy thu âm kêu rin rít. Khoan. Cứ tiếp tục đào xới thêm đã. Phải thu thập được thêm một mẫu nói nữa. " Ngươi là một nhân vật hấp dẫn thật." Karras bảo.

Regan cười nhạo báng.

" Ồ, không, thật vậy mà." Karras nói. " Ta muốn biết thêm về lý lịch của ngươi. Chẳng hạn như ngươi chưa bao giờ cho ta biết ngươi là ai."

" Một con quỷ," con quỷ quát tháo.

" Ừ, ta biết, nhưng là quỷ nào chứ ? Tên ngươi là gì ?"

" Chà, một cái tên thì có nghĩa lý gì chứ, hở Karras ? Đừng bận tâm đến cái tên của tao. Cứ gọi tao là Howdy, nếu mi thấy như thế tiện hơn."

" Ồ, phải Đại uý Howdy," Karras gật đầu, " bạn của Regan."

" Bạn chí thân của nó."

" Ồ, thật vậy sao?"

" Thật."

" Thế thì tại sao ngươi lại hành hạ cô bé ?"

" Vì tao là bạn nó. Con heo con khoái chuyện đó."

" Cô bé khoái chuyện đó sao ?"

" Nó ngưỡng mộ điều đó."

" Tại sao chứ ?"

" Cứ hỏi nó !"

" Ngươi có để cho cô bé trả lời không ?"

" Không."

" Chà, thế thì ta hỏi cô bé để làm gì chứ ?"

" Chả làm gì cả." Đôi mắt quỷ lóe lên tia oán ghét.

" Kẻ mà ta mới nói chuyện lúc nãy là ai vậy ?" Karras hỏi.

" Ngươi đã hỏi câu đó rồi."

" Ta biết, nhưng ngươi có hề trả lời gì đâu."

" Chỉ là một người bạn tốt khác của con heo này thôi, Karras thân mến ạ."

" Ta nói chuyện với y được chứ ?"

" Không, hắn đang bận bịu với mẹ mi." Nó khẽ cười rúc rích, rồi thêm. " Ôi, cái lưỡi mới tuyệt diệu làm sao, mẹ mi ấy. Cái mồm thật đáng đồng tiền bát gạo."

Nó lóe nhìn ông nhạo báng, còn Karras cảm thấy một cơn giận dữ bừng bừng chạy qua người ông, một nỗi oán hận hừng hực mà vị linh mục giật mình nhận ra là không phải nhắm vào Regan, mà nhắm vào con quỷ. Con quỷ ! Có việc quái gì với mi thế này, hở Karras? Vị linh mục cố hết sức giữ bình tĩnh, hít thở thật sâu, rồi đứng lên rút lọ nước ra khỏi túi áo sơ mi. Ông mở nút lọ.

Con quỷ lộ vẻ cảnh giác. " Cái gì vậy ?"

" Ngươi không biết sao ?" Karras hỏi, ngón tay cái ông che nửa miệng lọ lúc ông bắt đầu rảy nước lên người Regan. " Nước thánh đấy quỷ ạ."

Lập tức con quỷ co rúm, quằn quại, hét lên vì kinh hãi và đau đớn: " Bỏng! Bỏng! Á! Đừng rảy nữa ! Ngừng lại, tên linh mục khốn kiếp kia ! Ngừng lại đi !"

Mặt lạnh như tiền, Karras ngừng rảy. Loạn thần kinh ít-tê-ri. Ám thị. Con bé quả đã đọc quyển sách đó rồi. Ông nhìn chiếc máy ghi âm. Tại sao lại bận tâm ?

Ông nhận ra sự yên lặng. Nhìn Regan. Nhíu mày. Cái gì thế này ? Chuyện gì đang xảy ra đây? Bản ngã quỷ đã biến mất nhường chỗ cho nét mặt khác, trông tương tự. Nhưng mà lại khác. Cặp mắt trợn ngược, bày ra hai tròng trắng dã. Bây giờ nó thì thầm. Chậm rãi. Một tràng huyên thuyên sôi nổi. Karras đến bên giường. Nghiêng người xuống nghe. Cái gì vậy ? Chẳng có gì cả. Vậy mà... Tràng nói có ngữ điệu. Giống như một ngôn ngữ. Có thể thế được sao? Ông cảm thấy tiếng cánh vỗ phần phật trong bao tử ông, ông vội kềm chặt chúng, ghìm chúng đứng yên. Nào, đừng có ngu ngốc thế nữa ! Vậy mà...

Ông nhìn ô kiểm soát âm lượng trên máy ghi âm. Không thấy lóe sáng. Ông tăng núm khuếch âm rồi lắng nghe, chăm chú, tai áp sát môi Regan. Tràng nói huyên thuyên chấm dứt, thay vào đó là những tiếng thở cò cử, sâu lắng.

Karras duỗi thẳng người. " Ngươi là ai ?" Ông hỏi.

" Nowonmai," thực thể đó trả lời. Tiếng than vãn thều thào. Trong nỗi đau đớn. Đôi tròng mắt trắng dã. Mí mắt nhấp nháy. " Nowonmai." Cái giọng rạn vỡ, hổn hển, giống như linh hồn của chủ nhân nó, có vẻ co cụm trong một không gian trướng rũ màn che, tăm tối ở bên kia thời gian.

" Đó là tên ngươi chăng ?" Karras cau mày.

Đôi môi đó mấp máy. Những vần hừng hực sốt. Chậm chạp. Vô nghĩa. Rồi nó ngừng ngang.

" Ngươi hiểu được ta không ?"

Yên lặng. Chỉ có tiếng thở. Sâu lắng. Nghe nghèn nghẹn kỳ quặc. Như âm thanh kỳ lạ của giấc ngủ trong lồng dưỡng khí.

Vị linh mục Dòng Tên chờ đợi. Hy vọng sẽ có gì thêm.

Chẳng có gì xảy ra .

Ông trả băng lại, bỏ máy vào bao, xách máy lên, mang theo cuộn băng.

Ông nhìn Regan một lần cuối. Vẫn là những đầu mối rời rạc, không đâu vào với đâu. Bất quyết, ông rời phòng và bước xuống cầu thang.

Ông tìm thấy Chris trong bếp. Nàng đang ngồi ủ rũ bên tách cà phê nơi bàn, với Sharon. Lúc thấy ông lại gần, hai người ngước lên nhìn ông với vẻ mong ngóng, xốn xang, tra hỏi. Chris khẽ bảo Sharon. " Cô lên ngó qua Regan hộ tôi. Đồng ý ?"

Sharon uống ngụm cà phê cuối cùng, uể oải cuối đầu chào Karras rồi bỏ đi. Ông mệt mỏi ngồi xuống bàn.

" Vậy là chuyện gì ?" Chris hỏi ông, vừa dò xét đôi mắt ông.

Vừa định trả lời, Karras lại chờ vì lúc đó Karl từ phòng chứa thực phẩm bước vào bếp rồi đi ra phía bồn rửa để kỳ cọ soong nồi.

Chris dõi theo tia nhìn của ông. " Không sao," nàng nhỏ nhẹ nói. " Cha cứ nói đi. Cuộc thực tập ra sao ?"

" Có hai bản ngã mà trước đây tôi chưa gặp. À, không, một kẻ tôi đoán là có thấy thoáng qua, kẻ có phát âm rặt giọng Anh ấy. Đó có phải là người bà quen biết không ?"

" Điều đó có quan trọng không ?"

Ông lại trông thấy vẻ căng thẳng đặc biệt trên khuôn mặt nàng. " Quan trọng chứ !"

Nàng nhìn xuống và gật đầu. " Vâng, đó là một kẻ tôi có quen biết."

" Ai vậy ?"

Nàng ngước lên. " Burke Dennings."

" Nhà đạo diễn ?"

" Phải."

Vị linh mục yên lặng cân nhắc câu trả lời của nàng một lúc. Ông trông thấy ngón tay trỏ của nàng giần giật.

" Cha muốn uống chút cà phê hay thứ gì không, thưa cha ?"

Ông lắc đầu. " Không, cảm ơn." Ông nghiêng người ra trước, hai khuỷu tay chống lên bàn. " Regan có quen biết ông ấy không ?"

" Có."

" Và... "

Có tiếng loảng xoảng. Giật nẩy mình, Chris quay lại, trông thấy Karl đánh rơi một cái chảo xuống sàn và đang cố nhặt lên. Anh vừa nhấc chảo lên thì lại đánh rơi nữa.

" Chúa ơi, Karl !"

" Xin lỗi bà."

" Này, Karl, đi ra ngoài đi ! Đi mà xem phim hay cái gì đi ! Ta không thể nào cứ ngồi ru rú trong ngôi nhà này mãi được !" Nàng quay lại Karras, nhặt một gói thuốc lá lên, rồi lại ném phịch xuống bàn lúc nghe Karl phản đối " Không, tôi coi... "

" Này Karl, tôi bảo thật đấy !" Chris bực bội gắt anh ta, cao giọng nhưng không ngoái đầu lại. " Đi ra đi ! Cứ đi ra khỏi nhà này chốc lát đi ! Rồi tất cả chúng ta cũng phải bắt đầu đi ra hết lượt thôi ! Nào, đi ra thôi !"

" Phải rồi, anh đi đi !" Willie hưởng ứng lúc chị bước vào, giằng cái chảo trên tay Karl. Chị bực dọc đẩy chồng về phía phòng chứa thực phẩm.

Karl nhìn Karras và Chris một thoáng rồi bước ra.

" Xin lỗi cha." Chris lắp bắp xin lỗi. Nàng nhón một điếu thuốc." Dạo gần đây anh ta phải chịu biết bao điều cay đắng."

" Bà nói đúng," Karras dịu dàng nói. Ông nhặt bao diêm lên. " Tất cả mọi người nên cố gắng ra khỏi ngôi nhà này." Ông châm thuốc cho nàng. " Cả bà nữa."

" Thế rồi Burke nói những gì ?" Chris hỏi.

" Toàn những lời tục tĩu." Karras nhún vai nói.

" Có thế thôi sao?"

Ông bắt gặp nét sợ hãi mông lung trong giọng nói nàng. " Khá nhiều." Ông đáp. Rồi ông hạ thấp giọng. " À này, Karl có một con gái phải không ?"

" Một cô con gái? Không, tôi chưa bao giờ hay biết điều đó. Mà giá có đi nữa, anh ta cũng chẳng bao giờ đả động đến điều đó."

" Bà chắc chứ ?"

Willie đang kỳ cọ bồn rửa bát. Chris quay lại phía chị ta. " Chị không có đứa con gái nào, phải không Willie ?"

" Cháu chết rồi, thưa bà, từ lâu lắm rồi."

" Ồ, tôi xin lỗi."

Chris quay trở lại Karras. " Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về người con gái ấy." Nàng thì thầm. " Tại sao cha lại hỏi? Bằng cách nào cha biết được ?"

" Regan. Cô bé đã đề cập đến điều ấy." Karras bảo.

Chris nhìn sững.

" Có bao giờ cô bé tỏ ra dấu hiệu là có nhận thức ngoài giác quan không ?" Ông hỏi. " Ý tôi muốn nói là trước thời gian này."

" Chà... " Chris ngập ngừng. " Chà, tôi không biết nữa. Tôi không dám chắc. Ý tôi muốn nói là, có lắm lúc như nó nghĩ cùng những điều tôi nghĩ, nhưng há điều đó không từng xảy ra với những người thân cận của ta sao ?"

Karras gật đầu. Suy nghĩ. " Cái bản ngã mà tôi đã đề cập đến này đây," ông bắt đầu. " Đó chính là kẻ đã một lần xuất hiện lúc thôi miên."

" Nói năng huyên thuyên."

" Phải. Ai vậy ?"

" Tôi không biết."

" Không quen biết gì sao ?"

" Không hề."

" Bà đã gửi xin các hồ sơ bệnh lý chưa ?"

" Các hồ sơ ấy sẽ đến đây xế trưa nay. Đi bằng máy bay. Chúng sẽ gửi thẳng đến chỗ cha." Nàng nhấm nháp cà phê. " Đó là cách duy nhất mà tôi có thể tháo cũi sổ lồng chúng, và ngay cả bằng cách ấy đi nữa, tôi cũng đã phải làm toáng lên họ mới chịu nhả chúng đó."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx